Tòng Long
Chương 7: Nhút nhát
Suốt cả một buổi trưa, tâm trạng của Dung Dận chẳng tốt chút nào.
Năm nay tổ chức khoa cử, tham gia dự thi khoảng chừng mấy trăm ngàn người. Tầng tầng lớp lớp lựa chọn ra được hơn năm mươi người, trình bài thi lên cho y ngự lãm. Y lật xem mấy bài cảm thấy không tệ, còn chưa kịp khen ngợi thì một đám quan lại hiệp lực kháng nghị, Đô sát viện nói với y rằng tổ chức khoa cử quá mức hao tài tốn của, cầu mong y minh xét.
Chế độ khoa cử của triều Lưu trừ tuyển chọn quan lại từ các gia tộc thì còn xem xét ở cấp địa phương. Thường dân nhà nghèo nếu như tài hoa hơn người, có thể được quan viên địa phương tiến cử, chọn vào mức quan cửu phẩm. Chẳng qua ngoại trừ thi khoa cử và xem xét cấp địa phương thì vẫn còn cần phải suy xét cả con cháu của các đại gia tộc, cho nên cuối cùng vẫn thành ra có kẻ thăng quan tiến chức nhờ quan hệ và gia thế. Các thế gia đại tộc tam phẩm thường rất coi trọng danh dự, cực kì ít khi tiến cử người thường, vì vậy sĩ tử xuất thân nghèo khổ rất khó để được làm quan lớn, tiến vào triều đình nhậm chức.
Không lên được chức tam phẩm thì không có cách nào lọt được vào ánh mắt của y. Y có thể tùy ý nâng lên hạ xuống chức quan của bọn họ, nhưng không có cách nào lựa chọn được những người tài giỏi thật sự.
Y mỏi mệt gấp tấu chương của Đô sát viện lại, có kẻ cho rằng quý tộc và thứ dân vốn nên có khoảng cách rõ ràng, tựa như mặt trời và mặt trăng không nên đứng ngang hàng, làm như thế là trái với luân thường đạo lý, sợ rằng ông trời sẽ giáng thiên tai xuống đầu lê dân bách tính, hắn liên tục dập đầu nói rằng mình làm như thế là vì dân vì nước khiến Dung Dận nổi trận lôi đình. Chẳng qua người này bình thường mặc dù bảo thủ, nhưng làm việc lại rất ổn thỏa, y lại không muốn cơn giận lấn át chính sự cho nên chỉ đành phải nhẫn nhịn cơn tức giận, gọi cung nhân mang hắn ra ngoài. Sau khi ra ngoài hắn vẫn chưa chịu đi, còn quỳ gối khóc lóc kêu vang “Thánh thượng”, ầm ĩ suốt gần hai giờ đồng hồ mới chịu rời đi.
Y xem xong bài thi, bổ nhiệm mười người vào cung gặp vua, cẩn thận sắp xếp vài vị trí tầm thường thích hợp chuẩn bị cho bọn họ. Người đời ai cũng lấy gia thế làm chỗ dựa, những thí sinh tham gia khoa cử đầy tài năng này lại không có ai tiến cử, về sau lúc làm quan cũng khó tránh khỏi bị kẻ hèn lật đổ, vì vậy chức quan của bọn họ không nên quá cao, tránh để cho người khác ghen tị, nhưng lại không thể quá thấp, vì như vậy bọn họ sẽ không có đủ năng lực để tự bảo vệ mình. Còn về sau có thể tự đứng trên đôi chân của mình hay không thì còn tùy thuộc vào bản thân của bọn họ.
Tới gần chạng vạng tối, bộ Hộ trình lên bản điều trần về tình hình tồn ngân trong kho của các bang. Hôm qua y cho truyền ba vị thế gia gia chủ đến yết kiến, chờ bọn họ đến nơi cũng phải hơn một tháng, y phải thừa dịp này gom số bạc đó lại để chi dùng. Thế gia căn cơ thâm hậu, trong thời gian ngắn không thể nào rung chuyển, chỉ có thể từ từ chia rẽ khiến cho họ dần sụp đổ bên trong. Chờ đại gia tộc thành tiểu gia tộc, hoặc là toàn gia tộc phải dựa vào hơi thở của triều đình, dù có muốn gầy dựng lại thì chuyện cũng đã rồi. Chẳng qua quá trình này cần tiêu tốn rất nhiều tiền của, y sợ sẽ làm nhiễu loạn trật tự nên không dám tự tiện dùng quốc khố dự trữ, chỉ có thể điều động từ các bang, mang cả tiền bạc lưu thông ở bên ngoài trở lại.
Gom bạc để chi dùng là chuyện đại sự. Bộ Hộ trừ việc tập hợp sổ sách, viết bản điều trần thì còn phải giảng giải kĩ lưỡng quy trình cùng với nhân thủ. Y chỉ mới xem một nửa đã đến thời gian ngủ nên quyết định lên giường sớm, vốn y định đọc xong trong buổi tối hôm nay để ngày mai có thể lên triều nghị sự, nhưng vừa nhìn thấy Hoằng đang theo đám cung nhân từ từ tiến vào, ý chí của y lập tức thi nhau giải tán.
Y không muốn dọa hắn sợ cho nên giả vờ tiếp tục đọc bản điều trần. Nhưng chính thái độ lạnh lùng thấy như không thấy của y lại làm cho Hoằng rất sợ. Chờ tất cả cung nhân lui ra, Hoằng nhắm mắt, nắm tay từ từ cầm đai lưng, cảm giác mình lại bắt đầu run rẩy.
Vì để thuận tiện hơn trong việc cởi quần áo, hắn đổi sang chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng, kéo nhẹ một phát là thân thể lộ ra ngay. Vốn nên tuân theo lễ nghi hầu hạ, quỳ gối nằm rạp xuống lết đến chân giường, nhưng áo vừa rơi xuống đất, hắn đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, vèo một phát nhảy thẳng lên giường, tốc độ cực nhanh, động tác sắc bén tựa như đã xài hết thành tựu võ công một đời của hắn. Dung Dận chỉ kịp thấy một bóng đen lóe lên, vừa chớp mắt trong lồng ngực đã có thêm một người. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dung Dận thấy hắn chưa hoàn hồn, mắt trợn tròn, không khỏi thấy buồn cười nói: “Hôm nay ngoan ghê.”
Hoằng vừa xốc chăn lên đã biết là mình chui sai chăn mất rồi. Nhưng giờ có hối hận cũng không kịp nữa, hiện hắn đã ngay ngắn nằm đè trên người Hoàng đế, nhìn thẳng vào ánh mắt của bệ hạ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế kể từ khi bắt đầu hầu hạ, bỗng dưng lại trông thấy một nụ cười thật nhạt.
Hắn biết mỗi lần bệ hạ vui vẻ là một lần khó khăn đến thế nào.
Từ sau cái chết của Tuệ Minh công chúa, bệ hạ vẫn luôn đau lòng, lễ hội trong cung đều hủy bỏ hết cả. Thời gian để tang ba năm, bệ hạ đeo vòng tay chuông nhỏ của công chúa trên tay tròn ba năm. Rồi vào một ngày nọ, đột nhiên y lại ném đi mất. Từ đó trở đi, hắn không còn nhìn thấy nét đau thương trên khuôn mặt bệ hạ nữa. Nhưng bất kể là chính sự hay chuyện nhà, không có chuyện gì có thể làm cho bệ hạ vui vẻ. Hàng năm, vào những dịp năm mới, rước đèn, mừng tuổi, trong cung thường tổ chức ca múa diễn kịch, muốn tạo niềm vui cho bệ hạ. Bệ hạ thường hay ban thưởng nhưng chưa ai từng nhìn thấy y cười. Lần gần đây nhất trong hai năm vừa qua hắn được nhìn thấy bệ hạ vui vẻ chính là trong giờ học võ ngày hôm đó.
Hoằng cúi mặt xuống, từ từ di chuyển, nhoài người đến nằm trên người Hoàng đế.
Hắn phát hiện ra, hắn có thể khiến cho bệ hạ vui vẻ.
Trong lòng hắn tràn đầy tình cảm dịu dàng, hít một hơi thật sâu. Chờ đến lúc Hoàng đế khép hai cánh tay ôm chầm lấy hắn lần nữa, hắn nhắm mắt lại, kiềm chế sự sợ hãi và cơn run rẩy, nhanh chóng khiến cho bản thân tỉnh táo.
Nếu như có thể khiến cho bệ hạ vui vẻ, vậy thì… sao cũng được.
Dung Dận vừa ôm lấy thân thể trần truồng của Hoằng, vừa sờ một cái lên sống lưng hắn. Y phát hiện Hoằng không còn sợ hãi giống như hai lần trước nữa, không khỏi rất bất ngờ. Y đè Hoằng trên giường, chống tay lên cố ý hù dọa hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, thấy Hoằng căng thẳng đến mức không ngừng nháy mắt nhưng không có ý muốn thoát ra, y không nhịn được lại muốn trêu hắn.
Y cẩn thận sờ soạng Hoằng từ trên xuống dưới một lượt, rồi cầm tay nắm chân kéo ra xem xét, thậm chí còn xấu xa mà lấy nến chiếu rọi ánh mắt của hắn, muốn xem thử hắn có thể nhịn đến lúc nào. Hoằng nhẫn nhịn từng chút từng chút một, xấu hổ đến mức toàn thân đỏ bừng.
Dung Dận nhịn không nổi cười phá lên. Y vừa cảm thấy mình quá đáng, vừa không khống chế được mà giả bộ muốn vén chăn lên lôi Hoằng ra ngoài.
Hoằng bất ngờ hoảng sợ. Nửa người của hắn bị kéo ra bên ngoài, bờ vai lồ lộ, thấy Hoàng đế còn muốn kéo thêm, hắn vội vàng ôm lấy cánh tay của bệ hạ, cầu khẩn nói: “Bệ hạ…”
Dung Dận lập tức nói: “Sao lại xấu hổ đến thế.”
Hoằng nhẹ giọng đáp: “Đã là thói quen rồi.”
Dung Dận nhớ ra cho đến tận bây giờ hắn chưa hề để lộ thân thể với ai như vậy, bỗng chốc cảm thấy hối hận vì đã ăn hiếp người ta quá đáng, y vội vàng kéo chăn lên bọc thật kín hắn lại.
Hoằng nằm trong lồng ngực Hoàng đế, bị sờ tới sờ lui cả bả vai lẫn sống lưng, ngay cả từng ngón tay của bị sờ, sờ đến mức cả người hắn nóng ran. Thân thể dần thích ứng với những động chạm này, cảm giác run rẩy nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại xúc cảm ấm áp hằn in lên da thịt. Loại cảm giác này khiến cho hắn vừa sợ lại vừa ham muốn, tựa như bản thân đã bị người khác chiếm làm của riêng, vừa buông thả, vừa thỏa mãn. Hắn được vuốt ve ấm áp dễ chịu đến mức không nhịn nổi, cơn buồn ngủ rất nhanh mà kéo đến. Hắn gắng gượng trong cơn mê man, hoang mang quay đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vuốt ve trên eo mình, mất cả buổi mới nhận ra đó là tay của Hoàng đế, lập tức giật mình, nằm im không dám động đậy nữa, chỉ dùng một con mắt liếc Dung Dận.
Dung Dận phát hiện, cười nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hoằng đã thật lâu không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ này của bệ hạ, hắn vội vàng nhắm mắt lại.
Dung Dận hỏi: “Ngày mai có việc gì không?”
Hoằng hơi thẹn thùng, nghiêm túc nói: “Nếu tối nay hầu hạ rồi thì ngày mai không có việc gì cả.”
Dung Dận lại hỏi: “Vậy ngày hôm nay ngươi đã làm gì?”
Hoằng đáp: “Đi ngủ.”
Hắn nói xong tự dưng thấy ân hận, không dám nói nữa, mất tự nhiên là liếc nhìn Dung Dận. Hai ngày liên tục hắn phải hầu hạ, căng thẳng đến mức kiệt sức, vào tẩm cung một đêm so ra còn mệt hơn cả ra chiến trường.
Dung Dận vừa nghe đã hiểu, nói: “Đừng ngủ nữa, dần dần sẽ quen thôi. Sau này ban ngày ngươi hãy theo hầu ở ngự thư phòng.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Dung Dận lấy bản điều trần đưa cho y xem, hỏi: “Đọc có hiểu không?”
Hoằng cẩn thận đọc, đáp: “Không hiểu lắm.”
Hoằng lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội vàng sửa giọng: “Thần ngu dốt.”
Dung Dận cau mày nói: “Thật dễ nói chuyện, không hề vòng vo.”
Hoằng che kín chăn lên người, nhẹ giọng nói: “Thần thật sự không hiểu.”
Dung Dận lập tức nói: “Sáng sớm ngày mai trên triều có thương nghị, ngươi nghe thử quan tham chính nói xem sao.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Dung Dận hài lòng. Cảm thấy Hoằng của y thật thông minh lại còn khôn khéo, nhìn thế nào cũng thấy vừa ý, không nhịn được lại sờ sờ. Y sợ Hoằng ngủ không ngon giấc nên lại lấy chăn lông bọc kín Hoằng lại, ôm vào trong ngực.
Hoằng vốn nghĩ có lẽ đêm nay lại là một đêm không ngủ, ai ngờ đâu đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay. Ngày kế đến lúc bệ hạ thức dậy, hắn cũng tỉnh táo mà dậy theo.
Thương nghị cả một buổi trưa, quan tham chính đều tụ lại đây bàn về chuyện gom bạc, cũng có người nhắc đến chuyện thiên tai lũ lụt, ngoài ra còn cả việc triệu kiến ba vị gia chủ. Thấy chính sự bận rộn, Dung Dận an bài việc gặp mặt Tiến sĩ khoa cử lui sau. Thương nghị đến quá trưa mới xong, còn phải chuyển điều lệ xuống cho bộ Hộ xem xét thảo luận, đến chiều lại triệu kiến chúng thần để thương nghị. Nhân lúc Dung Dận vừa được rảnh rỗi chút ít, trong ngự thư phòng tạm thời không có ai tới, y lập tức vỗ lên vị trí cạnh bên mình, nói với Hoằng: “Lại đây.”
Hoằng lặng lẽ đi đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, do dự chốc lát rồi co đầu gối quỳ bên giường mềm.
Nơi ấm áp này chuyên dùng để xử lý chính sự, hoành phi là do chính tay Thái tổ Hoàng đế đề tên, lão tổ tông năm đó truyền lại quy tắc, trong phòng không được phép đặt ghế dài hay ghế dựa, duy chỉ được phép đặt một chiếc giường mềm phủ gấm nhung thật dày để cho Hoàng đế ngồi chấp chính. Thần tử thấy vậy cũng có dâng tấu phản đối, nhưng chẳng ích gì nên lại thôi. Nơi này là trọng điểm quốc sự, đừng nói là bề tôi tầm thường, ngay cả bản thân người làm vua sau này cũng không dám có ý khinh thường. Hoằng nghiêng người đến gần Hoàng đế, cũng không dám ngồi lên giường, trong khoảnh khắc không biết phải làm sao.
Dung Dận nửa tựa vào bên giường, dù bận rộn những trông vẫn ung dung, chờ Hoằng lại gần, y đột nhiên kéo một cái khiến cho Hoằng bối rối té vào trong ngực mình, cười nói: “Chỉ thích nhìn thấy ngươi như vậy thôi.”
Hoằng lật đật ngồi lại ngay ngắn. Vừa mới thẳng người, Dung Dận lại kéo thêm một cái, Hoằng lần nữa khó khăn mà tựa vào trên ngực Hoàng đế, không thể làm gì khác hơn là nằm bất động luôn ở đó.
Dung Dận nhịn cười không được. Thấy hắn bất động như vậy, y nhân tiện lấy bánh trên bàn đút hắn ăn. Hoằng há miệng ăn xong, Dung Dận lại đưa nước cho hắn uống. Làm thế này giống như đang đút cho trẻ con ăn vậy, Hoằng vô cùng bối rối, ngay cả cổ cũng đỏ rần rần. Dung Dận lại nói: “Đút cho ta một miếng.”
Trong đầu Hoằng trống rỗng, qua quýt cầm lấy một miếng bánh nhét vào trong miệng Dung Dận.
Dung Dận nuốt xuống, nhớ đến hắn cũng đã đứng đây nghe cả buổi trưa, lập tức hỏi: “Có mệt hay không?”
Hoằng cứng nhắc lắc đầu.
Bộ dạng căng thẳng của hắn khiến cho Dung Dận nhịn không nổi muốn bắt nạt, cố ý mập mờ vuốt ve cổ hắn, rồi kéo cổ áo ra một chút, ngón tay thăm dò vuốt ve, thậm chí còn làm bộ muốn cởi đai lưng hắn ra.
Hoằng cứ tưởng là phải cởi hết áo quần ở chỗ này, ngay tức khắc thấy hồn vía mình bay lên mây. Kết quả là bệ hạ chẳng qua chỉ mò đến tay hắn, sau đó xoa bóp từng ngón tay. Chờ Hoằng bình tĩnh lại, Dung Dận vừa lặng lẽ nghĩ thầm: “Thật xấu xa, quả thật rất xấu xa.”, vừa sờ sờ đến eo hắn.
Hoằng bỗng giật mình. Đến khi bên ngoài có tiếng bề tôi xin cầu kiến, hắn vừa nghe thấy tiếng người, trong đầu nổ “đoàng” một tiếng, vèo một phát nhảy lên trên xà nhà, để lại Dung Dận ngồi đó ngơ ngác nhìn quanh.
Hắn vừa đặt chân lên xà nhà đã hối hận muốn đập đầu vào tường. Trong lòng vừa tuyệt vọng vừa gục ngã, lại chỉ có thể ngồi chờ ở trên đó. Chờ thật lâu thần tử mới cáo lui, hắn không dám cứ thế mà nhảy xuống, đành phải lề mề men theo vách tường mà leo xuống, quỳ xuống đất thỉnh tội với bệ hạ.
Dung Dận lại kéo hắn lên giường lần nữa, nói: “Chậc, gan thật là nhỏ.”
Y lo Hoằng lại sợ hãi bỏ chạy nên quy quy củ củ mà để hắn ngồi bên cạnh mình, lấy một viên kẹo đút cho hắn.
Hoằng há miệng ngậm lấy viên kẹo, đầu lưỡi vừa cảm nhận vị chua đã méo mặt. May thay vị chua kia chỉ trong nháy mắt đã chuyển thành vị ngọt. Vì lúc đầu chua, cho nên lại càng cảm nhận được vị ngọt sâu sắc.
Dung Dận vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, muốn thấy hắn bị chua. Quả nhiên Hoằng bị vị chua tập kích, y vui vẻ nói: “Chua nhỉ.”
Y lại tự đút cho mình một viên, nói: “Vị này rất hiếm thấy.”
Hoằng yên lặng nhìn Dung Dận, không lên tiếng.
Kẹo hình hoa nhỏ này thực ra không hề hiếm lạ. Ngoài kia chua ngọt đắng cay vị gì, kiểu gì cũng có. Để buôn may bán đắt, năm nào người ta cũng thay hình đổi dạng cho bắt mắt hơn.
Thế nhưng trong cung thì lại khác. Dâng lên cho vua thì lúc nào cũng phải như nhau, ngự thiện phòng một mặt sợ động phải điều kiêng kị, một mặt lại sợ Thánh thượng ăn đồ lạ sẽ xảy ra chuyện không hay, cho nên thức ăn đến bây giờ vẫn không hề thay đổi so với mấy trăm năm qua. Ngay cả lúc bệ hạ ra ngoài vi hành vẫn rất hiếm khi được ăn những thứ này. Loại kẹo chua chua ngọt ngọt này không chừng đã được ngự trù phòng thương lượng mấy trăm lần, thay đi đổi lại thật nhiều công thức mới dám dâng lên.
Dung Dận ăn kẹo, lại có Hoằng cạnh bên bầu bạn, trong lòng cực kì vui vẻ, y bỗng muốn nói chuyện phiếm với Hoằng, hỏi: “Chừng nào ngươi được nghỉ?”
Hoằng đáp: “Mồng chín mỗi tháng.”
Dung Dận lâp tức nói: “Chẳng phải là ngày mai sao? Bình thường được nghỉ thì ngươi hay làm gì?”
Hoằng hơi khó xử đáp: “Xuất cung đi lung tung. Nghe kể chuyện.”
Dung Dận cười nói: “Vậy ngày mai ngươi cứ xuất cung đi, cho ngươi nghỉ.”
Y đột nhiên nhớ ra, lại nói: “Chờ đến lúc trở về thì sắp xếp lại lịch trình trực của ngự tiền ảnh vệ, ngươi không cần phải làm nữa.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Hắn nhịn không được nhìn Hoàng đế một chút. Dung Dận lập tức hỏi: “Sao vậy?”
Hoằng hơi do dự, đáp: “Thần là nhất đẳng thị vệ trưởng, ngự tiền đều nghe lệnh, từ rất nhiều năm trước đã không cần phải luân phiên trực nữa.”
Các đời ngự tiền ảnh vệ lúc nào cũng theo hầu bên cạnh quân chủ, vừa có ảnh vệ được điều đi nơi khác thì lập tức sẽ có người lấp vào chỗ trống phụ trách nhiệm vụ phòng thủ. Chẳng qua hắn giờ đây không chỉ không cần theo phòng thủ, mà rảnh rỗi đến mức ngay cả ngày nghỉ lễ cũng có. Dung Dận vừa áy náy vừa tức cười, kéo tay hắn nói: “Sau này theo hầu cũng có, mà nghỉ ngơi cũng có, nhé?”
Hắn vừa đưa tay ra, Hoằng lập tức bối rối. Nơi này cửa sổ bốn bề mở toang, cực kì thông thoáng, cung nhân đang làm nhiệm vụ bên ngoài chỉ cách có mấy bước, ngoài cửa sổ lại có ngự tiền ảnh vệ, âm thanh gì cũng nghe được. Hoàng đế vừa chạm vào tay hắn, hắn theo bản năng rụt lại một chút.
Dung Dận hiểu ra, lập tức thả tay, nhàn nhạt nói: “Thói quen của ngươi.”
Y vừa dứt nụ cười, vẻ uy nghiêm lại hiển lộ, Hoằng lập tức sợ hãi, run giọng đáp: “Vâng.”
Dung Dận thấy hắn lại bị dọa sợ, muốn an ủi mấy câu, nhưng nếu hắn đã ở bên cạnh y thì việc bị cung nhân hay thị vệ nhìn thấy là điều không thể tránh khỏi. Y không nghĩ ra cách làm sao để an ủi hắn, không biết làm gì khác hơn là cầm lấy một viên kẹo đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
Năm nay tổ chức khoa cử, tham gia dự thi khoảng chừng mấy trăm ngàn người. Tầng tầng lớp lớp lựa chọn ra được hơn năm mươi người, trình bài thi lên cho y ngự lãm. Y lật xem mấy bài cảm thấy không tệ, còn chưa kịp khen ngợi thì một đám quan lại hiệp lực kháng nghị, Đô sát viện nói với y rằng tổ chức khoa cử quá mức hao tài tốn của, cầu mong y minh xét.
Chế độ khoa cử của triều Lưu trừ tuyển chọn quan lại từ các gia tộc thì còn xem xét ở cấp địa phương. Thường dân nhà nghèo nếu như tài hoa hơn người, có thể được quan viên địa phương tiến cử, chọn vào mức quan cửu phẩm. Chẳng qua ngoại trừ thi khoa cử và xem xét cấp địa phương thì vẫn còn cần phải suy xét cả con cháu của các đại gia tộc, cho nên cuối cùng vẫn thành ra có kẻ thăng quan tiến chức nhờ quan hệ và gia thế. Các thế gia đại tộc tam phẩm thường rất coi trọng danh dự, cực kì ít khi tiến cử người thường, vì vậy sĩ tử xuất thân nghèo khổ rất khó để được làm quan lớn, tiến vào triều đình nhậm chức.
Không lên được chức tam phẩm thì không có cách nào lọt được vào ánh mắt của y. Y có thể tùy ý nâng lên hạ xuống chức quan của bọn họ, nhưng không có cách nào lựa chọn được những người tài giỏi thật sự.
Y mỏi mệt gấp tấu chương của Đô sát viện lại, có kẻ cho rằng quý tộc và thứ dân vốn nên có khoảng cách rõ ràng, tựa như mặt trời và mặt trăng không nên đứng ngang hàng, làm như thế là trái với luân thường đạo lý, sợ rằng ông trời sẽ giáng thiên tai xuống đầu lê dân bách tính, hắn liên tục dập đầu nói rằng mình làm như thế là vì dân vì nước khiến Dung Dận nổi trận lôi đình. Chẳng qua người này bình thường mặc dù bảo thủ, nhưng làm việc lại rất ổn thỏa, y lại không muốn cơn giận lấn át chính sự cho nên chỉ đành phải nhẫn nhịn cơn tức giận, gọi cung nhân mang hắn ra ngoài. Sau khi ra ngoài hắn vẫn chưa chịu đi, còn quỳ gối khóc lóc kêu vang “Thánh thượng”, ầm ĩ suốt gần hai giờ đồng hồ mới chịu rời đi.
Y xem xong bài thi, bổ nhiệm mười người vào cung gặp vua, cẩn thận sắp xếp vài vị trí tầm thường thích hợp chuẩn bị cho bọn họ. Người đời ai cũng lấy gia thế làm chỗ dựa, những thí sinh tham gia khoa cử đầy tài năng này lại không có ai tiến cử, về sau lúc làm quan cũng khó tránh khỏi bị kẻ hèn lật đổ, vì vậy chức quan của bọn họ không nên quá cao, tránh để cho người khác ghen tị, nhưng lại không thể quá thấp, vì như vậy bọn họ sẽ không có đủ năng lực để tự bảo vệ mình. Còn về sau có thể tự đứng trên đôi chân của mình hay không thì còn tùy thuộc vào bản thân của bọn họ.
Tới gần chạng vạng tối, bộ Hộ trình lên bản điều trần về tình hình tồn ngân trong kho của các bang. Hôm qua y cho truyền ba vị thế gia gia chủ đến yết kiến, chờ bọn họ đến nơi cũng phải hơn một tháng, y phải thừa dịp này gom số bạc đó lại để chi dùng. Thế gia căn cơ thâm hậu, trong thời gian ngắn không thể nào rung chuyển, chỉ có thể từ từ chia rẽ khiến cho họ dần sụp đổ bên trong. Chờ đại gia tộc thành tiểu gia tộc, hoặc là toàn gia tộc phải dựa vào hơi thở của triều đình, dù có muốn gầy dựng lại thì chuyện cũng đã rồi. Chẳng qua quá trình này cần tiêu tốn rất nhiều tiền của, y sợ sẽ làm nhiễu loạn trật tự nên không dám tự tiện dùng quốc khố dự trữ, chỉ có thể điều động từ các bang, mang cả tiền bạc lưu thông ở bên ngoài trở lại.
Gom bạc để chi dùng là chuyện đại sự. Bộ Hộ trừ việc tập hợp sổ sách, viết bản điều trần thì còn phải giảng giải kĩ lưỡng quy trình cùng với nhân thủ. Y chỉ mới xem một nửa đã đến thời gian ngủ nên quyết định lên giường sớm, vốn y định đọc xong trong buổi tối hôm nay để ngày mai có thể lên triều nghị sự, nhưng vừa nhìn thấy Hoằng đang theo đám cung nhân từ từ tiến vào, ý chí của y lập tức thi nhau giải tán.
Y không muốn dọa hắn sợ cho nên giả vờ tiếp tục đọc bản điều trần. Nhưng chính thái độ lạnh lùng thấy như không thấy của y lại làm cho Hoằng rất sợ. Chờ tất cả cung nhân lui ra, Hoằng nhắm mắt, nắm tay từ từ cầm đai lưng, cảm giác mình lại bắt đầu run rẩy.
Vì để thuận tiện hơn trong việc cởi quần áo, hắn đổi sang chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng, kéo nhẹ một phát là thân thể lộ ra ngay. Vốn nên tuân theo lễ nghi hầu hạ, quỳ gối nằm rạp xuống lết đến chân giường, nhưng áo vừa rơi xuống đất, hắn đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, vèo một phát nhảy thẳng lên giường, tốc độ cực nhanh, động tác sắc bén tựa như đã xài hết thành tựu võ công một đời của hắn. Dung Dận chỉ kịp thấy một bóng đen lóe lên, vừa chớp mắt trong lồng ngực đã có thêm một người. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dung Dận thấy hắn chưa hoàn hồn, mắt trợn tròn, không khỏi thấy buồn cười nói: “Hôm nay ngoan ghê.”
Hoằng vừa xốc chăn lên đã biết là mình chui sai chăn mất rồi. Nhưng giờ có hối hận cũng không kịp nữa, hiện hắn đã ngay ngắn nằm đè trên người Hoàng đế, nhìn thẳng vào ánh mắt của bệ hạ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế kể từ khi bắt đầu hầu hạ, bỗng dưng lại trông thấy một nụ cười thật nhạt.
Hắn biết mỗi lần bệ hạ vui vẻ là một lần khó khăn đến thế nào.
Từ sau cái chết của Tuệ Minh công chúa, bệ hạ vẫn luôn đau lòng, lễ hội trong cung đều hủy bỏ hết cả. Thời gian để tang ba năm, bệ hạ đeo vòng tay chuông nhỏ của công chúa trên tay tròn ba năm. Rồi vào một ngày nọ, đột nhiên y lại ném đi mất. Từ đó trở đi, hắn không còn nhìn thấy nét đau thương trên khuôn mặt bệ hạ nữa. Nhưng bất kể là chính sự hay chuyện nhà, không có chuyện gì có thể làm cho bệ hạ vui vẻ. Hàng năm, vào những dịp năm mới, rước đèn, mừng tuổi, trong cung thường tổ chức ca múa diễn kịch, muốn tạo niềm vui cho bệ hạ. Bệ hạ thường hay ban thưởng nhưng chưa ai từng nhìn thấy y cười. Lần gần đây nhất trong hai năm vừa qua hắn được nhìn thấy bệ hạ vui vẻ chính là trong giờ học võ ngày hôm đó.
Hoằng cúi mặt xuống, từ từ di chuyển, nhoài người đến nằm trên người Hoàng đế.
Hắn phát hiện ra, hắn có thể khiến cho bệ hạ vui vẻ.
Trong lòng hắn tràn đầy tình cảm dịu dàng, hít một hơi thật sâu. Chờ đến lúc Hoàng đế khép hai cánh tay ôm chầm lấy hắn lần nữa, hắn nhắm mắt lại, kiềm chế sự sợ hãi và cơn run rẩy, nhanh chóng khiến cho bản thân tỉnh táo.
Nếu như có thể khiến cho bệ hạ vui vẻ, vậy thì… sao cũng được.
Dung Dận vừa ôm lấy thân thể trần truồng của Hoằng, vừa sờ một cái lên sống lưng hắn. Y phát hiện Hoằng không còn sợ hãi giống như hai lần trước nữa, không khỏi rất bất ngờ. Y đè Hoằng trên giường, chống tay lên cố ý hù dọa hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, thấy Hoằng căng thẳng đến mức không ngừng nháy mắt nhưng không có ý muốn thoát ra, y không nhịn được lại muốn trêu hắn.
Y cẩn thận sờ soạng Hoằng từ trên xuống dưới một lượt, rồi cầm tay nắm chân kéo ra xem xét, thậm chí còn xấu xa mà lấy nến chiếu rọi ánh mắt của hắn, muốn xem thử hắn có thể nhịn đến lúc nào. Hoằng nhẫn nhịn từng chút từng chút một, xấu hổ đến mức toàn thân đỏ bừng.
Dung Dận nhịn không nổi cười phá lên. Y vừa cảm thấy mình quá đáng, vừa không khống chế được mà giả bộ muốn vén chăn lên lôi Hoằng ra ngoài.
Hoằng bất ngờ hoảng sợ. Nửa người của hắn bị kéo ra bên ngoài, bờ vai lồ lộ, thấy Hoàng đế còn muốn kéo thêm, hắn vội vàng ôm lấy cánh tay của bệ hạ, cầu khẩn nói: “Bệ hạ…”
Dung Dận lập tức nói: “Sao lại xấu hổ đến thế.”
Hoằng nhẹ giọng đáp: “Đã là thói quen rồi.”
Dung Dận nhớ ra cho đến tận bây giờ hắn chưa hề để lộ thân thể với ai như vậy, bỗng chốc cảm thấy hối hận vì đã ăn hiếp người ta quá đáng, y vội vàng kéo chăn lên bọc thật kín hắn lại.
Hoằng nằm trong lồng ngực Hoàng đế, bị sờ tới sờ lui cả bả vai lẫn sống lưng, ngay cả từng ngón tay của bị sờ, sờ đến mức cả người hắn nóng ran. Thân thể dần thích ứng với những động chạm này, cảm giác run rẩy nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại xúc cảm ấm áp hằn in lên da thịt. Loại cảm giác này khiến cho hắn vừa sợ lại vừa ham muốn, tựa như bản thân đã bị người khác chiếm làm của riêng, vừa buông thả, vừa thỏa mãn. Hắn được vuốt ve ấm áp dễ chịu đến mức không nhịn nổi, cơn buồn ngủ rất nhanh mà kéo đến. Hắn gắng gượng trong cơn mê man, hoang mang quay đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vuốt ve trên eo mình, mất cả buổi mới nhận ra đó là tay của Hoàng đế, lập tức giật mình, nằm im không dám động đậy nữa, chỉ dùng một con mắt liếc Dung Dận.
Dung Dận phát hiện, cười nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hoằng đã thật lâu không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ này của bệ hạ, hắn vội vàng nhắm mắt lại.
Dung Dận hỏi: “Ngày mai có việc gì không?”
Hoằng hơi thẹn thùng, nghiêm túc nói: “Nếu tối nay hầu hạ rồi thì ngày mai không có việc gì cả.”
Dung Dận lại hỏi: “Vậy ngày hôm nay ngươi đã làm gì?”
Hoằng đáp: “Đi ngủ.”
Hắn nói xong tự dưng thấy ân hận, không dám nói nữa, mất tự nhiên là liếc nhìn Dung Dận. Hai ngày liên tục hắn phải hầu hạ, căng thẳng đến mức kiệt sức, vào tẩm cung một đêm so ra còn mệt hơn cả ra chiến trường.
Dung Dận vừa nghe đã hiểu, nói: “Đừng ngủ nữa, dần dần sẽ quen thôi. Sau này ban ngày ngươi hãy theo hầu ở ngự thư phòng.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Dung Dận lấy bản điều trần đưa cho y xem, hỏi: “Đọc có hiểu không?”
Hoằng cẩn thận đọc, đáp: “Không hiểu lắm.”
Hoằng lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội vàng sửa giọng: “Thần ngu dốt.”
Dung Dận cau mày nói: “Thật dễ nói chuyện, không hề vòng vo.”
Hoằng che kín chăn lên người, nhẹ giọng nói: “Thần thật sự không hiểu.”
Dung Dận lập tức nói: “Sáng sớm ngày mai trên triều có thương nghị, ngươi nghe thử quan tham chính nói xem sao.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Dung Dận hài lòng. Cảm thấy Hoằng của y thật thông minh lại còn khôn khéo, nhìn thế nào cũng thấy vừa ý, không nhịn được lại sờ sờ. Y sợ Hoằng ngủ không ngon giấc nên lại lấy chăn lông bọc kín Hoằng lại, ôm vào trong ngực.
Hoằng vốn nghĩ có lẽ đêm nay lại là một đêm không ngủ, ai ngờ đâu đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay. Ngày kế đến lúc bệ hạ thức dậy, hắn cũng tỉnh táo mà dậy theo.
Thương nghị cả một buổi trưa, quan tham chính đều tụ lại đây bàn về chuyện gom bạc, cũng có người nhắc đến chuyện thiên tai lũ lụt, ngoài ra còn cả việc triệu kiến ba vị gia chủ. Thấy chính sự bận rộn, Dung Dận an bài việc gặp mặt Tiến sĩ khoa cử lui sau. Thương nghị đến quá trưa mới xong, còn phải chuyển điều lệ xuống cho bộ Hộ xem xét thảo luận, đến chiều lại triệu kiến chúng thần để thương nghị. Nhân lúc Dung Dận vừa được rảnh rỗi chút ít, trong ngự thư phòng tạm thời không có ai tới, y lập tức vỗ lên vị trí cạnh bên mình, nói với Hoằng: “Lại đây.”
Hoằng lặng lẽ đi đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, do dự chốc lát rồi co đầu gối quỳ bên giường mềm.
Nơi ấm áp này chuyên dùng để xử lý chính sự, hoành phi là do chính tay Thái tổ Hoàng đế đề tên, lão tổ tông năm đó truyền lại quy tắc, trong phòng không được phép đặt ghế dài hay ghế dựa, duy chỉ được phép đặt một chiếc giường mềm phủ gấm nhung thật dày để cho Hoàng đế ngồi chấp chính. Thần tử thấy vậy cũng có dâng tấu phản đối, nhưng chẳng ích gì nên lại thôi. Nơi này là trọng điểm quốc sự, đừng nói là bề tôi tầm thường, ngay cả bản thân người làm vua sau này cũng không dám có ý khinh thường. Hoằng nghiêng người đến gần Hoàng đế, cũng không dám ngồi lên giường, trong khoảnh khắc không biết phải làm sao.
Dung Dận nửa tựa vào bên giường, dù bận rộn những trông vẫn ung dung, chờ Hoằng lại gần, y đột nhiên kéo một cái khiến cho Hoằng bối rối té vào trong ngực mình, cười nói: “Chỉ thích nhìn thấy ngươi như vậy thôi.”
Hoằng lật đật ngồi lại ngay ngắn. Vừa mới thẳng người, Dung Dận lại kéo thêm một cái, Hoằng lần nữa khó khăn mà tựa vào trên ngực Hoàng đế, không thể làm gì khác hơn là nằm bất động luôn ở đó.
Dung Dận nhịn cười không được. Thấy hắn bất động như vậy, y nhân tiện lấy bánh trên bàn đút hắn ăn. Hoằng há miệng ăn xong, Dung Dận lại đưa nước cho hắn uống. Làm thế này giống như đang đút cho trẻ con ăn vậy, Hoằng vô cùng bối rối, ngay cả cổ cũng đỏ rần rần. Dung Dận lại nói: “Đút cho ta một miếng.”
Trong đầu Hoằng trống rỗng, qua quýt cầm lấy một miếng bánh nhét vào trong miệng Dung Dận.
Dung Dận nuốt xuống, nhớ đến hắn cũng đã đứng đây nghe cả buổi trưa, lập tức hỏi: “Có mệt hay không?”
Hoằng cứng nhắc lắc đầu.
Bộ dạng căng thẳng của hắn khiến cho Dung Dận nhịn không nổi muốn bắt nạt, cố ý mập mờ vuốt ve cổ hắn, rồi kéo cổ áo ra một chút, ngón tay thăm dò vuốt ve, thậm chí còn làm bộ muốn cởi đai lưng hắn ra.
Hoằng cứ tưởng là phải cởi hết áo quần ở chỗ này, ngay tức khắc thấy hồn vía mình bay lên mây. Kết quả là bệ hạ chẳng qua chỉ mò đến tay hắn, sau đó xoa bóp từng ngón tay. Chờ Hoằng bình tĩnh lại, Dung Dận vừa lặng lẽ nghĩ thầm: “Thật xấu xa, quả thật rất xấu xa.”, vừa sờ sờ đến eo hắn.
Hoằng bỗng giật mình. Đến khi bên ngoài có tiếng bề tôi xin cầu kiến, hắn vừa nghe thấy tiếng người, trong đầu nổ “đoàng” một tiếng, vèo một phát nhảy lên trên xà nhà, để lại Dung Dận ngồi đó ngơ ngác nhìn quanh.
Hắn vừa đặt chân lên xà nhà đã hối hận muốn đập đầu vào tường. Trong lòng vừa tuyệt vọng vừa gục ngã, lại chỉ có thể ngồi chờ ở trên đó. Chờ thật lâu thần tử mới cáo lui, hắn không dám cứ thế mà nhảy xuống, đành phải lề mề men theo vách tường mà leo xuống, quỳ xuống đất thỉnh tội với bệ hạ.
Dung Dận lại kéo hắn lên giường lần nữa, nói: “Chậc, gan thật là nhỏ.”
Y lo Hoằng lại sợ hãi bỏ chạy nên quy quy củ củ mà để hắn ngồi bên cạnh mình, lấy một viên kẹo đút cho hắn.
Hoằng há miệng ngậm lấy viên kẹo, đầu lưỡi vừa cảm nhận vị chua đã méo mặt. May thay vị chua kia chỉ trong nháy mắt đã chuyển thành vị ngọt. Vì lúc đầu chua, cho nên lại càng cảm nhận được vị ngọt sâu sắc.
Dung Dận vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, muốn thấy hắn bị chua. Quả nhiên Hoằng bị vị chua tập kích, y vui vẻ nói: “Chua nhỉ.”
Y lại tự đút cho mình một viên, nói: “Vị này rất hiếm thấy.”
Hoằng yên lặng nhìn Dung Dận, không lên tiếng.
Kẹo hình hoa nhỏ này thực ra không hề hiếm lạ. Ngoài kia chua ngọt đắng cay vị gì, kiểu gì cũng có. Để buôn may bán đắt, năm nào người ta cũng thay hình đổi dạng cho bắt mắt hơn.
Thế nhưng trong cung thì lại khác. Dâng lên cho vua thì lúc nào cũng phải như nhau, ngự thiện phòng một mặt sợ động phải điều kiêng kị, một mặt lại sợ Thánh thượng ăn đồ lạ sẽ xảy ra chuyện không hay, cho nên thức ăn đến bây giờ vẫn không hề thay đổi so với mấy trăm năm qua. Ngay cả lúc bệ hạ ra ngoài vi hành vẫn rất hiếm khi được ăn những thứ này. Loại kẹo chua chua ngọt ngọt này không chừng đã được ngự trù phòng thương lượng mấy trăm lần, thay đi đổi lại thật nhiều công thức mới dám dâng lên.
Dung Dận ăn kẹo, lại có Hoằng cạnh bên bầu bạn, trong lòng cực kì vui vẻ, y bỗng muốn nói chuyện phiếm với Hoằng, hỏi: “Chừng nào ngươi được nghỉ?”
Hoằng đáp: “Mồng chín mỗi tháng.”
Dung Dận lâp tức nói: “Chẳng phải là ngày mai sao? Bình thường được nghỉ thì ngươi hay làm gì?”
Hoằng hơi khó xử đáp: “Xuất cung đi lung tung. Nghe kể chuyện.”
Dung Dận cười nói: “Vậy ngày mai ngươi cứ xuất cung đi, cho ngươi nghỉ.”
Y đột nhiên nhớ ra, lại nói: “Chờ đến lúc trở về thì sắp xếp lại lịch trình trực của ngự tiền ảnh vệ, ngươi không cần phải làm nữa.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Hắn nhịn không được nhìn Hoàng đế một chút. Dung Dận lập tức hỏi: “Sao vậy?”
Hoằng hơi do dự, đáp: “Thần là nhất đẳng thị vệ trưởng, ngự tiền đều nghe lệnh, từ rất nhiều năm trước đã không cần phải luân phiên trực nữa.”
Các đời ngự tiền ảnh vệ lúc nào cũng theo hầu bên cạnh quân chủ, vừa có ảnh vệ được điều đi nơi khác thì lập tức sẽ có người lấp vào chỗ trống phụ trách nhiệm vụ phòng thủ. Chẳng qua hắn giờ đây không chỉ không cần theo phòng thủ, mà rảnh rỗi đến mức ngay cả ngày nghỉ lễ cũng có. Dung Dận vừa áy náy vừa tức cười, kéo tay hắn nói: “Sau này theo hầu cũng có, mà nghỉ ngơi cũng có, nhé?”
Hắn vừa đưa tay ra, Hoằng lập tức bối rối. Nơi này cửa sổ bốn bề mở toang, cực kì thông thoáng, cung nhân đang làm nhiệm vụ bên ngoài chỉ cách có mấy bước, ngoài cửa sổ lại có ngự tiền ảnh vệ, âm thanh gì cũng nghe được. Hoàng đế vừa chạm vào tay hắn, hắn theo bản năng rụt lại một chút.
Dung Dận hiểu ra, lập tức thả tay, nhàn nhạt nói: “Thói quen của ngươi.”
Y vừa dứt nụ cười, vẻ uy nghiêm lại hiển lộ, Hoằng lập tức sợ hãi, run giọng đáp: “Vâng.”
Dung Dận thấy hắn lại bị dọa sợ, muốn an ủi mấy câu, nhưng nếu hắn đã ở bên cạnh y thì việc bị cung nhân hay thị vệ nhìn thấy là điều không thể tránh khỏi. Y không nghĩ ra cách làm sao để an ủi hắn, không biết làm gì khác hơn là cầm lấy một viên kẹo đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
Tác giả :
Thất Giao Bạch (七茭白)