Tòng Long
Chương 25: Lòng dạ
Một cơn hoảng loạn cứ lặng yên, tựa như mây thưa gió nhẹ mà trôi qua như vậy. Hôm đó Lục Đức Hải say rượu, thay Hoằng làm tân lang một đêm. Hắn say rượu mơ hồ, cực kỳ chủ động, nữ tử kia cũng bị chuốc thuốc kích thích, hai người mất cảnh giác, vô tư dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Sang ngày kế tiếp Lục Đức Hải hối hận khôn nguôi, nhưng gạo đã nấu thành cơm mất rồi. Cũng may hôm đó trong tiệc rượu, Dương giáo úy đã làm quen được với một vị công tử thế gia, mặc dù phẩm cấp không cao như Hoằng, nhưng hai người lại cực kỳ hợp ý. Vì vậy ai ai cũng vui mừng, Dương giáo úy được đền đáp xứng đáng, Lục Đức Hải nạp được mỹ thiếp. Nữ tử này thấy Lục Đức Hải chức vị cao, trong nhà lại yên tĩnh nhẹ nhàng, lập tức nhận hắn làm phu quân, kể lể về thân thế đau khổ, cầu xin Lục Đức Hải chuộc em gái của mình ra. Lục Đức Hải rất thương xót, ra mặt giúp nàng cứu em gái mang về phủ, hứa rằng tương lai sẽ giúp nàng tìm một người tốt để gả cho. Nào ngờ cô em gái mới là người có sắc đẹp tuyệt trần, phẩm hạnh nhu mì, dịu dàng đáng yêu, còn hơn chị mình ba phần. Sớm chiều chung sống khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, Lục Đức Hải quyết định nạp luôn người em gái làm thiếp, hai nữ tử kiều diễm, ai ai cũng ước ao, tựa như một câu chuyện kết thúc có hậu.
Mưu kế của Thái hậu thất bại, Dung Dận tranh thủ nhân dịp cháy nhà chạy đi hôi của, để cho Hoằng chủ trì toàn cục, lùng sục nội ứng của Thái hậu ở trong triều. Chẳng qua lần đầu tiên Hoằng ra tay khó tránh khỏi vẫn còn non kém, trong một lần lỡ tay đã giết lầm nội ứng của Vân Thị. Vân Bạch Lâm tức thì cảnh giác, thu lại tất cả đầu mối. Thánh thượng không có hành động mới, hắn không biết rõ được nội tình bên phía đối phương cho nên không dám làm càng. Vân An Bình hung ác muốn lên mặt dạy dỗ Hoàng đế trẻ tuổi, mượn dịp năm mới nói muốn ở nhà hưởng phúc không thích ra khỏi cửa, viết năm phong mật thư truyền đến các đại thế gia khắp chín bang ngay trong đêm, đồng thời triệu hồi Vân Nhu Vân Uyển, để các nàng năm sau rời cung. Gió mưa sắp kéo đến, nơi nơi hoàn toàn tĩnh lặng. Các bang cầu mong điềm lành, cùng nhau chúc mừng năm mới sung túc thịnh vượng. Đầu năm thứ mười chín, triều đại Gia Thống cứ bình thản như thế mà trôi qua.
Sang xuân chính là tháng Giêng. Sinh nhật của đại giáo tập Vô Hách Điện cũng nằm trong tháng Giêng, đến ngày này, trong cung đều có tổ chức yến tiệc. Chúng võ giả tề tụ ăn mừng ở Vô Hách Điện, Hoằng cũng đến tham dự, náo nhiệt đến tận đêm khuya mới tàn tiệc.
Đại giáo tập uống nhiều rượu, tan tiệc xong Hoằng lập tức đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi. Chờ thay y phục cho cha xong, đỡ hắn lên giường, Hoằng lấy ra một hộp quà, cung cung kính kính đặt ở trước mặt đại giáo tập, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói mấy câu cát tường. Đại giáo tập xót hắn gầy gò, vội vàng gọi dậy, để cho hắn ngồi bên cạnh mình, mở hộp quà ra thấy bên trong toàn là lễ vật thường dùng để biếu trưởng bối nhân dịp lễ mừng, đào mừng thọ, bánh phúc, bánh bơ bình an được sắp xếp chỉnh tề, ngoài ra còn có một trái táo màu đỏ rực. Lễ vật mặc dù bình thường nhưng thứ gì cũng tinh tế, ngay cả cái khay cũng điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, dễ dàng thấy được giá cả không hề rẻ chút nào. Đại giáo tập tiện tay ăn một miếng bánh, oán trách nói: “Tốn tiền như thế để làm gì!”
Hộp lễ vật này có chút quy tắc, nếu đã mở ra rồi thì phải ăn cho hết mới nhận được phúc khí năm mới. Bánh trái được làm khéo léo, đại giáo tập trong một thoáng đã ăn quá nửa, nhưng vẫn không quên trách móc Hoằng xài tiền bậy bạ mua đồ đắt tiền. Hoằng ngoan ngoãn ngồi nghe, chờ cha ăn hết điểm tâm rồi, hắn mới từ từ lết ra mép giường, thận trọng nói: “Không phải ta mua. Là bệ hạ tặng đó.”
Đại giáo tập đang gặm táo, nghe Hoằng nói xong tức khắc ngẩn người, lập tức phun miếng táo trong miệng ra ngoài. Thế nhưng hộp quà đã bị hắn ăn gần hết, làm sao có thể không nhận cho được? Trong phút chốc hắn giận muốn xông máu, chửi như tát nước, cầm trái táo ném lên người Hoằng. Hoằng đã sớm đề phòng, bị đánh sẽ bỏ chạy ngay, hắn nhảy mấy bước ra bên ngoài, đứng ở cửa sổ nói: “Hộp cũng đã mở ra, làm sao có thể trả về được? Cha đã ăn hết rồi mà, đây là do bệ hạ sai ngự thiện phòng làm riêng cho cha đó, chớ phí phạm đồ ngon.”
Hắn nói xong, nghe thấy bên trong có tiếng mắng mỏ không dứt, cha đã giận đến mức đang cúi xuống đất tìm giày đánh hắn, vội vàng nhấc chân bỏ chạy ngay. Đến lúc đại giáo tập chạy ra bên ngoài thì người đã sớm không còn bóng dáng.
Vài ngày nữa trôi qua, hôm nay có giờ học võ. Dung Dận bước vào Vô Hách Điện, thấy đại giáo tập đã dẫn các vị võ giả cung kính đứng chờ, lập tức khom người, hành lễ bình thường với trưởng bối. Thân phận y tôn quý, trước đây lúc nào cũng chỉ gật đầu một cái, hôm nay trịnh trọng lấy thân phận tiểu bối để hành lễ, ý muốn tỏ ra tôn trọng thân mật, đồng thời cũng không đánh mất nghi phạm của đế vương, trong lòng đại giáo tập bỗng có cảm giác thỏa mãn mơ hồ. Cử chỉ ngày xưa của Hoàng đế hắn vẫn ghi nhớ kỹ, cũng rất kính nể vị đế vương thánh minh này, lúc Hoằng xảy ra chuyện, trong lòng hắn tuy tức giận nhưng cũng không oán hận. Giờ đây Hoằng đã như ý mà rời cung, Hoàng đế lại thể hiện thành ý, nỗi ức chế trong lòng hắn đã sớm tiêu tan rồi. Cứ nghĩ rằng Phật tổ muốn thử thách con người, đứa trẻ can qua một lần cũng coi như chịu nạn thay cho người đời, xem như là công đức, huống chi chính bản thân hắn cũng nguyện ý. Luyện tập cả buổi, đến lúc cần phải động chạm cơ thể Hoàng đế để uốn nắn động tác cho y, hắn lập tức hắng giọng nói với Hoằng: “Bảo Trụ đến đây, chỉnh sửa động tác cho bệ hạ.”
Trong phòng luyện võ ngoại trừ người hầu kiếm và cung nhân, các vị giáo tập của Vô Hách Điện và võ giả cũng đều đang có mặt để hỗ trợ. Hoằng bất ngờ không kịp đề phòng, bị cha gọi lớn ngay trước mặt mọi người như vậy bỗng chốc đỏ bừng mặt. Hắn nhắm mắt, từ từ đứng dậy đi vào sân, cảm thấy cả người mình như đang bốc cháy, xấu hổ lúng túng không tài nào ngóc đầu lên nổi. Hắn cũng không dám nhìn Dung Dận, chỉ hơi cúi đầu, tay vừa nhẹ nhàng khoác lên vai Hoàng đế đã run rẩy dữ dội.
Dung Dận cảm thấy rất vui, thấp giọng nói: “Cha có ý tốt, vì sao ngươi lại phải xấu hổ chứ?”
Hoằng tựa như bị sấm sét đánh trúng đầu, lập tức cứng đờ người, ngay cả từng sợi tóc cũng như đang tỏa ra hơi nóng, lúng túng co rúm lỗ tai. Hắn chịu không nổi, qua loa sờ mấy cái trên người Dung Dận rồi tức khắc lui ra ngoài, chỉ hận không có cái kẽ hở nào trên mặt đất mà chui vào. Chờ đến khi Dung Dận kết thúc giờ học võ, trong lòng hắn vẫn còn thấy hoảng hốt, đỏ mặt đi theo sau lưng Dung Dận không hề lên tiếng.
Bọn họ cùng nhau đến Tụ Thủy Các để lấy sách, trời lạnh nước cạn khô, ao nước trong Các tràn đầy cát mịn, tạo thành hình dáng uốn lượn tựa như sóng nước. Dung Dận đứng bên bờ ao một lát, quay đầu lại thấp giọng hỏi: “Có vui không?”
Hoằng đỏ mặt đáp: “Vui.”
Dung Dận nói: “Ta lại thấy ngươi chẳng vui gì cả. Nhìn ngươi sợ hãi kìa, trông hệt như con thỏ đang dè chừng.”
Hoằng nhẹ giọng phản bác: “Trước lúc đến Vô Hách Điện, chẳng phải bệ hạ cũng đã rất hồi hộp hay sao? Bệ hạ cũng là con thỏ đang dè chừng.”
Dung Dận không cãi lại được, nghiêng đầu nói: “Vậy ngươi lại đây, để cho hai con thỏ kề sát vào nhau nào.”
Hoằng lại đỏ mặt, bước lên phía trước một bước, cùng Hoàng đế vai kề vai đứng cạnh bên nhau.
Bọn họ đứng bên bờ ao nhẹ giọng nói chuyện phiếm, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn bị Vân Uyển đang đứng trong kho sách nghe thấy rõ ràng. Trong cung phòng vệ nghiêm ngặt, Hoàng đế dừng lại ở đâu, nơi đó không được phép có người dừng chân, khắp nơi rộng rãi thông thoáng, ngay cả hơi thở cũng có thể nghe thấy. Dưới mái hiên được cây cổ thụ che chắn, đứng bên ngoài không thể nhìn thấy được phía bên trong đang có người, thế nhưng người nấp bên trong vẫn có thể nghe được rõ ràng động tĩnh ở bên ngoài. Vân Uyển vô tình đến đây, hiện tại không đời nào dám bước ra. Chỉ còn cách dẫn nữ quan chủ trì của mình đến đứng chờ nơi kệ sách một lát. Vị nữ quan kia vốn là người được Vân Thị bố trí ở trong cung, tương lai đã định sẽ đi theo Vân Uyển, không dám nói xằng với người ngoài nhưng vẫn có thể trêu ghẹo mấy câu với Vân Uyển, lập tức lặng lẽ cười nói: “Bệ hạ tuy nhìn uy nghiêm, nhưng thật ra cũng rất hiền lành. Cô nương có thấy vậy không?”
Vân Uyển gật đầu, lặng lẽ thở dài.
Nàng đã nghĩ đến nhiều chuyện lắm.
Nàng chẳng qua chỉ có chút nhan sắc, em gái họ của nàng cũng rất xinh đẹp. Nàng cho rằng bệ hạ sẽ thương xót mỹ nhân, nhưng không.
Bệ hạ cao lớn nghiêm khắc, thủ đoạn ngang tàng năm đó vẫn còn lưu truyền mãi cho đến tận bây giờ, nàng cho rằng y cũng sẽ chẳng dịu dàng với mình, nhưng không phải vậy.
Bệ hạ nghe nàng đánh đàn, còn sai người mang chim anh vũ đến cho nàng chơi. Được y chú ý dù chỉ trong chốc lát cũng đã đủ để khiến nàng thỏa mãn. Nàng sẽ có cơ hội lên làm Hoàng hậu, ôn hòa nhã nhặn, đài các trang nghiêm. Nàng vốn đã chuẩn bị xong những lời khéo léo, duy trì dáng vẻ đoan trang, thâu tóm quyền lực hoàng thất, nhân dịp đêm hôm đó thừa ân… Nhưng cũng không phải thế.
Bệ hạ ban cho nàng mười đấu minh châu, sau đó có rất nhiều người đến thăm hỏi nàng. Bảo nàng cố gắng nhớ lại xem mình có mạo phạm gì đến Hoàng đế hay không, không may nghịch phải vảy rồng.
Hỏi đến mức nàng cảm thấy rất phiền phức. Tại sao lại nhất định cứ phải là lỗi của nàng. Tại sao tất cả mọi người không thể nhận ra rằng bệ hạ đã có người trong lòng mất rồi.
Mà chuyện này… Nàng cũng không thể ngờ.
Không thể ngờ rằng trong chốn thâm cung này vẫn có người thật lòng.
Thật lòng, chân tình. Cũng thực liều lĩnh, ngu dại.
Ngay cả nàng là một cô nương khuê các thì vẫn hiểu được gánh nặng đang đè trên vai nặng biết bao nhiêu. Trong gia tộc, nam tử là cành cây, phải cố hết sức mở rộng vươn xa, nữ tử lại là rễ cây, đan chen khó gỡ, vững chắc bện thành một mối với các gia tộc khác. Hoàng thất tuy tôn quý nhưng cũng chỉ là một thân cây, căn cơ muốn vững chải thì phải liên kết với thế gia. Gia tộc phồn thịnh, tất cả là một, làm sao có thể chứa chấp tình riêng và buông thả? Gông xiềng tuy khuất, nhưng dù sao cũng là hoàng kim.
Nàng không nói gì, nữ quan chủ trì cho rằng nàng đang thương tâm, thấp giọng trấn an: “Cô nương chớ đau lòng, Thiên hạ không có cha mẹ nào mà không xót con gái, cô nương phẩm chất thế gia, còn sợ không tìm được đấng phu quân xứng đôi vừa lứa hay sao? Gả đi cũng sẽ trở thành chủ mẫu, chẳng kém với trong cung là bao.”
Vân Uyển thở dài, thấp giọng đáp: “Đúng vậy. Đi đâu cũng như nhau cả mà thôi.”
Hai người đợi hồi lâu, thấy chưởng điện nữ quan dẫn chúng cung nhân tiễn bệ hạ ra ngoài. Trong cung trật tự nghiêm khắc, nữ quan vào cung cũng từ người hầu mà lên, từng cấp từng cấp sát hạch thăng chức, không có lý lịch hai ba chục năm thì không thể nào cầm quyền. Vân Uyển thấy bên ngoài có một vị nữ quan tóc mây nhỏ nhắn, cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Vị này thật nhỏ tuổi!”
Nữ quan chủ trì cũng bước lên nhìn lướt qua, cười nói: “Cô nương thường ở tại Nguyên Giang nên không biết, vị này là người của Lưu gia, trưởng nữ nhà tả thượng thư Lưu đại nhân, tên là Triển Mi. Gia thế như vậy, nhưng sau khi vào cung làm nữ quan thừa ân lại xin làm nữ quan hầu sách, chưởng điện cáo lão, nàng lập tức lên kế nhiệm.”
Nữ quan không được phép lập gia đình, phải ở trong cung hầu hạ cho đến cuối đời, kể từ đây chính là người của hoàng gia, cũng chẳng được tôn vinh như phi tần. Phàm là nhà ai có gia thế cao một chút đều không muốn cho con gái mình vào làm nữ quan. Vân Uyển rất bất ngờ, hỏi: “Đang yên đang lành như vậy tại sao lại muốn làm nữ quan?”
Năm đó chuyện Triển Mi tháo đi đường viền màu tím trên cổ áo để nhập cung, trong cung xôn xao bàn tán, ai ai cũng biết. Nữ quan chủ trì thấp giọng nói: “Chính nàng là người nói rằng nàng phiền chán lễ nghi phức tạp, chuyện nhà chuyện cửa dung tục, tình nguyện bầu bạn cùng sách mực, thanh thanh tĩnh tĩnh sống qua ngày. Nghe nói vốn là nàng được sắp đặt để kết thông gia với Lâm Thị, chắc là ngại nhà bên kia thị thiếp nhiều quá.”
Nói xong nàng che miệng cười: “Trong nhà dạy dỗ không tốt, tuổi trẻ nông nỗi, lại không hiểu sự đời. Mặc dù sau này hối hận vẫn có thể rời cung, nhưng thanh xuân của nữ tử được bao nhiêu năm, cô nương lớn tuổi thì còn ai cần nữa chứ? Lưu đại nhân cả một đời thanh danh, đến lúc về già lại bị khuê nữ bôi nhọ, khắp hoàng thành ai ai cũng đâm thọt cười nhạo hắn, trong lòng rất chua xót.”
Vân Uyển ngẩn người, hỏi: “Nhà nàng… Tại sao lại để cho nàng nhập cung?”
Nữ quan chủ trì đáp: “Người ta là tiền trảm hậu tấu. Chờ đến khi cha mẹ biết được thì lý lịch đã lên, quần áo cũng đã đổi, còn có thể làm gì hơn cơ chứ?”
Vân Uyển nhịn không được, lại liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Nàng… Nàng lớn gan như vậy.”
Trong lòng nàng bỗng dưng xúc động, bị một ý tưởng điên rồ đáng sợ mê hoặc, theo bản năng siết chặt khăn tay, mất hồn mất vía hỏi: “Chỉ cần… Chỉ cần tìm chưởng điện nữ quan nói là không muốn xuất giá, thì sẽ được sao?”
Nữ quan chủ trì cười đáp: “Nào có dễ dàng như vậy! Nghe nói vị Triển Mi cô nương này đọc đủ thứ thi thư, văn chương kinh sử đều am hiểu tường tận, lúc làm thừa ân nữ quan rất được chưởng điện yêu thích. Không có đôi chút bản lĩnh như thế thì dựa vào cái gì để người ta có thể che chở chứ.”
Vân Uyển kinh ngạc suy nghĩ một hồi, nói: “Ta… Ta có thể làm được mấy món bánh trái ngon.”
Nữ quan chủ trì sợ hết cả hồn, thấy Vân Uyển tựa hồ như đang muốn đi theo con đường đó, vội đáp: “Cô nương chớ có nói nhảm. Biết nấu ăn cũng được, quản lý sách cũng hay, nhưng có giỏi giang đến mấy thì cũng chỉ để hầu hạ người khác. Trước mặt trông rạng rỡ như vậy nhưng đằng sau lại chẳng có lấy một người đàn ông để dựa vào, không biết lạnh lẽo biết bao nhiêu mà kể. Nữ tử nhất phẩm thế gia vào cung làm nữ quan, gia tộc cũng theo đó mà mất mặt, Lưu đại nhân đã từng đến khóc trước mặt ngự giá, nét mặt già nua mất hết thể diện.”
Vân Uyển vội hỏi: “Bệ hạ đã nói thế nào?”
Nữ quan chủ trì bĩu môi, đáp: “Thánh thượng lại còn nói giúp cho Triển Mi, bảo nàng có chí lớn. Chí lớn thì tại sao không thể làm nương nương cơ chứ? Giống như cô nương đây, đứng đầu hậu cung, là bậc mẫu nghi thiên hạ thì mới gọi là chí lớn.”
Vân Uyển rất buồn bã, thấp giọng nói: “Chí lớn chí bé, cũng không phải do ta quyết định.”
Nàng lần nữa nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, thấy ngự giá đã đi xa, chưởng điện nữ quan trẻ tuổi đang chỉ huy cung nhân mang rương sách dọn vào trong điện.
Lần này sách có đến hơn hai ngàn loại, đều là những bản gốc sách quý mượn từ các nhà Nho giáo. Tụ Thủy Các mang đi sao chép lại, phân phát đến các phường in sách, nhập vào phòng đọc cho học trò tham khảo. Sách vốn là thứ đồ xa xỉ, học giả viết sách xong cũng chỉ in ấn ra mấy trăm bản, gửi đến thư phòng của các đại thế gia, qua một thời gian đã mất tăm mất tích. Con cháu nhà nghèo mặc dù có tài muốn đi học cũng chẳng có lấy một quyển sách để đọc. Dung Dận từ sau khi chấp chính mới thúc đẩy khoa cử, bắt đầu phát lệnh in sách phân phát trong dân gian. Y bận rộn chính vụ, những chuyện này thường giao cho chưởng điện nữ quan gắng sức lo liệu. Trước mắt việc khoa cử đang dần được mở rộng, nhưng thi về cái gì, học cái gì thì vẫn còn khá mơ hồ, thế nên đầu năm Dung Dận đã hạ chỉ, cho Đô sát viện và quan tham chính ngự thư phòng đến Tụ Thủy Các xem sách, nhanh chóng định ra loại sách nào nên được phổ biến rộng rãi, Lục Đức Hải và Hoằng cũng nằm trong số đó.
Hôm ấy trong tiệc rượu, Lục Đức Hải thấy Hoằng không từ mà biệt, trong lòng thấy có hơi chột dạ. Mỹ nhân kia vốn là định giao cho Hoằng, ai dè lại bị hắn chiếm mất, mơ mơ hồ hồ sợ rằng tương lai nếu như Hoằng biết được sẽ chiếm lại. Hắn dò xét Hoằng mấy lần, hỏi tình hình thê thiếp nhà hắn, thế nhưng Hoằng lúc nào cũng đáp không rõ ràng, khiến cho hắn có chút căm tức, nghĩ rằng mặc dù hắn được tiến cử nhất phẩm nhưng cũng chỉ là con nhà nghèo, cho nên mới khiến người khác xem thường. Chức quan của Hoằng còn không cao bằng hắn, chẳng qua là quen biết Vân Hàng Chi cho nên mới không thèm để người khác vào trong mắt, thật sự là thói đời đen bạc.
Hắn nhờ vào ân huệ mới được vào triều, trong lòng chất chứa cả bầu trời nhiệt huyết, thề rằng muốn mở đường máu hết lòng vì triều đình, lập chí lớn muốn đứng trong hàng cửu khanh, lên được chức thượng thư tận trung với ngự tiền mới không phụ lòng bệ hạ quan tâm. Nhưng hiện giờ hắn đang ở Đô sát viện quản lý việc khoa cử, toàn giao thiệp với học trò con nhà nghèo, trong tay không có thực quyền, muốn cầu cạnh người khác dìu dắt cũng chẳng móc nối nổi quan hệ, cho nên khó tránh khỏi nôn nóng. Hôm nay tuân lệnh vào Tụ Thủy Các xem sách, ngay cả rời cung cũng chẳng thể tự do, một nửa là nhớ nhà, một nửa là cảm thấy việc đang làm quá thanh bần, ngày ngày phiền muộn.
Chớp mắt đã ra Giêng, tham gia khoa cử có đến một trăm hai mươi người, Dung Dận tự mình triệu kiến, giữ lại chừng mười người. Lúc phân đến các địa phương để nhậm chức cũng ban cho con dấu, cho phép bọn họ tấu báo với bên trên. Y trong bóng tối mang tai mắt và nội ứng của mình giao hết thảy cho Hoằng, Hoằng lúc bấy giờ mới biết đến sự tồn tại của hòm thư tín bí mật kia, phần lớn đều là tin tức đến từ các học giả sĩ tử sau khi tham gia khoa cử. Hắn và Dung Dận có phong cách hành sự khác nhau, nhìn hòm thư bỗng thấy bất bình vì nỗi khổ của dân sinh, lấy danh nghĩa Hoàng đế ban ân rộng rãi. Dung Dận lại có tính toán khác, bảo hắn dùng con dấu riêng của y, thuận tiện sau này công bố cho mọi người.
Thêm vài ngày nữa trôi qua, ngự giá thân chính đến cử hành lễ tịch điền khuyến nông. Vân Bạch Lâm thừa cơ gửi thư cho Vân Uyển. Hắn làm người khoan dung rộng lượng, đối xử với con cái cũng như người ngoài, lúc nào cũng tôn trọng, đưa ra quyết sách gì sẽ không hề giấu giếm, lập tức nói cho Vân Uyển biết trước mắt tiết trời ở Ly Giang đã ấm trở lại, công trình trị thủy đang tiếp tục bắt tay vào việc, bạc trong triều đình đã sắp cạn, tiếp đến sẽ bất lực, thể nào cũng phải dựa vào thế gia, Vân Thị dự định sẽ liên hiệp với Ly Giang hai nhà Chu – Long, cắt đứt tiếp viện cho triều đình, lợi dụng yếu điểm để uy hiếp. Nguyên Giang trước kia là cửa sông, hiện giờ bị bùn lắng không thông, nếu không phải do Vân Thị mở cửa quận thì triều đình ngồi trên cao có cố gắng bỏ công bỏ sức đến mấy cũng chỉ phí công, phải hiểu rằng nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, thiên tử tôn quý nhưng cũng không thể tự do buông thả, không biết chừa lại đường sống cho bề tôi. Lần này mười phần nắm chắc hết chín, triều đình tất sẽ nhượng bộ. Chẳng qua trước mắt vẫn còn đôi chút lo lắng, thiên tử ắt hẳn cũng có gia tộc nâng đỡ, Ly Giang đương nhiên là trên dưới một lòng, nhưng vẫn sợ bị gia tộc khác cản trở. Hắn từ lâu đã không chú ý đến một sự thật rằng thế lực của tả thượng thư Lưu Doanh ở trong triều hoàn toàn không thể khinh thường. Hy vọng rằng hắn có thể khoanh tay đứng nhìn, đừng xen vào phá đám.
Hắn phân tích tình thế xong, lại bảo Vân Uyển nhanh chóng thoát thân mà ra ngoài, sợ một khi hai phe bắt đầu đối địch, con gái bị kẹt lại ở trong cung sẽ trở thành con tin. Vân Uyển cẩn thận đọc bức thư, chỉ cảm thấy trên giấy đầy mùi sát khí, ngôn ngữ tuy bình thường nhưng bút mực đều đã thấm đẫm ánh đao. Nàng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
Có người là Đào Hoa tiên trên nhánh anh đào, có kẻ lại phải khom lưng cúi mình trước xe ngựa. Nàng đã nửa đời làm bùn nát, không có sức để chống lại tai ương, nhưng nàng vẫn có thể khiến cho lòng cha bớt đi vướng bận, thanh thản uống rượu rồi ngủ quên dưới nhành hoa.
Quên mình dấn thân, gánh lấy trách nhiệm, hưởng thụ hạnh phúc, mới là tấm lòng của nhi nữ thế gia.
Trong lòng nàng vô cùng bình tĩnh, mở nắp lò xông trầm Thụy Thú ra, nhét bức thư vào. Cung nhân đang đứng hầu ở bên ngoài, nàng lập tức gõ một tiếng lên song cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Tới Tụ Thủy Các mời chưởng điện nữ quan đến đây.”
Mưu kế của Thái hậu thất bại, Dung Dận tranh thủ nhân dịp cháy nhà chạy đi hôi của, để cho Hoằng chủ trì toàn cục, lùng sục nội ứng của Thái hậu ở trong triều. Chẳng qua lần đầu tiên Hoằng ra tay khó tránh khỏi vẫn còn non kém, trong một lần lỡ tay đã giết lầm nội ứng của Vân Thị. Vân Bạch Lâm tức thì cảnh giác, thu lại tất cả đầu mối. Thánh thượng không có hành động mới, hắn không biết rõ được nội tình bên phía đối phương cho nên không dám làm càng. Vân An Bình hung ác muốn lên mặt dạy dỗ Hoàng đế trẻ tuổi, mượn dịp năm mới nói muốn ở nhà hưởng phúc không thích ra khỏi cửa, viết năm phong mật thư truyền đến các đại thế gia khắp chín bang ngay trong đêm, đồng thời triệu hồi Vân Nhu Vân Uyển, để các nàng năm sau rời cung. Gió mưa sắp kéo đến, nơi nơi hoàn toàn tĩnh lặng. Các bang cầu mong điềm lành, cùng nhau chúc mừng năm mới sung túc thịnh vượng. Đầu năm thứ mười chín, triều đại Gia Thống cứ bình thản như thế mà trôi qua.
Sang xuân chính là tháng Giêng. Sinh nhật của đại giáo tập Vô Hách Điện cũng nằm trong tháng Giêng, đến ngày này, trong cung đều có tổ chức yến tiệc. Chúng võ giả tề tụ ăn mừng ở Vô Hách Điện, Hoằng cũng đến tham dự, náo nhiệt đến tận đêm khuya mới tàn tiệc.
Đại giáo tập uống nhiều rượu, tan tiệc xong Hoằng lập tức đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi. Chờ thay y phục cho cha xong, đỡ hắn lên giường, Hoằng lấy ra một hộp quà, cung cung kính kính đặt ở trước mặt đại giáo tập, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói mấy câu cát tường. Đại giáo tập xót hắn gầy gò, vội vàng gọi dậy, để cho hắn ngồi bên cạnh mình, mở hộp quà ra thấy bên trong toàn là lễ vật thường dùng để biếu trưởng bối nhân dịp lễ mừng, đào mừng thọ, bánh phúc, bánh bơ bình an được sắp xếp chỉnh tề, ngoài ra còn có một trái táo màu đỏ rực. Lễ vật mặc dù bình thường nhưng thứ gì cũng tinh tế, ngay cả cái khay cũng điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, dễ dàng thấy được giá cả không hề rẻ chút nào. Đại giáo tập tiện tay ăn một miếng bánh, oán trách nói: “Tốn tiền như thế để làm gì!”
Hộp lễ vật này có chút quy tắc, nếu đã mở ra rồi thì phải ăn cho hết mới nhận được phúc khí năm mới. Bánh trái được làm khéo léo, đại giáo tập trong một thoáng đã ăn quá nửa, nhưng vẫn không quên trách móc Hoằng xài tiền bậy bạ mua đồ đắt tiền. Hoằng ngoan ngoãn ngồi nghe, chờ cha ăn hết điểm tâm rồi, hắn mới từ từ lết ra mép giường, thận trọng nói: “Không phải ta mua. Là bệ hạ tặng đó.”
Đại giáo tập đang gặm táo, nghe Hoằng nói xong tức khắc ngẩn người, lập tức phun miếng táo trong miệng ra ngoài. Thế nhưng hộp quà đã bị hắn ăn gần hết, làm sao có thể không nhận cho được? Trong phút chốc hắn giận muốn xông máu, chửi như tát nước, cầm trái táo ném lên người Hoằng. Hoằng đã sớm đề phòng, bị đánh sẽ bỏ chạy ngay, hắn nhảy mấy bước ra bên ngoài, đứng ở cửa sổ nói: “Hộp cũng đã mở ra, làm sao có thể trả về được? Cha đã ăn hết rồi mà, đây là do bệ hạ sai ngự thiện phòng làm riêng cho cha đó, chớ phí phạm đồ ngon.”
Hắn nói xong, nghe thấy bên trong có tiếng mắng mỏ không dứt, cha đã giận đến mức đang cúi xuống đất tìm giày đánh hắn, vội vàng nhấc chân bỏ chạy ngay. Đến lúc đại giáo tập chạy ra bên ngoài thì người đã sớm không còn bóng dáng.
Vài ngày nữa trôi qua, hôm nay có giờ học võ. Dung Dận bước vào Vô Hách Điện, thấy đại giáo tập đã dẫn các vị võ giả cung kính đứng chờ, lập tức khom người, hành lễ bình thường với trưởng bối. Thân phận y tôn quý, trước đây lúc nào cũng chỉ gật đầu một cái, hôm nay trịnh trọng lấy thân phận tiểu bối để hành lễ, ý muốn tỏ ra tôn trọng thân mật, đồng thời cũng không đánh mất nghi phạm của đế vương, trong lòng đại giáo tập bỗng có cảm giác thỏa mãn mơ hồ. Cử chỉ ngày xưa của Hoàng đế hắn vẫn ghi nhớ kỹ, cũng rất kính nể vị đế vương thánh minh này, lúc Hoằng xảy ra chuyện, trong lòng hắn tuy tức giận nhưng cũng không oán hận. Giờ đây Hoằng đã như ý mà rời cung, Hoàng đế lại thể hiện thành ý, nỗi ức chế trong lòng hắn đã sớm tiêu tan rồi. Cứ nghĩ rằng Phật tổ muốn thử thách con người, đứa trẻ can qua một lần cũng coi như chịu nạn thay cho người đời, xem như là công đức, huống chi chính bản thân hắn cũng nguyện ý. Luyện tập cả buổi, đến lúc cần phải động chạm cơ thể Hoàng đế để uốn nắn động tác cho y, hắn lập tức hắng giọng nói với Hoằng: “Bảo Trụ đến đây, chỉnh sửa động tác cho bệ hạ.”
Trong phòng luyện võ ngoại trừ người hầu kiếm và cung nhân, các vị giáo tập của Vô Hách Điện và võ giả cũng đều đang có mặt để hỗ trợ. Hoằng bất ngờ không kịp đề phòng, bị cha gọi lớn ngay trước mặt mọi người như vậy bỗng chốc đỏ bừng mặt. Hắn nhắm mắt, từ từ đứng dậy đi vào sân, cảm thấy cả người mình như đang bốc cháy, xấu hổ lúng túng không tài nào ngóc đầu lên nổi. Hắn cũng không dám nhìn Dung Dận, chỉ hơi cúi đầu, tay vừa nhẹ nhàng khoác lên vai Hoàng đế đã run rẩy dữ dội.
Dung Dận cảm thấy rất vui, thấp giọng nói: “Cha có ý tốt, vì sao ngươi lại phải xấu hổ chứ?”
Hoằng tựa như bị sấm sét đánh trúng đầu, lập tức cứng đờ người, ngay cả từng sợi tóc cũng như đang tỏa ra hơi nóng, lúng túng co rúm lỗ tai. Hắn chịu không nổi, qua loa sờ mấy cái trên người Dung Dận rồi tức khắc lui ra ngoài, chỉ hận không có cái kẽ hở nào trên mặt đất mà chui vào. Chờ đến khi Dung Dận kết thúc giờ học võ, trong lòng hắn vẫn còn thấy hoảng hốt, đỏ mặt đi theo sau lưng Dung Dận không hề lên tiếng.
Bọn họ cùng nhau đến Tụ Thủy Các để lấy sách, trời lạnh nước cạn khô, ao nước trong Các tràn đầy cát mịn, tạo thành hình dáng uốn lượn tựa như sóng nước. Dung Dận đứng bên bờ ao một lát, quay đầu lại thấp giọng hỏi: “Có vui không?”
Hoằng đỏ mặt đáp: “Vui.”
Dung Dận nói: “Ta lại thấy ngươi chẳng vui gì cả. Nhìn ngươi sợ hãi kìa, trông hệt như con thỏ đang dè chừng.”
Hoằng nhẹ giọng phản bác: “Trước lúc đến Vô Hách Điện, chẳng phải bệ hạ cũng đã rất hồi hộp hay sao? Bệ hạ cũng là con thỏ đang dè chừng.”
Dung Dận không cãi lại được, nghiêng đầu nói: “Vậy ngươi lại đây, để cho hai con thỏ kề sát vào nhau nào.”
Hoằng lại đỏ mặt, bước lên phía trước một bước, cùng Hoàng đế vai kề vai đứng cạnh bên nhau.
Bọn họ đứng bên bờ ao nhẹ giọng nói chuyện phiếm, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn bị Vân Uyển đang đứng trong kho sách nghe thấy rõ ràng. Trong cung phòng vệ nghiêm ngặt, Hoàng đế dừng lại ở đâu, nơi đó không được phép có người dừng chân, khắp nơi rộng rãi thông thoáng, ngay cả hơi thở cũng có thể nghe thấy. Dưới mái hiên được cây cổ thụ che chắn, đứng bên ngoài không thể nhìn thấy được phía bên trong đang có người, thế nhưng người nấp bên trong vẫn có thể nghe được rõ ràng động tĩnh ở bên ngoài. Vân Uyển vô tình đến đây, hiện tại không đời nào dám bước ra. Chỉ còn cách dẫn nữ quan chủ trì của mình đến đứng chờ nơi kệ sách một lát. Vị nữ quan kia vốn là người được Vân Thị bố trí ở trong cung, tương lai đã định sẽ đi theo Vân Uyển, không dám nói xằng với người ngoài nhưng vẫn có thể trêu ghẹo mấy câu với Vân Uyển, lập tức lặng lẽ cười nói: “Bệ hạ tuy nhìn uy nghiêm, nhưng thật ra cũng rất hiền lành. Cô nương có thấy vậy không?”
Vân Uyển gật đầu, lặng lẽ thở dài.
Nàng đã nghĩ đến nhiều chuyện lắm.
Nàng chẳng qua chỉ có chút nhan sắc, em gái họ của nàng cũng rất xinh đẹp. Nàng cho rằng bệ hạ sẽ thương xót mỹ nhân, nhưng không.
Bệ hạ cao lớn nghiêm khắc, thủ đoạn ngang tàng năm đó vẫn còn lưu truyền mãi cho đến tận bây giờ, nàng cho rằng y cũng sẽ chẳng dịu dàng với mình, nhưng không phải vậy.
Bệ hạ nghe nàng đánh đàn, còn sai người mang chim anh vũ đến cho nàng chơi. Được y chú ý dù chỉ trong chốc lát cũng đã đủ để khiến nàng thỏa mãn. Nàng sẽ có cơ hội lên làm Hoàng hậu, ôn hòa nhã nhặn, đài các trang nghiêm. Nàng vốn đã chuẩn bị xong những lời khéo léo, duy trì dáng vẻ đoan trang, thâu tóm quyền lực hoàng thất, nhân dịp đêm hôm đó thừa ân… Nhưng cũng không phải thế.
Bệ hạ ban cho nàng mười đấu minh châu, sau đó có rất nhiều người đến thăm hỏi nàng. Bảo nàng cố gắng nhớ lại xem mình có mạo phạm gì đến Hoàng đế hay không, không may nghịch phải vảy rồng.
Hỏi đến mức nàng cảm thấy rất phiền phức. Tại sao lại nhất định cứ phải là lỗi của nàng. Tại sao tất cả mọi người không thể nhận ra rằng bệ hạ đã có người trong lòng mất rồi.
Mà chuyện này… Nàng cũng không thể ngờ.
Không thể ngờ rằng trong chốn thâm cung này vẫn có người thật lòng.
Thật lòng, chân tình. Cũng thực liều lĩnh, ngu dại.
Ngay cả nàng là một cô nương khuê các thì vẫn hiểu được gánh nặng đang đè trên vai nặng biết bao nhiêu. Trong gia tộc, nam tử là cành cây, phải cố hết sức mở rộng vươn xa, nữ tử lại là rễ cây, đan chen khó gỡ, vững chắc bện thành một mối với các gia tộc khác. Hoàng thất tuy tôn quý nhưng cũng chỉ là một thân cây, căn cơ muốn vững chải thì phải liên kết với thế gia. Gia tộc phồn thịnh, tất cả là một, làm sao có thể chứa chấp tình riêng và buông thả? Gông xiềng tuy khuất, nhưng dù sao cũng là hoàng kim.
Nàng không nói gì, nữ quan chủ trì cho rằng nàng đang thương tâm, thấp giọng trấn an: “Cô nương chớ đau lòng, Thiên hạ không có cha mẹ nào mà không xót con gái, cô nương phẩm chất thế gia, còn sợ không tìm được đấng phu quân xứng đôi vừa lứa hay sao? Gả đi cũng sẽ trở thành chủ mẫu, chẳng kém với trong cung là bao.”
Vân Uyển thở dài, thấp giọng đáp: “Đúng vậy. Đi đâu cũng như nhau cả mà thôi.”
Hai người đợi hồi lâu, thấy chưởng điện nữ quan dẫn chúng cung nhân tiễn bệ hạ ra ngoài. Trong cung trật tự nghiêm khắc, nữ quan vào cung cũng từ người hầu mà lên, từng cấp từng cấp sát hạch thăng chức, không có lý lịch hai ba chục năm thì không thể nào cầm quyền. Vân Uyển thấy bên ngoài có một vị nữ quan tóc mây nhỏ nhắn, cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Vị này thật nhỏ tuổi!”
Nữ quan chủ trì cũng bước lên nhìn lướt qua, cười nói: “Cô nương thường ở tại Nguyên Giang nên không biết, vị này là người của Lưu gia, trưởng nữ nhà tả thượng thư Lưu đại nhân, tên là Triển Mi. Gia thế như vậy, nhưng sau khi vào cung làm nữ quan thừa ân lại xin làm nữ quan hầu sách, chưởng điện cáo lão, nàng lập tức lên kế nhiệm.”
Nữ quan không được phép lập gia đình, phải ở trong cung hầu hạ cho đến cuối đời, kể từ đây chính là người của hoàng gia, cũng chẳng được tôn vinh như phi tần. Phàm là nhà ai có gia thế cao một chút đều không muốn cho con gái mình vào làm nữ quan. Vân Uyển rất bất ngờ, hỏi: “Đang yên đang lành như vậy tại sao lại muốn làm nữ quan?”
Năm đó chuyện Triển Mi tháo đi đường viền màu tím trên cổ áo để nhập cung, trong cung xôn xao bàn tán, ai ai cũng biết. Nữ quan chủ trì thấp giọng nói: “Chính nàng là người nói rằng nàng phiền chán lễ nghi phức tạp, chuyện nhà chuyện cửa dung tục, tình nguyện bầu bạn cùng sách mực, thanh thanh tĩnh tĩnh sống qua ngày. Nghe nói vốn là nàng được sắp đặt để kết thông gia với Lâm Thị, chắc là ngại nhà bên kia thị thiếp nhiều quá.”
Nói xong nàng che miệng cười: “Trong nhà dạy dỗ không tốt, tuổi trẻ nông nỗi, lại không hiểu sự đời. Mặc dù sau này hối hận vẫn có thể rời cung, nhưng thanh xuân của nữ tử được bao nhiêu năm, cô nương lớn tuổi thì còn ai cần nữa chứ? Lưu đại nhân cả một đời thanh danh, đến lúc về già lại bị khuê nữ bôi nhọ, khắp hoàng thành ai ai cũng đâm thọt cười nhạo hắn, trong lòng rất chua xót.”
Vân Uyển ngẩn người, hỏi: “Nhà nàng… Tại sao lại để cho nàng nhập cung?”
Nữ quan chủ trì đáp: “Người ta là tiền trảm hậu tấu. Chờ đến khi cha mẹ biết được thì lý lịch đã lên, quần áo cũng đã đổi, còn có thể làm gì hơn cơ chứ?”
Vân Uyển nhịn không được, lại liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Nàng… Nàng lớn gan như vậy.”
Trong lòng nàng bỗng dưng xúc động, bị một ý tưởng điên rồ đáng sợ mê hoặc, theo bản năng siết chặt khăn tay, mất hồn mất vía hỏi: “Chỉ cần… Chỉ cần tìm chưởng điện nữ quan nói là không muốn xuất giá, thì sẽ được sao?”
Nữ quan chủ trì cười đáp: “Nào có dễ dàng như vậy! Nghe nói vị Triển Mi cô nương này đọc đủ thứ thi thư, văn chương kinh sử đều am hiểu tường tận, lúc làm thừa ân nữ quan rất được chưởng điện yêu thích. Không có đôi chút bản lĩnh như thế thì dựa vào cái gì để người ta có thể che chở chứ.”
Vân Uyển kinh ngạc suy nghĩ một hồi, nói: “Ta… Ta có thể làm được mấy món bánh trái ngon.”
Nữ quan chủ trì sợ hết cả hồn, thấy Vân Uyển tựa hồ như đang muốn đi theo con đường đó, vội đáp: “Cô nương chớ có nói nhảm. Biết nấu ăn cũng được, quản lý sách cũng hay, nhưng có giỏi giang đến mấy thì cũng chỉ để hầu hạ người khác. Trước mặt trông rạng rỡ như vậy nhưng đằng sau lại chẳng có lấy một người đàn ông để dựa vào, không biết lạnh lẽo biết bao nhiêu mà kể. Nữ tử nhất phẩm thế gia vào cung làm nữ quan, gia tộc cũng theo đó mà mất mặt, Lưu đại nhân đã từng đến khóc trước mặt ngự giá, nét mặt già nua mất hết thể diện.”
Vân Uyển vội hỏi: “Bệ hạ đã nói thế nào?”
Nữ quan chủ trì bĩu môi, đáp: “Thánh thượng lại còn nói giúp cho Triển Mi, bảo nàng có chí lớn. Chí lớn thì tại sao không thể làm nương nương cơ chứ? Giống như cô nương đây, đứng đầu hậu cung, là bậc mẫu nghi thiên hạ thì mới gọi là chí lớn.”
Vân Uyển rất buồn bã, thấp giọng nói: “Chí lớn chí bé, cũng không phải do ta quyết định.”
Nàng lần nữa nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, thấy ngự giá đã đi xa, chưởng điện nữ quan trẻ tuổi đang chỉ huy cung nhân mang rương sách dọn vào trong điện.
Lần này sách có đến hơn hai ngàn loại, đều là những bản gốc sách quý mượn từ các nhà Nho giáo. Tụ Thủy Các mang đi sao chép lại, phân phát đến các phường in sách, nhập vào phòng đọc cho học trò tham khảo. Sách vốn là thứ đồ xa xỉ, học giả viết sách xong cũng chỉ in ấn ra mấy trăm bản, gửi đến thư phòng của các đại thế gia, qua một thời gian đã mất tăm mất tích. Con cháu nhà nghèo mặc dù có tài muốn đi học cũng chẳng có lấy một quyển sách để đọc. Dung Dận từ sau khi chấp chính mới thúc đẩy khoa cử, bắt đầu phát lệnh in sách phân phát trong dân gian. Y bận rộn chính vụ, những chuyện này thường giao cho chưởng điện nữ quan gắng sức lo liệu. Trước mắt việc khoa cử đang dần được mở rộng, nhưng thi về cái gì, học cái gì thì vẫn còn khá mơ hồ, thế nên đầu năm Dung Dận đã hạ chỉ, cho Đô sát viện và quan tham chính ngự thư phòng đến Tụ Thủy Các xem sách, nhanh chóng định ra loại sách nào nên được phổ biến rộng rãi, Lục Đức Hải và Hoằng cũng nằm trong số đó.
Hôm ấy trong tiệc rượu, Lục Đức Hải thấy Hoằng không từ mà biệt, trong lòng thấy có hơi chột dạ. Mỹ nhân kia vốn là định giao cho Hoằng, ai dè lại bị hắn chiếm mất, mơ mơ hồ hồ sợ rằng tương lai nếu như Hoằng biết được sẽ chiếm lại. Hắn dò xét Hoằng mấy lần, hỏi tình hình thê thiếp nhà hắn, thế nhưng Hoằng lúc nào cũng đáp không rõ ràng, khiến cho hắn có chút căm tức, nghĩ rằng mặc dù hắn được tiến cử nhất phẩm nhưng cũng chỉ là con nhà nghèo, cho nên mới khiến người khác xem thường. Chức quan của Hoằng còn không cao bằng hắn, chẳng qua là quen biết Vân Hàng Chi cho nên mới không thèm để người khác vào trong mắt, thật sự là thói đời đen bạc.
Hắn nhờ vào ân huệ mới được vào triều, trong lòng chất chứa cả bầu trời nhiệt huyết, thề rằng muốn mở đường máu hết lòng vì triều đình, lập chí lớn muốn đứng trong hàng cửu khanh, lên được chức thượng thư tận trung với ngự tiền mới không phụ lòng bệ hạ quan tâm. Nhưng hiện giờ hắn đang ở Đô sát viện quản lý việc khoa cử, toàn giao thiệp với học trò con nhà nghèo, trong tay không có thực quyền, muốn cầu cạnh người khác dìu dắt cũng chẳng móc nối nổi quan hệ, cho nên khó tránh khỏi nôn nóng. Hôm nay tuân lệnh vào Tụ Thủy Các xem sách, ngay cả rời cung cũng chẳng thể tự do, một nửa là nhớ nhà, một nửa là cảm thấy việc đang làm quá thanh bần, ngày ngày phiền muộn.
Chớp mắt đã ra Giêng, tham gia khoa cử có đến một trăm hai mươi người, Dung Dận tự mình triệu kiến, giữ lại chừng mười người. Lúc phân đến các địa phương để nhậm chức cũng ban cho con dấu, cho phép bọn họ tấu báo với bên trên. Y trong bóng tối mang tai mắt và nội ứng của mình giao hết thảy cho Hoằng, Hoằng lúc bấy giờ mới biết đến sự tồn tại của hòm thư tín bí mật kia, phần lớn đều là tin tức đến từ các học giả sĩ tử sau khi tham gia khoa cử. Hắn và Dung Dận có phong cách hành sự khác nhau, nhìn hòm thư bỗng thấy bất bình vì nỗi khổ của dân sinh, lấy danh nghĩa Hoàng đế ban ân rộng rãi. Dung Dận lại có tính toán khác, bảo hắn dùng con dấu riêng của y, thuận tiện sau này công bố cho mọi người.
Thêm vài ngày nữa trôi qua, ngự giá thân chính đến cử hành lễ tịch điền khuyến nông. Vân Bạch Lâm thừa cơ gửi thư cho Vân Uyển. Hắn làm người khoan dung rộng lượng, đối xử với con cái cũng như người ngoài, lúc nào cũng tôn trọng, đưa ra quyết sách gì sẽ không hề giấu giếm, lập tức nói cho Vân Uyển biết trước mắt tiết trời ở Ly Giang đã ấm trở lại, công trình trị thủy đang tiếp tục bắt tay vào việc, bạc trong triều đình đã sắp cạn, tiếp đến sẽ bất lực, thể nào cũng phải dựa vào thế gia, Vân Thị dự định sẽ liên hiệp với Ly Giang hai nhà Chu – Long, cắt đứt tiếp viện cho triều đình, lợi dụng yếu điểm để uy hiếp. Nguyên Giang trước kia là cửa sông, hiện giờ bị bùn lắng không thông, nếu không phải do Vân Thị mở cửa quận thì triều đình ngồi trên cao có cố gắng bỏ công bỏ sức đến mấy cũng chỉ phí công, phải hiểu rằng nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, thiên tử tôn quý nhưng cũng không thể tự do buông thả, không biết chừa lại đường sống cho bề tôi. Lần này mười phần nắm chắc hết chín, triều đình tất sẽ nhượng bộ. Chẳng qua trước mắt vẫn còn đôi chút lo lắng, thiên tử ắt hẳn cũng có gia tộc nâng đỡ, Ly Giang đương nhiên là trên dưới một lòng, nhưng vẫn sợ bị gia tộc khác cản trở. Hắn từ lâu đã không chú ý đến một sự thật rằng thế lực của tả thượng thư Lưu Doanh ở trong triều hoàn toàn không thể khinh thường. Hy vọng rằng hắn có thể khoanh tay đứng nhìn, đừng xen vào phá đám.
Hắn phân tích tình thế xong, lại bảo Vân Uyển nhanh chóng thoát thân mà ra ngoài, sợ một khi hai phe bắt đầu đối địch, con gái bị kẹt lại ở trong cung sẽ trở thành con tin. Vân Uyển cẩn thận đọc bức thư, chỉ cảm thấy trên giấy đầy mùi sát khí, ngôn ngữ tuy bình thường nhưng bút mực đều đã thấm đẫm ánh đao. Nàng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
Có người là Đào Hoa tiên trên nhánh anh đào, có kẻ lại phải khom lưng cúi mình trước xe ngựa. Nàng đã nửa đời làm bùn nát, không có sức để chống lại tai ương, nhưng nàng vẫn có thể khiến cho lòng cha bớt đi vướng bận, thanh thản uống rượu rồi ngủ quên dưới nhành hoa.
Quên mình dấn thân, gánh lấy trách nhiệm, hưởng thụ hạnh phúc, mới là tấm lòng của nhi nữ thế gia.
Trong lòng nàng vô cùng bình tĩnh, mở nắp lò xông trầm Thụy Thú ra, nhét bức thư vào. Cung nhân đang đứng hầu ở bên ngoài, nàng lập tức gõ một tiếng lên song cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Tới Tụ Thủy Các mời chưởng điện nữ quan đến đây.”
Tác giả :
Thất Giao Bạch (七茭白)