Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!
Chương 105: Sẽ rất nhớ anh
"Năm vạn đồng? Cô xác định chỉ là con số này?" Lăng Phong quay đầu lại, có phần không dám tin nhìn cô. Số tiền nhỏ như vậy cũng cần trả trước? Xem ra, trước đây Thi Nam Sênh đối với cô ấy không được tử tế gì mấy!
Thiên Tình lại lần nữa gật đầu, "Phải, năm vạn đồng này đối với tôi cũng không phải là con số nhỏ ạ. Có nó, tôi mới có thể yên tâm đi Hàn Quốc."
"Không thành vấn đề, năm vạn đồng này giao cho tôi." Lăng Phong vỗ ngực bảo đảm, sau đó căn dặn người của bộ phận nhân sự, "Đi chi năm vạn đồng tiền mặt cho Thiên Tình, chuyện kế tiếp, tôi sẽ tự mình nói với cô ấy."
"Được." Đối phương gật đầu rồi đi ra.
Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người Lăng Phong và Thiên Tình.
"Cám ơn anh, anh Lăng." Thiên Tình chân thành nói cám ơn.
"Sau này cô là nghệ sĩ của tôi, đừng gọi tôi anh Lăng nữa, cứ gọi tên đầy đủ là được." Lăng Phong đẩy bản hợp đồng về phía Thiên Tình, "Xem kỹ điều khoản một chút, có gì không hài lòng có thể đề xuất."
Thiên Tình cẩn thận xem một lượt.
Lăng Phong kiếm đề tài để nói với cô, "Cô đã nghĩ đến sẽ làm nghệ sĩ hay ca sĩ chưa? Hoặc là, cô có năng khiếu về phương diện nào không?"
Tầm mắt Thiên Tình hơi chững lại, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói với Lăng Phong, "Vấn đề này, thật ra tôi cũng có cân nhắc qua rồi."
"Sẵn dịp nói một chút về ý tưởng của cô xem."
“Tôi rất có hứng thú với diễn xuất, vì có thể hòa nhập vào những vai diễn khác nhau, tôi nghĩ, được vậy sẽ là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ là, tôi chưa từng có kinh nghiệm trong việc diễn xuất, đó cũng không phải là sở trường của tôi. Nhưng nếu thiên về âm nhạc, tôi nghĩ mình sẽ nắm bắt dễ dàng hơn."
Lăng Phong nhìn cô cười, "Xem băng quay lúc trước của cô, chất giọng quả thật rất tốt. Nhưng thị trường âm nhạc hiện nay đang có xu hướng đi xuống, điều này cũng không còn là bí mật trong giới nữa, có lẽ cô cũng biết điều đó. Nhìn đi nhìn lại, dựa vào đĩa nhạc chân chính để hái ra nhiều tiền, số người đó chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"Vậy nên?" Thiên Tình nhìn anh ta.
"Mục tiêu của tôi là đào tạo cô thành ngôi sao đa năng trong nhiều lĩnh vực. Trước tiên là phát hành đĩa nhạc, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý, âm nhạc sẽ không được làm quá lâu. Mục tiêu của chúng ta là về phương diện điện ảnh và truyền hình. Cho nên...."
Lăng Phong tích cực phác họa hình ảnh tương lai cho cô, anh ta nói xong đứng dậy dựa vào phía trước bàn hội nghị, nhìn cô từ trên cao xuống, "Trong một năm đào tạo, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Không chỉ phải học những thứ như: âm nhạc, diễn xuất và vũ đạo, thậm chí là nhạc cụ, một món cũng không thể thiếu. Trong một năm này, tôi sẽ thông báo công ty tích cực liên lạc với phía công ty quản lý bên Hàn Quốc, tranh thủ cho cô có một vai diễn trong phim Hàn. Tôi không cần cô một phát nổi tiếng ngay, chỉ cần cô được xuất hiện trên màn ảnh truyền hình với gương mặt ngây thơ trong sáng của người Trung Quốc này. Cô cũng biết, hiện tại sức ảnh hưởng của trào lưu Hàn tại Trung Quốc không nhỏ. Cộng thêm phần lớn là bọn họ phát sóng phim truyền hình hàng tuần, diễn ngay phát ngay, như vậy đối với cô cũng thu được kết quả cao."
Lăng Phong vạch ra chi tiết kế hoạch, Thiên Tình lẳng lặng lắng nghe. Cô xem hết từng điều khoản, cũng không có ý kiến gì. Sau khi ký tên xong mới nói: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình."
“Tôi tin tưởng cô là cô gái có thể đương đầu với mọi khó khăn." Lăng Phong gật đầu. Tin tưởng là bởi vì đã xem qua lý lịch của Thiên Tình, cũng không hoài nghi về điểm ‘có thể đương đầu với mọi khó khăn’ của cô.
"Công ty có lên lịch khi nào tôi sẽ đi Hàn Quốc chưa ạ?" Thiên Tình hỏi.
"Lần này công ty chọn ra năm người mới. Vé máy bay là hai ngày sau, ngày mai sẽ có người gọi điện cho cô. Vì vậy, trong hai ngày này, cô hãy về nhà thu xếp những gì cần thiết cho chuyến đi."
Hai ngày....Nhanh vậy ư?
.... .... ....
Cầm năm vạn đồng nặng trĩu sau khi ký xong hợp đồng, thời điểm đi ra khỏi công ty giải trí Wesley, Thiên Tình lấy điện thoại di động gọi cho một người trước. Anh ấy nên nghe được quyết định của mình đầu tiên.
"A lô!"
"Trầm Âm, là em." Thiên Tình vừa nói vừa đi về hướng trạm xe buýt.
"Sao đột nhiên nổi hứng gọi cho anh vậy?" Mộ Trầm Âm có vẻ như rất vui.
"Lát nữa anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm."
"Tự nhiên lại mời anh ăn cơm, chẳng lẽ em được tuyển rồi hả?" Mộ Trầm Âm vui mừng hỏi.
"Dạ." Thiên Tình cũng cười đáp.
"Chà, nói vậy, dù cho buổi tối anh không rảnh cũng phải dành ra chút thời gian rồi. Em nói thời gian và địa điểm đi, anh đến nhà đón em?"
"Không cần, em sẽ tự đến đó luôn."
Thiên Tình từ chối ý tốt của anh, sau khi nói thời gian và địa điểm xong thì cúp điện thoại, không về nhà ngay mà đổi xe đến cửa hàng bánh ngọt Tư Noãn làm.
.... .... ....
Thấy cô bạn thân tới, Tư Noãn vội vàng giao công việc trong tay cho đồng nghiệp bên cạnh. Cô lôi kéo Thiên Tình vào một góc trong phòng. Sau đó mang hay ly trà sữa nóng tới.
"Không phải hôm nay đi đón chị cậu xuất viện à? Sao lại tới chỗ mình?" Tư Noãn hỏi xong rồi nhìn nhìn cô một hồi, "Sao vậy? Mặt mày ủ dột thế kia?"
Thiên Tình miễn cưỡng cười cười, "Chỉ muốn đến gặp cậu một chút thôi."
Rõ ràng đã ký được hợp đồng, từ nay trở đi là thời kỳ có thể chấp cánh ước mơ, mình nên vui mừng mới đúng.
Nhưng....
Nghĩ đến mai đây sẽ phải rời khỏi nơi này, một năm không được thấy Tư Noãn, không gặp được chị, không gặp được...anh, chóp mũi không hiểu sao lại cảm thấy buồn tủi.
"Trông cậu chẳng giống đến thăm mình chút nào cả." Tư Noãn nhìn Thiên Tình dò xét, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thiên Tình hít sâu một hơi, hút một hớp trà sữa nóng, mới nhìn Tư Noãn nói: "Hôm nay, anh ấy đã cầu hôn mình."
"Gì? Ai cơ?" Câu nói không đầu không đuôi, khiến Tư Noãn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Là.... Thi Nam Sênh." Thiên Tình giải thích.
Tư Noãn khiếp sợ trợn mắt, nét mặt giống hệt như lúc Thiên Tình nghe được. Nhưng sau đó lập tức hoài nghi hỏi: "Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ sau khi chia tay với cậu rồi mới phát hiện, thì ra một ngày không có cậu lại buồn tẻ khó chịu đến vậy. Cho nên nghĩ lại dứt khoát phải cưới cậu về để bắt nạt cho đã? Thiên Tình, cậu trả lời thế nào?"
Thiên Tình cười, “Mình không chút do dự mà từ chối thẳng. Có phải mình rất ‘đỉnh’ không?"
Tư Noãn híp mắt liếc nhìn cô. Chuyện này thật sự không giống cách làm của Cảnh Thiên Tình, “Mình còn tưởng cậu sẽ cảm động lệ nóng lưng tròng, lập tức gật đầu đồng ý ngay đấy."
Đáy mắt Thiên Tình mang vẻ bi thương, "Sở dĩ anh ấy đột nhiên cầu hôn mình, là bởi vì bà Thi yêu cầu mà thôi. Cho nên, mình sẽ không ngu ngốc như con thiêu thân cứ lao đầu vào lửa."
"Hóa ra là nguyên nhân này." Tư Noãn có chút tức giận bất bình, "Đúng là đồ xấu xa mà, cậu không đồng ý là chính xác!"
Thiên Tình miễn cưỡng cười cười. Rồi chợt nghĩ đến gì đó nói: "Đúng rồi, Noãn Noãn, mình có chuyện muốn nhờ cậu."
"Hả?" Tư Noãn nhìn cô. Sau đó thấy cô từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền thật dầy đẩy tới trước mặt mình.
"Đây là ba vạn đồng, mình hy vọng cậu có thể giúp mình giữ nó."
"Ba vạn đồng?" Tư Noãn kinh ngạc nhìn cô, "Thiên Tình, cậu đang làm gì vậy?"
“Mình đã ký hợp đồng với công ty giải trí Wesley, hai ngày sau sẽ sang Hàn Quốc một năm. Số tiền này là công ty trả trước cho mình. Ba vạn đồng này gửi ở chỗ cậu là để phòng ngừa bị ba mình lấy đi. Nếu bệnh tình của chị mình tái phát, lỡ có nhập viện, thì cậu giúp mình giao lại số tiền này cho chị ấy. Hai vạn đồng còn lại, mình đã gửi thẳng vào tài khoản của chị mình, để chị ấy làm phí sinh hoạt."
Thiên Tình chậm rãi nói xong, rồi nhìn vào mắt Tư Noãn, "Hy vọng thời gian mình không có ở đây, cậu có thể giúp mình chăm sóc chị và ba mình. Cố gắng giúp mình khuyên chị đừng đi làm thêm nữa. Mình ở Hàn Quốc sẽ nghĩ cách gửi tiền về."
"Thiên Tình, cậu thật sự quyết định làm nghệ sĩ sao?" Nghe Thiên Tình nói nhiều như vậy, trong lòng Tư Noãn khổ sở vô cùng, càng cảm thấy đau lòng thay cho bạn.
"Ừm. Công ty đã giúp mình xin nghỉ ở trường học rồi. Chừng nào tốt nghiệp thì trở về làm luận văn cũng không thành vấn đề."
Tư Noãn nắm chặt tay cô, "Nhưng cậu đâu có biết tiếng Hàn đâu, ở bên kia lại không có người quen biết...."
"Đừng lo cho mình, cậu đã quên tính thích nghi của mình rất mạnh sao. Dù cho hoàn cảnh có ra sao, mình cũng sẽ không gục ngã." Thiên Tình trở tay siết chặt bàn tay cô bạn thân.
"Thật ra mình cũng rất mừng cho cậu. Nếu như có thể tìm được cho bản thân một không gian để phát triển, so ra sẽ tốt hơn luôn bị người ta bắt nạt, luôn bị người ta xem thường. Nhưng cậu nhớ đừng để mình bị thiệt thòi nhé, nếu thật sự cảm thấy quá áp lực, hãy lập tức quay về kiếm việc khác làm cũng được, nhớ nhé."
Thiên Tình cười yếu ớt gật đầu, "Yên tâm, mình sẽ không bạc đãi bản thân."
***
"Em phải đi Hàn Quốc?" Mộ Trầm Âm như muốn nhảy dựng, nói lúng búng trong miệng, “Sớm biết thế, ban đầu anh sẽ không để em đi quay thử đâu.”
Thiên Tình không nghe rõ, "Anh vừa nói gì?"
"Không có, không có gì. Em giúp anh gọi một phần bò bít tết ba phần chín là được, anh không ăn nhiều đâu." Thực tế là không có tâm trạng để ăn. Làm nghệ sĩ thì làm trong nước cũng được mà, tại sao phải chạy sang Hàn Quốc những một năm?
Thiên Tình theo lời chọn món. Sau đó nhìn anh, “Em báo với anh tin này, có vẻ như anh không được vui thì phải?"
Mộ Trầm Âm suy nghĩ một lúc, hai tay đan nhau đặt ở trên bàn. Nhướn người về phía cô, "Nếu có dịp, anh sẽ sang Hàn Quốc tìm em đi chơi, có được không?"
"Anh có thời gian rảnh hả?"
"Đương nhiên là có." Mộ Trầm Âm lập tức gật đầu, "Lần trước mẹ anh có bảo anh qua Hàn Quốc du học, ban đầu anh vốn không có đồng ý. Nhưng bây giờ anh sẽ về suy nghĩ lại."
"Trùng hợp vậy?"
"Phải, không ngờ trùng hợp thật đấy. Điều này chứng tỏ là chúng ta có duyên ấy mà." Mộ Trầm Âm nhe răng cười. Ngẫm nghĩ lại, cơn buồn bực mới đó giờ đã không còn nữa. Đằng nào cũng là đi du học cả, đi Hàn Quốc hay Anh Quốc thì có gì khác nhau đâu.
"Em sang đó trước, anh về làm thủ tục xong sẽ qua đó tìm em ngay."
"Vâng." Thiên Tình sảng khoái đồng ý, cũng không nghĩ gì nhiều. Tha phương nơi đất khách quê người, nếu có một người là bạn của mình, vậy còn gì vui sướng cho bằng nữa chứ.
.... .... ....
Sau khi ăn xong về đến nhà, Thiên Tình trao đổi cùng người nhà về tin tức này.
Vãn Tình dĩ nhiên là không muốn, nhưng Cảnh Kiến Quốc thì rất vui vẻ. Cả buổi tối ôm điện thoại thông báo hết cho những người bạn của ông, rằng con gái mình tương lai sẽ là ca sĩ nổi tiếng.
Quần quật đến hơn nửa đêm, Thiên Tình nằm mãi trên giường mà vẫn không tài nào ngủ được. Trằn trọc thao thức trở mình, trong đầu chỉ nghĩ về Thi Nam Sênh....Nhớ lại hôm nay anh ngỏ lời muốn cưới cô, trái tim đến bây giờ vẫn còn nhảy thình thịch.
Còn có....hình ảnh của cả hai lúc ở trong phòng nghỉ....
Sự mạnh mẽ và nóng bỏng của anh như vẫn còn vương vất trong cơ thể cô. Càng nhớ mặt càng đỏ và con tim càng nhảy loạn xạ trong lồng ngực, nhưng ngay sau đó tất cả đều được thay vào bằng vẻ buồn bã u sầu.
Thiên Tình lại lần nữa gật đầu, "Phải, năm vạn đồng này đối với tôi cũng không phải là con số nhỏ ạ. Có nó, tôi mới có thể yên tâm đi Hàn Quốc."
"Không thành vấn đề, năm vạn đồng này giao cho tôi." Lăng Phong vỗ ngực bảo đảm, sau đó căn dặn người của bộ phận nhân sự, "Đi chi năm vạn đồng tiền mặt cho Thiên Tình, chuyện kế tiếp, tôi sẽ tự mình nói với cô ấy."
"Được." Đối phương gật đầu rồi đi ra.
Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người Lăng Phong và Thiên Tình.
"Cám ơn anh, anh Lăng." Thiên Tình chân thành nói cám ơn.
"Sau này cô là nghệ sĩ của tôi, đừng gọi tôi anh Lăng nữa, cứ gọi tên đầy đủ là được." Lăng Phong đẩy bản hợp đồng về phía Thiên Tình, "Xem kỹ điều khoản một chút, có gì không hài lòng có thể đề xuất."
Thiên Tình cẩn thận xem một lượt.
Lăng Phong kiếm đề tài để nói với cô, "Cô đã nghĩ đến sẽ làm nghệ sĩ hay ca sĩ chưa? Hoặc là, cô có năng khiếu về phương diện nào không?"
Tầm mắt Thiên Tình hơi chững lại, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói với Lăng Phong, "Vấn đề này, thật ra tôi cũng có cân nhắc qua rồi."
"Sẵn dịp nói một chút về ý tưởng của cô xem."
“Tôi rất có hứng thú với diễn xuất, vì có thể hòa nhập vào những vai diễn khác nhau, tôi nghĩ, được vậy sẽ là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ là, tôi chưa từng có kinh nghiệm trong việc diễn xuất, đó cũng không phải là sở trường của tôi. Nhưng nếu thiên về âm nhạc, tôi nghĩ mình sẽ nắm bắt dễ dàng hơn."
Lăng Phong nhìn cô cười, "Xem băng quay lúc trước của cô, chất giọng quả thật rất tốt. Nhưng thị trường âm nhạc hiện nay đang có xu hướng đi xuống, điều này cũng không còn là bí mật trong giới nữa, có lẽ cô cũng biết điều đó. Nhìn đi nhìn lại, dựa vào đĩa nhạc chân chính để hái ra nhiều tiền, số người đó chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"Vậy nên?" Thiên Tình nhìn anh ta.
"Mục tiêu của tôi là đào tạo cô thành ngôi sao đa năng trong nhiều lĩnh vực. Trước tiên là phát hành đĩa nhạc, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý, âm nhạc sẽ không được làm quá lâu. Mục tiêu của chúng ta là về phương diện điện ảnh và truyền hình. Cho nên...."
Lăng Phong tích cực phác họa hình ảnh tương lai cho cô, anh ta nói xong đứng dậy dựa vào phía trước bàn hội nghị, nhìn cô từ trên cao xuống, "Trong một năm đào tạo, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Không chỉ phải học những thứ như: âm nhạc, diễn xuất và vũ đạo, thậm chí là nhạc cụ, một món cũng không thể thiếu. Trong một năm này, tôi sẽ thông báo công ty tích cực liên lạc với phía công ty quản lý bên Hàn Quốc, tranh thủ cho cô có một vai diễn trong phim Hàn. Tôi không cần cô một phát nổi tiếng ngay, chỉ cần cô được xuất hiện trên màn ảnh truyền hình với gương mặt ngây thơ trong sáng của người Trung Quốc này. Cô cũng biết, hiện tại sức ảnh hưởng của trào lưu Hàn tại Trung Quốc không nhỏ. Cộng thêm phần lớn là bọn họ phát sóng phim truyền hình hàng tuần, diễn ngay phát ngay, như vậy đối với cô cũng thu được kết quả cao."
Lăng Phong vạch ra chi tiết kế hoạch, Thiên Tình lẳng lặng lắng nghe. Cô xem hết từng điều khoản, cũng không có ý kiến gì. Sau khi ký tên xong mới nói: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình."
“Tôi tin tưởng cô là cô gái có thể đương đầu với mọi khó khăn." Lăng Phong gật đầu. Tin tưởng là bởi vì đã xem qua lý lịch của Thiên Tình, cũng không hoài nghi về điểm ‘có thể đương đầu với mọi khó khăn’ của cô.
"Công ty có lên lịch khi nào tôi sẽ đi Hàn Quốc chưa ạ?" Thiên Tình hỏi.
"Lần này công ty chọn ra năm người mới. Vé máy bay là hai ngày sau, ngày mai sẽ có người gọi điện cho cô. Vì vậy, trong hai ngày này, cô hãy về nhà thu xếp những gì cần thiết cho chuyến đi."
Hai ngày....Nhanh vậy ư?
.... .... ....
Cầm năm vạn đồng nặng trĩu sau khi ký xong hợp đồng, thời điểm đi ra khỏi công ty giải trí Wesley, Thiên Tình lấy điện thoại di động gọi cho một người trước. Anh ấy nên nghe được quyết định của mình đầu tiên.
"A lô!"
"Trầm Âm, là em." Thiên Tình vừa nói vừa đi về hướng trạm xe buýt.
"Sao đột nhiên nổi hứng gọi cho anh vậy?" Mộ Trầm Âm có vẻ như rất vui.
"Lát nữa anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm."
"Tự nhiên lại mời anh ăn cơm, chẳng lẽ em được tuyển rồi hả?" Mộ Trầm Âm vui mừng hỏi.
"Dạ." Thiên Tình cũng cười đáp.
"Chà, nói vậy, dù cho buổi tối anh không rảnh cũng phải dành ra chút thời gian rồi. Em nói thời gian và địa điểm đi, anh đến nhà đón em?"
"Không cần, em sẽ tự đến đó luôn."
Thiên Tình từ chối ý tốt của anh, sau khi nói thời gian và địa điểm xong thì cúp điện thoại, không về nhà ngay mà đổi xe đến cửa hàng bánh ngọt Tư Noãn làm.
.... .... ....
Thấy cô bạn thân tới, Tư Noãn vội vàng giao công việc trong tay cho đồng nghiệp bên cạnh. Cô lôi kéo Thiên Tình vào một góc trong phòng. Sau đó mang hay ly trà sữa nóng tới.
"Không phải hôm nay đi đón chị cậu xuất viện à? Sao lại tới chỗ mình?" Tư Noãn hỏi xong rồi nhìn nhìn cô một hồi, "Sao vậy? Mặt mày ủ dột thế kia?"
Thiên Tình miễn cưỡng cười cười, "Chỉ muốn đến gặp cậu một chút thôi."
Rõ ràng đã ký được hợp đồng, từ nay trở đi là thời kỳ có thể chấp cánh ước mơ, mình nên vui mừng mới đúng.
Nhưng....
Nghĩ đến mai đây sẽ phải rời khỏi nơi này, một năm không được thấy Tư Noãn, không gặp được chị, không gặp được...anh, chóp mũi không hiểu sao lại cảm thấy buồn tủi.
"Trông cậu chẳng giống đến thăm mình chút nào cả." Tư Noãn nhìn Thiên Tình dò xét, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thiên Tình hít sâu một hơi, hút một hớp trà sữa nóng, mới nhìn Tư Noãn nói: "Hôm nay, anh ấy đã cầu hôn mình."
"Gì? Ai cơ?" Câu nói không đầu không đuôi, khiến Tư Noãn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Là.... Thi Nam Sênh." Thiên Tình giải thích.
Tư Noãn khiếp sợ trợn mắt, nét mặt giống hệt như lúc Thiên Tình nghe được. Nhưng sau đó lập tức hoài nghi hỏi: "Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ sau khi chia tay với cậu rồi mới phát hiện, thì ra một ngày không có cậu lại buồn tẻ khó chịu đến vậy. Cho nên nghĩ lại dứt khoát phải cưới cậu về để bắt nạt cho đã? Thiên Tình, cậu trả lời thế nào?"
Thiên Tình cười, “Mình không chút do dự mà từ chối thẳng. Có phải mình rất ‘đỉnh’ không?"
Tư Noãn híp mắt liếc nhìn cô. Chuyện này thật sự không giống cách làm của Cảnh Thiên Tình, “Mình còn tưởng cậu sẽ cảm động lệ nóng lưng tròng, lập tức gật đầu đồng ý ngay đấy."
Đáy mắt Thiên Tình mang vẻ bi thương, "Sở dĩ anh ấy đột nhiên cầu hôn mình, là bởi vì bà Thi yêu cầu mà thôi. Cho nên, mình sẽ không ngu ngốc như con thiêu thân cứ lao đầu vào lửa."
"Hóa ra là nguyên nhân này." Tư Noãn có chút tức giận bất bình, "Đúng là đồ xấu xa mà, cậu không đồng ý là chính xác!"
Thiên Tình miễn cưỡng cười cười. Rồi chợt nghĩ đến gì đó nói: "Đúng rồi, Noãn Noãn, mình có chuyện muốn nhờ cậu."
"Hả?" Tư Noãn nhìn cô. Sau đó thấy cô từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền thật dầy đẩy tới trước mặt mình.
"Đây là ba vạn đồng, mình hy vọng cậu có thể giúp mình giữ nó."
"Ba vạn đồng?" Tư Noãn kinh ngạc nhìn cô, "Thiên Tình, cậu đang làm gì vậy?"
“Mình đã ký hợp đồng với công ty giải trí Wesley, hai ngày sau sẽ sang Hàn Quốc một năm. Số tiền này là công ty trả trước cho mình. Ba vạn đồng này gửi ở chỗ cậu là để phòng ngừa bị ba mình lấy đi. Nếu bệnh tình của chị mình tái phát, lỡ có nhập viện, thì cậu giúp mình giao lại số tiền này cho chị ấy. Hai vạn đồng còn lại, mình đã gửi thẳng vào tài khoản của chị mình, để chị ấy làm phí sinh hoạt."
Thiên Tình chậm rãi nói xong, rồi nhìn vào mắt Tư Noãn, "Hy vọng thời gian mình không có ở đây, cậu có thể giúp mình chăm sóc chị và ba mình. Cố gắng giúp mình khuyên chị đừng đi làm thêm nữa. Mình ở Hàn Quốc sẽ nghĩ cách gửi tiền về."
"Thiên Tình, cậu thật sự quyết định làm nghệ sĩ sao?" Nghe Thiên Tình nói nhiều như vậy, trong lòng Tư Noãn khổ sở vô cùng, càng cảm thấy đau lòng thay cho bạn.
"Ừm. Công ty đã giúp mình xin nghỉ ở trường học rồi. Chừng nào tốt nghiệp thì trở về làm luận văn cũng không thành vấn đề."
Tư Noãn nắm chặt tay cô, "Nhưng cậu đâu có biết tiếng Hàn đâu, ở bên kia lại không có người quen biết...."
"Đừng lo cho mình, cậu đã quên tính thích nghi của mình rất mạnh sao. Dù cho hoàn cảnh có ra sao, mình cũng sẽ không gục ngã." Thiên Tình trở tay siết chặt bàn tay cô bạn thân.
"Thật ra mình cũng rất mừng cho cậu. Nếu như có thể tìm được cho bản thân một không gian để phát triển, so ra sẽ tốt hơn luôn bị người ta bắt nạt, luôn bị người ta xem thường. Nhưng cậu nhớ đừng để mình bị thiệt thòi nhé, nếu thật sự cảm thấy quá áp lực, hãy lập tức quay về kiếm việc khác làm cũng được, nhớ nhé."
Thiên Tình cười yếu ớt gật đầu, "Yên tâm, mình sẽ không bạc đãi bản thân."
***
"Em phải đi Hàn Quốc?" Mộ Trầm Âm như muốn nhảy dựng, nói lúng búng trong miệng, “Sớm biết thế, ban đầu anh sẽ không để em đi quay thử đâu.”
Thiên Tình không nghe rõ, "Anh vừa nói gì?"
"Không có, không có gì. Em giúp anh gọi một phần bò bít tết ba phần chín là được, anh không ăn nhiều đâu." Thực tế là không có tâm trạng để ăn. Làm nghệ sĩ thì làm trong nước cũng được mà, tại sao phải chạy sang Hàn Quốc những một năm?
Thiên Tình theo lời chọn món. Sau đó nhìn anh, “Em báo với anh tin này, có vẻ như anh không được vui thì phải?"
Mộ Trầm Âm suy nghĩ một lúc, hai tay đan nhau đặt ở trên bàn. Nhướn người về phía cô, "Nếu có dịp, anh sẽ sang Hàn Quốc tìm em đi chơi, có được không?"
"Anh có thời gian rảnh hả?"
"Đương nhiên là có." Mộ Trầm Âm lập tức gật đầu, "Lần trước mẹ anh có bảo anh qua Hàn Quốc du học, ban đầu anh vốn không có đồng ý. Nhưng bây giờ anh sẽ về suy nghĩ lại."
"Trùng hợp vậy?"
"Phải, không ngờ trùng hợp thật đấy. Điều này chứng tỏ là chúng ta có duyên ấy mà." Mộ Trầm Âm nhe răng cười. Ngẫm nghĩ lại, cơn buồn bực mới đó giờ đã không còn nữa. Đằng nào cũng là đi du học cả, đi Hàn Quốc hay Anh Quốc thì có gì khác nhau đâu.
"Em sang đó trước, anh về làm thủ tục xong sẽ qua đó tìm em ngay."
"Vâng." Thiên Tình sảng khoái đồng ý, cũng không nghĩ gì nhiều. Tha phương nơi đất khách quê người, nếu có một người là bạn của mình, vậy còn gì vui sướng cho bằng nữa chứ.
.... .... ....
Sau khi ăn xong về đến nhà, Thiên Tình trao đổi cùng người nhà về tin tức này.
Vãn Tình dĩ nhiên là không muốn, nhưng Cảnh Kiến Quốc thì rất vui vẻ. Cả buổi tối ôm điện thoại thông báo hết cho những người bạn của ông, rằng con gái mình tương lai sẽ là ca sĩ nổi tiếng.
Quần quật đến hơn nửa đêm, Thiên Tình nằm mãi trên giường mà vẫn không tài nào ngủ được. Trằn trọc thao thức trở mình, trong đầu chỉ nghĩ về Thi Nam Sênh....Nhớ lại hôm nay anh ngỏ lời muốn cưới cô, trái tim đến bây giờ vẫn còn nhảy thình thịch.
Còn có....hình ảnh của cả hai lúc ở trong phòng nghỉ....
Sự mạnh mẽ và nóng bỏng của anh như vẫn còn vương vất trong cơ thể cô. Càng nhớ mặt càng đỏ và con tim càng nhảy loạn xạ trong lồng ngực, nhưng ngay sau đó tất cả đều được thay vào bằng vẻ buồn bã u sầu.
Tác giả :
Đoan Mộc Ngâm Ngâm