Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần
Chương 123 Chọc Phải Chỗ Đau Của Anh Sao
Trong lòng Đường Hoài An dâng lên sự nghi hoặc, mùi rượu này từ đâu đến?
Cô chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình, lúc đi đến cửa, phát hiện mùi rượu ngày càng nồng, lúc này, cô đã xác định mùi rượu này tỏa ra từ phòng của Mạc Tư Quân, trong lòng đột nhiên khẽ động, anh đang uống rượu?
Trong không khí mùi rượu nồng như vậy, có lẽ là uống không ít, Đường Hoài An đứng ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn đi vào phòng của mình.
Lúc đang định quay người đóng cửa lại, trước mặt Đường Hoài An xoẹt qua một bóng đen, tốc độ rất nhanh, Đường Hoài An không nhìn rõ suýt nữa đã hét lên.
Giây tiếp theo, vai bị bàn tay lớn nắm chặt lấy, cơ thể cũng bị một lực lớn đẩy về phía trước, Đường Hoài An liên tiếp lùi về sau mấy bước, cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, nghiêng người, lưng đập mạnh vào bức tường trắng ở bên cạnh.
Đường Hoài An đau đến mức hít một hơi khí lạnh, đợi cơn đau từ từ giảm đi, cô mới mở mắt ra, Mạc Tư Quân chắn trước mặt cô, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, nhưng trong đôi mắt đẹp lúc này đều là tia máu đỏ ngầu.
Mỗi lần anh hít thở đều mang theo mùi rượu nồng nặc, Đường Hoài An cau mày cúi đầu xuống, cúc áo sơ mi thứ nhất và thứ hai của Mạc Tư Quân đều được cởi ra, lộ ra xương quai xanh và ngực, hai vai của cô đều bị hai tay của Mạc Tư Quân ấn lên tường, anh cứ yên tĩnh nhìn cô như vậy, nhưng trong đôi mắt lại là sự tức giận giống như một con dã thú bị mắc kẹt không thể thoát khỏi lồng, cô thử vùng vẫy, cơ thể lại không thể cử động được.
Trong lòng Đường Hoài An dâng lên sự khó chịu, cô lạnh lùng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Mạc Tư Quân: “Anh muốn làm gì?”
Cả người cô đều bị mùi rượu trên người của Mạc Tư Quân bao quanh, thậm chí cảm thấy cả người mình sắp ngất đi.
Mạc Tư Quân cười khẩy một tiếng, nói: “Ông nội nói gì với cô?”
Đường Hoài An sững sờ, sao anh biết mình và ông nội đã trò chuyện với nhau?
“Tôi không biết anh đang nói gì, buông ra!”
Đường Hoài An đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Mạc Tư Quân, cố gắng dùng lực muốn thoát khỏi, cô không muốn có quá nhiều sự vướng mắc với anh trên vấn đề này.
Mạc Tư Quân giam cầm người ở trong lòng, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lùng: “Tôi ở trên tầng hai nhìn thấy cô và ông nội ở vườn hoa, lâu như vậy mới trở về, cô nói với tôi cô không biết tôi đang nói gì?”
Nếu như trước đây mỗi lần bị Mạc Tư Quân nắm lấy vai chỉ đơn thuần là vì anh muốn khống chế cô, lần này, lực của anh thật sự muốn khiến Đường Hoài An cảm thấy đau đớn.
Thậm chí Đường Hoài An còn có thể cảm nhận được mỗi từ Mạc Tư Quân nói, lực trên tay sẽ mạnh hơn một chút, cô cảm thấy mình không chỉ là vai, thậm chí cả nửa người trên dường như sắp không thể chống đỡ được.
Đường Hoài An đau đến mức nói không ra lời, hai chân cô run rẩy, bởi vì quá đau, dường như sự đau đớn của các tế bào thần kinh khắp trên người đều tập trung vào đôi vai bị Mạc Tư Quân nắm, cả người cô dần dần mất đi khí lực, hai chân không kiểm soát được dần quỳ xuống.
Nhưng Mạc Tư Quân lại không thể cô được như ý nguyện, anh thả lỏng tay phải, nắm lấy eo của Đường Hoài An, giữ để cô không trượt xuống, nhưng cùng lúc này, tay trái của anh cũng vô tình tăng thêm lực, trong đó tràn đầy sự cảnh cáo và uy hiếp.
Đường Hoài An cúi đầu, cắn răng, không muốn nói nhiều với Mạc Tư Quân đã say, anh vốn đã ghét cô, tối nay anh càng giống như một ác quỷ.
Giọng nói tức giận của Mạc Tư Quân vang lên ở trên đỉnh đầu: “Nói! Đường Hoài An, tôi bảo cô nói! Cô bị điếc rồi đúng không!”
Đường Hoài An cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị rung động đến mức bị điếc, cô cắn chặt môi ngẩng đầu lên nhìn anh, đây là Mạc Tư Quân mà cô chưa từng nhìn thấy, chán chường lại ủ rũ, nhưng xung quanh người lại mang theo sự tàn ác.
“Anh nhất định phải làm tổn thương người khác như vậy đúng không?” Đường Hoài An lạnh lùng nói.
Trong mắt của Mạc Tư Quân nhất thời có sự sững sờ, trong giọng điệu trả lời lại mang theo sự tàn nhẫn: “Cô có ý gì?”
Khóe miệng Đường Hoài An nhếch lên nở một nụ cười châm biếm: “Không hiểu? Từ trước đến nay anh đều lấy việc làm tổn thương tôi để làm niềm vui, luôn cảm thấy người khác làm chuyện có lỗi với anh, tôi hỏi anh, tối nay tại sao anh phải uống nhiều rượu như vậy?”
Trong giọng nói của Mạc Tư Quân mang theo hơi say nồng đậm, bây giờ vẫn còn có thể giao lưu với Đường Hoài An hoàn toàn dựa vào một chút tỉnh táo cuối cùng: “Liên quan gì đến cô.”
Đường Hoài An nhìn những sợi tóc lòa xòa trên trán của anh ta, bên dưới là đôi mắt vì tác dụng của rượu mà đỏ ngầu, không biết tại sao, đột nhiên nhớ đến đứa bé đã bị sảy, trong lòng lại đau đớn, đột nhiên cũng sinh ra hận ý, vì vậy lời nói ra cũng mang theo sự sắc bén.
“Tôi đột nhiên phát hiện ra, thực ra anh cũng rất đáng thương.” Giọng nói của Đường Hoài An vô cùng bình tĩnh.
Mạc Tư Quân vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô không có ý rời đi, chỉ là trong ánh mắt lóe lên sự tức giận cuồn cuộn, lực trên tay anh lại tăng lên, Đường Hoài An cắn răng chịu đựng.
“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Đây là lần thứ hai Đường Hoài An dùng từ đáng thương để hình dung Mạc Tư Quân, lần thứ nhất cũng là ở trong căn biệt thự này, là vào cái đêm cô bị Mạc Tư Quân hiểu nhầm tiêm insulin vào trong bình thuốc của Đường Gia Hân, sau đó….sự trừng phạt sau đó cô không dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến.
Nhưng lúc này, không biết tại sao, trong lòng cô không có chút chủ ý, cô cũng không sợ hãi.
“Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một người đàn ông cao cao tại thượng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm cái gì có thể thành cái đó, nhưng tối hôm nay tôi mới phát hiện, anh và tôi đều là một loại người….”
Đường Hoài An biết vảy ngược của Mạc Tư Quân ở đâu, nhưng vẫn không thể không chế được tiếp tục nói: “Mẹ ruột của anh đã qua đời 7 năm rồi đúng không?”
Chính câu nói này, ngọn lửa tức giận của Mạc Tư Quân đã bị châm ngòi, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào Đường Hoài An, ánh mắt mũi tên: “Tôi khuyên cô đừng xoi mói vấn đề này.”
Sự cảnh cáo trong lời nói khiến người khác không lạnh mà run, Đường Hoài An cảm thấy rất kỳ lạ, một người đàn ông đã uống say lại có thể duy trì suy nghĩ thanh tỉnh như vậy, anh rốt cuộc là đã uống say hay là vẫn chưa uống say?
“Nghe nói trong năm năm anh đi Mỹ chỉ trở về nước hai lần, sau đó....thậm chí còn anh còn không được gặp mặt mẹ mình lần cuối?”
Bịch!
Cơ thể của Đường Hoài An bị ném mạnh ngã về phía trước, mặc dù cuối cùng ngã xuống chiếc giường êm ái, nhưng do lực tác động quá lớn, đầu của Đường Hoài An vẫn truyền đến cảm giác choáng váng mãnh liệt, giây tiếp theo, cơ thể vẫn còn say bổ nhào về phía trước, cổ của Đường Hoài An bị bóp mạnh, anh từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt là sự đáng sợ, giống như con dã thú mắt đỏ ngầu.
“Tôi bảo cô im miệng! Có nghe thấy không!”
Suy nghĩ của Đường Hoài An rất hỗn loạn, người tối nay uống say rõ ràng là Mạc Tư Quân, nhưng cô lại giống như một người say không cần mạng, cho dù là lời nào cũng có thể buột miệng nói ra, chỉ cần có thể giải tỏa tâm trạng đã tích tụ quá lâu trong khoảng thời gian này của mình.
Chỉ cần trong lòng vui vẻ là được.
Đường Hoài An ác đến tận cùng: “Thế nào? Chọc đến chỗ đau của anh rồi?”.