Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ
Chương 13
Một câu hỏi thăm mang theo giọng giễu cợt, nó luôn cùng mẹ cô có cùng ý tưởng đen tối, cho nên mới gây họa khắp nơi, nhưng vẫn là niềm tự hào không nhỏ của mẹ cô!
Nó cũng không tin cô sẽ kết hôn, cô thật sự kém cỏi như vậy sao? Chẳng lẽ nếu cô cả đời không ai thèm lấy, bọn họ mới cảm thấy bình thường sao?
Không quan hệ, coi như toàn thế giới đều không tin, luôn có một người sẽ tin như vậy.
Du Tĩnh Nhã nhanh chóng bấm điện thoại cho Doãn Mạt, nói thẳng vào vấn đề: "Mạt Mạt, tôi sắp kết hôn rồi..."
"Cậu nói mớ phải không?" Tít tít... Cô còn chưa kịp nói tỉ mỉ, Doãn Mạt đã cúp điện thoại.
Cô buồn bực nằm thẳng ở trên giường, thở ra một hơi thật dài, gả cho Diệp Bắc Thành, có chút giống như truyện thần thoại, bởi vì, chỉ có truyện thần thoại là không có ai tin.
...
Mị Ảnh, hộp đêm lớn nhất thành phố Tương Dương.
Đèn nê ông mờ ảo chớp nháy, tiếng DJ điếc tai nhức óc, bên trong sàn nhảy trai gái nhảy nóng bỏng, tay chân xa lạ va chạm lẫn nhau, hết sức kiêu xa hỗn loạn...
"Anh Mặc, anh nghe bạn thân anh nói một câu đi, người đàn bà này cũng chỉ có thể ngủ, anh không thể cùng cô ta nghiêm túc mà, anh nghiêm túc thì xong rồi, Khổng lão phu tử nói thật đúng mẹ nó, duy chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó dưỡng thôi, gần thì vô lễ, xa thì oán giận, anh Mặc, anh có nghe em nói chuyện không..."
Bên trong một gian phòng, hai chân Diệp Bắc Thành chồng lên nhau ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay bưng một cái ly "Tuyệt đại giai nhân", không yên lòng thưởng thức.
Cùng ở trong một cái phòng bao, còn có người bạn thân thiết nhất và tốt nhất là người anh em Âu Dương Phong, lúc này, đang tận tình khuyên can anh muôn ngàn lần không thể bởi vì vừa mất một chân mà đúc thành thiên cổ hận.
Ở trong mắt Âu Dương Phong, hôn nhân con mẹ nó cũng chỉ có thể dùng hai chữ khái quát —— phần mộ.
mùa đông năm ngoái anh đã bị vùi vào trong phần mộ, nói gì, anh cũng không thể để cho người anh em tốt nhất của mình cũng bị chôn vào!
"Cô ấy là lần đầu tiên, tôi cưới cô ta cũng là lẽ phải." Rốt cuộc, sau một hồi trầm mặc Diệp Bắc Thành lên tiếng, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia vô cùng nhạt nhẻo khẳng định.
Nó cũng không tin cô sẽ kết hôn, cô thật sự kém cỏi như vậy sao? Chẳng lẽ nếu cô cả đời không ai thèm lấy, bọn họ mới cảm thấy bình thường sao?
Không quan hệ, coi như toàn thế giới đều không tin, luôn có một người sẽ tin như vậy.
Du Tĩnh Nhã nhanh chóng bấm điện thoại cho Doãn Mạt, nói thẳng vào vấn đề: "Mạt Mạt, tôi sắp kết hôn rồi..."
"Cậu nói mớ phải không?" Tít tít... Cô còn chưa kịp nói tỉ mỉ, Doãn Mạt đã cúp điện thoại.
Cô buồn bực nằm thẳng ở trên giường, thở ra một hơi thật dài, gả cho Diệp Bắc Thành, có chút giống như truyện thần thoại, bởi vì, chỉ có truyện thần thoại là không có ai tin.
...
Mị Ảnh, hộp đêm lớn nhất thành phố Tương Dương.
Đèn nê ông mờ ảo chớp nháy, tiếng DJ điếc tai nhức óc, bên trong sàn nhảy trai gái nhảy nóng bỏng, tay chân xa lạ va chạm lẫn nhau, hết sức kiêu xa hỗn loạn...
"Anh Mặc, anh nghe bạn thân anh nói một câu đi, người đàn bà này cũng chỉ có thể ngủ, anh không thể cùng cô ta nghiêm túc mà, anh nghiêm túc thì xong rồi, Khổng lão phu tử nói thật đúng mẹ nó, duy chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó dưỡng thôi, gần thì vô lễ, xa thì oán giận, anh Mặc, anh có nghe em nói chuyện không..."
Bên trong một gian phòng, hai chân Diệp Bắc Thành chồng lên nhau ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay bưng một cái ly "Tuyệt đại giai nhân", không yên lòng thưởng thức.
Cùng ở trong một cái phòng bao, còn có người bạn thân thiết nhất và tốt nhất là người anh em Âu Dương Phong, lúc này, đang tận tình khuyên can anh muôn ngàn lần không thể bởi vì vừa mất một chân mà đúc thành thiên cổ hận.
Ở trong mắt Âu Dương Phong, hôn nhân con mẹ nó cũng chỉ có thể dùng hai chữ khái quát —— phần mộ.
mùa đông năm ngoái anh đã bị vùi vào trong phần mộ, nói gì, anh cũng không thể để cho người anh em tốt nhất của mình cũng bị chôn vào!
"Cô ấy là lần đầu tiên, tôi cưới cô ta cũng là lẽ phải." Rốt cuộc, sau một hồi trầm mặc Diệp Bắc Thành lên tiếng, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia vô cùng nhạt nhẻo khẳng định.
Tác giả :
Bắc Thiên Nguyệt