Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 391: Kịch hay
Đúng như những gì hắn đoán, cửa phòng còn chưa kịp mở ra thì cầu thang khẩn cấp đã dồn dập tiếng bước chân, sau đấy chưa quá 5 giây đã có 10 thanh niên bảo vệ cao to đen hôi, ừm, cũng không đến mức đó nhưng cũng khá vạm vỡ, dáng vẻ có lẽ là đội bảo vệ chuyên nghiệp đang nhanh chóng vây hắn vào trong.
Một tên đứng ở trung tâm, hắn đánh giá Dương Tuấn Vũ một chút thì thấy người này chắc chỉ là một tên thư sinh quèn có chút rèn luyện thể dục thể thao nên cũng không quá khẩn trương. Tuy vậy, cũng không nên kỳ kèo nhiều, giọng hắn mạnh mẽ vang lên:
- Mời anh đi theo chúng tôi một chút. Chúng tôi nghi ngờ anh có hành động phi pháp, ảnh hưởng tới lợi ích của tập đoàn.
Dương Tuấn Vũ cũng lười giải thích, hắn biết càng nói nhiều sẽ càng rối, nên mở miệng giọng cũng lạnh lùng cương quyết:
- Tôi muốn gặp giám đốc Trần Bằng của các người một chút.
- Ồ, đừng tưởng biết tên giám đốc Bằng là có thể đi, nói thật, ở Việt Nam số người biết giám đốc Bằng nhiều lắm, Facebook có CEO Mark Zuckerberg, thì Visonet có giám đốc Trần Bằng. Anh hiểu ý tôi chứ? Đi thôi, đừng bắt chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Bị chính nhân viên của mình nghi ngờ rồi đuổi đi đúng là cảm giác có chút khổ không nói được thành lời.
Đúng lúc đôi bên đang giao tranh căng thẳng chuẩn bị động thủ thì cánh cửa phòng họp mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Bằng nhướng mày hỏi cô gái vừa đập cửa loạn lên:
- Có chuyện gì?
Cô gái mặt đã như sắp khóc, nhưng cô vẫn quyết tâm làm tròn trách nhiệm của mình, bởi vì dù làm ở Thịnh Thế chưa lâu nhưng mọi người đều rất tốt, cấp trên cũng rất quan tâm hỏi han nhân viên, lương đầy đủ, thưởng có thừa, chính vì lẽ đó cô mới có những hành động vừa rồi, chỉ tiếc là việc thăng cấp lên làm trưởng bộ phận lễ tân phụ trách 10 tầng đầu đã không còn nữa rồi. Cô nhìn giám đốc đang mặt mày tức giận thì cúi đầu nói:
- Xin lỗi giám đốc, tôi làm vậy vì có người lén đi lên đây với biểu hiện rất khả nghi a.
Tiểu Di giữ tay chồng lại, cô vỗ vai an ủi cô gái lễ tân:
- Em tên gì? Ồ, Tuệ Mẫn nhỉ? Anh Bằng không có ý trách em đâu, nếu đúng như em nói thì còn phải thưởng cho em nữa. Thế người kia đâu rồi, đã báo bảo vệ bắt được chưa?
Thấy giám đốc Tiểu Di nói như vậy lòng Tuệ Mẫn lại dâng lên chút hi vọng, cô chỉ tay về phía đằng xa, nơi đang có đám bảo vệ thực hiện nghĩa vụ của mình.
Tiểu Di vỗ vỗ ngực mỉm cười:
- Nếu đã có bảo vệ lên là bắt được rồi, em đừng lo nữa, cứ tiếp tục công việc đi, lát gặp chị nhé.
- Vâng.
Tuệ Mẫn lại nhiều thêm chút hi vọng, nói như thế hình như cô vừa lập được công lớn rồi.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp hé, lời cảm ơn còn chưa kịp nói thì mặt Tiểu Di bỗng nổi lên chút nghi hoặc, cô hỏi lại:
- Khi nãy em nói là có người xâm nhập trái phép? Thế anh ta đi gì lên đây? Thang bộ, thang máy hay trèo cửa sổ, à, tầng 88 trèo cửa sổ có vẻ hơi quá nhưng cũng không phải không có.
Thấy đôi mắt mở lớn của mấy người bên cạnh thì Tiểu Di liền bào chữa.
Mọi người thấy cô nói thế thì cũng gật gù, nếu chỉ là chung cư thì chắc không kẻ điên nào leo lên đây thật, gió ở trên cao lớn như vậy chỉ sợ leo lên được tầng 20 đã là giỏi. Chỉ có điều đây là một tập đoàn hùng mạnh, việc liều mạng ăn cắp thông tin là việc không phải chưa từng xảy ra trên thế giới.
Tuệ Mẫn hơi nghi ngờ những vẫn thành thật trả lời:
- Là lên bằng thang máy ạ.
Có dự cảm không lành, Tiểu Di hỏi kỹ hơn:
- Thế sao em biết người đó là kẻ gian, hắn có hành động gì đáng nghi sao?
Tuệ Mẫn nhớ lại lúc đó, cô nói:
- Em hỏi tên cậu ta không nói, thẻ cũng chẳng đeo, quần áo thì không phải đồng phục công ty, gương mặt thì lạ hoắc em chưa gặp bao giờ. Khi lên đây thì hỏi “Ở đây đang có hội nghị gì sao?” Trong khi việc tập đoàn chúng ta lần đầu tên chính thức đón tiếp cao tầng của quý tập đoàn Volkswagen đã là tâm điểm tin tức trên mọi tờ báo và thời sự, ai mà không biết, thế mà hắn lại không biết chút nào. Rõ là rất đáng nghi mà.
Tiểu Di, Trần Bằng, Lê Khôi, Lâm Băng, Đông Nghi nghe thấy thế thì thầm hô hỏng bét, đầu còn chưa kịp quay lại phía đám đông đằng xa thì bên cạnh đã vang lên tiếng của một cô gái mang theo vẻ vui sướng khi người khác gặp họa:
- Đáng đời cái tội giả thần giả quỷ, để giờ nhân viên của mình cũng không biết. Chết cười mất.
Nghe thêm lời đó kèm tràng cười dài của chủ tịch Katherine thì cả đám đã xác định hỏng hoàn toàn rồi, không nói hai lời, không giải thích dài dòng, cả đám vội chạy về phía đội bảo vệ, vừa chạy vừa thầm cầu nguyện bọn họ còn chưa làm gì quá đáng, đồng thời cũng vừa trách “lão tổ tông” cứ thích đánh úp để rồi đi đêm lắm có ngày gặp ma, giờ thì dở khóc dở cười chưa.
Lê Khôi sợ chạy tới không kịp, hắn lớn tiếng hô:
- Dừng tay.
- Đúng vậy, dừng tay, đừng manh động.
Dương Tuấn Vũ vừa xắn xong tay áo, đang định thử độ chuyện nghiệp của mấy kẻ vệ sĩ này xem sao, nghe thấy giọng đám Lê Khôi hô thì thầm tiếc nuối, hắn thu lại thế.
Nhưng hắn dừng lại không có nghĩa tất cả dừng lại, tay đội trưởng nghe thấy rõ ràng là giọng của mấy giám đốc đang đi về phía này, đây con m* nó chính là cơ hội thể hiện, lập công trước mắt cao tầng, nếu bỏ qua thì có mà bị ngu, còn câu nói “dừng tay” kia tất nhiên là hô lên để kẻ địch lộ ra sơ hở, và đúng là hắn đã thu lại thế được, không phải bây giờ thì còn đợi tới bao giờ? Hắn sáng mắt lên, một cú đấm lấy hết tốc độ bình sinh từ lúc bú sữa mẹ cho tới giờ nhanh chóng xuất ra.
Dương Tuấn Vũ đang chỉnh lại tay áo thấy đột nhiên có luồng gió mát, nếu bình thường hắn tránh ngon ơ, nhưng khi nãy rõ ràng đám Lê Khôi đã hô lên như thế thì mấy tên này chắc chắn phải hiểu họ đang bắt không đúng người rồi, nhưng... thế giới này không có “nhưng” với “nếu” sự chủ quan đã khiến hắn ăn trọn một cú đấm vào mặt.
Và cái khoảnh khắc “xinh đẹp” ấy lại vừa khéo rơi vào mắt cả đám cao tầng và cả cô lễ tân Tuệ Mẫn.
Tất cả đều ngẩn người, vỗ trán thầm hô “xong”.
Tất nhiên cú đấm này đối với Dương Tuấn Vũ chẳng khác gì muỗi đốt inox, chẳng đủ gãi ngứa, nhưng cái chính là hắn đã bị lấy ra làm trò cười cho thiên hạ rồi, nếu vụ này lộ ra ngoài chẳng phải là sau này hắn không có cơ hội lăn lộn trong giang hồ nữa hay sao?
Mà y như rằng, sợ của nào trời trao của ấy, điều ước của hắn còn chưa kịp nguội thì bên cạnh đã vang lên nụ cười vô vô cùng khoái chí, Katherine cười sung sướng, hai tay chống hông để cố không gập người xuống, vừa cười vừa chỉ tay nói:
- Dương Tuấn Vũ... ha ha... đáng đời tên khốn cậu... Chuyến đi lần này... ha ha... tôi biết là sẽ có trò vui để xem mà... ha hả... cười chết tôi mất.
Trần Bằng thấy Boss mặt đen như đít nồi thì cả người cứ như bị người ta treo lên giá quay lên, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi ra như tắm, hắn vội quát lớn:
- Mấy người không nghe thấy tôi nói dừng tay hay sao? Mau mang theo đồ đạc xéo khỏi công ty ngay.
Chưa bao giờ thấy giám đốc Trần Bằng giận dữ cực độ như vậy, bình thường ai cũng ví cậu ta là một người giám đốc vô cùng hiền lành, đáng kính tất cả hóa ra chỉ đúng cho tới trước giây phút
vừa rồi.
Giờ này chắc kể cả não heo cũng biết kẻ nhìn trẻ tuổi này có địa vị rất quan trọng thế mà lại ăn cú đấm thẳng vào mặt của một tên vệ sĩ quèn thì có thành nhân sống lại cũng không thể vui vẻ nở nụ cười rồi bỏ qua được.
Tuệ Mẫn loạng choạng té ngã, cũng may Tiểu Di kịp phản ứng đỡ cô lại, lắp bắp nói cảm ơn nhưng chỉ nhận lại được một cái thở dài kèm khuôn mặt buồn bã thì Tuệ Mẫn biết lần này mình chính thức xong rồi. Nếu nói nguyên nhân vụ xô xát này xảy ra còn không phải tất cả do một mình cô báo cáo sai sao?
Cô cố gắng cho đôi chân bớt yếu đuối, đi tới trước mặt của người thanh niên trẻ tuổi, hắn đúng là rất đẹp trai, nhưng giờ này trong lòng cô chỉ còn lại sự u ám mà thôi, làm gì còn tâm trạng mà thưởng thức cái đẹp nữa?
Nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm, cô không thể vì sự hiểu lầm của mình gây ra mà khiến cho hơn chục người đang yên ổn kiếm sống này đột nhiên mất một công việc tốt được, cô biết, nếu họ đuổi việc thì có thể cả đời chẳng tìm được nơi nào lương và phúc lợi cao bằng nơi đây.
Cúi đầu thật sâu, cô run run giọng:
- Xin... xin lỗi ngài. Tất cả chuyện này là do sự sai sót của tôi... mong ngài rộng lượng bỏ qua cho mấy anh bảo vệ này... họ cũng làm theo chức trách của mình thôi... Mong ngài lượng thứ.
Đám bảo vệ đang buồn bực thì vô cùng bất ngờ trước lời nhận tội của Tuệ Mẫn. Cô gái lễ tân chu đáo, tốt bụng này họ cũng đã tiếp xúc nói chuyện vài lần, chẳng quá quen thân nhưng hôm nay lại sẵn sàng nhận hết trách nhiệm.
Dù đúng là việc này xảy ra là do cô báo sai thật, nhưng nếu truy trách nhiệm thì cô cũng vì an ninh của tập đoàn mà thôi, còn việc xử lý và đặc biệt là hành động “đấm” của nhóm trưởng mới là sự việc sai trái nghiêm trọng.
Cao Lợi thấy Tuệ Mẫn nhận cả lỗi thay mình thì vội quay sang Trần Bằng lên tiếng:
- Giám đốc Bằng, việc này là tôi sai, anh đừng đuổi việc Tuệ Mẫn, cô ấy là một người tốt.
Katherine nghe phiên dịch bên cạnh nói to nói nhỏ vào tai thì “ồ” một tiếng, cô rất vui lòng xem tên khốn kia giải quyết sự việc này thế nào.
Một tên đứng ở trung tâm, hắn đánh giá Dương Tuấn Vũ một chút thì thấy người này chắc chỉ là một tên thư sinh quèn có chút rèn luyện thể dục thể thao nên cũng không quá khẩn trương. Tuy vậy, cũng không nên kỳ kèo nhiều, giọng hắn mạnh mẽ vang lên:
- Mời anh đi theo chúng tôi một chút. Chúng tôi nghi ngờ anh có hành động phi pháp, ảnh hưởng tới lợi ích của tập đoàn.
Dương Tuấn Vũ cũng lười giải thích, hắn biết càng nói nhiều sẽ càng rối, nên mở miệng giọng cũng lạnh lùng cương quyết:
- Tôi muốn gặp giám đốc Trần Bằng của các người một chút.
- Ồ, đừng tưởng biết tên giám đốc Bằng là có thể đi, nói thật, ở Việt Nam số người biết giám đốc Bằng nhiều lắm, Facebook có CEO Mark Zuckerberg, thì Visonet có giám đốc Trần Bằng. Anh hiểu ý tôi chứ? Đi thôi, đừng bắt chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Bị chính nhân viên của mình nghi ngờ rồi đuổi đi đúng là cảm giác có chút khổ không nói được thành lời.
Đúng lúc đôi bên đang giao tranh căng thẳng chuẩn bị động thủ thì cánh cửa phòng họp mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Bằng nhướng mày hỏi cô gái vừa đập cửa loạn lên:
- Có chuyện gì?
Cô gái mặt đã như sắp khóc, nhưng cô vẫn quyết tâm làm tròn trách nhiệm của mình, bởi vì dù làm ở Thịnh Thế chưa lâu nhưng mọi người đều rất tốt, cấp trên cũng rất quan tâm hỏi han nhân viên, lương đầy đủ, thưởng có thừa, chính vì lẽ đó cô mới có những hành động vừa rồi, chỉ tiếc là việc thăng cấp lên làm trưởng bộ phận lễ tân phụ trách 10 tầng đầu đã không còn nữa rồi. Cô nhìn giám đốc đang mặt mày tức giận thì cúi đầu nói:
- Xin lỗi giám đốc, tôi làm vậy vì có người lén đi lên đây với biểu hiện rất khả nghi a.
Tiểu Di giữ tay chồng lại, cô vỗ vai an ủi cô gái lễ tân:
- Em tên gì? Ồ, Tuệ Mẫn nhỉ? Anh Bằng không có ý trách em đâu, nếu đúng như em nói thì còn phải thưởng cho em nữa. Thế người kia đâu rồi, đã báo bảo vệ bắt được chưa?
Thấy giám đốc Tiểu Di nói như vậy lòng Tuệ Mẫn lại dâng lên chút hi vọng, cô chỉ tay về phía đằng xa, nơi đang có đám bảo vệ thực hiện nghĩa vụ của mình.
Tiểu Di vỗ vỗ ngực mỉm cười:
- Nếu đã có bảo vệ lên là bắt được rồi, em đừng lo nữa, cứ tiếp tục công việc đi, lát gặp chị nhé.
- Vâng.
Tuệ Mẫn lại nhiều thêm chút hi vọng, nói như thế hình như cô vừa lập được công lớn rồi.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp hé, lời cảm ơn còn chưa kịp nói thì mặt Tiểu Di bỗng nổi lên chút nghi hoặc, cô hỏi lại:
- Khi nãy em nói là có người xâm nhập trái phép? Thế anh ta đi gì lên đây? Thang bộ, thang máy hay trèo cửa sổ, à, tầng 88 trèo cửa sổ có vẻ hơi quá nhưng cũng không phải không có.
Thấy đôi mắt mở lớn của mấy người bên cạnh thì Tiểu Di liền bào chữa.
Mọi người thấy cô nói thế thì cũng gật gù, nếu chỉ là chung cư thì chắc không kẻ điên nào leo lên đây thật, gió ở trên cao lớn như vậy chỉ sợ leo lên được tầng 20 đã là giỏi. Chỉ có điều đây là một tập đoàn hùng mạnh, việc liều mạng ăn cắp thông tin là việc không phải chưa từng xảy ra trên thế giới.
Tuệ Mẫn hơi nghi ngờ những vẫn thành thật trả lời:
- Là lên bằng thang máy ạ.
Có dự cảm không lành, Tiểu Di hỏi kỹ hơn:
- Thế sao em biết người đó là kẻ gian, hắn có hành động gì đáng nghi sao?
Tuệ Mẫn nhớ lại lúc đó, cô nói:
- Em hỏi tên cậu ta không nói, thẻ cũng chẳng đeo, quần áo thì không phải đồng phục công ty, gương mặt thì lạ hoắc em chưa gặp bao giờ. Khi lên đây thì hỏi “Ở đây đang có hội nghị gì sao?” Trong khi việc tập đoàn chúng ta lần đầu tên chính thức đón tiếp cao tầng của quý tập đoàn Volkswagen đã là tâm điểm tin tức trên mọi tờ báo và thời sự, ai mà không biết, thế mà hắn lại không biết chút nào. Rõ là rất đáng nghi mà.
Tiểu Di, Trần Bằng, Lê Khôi, Lâm Băng, Đông Nghi nghe thấy thế thì thầm hô hỏng bét, đầu còn chưa kịp quay lại phía đám đông đằng xa thì bên cạnh đã vang lên tiếng của một cô gái mang theo vẻ vui sướng khi người khác gặp họa:
- Đáng đời cái tội giả thần giả quỷ, để giờ nhân viên của mình cũng không biết. Chết cười mất.
Nghe thêm lời đó kèm tràng cười dài của chủ tịch Katherine thì cả đám đã xác định hỏng hoàn toàn rồi, không nói hai lời, không giải thích dài dòng, cả đám vội chạy về phía đội bảo vệ, vừa chạy vừa thầm cầu nguyện bọn họ còn chưa làm gì quá đáng, đồng thời cũng vừa trách “lão tổ tông” cứ thích đánh úp để rồi đi đêm lắm có ngày gặp ma, giờ thì dở khóc dở cười chưa.
Lê Khôi sợ chạy tới không kịp, hắn lớn tiếng hô:
- Dừng tay.
- Đúng vậy, dừng tay, đừng manh động.
Dương Tuấn Vũ vừa xắn xong tay áo, đang định thử độ chuyện nghiệp của mấy kẻ vệ sĩ này xem sao, nghe thấy giọng đám Lê Khôi hô thì thầm tiếc nuối, hắn thu lại thế.
Nhưng hắn dừng lại không có nghĩa tất cả dừng lại, tay đội trưởng nghe thấy rõ ràng là giọng của mấy giám đốc đang đi về phía này, đây con m* nó chính là cơ hội thể hiện, lập công trước mắt cao tầng, nếu bỏ qua thì có mà bị ngu, còn câu nói “dừng tay” kia tất nhiên là hô lên để kẻ địch lộ ra sơ hở, và đúng là hắn đã thu lại thế được, không phải bây giờ thì còn đợi tới bao giờ? Hắn sáng mắt lên, một cú đấm lấy hết tốc độ bình sinh từ lúc bú sữa mẹ cho tới giờ nhanh chóng xuất ra.
Dương Tuấn Vũ đang chỉnh lại tay áo thấy đột nhiên có luồng gió mát, nếu bình thường hắn tránh ngon ơ, nhưng khi nãy rõ ràng đám Lê Khôi đã hô lên như thế thì mấy tên này chắc chắn phải hiểu họ đang bắt không đúng người rồi, nhưng... thế giới này không có “nhưng” với “nếu” sự chủ quan đã khiến hắn ăn trọn một cú đấm vào mặt.
Và cái khoảnh khắc “xinh đẹp” ấy lại vừa khéo rơi vào mắt cả đám cao tầng và cả cô lễ tân Tuệ Mẫn.
Tất cả đều ngẩn người, vỗ trán thầm hô “xong”.
Tất nhiên cú đấm này đối với Dương Tuấn Vũ chẳng khác gì muỗi đốt inox, chẳng đủ gãi ngứa, nhưng cái chính là hắn đã bị lấy ra làm trò cười cho thiên hạ rồi, nếu vụ này lộ ra ngoài chẳng phải là sau này hắn không có cơ hội lăn lộn trong giang hồ nữa hay sao?
Mà y như rằng, sợ của nào trời trao của ấy, điều ước của hắn còn chưa kịp nguội thì bên cạnh đã vang lên nụ cười vô vô cùng khoái chí, Katherine cười sung sướng, hai tay chống hông để cố không gập người xuống, vừa cười vừa chỉ tay nói:
- Dương Tuấn Vũ... ha ha... đáng đời tên khốn cậu... Chuyến đi lần này... ha ha... tôi biết là sẽ có trò vui để xem mà... ha hả... cười chết tôi mất.
Trần Bằng thấy Boss mặt đen như đít nồi thì cả người cứ như bị người ta treo lên giá quay lên, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi ra như tắm, hắn vội quát lớn:
- Mấy người không nghe thấy tôi nói dừng tay hay sao? Mau mang theo đồ đạc xéo khỏi công ty ngay.
Chưa bao giờ thấy giám đốc Trần Bằng giận dữ cực độ như vậy, bình thường ai cũng ví cậu ta là một người giám đốc vô cùng hiền lành, đáng kính tất cả hóa ra chỉ đúng cho tới trước giây phút
vừa rồi.
Giờ này chắc kể cả não heo cũng biết kẻ nhìn trẻ tuổi này có địa vị rất quan trọng thế mà lại ăn cú đấm thẳng vào mặt của một tên vệ sĩ quèn thì có thành nhân sống lại cũng không thể vui vẻ nở nụ cười rồi bỏ qua được.
Tuệ Mẫn loạng choạng té ngã, cũng may Tiểu Di kịp phản ứng đỡ cô lại, lắp bắp nói cảm ơn nhưng chỉ nhận lại được một cái thở dài kèm khuôn mặt buồn bã thì Tuệ Mẫn biết lần này mình chính thức xong rồi. Nếu nói nguyên nhân vụ xô xát này xảy ra còn không phải tất cả do một mình cô báo cáo sai sao?
Cô cố gắng cho đôi chân bớt yếu đuối, đi tới trước mặt của người thanh niên trẻ tuổi, hắn đúng là rất đẹp trai, nhưng giờ này trong lòng cô chỉ còn lại sự u ám mà thôi, làm gì còn tâm trạng mà thưởng thức cái đẹp nữa?
Nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm, cô không thể vì sự hiểu lầm của mình gây ra mà khiến cho hơn chục người đang yên ổn kiếm sống này đột nhiên mất một công việc tốt được, cô biết, nếu họ đuổi việc thì có thể cả đời chẳng tìm được nơi nào lương và phúc lợi cao bằng nơi đây.
Cúi đầu thật sâu, cô run run giọng:
- Xin... xin lỗi ngài. Tất cả chuyện này là do sự sai sót của tôi... mong ngài rộng lượng bỏ qua cho mấy anh bảo vệ này... họ cũng làm theo chức trách của mình thôi... Mong ngài lượng thứ.
Đám bảo vệ đang buồn bực thì vô cùng bất ngờ trước lời nhận tội của Tuệ Mẫn. Cô gái lễ tân chu đáo, tốt bụng này họ cũng đã tiếp xúc nói chuyện vài lần, chẳng quá quen thân nhưng hôm nay lại sẵn sàng nhận hết trách nhiệm.
Dù đúng là việc này xảy ra là do cô báo sai thật, nhưng nếu truy trách nhiệm thì cô cũng vì an ninh của tập đoàn mà thôi, còn việc xử lý và đặc biệt là hành động “đấm” của nhóm trưởng mới là sự việc sai trái nghiêm trọng.
Cao Lợi thấy Tuệ Mẫn nhận cả lỗi thay mình thì vội quay sang Trần Bằng lên tiếng:
- Giám đốc Bằng, việc này là tôi sai, anh đừng đuổi việc Tuệ Mẫn, cô ấy là một người tốt.
Katherine nghe phiên dịch bên cạnh nói to nói nhỏ vào tai thì “ồ” một tiếng, cô rất vui lòng xem tên khốn kia giải quyết sự việc này thế nào.
Tác giả :
anhvodoi94