Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 304: Yêu anh trọn đời
Nhìn thấy nụ cười của hắn, mọi người đều thở nhẹ ra một hơn, nhưng lời hỏi thăm còn chưa kịp nói ra đã thấy hắn chạy ù vào nhà tắm. Sau chưa quá 15 phút, lại thấy hắn chạy vào khu sản xuất, tiếp tục nhốt mình thêm gần 10 ngày thời gian.
Núi nguyên liệu mới đầu cao hơn 20m, nhưng cứ qua mỗi ngày lại bớt đi 50 đến 100 cm, và đến ngày thứ 26, cái núi đồ này đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hệ thống máy móc, thiết bị đã thành hình.
Dương Tuấn Vũ vừa reo lên vui sướng thì ngay lập tức phải thở dài, thời gian của hắn đã gần hết, chỉ còn 4 ngày nữa, không biết có đủ để sản xuất ra được một thứ gì không? Nguồn nhiên liệu hydro đã có, pin hydro cũng xong, chỉ còn trang thiết bị là chưa hoàn thành.
Hắn mang theo tinh thần khẩn trương đi ra, trên đường đi hắn cũng đã yêu cầu Hope thông báo với các vị lãnh đạo.
Ngồi xung quanh bàn tròn của khu vực bàn bạc chiến lược, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn thành quả mà hắn làm ra suốt gần một tháng vừa rồi, cuối cùng, không cho mọi người thời gian há hốc mồm ngạc nhiên, hắn nói:
- Hiện tại thời gian không còn nhiều, tôi chỉ có thể cố gắng cung cấp một bộ thiết bị bay hoàn thiện cho một người. Ai sẽ là người được chọn? Tôi cũng nói trước, một khi nhận thiết bị này, người đó phải có trách nhiệm quản lý, bảo vệ căn cứ trong thời gian tôi vắng mặt.
Tuy hiện tại còn chưa sản xuất ra được vũ khí áp dụng nguồn năng lượng hydro, nhưng khả năng hỗ trợ của thiết bị bay rất hữu ích và không thể phủ nhận. Bây giờ mọi người có 60 giây biểu quyết. Hope! Đếm ngược.
DG không cần tới 60 giây, ngay khi tiếp Hope vang lên hắn đã nói:
- Tôi nghĩ không ai thích hợp hơn Elise.
Walter cũng mỉm cười hiền lành gật đầu.
Thấy Hope dừng đếm, Vân Tú định phản đối, DG nhanh chóng tiếp tục lý giải:
- Elise em đừng vội từ chối. Sở dĩ anh nói không ai thích hợp hơn em không phải vì em là người yêu của cậu ấy, mà là bởi vì cách thức chiến đấu của em là thích hợp nhất với loại thiết bị mới này. Có nó khả năng trinh sát, giám sát của em sẽ được tăng cường rất nhiều.
Chưa kể, tên Walter này chỉ suốt ngày vùi đầu vào tập luyện, anh thì còn bận nghiên cứu Dragon X và một số loại thuốc khác. Tổng hợp lại tất cả cũng chỉ có em là thích hợp nhất. Vì thế, em đừng từ chối lòng tốt của Boss nữa. Ừm, mà coi như đó là món quà hối lỗi vì một năm cậu ta rời xa em đi.
Dương Tuấn Vũ cười gãi đầu, hắn nhìn về phía Vân Tú rồi gật đầu:
- DG nói đúng đấy. Em cũng không phải từ chối làm gì. Ừm, như thế mọi người giải tán, Elise ở lại bàn bạc hình mẫu trang bị để anh thiết kế.
Sau khi hai kẻ không liên quan rồi đi, Vân Tú như con chim nhỏ nép vào người hắn, hai tay ôm chặt lấy, ngửi mùi hương quen thuộc suốt bao nhiêu ngày không được cảm nhận. Cô nhắm mắt im lặng nghe nhịp tim hắn đập, mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy mọi thứ căng thẳng khó khăn trong cuộc sống đều tan biến, tất cả đều trở nên bình yên, ấm áp.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, ôn nhu như ngọc này và nói:
- Anh sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, rồi về với em, bảo vệ em suốt quãng đời còn lại được chứ?
Vân Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn hắn đã ngập nước, dòng lệ nóng chảy quanh tròng mi, lăn nhẹ nhàng xuống gò má đào xinh đẹp. Mỹ nhân khi khóc vẫn nghiêng nước nghiêng thành. Tuy vậy, chẳng quan tâm tới nét đẹp hoàn hảo của mình, Vân Tú lắc đầu nói:
- Anh hứa rồi. Nhưng em vẫn cảm thấy không yên tâm, hay là anh ở lại với em đi, nếu cuộc hôn nhân vô nghĩa này vẫn tiếp tục thì cả hai ta cứ cùng nhau bỏ trốn, em nghĩ mẹ sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu.
Dương Tuấn Vũ hôn lên trán cô, bàn tay lớn vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, hắn mỉm cười nói:
- Cô bé ngốc, trốn chạy dù có thể được nhưng anh không muốn người yêu anh, và sau này là người vợ của anh lại phải chạy trốn để được phép ở bên anh. Em xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, và anh sẽ cho tất cả những kẻ khốn kiếp cản trở chúng ta sẽ thân bại danh liệt. Phải cho bọn chúng biết, động đến Dương Tuấn Vũ này thì được nhưng nếu động đến người yêu anh, vợ anh, gia đình anh thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Càng nói, những lời nói của hắn càng trở lên lạnh lùng tàn khốc. Người không chọc ta, ta không động người. Nhưng nếu quy tắc này bị phá vỡ thì xưa nay hắn chưa từng biết sợ kẻ nào. Tất cả cứ nhào vô, Dương Tuấn Vũ này sẽ cho chúng mày sống không được chết không xong.
Biết là mình không ngăn cản được ý định của hắn, Vân Tú hơi ngồi thẳng dậy, hai bàn tay nhỏ nhắn mịn màng ôm lấy hai má hắn, vuốt ve gương mặt ấy, từng nét từng nét một, cô muốn khắc sâu nó vào trí nhớ của mình. Cô dịu dàng nói:
- Nếu vậy em cũng không cần anh làm ra thiết bị hỗ trợ bay ở thời điểm hiện tại đâu, hãy cứ để khi nào anh về thì làm cũng được. Hiện giờ chỉ còn ba ngày nữa thôi, anh hãy tranh thủ nghỉ ngơi đi, như vậy mới có thể dành được kết quả tốt nhất. Nếu anh đã quyết định tham gia quân đội rồi thì
phải vươn lên đứng đầu, vươn lên làm số 1 nhé.
Dương Tuấn Vũ hai tay áp lên đôi bàn tay mịn màng, mát lạnh ấy, hắn cười:
- Không phải mọi khi Tú Tú của chúng ta rất thích có đồ chơi mới sao? Hôm nay lại trở nên như vậy rồi.
- Đồ gì mới cũng không bằng sức khỏe của anh. Suốt một tháng anh không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, ăn uống cũng không điều độ, nhìn anh em, cả người đã gầy đi một vòng rồi. Anh không xót nhưng em xót lắm. Anh dùng đừng có phá như vậy, em còn chưa xài đã.
Hắn cười ha hả, nháy mắt với cô:
- Em yên tâm, đồ của anh em dùng cả đời không hỏng đâu, chỉ có càng ngày càng tốt lên thôi.
- Điêu. Làm gì có thứ gì vĩnh cửu. Cái gì dùng nhiều cũng phải hỏng chứ.
- Được rồi. Chẳng phải thử là biết ngay sao?
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười gian, hắn bế bổng Vân Tú nhanh chóng chạy về phòng riêng, mặc kệ cô giãy giụa sống chết không chịu. Vân Tú ngây thơ nào biết chỉ nói mấy câu trong sáng mà lại bị hắn hiểu ra như vậy. Cô vừa tức giận vừa buồn cười.
Tuy nói sợ hắn mệt mỏi cần nghỉ ngơi, nhưng đến khi mọi chuyện diễn ra, bản thân cô lại là người ham muốn, điên cuồng nhất. Độ tuổi của cô chính là lúc phụ nữ chín chắn, căng mọng, hormon kích thích tình dục cũng đạt mức cao nhất, sự thèm khát ấy cô luôn giấu kín, chỉ đến khi được hắn ôm ấp, trao những nụ hôn cuồng nhiệt thì cái thứ khao khát nguyên thủy trong cô mới bộc phát
mạnh mẽ, dữ dội.
Nhưng Dương Tuấn Vũ cũng chẳng giống người thường, chẳng hiểu vì sao nhưng khả năng làm chuyện ấy của hắn càng ngày càng mạnh mẽ, tiến bộ, bởi vậy mỗi lần Vân Tú xung trận thì đều bị hắn đưa lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, chỉ biết lần nào cô cũng xơ lụi trước sức mạnh vũ bão của hắn.
…
Nhìn cô gái mà bản thân vô cùng thương yêu đang ngủ ngon trong lồng ngực, Dương Tuấn Vũ thầm nở nụ cười ấm áp. Hắn chợt nhận ra càng ngày mình càng khó sống thiếu cô gái này rồi. Cô chính là nguồn động lực, niềm vui, niềm hạnh phúc để vì nó Dương Tuấn Vũ sẵn sàng hi sinh và đánh đổi tất cả.
Vuốt ve gò má mịn màng, hắn thầm nghĩ đến hình ảnh hai người nắm tay nhau đi vào lễ đường, tình chàng ý thiếp mặn nồng không phai.
Hắn thì thào: “Đợi anh nhé. Khi trở về anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Vân Tú đang nhắm mắt chìm trong giấc ngủ, có lẽ cũng nghe thấy, cảm nhận được tình cảm ấm áp của hắn, đôi môi xinh đẹp đang hiện lên nụ cười hạnh phúc.
…
Khoác chiếc khăn trắng cuốn quanh người, Vân Tú nhìn xung quanh tìm hình bóng quen thuộc nhưng không thấy đâu, cô vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy có tiếng gõ, rèn nho nhỏ khu bên cạnh.
Dù tường cách âm rất tốt nhưng sức mạnh mỗi nhát đập của Dương Tuấn Vũ đều cực mạnh, các nguyên liệu này không phải là mặt hàng thông thường, bọn nó đã được hắn cho vào lò rèn nung suốt 1 giờ đồng hồ, kim loại đã nóng chảy đỏ rực rất lâu, cuối cùng khi đến thời gian hợp lý, tất cả mới được lấy ra.
Hỗn hợp kim loại nóng chảy này đều đã được Triệu Cơ quét và được Dương Tuấn Vũ tính toán chi li, tỉ mỉ.
Bảo vệ pin nhiên liệu Hydro là việc quan trọng hàng đầu vì nó rất dễ cháy nổ. Do đó, các thiết bị chứa đựng cần độ bền chắc, khả năng chịu lực và duy trì được áp suất cực lớn. Muốn được như vậy, vật liệu làm nên chúng cần đảm bảo được các đặc tính đó. Mà điều này cũng đồng nghĩa với việc hỗn hợp kim loại này rất cứng chắc và khó rèn.
Nhưng cụm từ “khó rèn” chỉ áp dụng cho mấy tay mơ, còn Dương Tuấn Vũ thì có thừa sự kiên trì, nhẫn nhịn. Một lần không được thì một nghìn lần sẽ trôi.
Tiếng búa rèn gõ vang từng nhịp, sau mỗi nhát búa là đám kim loại lại thoáng biến đổi hình dạng.
Trong suốt ba ngày ba đêm, Dương Tuấn Vũ đúng là chỉ kịp rèn ra một đôi bao tay, một bộ giáp lưng, và một đôi giày. Tới khi hoàn thành sản phẩm hắn cũng thở ra một hơi rồi ngồi gục xuống
ngủ khò khò.
Vân Tú cũng chẳng thể ngủ ngon, nhìn thấy hắn mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng cứng, làm việc không ngừng nghỉ là lòng cô vô cùng đau xót. Ngay khi tiếng làm việc ở phòng chế tạo vừa dứt, Vân Tú đã vội chạy đến.
Nhìn Dương Tuấn Vũ đang ôm mấy thứ đồ mới hoàn thành vào trong lòng, đôi môi vẫn nở nụ cười vui vẻ, thỏa mãn trong cả giấc mơ, nước mắt của cô chảy ào ra như đê vỡ, cô khóc hu hu chạy đến ôm lấy hắn.
“Anh đã quá mệt rồi. Cảm ơn anh vì tất cả. Anh yên tâm đi thực hiện kế hoạch. Em sẽ ở nhà đợi anh về với em. Nếu không là anh thì đời này sẽ không là ai khác. Dương Tuấn Vũ, em yêu anh.”
Núi nguyên liệu mới đầu cao hơn 20m, nhưng cứ qua mỗi ngày lại bớt đi 50 đến 100 cm, và đến ngày thứ 26, cái núi đồ này đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hệ thống máy móc, thiết bị đã thành hình.
Dương Tuấn Vũ vừa reo lên vui sướng thì ngay lập tức phải thở dài, thời gian của hắn đã gần hết, chỉ còn 4 ngày nữa, không biết có đủ để sản xuất ra được một thứ gì không? Nguồn nhiên liệu hydro đã có, pin hydro cũng xong, chỉ còn trang thiết bị là chưa hoàn thành.
Hắn mang theo tinh thần khẩn trương đi ra, trên đường đi hắn cũng đã yêu cầu Hope thông báo với các vị lãnh đạo.
Ngồi xung quanh bàn tròn của khu vực bàn bạc chiến lược, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn thành quả mà hắn làm ra suốt gần một tháng vừa rồi, cuối cùng, không cho mọi người thời gian há hốc mồm ngạc nhiên, hắn nói:
- Hiện tại thời gian không còn nhiều, tôi chỉ có thể cố gắng cung cấp một bộ thiết bị bay hoàn thiện cho một người. Ai sẽ là người được chọn? Tôi cũng nói trước, một khi nhận thiết bị này, người đó phải có trách nhiệm quản lý, bảo vệ căn cứ trong thời gian tôi vắng mặt.
Tuy hiện tại còn chưa sản xuất ra được vũ khí áp dụng nguồn năng lượng hydro, nhưng khả năng hỗ trợ của thiết bị bay rất hữu ích và không thể phủ nhận. Bây giờ mọi người có 60 giây biểu quyết. Hope! Đếm ngược.
DG không cần tới 60 giây, ngay khi tiếp Hope vang lên hắn đã nói:
- Tôi nghĩ không ai thích hợp hơn Elise.
Walter cũng mỉm cười hiền lành gật đầu.
Thấy Hope dừng đếm, Vân Tú định phản đối, DG nhanh chóng tiếp tục lý giải:
- Elise em đừng vội từ chối. Sở dĩ anh nói không ai thích hợp hơn em không phải vì em là người yêu của cậu ấy, mà là bởi vì cách thức chiến đấu của em là thích hợp nhất với loại thiết bị mới này. Có nó khả năng trinh sát, giám sát của em sẽ được tăng cường rất nhiều.
Chưa kể, tên Walter này chỉ suốt ngày vùi đầu vào tập luyện, anh thì còn bận nghiên cứu Dragon X và một số loại thuốc khác. Tổng hợp lại tất cả cũng chỉ có em là thích hợp nhất. Vì thế, em đừng từ chối lòng tốt của Boss nữa. Ừm, mà coi như đó là món quà hối lỗi vì một năm cậu ta rời xa em đi.
Dương Tuấn Vũ cười gãi đầu, hắn nhìn về phía Vân Tú rồi gật đầu:
- DG nói đúng đấy. Em cũng không phải từ chối làm gì. Ừm, như thế mọi người giải tán, Elise ở lại bàn bạc hình mẫu trang bị để anh thiết kế.
Sau khi hai kẻ không liên quan rồi đi, Vân Tú như con chim nhỏ nép vào người hắn, hai tay ôm chặt lấy, ngửi mùi hương quen thuộc suốt bao nhiêu ngày không được cảm nhận. Cô nhắm mắt im lặng nghe nhịp tim hắn đập, mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy mọi thứ căng thẳng khó khăn trong cuộc sống đều tan biến, tất cả đều trở nên bình yên, ấm áp.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, ôn nhu như ngọc này và nói:
- Anh sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, rồi về với em, bảo vệ em suốt quãng đời còn lại được chứ?
Vân Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn hắn đã ngập nước, dòng lệ nóng chảy quanh tròng mi, lăn nhẹ nhàng xuống gò má đào xinh đẹp. Mỹ nhân khi khóc vẫn nghiêng nước nghiêng thành. Tuy vậy, chẳng quan tâm tới nét đẹp hoàn hảo của mình, Vân Tú lắc đầu nói:
- Anh hứa rồi. Nhưng em vẫn cảm thấy không yên tâm, hay là anh ở lại với em đi, nếu cuộc hôn nhân vô nghĩa này vẫn tiếp tục thì cả hai ta cứ cùng nhau bỏ trốn, em nghĩ mẹ sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu.
Dương Tuấn Vũ hôn lên trán cô, bàn tay lớn vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, hắn mỉm cười nói:
- Cô bé ngốc, trốn chạy dù có thể được nhưng anh không muốn người yêu anh, và sau này là người vợ của anh lại phải chạy trốn để được phép ở bên anh. Em xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, và anh sẽ cho tất cả những kẻ khốn kiếp cản trở chúng ta sẽ thân bại danh liệt. Phải cho bọn chúng biết, động đến Dương Tuấn Vũ này thì được nhưng nếu động đến người yêu anh, vợ anh, gia đình anh thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Càng nói, những lời nói của hắn càng trở lên lạnh lùng tàn khốc. Người không chọc ta, ta không động người. Nhưng nếu quy tắc này bị phá vỡ thì xưa nay hắn chưa từng biết sợ kẻ nào. Tất cả cứ nhào vô, Dương Tuấn Vũ này sẽ cho chúng mày sống không được chết không xong.
Biết là mình không ngăn cản được ý định của hắn, Vân Tú hơi ngồi thẳng dậy, hai bàn tay nhỏ nhắn mịn màng ôm lấy hai má hắn, vuốt ve gương mặt ấy, từng nét từng nét một, cô muốn khắc sâu nó vào trí nhớ của mình. Cô dịu dàng nói:
- Nếu vậy em cũng không cần anh làm ra thiết bị hỗ trợ bay ở thời điểm hiện tại đâu, hãy cứ để khi nào anh về thì làm cũng được. Hiện giờ chỉ còn ba ngày nữa thôi, anh hãy tranh thủ nghỉ ngơi đi, như vậy mới có thể dành được kết quả tốt nhất. Nếu anh đã quyết định tham gia quân đội rồi thì
phải vươn lên đứng đầu, vươn lên làm số 1 nhé.
Dương Tuấn Vũ hai tay áp lên đôi bàn tay mịn màng, mát lạnh ấy, hắn cười:
- Không phải mọi khi Tú Tú của chúng ta rất thích có đồ chơi mới sao? Hôm nay lại trở nên như vậy rồi.
- Đồ gì mới cũng không bằng sức khỏe của anh. Suốt một tháng anh không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, ăn uống cũng không điều độ, nhìn anh em, cả người đã gầy đi một vòng rồi. Anh không xót nhưng em xót lắm. Anh dùng đừng có phá như vậy, em còn chưa xài đã.
Hắn cười ha hả, nháy mắt với cô:
- Em yên tâm, đồ của anh em dùng cả đời không hỏng đâu, chỉ có càng ngày càng tốt lên thôi.
- Điêu. Làm gì có thứ gì vĩnh cửu. Cái gì dùng nhiều cũng phải hỏng chứ.
- Được rồi. Chẳng phải thử là biết ngay sao?
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười gian, hắn bế bổng Vân Tú nhanh chóng chạy về phòng riêng, mặc kệ cô giãy giụa sống chết không chịu. Vân Tú ngây thơ nào biết chỉ nói mấy câu trong sáng mà lại bị hắn hiểu ra như vậy. Cô vừa tức giận vừa buồn cười.
Tuy nói sợ hắn mệt mỏi cần nghỉ ngơi, nhưng đến khi mọi chuyện diễn ra, bản thân cô lại là người ham muốn, điên cuồng nhất. Độ tuổi của cô chính là lúc phụ nữ chín chắn, căng mọng, hormon kích thích tình dục cũng đạt mức cao nhất, sự thèm khát ấy cô luôn giấu kín, chỉ đến khi được hắn ôm ấp, trao những nụ hôn cuồng nhiệt thì cái thứ khao khát nguyên thủy trong cô mới bộc phát
mạnh mẽ, dữ dội.
Nhưng Dương Tuấn Vũ cũng chẳng giống người thường, chẳng hiểu vì sao nhưng khả năng làm chuyện ấy của hắn càng ngày càng mạnh mẽ, tiến bộ, bởi vậy mỗi lần Vân Tú xung trận thì đều bị hắn đưa lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, chỉ biết lần nào cô cũng xơ lụi trước sức mạnh vũ bão của hắn.
…
Nhìn cô gái mà bản thân vô cùng thương yêu đang ngủ ngon trong lồng ngực, Dương Tuấn Vũ thầm nở nụ cười ấm áp. Hắn chợt nhận ra càng ngày mình càng khó sống thiếu cô gái này rồi. Cô chính là nguồn động lực, niềm vui, niềm hạnh phúc để vì nó Dương Tuấn Vũ sẵn sàng hi sinh và đánh đổi tất cả.
Vuốt ve gò má mịn màng, hắn thầm nghĩ đến hình ảnh hai người nắm tay nhau đi vào lễ đường, tình chàng ý thiếp mặn nồng không phai.
Hắn thì thào: “Đợi anh nhé. Khi trở về anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Vân Tú đang nhắm mắt chìm trong giấc ngủ, có lẽ cũng nghe thấy, cảm nhận được tình cảm ấm áp của hắn, đôi môi xinh đẹp đang hiện lên nụ cười hạnh phúc.
…
Khoác chiếc khăn trắng cuốn quanh người, Vân Tú nhìn xung quanh tìm hình bóng quen thuộc nhưng không thấy đâu, cô vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy có tiếng gõ, rèn nho nhỏ khu bên cạnh.
Dù tường cách âm rất tốt nhưng sức mạnh mỗi nhát đập của Dương Tuấn Vũ đều cực mạnh, các nguyên liệu này không phải là mặt hàng thông thường, bọn nó đã được hắn cho vào lò rèn nung suốt 1 giờ đồng hồ, kim loại đã nóng chảy đỏ rực rất lâu, cuối cùng khi đến thời gian hợp lý, tất cả mới được lấy ra.
Hỗn hợp kim loại nóng chảy này đều đã được Triệu Cơ quét và được Dương Tuấn Vũ tính toán chi li, tỉ mỉ.
Bảo vệ pin nhiên liệu Hydro là việc quan trọng hàng đầu vì nó rất dễ cháy nổ. Do đó, các thiết bị chứa đựng cần độ bền chắc, khả năng chịu lực và duy trì được áp suất cực lớn. Muốn được như vậy, vật liệu làm nên chúng cần đảm bảo được các đặc tính đó. Mà điều này cũng đồng nghĩa với việc hỗn hợp kim loại này rất cứng chắc và khó rèn.
Nhưng cụm từ “khó rèn” chỉ áp dụng cho mấy tay mơ, còn Dương Tuấn Vũ thì có thừa sự kiên trì, nhẫn nhịn. Một lần không được thì một nghìn lần sẽ trôi.
Tiếng búa rèn gõ vang từng nhịp, sau mỗi nhát búa là đám kim loại lại thoáng biến đổi hình dạng.
Trong suốt ba ngày ba đêm, Dương Tuấn Vũ đúng là chỉ kịp rèn ra một đôi bao tay, một bộ giáp lưng, và một đôi giày. Tới khi hoàn thành sản phẩm hắn cũng thở ra một hơi rồi ngồi gục xuống
ngủ khò khò.
Vân Tú cũng chẳng thể ngủ ngon, nhìn thấy hắn mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng cứng, làm việc không ngừng nghỉ là lòng cô vô cùng đau xót. Ngay khi tiếng làm việc ở phòng chế tạo vừa dứt, Vân Tú đã vội chạy đến.
Nhìn Dương Tuấn Vũ đang ôm mấy thứ đồ mới hoàn thành vào trong lòng, đôi môi vẫn nở nụ cười vui vẻ, thỏa mãn trong cả giấc mơ, nước mắt của cô chảy ào ra như đê vỡ, cô khóc hu hu chạy đến ôm lấy hắn.
“Anh đã quá mệt rồi. Cảm ơn anh vì tất cả. Anh yên tâm đi thực hiện kế hoạch. Em sẽ ở nhà đợi anh về với em. Nếu không là anh thì đời này sẽ không là ai khác. Dương Tuấn Vũ, em yêu anh.”
Tác giả :
anhvodoi94