Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 158: Suy nghĩ của Tùng Khôi Kỳ
P/s: Cảm ơn các bạn ꧁༺ʋɩͼʈσɾ༻꧂ Tặng 10.000 đậu,
[email protected] Đề cử 9 Nguyệt Phiếu
[email protected] Đề cử 1 Nguyệt Phiếu
•♥•๖ۣۜHoàng✬๖ۣۜThiên•♥• Đề cử 4 Nguyệt Phiếu
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
…….
Sáng ngày 26/5/2010, Dương Tuấn Vũ, Vân Tú, vợ chồng Lê Khôi, Lâm Băng, và sự có mặt bất ngờ của một người lạ mặt – Tùng Khôi Kỳ.
Tùng Khôi Kỳ là người mà Dương Tuấn Vũ đã gặp ở lần xuống khảo sát đóng góp cho trường Vĩnh Hà Nhất.
Trong lúc hắn còn đang đau khổ thì việc tài trợ cho trường Vĩnh Hà Nhất vẫn được Trần Bằng xúc tiến và diễn ra bình thường. Dương Tuấn Vũ khi đi học lại cũng đã nhận ra được những thay đổi này, nhưng khi đó đúng là không có tâm trạng mà quan tâm đến.
Trường Vĩnh Hà Nhất ngay năm đầu tài trợ đã nhận được 5 chiếc máy PC để bàn, 15 bộ máy chiếu, như vậy mỗi khóa 10-11-12 đều nhận được 5 chiếc máy chiếu. Số tiền 1 tỷ còn lại đã được nhà trường và công ty Thịnh Thế bàn bạc muốn cải tạo lại một số phòng đã xuống cấp, thay mới các thiết bị học tập đã hỏng.
Trước khi nhân viên Thịnh Thế rời đi còn cho thầy hiệu trưởng Chu và các thầy cô giáo khác một tin vui, đó là: Nếu họ muốn bỏ một khu phòng học cũ đi xây một khu nhà mới thì Thịnh Thế sẽ hỗ trợ 5 tỷ và cho vay không lãi suất để xây.
Mọi người khi đó còn cứ tưởng mình nằm mơ, khi nhận ra là thật thì ai cũng sung sướng như phát điên. Hiệu trưởng Chu tất nhiên là vội gật đầu rồi. Ông ta cũng sống chết muốn mời nhân viên của Thịnh Thế đi ăn bữa cơm cảm ơn. Những người kia cũng biết từ chối nhiều lần cũng không tốt, chỉ là một bữa cơm nên họ cũng nhận lời.
Một trường học muốn xin kinh phí xây dựng rất khó khăn. Những năm 2009-2010 số trường có cơ sở vật chất kém là rất nhiều. Vì thế khoản tiền từ trên rót xuống, sau đó chia đều ra các trường thì mỗi trường cũng chỉ đủ tiền mua một số trang thiết bị mới, và thay thế những cái đã hỏng. Còn tiền học của các em cũng chẳng thấm bao nhiêu, chưa kể các thầy cô cũng chẳng có tiền mà ủng hộ nhà trường xây dựng.
Dương Tuấn Vũ khi biết Trần Bằng làm thế cũng phê chuẩn, hắn cũng không quá để ý đến tiền, nếu giúp được nhà trường thì nên giúp. Dù sao nơi này cũng có nhiều kỷ niệm của hắn vơi Diệp Minh Châu.
Tùng Khôi Kỳ khi đó đã được Dương Tuấn Vũ nhắc với Trần Bằng, nhưng mà hắn lại gặp chuyện như vậy nên cũng phải tạm hoãn lại việc cất nhắc cậu nhân viên này. Tuy vậy, Trần Bằng cũng muốn thử năng lực cậu ta nên dự án hỗ trợ trang thiết bị và tu bổ xây dựng trường Vĩnh Hà Nhất được giao cho cậu ta quản lý.
Nhìn tiến độ công việc và thái độ những người xung quanh thì có thể thấy anh ta làm việc rất chuyên nghiệp, nhanh nhẹn và không sợ khổ. Anh ta có thể đi công trường, làm việc tay chân chứ không chỉ là một nhân viên văn phòng internet.
Visonet cũng rất cần một người quản lý website tốt như cậu ta, nhưng Dương Tuấn Vũ nhận thấy nếu không để cậu ta là tướng mà chỉ là quân thì không thể phát huy hết tài năng của mình.
Tuy vậy để tìm cho anh ta một vị trí thích hợp là không dễ dàng.
Hiện nay các công ty con đã có đầy đủ giám đốc rồi, những người ngồi ở đó đều rất xứng đáng với kỳ vọng mà Dương Tuấn Vũ đặt ra. Chưa kể họ còn là những “lão tướng” đã cùng công ty vượt qua bao nhiêu trận đánh gam go, khốc liệt. Về lý về tình đều không thể cắt đi một ai được.
Dương Tuấn Vũ cũng lười nghĩ nhiều, chuyện gì đến thì nó sẽ tự đến, vì vậy hắn đã bảo Trần Bằng sắp xếp cho anh ta đi theo sang Anh một chuyến. Vừa để mở mang tầm nhìn, vừa được tiếp xúc với giới siêu giàu, tiếp xúc với những ông trùm làng công nghệ, không chỉ là xe hơi mà còn là năng lượng, giao thông, kinh tế..
Đúng 7 giờ sáng họ lên chuyến bay ở khoang thương nhân hạng nhất. Dương Tuấn Vũ cũng chẳng keo kiệt gì chút tiền này. Đã đi dự tiệc thì phải sang chảnh một chút.
Có những người ở đây cả đời còn chưa được đi máy bay lần nào. Như vợ chồng Lê Khôi vậy, mang tiếng là tổng giám đốc một công ty nổi tiếng vậy mà anh ta còn chưa có dịp ngồi máy bay. Mọi công việc ở những nơi khác đều được anh ta trực tiếp quản lý thông qua internet và nhân viên cấp dưới mà anh ta tin tưởng. Cũng vì quãng thời gian sóng gió của tập đoàn mà mọi người ai cũng bận rộn rất nhiều công việc, chưa kể còn phải đối mặt với áp lực báo chí và dư luận.
Dương Tuấn Vũ cũng yêu cầu anh ta thường xuyên nên đi thị sát hơn, nghe và nhìn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lê Khôi cũng gật đầu nghe lệnh.
Tùng Khôi Kỳ thực ra mới chỉ là một cậu sinh viên mới ra trường được 5 năm. Công việc đầu tiên của anh ta là đi công trường. Đơn giản vì anh ta không xin được vào một công ty công nghệ nào, khi đó không có tiền là không được. Hắn đành đổi sức khỏe lấy tiền, đi công trường để kiếm thêm thu nhập. Vì vậy anh ta cũng biết được rất nhiều khó khăn của một người công nhân xây dựng, hiểu được nỗi khổ của họ.
Đến cuối năm trước mới nghe ông anh Lê Khôi này giới thiệu rằng công ty anh ta làm rất tốt. Rồi mọi người hỏi anh ta rằng công ty nào thì ông nói rằng Thịnh Thế thì suýt nữa bị mọi người chửi cho khổng ngẩng đầu lên được. Thịnh Thế tất nhiên là công ty vừa tốt vừa nổi tiếng nhất tỉnh Vĩnh Hà rồi. Làm gì có ai không biết, thế mà ông còn đi khoe.
Nhưng rồi khi cô dì chú bác nhờ ông giới thiệu chi đi cửa sau thì bị ông ta lắc đầu từ chối thẳng thừng. Ông ta nói:
- Cháu giới thiệu anh chị em vào đó làm việc thì sẽ bị phạt ngay lập tức. Ngay cả Khôi Kỳ học giỏi, khéo léo như vậy mà không phải tự mình thi vào được thì cháu cũng hết cách. Không nói đâu xa, mấy tháng trước giám đốc nhân sự muốn đưa một ông chú vào làm quản lý đội bảo vệ thôi mà khi bị phát hiện ra còn bị mắng té tát, nếu không phải mọi người khuyên can thì ông chủ đã đuổi thẳng cổ rồi. Cô ấy còn bị phạt lương và thưởng cả nửa năm trời. Sau vụ đó chẳng ai dám ho he gì chuyện đưa người nhà vào làm nữa cả.
Nhưng công ty cũng không phải cao tới tận trời đâu, nếu thật sự tài giỏi thì sẽ được nhận thôi. Thịnh Thế đang phát triển rất mạnh mẽ, nếu mà vào sớm, phấn đấu tốt thì có khả năng lên làm trưởng phòng, quản lý đấy. Khôi Kỳ, em nên thử một chút, dù sao cũng chỉ phải tốn chút thời gian chuẩn bị hồ sơ và một ngày đi phỏng vấn thôi.
Rồi sau đó hai anh em lại ngồi nói chuyện riêng tâm sự với nhau, từ đó hắn cũng biết công ty đúng là có một ông chủ tốt. Mọi chính sách đều gần như muốn hỗ trợ nhân viên của mình vậy, chứ không phải là bóc lột họ sinh tiền cho mình.
Hắn đã quyết định nộp đơn và phỏng vấn. Khi biết được hắn có liên quan đến một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty thì hắn đã phải trải qua rất nhiều bài phỏng vấn, rồi thì quan sát đánh giá suốt mấy tháng trời.
Từ đó có thể thấy rằng ông anh hắn nói không sai: người nhà nhân viên cũ, các lãnh đạo của công ty còn bị quản lý chặt chẽ gấp nhiều lần bình thường. Đảm bảo rằng sau khi bị giám sát như vậy, anh muốn làm điều xấu cũng không có gan làm nữa.
Nhưng vào làm ở công ty gần nửa năm rồi, Khôi Kỳ cũng đã nhận ra công ty thực sự rất tốt. Nếu bạn chỉ làm tốt công việc của mình thì là một công nhân bình thường cũng có mức lương rất cao so với những công nhân khác 6 triệu/tháng. Còn nếu làm quản lý tổ-đội-nhóm thì lương sẽ được khoảng 10-15 triệu/tháng.
So với mức lương trung bình công nhân 2-3 triệu/tháng, trưởng nhóm-trưởng phòng 6-8 triệu thì đã gần như rất tốt rồi. Chưa kể các ngày nghỉ lễ đều được nhận 2 tháng lương, ngày Tết ba tháng lương.
Công ty cũng hỗ trợ nhân viên công ty mua đồ của công ty sẽ được giám giá một năm 5 mặt hàng bất kỳ.
Mọi chế độ đãi ngộ đều hơn đứt các công ty khác, bảo sao họ càng ngày càng thu hút được nhiều nhân tài.
Trước đây Hà Đô và thành phố Độc Lập (một tỉnh-một trung tâm kinh tế đứng đầu miền nam Việt Nam) đều là hai nơi tập trung hầu hết nhân tài đến đó. Nhưng bây giờ Vĩnh Hà, một tỉnh thành nghèo đã trong vòng gần hai năm trở thành ngôi sao kinh tế mới của cả nước. Nơi đây có không ít nhân viên ở mọi miền của đất nước. Thịnh Thế chính là một tập đoàn trong mơ của nhiều em học sinh sinh viên.
Tạo dựng hình ảnh công ty tốt đẹp và mạnh mẽ chính là tiêu chí mà chủ tịch đã đưa ra. Và phục vụ người dân Việt Nam cũng là một trong những ưu tiên hàng đầu.
…
Mấy ngày trước sau khi vừa mới bàn giao kết quả của dự án hỗ trợ nâng cấp và xây dựng trường Vĩnh Hà Nhất vừa hoàn tất thì hắn được tổng giám đốc của Visonet – anh Trần Bằng khen ngợi hắn làm rất tốt, đồng thời hỏi hắn có muốn cùng phái đoàn lãnh đạo sang Anh tham gia triển lãm ô tô không?
Hắn dù chưa biết là gì nhưng đây chính là cơ hội rất tốt để mình có thể được xuất hiện trước mặt các sếp lớn, tất nhiên là phải nắm lấy rồi. Hắn rất nhanh đồng ý và cảm ơn Trần Bằng đã tin tưởng và giới thiệu mình, vì cả công ty Visonet chỉ có mình hắn được đi.
Muốn làm lớn thì phải có gan dám làm không ngại khó khăn, cơ hội vụt tới cũng có thể rất nhanh vụt đi mất mà cả đời chẳng bao giờ quay lại được, chính vì vậy hắn chủ động vươn tay túm lấy nó mà không băn khoăn gì.
Nhận thấy sự tự tin và quyết đoán của Khôi Kỳ thì Trần Bằng cũng gật đầu khen ngợi có bản lĩnh.
Nhưng mà Khôi Kỳ đâu có biết hôm nay sẽ được đi cùng những ai, lúc tập hợp ở công ty để chuẩn bị ra sân bay thì hắn thấy mấy người rất lạ, ừm, chính xác là vì hắn chưa gặp bao giờ, nói đúng hơn là hắn chưa có đủ cấp bậc mà được gặp.
Tất nhiên là trừ vợ chồng anh họ Lê Khôi là quen rồi. Hắn cũng tìm cách hỏi anh ấy chức vụ của những người này, nhưng mà anh hắn chỉ cười tủm tỉm không nói.
Đây tất nhiên là chỉ thị của Dương Tuấn Vũ rồi, hắn muốn biết trong hoàn cảnh khó xử như vậy thì cậu thanh niên này sẽ làm thế nào.
Khôi Kỳ thầm mắng ông anh không giảng nghĩa khí, tuy vậy hắn cũng chỉ thoáng lo lắng, rồi bắt đầu quan sát kỹ lưỡng ba người này.
Ừm, cô gái trẻ đeo kính, mặt mày nghiêm nghị lạnh giá này chắc chắn là chức vụ không nhỏ. Nhưng khi cô đến lại khá lễ phép với cô gái xinh đẹp, nóng bỏng bên cạnh chứng tỏ cô mỹ nhân này chính là một vị có chức vụ cao hơn, hoặc là người tâm phúc của lãnh đạo.
Nhưng cô mỹ nữ này lại cứ đi kèm sát theo một cậu thanh niên trẻ tuổi, ừm, còn trẻ hơn cả hắn, nhưng nhìn cậu ta đứng trước tất cả mọi người, thậm chí là khi nhìn anh họ mình cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu một cái coi như chào hỏi. Anh họ mình ngược lại không tức giận, mà lại mỉm cười đáp lại có phần tôn trọng, kính phục. Ừm, không chỉ anh họ mà cả cô gái đeo kính và cô mỹ nhân đều như vậy.
Một người thanh niên trẻ lại có thể để một vị tổng giám đốc cũng phải kính trọng tất nhiên chỉ có một người, con ** nó, không phải đây là vị chủ tịch thần bí chứ? Người mà làm các chị em đồng nghiệp nghe tên thôi cũng phải xao xuyến, người luôn là tâm điểm của những màn chém gió trong giờ giải lao và giờ cơm là đây ư?
[email protected] Đề cử 9 Nguyệt Phiếu
[email protected] Đề cử 1 Nguyệt Phiếu
•♥•๖ۣۜHoàng✬๖ۣۜThiên•♥• Đề cử 4 Nguyệt Phiếu
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
…….
Sáng ngày 26/5/2010, Dương Tuấn Vũ, Vân Tú, vợ chồng Lê Khôi, Lâm Băng, và sự có mặt bất ngờ của một người lạ mặt – Tùng Khôi Kỳ.
Tùng Khôi Kỳ là người mà Dương Tuấn Vũ đã gặp ở lần xuống khảo sát đóng góp cho trường Vĩnh Hà Nhất.
Trong lúc hắn còn đang đau khổ thì việc tài trợ cho trường Vĩnh Hà Nhất vẫn được Trần Bằng xúc tiến và diễn ra bình thường. Dương Tuấn Vũ khi đi học lại cũng đã nhận ra được những thay đổi này, nhưng khi đó đúng là không có tâm trạng mà quan tâm đến.
Trường Vĩnh Hà Nhất ngay năm đầu tài trợ đã nhận được 5 chiếc máy PC để bàn, 15 bộ máy chiếu, như vậy mỗi khóa 10-11-12 đều nhận được 5 chiếc máy chiếu. Số tiền 1 tỷ còn lại đã được nhà trường và công ty Thịnh Thế bàn bạc muốn cải tạo lại một số phòng đã xuống cấp, thay mới các thiết bị học tập đã hỏng.
Trước khi nhân viên Thịnh Thế rời đi còn cho thầy hiệu trưởng Chu và các thầy cô giáo khác một tin vui, đó là: Nếu họ muốn bỏ một khu phòng học cũ đi xây một khu nhà mới thì Thịnh Thế sẽ hỗ trợ 5 tỷ và cho vay không lãi suất để xây.
Mọi người khi đó còn cứ tưởng mình nằm mơ, khi nhận ra là thật thì ai cũng sung sướng như phát điên. Hiệu trưởng Chu tất nhiên là vội gật đầu rồi. Ông ta cũng sống chết muốn mời nhân viên của Thịnh Thế đi ăn bữa cơm cảm ơn. Những người kia cũng biết từ chối nhiều lần cũng không tốt, chỉ là một bữa cơm nên họ cũng nhận lời.
Một trường học muốn xin kinh phí xây dựng rất khó khăn. Những năm 2009-2010 số trường có cơ sở vật chất kém là rất nhiều. Vì thế khoản tiền từ trên rót xuống, sau đó chia đều ra các trường thì mỗi trường cũng chỉ đủ tiền mua một số trang thiết bị mới, và thay thế những cái đã hỏng. Còn tiền học của các em cũng chẳng thấm bao nhiêu, chưa kể các thầy cô cũng chẳng có tiền mà ủng hộ nhà trường xây dựng.
Dương Tuấn Vũ khi biết Trần Bằng làm thế cũng phê chuẩn, hắn cũng không quá để ý đến tiền, nếu giúp được nhà trường thì nên giúp. Dù sao nơi này cũng có nhiều kỷ niệm của hắn vơi Diệp Minh Châu.
Tùng Khôi Kỳ khi đó đã được Dương Tuấn Vũ nhắc với Trần Bằng, nhưng mà hắn lại gặp chuyện như vậy nên cũng phải tạm hoãn lại việc cất nhắc cậu nhân viên này. Tuy vậy, Trần Bằng cũng muốn thử năng lực cậu ta nên dự án hỗ trợ trang thiết bị và tu bổ xây dựng trường Vĩnh Hà Nhất được giao cho cậu ta quản lý.
Nhìn tiến độ công việc và thái độ những người xung quanh thì có thể thấy anh ta làm việc rất chuyên nghiệp, nhanh nhẹn và không sợ khổ. Anh ta có thể đi công trường, làm việc tay chân chứ không chỉ là một nhân viên văn phòng internet.
Visonet cũng rất cần một người quản lý website tốt như cậu ta, nhưng Dương Tuấn Vũ nhận thấy nếu không để cậu ta là tướng mà chỉ là quân thì không thể phát huy hết tài năng của mình.
Tuy vậy để tìm cho anh ta một vị trí thích hợp là không dễ dàng.
Hiện nay các công ty con đã có đầy đủ giám đốc rồi, những người ngồi ở đó đều rất xứng đáng với kỳ vọng mà Dương Tuấn Vũ đặt ra. Chưa kể họ còn là những “lão tướng” đã cùng công ty vượt qua bao nhiêu trận đánh gam go, khốc liệt. Về lý về tình đều không thể cắt đi một ai được.
Dương Tuấn Vũ cũng lười nghĩ nhiều, chuyện gì đến thì nó sẽ tự đến, vì vậy hắn đã bảo Trần Bằng sắp xếp cho anh ta đi theo sang Anh một chuyến. Vừa để mở mang tầm nhìn, vừa được tiếp xúc với giới siêu giàu, tiếp xúc với những ông trùm làng công nghệ, không chỉ là xe hơi mà còn là năng lượng, giao thông, kinh tế..
Đúng 7 giờ sáng họ lên chuyến bay ở khoang thương nhân hạng nhất. Dương Tuấn Vũ cũng chẳng keo kiệt gì chút tiền này. Đã đi dự tiệc thì phải sang chảnh một chút.
Có những người ở đây cả đời còn chưa được đi máy bay lần nào. Như vợ chồng Lê Khôi vậy, mang tiếng là tổng giám đốc một công ty nổi tiếng vậy mà anh ta còn chưa có dịp ngồi máy bay. Mọi công việc ở những nơi khác đều được anh ta trực tiếp quản lý thông qua internet và nhân viên cấp dưới mà anh ta tin tưởng. Cũng vì quãng thời gian sóng gió của tập đoàn mà mọi người ai cũng bận rộn rất nhiều công việc, chưa kể còn phải đối mặt với áp lực báo chí và dư luận.
Dương Tuấn Vũ cũng yêu cầu anh ta thường xuyên nên đi thị sát hơn, nghe và nhìn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lê Khôi cũng gật đầu nghe lệnh.
Tùng Khôi Kỳ thực ra mới chỉ là một cậu sinh viên mới ra trường được 5 năm. Công việc đầu tiên của anh ta là đi công trường. Đơn giản vì anh ta không xin được vào một công ty công nghệ nào, khi đó không có tiền là không được. Hắn đành đổi sức khỏe lấy tiền, đi công trường để kiếm thêm thu nhập. Vì vậy anh ta cũng biết được rất nhiều khó khăn của một người công nhân xây dựng, hiểu được nỗi khổ của họ.
Đến cuối năm trước mới nghe ông anh Lê Khôi này giới thiệu rằng công ty anh ta làm rất tốt. Rồi mọi người hỏi anh ta rằng công ty nào thì ông nói rằng Thịnh Thế thì suýt nữa bị mọi người chửi cho khổng ngẩng đầu lên được. Thịnh Thế tất nhiên là công ty vừa tốt vừa nổi tiếng nhất tỉnh Vĩnh Hà rồi. Làm gì có ai không biết, thế mà ông còn đi khoe.
Nhưng rồi khi cô dì chú bác nhờ ông giới thiệu chi đi cửa sau thì bị ông ta lắc đầu từ chối thẳng thừng. Ông ta nói:
- Cháu giới thiệu anh chị em vào đó làm việc thì sẽ bị phạt ngay lập tức. Ngay cả Khôi Kỳ học giỏi, khéo léo như vậy mà không phải tự mình thi vào được thì cháu cũng hết cách. Không nói đâu xa, mấy tháng trước giám đốc nhân sự muốn đưa một ông chú vào làm quản lý đội bảo vệ thôi mà khi bị phát hiện ra còn bị mắng té tát, nếu không phải mọi người khuyên can thì ông chủ đã đuổi thẳng cổ rồi. Cô ấy còn bị phạt lương và thưởng cả nửa năm trời. Sau vụ đó chẳng ai dám ho he gì chuyện đưa người nhà vào làm nữa cả.
Nhưng công ty cũng không phải cao tới tận trời đâu, nếu thật sự tài giỏi thì sẽ được nhận thôi. Thịnh Thế đang phát triển rất mạnh mẽ, nếu mà vào sớm, phấn đấu tốt thì có khả năng lên làm trưởng phòng, quản lý đấy. Khôi Kỳ, em nên thử một chút, dù sao cũng chỉ phải tốn chút thời gian chuẩn bị hồ sơ và một ngày đi phỏng vấn thôi.
Rồi sau đó hai anh em lại ngồi nói chuyện riêng tâm sự với nhau, từ đó hắn cũng biết công ty đúng là có một ông chủ tốt. Mọi chính sách đều gần như muốn hỗ trợ nhân viên của mình vậy, chứ không phải là bóc lột họ sinh tiền cho mình.
Hắn đã quyết định nộp đơn và phỏng vấn. Khi biết được hắn có liên quan đến một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty thì hắn đã phải trải qua rất nhiều bài phỏng vấn, rồi thì quan sát đánh giá suốt mấy tháng trời.
Từ đó có thể thấy rằng ông anh hắn nói không sai: người nhà nhân viên cũ, các lãnh đạo của công ty còn bị quản lý chặt chẽ gấp nhiều lần bình thường. Đảm bảo rằng sau khi bị giám sát như vậy, anh muốn làm điều xấu cũng không có gan làm nữa.
Nhưng vào làm ở công ty gần nửa năm rồi, Khôi Kỳ cũng đã nhận ra công ty thực sự rất tốt. Nếu bạn chỉ làm tốt công việc của mình thì là một công nhân bình thường cũng có mức lương rất cao so với những công nhân khác 6 triệu/tháng. Còn nếu làm quản lý tổ-đội-nhóm thì lương sẽ được khoảng 10-15 triệu/tháng.
So với mức lương trung bình công nhân 2-3 triệu/tháng, trưởng nhóm-trưởng phòng 6-8 triệu thì đã gần như rất tốt rồi. Chưa kể các ngày nghỉ lễ đều được nhận 2 tháng lương, ngày Tết ba tháng lương.
Công ty cũng hỗ trợ nhân viên công ty mua đồ của công ty sẽ được giám giá một năm 5 mặt hàng bất kỳ.
Mọi chế độ đãi ngộ đều hơn đứt các công ty khác, bảo sao họ càng ngày càng thu hút được nhiều nhân tài.
Trước đây Hà Đô và thành phố Độc Lập (một tỉnh-một trung tâm kinh tế đứng đầu miền nam Việt Nam) đều là hai nơi tập trung hầu hết nhân tài đến đó. Nhưng bây giờ Vĩnh Hà, một tỉnh thành nghèo đã trong vòng gần hai năm trở thành ngôi sao kinh tế mới của cả nước. Nơi đây có không ít nhân viên ở mọi miền của đất nước. Thịnh Thế chính là một tập đoàn trong mơ của nhiều em học sinh sinh viên.
Tạo dựng hình ảnh công ty tốt đẹp và mạnh mẽ chính là tiêu chí mà chủ tịch đã đưa ra. Và phục vụ người dân Việt Nam cũng là một trong những ưu tiên hàng đầu.
…
Mấy ngày trước sau khi vừa mới bàn giao kết quả của dự án hỗ trợ nâng cấp và xây dựng trường Vĩnh Hà Nhất vừa hoàn tất thì hắn được tổng giám đốc của Visonet – anh Trần Bằng khen ngợi hắn làm rất tốt, đồng thời hỏi hắn có muốn cùng phái đoàn lãnh đạo sang Anh tham gia triển lãm ô tô không?
Hắn dù chưa biết là gì nhưng đây chính là cơ hội rất tốt để mình có thể được xuất hiện trước mặt các sếp lớn, tất nhiên là phải nắm lấy rồi. Hắn rất nhanh đồng ý và cảm ơn Trần Bằng đã tin tưởng và giới thiệu mình, vì cả công ty Visonet chỉ có mình hắn được đi.
Muốn làm lớn thì phải có gan dám làm không ngại khó khăn, cơ hội vụt tới cũng có thể rất nhanh vụt đi mất mà cả đời chẳng bao giờ quay lại được, chính vì vậy hắn chủ động vươn tay túm lấy nó mà không băn khoăn gì.
Nhận thấy sự tự tin và quyết đoán của Khôi Kỳ thì Trần Bằng cũng gật đầu khen ngợi có bản lĩnh.
Nhưng mà Khôi Kỳ đâu có biết hôm nay sẽ được đi cùng những ai, lúc tập hợp ở công ty để chuẩn bị ra sân bay thì hắn thấy mấy người rất lạ, ừm, chính xác là vì hắn chưa gặp bao giờ, nói đúng hơn là hắn chưa có đủ cấp bậc mà được gặp.
Tất nhiên là trừ vợ chồng anh họ Lê Khôi là quen rồi. Hắn cũng tìm cách hỏi anh ấy chức vụ của những người này, nhưng mà anh hắn chỉ cười tủm tỉm không nói.
Đây tất nhiên là chỉ thị của Dương Tuấn Vũ rồi, hắn muốn biết trong hoàn cảnh khó xử như vậy thì cậu thanh niên này sẽ làm thế nào.
Khôi Kỳ thầm mắng ông anh không giảng nghĩa khí, tuy vậy hắn cũng chỉ thoáng lo lắng, rồi bắt đầu quan sát kỹ lưỡng ba người này.
Ừm, cô gái trẻ đeo kính, mặt mày nghiêm nghị lạnh giá này chắc chắn là chức vụ không nhỏ. Nhưng khi cô đến lại khá lễ phép với cô gái xinh đẹp, nóng bỏng bên cạnh chứng tỏ cô mỹ nhân này chính là một vị có chức vụ cao hơn, hoặc là người tâm phúc của lãnh đạo.
Nhưng cô mỹ nữ này lại cứ đi kèm sát theo một cậu thanh niên trẻ tuổi, ừm, còn trẻ hơn cả hắn, nhưng nhìn cậu ta đứng trước tất cả mọi người, thậm chí là khi nhìn anh họ mình cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu một cái coi như chào hỏi. Anh họ mình ngược lại không tức giận, mà lại mỉm cười đáp lại có phần tôn trọng, kính phục. Ừm, không chỉ anh họ mà cả cô gái đeo kính và cô mỹ nhân đều như vậy.
Một người thanh niên trẻ lại có thể để một vị tổng giám đốc cũng phải kính trọng tất nhiên chỉ có một người, con ** nó, không phải đây là vị chủ tịch thần bí chứ? Người mà làm các chị em đồng nghiệp nghe tên thôi cũng phải xao xuyến, người luôn là tâm điểm của những màn chém gió trong giờ giải lao và giờ cơm là đây ư?
Tác giả :
anhvodoi94