Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 14: Nam nữ hoan ái
Người pha rượu anh tuấn quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt nhất thời tràn đầy ánh lửa nhiệt tình.
Cúi đầu nhẹ giọng hỏi, “Người đẹp, muốn uống cái gì đây?”
“Sở trường nhất của anh!” Lạc Mật Mật kén chọn cười một tiếng.
Ly rượu màu bạc chuyển động dưới ánh đèn sáng lạng, nhịp nhàng như đang khiêu vũ, nhảy tới nhảy lui. Người pha rượu động tác nhanh nhẹn khiến trai đẹp và mỹ nữ bên quầy rượu không ngừng hò hét cỗ vũ. Xuyên qua ánh bạc ma mị trên không trung chợt dấy lên một con rồng lửa, từ từ xoay tròn.
Khô khốc ngồi ở một bên, Lạc Mật Mật lúc nhìn lúc không, giống như hiện tại tất cả mọi việc xảy ra đều không có liên quan đến mình.
“Rượu của em!” Người pha rượu đem ly rượu ngưng lại, gương mặt cười nhẹ.
Chất lỏng dọc theo ly thủy tinh trong suốt tỏa ra một màu lục lam rực rỡ, giống như một áng mây phiêu đãng trên không trung.
Lạc Mật Mật lẳng lặng cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lay động, “Ly rượu này có tên gọi là gì?”
"Nam nữ hoan ái."
Lạc Mật Mật giương mắt nhìn một chút, cười khẽ.
"Cũng cho tôi một ly nam nữ hoan ái." Một âm thanh thô cuồng ở bên tai vang lên, mùi nước hoa nồng đậm xông vào mũi.
Người pha rượu thoáng chốc trắng mặt, ảo não tránh sang một bên.
Lạc Mật Mật quay đầu lại, chăm chú nhìn một chút.
Đây là một người đàn ông đẹp trai anh tuấn, tóc ngắn gọn gàng, màu da ngăm đen bày ra mười phần mùi vị đàn ông, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra vẻ thần bí khác thường.
Ơ , đàn ông ở quán bar này thật là đẹp! Xem ra bổn cô nương đến đây cũng không có uổng phí.
“Xin chào, người đẹp, đi một mình sao?” Người đàn ông cầm ly rượu lên, vẻ mặt đầy nụ cười, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
“Đúng vậy, anh cũng đi một mình sao?” Lạc Mật Mật thuận theo bưng ly rượu lên.
Bánh nướng áp chảo đáng chết, anh đã không để ý bổn cô nương, bổn cô nương cũng sẽ không mặt dày đi dán cái mặt của mình hâm nóng cái mông lạnh của anh nữa (ý là nhiệt tình theo đuổi ở phía sau nhưng Lạc Thiểu Trạch cứ lạnh lùng, Mật Mật so sánh thành như vậy đó =.:). Để cho anh xem một chút, thật ra thì tôi cũng rất hấp dẫn đấy!”
“Người đẹp, không có bạn trai sao? Anh ta làm sao có thể yên tâm khi để em tới nơi này một mình đây?” Người đàn ông đắm đuối nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
Nói nhảm, đã tới quán bar rồi còn hỏi vấn đề này nữa sao?
Lạc Mật Mật ngăn lại lời muốn thốt ra, thoáng kiên quyết, mỉm cười nhìn lại, “Có bạn trai hay không quan trọng sao? Hơn nữa, chúng ta cũng không quen nhau, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Người đàn ông chậm rãi tới gần, cơ hồ gần sát mái tóc Lạc Mật Mật, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần em đồng ý, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể thân cận.”
Nhìn nhau cười một tiếng, bất tri bất giác một ly rượu được uống xuống bụng, chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật liền uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu óc choáng váng.
Chuyện gì thế này? Nhức đầu muốn chết, còn buồn ngủ vô cùng.
Lạc Mật Mật ôm cái trán, gương mặt ửng đỏ lúc này đã nóng hừng hực.
Người đàn ông đột nhiên đưa tay phải ra, lặng lẽ tiến vào eo của Lạc Mật Mật, từ từ nắm chặt.
Lạc Mật Mật cảm giác có người sờ mình, nhưng hiện tại cả người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, không có một chút sức lực để phản kháng.
“Tôi không phải con mồi của anh, anh mau tránh ra một chút!” Lạc Mật Mật vươn tay nhỏ bé mềm nhũn, trên không trung không có mục tiêu, đẩy một cái. Cảm giác hôn mê làm cho cô không cách nào đẩy được người kia.
Người đàn ông thấy Lạc Mật Mật không thể kiểm soát bản thân, càng thêm hứng thú, “Vậy anh là con mồi của em, thế nào? Tối nay anh sẽ cùng em….” Nói xong, cúi đầu muốn hôn xuống.
“Buông cái tay bẩn thỉu của anh ra, Tề Nguyên Kiệt!” Một âm thanh quen thuộc vang lên. Lạc Thiểu Trạch vươn tay bắt được cánh tay Tề Nguyên Kiệt, dùng sức vung lên, Tề Nguyên Kiệt liền lảo đảo ngã sang một bên.
Cúi đầu nhẹ giọng hỏi, “Người đẹp, muốn uống cái gì đây?”
“Sở trường nhất của anh!” Lạc Mật Mật kén chọn cười một tiếng.
Ly rượu màu bạc chuyển động dưới ánh đèn sáng lạng, nhịp nhàng như đang khiêu vũ, nhảy tới nhảy lui. Người pha rượu động tác nhanh nhẹn khiến trai đẹp và mỹ nữ bên quầy rượu không ngừng hò hét cỗ vũ. Xuyên qua ánh bạc ma mị trên không trung chợt dấy lên một con rồng lửa, từ từ xoay tròn.
Khô khốc ngồi ở một bên, Lạc Mật Mật lúc nhìn lúc không, giống như hiện tại tất cả mọi việc xảy ra đều không có liên quan đến mình.
“Rượu của em!” Người pha rượu đem ly rượu ngưng lại, gương mặt cười nhẹ.
Chất lỏng dọc theo ly thủy tinh trong suốt tỏa ra một màu lục lam rực rỡ, giống như một áng mây phiêu đãng trên không trung.
Lạc Mật Mật lẳng lặng cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lay động, “Ly rượu này có tên gọi là gì?”
"Nam nữ hoan ái."
Lạc Mật Mật giương mắt nhìn một chút, cười khẽ.
"Cũng cho tôi một ly nam nữ hoan ái." Một âm thanh thô cuồng ở bên tai vang lên, mùi nước hoa nồng đậm xông vào mũi.
Người pha rượu thoáng chốc trắng mặt, ảo não tránh sang một bên.
Lạc Mật Mật quay đầu lại, chăm chú nhìn một chút.
Đây là một người đàn ông đẹp trai anh tuấn, tóc ngắn gọn gàng, màu da ngăm đen bày ra mười phần mùi vị đàn ông, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra vẻ thần bí khác thường.
Ơ , đàn ông ở quán bar này thật là đẹp! Xem ra bổn cô nương đến đây cũng không có uổng phí.
“Xin chào, người đẹp, đi một mình sao?” Người đàn ông cầm ly rượu lên, vẻ mặt đầy nụ cười, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
“Đúng vậy, anh cũng đi một mình sao?” Lạc Mật Mật thuận theo bưng ly rượu lên.
Bánh nướng áp chảo đáng chết, anh đã không để ý bổn cô nương, bổn cô nương cũng sẽ không mặt dày đi dán cái mặt của mình hâm nóng cái mông lạnh của anh nữa (ý là nhiệt tình theo đuổi ở phía sau nhưng Lạc Thiểu Trạch cứ lạnh lùng, Mật Mật so sánh thành như vậy đó =.:). Để cho anh xem một chút, thật ra thì tôi cũng rất hấp dẫn đấy!”
“Người đẹp, không có bạn trai sao? Anh ta làm sao có thể yên tâm khi để em tới nơi này một mình đây?” Người đàn ông đắm đuối nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
Nói nhảm, đã tới quán bar rồi còn hỏi vấn đề này nữa sao?
Lạc Mật Mật ngăn lại lời muốn thốt ra, thoáng kiên quyết, mỉm cười nhìn lại, “Có bạn trai hay không quan trọng sao? Hơn nữa, chúng ta cũng không quen nhau, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Người đàn ông chậm rãi tới gần, cơ hồ gần sát mái tóc Lạc Mật Mật, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần em đồng ý, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể thân cận.”
Nhìn nhau cười một tiếng, bất tri bất giác một ly rượu được uống xuống bụng, chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật liền uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu óc choáng váng.
Chuyện gì thế này? Nhức đầu muốn chết, còn buồn ngủ vô cùng.
Lạc Mật Mật ôm cái trán, gương mặt ửng đỏ lúc này đã nóng hừng hực.
Người đàn ông đột nhiên đưa tay phải ra, lặng lẽ tiến vào eo của Lạc Mật Mật, từ từ nắm chặt.
Lạc Mật Mật cảm giác có người sờ mình, nhưng hiện tại cả người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, không có một chút sức lực để phản kháng.
“Tôi không phải con mồi của anh, anh mau tránh ra một chút!” Lạc Mật Mật vươn tay nhỏ bé mềm nhũn, trên không trung không có mục tiêu, đẩy một cái. Cảm giác hôn mê làm cho cô không cách nào đẩy được người kia.
Người đàn ông thấy Lạc Mật Mật không thể kiểm soát bản thân, càng thêm hứng thú, “Vậy anh là con mồi của em, thế nào? Tối nay anh sẽ cùng em….” Nói xong, cúi đầu muốn hôn xuống.
“Buông cái tay bẩn thỉu của anh ra, Tề Nguyên Kiệt!” Một âm thanh quen thuộc vang lên. Lạc Thiểu Trạch vươn tay bắt được cánh tay Tề Nguyên Kiệt, dùng sức vung lên, Tề Nguyên Kiệt liền lảo đảo ngã sang một bên.
Tác giả :
Vũ Cô Nương