Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 10: Tôi là tiểu Mật điên khùng
Chiếc xe hơi Land Rover màu đen thật nhanh lái vào khu biệt thự, trong chớp mắt dừng ở trước căn biệt thự màu trắng. Chỉ thấy nơi này đậu toàn xe cảnh sát, tuyến phân cách màu trắng đem hoa viên cùng biệt thự vây kín lại.
Lạc Thiểu Trạch đẩy cửa xe ra thật nhanh, bước một bước dài xông ra ngoài, Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch lo lắng chạy theo phía sau.
Sau một phen giới thiệu, cảnh sát dẫn bọn họ đi vào.
“Chúng tôi nhận được tin báo, nói hôm nay có người phát hiện phía dưới biệt thự của các anh có chôn tử thi, nhưng sau khi chúng tôi tới đây thì chỉ nhìn thấy cô gái này. Có thể là do quá sợ hãi, cô ấy vẫn ngồi ngơ ngác ở trên ghế sô pha, chúng tôi hỏi cô ấy, cô ấy liền chỉ chỉ lên khay trà, hoàn toàn không hỏi ra vấn đề gì nữa…”
Nghe cảnh sát nói như vậy, Tô Trạch đột nhiên nóng nảy, "Đương nhiên hỏi không ra rồi, cô ấy chỉ là một cô gái, gặp phải chuyện như vậy nhất định là bị dọa sợ gần chết, còn có thể nói cái gì nữa. . . . . ."
Mạc Triết Hiên đột nhiên đạp Tô Trạch, liếc xéo một cái.
{ chưa rõ sự thật như thế nào thì đừng có nói lung tung được hay không? }
{ sự thật gì? } Tô Trạch chân bị đạp đau vừa run lẩy bẩy, vừa nhe răng trợn mắt.
Mạc Triết Hiên nghiêng đầu tiến tới bên tai Tô Trạch, nhẹ nhàng nói, "Đây chính Tiểu Ma Nữ không sợ trời không sợ đất, người ta gọi là ‘ tiểu mật điên khùng ’, ‘ điên khùng ’ nhất trong những ‘ kẻ điên ’ ‘ điên khùng ’. Đã từng mắng chửi, đánh hội đồng thầy giáo, đã từng lái xe hơi tông vào cục cảnh sát, cậu suy nghĩ một chút cô ấy còn có thể sợ cái gì nữa?"
Nghe xong lời Mạc Triết Hiên nói, gương mặt Tô Trạch mặt lúc trắng lúc xanh sau đó tái đi.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của Lạc Thiểu Trạch lo lắng như vậy, không có chút nào là giả vờ nha.
"Mật Mật, em không sao chớ?" Lạc Thiểu Trạch vừa vào cửa, lập tức nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật.
Chỉ thấy Lạc Mật Mật ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không nói lời nào. Trên khay trà phía trước ghế sô pha có để một tờ giấy, trên đó viết họ tên và số điện thoại của Tô Trạch, còn có một câu rất rõ ràng: tìm Lạc Thiểu Trạch trở về!
"Lạc tiên sinh, ngài có thể hỏi cô ấy một chút là ở nơi nào phát hiện thi thể không? Chúng tôi tìm kiếm ở xung quanh cũng không có phát hiện gì, không có ngài cho phép chúng tôi cũng không dám tự tiện lục soát trong nhà. Ngài xem. . . . . ." Đứng ở một bên, cảnh sát vừa sợ sệt vừa nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù là vừa từ nước ngoài trở về, nhưng mà Lạc gia tại Trung Quốc vẫn rất có danh tiếng , ở đây ngay cả chính phủ và cảnh sát cũng phải nhúng nhường vài bước, chưa kể Lạc Thiểu Trạch lại song phương điều hành hai đạo hắc bạch, cho nên đối với đám cảnh sát này mà nói phải luôn chú trọng cách xư xử với anh.
Thấy tờ giấy trên khay trà, Lạc Thiểu Trạch lấy lại bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Các người đi về trước đi, nơi này không có chuyện gì đâu, lão nhị tiễn khách!” Lạc Thiểu Trạch cũng không ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy cầm tờ giấy ở trên khay trà.
“Mạc Triết Hiên mỉm cười tiến lại gần cảnh sát, “Thật ngại quá, chỉ là hiểu lầm, cảm ơn mọi người, xin mọi người về trước!”
Nhóm cảnh sát có cảm giác như bị người ta trêu đùa, đều có chút bất mãn, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, dọn dẹp hiện trường sau đó rời đi.
“Chuyện này là như thế nào?” Tô Trạch nhất thời không phản ứng kịp, nhưng mà lão đại đã ra lệnh, chỉ có thể nhắm mắt cùng lão nhị tiễn cảnh sát ra cửa.
"Tô Trạch, cậu phụ trách đem Mật Mật đưa đến phòng dưới đất đi!"
“Tại sao lại là em? Em….” Thấy Lạc Thiểu Trạch bóng lưng đen kịt, Tô Trạch đành miễn cưỡng đem lời muốn nói nuốt trở về.
Tô Trạch đi tới bên sô pha, vừa đưa tay định đỡ lấy, Lạc Mật Mật vọt một cái đứng lên.
"Bánh nướng áp chảo, anh điên rồi, anh biết rất rõ em sợ nhất bị giam giữ, anh lại làm như vậy? !
Đứng ở một bên Lạc Thiểu Trạch âm hiểm cười, cầm tờ giấy lên khinh thường nói, "Không như vậy, em sẽ nói chuyện sao? Âm mưu của em cũng quá lắm rồi? Dùng tờ giấy nhỏ có thể gạt đám cảnh sát kia, nhưng không gạt được anh!”
Lạc Thiểu Trạch đẩy cửa xe ra thật nhanh, bước một bước dài xông ra ngoài, Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch lo lắng chạy theo phía sau.
Sau một phen giới thiệu, cảnh sát dẫn bọn họ đi vào.
“Chúng tôi nhận được tin báo, nói hôm nay có người phát hiện phía dưới biệt thự của các anh có chôn tử thi, nhưng sau khi chúng tôi tới đây thì chỉ nhìn thấy cô gái này. Có thể là do quá sợ hãi, cô ấy vẫn ngồi ngơ ngác ở trên ghế sô pha, chúng tôi hỏi cô ấy, cô ấy liền chỉ chỉ lên khay trà, hoàn toàn không hỏi ra vấn đề gì nữa…”
Nghe cảnh sát nói như vậy, Tô Trạch đột nhiên nóng nảy, "Đương nhiên hỏi không ra rồi, cô ấy chỉ là một cô gái, gặp phải chuyện như vậy nhất định là bị dọa sợ gần chết, còn có thể nói cái gì nữa. . . . . ."
Mạc Triết Hiên đột nhiên đạp Tô Trạch, liếc xéo một cái.
{ chưa rõ sự thật như thế nào thì đừng có nói lung tung được hay không? }
{ sự thật gì? } Tô Trạch chân bị đạp đau vừa run lẩy bẩy, vừa nhe răng trợn mắt.
Mạc Triết Hiên nghiêng đầu tiến tới bên tai Tô Trạch, nhẹ nhàng nói, "Đây chính Tiểu Ma Nữ không sợ trời không sợ đất, người ta gọi là ‘ tiểu mật điên khùng ’, ‘ điên khùng ’ nhất trong những ‘ kẻ điên ’ ‘ điên khùng ’. Đã từng mắng chửi, đánh hội đồng thầy giáo, đã từng lái xe hơi tông vào cục cảnh sát, cậu suy nghĩ một chút cô ấy còn có thể sợ cái gì nữa?"
Nghe xong lời Mạc Triết Hiên nói, gương mặt Tô Trạch mặt lúc trắng lúc xanh sau đó tái đi.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của Lạc Thiểu Trạch lo lắng như vậy, không có chút nào là giả vờ nha.
"Mật Mật, em không sao chớ?" Lạc Thiểu Trạch vừa vào cửa, lập tức nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật.
Chỉ thấy Lạc Mật Mật ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không nói lời nào. Trên khay trà phía trước ghế sô pha có để một tờ giấy, trên đó viết họ tên và số điện thoại của Tô Trạch, còn có một câu rất rõ ràng: tìm Lạc Thiểu Trạch trở về!
"Lạc tiên sinh, ngài có thể hỏi cô ấy một chút là ở nơi nào phát hiện thi thể không? Chúng tôi tìm kiếm ở xung quanh cũng không có phát hiện gì, không có ngài cho phép chúng tôi cũng không dám tự tiện lục soát trong nhà. Ngài xem. . . . . ." Đứng ở một bên, cảnh sát vừa sợ sệt vừa nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù là vừa từ nước ngoài trở về, nhưng mà Lạc gia tại Trung Quốc vẫn rất có danh tiếng , ở đây ngay cả chính phủ và cảnh sát cũng phải nhúng nhường vài bước, chưa kể Lạc Thiểu Trạch lại song phương điều hành hai đạo hắc bạch, cho nên đối với đám cảnh sát này mà nói phải luôn chú trọng cách xư xử với anh.
Thấy tờ giấy trên khay trà, Lạc Thiểu Trạch lấy lại bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Các người đi về trước đi, nơi này không có chuyện gì đâu, lão nhị tiễn khách!” Lạc Thiểu Trạch cũng không ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy cầm tờ giấy ở trên khay trà.
“Mạc Triết Hiên mỉm cười tiến lại gần cảnh sát, “Thật ngại quá, chỉ là hiểu lầm, cảm ơn mọi người, xin mọi người về trước!”
Nhóm cảnh sát có cảm giác như bị người ta trêu đùa, đều có chút bất mãn, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, dọn dẹp hiện trường sau đó rời đi.
“Chuyện này là như thế nào?” Tô Trạch nhất thời không phản ứng kịp, nhưng mà lão đại đã ra lệnh, chỉ có thể nhắm mắt cùng lão nhị tiễn cảnh sát ra cửa.
"Tô Trạch, cậu phụ trách đem Mật Mật đưa đến phòng dưới đất đi!"
“Tại sao lại là em? Em….” Thấy Lạc Thiểu Trạch bóng lưng đen kịt, Tô Trạch đành miễn cưỡng đem lời muốn nói nuốt trở về.
Tô Trạch đi tới bên sô pha, vừa đưa tay định đỡ lấy, Lạc Mật Mật vọt một cái đứng lên.
"Bánh nướng áp chảo, anh điên rồi, anh biết rất rõ em sợ nhất bị giam giữ, anh lại làm như vậy? !
Đứng ở một bên Lạc Thiểu Trạch âm hiểm cười, cầm tờ giấy lên khinh thường nói, "Không như vậy, em sẽ nói chuyện sao? Âm mưu của em cũng quá lắm rồi? Dùng tờ giấy nhỏ có thể gạt đám cảnh sát kia, nhưng không gạt được anh!”
Tác giả :
Vũ Cô Nương