Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 47: Hành hạ đến triệt để
“Tại sao không nói chuyện?” Âu Dương Lãnh lạnh lùng đi thẳng tới trước mặt Vu Thiện, anh nhìn Vu Thiện, tầm mắt lạnh lẽo khiến Vu Thiện nuốt nước miếng không ngừng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng, đầu cúi thấp, cơ thể hơi run rẩy. Thượng Quan Thanh cảm nhận được Vu Thiện đang sợ, tầm mắt quét qua quét lại nhìn hai người. lê:Quý:Đôn
“Đi lên.” Hồi lâu sau chỉ có tiếng hít thở nặng nề của mọi người, Âu Dương Lãnh nhìn thấy bộ dạng của Vu Thiện, trong tim dâng lên cảm giác không bình thường, hơi nóng nảy nói.
“Không…” Mặc dù sợ Âu Dương Lãnh lạnh lùng nhưng Vu Thiện vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện cùng Âu Dương Lãnh, anh ta không thể lại giam lỏng mình, cô muốn tranh thủ sự tự do cho mình.
“Tôi không muốn nói thêm một lần nữa!” Âu Dương Lãnh không ngờ Vu Thiện dám chống lại lời anh nói, giọng lạnh lùng ẩn chứa lửa giận. Người thông minh biết dừng lại đúng lúc, không để mình bị thương, nhưng rõ ràng Vu Thiện không muốn nghe lời Âu Dương Lãnh.
“Tôi muốn đi ra ngoài!” Mặc dù biết tốt nhất mình không nên chọc giận anh ta, nhưng lửa giận trong ngực khó có thể trở lại bình thường, hơn nữa cô không phải là dạng phụ nữ mềm yếu.
“Thiện Nhi, chồng cậu đã về, vậy sau này mình lại tới tìm cậu vậy.” Thượng Quan Thanh thức thời nói, thấy vẻ mặt âm u của Âu Dương Lãnh lúc này, Thượng Quan Thanh biết anh Âu Dương tức giận, nhưng anh Âu Dương không nói ra lai lịch của mình nên không tiện nói gì.
“Không, Thanh đừng đi.” Vu Thiện nghe Thượng Quan Thanh nói muốn đi vội vàng kéo tay Thượng Quan Thanh lại, nếu như cô ấy đi không có người ngoài ở đây, như vậy sau đó Âu Dương Lãnh nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
“Thím Lan, tiễn khách!” Âu Dương Lãnh chứng kiến động tác của Vu Thiện, tròng mắt híp lại, hoảng sợ trong mắt Vu Thiện không phải anh không nhìn thấy, nhưng thấy cô xem Thượng Quan Thanh như phao cứu hộ thì tức giận, người cô cần phải cầu xin là mình!
“Cô Thượng Quan, xin mời bên này.” Thím Lan xuất hiện trước mặt Thượng Quan Thanh, lễ phép nói.
“Thiện Nhi, mình vẫn nên đi trước.” Thượng Quan Thanh thoát khỏi tay Vu Thiện, thương mà không giúp được gì lắc đầu với Vu Thiện, hi vọng cô ấy và Âu Dương Lãnh trò chuyện hòa thuận, sau đó theo thím Lan bước ra cửa không quay đầu lại.
“Không…. Tôi….” Vu Thiện đang muốn đuổi theo cô ấy, cô không muốn ở chung một chỗ với Âu Dương Lãnh, cô muốn cùng Thượng Quan Thanh rời đi, thì cánh tay bị Âu Dương Lãnh kéo lại, ép cô đối mặt với anh.
“Đi lên.”
“Không, anh buông tôi ra!” Vu Thiện liếc mắt thấy Âu Dương Thanh biến mất ở cửa, trong lòng càng thêm hoảng sợ, sau đó không ngừng giãy dụa. Khi thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh tối xuống, trong bụng lộp bộp ngừng vùng vẫy.
“Xem ra lời nói của tôi không đủ sức nặng trong lòng em, em mới có thể xem thường lời tôi nói.” Âu Dương Lãnh nói từng câu từng chữ cho Vu Thiện nghe, vẻ mặt vô cùng âm u khiến Vu Thiện không nhịn được run lên, Âu Dương Lãnh không thèm nhìn sắc mặt của cô, cương quyết lôi kéo Vu Thiện đi lên lầu.
“Không…” Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh không chút nào thương tiếc lôi đi, bước có mấy lần theo không kịp thiếu chút nữa ngã nhào, nhưng Âu Dương Lãnh tựa như không biết, tiếp tục kéo cô đi.
Đi tới phòng của Âu Dương Lãnh, anh đẩy cửa ra, một tay đẩy Vu Thiện ngã xuống đất, sắc mặt âm u ngồi xuống nhìn dáng vẻ kinh hoàng của cô, bộ dạng đau đớn đáng thương của cô khiến trong tim anh dâng lên lửa giận.
“Nói, đi ra ngoài làm gì?” Ngón tay giữ chặt cằm cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mình: “Có phải muốn đi tìm đàn ông hay không?” Nhớ tới tên Lam Ngọc đó, Âu Dương Lãnh cảm giác lồng ngực mình dâng lên lửa giận thiêu đốt.
“Không có… Không có.” Vu Thiện không biết dáng vẻ hoảng sợ của mình càng khiến đàn ông suy nghĩ lung tung, cô biết hôm nay hành động của mình đã chọc giận Âu Dương Lãnh. Con ngươi không ngừng co rút, cằm hơi đau khiến nước mắt cô muốn chảy xuống, nhưng Vu Thiện vẫn cố nhịn.
“Hả? Có phải bất mãn hay không? Vậy ôn lại chuyện tối hôm qua được không?” Âu Dương Lãnh đột nhiên cười lớn, nhưng vui vẻ không nằm trong đáy mắt.
“Không. Không muốn!” Tất cả chuyện tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, loại cảm giác đó cô tuyệt đối không muốn ôn lại! Đáng tiếc Âu Dương Lãnh hoàn toàn không nghe lời cô cầu xin, một tay túm cô lôi lên giường, đè lên người cô, hình ảnh tối hôm qua cô vui sướng vẫn mãi quấy nhiễu đầu óc anh, quấy cả ngày khiến anh không làm được chuyện gì cả.
Hai người dây dưa trên giường, từ năm giờ chiều đến bốn giờ sáng ngày hôm sau mới dừng lại. Còn Vu Thiện bị anh hành hạ triệt để ngủ mê man, Âu Dương Lãnh cũng rất mệt mỏi, đưa tay kéo cô vào trong ngực để cô nằm im trong ngực mình!
“Đi lên.” Hồi lâu sau chỉ có tiếng hít thở nặng nề của mọi người, Âu Dương Lãnh nhìn thấy bộ dạng của Vu Thiện, trong tim dâng lên cảm giác không bình thường, hơi nóng nảy nói.
“Không…” Mặc dù sợ Âu Dương Lãnh lạnh lùng nhưng Vu Thiện vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện cùng Âu Dương Lãnh, anh ta không thể lại giam lỏng mình, cô muốn tranh thủ sự tự do cho mình.
“Tôi không muốn nói thêm một lần nữa!” Âu Dương Lãnh không ngờ Vu Thiện dám chống lại lời anh nói, giọng lạnh lùng ẩn chứa lửa giận. Người thông minh biết dừng lại đúng lúc, không để mình bị thương, nhưng rõ ràng Vu Thiện không muốn nghe lời Âu Dương Lãnh.
“Tôi muốn đi ra ngoài!” Mặc dù biết tốt nhất mình không nên chọc giận anh ta, nhưng lửa giận trong ngực khó có thể trở lại bình thường, hơn nữa cô không phải là dạng phụ nữ mềm yếu.
“Thiện Nhi, chồng cậu đã về, vậy sau này mình lại tới tìm cậu vậy.” Thượng Quan Thanh thức thời nói, thấy vẻ mặt âm u của Âu Dương Lãnh lúc này, Thượng Quan Thanh biết anh Âu Dương tức giận, nhưng anh Âu Dương không nói ra lai lịch của mình nên không tiện nói gì.
“Không, Thanh đừng đi.” Vu Thiện nghe Thượng Quan Thanh nói muốn đi vội vàng kéo tay Thượng Quan Thanh lại, nếu như cô ấy đi không có người ngoài ở đây, như vậy sau đó Âu Dương Lãnh nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
“Thím Lan, tiễn khách!” Âu Dương Lãnh chứng kiến động tác của Vu Thiện, tròng mắt híp lại, hoảng sợ trong mắt Vu Thiện không phải anh không nhìn thấy, nhưng thấy cô xem Thượng Quan Thanh như phao cứu hộ thì tức giận, người cô cần phải cầu xin là mình!
“Cô Thượng Quan, xin mời bên này.” Thím Lan xuất hiện trước mặt Thượng Quan Thanh, lễ phép nói.
“Thiện Nhi, mình vẫn nên đi trước.” Thượng Quan Thanh thoát khỏi tay Vu Thiện, thương mà không giúp được gì lắc đầu với Vu Thiện, hi vọng cô ấy và Âu Dương Lãnh trò chuyện hòa thuận, sau đó theo thím Lan bước ra cửa không quay đầu lại.
“Không…. Tôi….” Vu Thiện đang muốn đuổi theo cô ấy, cô không muốn ở chung một chỗ với Âu Dương Lãnh, cô muốn cùng Thượng Quan Thanh rời đi, thì cánh tay bị Âu Dương Lãnh kéo lại, ép cô đối mặt với anh.
“Đi lên.”
“Không, anh buông tôi ra!” Vu Thiện liếc mắt thấy Âu Dương Thanh biến mất ở cửa, trong lòng càng thêm hoảng sợ, sau đó không ngừng giãy dụa. Khi thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh tối xuống, trong bụng lộp bộp ngừng vùng vẫy.
“Xem ra lời nói của tôi không đủ sức nặng trong lòng em, em mới có thể xem thường lời tôi nói.” Âu Dương Lãnh nói từng câu từng chữ cho Vu Thiện nghe, vẻ mặt vô cùng âm u khiến Vu Thiện không nhịn được run lên, Âu Dương Lãnh không thèm nhìn sắc mặt của cô, cương quyết lôi kéo Vu Thiện đi lên lầu.
“Không…” Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh không chút nào thương tiếc lôi đi, bước có mấy lần theo không kịp thiếu chút nữa ngã nhào, nhưng Âu Dương Lãnh tựa như không biết, tiếp tục kéo cô đi.
Đi tới phòng của Âu Dương Lãnh, anh đẩy cửa ra, một tay đẩy Vu Thiện ngã xuống đất, sắc mặt âm u ngồi xuống nhìn dáng vẻ kinh hoàng của cô, bộ dạng đau đớn đáng thương của cô khiến trong tim anh dâng lên lửa giận.
“Nói, đi ra ngoài làm gì?” Ngón tay giữ chặt cằm cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mình: “Có phải muốn đi tìm đàn ông hay không?” Nhớ tới tên Lam Ngọc đó, Âu Dương Lãnh cảm giác lồng ngực mình dâng lên lửa giận thiêu đốt.
“Không có… Không có.” Vu Thiện không biết dáng vẻ hoảng sợ của mình càng khiến đàn ông suy nghĩ lung tung, cô biết hôm nay hành động của mình đã chọc giận Âu Dương Lãnh. Con ngươi không ngừng co rút, cằm hơi đau khiến nước mắt cô muốn chảy xuống, nhưng Vu Thiện vẫn cố nhịn.
“Hả? Có phải bất mãn hay không? Vậy ôn lại chuyện tối hôm qua được không?” Âu Dương Lãnh đột nhiên cười lớn, nhưng vui vẻ không nằm trong đáy mắt.
“Không. Không muốn!” Tất cả chuyện tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, loại cảm giác đó cô tuyệt đối không muốn ôn lại! Đáng tiếc Âu Dương Lãnh hoàn toàn không nghe lời cô cầu xin, một tay túm cô lôi lên giường, đè lên người cô, hình ảnh tối hôm qua cô vui sướng vẫn mãi quấy nhiễu đầu óc anh, quấy cả ngày khiến anh không làm được chuyện gì cả.
Hai người dây dưa trên giường, từ năm giờ chiều đến bốn giờ sáng ngày hôm sau mới dừng lại. Còn Vu Thiện bị anh hành hạ triệt để ngủ mê man, Âu Dương Lãnh cũng rất mệt mỏi, đưa tay kéo cô vào trong ngực để cô nằm im trong ngực mình!
Tác giả :
Phương Thảo Thiên Sứ