Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 35: Đặt áo cưới
Cô chậm rãi vươn vai, đã lâu lắm rồi không ngủ được lâu như vậy, thật đúng là kiệt sức, trước đây cô đã sớm biết cô không thể lười biếng, sẽ khiến cô mất động lực. Cô mở cửa đi tới cầu thang ở lầu hai thì nhìn thấy thím Lan và một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang nói chuyện, cách khá xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi à? Đói không?” Thím Lan ngẩng đầu nhìn Vu Thiện đang đứng ở cầu thang lầu hai, đầy vẻ tươi cười hỏi, đêm qua nhất định mệt chết rồi, nhìn mà xem, cô Vu ngủ đến tận bây giờ.
“Thím Lan, cháu đói bụng.” Vu Thiện từ từ đi xuống, khí chất toàn thân lạnh lùng khiến người đàn ông cau mày, cô ấy chính là vợ chưa cưới của Âu Dương Lãnh? Thú vị đấy, lúc mình nhìn chỉ lười biếng nhìn mình một cái rồi dời đi chỗ khác, không bị bề ngoài tuấn tú của mình mê hoặc chút nào.
“Mợ chủ chờ một lát, thím Lan hâm nóng thức ăn đã. Lăng thiếu gia, cậu ngồi chơi với mợ chủ nhé.” Thím Lan nói xong liền rời đi, để Vu Thiện và Lăng Lâm ở lại.
“Chào cô, tôi là bạn của Lãnh, Lăng Lâm.” Lăng Lâm tự mình giới thiệu, trong lòng có chút tò mò về Vu Thiện, người phụ nữ này có dáng vẻ sóng gió không sợ hãi, anh ta tự tin tướng mạo mình dù kém Âu Dương Lãnh, nhưng cũng đẹp trai nổi tiếng ở thành phố S mà.
“Chào anh.” Vu Thiện biểu hiện không nóng không lạnh, ngồi trên ghế salon, nhìn cũng không nhìn Lăng Lâm. Theo cô, Âu Dương Lãnh và mọi người đều biến thái, đều không phải là người tốt, cho nên cô cũng lười để ý đến anh ta.
“Không biết cô thích kiểu áo cưới như thế nào?” Lăng Lâm không để ý tới thái độ của Vu Thiện, anh ta biết Vu Thiện không thích Âu Dương Lãnh, là Lãnh dùng chút thủ đoạn khiến Vu Thiện không thể không đồng ý, Vu Thiện là người phụ nữ có cá tính hiếm thấy, Lãnh tìm đâu ra bảo bối như vậy nhỉ?
“Anh thiết kế áo cưới?” Lúc này Vu Thiện mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lăng Lâm, người đàn ông trước mắt có bộ dạng phi phàm, mặt mày tuấn tú, tròng mắt sắc bén như nhìn thấu lòng người, khiến người khác không dám nhìn thẳng, thân hình cao lớn như Âu Dương Lãnh, khiến cô có cảm giác vô cùng áp bức.
“Hôm nay Lãnh bảo tôi tới thiết kế áo cưới cho cô, xem cô thích kiểu nào.” Lăng Lâm thấy ánh mắt cô nhìn thẳng, thú vị lắm, cô thế mà không sợ mình, còn dám nhìn trực diện, đổi lại là người phụ nữ khác sớm đã bị ánh mắt mình dọa cho sợ đến cúi đầu không dám nhìn.
“À, tôi không có ý kiến, tự anh xem mà làm.” Vào lúc này ngược lại Vu Thiện thả lỏng cơ thể, tựa người ngồi trong salon, nhìn thẳng vào ánh mắt cảm thấy hứng thú của Lăng Lâm, ánh mắt người này khiến người ta thật sự không thoải mái.
“Hay cho câu không có ý kiến, người phụ nữ của Lãnh đúng là không bình thường.” Lăng Lâm lại cười, Lăng Lâm cười mang đến cho người khác cảm giác thân thiện, khiến Vu Thiện ngạc nhiên, sao ánh mắt sắc bén của anh ta lại thay đổi?
“Anh đang cười gì vậy?” Vu Thiện có chút tức giận, khi nghe anh ta nói mình là người phụ nữ của Âu Dương Lãnh, ký ức đêm qua lại như dời núi lấp biển ùa về trong đầu, đêm qua Âu Dương Lãnh điên cuồng trên người mình, khiến thân thể cô đến bây giờ vẫn còn ê ẩm.
“Đừng nóng giận, tôi không có ác ý.” Lăng Lâm khoát tay với Vu Thiện, chứng minh không phải mình đang trêu đùa cô, người phụ nữ của Lãnh thật nhạy cảm, nhưng cũng rất thú vị, khiến anh ta có cảm giác mình biết cô sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, người phụ nữ cao ngạo xinh đẹp này anh ta cũng muốn.
“Mợ chủ, thức ăn tới.” Thím Lan xuất hiện kịp thời cắt đứt lời Vu Thiện muốn nói, nhìn thấy thím Lan xuất hiện, ngược lại Vu Thiện có chút cảm kích bà, vì cô nhìn thấy tròng mắt Lăng Lâm lóe lên vẻ hứng thú.
“Thím Lan, cảm ơn bà.” Vu Thiện đứng dậy đi theo thím Lan tới bàn ăn, không để ý Lăng Lâm bên cạnh, cô mặc kệ bạn bè của Âu Dương Lãnh, chẳng có chút quan hệ nào với cô cả.
“Mợ chủ, mợ ăn nhanh đi, để cậu chủ biết cả ngày mợ không ăn gì, sẽ tức giận.” Thím Lan lấy chén đũa giúp cô xong đứng sau lưng cô, đồng thời cũng thấy Lăng thiếu gia nhìn mợ chủ, bộ dạng cười như không cười.
“Vâng, cháu thật sự đói bụng.” Tài nấu nướng của đầu bếp nhà họ Âu Dương không tệ, ít nhất khi cô ăn có cảm giác ngon miệng. Khi còn bé mình có ăn đã là rất thỏa mãn, không kể ăn có ngon hay không, cô cầm đũa lên ăn như không có ai bên cạnh, tướng ăn không được xem là tao nhã nhưng không tính là thô lỗ.
Lăng Lâm và thím Lan đều đang nhìn cô ăn, Lăng Lâm cảm giác mình lại bị Vu Thiện hấp dẫn, cô một chút cũng không giữ hình tượng thục nữ, nhưng vẫn tao nhã đáng chết, không thể không bội phục Âu Dương Lãnh đi đâu tìm ra người phụ nữ có khí chất như vậy.
“Cháu no rồi.” Vu Thiện ăn no mới để đũa xuống, song thấy thím Lan và Lăng Lâm nhìn mình, như mình là quái vật, lúc này mới nhớ tới tướng ăn của mình, “Oành” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ au, tại sao mình quên có người ở bên cạnh chứ.
“Như vậy, cô gái xinh đẹp, có thể bắt đầu đo số đo cơ thể để thiết kế áo cưới rồi chứ?” Lăng Lâm thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, biết cô xấu hổ, vì không để cô lúng túng nên nói sang chuyện khác.
“Đúng vậy, mợ chủ, Lăng thiếu gia là nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng ở thành phố S, cậu ấy thiết kế áo cưới rất đẹp!” Thím Lan vừa khen ngợi vừa kéo ghế cho Vu Thiện ngồi, bảo cô ngồi trước mặt Lăng Lâm.
“Thím Lan, bà quá khen.” Lăng Lâm cười híp mắt lấy thước dây ra đo người Vu Thiện, vóc dáng người phụ nữ của Lãnh rất đẹp, khí chất có thể so sánh với Lãnh, không biết sau này Lãnh sẽ đối xử với cô ấy như thế nào?
“Lăng thiếu gia quả thực dễ xấu hổ.” Thím Lan vừa giúp một tay vừa nói, Lăng thiếu gia và cậu chủ nhà mình cùng nhau lớn lên, tính tình xấu xa cũng giống nhau, nói xấu hổ cũng chỉ là nói trước mặt Vu Thiện mà thôi.
Vu Thiện mặc kệ anh ta đo đông đo tây trên người cô, bên tai nghe thím Lan và Lăng Lâm nói chuyện, trong lòng cũng không có cảm tình với Lăng Lâm mấy, rồi lại nhớ tới Vu Thành, có người ba như vậy, cô đã sớm mất đi hứng thú với đàn ông, bất kể là ai cũng rất khó đi vào trong lòng cô.
“Được rồi, cô gái xinh đẹp, chờ tin tức tốt của tôi nhé, áo cưới đảm bảo cô sẽ hài lòng.” Tay Lăng Lâm hoàn thành nốt động tác trên người, cất sợi dây đo về, gật đầu với thím Lan và Vu Thiện.
“Cảm ơn cậu, Lăng thiếu gia.” Thím Lan dìu Vu Thiện, gật đầu với Lăng Lâm, nghi hoặc nhìn Vu Tiện. Cả quá trình Vu Thiện đều im lặng, một chút ý kiến cũng không có khiến Lăng Lâm và thím Lan king ngạc, cô sao vậy?
“Cô Vu? Cô không sao đấy chứ.” Lăng Lâm đứng trước mặt cô hỏi, vẻ đau thương trên khuôn mặt cô hấp dẫn sự chú ý của anh ta, có phải cô bị Lãnh bắt nạt hay không? Suy nghĩ một chút thì cũng không thể không có khả năng đó.
“Cô ấy không thoải mái mà thôi, không sao đâu.” Từ cửa truyền tới giọng nói trầm thấp không vui, tầm mắt mọi người vộ vã quay đầu nhìn về phía cửa, thì thấy Âu Dương Lãnh một thân tây trang màu đen xuất hiện ở cửa. Vì khuất ánh sáng nên người ta không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm giác được anh rất không vui.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi à? Đói không?” Thím Lan ngẩng đầu nhìn Vu Thiện đang đứng ở cầu thang lầu hai, đầy vẻ tươi cười hỏi, đêm qua nhất định mệt chết rồi, nhìn mà xem, cô Vu ngủ đến tận bây giờ.
“Thím Lan, cháu đói bụng.” Vu Thiện từ từ đi xuống, khí chất toàn thân lạnh lùng khiến người đàn ông cau mày, cô ấy chính là vợ chưa cưới của Âu Dương Lãnh? Thú vị đấy, lúc mình nhìn chỉ lười biếng nhìn mình một cái rồi dời đi chỗ khác, không bị bề ngoài tuấn tú của mình mê hoặc chút nào.
“Mợ chủ chờ một lát, thím Lan hâm nóng thức ăn đã. Lăng thiếu gia, cậu ngồi chơi với mợ chủ nhé.” Thím Lan nói xong liền rời đi, để Vu Thiện và Lăng Lâm ở lại.
“Chào cô, tôi là bạn của Lãnh, Lăng Lâm.” Lăng Lâm tự mình giới thiệu, trong lòng có chút tò mò về Vu Thiện, người phụ nữ này có dáng vẻ sóng gió không sợ hãi, anh ta tự tin tướng mạo mình dù kém Âu Dương Lãnh, nhưng cũng đẹp trai nổi tiếng ở thành phố S mà.
“Chào anh.” Vu Thiện biểu hiện không nóng không lạnh, ngồi trên ghế salon, nhìn cũng không nhìn Lăng Lâm. Theo cô, Âu Dương Lãnh và mọi người đều biến thái, đều không phải là người tốt, cho nên cô cũng lười để ý đến anh ta.
“Không biết cô thích kiểu áo cưới như thế nào?” Lăng Lâm không để ý tới thái độ của Vu Thiện, anh ta biết Vu Thiện không thích Âu Dương Lãnh, là Lãnh dùng chút thủ đoạn khiến Vu Thiện không thể không đồng ý, Vu Thiện là người phụ nữ có cá tính hiếm thấy, Lãnh tìm đâu ra bảo bối như vậy nhỉ?
“Anh thiết kế áo cưới?” Lúc này Vu Thiện mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lăng Lâm, người đàn ông trước mắt có bộ dạng phi phàm, mặt mày tuấn tú, tròng mắt sắc bén như nhìn thấu lòng người, khiến người khác không dám nhìn thẳng, thân hình cao lớn như Âu Dương Lãnh, khiến cô có cảm giác vô cùng áp bức.
“Hôm nay Lãnh bảo tôi tới thiết kế áo cưới cho cô, xem cô thích kiểu nào.” Lăng Lâm thấy ánh mắt cô nhìn thẳng, thú vị lắm, cô thế mà không sợ mình, còn dám nhìn trực diện, đổi lại là người phụ nữ khác sớm đã bị ánh mắt mình dọa cho sợ đến cúi đầu không dám nhìn.
“À, tôi không có ý kiến, tự anh xem mà làm.” Vào lúc này ngược lại Vu Thiện thả lỏng cơ thể, tựa người ngồi trong salon, nhìn thẳng vào ánh mắt cảm thấy hứng thú của Lăng Lâm, ánh mắt người này khiến người ta thật sự không thoải mái.
“Hay cho câu không có ý kiến, người phụ nữ của Lãnh đúng là không bình thường.” Lăng Lâm lại cười, Lăng Lâm cười mang đến cho người khác cảm giác thân thiện, khiến Vu Thiện ngạc nhiên, sao ánh mắt sắc bén của anh ta lại thay đổi?
“Anh đang cười gì vậy?” Vu Thiện có chút tức giận, khi nghe anh ta nói mình là người phụ nữ của Âu Dương Lãnh, ký ức đêm qua lại như dời núi lấp biển ùa về trong đầu, đêm qua Âu Dương Lãnh điên cuồng trên người mình, khiến thân thể cô đến bây giờ vẫn còn ê ẩm.
“Đừng nóng giận, tôi không có ác ý.” Lăng Lâm khoát tay với Vu Thiện, chứng minh không phải mình đang trêu đùa cô, người phụ nữ của Lãnh thật nhạy cảm, nhưng cũng rất thú vị, khiến anh ta có cảm giác mình biết cô sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, người phụ nữ cao ngạo xinh đẹp này anh ta cũng muốn.
“Mợ chủ, thức ăn tới.” Thím Lan xuất hiện kịp thời cắt đứt lời Vu Thiện muốn nói, nhìn thấy thím Lan xuất hiện, ngược lại Vu Thiện có chút cảm kích bà, vì cô nhìn thấy tròng mắt Lăng Lâm lóe lên vẻ hứng thú.
“Thím Lan, cảm ơn bà.” Vu Thiện đứng dậy đi theo thím Lan tới bàn ăn, không để ý Lăng Lâm bên cạnh, cô mặc kệ bạn bè của Âu Dương Lãnh, chẳng có chút quan hệ nào với cô cả.
“Mợ chủ, mợ ăn nhanh đi, để cậu chủ biết cả ngày mợ không ăn gì, sẽ tức giận.” Thím Lan lấy chén đũa giúp cô xong đứng sau lưng cô, đồng thời cũng thấy Lăng thiếu gia nhìn mợ chủ, bộ dạng cười như không cười.
“Vâng, cháu thật sự đói bụng.” Tài nấu nướng của đầu bếp nhà họ Âu Dương không tệ, ít nhất khi cô ăn có cảm giác ngon miệng. Khi còn bé mình có ăn đã là rất thỏa mãn, không kể ăn có ngon hay không, cô cầm đũa lên ăn như không có ai bên cạnh, tướng ăn không được xem là tao nhã nhưng không tính là thô lỗ.
Lăng Lâm và thím Lan đều đang nhìn cô ăn, Lăng Lâm cảm giác mình lại bị Vu Thiện hấp dẫn, cô một chút cũng không giữ hình tượng thục nữ, nhưng vẫn tao nhã đáng chết, không thể không bội phục Âu Dương Lãnh đi đâu tìm ra người phụ nữ có khí chất như vậy.
“Cháu no rồi.” Vu Thiện ăn no mới để đũa xuống, song thấy thím Lan và Lăng Lâm nhìn mình, như mình là quái vật, lúc này mới nhớ tới tướng ăn của mình, “Oành” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ au, tại sao mình quên có người ở bên cạnh chứ.
“Như vậy, cô gái xinh đẹp, có thể bắt đầu đo số đo cơ thể để thiết kế áo cưới rồi chứ?” Lăng Lâm thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, biết cô xấu hổ, vì không để cô lúng túng nên nói sang chuyện khác.
“Đúng vậy, mợ chủ, Lăng thiếu gia là nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng ở thành phố S, cậu ấy thiết kế áo cưới rất đẹp!” Thím Lan vừa khen ngợi vừa kéo ghế cho Vu Thiện ngồi, bảo cô ngồi trước mặt Lăng Lâm.
“Thím Lan, bà quá khen.” Lăng Lâm cười híp mắt lấy thước dây ra đo người Vu Thiện, vóc dáng người phụ nữ của Lãnh rất đẹp, khí chất có thể so sánh với Lãnh, không biết sau này Lãnh sẽ đối xử với cô ấy như thế nào?
“Lăng thiếu gia quả thực dễ xấu hổ.” Thím Lan vừa giúp một tay vừa nói, Lăng thiếu gia và cậu chủ nhà mình cùng nhau lớn lên, tính tình xấu xa cũng giống nhau, nói xấu hổ cũng chỉ là nói trước mặt Vu Thiện mà thôi.
Vu Thiện mặc kệ anh ta đo đông đo tây trên người cô, bên tai nghe thím Lan và Lăng Lâm nói chuyện, trong lòng cũng không có cảm tình với Lăng Lâm mấy, rồi lại nhớ tới Vu Thành, có người ba như vậy, cô đã sớm mất đi hứng thú với đàn ông, bất kể là ai cũng rất khó đi vào trong lòng cô.
“Được rồi, cô gái xinh đẹp, chờ tin tức tốt của tôi nhé, áo cưới đảm bảo cô sẽ hài lòng.” Tay Lăng Lâm hoàn thành nốt động tác trên người, cất sợi dây đo về, gật đầu với thím Lan và Vu Thiện.
“Cảm ơn cậu, Lăng thiếu gia.” Thím Lan dìu Vu Thiện, gật đầu với Lăng Lâm, nghi hoặc nhìn Vu Tiện. Cả quá trình Vu Thiện đều im lặng, một chút ý kiến cũng không có khiến Lăng Lâm và thím Lan king ngạc, cô sao vậy?
“Cô Vu? Cô không sao đấy chứ.” Lăng Lâm đứng trước mặt cô hỏi, vẻ đau thương trên khuôn mặt cô hấp dẫn sự chú ý của anh ta, có phải cô bị Lãnh bắt nạt hay không? Suy nghĩ một chút thì cũng không thể không có khả năng đó.
“Cô ấy không thoải mái mà thôi, không sao đâu.” Từ cửa truyền tới giọng nói trầm thấp không vui, tầm mắt mọi người vộ vã quay đầu nhìn về phía cửa, thì thấy Âu Dương Lãnh một thân tây trang màu đen xuất hiện ở cửa. Vì khuất ánh sáng nên người ta không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm giác được anh rất không vui.
Tác giả :
Phương Thảo Thiên Sứ