Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 18: Cố ý gây khó khăn
“Mẹ nói xin lỗi đi, như vậy có thể thay đổi đường chết trước mắt của Vu thị.” Vu Long nói bên tai bà ta, phát hiện thời điểm này, ở chỗ này, nói xin lỗi là phương pháp tốt nhất có thể xóa bỏ hoàn cảnh khó khăn. lequydon
“Để cho Âu Dương lão gia chê cười, Thiện Nhi, con cứ nói đi.” Vu Thành cười đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Vu Thiện, để Vu Thiện thay Đinh Hoa nói chuyện.
“Ba vợ, ba cũng biết Thiện Nhi không thích nói chuyện, hơn nữa gây họa cũng không phải là Thiện Nhi.” Âu Dương Lãnh không cho Vu Thiện cơ hội nói chuyện, khinh thường hành động của Vu Thành, vọng tưởng muốn để Thiện Nhi ra mặt, khiến ông nội không vui sao?
“Con…” Thấy Âu Dương Lãnh che chở Vu Thiện như vậy, khuôn mặt già nua của Vu Thành không nhếch lên được, quay đầu nhìn về phía Đinh Hoa đang chột dạ, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Đinh Hoa, đều do bà ta.
“Thật xin lỗi, là tôi không hiểu lý lẽ khiến Âu Dương lão gia chê cười.” Thấy ánh mắt kinh khủng của Vu Thành, Đinh Hoa cũng biết mình phải nói lời xin lỗi, dịu dàng khom lưng nói xin lỗi trước mặt người nhà Âu Dương.
“Chúng ta vẫn nên bàn bạc chuyện hôn sự của Thiện Nhi đi.” Vu Thành mỉm cười nét mặt già nua dịu xuống nói, dời lực chú ý chuyển qua người Vu Thiện, dù sao hôm nay chính là tới để bàn bạc chuyện hôn sự của cô.
“Khụ khụ, không biết ông Vu cần bao nhiêu sính lễ?” Âu Dương Thiên lạnh giọng nói, theo ông biết, ông Vu từ trước tới giờ không thích Vu Thiện. Nghe nói chính ông Vu là người đưa Vu Thiện lên giường cháu trai mình, cho nên ông cũng không thiết phải chừa mặt mũi cho ông ta.
“Nói luôn, sau này trách nhiệm của Thiện Nhi nằm trên người con.” Âu Dương Lãnh bình tĩnh nói, ánh mắt khó hiểu khiến mặt Vu Thành lúc đỏ lúc trắng. Trong lòng biết mình đưa con gái lên giường Âu Dương Lãnh không phải là cách làm tốt lắm, nhưng có phải Âu Dương Lãnh cố ý muốn mình làm như vậy hay không?
“Cái giá này đi, dù sao chúng tôi cũng nuôi nó nhiều năm như vậy.” Đinh Hoa tranh nói trước, chỉ sợ Vu Thành sẽ không nói, đây là chuyện bà ta cùng các con đã suy nghĩ bàn bạc kỹ rồi, hơn nữa không bán Vu Thiện với giá cao, thế nào cũng không xứng đáng với cái tát vừa rồi mình bị!
“Ồ, giá tiền này sẽ không thấp chứ?” Ánh mắt Âu Dương Lãnh đâm thẳng vào mặt Đinh Hoa, khiến sắc mặt bà ta trở nên khó coi. Giá tiền này vốn là muốn cho Vu Thiện khó chịu, hiện tại bị Âu Dương Lãnh nói thì có vẻ mình không hiểu lễ nghĩa.
Bàn tay Vu Thiện cuộn chặt lại, hung hăng nhìn chằm chằm Đinh Hoa, bà ta xem mình là hàng hóa để bán? Giọng điệu này cô không muốn nhẫn nhịn. Lúc đang muốn phát tác thì bị Âu Dương Lãnh ngăn cản, cô quay đầu nhìn về phía anh, không hiểu tại sao anh muốn ngăn mình.
“Nếu là như vậy, vậy sính lễ chúng tôi sẽ đưa, nhưng sau này cô ấy không còn là người của Vu thị nữa.” Âu Dương Thiên lạnh lùng nhìn Vu Thành một cái, nếu ông ta muốn bán con gái, nhà Âu Dương bọn họ cũng sẽ không buôn bán lỗ vốn.
“Thiện Nhi, gọi một tiếng ba đi, sau này em sẽ không còn là người của nhà họ Vu nữa! Ba vợ, đây là một lần cuối cùng Thiện Nhi gọi ba, hi vọng người không quan trọng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.” Âu Dương Lãnh vỗ tay trấn an cô, muốn cô thả lỏng, lúc đối mặt với Vu Thành cần phải có bộ dạng bất cần đời.
“Ơ, không nghĩ tới Âu Dương đại thiếu lại biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nhưng hoa đẹp như vậy giá cả mà không được chút lợi ích thì không thể được đâu.” Đinh Hoa khinh bỉ nhìn chằm chằm Vu Thiện, trong lòng bị đố kỵ thiêu đốt, tiện nhân này đừng tưởng rằng có Âu Dương Lãnh làm chỗ dựa sau lưng thì bà ta không làm gì được cô.
“Câm miệng.” Vu Thành quay đầu trừng mắt nhìn Đinh Hoa một cái, không nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Thiên sao? Nói thế nào đi nữa, bây giờ Vu thị cũng víu vào người Âu Dương Lãnh, đắc tội với nhà Âu Dương, đối với Vu thị chẳng có điểm nào tốt.
“Tôi chỉ nói sự thật, sự thật chính là như vậy.” Đinh Hoa bĩu môi xem thường nói, bà ta chính là muốn cố ý gây khó khăn cho Vu Thiện. Ai bảo vừa rồi cô không nói tốt hộ mình, để mình mất mặt ở chỗ này.
“Được rồi, đã bàn xong, Văn Nhi, chúng ta đi về thôi.” Âu Dương Thiên chống gậy đứng lên, khinh thường nhìn Vu Thành một cái. Âu Dương Văn vẫn im lặng từ đầu đến cuối, lúc này mới đứng lên nhìn Vu Thiện rồi theo ông nội rời đi, cũng không nhìn những người khác lấy một lần.
“Ba vợ, tiền sính lễ sau này Hắc Mộc sẽ đích thân đưa qua, không còn chuyện gì nữa, Thiện Nhi chúng ta đi về thôi.” Tròng mắt anh nhìn sâu vào mắt Đinh Hoa, Đinh Hoa thấy thế trong lòng phát bực, Âu Dương Lãnh lôi kéo Vu Thiện biến mất khỏi căn phòng bao.
“Đều tại bà, người phụ nữ này, nếu như Âu Dương Lãnh ghi hận trong lòng, mười cái mạng của bà chết cũng không đủ!” Thấy mọi người trong nhà Âu Dương rời đi, Vu Thành lập tức tỉnh táo lại, mới vừa rồi ông ta cứ luôn căng thẳng, chỉ sợ Âu Dương Lãnh tức giận.
“Cái gì vậy, đều là do tiện nhân Vu Thiện, nếu như không phải nó, tại sao Âu Dương Lãnh có thể đối xử với ông như vậy.” Đinh Hoa thông minh chĩa mũi nhọn vào Vu Thiện, không chút nào biết là mình đã phá hỏng bầu không khí.
“Bà còn dám nói, nếu như không phải Vu Thiện độ lượng, bà cho rằng Âu Dương Lãnh sẽ bỏ qua cho bà!” Vu Thành đau lòng nói, không ngờ Đinh Hoa không hiểu hoàn cảnh như vậy, bây giờ mới biết mình có bao nhiêu thất bại.
“Hừ, cô ta độ lượng? Phụ nữ đê tiện sinh con gái đê tiện.” Vẻ mặt Đinh Hoa khinh thường, bà ta nhìn không thuận mắt vẻ mặt bình thản của mẹ con Vu Thiện, dường như trong mắt bọn họ, mình rất đáng thương hại.
“Bà còn nói!” Vu Thành giận đến muốn đưa tay tát Đinh Hoa một cái, bị Vu Long ngăn cản: “Ba, ba đừng tức giận, chỉ là tâm tình mẹ không tốt.” Ánh mắt ý bảo Vu Hổ mở miệng nói.
“Ba, nếu nhà Âu Dương đưa ra giá…. Ách, sính lễ cao như vậy, cũng coi như Vu thị xứng đáng.” Vu Hổ nói trấn an cơn giận của Vu Thành, hiện tại chỉ có thể lấy lòng nhà họ Âu Dương.
“Hừ, cô ta chỉ có tác dụng trong việc đấy.” Đinh Hoa quả thực sợ Vu Thành sẽ đánh mình một lần nữa, có chút rụt rè đứng sau lưng con trai, trong lòng trong mắt đều hận Vu Thiện.
“Các người…. Haizz, đi thôi.” Nhìn mấy mẹ con họ, Vu Thành thực sự không tức giận được nữa, nếu như không phải thấy Đinh Hoa sinh hai đứa con trai cho nhà họ Vu, bà ta đã sớm bị mình đá ra khỏi cửa.
“Vâng, đi thôi.” Vu Long nói theo, sau đó dìu Đinh Hoa đi ra ngoài, Vu Hổ đi theo phía sau, biến mất khỏi phòng bao trở về công ty Vu thị.
Âu Dương Lãnh đi theo Âu Dương Thiên ra ngoài, lúc đi ra khỏi nhà hàng bảo Vu Thiện lên xe trước, còn mình đứng bên ngoài gọi điện thoại. Vu Thiện không biết anh muốn làm cái gì, cảm kích lúc trong phòng bao anh nói chuyện giúp mình. Nghĩ đến lúc đó nếu như mình lên tiếng thì nhất định sẽ trúng kế của Đinh Hoa, khiến ông nội Âu Dương càng ghét mình hơn. Mặc dù ông nội Âu Dương không biểu hiện rõ ràng, nhưng Vu Thiện biết, ông nội Âu Dương không thích mình.
Âu Dương Thiên và Âu Dương Văn ngồi một chiếc xe khác rời đi, không nhìn Vu Thiện một cái, còn Âu Dương Văn như có như không liếc nhìn Vu Thiện, bị Âu Dương Thiên phát hiện: “Văn Nhi, còn cảm thấy Vu Thiện như thế nào?”
“Cô ấy không tệ, ít nhất không phải loại phụ nữ yếu đuối, rất thích hợp với nhà Âu Dương.” Ở bên trong phòng Âu Dương Văn âm thầm quan sát Vu Thiện, khi nhìn thấy Đinh Hoa cố ý gây khó khăn cho cô, sắc mặt cô không hề tái nhợt mà ngược lại có móng vuốt sắc bén, còn cố gắng phản kích nhưng bị Âu Dương Lãnh ngăn cản.
“Để cho Âu Dương lão gia chê cười, Thiện Nhi, con cứ nói đi.” Vu Thành cười đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Vu Thiện, để Vu Thiện thay Đinh Hoa nói chuyện.
“Ba vợ, ba cũng biết Thiện Nhi không thích nói chuyện, hơn nữa gây họa cũng không phải là Thiện Nhi.” Âu Dương Lãnh không cho Vu Thiện cơ hội nói chuyện, khinh thường hành động của Vu Thành, vọng tưởng muốn để Thiện Nhi ra mặt, khiến ông nội không vui sao?
“Con…” Thấy Âu Dương Lãnh che chở Vu Thiện như vậy, khuôn mặt già nua của Vu Thành không nhếch lên được, quay đầu nhìn về phía Đinh Hoa đang chột dạ, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Đinh Hoa, đều do bà ta.
“Thật xin lỗi, là tôi không hiểu lý lẽ khiến Âu Dương lão gia chê cười.” Thấy ánh mắt kinh khủng của Vu Thành, Đinh Hoa cũng biết mình phải nói lời xin lỗi, dịu dàng khom lưng nói xin lỗi trước mặt người nhà Âu Dương.
“Chúng ta vẫn nên bàn bạc chuyện hôn sự của Thiện Nhi đi.” Vu Thành mỉm cười nét mặt già nua dịu xuống nói, dời lực chú ý chuyển qua người Vu Thiện, dù sao hôm nay chính là tới để bàn bạc chuyện hôn sự của cô.
“Khụ khụ, không biết ông Vu cần bao nhiêu sính lễ?” Âu Dương Thiên lạnh giọng nói, theo ông biết, ông Vu từ trước tới giờ không thích Vu Thiện. Nghe nói chính ông Vu là người đưa Vu Thiện lên giường cháu trai mình, cho nên ông cũng không thiết phải chừa mặt mũi cho ông ta.
“Nói luôn, sau này trách nhiệm của Thiện Nhi nằm trên người con.” Âu Dương Lãnh bình tĩnh nói, ánh mắt khó hiểu khiến mặt Vu Thành lúc đỏ lúc trắng. Trong lòng biết mình đưa con gái lên giường Âu Dương Lãnh không phải là cách làm tốt lắm, nhưng có phải Âu Dương Lãnh cố ý muốn mình làm như vậy hay không?
“Cái giá này đi, dù sao chúng tôi cũng nuôi nó nhiều năm như vậy.” Đinh Hoa tranh nói trước, chỉ sợ Vu Thành sẽ không nói, đây là chuyện bà ta cùng các con đã suy nghĩ bàn bạc kỹ rồi, hơn nữa không bán Vu Thiện với giá cao, thế nào cũng không xứng đáng với cái tát vừa rồi mình bị!
“Ồ, giá tiền này sẽ không thấp chứ?” Ánh mắt Âu Dương Lãnh đâm thẳng vào mặt Đinh Hoa, khiến sắc mặt bà ta trở nên khó coi. Giá tiền này vốn là muốn cho Vu Thiện khó chịu, hiện tại bị Âu Dương Lãnh nói thì có vẻ mình không hiểu lễ nghĩa.
Bàn tay Vu Thiện cuộn chặt lại, hung hăng nhìn chằm chằm Đinh Hoa, bà ta xem mình là hàng hóa để bán? Giọng điệu này cô không muốn nhẫn nhịn. Lúc đang muốn phát tác thì bị Âu Dương Lãnh ngăn cản, cô quay đầu nhìn về phía anh, không hiểu tại sao anh muốn ngăn mình.
“Nếu là như vậy, vậy sính lễ chúng tôi sẽ đưa, nhưng sau này cô ấy không còn là người của Vu thị nữa.” Âu Dương Thiên lạnh lùng nhìn Vu Thành một cái, nếu ông ta muốn bán con gái, nhà Âu Dương bọn họ cũng sẽ không buôn bán lỗ vốn.
“Thiện Nhi, gọi một tiếng ba đi, sau này em sẽ không còn là người của nhà họ Vu nữa! Ba vợ, đây là một lần cuối cùng Thiện Nhi gọi ba, hi vọng người không quan trọng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.” Âu Dương Lãnh vỗ tay trấn an cô, muốn cô thả lỏng, lúc đối mặt với Vu Thành cần phải có bộ dạng bất cần đời.
“Ơ, không nghĩ tới Âu Dương đại thiếu lại biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nhưng hoa đẹp như vậy giá cả mà không được chút lợi ích thì không thể được đâu.” Đinh Hoa khinh bỉ nhìn chằm chằm Vu Thiện, trong lòng bị đố kỵ thiêu đốt, tiện nhân này đừng tưởng rằng có Âu Dương Lãnh làm chỗ dựa sau lưng thì bà ta không làm gì được cô.
“Câm miệng.” Vu Thành quay đầu trừng mắt nhìn Đinh Hoa một cái, không nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Thiên sao? Nói thế nào đi nữa, bây giờ Vu thị cũng víu vào người Âu Dương Lãnh, đắc tội với nhà Âu Dương, đối với Vu thị chẳng có điểm nào tốt.
“Tôi chỉ nói sự thật, sự thật chính là như vậy.” Đinh Hoa bĩu môi xem thường nói, bà ta chính là muốn cố ý gây khó khăn cho Vu Thiện. Ai bảo vừa rồi cô không nói tốt hộ mình, để mình mất mặt ở chỗ này.
“Được rồi, đã bàn xong, Văn Nhi, chúng ta đi về thôi.” Âu Dương Thiên chống gậy đứng lên, khinh thường nhìn Vu Thành một cái. Âu Dương Văn vẫn im lặng từ đầu đến cuối, lúc này mới đứng lên nhìn Vu Thiện rồi theo ông nội rời đi, cũng không nhìn những người khác lấy một lần.
“Ba vợ, tiền sính lễ sau này Hắc Mộc sẽ đích thân đưa qua, không còn chuyện gì nữa, Thiện Nhi chúng ta đi về thôi.” Tròng mắt anh nhìn sâu vào mắt Đinh Hoa, Đinh Hoa thấy thế trong lòng phát bực, Âu Dương Lãnh lôi kéo Vu Thiện biến mất khỏi căn phòng bao.
“Đều tại bà, người phụ nữ này, nếu như Âu Dương Lãnh ghi hận trong lòng, mười cái mạng của bà chết cũng không đủ!” Thấy mọi người trong nhà Âu Dương rời đi, Vu Thành lập tức tỉnh táo lại, mới vừa rồi ông ta cứ luôn căng thẳng, chỉ sợ Âu Dương Lãnh tức giận.
“Cái gì vậy, đều là do tiện nhân Vu Thiện, nếu như không phải nó, tại sao Âu Dương Lãnh có thể đối xử với ông như vậy.” Đinh Hoa thông minh chĩa mũi nhọn vào Vu Thiện, không chút nào biết là mình đã phá hỏng bầu không khí.
“Bà còn dám nói, nếu như không phải Vu Thiện độ lượng, bà cho rằng Âu Dương Lãnh sẽ bỏ qua cho bà!” Vu Thành đau lòng nói, không ngờ Đinh Hoa không hiểu hoàn cảnh như vậy, bây giờ mới biết mình có bao nhiêu thất bại.
“Hừ, cô ta độ lượng? Phụ nữ đê tiện sinh con gái đê tiện.” Vẻ mặt Đinh Hoa khinh thường, bà ta nhìn không thuận mắt vẻ mặt bình thản của mẹ con Vu Thiện, dường như trong mắt bọn họ, mình rất đáng thương hại.
“Bà còn nói!” Vu Thành giận đến muốn đưa tay tát Đinh Hoa một cái, bị Vu Long ngăn cản: “Ba, ba đừng tức giận, chỉ là tâm tình mẹ không tốt.” Ánh mắt ý bảo Vu Hổ mở miệng nói.
“Ba, nếu nhà Âu Dương đưa ra giá…. Ách, sính lễ cao như vậy, cũng coi như Vu thị xứng đáng.” Vu Hổ nói trấn an cơn giận của Vu Thành, hiện tại chỉ có thể lấy lòng nhà họ Âu Dương.
“Hừ, cô ta chỉ có tác dụng trong việc đấy.” Đinh Hoa quả thực sợ Vu Thành sẽ đánh mình một lần nữa, có chút rụt rè đứng sau lưng con trai, trong lòng trong mắt đều hận Vu Thiện.
“Các người…. Haizz, đi thôi.” Nhìn mấy mẹ con họ, Vu Thành thực sự không tức giận được nữa, nếu như không phải thấy Đinh Hoa sinh hai đứa con trai cho nhà họ Vu, bà ta đã sớm bị mình đá ra khỏi cửa.
“Vâng, đi thôi.” Vu Long nói theo, sau đó dìu Đinh Hoa đi ra ngoài, Vu Hổ đi theo phía sau, biến mất khỏi phòng bao trở về công ty Vu thị.
Âu Dương Lãnh đi theo Âu Dương Thiên ra ngoài, lúc đi ra khỏi nhà hàng bảo Vu Thiện lên xe trước, còn mình đứng bên ngoài gọi điện thoại. Vu Thiện không biết anh muốn làm cái gì, cảm kích lúc trong phòng bao anh nói chuyện giúp mình. Nghĩ đến lúc đó nếu như mình lên tiếng thì nhất định sẽ trúng kế của Đinh Hoa, khiến ông nội Âu Dương càng ghét mình hơn. Mặc dù ông nội Âu Dương không biểu hiện rõ ràng, nhưng Vu Thiện biết, ông nội Âu Dương không thích mình.
Âu Dương Thiên và Âu Dương Văn ngồi một chiếc xe khác rời đi, không nhìn Vu Thiện một cái, còn Âu Dương Văn như có như không liếc nhìn Vu Thiện, bị Âu Dương Thiên phát hiện: “Văn Nhi, còn cảm thấy Vu Thiện như thế nào?”
“Cô ấy không tệ, ít nhất không phải loại phụ nữ yếu đuối, rất thích hợp với nhà Âu Dương.” Ở bên trong phòng Âu Dương Văn âm thầm quan sát Vu Thiện, khi nhìn thấy Đinh Hoa cố ý gây khó khăn cho cô, sắc mặt cô không hề tái nhợt mà ngược lại có móng vuốt sắc bén, còn cố gắng phản kích nhưng bị Âu Dương Lãnh ngăn cản.
Tác giả :
Phương Thảo Thiên Sứ