Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân
Chương 39: Đau đớn cùng vui sướng
Hoa Thiên nghe hai câu nói đầu tiên của Lý Mục, trong lòng cảm thấy cảm động không nói nên lời. Còn chưa kịp tiêu hóa xong, không ngờ lại nghe thấy mấy câu to gan lớn mật tiếp theo. Thật đúng là đốt trúng ngòi nổ, Hoa Thiên vội đem dục vọng dâng trào hung hăng cắm vào hậu huyệt của Lý Mục.
“Ta cũng nên thỏa mãn ngươi.” Nói xong Hoa Thiên liền không ngừng di chuyển mãnh liệt vào đóa cúc hoa kia.
Lý Mục bị cự vật to lớn làm đau đớn không thôi. Nhưng cái loại đau đớn này lại làm Lý Mục thoát khỏi cơn ngứa ngáy điên cuồng. Và cũng chính loại đau đớn này khiến đầu óc mơ hồ của Lý Mục tỉnh táo lại một chút.
Vốn là chủ nhân.
Lý Mục biết, cũng chỉ có chủ nhân mới điên cuồng tiến vào mình như vậy, cũng chỉ có chủ nhân làm mình cảm nhận đươc đau đớn cùng khoái cảm xâm nhập tận cốt tủy này.
Lý Mục cố gắng nhúc nhích hậu huyệt. Vì khi chủ nhân vui sướng, thì hắn mới có thể vui sướng, như vậy chủ nhân sẽ không rời bỏ hắn đi.
“A… chủ nhân, hung hăng trừng phạt mèo nhỏ đi… ư a… chủ nhân… đừng vứt bỏ mèo nhỏ… đừng a…” Cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ không ngừng.
Nghe tiếng rên rỉ gần như biểu lộ của Lý Mục, Hoa Thiên muốn ngừng lại cũng không được, chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân mà đâm vào khối thân thể mê hồn kia. Miệng hung tợn nói: “Chỉ có chủ nhân mới có thể trừng phạt mèo nhỏ, cũng chỉ có chủ nhân mới có thể chạm vào mèo nhỏ, những người khác không được phép.” Lại nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, Hoa Thiên lửa giận tăng vọt dần chuyển hóa thành dục hỏa, bộ dạng đáng thương của Lý Mục lại càng quyến rũ ra ý muốn thi ngược của Hoa Thiên. Hạ thân không ngừng di chuyển, tay cũng cầm lấy chiếc roi mà không ngừng quất vào tấm lưng mịn màng của Lý Mục.
“Chát, chát, chát…”
Thân thể lúc này của Lý Mục sớm đã không thuộc về chính mình, chỉ vô thức thì thào nói: ” Chỉ có chủ nhân mới có thể trừng phạt mèo nhỏ, chỉ có chủ nhân mới có thể chạm vào mèo nhỏ… ” Hậu huyệt dâng lên từng đợt khoái cảm, phảng phất như vươn tới tận linh hồn. Nhưng phía sau lưng truyền tới đau đớn bỏng rát, cùng phân thân thũng trướng muốn được nổ mạnh làm Lý Mục lâm vào một cái hố không thể tự kiềm chế.
Đau đớn cùng vui sướng… Không, chỉ có đau đớn mới làm cho hắn vui sướng. Nỗi đau này hội tụ thành một dòng chảy cuốn theo Lý Mục, làm hắn chỉ có thể ở dưới thân chủ nhân mà nhẹ nhàng nức nở, không biết là bởi vì đau đớn hay bởi vui sướng nữa.
Lúc này, có một giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt rơi xuống
“Ta cũng nên thỏa mãn ngươi.” Nói xong Hoa Thiên liền không ngừng di chuyển mãnh liệt vào đóa cúc hoa kia.
Lý Mục bị cự vật to lớn làm đau đớn không thôi. Nhưng cái loại đau đớn này lại làm Lý Mục thoát khỏi cơn ngứa ngáy điên cuồng. Và cũng chính loại đau đớn này khiến đầu óc mơ hồ của Lý Mục tỉnh táo lại một chút.
Vốn là chủ nhân.
Lý Mục biết, cũng chỉ có chủ nhân mới điên cuồng tiến vào mình như vậy, cũng chỉ có chủ nhân làm mình cảm nhận đươc đau đớn cùng khoái cảm xâm nhập tận cốt tủy này.
Lý Mục cố gắng nhúc nhích hậu huyệt. Vì khi chủ nhân vui sướng, thì hắn mới có thể vui sướng, như vậy chủ nhân sẽ không rời bỏ hắn đi.
“A… chủ nhân, hung hăng trừng phạt mèo nhỏ đi… ư a… chủ nhân… đừng vứt bỏ mèo nhỏ… đừng a…” Cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ không ngừng.
Nghe tiếng rên rỉ gần như biểu lộ của Lý Mục, Hoa Thiên muốn ngừng lại cũng không được, chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân mà đâm vào khối thân thể mê hồn kia. Miệng hung tợn nói: “Chỉ có chủ nhân mới có thể trừng phạt mèo nhỏ, cũng chỉ có chủ nhân mới có thể chạm vào mèo nhỏ, những người khác không được phép.” Lại nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, Hoa Thiên lửa giận tăng vọt dần chuyển hóa thành dục hỏa, bộ dạng đáng thương của Lý Mục lại càng quyến rũ ra ý muốn thi ngược của Hoa Thiên. Hạ thân không ngừng di chuyển, tay cũng cầm lấy chiếc roi mà không ngừng quất vào tấm lưng mịn màng của Lý Mục.
“Chát, chát, chát…”
Thân thể lúc này của Lý Mục sớm đã không thuộc về chính mình, chỉ vô thức thì thào nói: ” Chỉ có chủ nhân mới có thể trừng phạt mèo nhỏ, chỉ có chủ nhân mới có thể chạm vào mèo nhỏ… ” Hậu huyệt dâng lên từng đợt khoái cảm, phảng phất như vươn tới tận linh hồn. Nhưng phía sau lưng truyền tới đau đớn bỏng rát, cùng phân thân thũng trướng muốn được nổ mạnh làm Lý Mục lâm vào một cái hố không thể tự kiềm chế.
Đau đớn cùng vui sướng… Không, chỉ có đau đớn mới làm cho hắn vui sướng. Nỗi đau này hội tụ thành một dòng chảy cuốn theo Lý Mục, làm hắn chỉ có thể ở dưới thân chủ nhân mà nhẹ nhàng nức nở, không biết là bởi vì đau đớn hay bởi vui sướng nữa.
Lúc này, có một giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt rơi xuống
Tác giả :
Nịnh Mông Diệp Tử