Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chương 264
Vậy nên Tô Như Thiến và Tô Như Quân đều định dành nhiều thời gian chế biến món ăn này
Hai người thực hiện các bước nấu ăn đều như nước chảy mây trôi, vừa nhìn đã thấy vui lòng đẹp mắt.
Mới đầu Mao Vũ Phỉ tỏ vẻ như bắt buộc mới phải làm, nhưng lúc thấy mẹ của Tô Ảnh tới, cô ta lập tức nhận ra không ổn, không cần Tô Như Thiến thúc giục, bản thaan cũng ra tay hỗ trợ.
Phó Thịnh không dời mắt khoỉ bóng người của Tô Ảnh.
Anh nhìn Tô Ảnh nghiêm túc thực hiện phần việc của mình, dựa theo hướng dẫn cuảTô Như Quân, cẩn thận hoàn thành mỗi một bước chuẩn bị.
Anh biết, tiểu ngốc nghếch của anh chưa từng nghiêm túc như bây giờ.
Nếu nói trước kia Tô Ảnh nấu ăn chỉ vì mình ăn thoải mái, như vậy bây giờ cô nấu ăn, là vì tôn nghiêm, bảo vệ tôn nghiêm của mình và mẹ!
Con người ta có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, duy chỉ có tôn nghiêm là không thể ném!
Tô Như Quân thấy cuối cùng con gái mình đã bắt đầu nhìn thẳng, cố gắng nấu ăn, bà hài lòng mỉm cười, vừa nấu vừa chỉ dẫn cho Tô Ảnh, để cô nhớ mỗi một bước quan trọng.
Tô Như Thiến ở phía đối diện cũng vậy, bản thân vừa làm vừa nói cho Mao Vũ Phỉ cách nắm giữ bí quyết như thế nào.
Mặc dù hai người đều làm không khác gì nhau, nhưng người sáng suốt vẫn liếc mắt là đã nhìn ra, kỹ thuật của Tô Như Quân tốt hơn rất nhiều so với Tô Như Thiến.
Chuyện này cũng là do, từ sau khi Tô Như Thiến gả vào Mao gia, bà ta rất ít khi sắn tay vào bếp nấu ăn.
Mà Mao Vũ Phỉ học nấu aưn, thuần túy là để khoe khoang, chứ không phải là thật tâm muốn làm.
Mà sau khi Tô Như Quân kết hôn, khoảng thời gian trước bà vào bếp nấu nướng rất nhiều, sau này là dạy Tô Ảnh.
Mà Tô Ảnh, để có thể học cách nấu nướng và chăm sóc mẹ, vậy nên cô cũng đã có khoảng thời gian nghiêm túc học.
Chỉ là sau này lên trung học phổ thông, cô chuyên tâm học hành, lúc đó mới bỏ xuống.
Vậy nên, mặc dù Tô Như Quân gầy yếu hơn Tô Như Thiến, nhưng lúc nấu nướng, khí thế của bà không kém hơn Tô Như Thiến chút nào.
Không bao lâu sau, hai tiếng trôi qua.
Ba món món ăn theo thứ tự được làm xong, bưng lên.
Còn chưa ăn, chỉ ngửi mùi thơm, đã khiến người thèm nhỏ dãi, con sâu thèm ăn trong bụng ngọ nguậy không yên!
Nếu chỉ nhìn ở mặt ngoài, đồ ăn của Tô Như Thiến và Tô Như Quân sẽ không có gì khác nhau.
Chỉ là nhìn không có gì khác biệt, nên mới càng dễ phân biệt cao thấp.
Sầm Yến Hành và Phó Thịnh nhìn sáu đĩa đồ ăn trước mặt, cùng gật đầu.
Mộc Minh và một trợ lý khác bước tới, chia sáu món ăn này ra vào các cái bát nhỏ, đưa tới trước mặt Phó Thịnh và Sầm Yến Hành, chờ bọn họ đánh giá.
Phó Thịnh và Sầm Yến Hành nâng ly trà lên súc miệng, sau đó mới chậm rãi nếm thử một miếng.
Ăn ngon, ăn quá ngon!
Có lẽ Phó Thịnh và Sầm Yến Hành đều đã đói, nên bọn họ ăn, ăn không ngừng.
Sau khi ăn xong món ăn Tô Như Quân làm, bọn họ lại súc miệng lần nữa, chờ sau khi hương vị trong miệng lắng xuống, lại thưởng thức món ăn của Tô Như Thiến.
Hai người vừa vào cho đồ ăn vào miệng, cùng khựng lại, chân mày hơi nhíu lại.
Thấy vậy, trái tim của Tô Như Thiến và Mao Vũ Phỉ đều nhanh chóng nâng lên.
Không thể nào?
Bọn họ ăn đồ ăn Tô Như Quân làm vui vẻ như vậy, không có đạo lý sẽ nghĩ món ăn Tô Như Thiến bà ta làm không ngon!
Có lẽ là đã ăn đồ ăn Tô Như Quân làm rồi, nên cảm thấy đồ ăn Tô Như Thiến làm nhạt nhẽo vô vị.
Cho dù bụng vẫn còn hơi đói, nhưng Phó Thịnh và Sầm Yến Hành vẫn buông đôi đũa trong tay xuống.
Tô Như Quân và Tô Như Thiến đồng thời nhìn về phía hai người, mặt đầy căng thẳng.
Hai người thực hiện các bước nấu ăn đều như nước chảy mây trôi, vừa nhìn đã thấy vui lòng đẹp mắt.
Mới đầu Mao Vũ Phỉ tỏ vẻ như bắt buộc mới phải làm, nhưng lúc thấy mẹ của Tô Ảnh tới, cô ta lập tức nhận ra không ổn, không cần Tô Như Thiến thúc giục, bản thaan cũng ra tay hỗ trợ.
Phó Thịnh không dời mắt khoỉ bóng người của Tô Ảnh.
Anh nhìn Tô Ảnh nghiêm túc thực hiện phần việc của mình, dựa theo hướng dẫn cuảTô Như Quân, cẩn thận hoàn thành mỗi một bước chuẩn bị.
Anh biết, tiểu ngốc nghếch của anh chưa từng nghiêm túc như bây giờ.
Nếu nói trước kia Tô Ảnh nấu ăn chỉ vì mình ăn thoải mái, như vậy bây giờ cô nấu ăn, là vì tôn nghiêm, bảo vệ tôn nghiêm của mình và mẹ!
Con người ta có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, duy chỉ có tôn nghiêm là không thể ném!
Tô Như Quân thấy cuối cùng con gái mình đã bắt đầu nhìn thẳng, cố gắng nấu ăn, bà hài lòng mỉm cười, vừa nấu vừa chỉ dẫn cho Tô Ảnh, để cô nhớ mỗi một bước quan trọng.
Tô Như Thiến ở phía đối diện cũng vậy, bản thân vừa làm vừa nói cho Mao Vũ Phỉ cách nắm giữ bí quyết như thế nào.
Mặc dù hai người đều làm không khác gì nhau, nhưng người sáng suốt vẫn liếc mắt là đã nhìn ra, kỹ thuật của Tô Như Quân tốt hơn rất nhiều so với Tô Như Thiến.
Chuyện này cũng là do, từ sau khi Tô Như Thiến gả vào Mao gia, bà ta rất ít khi sắn tay vào bếp nấu ăn.
Mà Mao Vũ Phỉ học nấu aưn, thuần túy là để khoe khoang, chứ không phải là thật tâm muốn làm.
Mà sau khi Tô Như Quân kết hôn, khoảng thời gian trước bà vào bếp nấu nướng rất nhiều, sau này là dạy Tô Ảnh.
Mà Tô Ảnh, để có thể học cách nấu nướng và chăm sóc mẹ, vậy nên cô cũng đã có khoảng thời gian nghiêm túc học.
Chỉ là sau này lên trung học phổ thông, cô chuyên tâm học hành, lúc đó mới bỏ xuống.
Vậy nên, mặc dù Tô Như Quân gầy yếu hơn Tô Như Thiến, nhưng lúc nấu nướng, khí thế của bà không kém hơn Tô Như Thiến chút nào.
Không bao lâu sau, hai tiếng trôi qua.
Ba món món ăn theo thứ tự được làm xong, bưng lên.
Còn chưa ăn, chỉ ngửi mùi thơm, đã khiến người thèm nhỏ dãi, con sâu thèm ăn trong bụng ngọ nguậy không yên!
Nếu chỉ nhìn ở mặt ngoài, đồ ăn của Tô Như Thiến và Tô Như Quân sẽ không có gì khác nhau.
Chỉ là nhìn không có gì khác biệt, nên mới càng dễ phân biệt cao thấp.
Sầm Yến Hành và Phó Thịnh nhìn sáu đĩa đồ ăn trước mặt, cùng gật đầu.
Mộc Minh và một trợ lý khác bước tới, chia sáu món ăn này ra vào các cái bát nhỏ, đưa tới trước mặt Phó Thịnh và Sầm Yến Hành, chờ bọn họ đánh giá.
Phó Thịnh và Sầm Yến Hành nâng ly trà lên súc miệng, sau đó mới chậm rãi nếm thử một miếng.
Ăn ngon, ăn quá ngon!
Có lẽ Phó Thịnh và Sầm Yến Hành đều đã đói, nên bọn họ ăn, ăn không ngừng.
Sau khi ăn xong món ăn Tô Như Quân làm, bọn họ lại súc miệng lần nữa, chờ sau khi hương vị trong miệng lắng xuống, lại thưởng thức món ăn của Tô Như Thiến.
Hai người vừa vào cho đồ ăn vào miệng, cùng khựng lại, chân mày hơi nhíu lại.
Thấy vậy, trái tim của Tô Như Thiến và Mao Vũ Phỉ đều nhanh chóng nâng lên.
Không thể nào?
Bọn họ ăn đồ ăn Tô Như Quân làm vui vẻ như vậy, không có đạo lý sẽ nghĩ món ăn Tô Như Thiến bà ta làm không ngon!
Có lẽ là đã ăn đồ ăn Tô Như Quân làm rồi, nên cảm thấy đồ ăn Tô Như Thiến làm nhạt nhẽo vô vị.
Cho dù bụng vẫn còn hơi đói, nhưng Phó Thịnh và Sầm Yến Hành vẫn buông đôi đũa trong tay xuống.
Tô Như Quân và Tô Như Thiến đồng thời nhìn về phía hai người, mặt đầy căng thẳng.
Tác giả :
Niêm Hoa Phất Liễu