Tổng Giám Đốc Không Tốt
Chương 18
Ừ, hắn thấy bé cũng rất dễ tin người như mẹ bé, điều này cần phải dạy bảo lại mới được!
"Tư Hạo, con phải nhớ, không thể tùy tiện lên xe người lạ!" Hắn không khỏi đối với sự tin tưởng của cô bé đối với mình mà răn dạy.
"Nhưng là chú không giống như người lạ a!" Cô cười nói: "Con đây nói cho chú biết, mới vừa nảy có mấy nam sinh luôn giễu cợt con đây không có cha, bọn họ vừa nhìn thấy chú liền nói dáng dấp chú rất đẹp trai, còn nói dáng dấp chúng ta rất giống nhau, còn hỏi con đây chú có phải hay không là cha con . Chú, chúng ta thật rất giống nhau sao?"
Chúng ta thật rất giống nhau sao? Trong tiếng nói trong veo không cách nào sơ sót, làm Lý Hạo đang chuyên tâm lái xe bổng cảm thấy ngực mình chấn động mạnh một cái, trong lòng như không bỏ qua một chữ nào, giống như trong nháy mắt nuớc mắt của hắn như bị khơi lên!
Có khả năng sao?
Hắn cơ hồ lập tức đem xe hướng tới ven đường dừng lại.
"Chú tại sao lại dừng xe?"Con mắt to trong suốt của cô bé,không khỏi tò mò.
"Tư Hạo, con qua đây." Tiếng hắn trầm thấp như đè nén cái gì đó.
Cô bé nhẹ nhàng a một tiếng, rất ngoan ngoãn hợp tác bò lên trên đùi của hắn.
"Hai chúng ta phải đối mặt chen chúc nhau trong gương nhỏ này, để làm gì?" Là chơi trò chơi sao?
"Tư Hạo có hỏi mẹ con chuyện về cha con chưa?"
Tròng mắt đen tinh xảo của Lý Hạo, có vẻ cực kỳ sáng ngời, hắn chăm chú nhìn trong tấm kính, trừ một đôi mắt lóe sáng, còn lại khuôn mặt của hắn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống nhau. . . . . .
Đáng chết! Hắn thế nào lại không phát hiện? !
"Có a! Nhưng mỗi lần hỏi mẹ sẽ khóc suốt, sau đó con cũng không dám hỏi nữa."
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lý Hạo trầm xuống.
"Xem ra mẹ con cần phải giải thích rõ với chúng ta." Hơn nữa rất dễ nhận thấy, cô có thể giải thích nhiều hơn so với những gì hắn nghĩ trong đầu.
☆ ☆ ☆
Ưmh, đây là. . . . . . Tạ Kiệt An ngủ dậy khuôn mặt trở nên tỉnh táo thẳng tắp trừng mắt nhìn sofa màu trắng, sau sofa là bàn kiếng trong suốt, trên bàn còn có một cây cảnh .
Thật kỳ quái,cô nhớ trong phòng mình đâu có mấy cái đồ tốt này! Như vậy nơi này là nơi nào?
Tại sao mình lại ở chỗ này?
Sắc mặt cô tái nhợt đi, rốt cuộc cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, trong đầu vẫn còn mơ hồ trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Ông trời, cô bị bắt cóc rồi sao? Từ nhà mình?
Chợt, cô nghe có tiếng cửa mở, khiến cô luống cuống tay chân ra sức bò dậy, chợt cô cứng đờ!
"Là anh!" Cô không thể tin nổi, giọng nói cô trầm thấp.
"Thật là cao hứng em vẫn còn nhớ anh." Người đàn ông bưng thức ăn đi vào cửa, mày kiếm chợ vung lên.
"Đói bụng rồi chứ? Anh mới vừa ở trong phòng bếp nấu tô mì cho em, nhân lúc còn nóng tới ăn đi." Hắn đem tô mì để trên bàn sau ghế sofa.
"Anh bắt cóc tôi?" Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt mà trong giấc mơ cô vẫn luôn tìm kiếm.
"Không thể xem như vậy được, anh đã được sự đồng ý của con gái, mới đem em tới đây ." Tạ Tư Hạo cũng đồng ý, hắn tương đối dễ dàng cùng cô bé bức cung cô, mà dọc theo đường đi hắn cuối cùng cũng thấy được Tạ Kiệt An có thể nằm yên mà ngủ.
"Hạo Hạo? ! Ông trời, tại sao tôi lại quên con bé!" Ông trời, cũng đã sáu giờ rưỡi rồi ! Nhanh chóng liếc bề ngoài một cái, cô sợ tới mức ba chân bốn cẳng bò xuống giường, ôn con của cô vẫn còn ở nhà trẻ sẽ khổ sở chờ cô mà trách cô.
"Đừng lo lắng, con gái của chúng ta hiện tại đang cùng quản gia của anh ăn ở McDonald's."
Khuôn mặt Lý Hạo chợt đông lạnh như Hàn Băng, hắn nhất định phải nghe lời giải thích của cô, tại sao ngày đó cô lại bỏ chạy, không nói cho hắn biết chân tướng sự thật?
Tạ Kiệt An mới vừa bước lên thảm chợt cô dừng lại, lập tức phòng bị nói: "Vị tiên sinh này, anh có phải hay không nghĩ sai cái gì rồi không? Cái gì gọi là 『con gái của chúng ta』? ! Chúng ta chỉ gặp mặt qua một lần, chỉ có thể coi là người xa lạ!"
Tôi hình như là đã gặp qua cô ở nơi nào rồi phải không? Ly biệt đã là bảy năm sau, làm cho hắn phải nói ra lời đó sao? Cô cảm giác mình lạnh rét lên, cảm giác đêm qua mình khóc thật là không đáng, chứ đừng nói là đau khổ bảy năm! Tất cả giống như chính là do cô ở một bên tình nguyện, cô cảm thấy mình tựa như người phụ nữ ngu xuẩn.
Thần sắc nghiêm nghị của Lý Hạo thu lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô không che giấu được sự yếu ớt, làm tim hắn không khỏi cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt.
"Anh. . . . . . Không phải cố ý, em đừng khóc ──"
"Tôi không có khóc!" Cô nghẹn ngào nũng nịu cắt ngang lời hắn.
Hắn ngẩn ra."Tốt, em không có khóc. . . . . . Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút." Đối với một mặt cậy mạnh của cô, hắn không khỏi mỉm cười lại đau lòng.
"Như vậy đi, không bằng anh sẽ bắt đầu trước?" Hắn đang ngồi ngồi xổm trước mặt cô, không đành long để cổ mảnh khảnh của cô ngước lên nhìn hắn."Nếu như anh nói cho em biết, anh bị bệnh, đối với chuyện bảy năm trước hoàn toàn không nhớ gì cả, như vậy em có thể hay không tha thứ cho anh vì ngày hôm qua đã không nhận ra em ? Bởi vì anh thật ra không phải là cố ý."
Đối với tìm cách như thế nào mới có thể bức cung cô, Lý Hạo cũng đã suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ dùng cách hạ thấp giọng như vậy, hắn vốn là còn tưởng rằng mình chỉ cần tùy tiện rống mấy câu, là có thể biết được tất cả đáp án mình muốn, nhưng hắn không biết thế nào. . . . . . Loại tính tình cứng như thép của mình lại tở thành mềm dịu.
"Anh . . . . . Anh nói là anh. . . . . ." Tạ Kiệt An hoàn toàn rơi vào trong sự khiếp sợ, con mắt trợn tròn.
" Đúng, anh mất trí nhớ." Khuôn mặt hắn ương ngạnh xẹt qua vài tia khổ sở.
Làm sao lại có thể như vậy? Cô không thể nào tin nổi, nước mắt không còn kịp lăn xuống nữa, cứ như vậy mà ngừng ở khóe mắt.
" Em có nghe qua 『Tập đoàn Đường Trù chuổi nhà hàng quốc tế " không?"
Cô giống như máy móc vô thức nhẹ nhàng gật đầu, đối với mấy năm gần cô cũng có nghe qua
Tập đoàn Đường Trù chuổi nhà hàng quốc tế.
" Người thành lập『Tập đoàn Đường Trù chuổi nhà hàng quốc tế』 là cha nuôi anh. Năm đó anh không biết nguyên nhân vì sao, cơ thể bị thương rơi xuống biển, bị nước biển đẩy đến một bãi biển riêng, được ông phát hiện.
"Lúc ấy, ông đang buồn bã vì mất con, lại gặp được anh nên đem anh về nuôi, anh bị hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ được, cho nên ông muốn anh ở bên cạnh ông, từ từ tìm lại trí nhớ.
"Chỉ là, bảy năm đã qua, anh ở phương diện này lại như cũ không thể nhớ gì cả, cho tới khi em xuất hiện. . . . . . Anh mới biết em,em có thể cho anh một chút đáp án chứ? Dĩ nhiên cũng bao gồm chuyện anh cùng con gái."
"Anh. . . . . ." Môi của cô đang run rẩy, không tin là hắn thật sự quên hết tất cả."Anh. . . . . .
Hiện tại tên gọi là gì?" Cô giống như đang đè nén cái gì đó, tay gắt gao nắm thành quả đấm, mười đầu ngón tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.
Hắn hơi ngẩn ra, hắn nhớ tới tựa hồ chính mình chưa bao giờ tự giới thiệu qua mình, móc bóp da ra đưa cho cô danh thiếp.
Kiệt An cắn môi đưa mắt nhìn tên tuổi trên danh thiếp, chỉ cảm thấy tầm mắt cô càng ngày càng mơ hồ.
"Không. . . . . . Không phải vậy. . . . . ." Cô nghẹn ngào tự lẩm bẩm."Không phải Lý Hạo! Đúng rồi . . . . . Túi xách của tôi đâu? Anh có hay không đem túi xách của tôi tới?"
Giọng cô nghẹn ngào nhìn hắn, tay run bấu víu lấy tay áo hắn.
Hắn vội vã đưa túi xách của cô tới, cô lúng túng cầm lấy túi xách của mình.
"Anh tên là Đường Chính Hạo, không phải là Lý Hạo! Anh xem đi! Người trong hình là anh."
Ở trong ví của cô chỉ có duy nhất hình của hắn.
Lúc ấy hắn bỏ quên nó ở trong ngăn kéo của bàn học, mấy năm qua, nó là tấm hình duy nhất để an ủi cô khi nhớ về hắn.
Tròng mắt đen tràn đầy khiếp sợ nhìn mình trong tấm ảnh . . . . . . Đúng vậy, không thể nghi ngờ, gương mặt đó đúng là hắn ──lúc hắn còn trẻ.
". . . . . . Là anh. . . . . . Đúng thật là anh . . . . . ." Tay của hắn khó nén kích động mơn trớn tấm hình. Tại sao hắn cái gì cũng đều không nhớ . . . . . .
"Đường Chính Hạo, chẳng lẽ anh cái gì cũng đều không nhớ hết hả?" Cô nghẹn ngào nhìn hắn, lê hoa đẫm mưa.
"Anh. . . . . . Anh không biết. . . . . . Bác sĩ nói đầu anh bị thương nặng, muốn khôi phục trí nhớ chỉ có thể dựa vào vận may. . . . . ."
"Ngay cả cái tên『 Tạ Kiệt An 』này, anh cũng không hề ấn tượng?" Cô tức giận tức, tâm tình bị đè nén đã gần như hỏng mất.
"Anh. . . . . ." Hắn nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của cô, không thể mở miệng được, chỉ có thể lắc đầu một cái.
Kiệt An cứng lại, cảm xúc đau buồn phẫn nộ trong nháy mắt dốc toàn lực ──
"Không, anh không phải là hắn!" Cô nghẹn ngào gầm nhẹ một tiếng, cô bỗng dưng đánh về phía hắn đang ngồi xổm.
Lý Hạo bị cô đánh bất ngờ ứng phó không kịp, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt cô lại, chịu đựng để cho cô đánh.
" Quần áo tên khốn này cho tới bây giờ cũng không thích bó chặt như vậy!" Tay của cô đem áo sơ mi hắn chỉnh lại, từ trong quần hắn kéo áo ra ngoài.
" Quần áo tên khốn này luôn là cà lơ phất phơ trừ một nửa!" Cô cứng rắn kéo nút áo trước ngực hắn xuống.
" Đầu tóc tên khốn này cũng sẽ không đem nó chải chuốt tỉ mỉ như vậy!" Cô nắm lấy tóc đen chỉnh tề của hắn làm cho rối lung tung lại .
"Quan trọng nhất là ──" Vành mắt cô chứa đầy nước mắt, hận nhìn chằm chằm hắn." Tên khốn này tuyệt đối không thể nào không nhớ rõ tôi!" Cô oán hận trừng mắt về phía hắn, nước mắt chưa ngừng được không tới nửa giây, lại lần nữa như suối trào ra.
"Cái tên khốn kiếp này ! Cái tên khốn kiếp này! Làm sao anh lại có thể quên tôi? Coi như anh cái gì cũng đều không nhớ, nhưng anh cũng không thể quên tôi! Anh để cho tôi phải lo lắng lâu như vậy, mà ngay cả bảy năm qua ngay cả một giây anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới tôi? ! Không công bằng! Không công bằng! Cái tên khốn kiếp đáng chết này anh cực kỳ không công bằng!Anh. . . . . . Ô, anh thật là khốn kiếp. . . . . . Ô. . . . . .Anh trả lại thời gian bảy năm cho tôi ! Trả đây cho tôi. . . . . ."
Cô khóc đến thê lương, rất thê lương.
Lý Hạo bị nước mắt giàn giụa của cô khóc đến tâm can tất cả như đang nhéo vào tim hắn, bị âm thanh vừa rưng rưng khóc vừa kể lể, lại không ngừng mắng hắn.
Tất cả điều đó như đánh thẳng vào người hắn, hắn cảm thấy rất đau, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác ngoài một tiếng hừ nhẹ.
Đang lúc tâm tình hắn hỏang loạn không biết nên làm thế nào để cho cô nín khóc, thì bổng có một giọng nói ngọt ngào truyền đến.
"Chú, chú không phải nói là sẽ hảo hảo cùng mẹ con nói chuyện sao? Nhưng tại sao chú lại khi dễ mẹ?"
Đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt Tạ Tư Hạo khẽ nhăn nhó, một bộ dạng tùy thời có thể chuẩn bị chém giết mà tiến lên, vì cô thấy bộ dạng thỉnh cầu của mẹ.
Đợi đã nào...! Hắn khi nào khi dễ cô? Bộ dạng hắn như vậy rất giống là đang khi dể cô sao?
Hắn còn chưa kịp giải thích cho mình, Tạ Kiệt An đã buông hắn ra, xông lên trước ôm lấy Tạ Tư Hạo vào trong ngực.
"Hạo Hạo, cha con là đại tên khốn này bảy năm qua chưa bao giờ nghĩ tới mẹ! Ô. . . . . . Mẹ tuyệt đối sẽ không để cho con nhận hắn! Ô. . . . . ."
Cha? Tổng giám đốc? !
Một bên, quản gia mới vừa nhìn thấy bộ dáng tức cười của tổng giám đốc bị áp chế ngồi ở trên mặt đất, đã đủ làm quản gia phải giật mình, ông vội vàng dùng đôi tay bưng lấy cái cằm sắp rơi xuống của mình.
Oa, tổng giám đốc uy phong của bọn họ không phải vẫn còn độc thân sao?
"Tư Hạo, con phải nhớ, không thể tùy tiện lên xe người lạ!" Hắn không khỏi đối với sự tin tưởng của cô bé đối với mình mà răn dạy.
"Nhưng là chú không giống như người lạ a!" Cô cười nói: "Con đây nói cho chú biết, mới vừa nảy có mấy nam sinh luôn giễu cợt con đây không có cha, bọn họ vừa nhìn thấy chú liền nói dáng dấp chú rất đẹp trai, còn nói dáng dấp chúng ta rất giống nhau, còn hỏi con đây chú có phải hay không là cha con . Chú, chúng ta thật rất giống nhau sao?"
Chúng ta thật rất giống nhau sao? Trong tiếng nói trong veo không cách nào sơ sót, làm Lý Hạo đang chuyên tâm lái xe bổng cảm thấy ngực mình chấn động mạnh một cái, trong lòng như không bỏ qua một chữ nào, giống như trong nháy mắt nuớc mắt của hắn như bị khơi lên!
Có khả năng sao?
Hắn cơ hồ lập tức đem xe hướng tới ven đường dừng lại.
"Chú tại sao lại dừng xe?"Con mắt to trong suốt của cô bé,không khỏi tò mò.
"Tư Hạo, con qua đây." Tiếng hắn trầm thấp như đè nén cái gì đó.
Cô bé nhẹ nhàng a một tiếng, rất ngoan ngoãn hợp tác bò lên trên đùi của hắn.
"Hai chúng ta phải đối mặt chen chúc nhau trong gương nhỏ này, để làm gì?" Là chơi trò chơi sao?
"Tư Hạo có hỏi mẹ con chuyện về cha con chưa?"
Tròng mắt đen tinh xảo của Lý Hạo, có vẻ cực kỳ sáng ngời, hắn chăm chú nhìn trong tấm kính, trừ một đôi mắt lóe sáng, còn lại khuôn mặt của hắn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống nhau. . . . . .
Đáng chết! Hắn thế nào lại không phát hiện? !
"Có a! Nhưng mỗi lần hỏi mẹ sẽ khóc suốt, sau đó con cũng không dám hỏi nữa."
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lý Hạo trầm xuống.
"Xem ra mẹ con cần phải giải thích rõ với chúng ta." Hơn nữa rất dễ nhận thấy, cô có thể giải thích nhiều hơn so với những gì hắn nghĩ trong đầu.
☆ ☆ ☆
Ưmh, đây là. . . . . . Tạ Kiệt An ngủ dậy khuôn mặt trở nên tỉnh táo thẳng tắp trừng mắt nhìn sofa màu trắng, sau sofa là bàn kiếng trong suốt, trên bàn còn có một cây cảnh .
Thật kỳ quái,cô nhớ trong phòng mình đâu có mấy cái đồ tốt này! Như vậy nơi này là nơi nào?
Tại sao mình lại ở chỗ này?
Sắc mặt cô tái nhợt đi, rốt cuộc cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, trong đầu vẫn còn mơ hồ trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Ông trời, cô bị bắt cóc rồi sao? Từ nhà mình?
Chợt, cô nghe có tiếng cửa mở, khiến cô luống cuống tay chân ra sức bò dậy, chợt cô cứng đờ!
"Là anh!" Cô không thể tin nổi, giọng nói cô trầm thấp.
"Thật là cao hứng em vẫn còn nhớ anh." Người đàn ông bưng thức ăn đi vào cửa, mày kiếm chợ vung lên.
"Đói bụng rồi chứ? Anh mới vừa ở trong phòng bếp nấu tô mì cho em, nhân lúc còn nóng tới ăn đi." Hắn đem tô mì để trên bàn sau ghế sofa.
"Anh bắt cóc tôi?" Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt mà trong giấc mơ cô vẫn luôn tìm kiếm.
"Không thể xem như vậy được, anh đã được sự đồng ý của con gái, mới đem em tới đây ." Tạ Tư Hạo cũng đồng ý, hắn tương đối dễ dàng cùng cô bé bức cung cô, mà dọc theo đường đi hắn cuối cùng cũng thấy được Tạ Kiệt An có thể nằm yên mà ngủ.
"Hạo Hạo? ! Ông trời, tại sao tôi lại quên con bé!" Ông trời, cũng đã sáu giờ rưỡi rồi ! Nhanh chóng liếc bề ngoài một cái, cô sợ tới mức ba chân bốn cẳng bò xuống giường, ôn con của cô vẫn còn ở nhà trẻ sẽ khổ sở chờ cô mà trách cô.
"Đừng lo lắng, con gái của chúng ta hiện tại đang cùng quản gia của anh ăn ở McDonald's."
Khuôn mặt Lý Hạo chợt đông lạnh như Hàn Băng, hắn nhất định phải nghe lời giải thích của cô, tại sao ngày đó cô lại bỏ chạy, không nói cho hắn biết chân tướng sự thật?
Tạ Kiệt An mới vừa bước lên thảm chợt cô dừng lại, lập tức phòng bị nói: "Vị tiên sinh này, anh có phải hay không nghĩ sai cái gì rồi không? Cái gì gọi là 『con gái của chúng ta』? ! Chúng ta chỉ gặp mặt qua một lần, chỉ có thể coi là người xa lạ!"
Tôi hình như là đã gặp qua cô ở nơi nào rồi phải không? Ly biệt đã là bảy năm sau, làm cho hắn phải nói ra lời đó sao? Cô cảm giác mình lạnh rét lên, cảm giác đêm qua mình khóc thật là không đáng, chứ đừng nói là đau khổ bảy năm! Tất cả giống như chính là do cô ở một bên tình nguyện, cô cảm thấy mình tựa như người phụ nữ ngu xuẩn.
Thần sắc nghiêm nghị của Lý Hạo thu lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô không che giấu được sự yếu ớt, làm tim hắn không khỏi cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt.
"Anh. . . . . . Không phải cố ý, em đừng khóc ──"
"Tôi không có khóc!" Cô nghẹn ngào nũng nịu cắt ngang lời hắn.
Hắn ngẩn ra."Tốt, em không có khóc. . . . . . Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút." Đối với một mặt cậy mạnh của cô, hắn không khỏi mỉm cười lại đau lòng.
"Như vậy đi, không bằng anh sẽ bắt đầu trước?" Hắn đang ngồi ngồi xổm trước mặt cô, không đành long để cổ mảnh khảnh của cô ngước lên nhìn hắn."Nếu như anh nói cho em biết, anh bị bệnh, đối với chuyện bảy năm trước hoàn toàn không nhớ gì cả, như vậy em có thể hay không tha thứ cho anh vì ngày hôm qua đã không nhận ra em ? Bởi vì anh thật ra không phải là cố ý."
Đối với tìm cách như thế nào mới có thể bức cung cô, Lý Hạo cũng đã suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ dùng cách hạ thấp giọng như vậy, hắn vốn là còn tưởng rằng mình chỉ cần tùy tiện rống mấy câu, là có thể biết được tất cả đáp án mình muốn, nhưng hắn không biết thế nào. . . . . . Loại tính tình cứng như thép của mình lại tở thành mềm dịu.
"Anh . . . . . Anh nói là anh. . . . . ." Tạ Kiệt An hoàn toàn rơi vào trong sự khiếp sợ, con mắt trợn tròn.
" Đúng, anh mất trí nhớ." Khuôn mặt hắn ương ngạnh xẹt qua vài tia khổ sở.
Làm sao lại có thể như vậy? Cô không thể nào tin nổi, nước mắt không còn kịp lăn xuống nữa, cứ như vậy mà ngừng ở khóe mắt.
" Em có nghe qua 『Tập đoàn Đường Trù chuổi nhà hàng quốc tế " không?"
Cô giống như máy móc vô thức nhẹ nhàng gật đầu, đối với mấy năm gần cô cũng có nghe qua
Tập đoàn Đường Trù chuổi nhà hàng quốc tế.
" Người thành lập『Tập đoàn Đường Trù chuổi nhà hàng quốc tế』 là cha nuôi anh. Năm đó anh không biết nguyên nhân vì sao, cơ thể bị thương rơi xuống biển, bị nước biển đẩy đến một bãi biển riêng, được ông phát hiện.
"Lúc ấy, ông đang buồn bã vì mất con, lại gặp được anh nên đem anh về nuôi, anh bị hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ được, cho nên ông muốn anh ở bên cạnh ông, từ từ tìm lại trí nhớ.
"Chỉ là, bảy năm đã qua, anh ở phương diện này lại như cũ không thể nhớ gì cả, cho tới khi em xuất hiện. . . . . . Anh mới biết em,em có thể cho anh một chút đáp án chứ? Dĩ nhiên cũng bao gồm chuyện anh cùng con gái."
"Anh. . . . . ." Môi của cô đang run rẩy, không tin là hắn thật sự quên hết tất cả."Anh. . . . . .
Hiện tại tên gọi là gì?" Cô giống như đang đè nén cái gì đó, tay gắt gao nắm thành quả đấm, mười đầu ngón tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.
Hắn hơi ngẩn ra, hắn nhớ tới tựa hồ chính mình chưa bao giờ tự giới thiệu qua mình, móc bóp da ra đưa cho cô danh thiếp.
Kiệt An cắn môi đưa mắt nhìn tên tuổi trên danh thiếp, chỉ cảm thấy tầm mắt cô càng ngày càng mơ hồ.
"Không. . . . . . Không phải vậy. . . . . ." Cô nghẹn ngào tự lẩm bẩm."Không phải Lý Hạo! Đúng rồi . . . . . Túi xách của tôi đâu? Anh có hay không đem túi xách của tôi tới?"
Giọng cô nghẹn ngào nhìn hắn, tay run bấu víu lấy tay áo hắn.
Hắn vội vã đưa túi xách của cô tới, cô lúng túng cầm lấy túi xách của mình.
"Anh tên là Đường Chính Hạo, không phải là Lý Hạo! Anh xem đi! Người trong hình là anh."
Ở trong ví của cô chỉ có duy nhất hình của hắn.
Lúc ấy hắn bỏ quên nó ở trong ngăn kéo của bàn học, mấy năm qua, nó là tấm hình duy nhất để an ủi cô khi nhớ về hắn.
Tròng mắt đen tràn đầy khiếp sợ nhìn mình trong tấm ảnh . . . . . . Đúng vậy, không thể nghi ngờ, gương mặt đó đúng là hắn ──lúc hắn còn trẻ.
". . . . . . Là anh. . . . . . Đúng thật là anh . . . . . ." Tay của hắn khó nén kích động mơn trớn tấm hình. Tại sao hắn cái gì cũng đều không nhớ . . . . . .
"Đường Chính Hạo, chẳng lẽ anh cái gì cũng đều không nhớ hết hả?" Cô nghẹn ngào nhìn hắn, lê hoa đẫm mưa.
"Anh. . . . . . Anh không biết. . . . . . Bác sĩ nói đầu anh bị thương nặng, muốn khôi phục trí nhớ chỉ có thể dựa vào vận may. . . . . ."
"Ngay cả cái tên『 Tạ Kiệt An 』này, anh cũng không hề ấn tượng?" Cô tức giận tức, tâm tình bị đè nén đã gần như hỏng mất.
"Anh. . . . . ." Hắn nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của cô, không thể mở miệng được, chỉ có thể lắc đầu một cái.
Kiệt An cứng lại, cảm xúc đau buồn phẫn nộ trong nháy mắt dốc toàn lực ──
"Không, anh không phải là hắn!" Cô nghẹn ngào gầm nhẹ một tiếng, cô bỗng dưng đánh về phía hắn đang ngồi xổm.
Lý Hạo bị cô đánh bất ngờ ứng phó không kịp, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt cô lại, chịu đựng để cho cô đánh.
" Quần áo tên khốn này cho tới bây giờ cũng không thích bó chặt như vậy!" Tay của cô đem áo sơ mi hắn chỉnh lại, từ trong quần hắn kéo áo ra ngoài.
" Quần áo tên khốn này luôn là cà lơ phất phơ trừ một nửa!" Cô cứng rắn kéo nút áo trước ngực hắn xuống.
" Đầu tóc tên khốn này cũng sẽ không đem nó chải chuốt tỉ mỉ như vậy!" Cô nắm lấy tóc đen chỉnh tề của hắn làm cho rối lung tung lại .
"Quan trọng nhất là ──" Vành mắt cô chứa đầy nước mắt, hận nhìn chằm chằm hắn." Tên khốn này tuyệt đối không thể nào không nhớ rõ tôi!" Cô oán hận trừng mắt về phía hắn, nước mắt chưa ngừng được không tới nửa giây, lại lần nữa như suối trào ra.
"Cái tên khốn kiếp này ! Cái tên khốn kiếp này! Làm sao anh lại có thể quên tôi? Coi như anh cái gì cũng đều không nhớ, nhưng anh cũng không thể quên tôi! Anh để cho tôi phải lo lắng lâu như vậy, mà ngay cả bảy năm qua ngay cả một giây anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới tôi? ! Không công bằng! Không công bằng! Cái tên khốn kiếp đáng chết này anh cực kỳ không công bằng!Anh. . . . . . Ô, anh thật là khốn kiếp. . . . . . Ô. . . . . .Anh trả lại thời gian bảy năm cho tôi ! Trả đây cho tôi. . . . . ."
Cô khóc đến thê lương, rất thê lương.
Lý Hạo bị nước mắt giàn giụa của cô khóc đến tâm can tất cả như đang nhéo vào tim hắn, bị âm thanh vừa rưng rưng khóc vừa kể lể, lại không ngừng mắng hắn.
Tất cả điều đó như đánh thẳng vào người hắn, hắn cảm thấy rất đau, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác ngoài một tiếng hừ nhẹ.
Đang lúc tâm tình hắn hỏang loạn không biết nên làm thế nào để cho cô nín khóc, thì bổng có một giọng nói ngọt ngào truyền đến.
"Chú, chú không phải nói là sẽ hảo hảo cùng mẹ con nói chuyện sao? Nhưng tại sao chú lại khi dễ mẹ?"
Đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt Tạ Tư Hạo khẽ nhăn nhó, một bộ dạng tùy thời có thể chuẩn bị chém giết mà tiến lên, vì cô thấy bộ dạng thỉnh cầu của mẹ.
Đợi đã nào...! Hắn khi nào khi dễ cô? Bộ dạng hắn như vậy rất giống là đang khi dể cô sao?
Hắn còn chưa kịp giải thích cho mình, Tạ Kiệt An đã buông hắn ra, xông lên trước ôm lấy Tạ Tư Hạo vào trong ngực.
"Hạo Hạo, cha con là đại tên khốn này bảy năm qua chưa bao giờ nghĩ tới mẹ! Ô. . . . . . Mẹ tuyệt đối sẽ không để cho con nhận hắn! Ô. . . . . ."
Cha? Tổng giám đốc? !
Một bên, quản gia mới vừa nhìn thấy bộ dáng tức cười của tổng giám đốc bị áp chế ngồi ở trên mặt đất, đã đủ làm quản gia phải giật mình, ông vội vàng dùng đôi tay bưng lấy cái cằm sắp rơi xuống của mình.
Oa, tổng giám đốc uy phong của bọn họ không phải vẫn còn độc thân sao?
Tác giả :
Nhiếp Tiểu Trăn