Tổng Giám Đốc Không Tốt
Chương 12
Kiệt an phát giác mình quá lạc quan rồi, hơn nữa còn phạm vào một sai lầm rất lớn ──
Cô . . . . .Cô nên khóa cửa sổ lại!
Nhìn chằm chằm hắn như dã thú đang đem cô vây quanh ở dưới. . . . . . Ô, cô nằm ở trên giường cô nhìn lại tựa như một thỏ con nhỏ đang đợi làm thịt .
"Anh. . . . . ." Cô nuốt vài ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm Đường Chính Hạo đang ở phía trên."Anh có thể bay?"
"Không biết." Hắn lộ ra một vẻ lạnh lẽo ."Chỉ là leo cây ngược lại không thành vấn đề." Khóe miệng lạnh lẽo khẽ hướng hai bên kéo nhẹ giễu cợt.
A, đáng chết!Cô bừng tỉnh hiểu ra, não thiếu chút nữa nhảy dựng lên nguyền rủa. Cô nên nghĩ tới. . . . . . Oa, cô thế nào lại không nghĩ tới á!
"Anh. . . . . .Anh đừng quá phận! Đêm khuya xông vào phòng ngủ một cô gái cũng không phải là cái chuyện gì anh hùng hảo hán làm!"
"Cầm trái bóng ném vào người khác cũng không phải là chuyện của con gái làm."
"Là tại ai? Anh tìm một đống bọn xấu cùng với nhau làm ầm ĩ ở dưới lầu vào nửa đêm canh ba, hiện tại lại kéo toàn thế giới nghe được tiếng anh đang động tình cùng nữ nhân lên giường, làm cho người ta không thể ngủ, Đường Chính Hạo, tôi ném trái bóng là quá có lý!"
"Hả? Như vậy huynh đệ tôi thật là cao hứng liền tới đây làm chuyện đó vì tôi, thật cao hứng thay tôi tìm mỹ nhân tới?" Hơn nữa bóng của cô còn đem mỹ nhân kia đập cho bất tỉnh!
"Anh. . . . . . Anh căn bản già mồm át lẽ phải!" Thì ra hôm nay là sinh nhật hắn, cô tức giận vẻ mặt thâm túy.
"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy người già mồm át lẽ chính là cô."
"Tôi già mồm cái gì, át lẽ cái gì? ! Trên giường anh con mèo cái kia, ừ a a, làm chuyện cho cả phòng cũng mau dâng trào, lý do tại sao tôi lại không thể bảo vệ quyền lợi của mình?"
" Chậc chậc, nghe tới thế nào lại chua như vậy?"
"Chua cái đầu anh á! Cái tên hạ lưu này, muốn cùng nữ nhân làm chuyện đó thì vào khách sạn mà làm,nếu không liền đem cửa sổ khóa lại, tránh cho cả khu cũng nghe được anh làm chuyện hạ lưu!" Mặt cô chợt đỏ ửng, giống như bị nói trúng cái gì đó.
"Ừ, tôi giống như nghe được mùi dấm chua."
"Dấm cái đầu anh! Anh. . . . . . Ưmh. . . . . . Đem bàn tay bẩn thỉu của anh trên miệng tôi lấy ra!" Trước đây cô cũng không biết nó đã từng sờ qua những chỗ nào! Cô ở phía dưới hắn giùng giằng.
"Bẩn?" Lông mày lưỡi mác của hắn giương nhẹ."A!Cô nhắc tôi mới nhớ, tay của tôi mới vừa trèo cây, dính không ít bụi."
Hắn biết cô đang ám chỉ về cái gì, thế nhưng hắn lại cố ý giải thích sai.
". . . . . . Chúng ta thương lượng một chút, nếu như bây giờ anh đi về, tôi bảo đảm sau này sẽ vô cùng ngoan." Cõi lòng Kiệt An đầy hi vọng đề nghị, một lòng nghĩ mau mau thoát khỏi tình trạng mập mờ không thể động đậy này.
"Không, Tiểu An An, không có đơn giản như vậy." Trong bóng tối vẻ mặt lạnh lẽo hắn lóe lên."Tôi còn đang chờ cô dập tắt lửa !"
Dập. . . . . . Tắt lửa? !
Tạ Kiệt An trừng mắt, miệng mở hơn phân nửa.
☆ ☆ ☆
"Đường Chính Hạo tôi sẽ không giúp anh dập tắt lửa, nếu như anh cưỡng ép chính là phạm tội!" Miệng của cô ở dưới bàn tay đang khống chế của hắn la hét, một tay bị trói buộc lên đỉnh đầu của cô càng không ngừng giãy giụa.
"Không, làm sao lại phạm tội? Cô không phải là thích tôi sao? Cùng người trong lòng làm chuyện này làm sao có thể nói là phạm tội!"
Ngũ quan hắn cúi thấp, dần dần lộ dưới ánh trăng, tóc đen trơn bóng, có mấy cọng rủ xuống trên trán.
Tròng mắt đen thâm thúy của hắn, lạnh lẽo giống như tháng mười sương lạnh, sau lưng còn có thêm hai đốm lửa kềm chế ── cô hiểu đốm lửa kia gọi là tức giận.
Cô trong tay hắn giọng điệu nhẹ nhàng, hô hấp như đang ngừng lại, cảm thấy mắt hắn, mười phần hấp dẫn lại có tính xâm lược, giống như mình sẽ bị tròng mắt đen kia chiếm đọat một loại.
"Hoặc như vậy đi,tôi cho cô một cơ hội!"
Cơ hội? Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt hắn.
"Chỉ cần cô đồng ý không thích tôi, không đến gần tôi nữa, như vậy tôi liền cái gì cũng không làm ngoan ngoãn trở về nhà, như thế nào?"
Dứt lời, tay của hắn cũng nhẹ nhàng lấy ra, khóe miệng để lộ ra vẻ tự tin, giống như không cần hắn mở miệng, liền có thể biết câu trả lời.
Trong đầu Kiệt An nháy mắt trở nên trống không, tiếp theo, cô chỉ cảm thấy sóng dữ như dời núi lấp biển, trong nháy mắt xông lên ngực.
Tại sao? ! Tại sao hắn có thể không cho phép cô? Thích hắn hoàn toàn là do lòng của cô, tại sao hắn lại có quyền không cho phép?
"Đường Chính Hạo, tôi thích anh. Thích là tâm lí của một người, là không có biện pháp phủ định đi. Hôm nay coi như anh có kéo một trăm nữ nhân ở trước mặt của tôi lên giường, tôi vẫn là không có cách nào không thích anh."
Cô từ từ nói, từng chữ từng câu, trầm thấp ôn nhu, giống như hạt trân châu lộn xộn gõ vào lòng của người khác, cũng gõ sự kềm chế lạnh lẽo dưới sự phẫn nộ hừng hực.
"Mẹ kiếp ! Cô chính là chưa từ bỏ ý định, có phải hay không? !" Đường Chính Hạo giọng điệu lạnh lùng, vốn là hắn hèn hạ bỉ ổi hoàn toàn muốn thối lui, nhưng bây giờ lại thay bằng bản tính nóng nảy.
Hắn cực kỳ tức giận, tức giận vì mưu kế chính mình bị vạch trần, cùng lúc vừa giận giận chính mình không thể thừa nhận bộ mặt thật của cô là gì.
"Tôi chỉ là nhìn thẳng tâm ý của mình." Ánh mắt cô kiên định, không chút nào thối lui nhìn thẳng vào mắt hắn."Anh có thể không thích tôi, nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi; anh có thể tìm một đống người, làm một đống chuyện tới để phỉ nhổ tôi, nhưng tuyệt đối không thể nào thay đổi được tâm tình của chính tôi, hơn nữa. . . . . ."
Ánh mắt cô hơi buồn bã."Nụ hôn ngày đó đối với anh mà nói, thật không có bất kỳ cảm giác gì sao?"
" Cảm giác của tôi! Cái người kiêu ngạo này, tại sao cô lại thích tôi!" Hắn tức đến điên rồi, mỗi lần đụng phải cô, hắn sẽ trở nên điên!
"Thích một người không cần phải có lý do, Đường Chính Hạo!"Cô không khỏi cũng bị chọc cho tức giận.
"Anh không cần phải đối với tôi như vậy! Muốn trách, thì trách anh tại sao lại muốn hôn tôi! Là anh hôn tôi trở nên khó thở, là anh hôn làm cho lòng tôi nhảy loạn, anh không muốn đem bản thân mình tiếp nhận lòng của tôi, chuyện này anh không thể đổ lên trên đầu tôi! Tất cả đều là anh sai, nên.. bị tên khốn anh rống tôi! Anh. . . . . . Anh hiện tại tốt nhất lập tức lăn xuống giường của tôi, trở về nữ nhân sát vách kia đi! Nghe chưa? !"
"Cô đừng mơ tưởng!" Hắn cắn răng gầm nhẹ, thân thể trầm xuống, dễ dàng ngăn lại thân thể mềm mại ở phía dưới đang giãy giụa .
Giọng điệu cô cũng hỗn hển,cảm giác lồng ngực trần trụi của hắn tựa như bàn ủi đang nung đỏ một loại, lập tức ép cô ngay cả thở cũng không dám thở, chứ đừng nói dám làm bất kỳ động tác khiến tình huống này càng thêm mập mờ.
"Những lời quyến rũ cô mới vừa nói, tuyệt đối cũng là chuyện của chính tôi!" Trăm xoay ngàn đổ, lời của cô làm hắn vừa rung động lại vừa đau nhói!
Hắn không cách nào phủ nhận, nụ hôn lần đó, quả thật làm hắn rung động vượt qua xa sự tưởng tượng của hắn, hắn không ngờ mình đối với sự trêu chọc nhỏ đó lại động lòng.
Nhưng là cô ưu tú như vậy và hắn. . . . . Bọn họ là không có cùng xuất hiện, cũng không thể có cùng xuất hiện!
"Cái người này nói cũng không hiểu, khuyên cũng không nghe,thật là cô gái ngu xuẩn, em nói em thích anh, thật ra thì em chỉ là thích tìm kích thích thôi! Em yêu thích anh đây có phải là vì anh trốn lớp, hay chính là tên khốn thích đánh nhau, em thích điểm nào nhất? Em thích anh lúc đánh người không chú ý tới mạng người, phải hay không?"
"Không phải vậy!"Cô thở khẽ, có chút không chịu nổi lửa giận của hắn.
"Vậy thì là vì cái gì? !" Hắn gầm nhẹ, không để cho bộ ngực mềm mại của cô ảnh hưởng đến hắn.
"Em nhìn thấy. . . . . ." Cô hít sâu một cái nói: "Em nhìn thấy anh trời nắng chói chang đang giúp một lão bà đẩy xe ba bánh lên dốc;em nhìn thấy anh ở trong mưa to đang giúp con chó bị đứt chân tìm thùng giấy chui vào cho tránh mưa .Em nhìn thấy ──"
"Đủ rồi! Con mẹ nó em câm miệng!" Hắn khiếp sợ cắt đứt lời cô.
"Không!" Cô không sợ hắn dữ tợn, kiên định nhìn lại."Đường Chính Hạo,em nhìn thấy qua một mặt thiện lương của anh mà vẫn chưa ai nhìn thấy!"
Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô, cảm giác bí mật của mình không cẩn thận lại bị nhìn thấy, thoáng chốc vừa thẹn vừa tức, lại muốn hung hang xé nát cô gái không biết trời cao đất dày này!
"Nếu như anh hỏi em đây chính là nguyên nhân em thích anh? Em chỉ có thể nói đây chẳng qua là một phần trong đó."
Tình cảm rất tế nhị, cảm giác tới cũng đã tới rồi, ngăn cũng ngăn không nổi;cô cũng từng giãy giụa qua, chỉ là giãy giụa không lâu, bởi vì cô từ trước đến giờ cũng rất rõ mình muốn cái gì, cho nên cô nghĩ hắn sẽ không khắt khe với mình quá lâu.
"Mẹ kiếp ! Cái cô gái ngoài hành tinh này!" Đường Chính Hạo quả thật phát điên muốn giết người, hắn hung ác dễ dàng làm cho đối thủ sợ tới mức chạy trối chết, tại sao lại không thể dọa cô chút nào cả?
"Em ── tốt, em đã nói thích anh, vậy hãy dùng hành động biểu hiện cho anh xem! Hôn anh! Dùng nụ hôn của em nói cho anh biết em thích tên khốn anh nhiều như thế nào !"
"Đó cũng không phải là ý kiến hay." Đối với ác ý khiêu khích của hắn,cô nhẹ chau chân mày lại.
Hắn cười lạnh, sớm nhận định cô không dám, dù sao tưởng tượng cùng thực tế là hai việc khác nhau.
"Chẳng qua anh chỉ thách thức em." Cô kéo xuống hắn, khi hắn đang soi mói kinh ngạc nhìn, vừa bắt đầu hôn hắn cô không khỏi hổn loạn bị môi mỏng hấp dẫn. Đúng vậy, này thật sự không phải là ý kiến hay,cô cũng không nên làm như vậy, nhưng vĩnh viễn là không học được cái gì gọi là hành động theo tình cảm.
Đường Chính Hạo bị hôn trở nên ngu.
Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lần đầu nếm đến vị bị một cô gái mảnh mai cường hôn. . . . . . Ách, tựa hồ cũng không thể nói như vậy, bởi vì chính là do hắn yêu cầu.
Chỉ là nháy mắt ngẩn ra, khi hương thơm từ môi mềm mại hôn lên mình, đơn thuần phái nam nguyên thủy kích động, nhanh chóng bị kích động làm trong lòng hắn tựa hồ là đã có trí nhớ vô cùng tốt đẹp này rất lâu .
Ừ, tốt đẹp chính là thở dài. . . . . . Há miệng mút cái lưỡi thơm một cái, chớp mắt hắn mới hiểu rõ là mình có phần hoài niệm hương thơm này. . . . . .
Cô . . . . .Cô nên khóa cửa sổ lại!
Nhìn chằm chằm hắn như dã thú đang đem cô vây quanh ở dưới. . . . . . Ô, cô nằm ở trên giường cô nhìn lại tựa như một thỏ con nhỏ đang đợi làm thịt .
"Anh. . . . . ." Cô nuốt vài ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm Đường Chính Hạo đang ở phía trên."Anh có thể bay?"
"Không biết." Hắn lộ ra một vẻ lạnh lẽo ."Chỉ là leo cây ngược lại không thành vấn đề." Khóe miệng lạnh lẽo khẽ hướng hai bên kéo nhẹ giễu cợt.
A, đáng chết!Cô bừng tỉnh hiểu ra, não thiếu chút nữa nhảy dựng lên nguyền rủa. Cô nên nghĩ tới. . . . . . Oa, cô thế nào lại không nghĩ tới á!
"Anh. . . . . .Anh đừng quá phận! Đêm khuya xông vào phòng ngủ một cô gái cũng không phải là cái chuyện gì anh hùng hảo hán làm!"
"Cầm trái bóng ném vào người khác cũng không phải là chuyện của con gái làm."
"Là tại ai? Anh tìm một đống bọn xấu cùng với nhau làm ầm ĩ ở dưới lầu vào nửa đêm canh ba, hiện tại lại kéo toàn thế giới nghe được tiếng anh đang động tình cùng nữ nhân lên giường, làm cho người ta không thể ngủ, Đường Chính Hạo, tôi ném trái bóng là quá có lý!"
"Hả? Như vậy huynh đệ tôi thật là cao hứng liền tới đây làm chuyện đó vì tôi, thật cao hứng thay tôi tìm mỹ nhân tới?" Hơn nữa bóng của cô còn đem mỹ nhân kia đập cho bất tỉnh!
"Anh. . . . . . Anh căn bản già mồm át lẽ phải!" Thì ra hôm nay là sinh nhật hắn, cô tức giận vẻ mặt thâm túy.
"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy người già mồm át lẽ chính là cô."
"Tôi già mồm cái gì, át lẽ cái gì? ! Trên giường anh con mèo cái kia, ừ a a, làm chuyện cho cả phòng cũng mau dâng trào, lý do tại sao tôi lại không thể bảo vệ quyền lợi của mình?"
" Chậc chậc, nghe tới thế nào lại chua như vậy?"
"Chua cái đầu anh á! Cái tên hạ lưu này, muốn cùng nữ nhân làm chuyện đó thì vào khách sạn mà làm,nếu không liền đem cửa sổ khóa lại, tránh cho cả khu cũng nghe được anh làm chuyện hạ lưu!" Mặt cô chợt đỏ ửng, giống như bị nói trúng cái gì đó.
"Ừ, tôi giống như nghe được mùi dấm chua."
"Dấm cái đầu anh! Anh. . . . . . Ưmh. . . . . . Đem bàn tay bẩn thỉu của anh trên miệng tôi lấy ra!" Trước đây cô cũng không biết nó đã từng sờ qua những chỗ nào! Cô ở phía dưới hắn giùng giằng.
"Bẩn?" Lông mày lưỡi mác của hắn giương nhẹ."A!Cô nhắc tôi mới nhớ, tay của tôi mới vừa trèo cây, dính không ít bụi."
Hắn biết cô đang ám chỉ về cái gì, thế nhưng hắn lại cố ý giải thích sai.
". . . . . . Chúng ta thương lượng một chút, nếu như bây giờ anh đi về, tôi bảo đảm sau này sẽ vô cùng ngoan." Cõi lòng Kiệt An đầy hi vọng đề nghị, một lòng nghĩ mau mau thoát khỏi tình trạng mập mờ không thể động đậy này.
"Không, Tiểu An An, không có đơn giản như vậy." Trong bóng tối vẻ mặt lạnh lẽo hắn lóe lên."Tôi còn đang chờ cô dập tắt lửa !"
Dập. . . . . . Tắt lửa? !
Tạ Kiệt An trừng mắt, miệng mở hơn phân nửa.
☆ ☆ ☆
"Đường Chính Hạo tôi sẽ không giúp anh dập tắt lửa, nếu như anh cưỡng ép chính là phạm tội!" Miệng của cô ở dưới bàn tay đang khống chế của hắn la hét, một tay bị trói buộc lên đỉnh đầu của cô càng không ngừng giãy giụa.
"Không, làm sao lại phạm tội? Cô không phải là thích tôi sao? Cùng người trong lòng làm chuyện này làm sao có thể nói là phạm tội!"
Ngũ quan hắn cúi thấp, dần dần lộ dưới ánh trăng, tóc đen trơn bóng, có mấy cọng rủ xuống trên trán.
Tròng mắt đen thâm thúy của hắn, lạnh lẽo giống như tháng mười sương lạnh, sau lưng còn có thêm hai đốm lửa kềm chế ── cô hiểu đốm lửa kia gọi là tức giận.
Cô trong tay hắn giọng điệu nhẹ nhàng, hô hấp như đang ngừng lại, cảm thấy mắt hắn, mười phần hấp dẫn lại có tính xâm lược, giống như mình sẽ bị tròng mắt đen kia chiếm đọat một loại.
"Hoặc như vậy đi,tôi cho cô một cơ hội!"
Cơ hội? Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt hắn.
"Chỉ cần cô đồng ý không thích tôi, không đến gần tôi nữa, như vậy tôi liền cái gì cũng không làm ngoan ngoãn trở về nhà, như thế nào?"
Dứt lời, tay của hắn cũng nhẹ nhàng lấy ra, khóe miệng để lộ ra vẻ tự tin, giống như không cần hắn mở miệng, liền có thể biết câu trả lời.
Trong đầu Kiệt An nháy mắt trở nên trống không, tiếp theo, cô chỉ cảm thấy sóng dữ như dời núi lấp biển, trong nháy mắt xông lên ngực.
Tại sao? ! Tại sao hắn có thể không cho phép cô? Thích hắn hoàn toàn là do lòng của cô, tại sao hắn lại có quyền không cho phép?
"Đường Chính Hạo, tôi thích anh. Thích là tâm lí của một người, là không có biện pháp phủ định đi. Hôm nay coi như anh có kéo một trăm nữ nhân ở trước mặt của tôi lên giường, tôi vẫn là không có cách nào không thích anh."
Cô từ từ nói, từng chữ từng câu, trầm thấp ôn nhu, giống như hạt trân châu lộn xộn gõ vào lòng của người khác, cũng gõ sự kềm chế lạnh lẽo dưới sự phẫn nộ hừng hực.
"Mẹ kiếp ! Cô chính là chưa từ bỏ ý định, có phải hay không? !" Đường Chính Hạo giọng điệu lạnh lùng, vốn là hắn hèn hạ bỉ ổi hoàn toàn muốn thối lui, nhưng bây giờ lại thay bằng bản tính nóng nảy.
Hắn cực kỳ tức giận, tức giận vì mưu kế chính mình bị vạch trần, cùng lúc vừa giận giận chính mình không thể thừa nhận bộ mặt thật của cô là gì.
"Tôi chỉ là nhìn thẳng tâm ý của mình." Ánh mắt cô kiên định, không chút nào thối lui nhìn thẳng vào mắt hắn."Anh có thể không thích tôi, nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi; anh có thể tìm một đống người, làm một đống chuyện tới để phỉ nhổ tôi, nhưng tuyệt đối không thể nào thay đổi được tâm tình của chính tôi, hơn nữa. . . . . ."
Ánh mắt cô hơi buồn bã."Nụ hôn ngày đó đối với anh mà nói, thật không có bất kỳ cảm giác gì sao?"
" Cảm giác của tôi! Cái người kiêu ngạo này, tại sao cô lại thích tôi!" Hắn tức đến điên rồi, mỗi lần đụng phải cô, hắn sẽ trở nên điên!
"Thích một người không cần phải có lý do, Đường Chính Hạo!"Cô không khỏi cũng bị chọc cho tức giận.
"Anh không cần phải đối với tôi như vậy! Muốn trách, thì trách anh tại sao lại muốn hôn tôi! Là anh hôn tôi trở nên khó thở, là anh hôn làm cho lòng tôi nhảy loạn, anh không muốn đem bản thân mình tiếp nhận lòng của tôi, chuyện này anh không thể đổ lên trên đầu tôi! Tất cả đều là anh sai, nên.. bị tên khốn anh rống tôi! Anh. . . . . . Anh hiện tại tốt nhất lập tức lăn xuống giường của tôi, trở về nữ nhân sát vách kia đi! Nghe chưa? !"
"Cô đừng mơ tưởng!" Hắn cắn răng gầm nhẹ, thân thể trầm xuống, dễ dàng ngăn lại thân thể mềm mại ở phía dưới đang giãy giụa .
Giọng điệu cô cũng hỗn hển,cảm giác lồng ngực trần trụi của hắn tựa như bàn ủi đang nung đỏ một loại, lập tức ép cô ngay cả thở cũng không dám thở, chứ đừng nói dám làm bất kỳ động tác khiến tình huống này càng thêm mập mờ.
"Những lời quyến rũ cô mới vừa nói, tuyệt đối cũng là chuyện của chính tôi!" Trăm xoay ngàn đổ, lời của cô làm hắn vừa rung động lại vừa đau nhói!
Hắn không cách nào phủ nhận, nụ hôn lần đó, quả thật làm hắn rung động vượt qua xa sự tưởng tượng của hắn, hắn không ngờ mình đối với sự trêu chọc nhỏ đó lại động lòng.
Nhưng là cô ưu tú như vậy và hắn. . . . . Bọn họ là không có cùng xuất hiện, cũng không thể có cùng xuất hiện!
"Cái người này nói cũng không hiểu, khuyên cũng không nghe,thật là cô gái ngu xuẩn, em nói em thích anh, thật ra thì em chỉ là thích tìm kích thích thôi! Em yêu thích anh đây có phải là vì anh trốn lớp, hay chính là tên khốn thích đánh nhau, em thích điểm nào nhất? Em thích anh lúc đánh người không chú ý tới mạng người, phải hay không?"
"Không phải vậy!"Cô thở khẽ, có chút không chịu nổi lửa giận của hắn.
"Vậy thì là vì cái gì? !" Hắn gầm nhẹ, không để cho bộ ngực mềm mại của cô ảnh hưởng đến hắn.
"Em nhìn thấy. . . . . ." Cô hít sâu một cái nói: "Em nhìn thấy anh trời nắng chói chang đang giúp một lão bà đẩy xe ba bánh lên dốc;em nhìn thấy anh ở trong mưa to đang giúp con chó bị đứt chân tìm thùng giấy chui vào cho tránh mưa .Em nhìn thấy ──"
"Đủ rồi! Con mẹ nó em câm miệng!" Hắn khiếp sợ cắt đứt lời cô.
"Không!" Cô không sợ hắn dữ tợn, kiên định nhìn lại."Đường Chính Hạo,em nhìn thấy qua một mặt thiện lương của anh mà vẫn chưa ai nhìn thấy!"
Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô, cảm giác bí mật của mình không cẩn thận lại bị nhìn thấy, thoáng chốc vừa thẹn vừa tức, lại muốn hung hang xé nát cô gái không biết trời cao đất dày này!
"Nếu như anh hỏi em đây chính là nguyên nhân em thích anh? Em chỉ có thể nói đây chẳng qua là một phần trong đó."
Tình cảm rất tế nhị, cảm giác tới cũng đã tới rồi, ngăn cũng ngăn không nổi;cô cũng từng giãy giụa qua, chỉ là giãy giụa không lâu, bởi vì cô từ trước đến giờ cũng rất rõ mình muốn cái gì, cho nên cô nghĩ hắn sẽ không khắt khe với mình quá lâu.
"Mẹ kiếp ! Cái cô gái ngoài hành tinh này!" Đường Chính Hạo quả thật phát điên muốn giết người, hắn hung ác dễ dàng làm cho đối thủ sợ tới mức chạy trối chết, tại sao lại không thể dọa cô chút nào cả?
"Em ── tốt, em đã nói thích anh, vậy hãy dùng hành động biểu hiện cho anh xem! Hôn anh! Dùng nụ hôn của em nói cho anh biết em thích tên khốn anh nhiều như thế nào !"
"Đó cũng không phải là ý kiến hay." Đối với ác ý khiêu khích của hắn,cô nhẹ chau chân mày lại.
Hắn cười lạnh, sớm nhận định cô không dám, dù sao tưởng tượng cùng thực tế là hai việc khác nhau.
"Chẳng qua anh chỉ thách thức em." Cô kéo xuống hắn, khi hắn đang soi mói kinh ngạc nhìn, vừa bắt đầu hôn hắn cô không khỏi hổn loạn bị môi mỏng hấp dẫn. Đúng vậy, này thật sự không phải là ý kiến hay,cô cũng không nên làm như vậy, nhưng vĩnh viễn là không học được cái gì gọi là hành động theo tình cảm.
Đường Chính Hạo bị hôn trở nên ngu.
Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lần đầu nếm đến vị bị một cô gái mảnh mai cường hôn. . . . . . Ách, tựa hồ cũng không thể nói như vậy, bởi vì chính là do hắn yêu cầu.
Chỉ là nháy mắt ngẩn ra, khi hương thơm từ môi mềm mại hôn lên mình, đơn thuần phái nam nguyên thủy kích động, nhanh chóng bị kích động làm trong lòng hắn tựa hồ là đã có trí nhớ vô cùng tốt đẹp này rất lâu .
Ừ, tốt đẹp chính là thở dài. . . . . . Há miệng mút cái lưỡi thơm một cái, chớp mắt hắn mới hiểu rõ là mình có phần hoài niệm hương thơm này. . . . . .
Tác giả :
Nhiếp Tiểu Trăn