Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu
Chương 13
“Làm gì có khái niệm như thế? Tôi đã nói tôi không phải là đồng tính luyến ái, nói như thế nào thì cô mới tin?”. Ngay cả hôn cũng không thể chứng minh được là anh thích phụ nữ chứ không thích đàn ông! Đầu của cô gái này chứa những gì thế?
“Vậy thì anh có thể tùy tiện hôn bừa người sao?”.
“Cái gì?”.
“Nếu như không phải như thế, thì anh nói tại sao anh lại hôn tôi? Không phải là anh thích tôi chứ?”. Thật sự là anh chịu thua cô rồi, có cô gái nào sau khi được hôn lại hỏi nhiều vấn đề kì quái như thế không? Theo như anh thấy thì có lẽ chỉ có cô mới như thế thôi.
Cũng bởi vì thích một người nên mới muốn chạm vào người đó. “Đường Phỉ tiểu thư, làm phiền em, bây giờ phải nghe thật kĩ những lời anh nói, anh - Tề Gia Hách không phải là đồng tính luyến ái, cũng không phải lấy em làm vật thí nghiệm. Lý do mà anh hôn em rất đơn giản, đó là anh thích em”.
“Haha”. Đường Phỉ rất muốn cười, không những thế còn phải cười thật to.
Cái người này lúc nào cũng thấy cô phiền và rất muốn đuổi cô đi. Vậy mà bây giờ có thể nói dối một cách thuần thục mà rất tự nhiên như thế. Cô rất bội phục anh.
“Em... Rốt cuộc em có phải phụ nữ hay không? Anh tỏ tình có gì buồn cười? Làm sao em có thể cười nhạo tấm lòng của anh?”. Tề Gia Hách bị phản ứng của cô chọc giận.
Nghe anh nói như vậy Đường Phỉ cũng ngừng cười to. Cô nhìn Tề Gia Hách đang tức giận, một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Không phải là cô muốn cười nhạo anh, chỉ là cô không thể tin những lời anh nói là sự thật. Nhưng vẻ mặt của anh rất nghiêm túc làm cho cô bắt đầu nghĩ, anh thật sự thích cô.
“Nhưng... không phải là anh rất ghét tôi hay sao?”.
“Anh chưa bao giờ ghét em cả, anh chỉ cảm thấy phụ nữ rất phiền toái mà thôi”.
“Nhưng mà tôi là phụ nữ, sự thật này sẽ không thể thay đổi”.
“Tất nhiên là anh biết điều đó”.
“Anh thật sự thích tôi?”. Đường Phỉ nhìn vẻ mặt anh càng lúc càng khó coi. Cô còn muốn hỏi tại sao anh lại thích cô, nhưng suy nghĩ một chút, thà không hỏi còn tốt hơn. “Được, tôi biết là anh đang nghiêm túc”.
“Vậy đáp án của em là gì?”.
“Tôi...”. Cô không ngờ rằng tình huông lại như thế này. Hai người giống như là oan gia vậy mà bây giờ lại thích nhau. Cô cảm thấy không chân thực. “Tại sao em phải đồng ý... Anh vốn không có theo đuổi em... Nếu em đồng ý vậy thì anh được hời rồi!”.
Tề Gia Hách kéo cô đi về phía xe, vừa đi vừa nói: “Đã yêu thì không cần so đo nhiều như thế, từ giờ phút này chúng ta sẽ hẹn hò với nhau nhé!”.
“Này ----”.
“Anh sẽ bắt đầu theo đuổi em!”.
“À? Thế anh định theo đuổi em như thế nào?”.
“Thế em thích cái gì? Hoa tươi, kim cương hay là trân châu mã não? Hay là em muốn một tòa biệt thự?”.
“Anh nghĩ em là người nông cạn thế sao? Em không phải là một kẻ hám tiền!”.
Tiền mua được một thứ gì đó quá dễ dàng, tình cảm là phải chân thành. Phải bỏ ra rất nhiều tâm ý thì mới có thể làm cô cảm động được.
“Đường tiểu thư, không phải là em đang gây khó dễ cho anh chứ? Nói cho em biết anh cũng rất được nhiều người thích lắm đấy”.
Đường Phỉ rút tay mình về, cười mà như không cười: “Được, thế thì cứ để cho bọn họ giành. Em không có thói quen tranh đoạt đàn ông cùng người khác”.
Có đôi lúc tình yêu giống như là một cuộc so tài, trừ sự chịu đựng, còn cần thực lực, nhưng quan trọng nhất là phải sẵn sàng làm tất cả vì người kia.
Mặc dù hai người rất thích cãi vã, nhưng lúc này đây, nhiệt độ của bàn tay đối phương chảy vào trong tim của họ, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Bữa sáng nóng hổi không phải do Đường Vũ chuẩn bị mà do đích thân Tề Gia Hách làm. Tuy chỉ là bánh mì nướng kẹp trứng, nhưng thành ý của anh là max.
Bữa sáng bình thường của nhà họ Tề thường không đông đủ, hơn nữa bốn vị tiểu thư rất khó tính. Cho nên ai muốn ăn gì thì nói Đường Vũ chuẩn bị.
Tề Gia Hách là người dễ tính nhất, anh chỉ cần một phần sandwich và một ly sữa là được.
Nhưng hôm nay anh dậy từ sớm, ngăn cản Đường Vũ làm bữa sáng cho anh, tự mình vào phòng bếp làm chút đồ ăn.
Vừa nhìn thấy Đường Phỉ đến bàn ăn, Tề Gia Hách liền kéo cô ngồi xuống, bưng bữa sáng của cô để lên bàn, lòng tràn đầy mong đợi.
Cô kinh ngạc nhìn bữa sáng trước mặt: “Cái này...”.
“Là anh làm cho em”.
Đường Phỉ còn chưa kịp cảm động thì Tề Phân Yên xuất hiện ở phòng bếp... Cô muốn xuống bếp uống nước nhưng không ngờ lại thấy cảnh này. Cô như người ngoài hành tinh, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh trai mình.
“Đây là cái vẻ mặt gì? Muốn ăn sáng à?”.
“Anh làm bữa sáng sao?”. Tề Phân Yên đến bên bàn ăn, nhìn bữa sáng mà anh chuẩn bị. “Chỉ có thế này? Như vậy sẽ không đầy đủ dinh dưỡng đâu!”.
Câu nói đầu tiên của cô đã phá hỏng không khí lãng mạn mà Tề Gia Hách cố tạo ra. Tề Phân Yên cũng rất tự giác biết mình là con kì đà, cho nên nhanh chóng rời khỏi nhà bếp để bọn họ ở lại.
“Em đừng nghe Phân Yên nói bừa, bữa sáng anh làm tuy đơn giản nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”. Sợ Đường Phỉ không tin, chính anh còn ăn trước một miếng.
“Em tin anh”. Đường Phỉ cũng ăn một miếng bánh mì kẹp trứng. “Anh chiếm cứ phòng ăn thế này, bữa sáng của những người khác tính sao?’.
“Yên tâm, anh đã bảo Đường quản gia chuẩn bị rồi. Cũng chỉ có Mỹ Nghi và Phương Tĩnh ăn sáng, sáng sớm Lệ Dung đã ra khỏi nhà đi vẽ. Còn Phân Yên sau khi về phòng, tám phần sẽ ngủ thẳng đến chiều mới dậy”.
“Em sợ anh mỗi ngày đều chiếm phòng bếp không tốt. Từ ngày mai cứ như bình thường thôi”. Tâm ý của anh cô cảm nhận được, để cho một người đàn ông ngày nào cũng xuống bếp nấu cho cô ăn, cô cũng áy náy.
“Anh biết mà, anh cũng không có ý định ngày nào cũng xuống làm cơm đâu. Nói thật anh không rành lắm vụ bếp núc này”. Hình tượng đàn ông bếp núc là cái gì, thấy trứng sắp cháy còn làm anh khẩn trương hơn là gặp một khách hàng khó tính.
Mỗi người có một sở trường riêng, vẫn nên làm việc mà mình am hiểu thì mới tốt.
“Được rồi, em ăn no rồi. Em lên lầu thay quần áo, sau đó còn đến ga tàu điện ngầm”.
“Đi xe của anh là được rồi”.
“Không cần”.
“Bình thường anh không cho em ngồi em toàn mắng anh là hẹp hòi. Sao bây giờ anh cho em đi em lại không muốn?”.
“Không sao cả, chỉ là hôm nay em muốn đi tàu điện ngầm thôi”.
“Đường Phỉ...”.
Cô cũng không vì anh không vui mà thay đổi ý định. Cô còn rất tự nhiên thay quần áo xong xách túi xách đi đến ga tàu điện ngầm. Mặc dù Tề gia cách ga tàu điện ngầm khá xa nhưng cô có thói quen đi bộ đến đó.
Kể từ khi vào ở Tề gia, bắt đầu đi làm ở công ty, ngày ngày cô đều đi một đoạn đường như thế. Có lúc cô không cam tâm tình nguyện, bởi vì cô nghĩ đến Tề Gia Hách từ chối cho cô đi cùng xe. Cho nên vừa đi cô sẽ vừa mắng anh hẹp hòi, không có nhân tính.
Nhưng cũng sẽ có lúc cô cảm thấy rất vui vẻ, giống như bây giờ.
Chỉ cần nghĩ đến Tề Gia Hách làm bữa sáng cho cô, tưởng tượng bộ dạng lúc anh vụng về chiên trứng và bánh mì, cô sẽ không nhịn được cười.
Thật ra thì trứng chưa chín lắm còn bánh mì thì hơi cháy, nhưng cô vẫn thấy nó rất ngon. Có lẽ do cô cảm nhận được dụng tâm của Tề Gia Hách, cho nên dù có khó ăn mấy thì vẫn là thức ăn ngon.
Nhưng mà đột nhiên cô nhớ đến dáng vẻ thở phì phò lúc cô ra khỏi cửa, không khỏi có chút lo lắng. “Không phải mới từ chối một lần mà anh ấy đã bỏ cuộc chứ?”.
Nhưng mà rất nhanh vấn đề của cô đã có đáp án ----- lúc cô đang chen chúc trong tàu điện ngầm, đột nhiên có một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước người của cô, còn nói: “Thật xin lỗi, cho tôi đứng chỗ này, vị trí bên cạnh bạn gái tôi là dành riêng cho tôi”.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đường Phỉ vội vàng ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Tề Gia Hách, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi làm người ta buồn cười. Xung quanh mọi người đều đang cười trộm, cô dở khóc dở cười.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Làm sao anh lại đi tàu điện ngầm?”.
“Bởi vì anh sợ em nghĩ rằng anh không có thành ý nên anh quyết định đi tàu điện ngầm cùng em. Nhưng mà...”.
Tề Gia Hách sợ nóng và sợ bị nhét chung một chỗ với nhiều người, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Em định mỗi ngày đều đi tàu điện ngầm sao?”.
Đường Phỉ cười vui vẻ nhìn bộ dáng anh nhẫn nại khổ sở.
“Đừng có cười, trả lời anh đi”.
“Tiết kiệm năng lương rất tốt mà”. Nhưng rồi Đường Phỉ lại không đành lòng nhìn anh khổ sở: “Được rồi, từ ngày mai em sẽ đi xe của anh, được chưa?”.
“Cảm ơn em!”. Tề Gia Hách xúc động, ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn cảm kích.
Đã thuận theo ý của anh, anh còn phải ăn đậu hũ của cô. Trò đùa dai của cô lại giúp cho anh chiếm được tiện nghi của cô.
“Vậy thì anh có thể tùy tiện hôn bừa người sao?”.
“Cái gì?”.
“Nếu như không phải như thế, thì anh nói tại sao anh lại hôn tôi? Không phải là anh thích tôi chứ?”. Thật sự là anh chịu thua cô rồi, có cô gái nào sau khi được hôn lại hỏi nhiều vấn đề kì quái như thế không? Theo như anh thấy thì có lẽ chỉ có cô mới như thế thôi.
Cũng bởi vì thích một người nên mới muốn chạm vào người đó. “Đường Phỉ tiểu thư, làm phiền em, bây giờ phải nghe thật kĩ những lời anh nói, anh - Tề Gia Hách không phải là đồng tính luyến ái, cũng không phải lấy em làm vật thí nghiệm. Lý do mà anh hôn em rất đơn giản, đó là anh thích em”.
“Haha”. Đường Phỉ rất muốn cười, không những thế còn phải cười thật to.
Cái người này lúc nào cũng thấy cô phiền và rất muốn đuổi cô đi. Vậy mà bây giờ có thể nói dối một cách thuần thục mà rất tự nhiên như thế. Cô rất bội phục anh.
“Em... Rốt cuộc em có phải phụ nữ hay không? Anh tỏ tình có gì buồn cười? Làm sao em có thể cười nhạo tấm lòng của anh?”. Tề Gia Hách bị phản ứng của cô chọc giận.
Nghe anh nói như vậy Đường Phỉ cũng ngừng cười to. Cô nhìn Tề Gia Hách đang tức giận, một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Không phải là cô muốn cười nhạo anh, chỉ là cô không thể tin những lời anh nói là sự thật. Nhưng vẻ mặt của anh rất nghiêm túc làm cho cô bắt đầu nghĩ, anh thật sự thích cô.
“Nhưng... không phải là anh rất ghét tôi hay sao?”.
“Anh chưa bao giờ ghét em cả, anh chỉ cảm thấy phụ nữ rất phiền toái mà thôi”.
“Nhưng mà tôi là phụ nữ, sự thật này sẽ không thể thay đổi”.
“Tất nhiên là anh biết điều đó”.
“Anh thật sự thích tôi?”. Đường Phỉ nhìn vẻ mặt anh càng lúc càng khó coi. Cô còn muốn hỏi tại sao anh lại thích cô, nhưng suy nghĩ một chút, thà không hỏi còn tốt hơn. “Được, tôi biết là anh đang nghiêm túc”.
“Vậy đáp án của em là gì?”.
“Tôi...”. Cô không ngờ rằng tình huông lại như thế này. Hai người giống như là oan gia vậy mà bây giờ lại thích nhau. Cô cảm thấy không chân thực. “Tại sao em phải đồng ý... Anh vốn không có theo đuổi em... Nếu em đồng ý vậy thì anh được hời rồi!”.
Tề Gia Hách kéo cô đi về phía xe, vừa đi vừa nói: “Đã yêu thì không cần so đo nhiều như thế, từ giờ phút này chúng ta sẽ hẹn hò với nhau nhé!”.
“Này ----”.
“Anh sẽ bắt đầu theo đuổi em!”.
“À? Thế anh định theo đuổi em như thế nào?”.
“Thế em thích cái gì? Hoa tươi, kim cương hay là trân châu mã não? Hay là em muốn một tòa biệt thự?”.
“Anh nghĩ em là người nông cạn thế sao? Em không phải là một kẻ hám tiền!”.
Tiền mua được một thứ gì đó quá dễ dàng, tình cảm là phải chân thành. Phải bỏ ra rất nhiều tâm ý thì mới có thể làm cô cảm động được.
“Đường tiểu thư, không phải là em đang gây khó dễ cho anh chứ? Nói cho em biết anh cũng rất được nhiều người thích lắm đấy”.
Đường Phỉ rút tay mình về, cười mà như không cười: “Được, thế thì cứ để cho bọn họ giành. Em không có thói quen tranh đoạt đàn ông cùng người khác”.
Có đôi lúc tình yêu giống như là một cuộc so tài, trừ sự chịu đựng, còn cần thực lực, nhưng quan trọng nhất là phải sẵn sàng làm tất cả vì người kia.
Mặc dù hai người rất thích cãi vã, nhưng lúc này đây, nhiệt độ của bàn tay đối phương chảy vào trong tim của họ, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Bữa sáng nóng hổi không phải do Đường Vũ chuẩn bị mà do đích thân Tề Gia Hách làm. Tuy chỉ là bánh mì nướng kẹp trứng, nhưng thành ý của anh là max.
Bữa sáng bình thường của nhà họ Tề thường không đông đủ, hơn nữa bốn vị tiểu thư rất khó tính. Cho nên ai muốn ăn gì thì nói Đường Vũ chuẩn bị.
Tề Gia Hách là người dễ tính nhất, anh chỉ cần một phần sandwich và một ly sữa là được.
Nhưng hôm nay anh dậy từ sớm, ngăn cản Đường Vũ làm bữa sáng cho anh, tự mình vào phòng bếp làm chút đồ ăn.
Vừa nhìn thấy Đường Phỉ đến bàn ăn, Tề Gia Hách liền kéo cô ngồi xuống, bưng bữa sáng của cô để lên bàn, lòng tràn đầy mong đợi.
Cô kinh ngạc nhìn bữa sáng trước mặt: “Cái này...”.
“Là anh làm cho em”.
Đường Phỉ còn chưa kịp cảm động thì Tề Phân Yên xuất hiện ở phòng bếp... Cô muốn xuống bếp uống nước nhưng không ngờ lại thấy cảnh này. Cô như người ngoài hành tinh, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh trai mình.
“Đây là cái vẻ mặt gì? Muốn ăn sáng à?”.
“Anh làm bữa sáng sao?”. Tề Phân Yên đến bên bàn ăn, nhìn bữa sáng mà anh chuẩn bị. “Chỉ có thế này? Như vậy sẽ không đầy đủ dinh dưỡng đâu!”.
Câu nói đầu tiên của cô đã phá hỏng không khí lãng mạn mà Tề Gia Hách cố tạo ra. Tề Phân Yên cũng rất tự giác biết mình là con kì đà, cho nên nhanh chóng rời khỏi nhà bếp để bọn họ ở lại.
“Em đừng nghe Phân Yên nói bừa, bữa sáng anh làm tuy đơn giản nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”. Sợ Đường Phỉ không tin, chính anh còn ăn trước một miếng.
“Em tin anh”. Đường Phỉ cũng ăn một miếng bánh mì kẹp trứng. “Anh chiếm cứ phòng ăn thế này, bữa sáng của những người khác tính sao?’.
“Yên tâm, anh đã bảo Đường quản gia chuẩn bị rồi. Cũng chỉ có Mỹ Nghi và Phương Tĩnh ăn sáng, sáng sớm Lệ Dung đã ra khỏi nhà đi vẽ. Còn Phân Yên sau khi về phòng, tám phần sẽ ngủ thẳng đến chiều mới dậy”.
“Em sợ anh mỗi ngày đều chiếm phòng bếp không tốt. Từ ngày mai cứ như bình thường thôi”. Tâm ý của anh cô cảm nhận được, để cho một người đàn ông ngày nào cũng xuống bếp nấu cho cô ăn, cô cũng áy náy.
“Anh biết mà, anh cũng không có ý định ngày nào cũng xuống làm cơm đâu. Nói thật anh không rành lắm vụ bếp núc này”. Hình tượng đàn ông bếp núc là cái gì, thấy trứng sắp cháy còn làm anh khẩn trương hơn là gặp một khách hàng khó tính.
Mỗi người có một sở trường riêng, vẫn nên làm việc mà mình am hiểu thì mới tốt.
“Được rồi, em ăn no rồi. Em lên lầu thay quần áo, sau đó còn đến ga tàu điện ngầm”.
“Đi xe của anh là được rồi”.
“Không cần”.
“Bình thường anh không cho em ngồi em toàn mắng anh là hẹp hòi. Sao bây giờ anh cho em đi em lại không muốn?”.
“Không sao cả, chỉ là hôm nay em muốn đi tàu điện ngầm thôi”.
“Đường Phỉ...”.
Cô cũng không vì anh không vui mà thay đổi ý định. Cô còn rất tự nhiên thay quần áo xong xách túi xách đi đến ga tàu điện ngầm. Mặc dù Tề gia cách ga tàu điện ngầm khá xa nhưng cô có thói quen đi bộ đến đó.
Kể từ khi vào ở Tề gia, bắt đầu đi làm ở công ty, ngày ngày cô đều đi một đoạn đường như thế. Có lúc cô không cam tâm tình nguyện, bởi vì cô nghĩ đến Tề Gia Hách từ chối cho cô đi cùng xe. Cho nên vừa đi cô sẽ vừa mắng anh hẹp hòi, không có nhân tính.
Nhưng cũng sẽ có lúc cô cảm thấy rất vui vẻ, giống như bây giờ.
Chỉ cần nghĩ đến Tề Gia Hách làm bữa sáng cho cô, tưởng tượng bộ dạng lúc anh vụng về chiên trứng và bánh mì, cô sẽ không nhịn được cười.
Thật ra thì trứng chưa chín lắm còn bánh mì thì hơi cháy, nhưng cô vẫn thấy nó rất ngon. Có lẽ do cô cảm nhận được dụng tâm của Tề Gia Hách, cho nên dù có khó ăn mấy thì vẫn là thức ăn ngon.
Nhưng mà đột nhiên cô nhớ đến dáng vẻ thở phì phò lúc cô ra khỏi cửa, không khỏi có chút lo lắng. “Không phải mới từ chối một lần mà anh ấy đã bỏ cuộc chứ?”.
Nhưng mà rất nhanh vấn đề của cô đã có đáp án ----- lúc cô đang chen chúc trong tàu điện ngầm, đột nhiên có một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước người của cô, còn nói: “Thật xin lỗi, cho tôi đứng chỗ này, vị trí bên cạnh bạn gái tôi là dành riêng cho tôi”.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đường Phỉ vội vàng ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Tề Gia Hách, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi làm người ta buồn cười. Xung quanh mọi người đều đang cười trộm, cô dở khóc dở cười.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Làm sao anh lại đi tàu điện ngầm?”.
“Bởi vì anh sợ em nghĩ rằng anh không có thành ý nên anh quyết định đi tàu điện ngầm cùng em. Nhưng mà...”.
Tề Gia Hách sợ nóng và sợ bị nhét chung một chỗ với nhiều người, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Em định mỗi ngày đều đi tàu điện ngầm sao?”.
Đường Phỉ cười vui vẻ nhìn bộ dáng anh nhẫn nại khổ sở.
“Đừng có cười, trả lời anh đi”.
“Tiết kiệm năng lương rất tốt mà”. Nhưng rồi Đường Phỉ lại không đành lòng nhìn anh khổ sở: “Được rồi, từ ngày mai em sẽ đi xe của anh, được chưa?”.
“Cảm ơn em!”. Tề Gia Hách xúc động, ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn cảm kích.
Đã thuận theo ý của anh, anh còn phải ăn đậu hũ của cô. Trò đùa dai của cô lại giúp cho anh chiếm được tiện nghi của cô.
Tác giả :
Đường Quân