Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 73: Vì sao nhớ tới người ta, mình lại có chút cô đơn?
Từ trước đến nay, anh biết rằng anh chưa từng bao giờ yêu cô, ngay cả hiện tại, nhưng anh không biết vì sao đã tới Los Angeles bốn năm rồi mà thỉnh thoảng anh vẫn mơ về cô.
Lần đầu tiên khi anh nằm mơ thấy cô, anh cũng đã phát hoảng.
Anh luôn luôn là một người bạc tình, huống chi cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ đều không phải do anh mong muốn. Vì thế, cho dù đã cưới cô, anh đối xử với cô chỉ là lạnh nhạt và thương hại, để sau này tùy tùy tiện tiện từ bỏ cô. Trong lòng anh không có gì ngoài sự áy náy nho nhỏ do anh đã từng có người ở bên ngoài, thì không còn có chút tình cảm dư thừa nào khác.
Ly hôn xong anh liền đưa Mạn Quân ra nước ngoài, trong lòng cũng không hề có chút lăn tăn, chỉ có thường thường khi gọi tên Mạn Quân suýt nữa lại thốt lên thành Tĩnh Tri.
Cho đến sau này, qua một thời gian, cũng thành thói quen, anh không còn có nhớ tới cái tên Phó Tĩnh Tri nữa.
Nhưng là, thỉnh thoảng, anh lại nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, cô vẫn trước sau như một, ngồi bên cửa sổ phía tây của thư phòng, trong nhà họ Mạnh ở thành phố A, cầm quyển sách trong tay, mỉm cười nhìn anh.
Trong mộng, bọn họ ở rất gần nhau, anh dường như có thể nhìn thấy bộ dáng hàng lông mi thật dài của cô đang lay động, cũng có thể nhìn thấy bên khóe môi của cô có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhưng khi anh muốn đến gần thì hình dáng của cô liền mờ nhạt dần đi.
Mờ nhạt dần dần...
Giống như một lớp sương khói ẩn hiện, rồi bỗng thoắt một cái liền tan ra, biến mất giữa khe hở của các ngón tay của anh.
Cửa phía tây trống không, không còn bóng dáng cô.
Anh bừng tỉnh, trong đêm tối, anh đi một mình ra ban công, rút một điếu thuốc lá, trong người dường như có một chỗ nào đấy mơ hồ bị co rút lại có chút đau đớn ... Anh hít một hơi khói thuốc lá thật lớn vào trong phổi, như muốn giấu đi sự đau đớn này nhàn nhạt ấy.
Nếu hỏi đời này có chuyện gì đã từng khiến anh phải hối hận như vậy, thì có lẽ đó chính là chuyện anh đã kết hôn với cô...
Nếu hỏi đời này anh đã từng gặp chuyện gì khiến anh cảm động như vậy, thì có lẽ chính là giờ phút cô nhào lên cứu anh...
Nếu hỏi đời này anh đã từng gặp chuyện gì khiến anh phải sợ hãi...
Như vậy.
Có lẽ đó là giờ phút ở Hải Nam, khi anh thấy cô gần như đã chết...
Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, dụi tắt tàn thuốc, anh thoáng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm của Los Angeles.
Ánh sáng thành thị đã che khuất nhưng ánh sáng lấp lánh của sao khuya. Ở nơi này, bầu trời đêm không có sự mê đắm như ở thành phố A, mà ở thành phố A, trong một đêm đắm say nào đó, hình như là vào một ngày có tuyết rơi...
Đã lâu lắm rồi, anh vẫn nhớ rất rõ, nhớ rằng cô đã đắp người tuyết, nhớ rằng cô đã viết hàng chữ gì đó ở trên mặt tuyết, nhớ lúc anh cả xuất hiện, nhớ cả việc anh đã cầm đi chiếc cúc áo khoác của cô...
Đến giờ anh cũng không hiểu được, vì sao lúc đó anh lại lấy đi chiếc cúa áo ấy của cô, lại còn mang theo chiếc cúc áo bình thường ấy bay qua đại dương đến tận nơi này.
Có đôi khi anh cũng nhớ tới chuyện ly hôn ngày ấy, nhưng lại chỉ tự cười giễu trong lòng.
Là một cô gái cao thượng, nhưng ở trước hiện thực lại vẫn chỉ biết cúi đầu.
Vốn dĩ khi ly hôn, từ sự áy náy đối với cô, anh đã làm hết khả năng để sắp xếp tất cả mọi việc, giúp cho cô được tốt đẹp nhất, nhưng anh chưa bao giờ từng nghĩ rằng, cô lại dùng thủ đoạn như vậy, chỉ vì tờ chi phiếu có mệnh giá lớn năm trăm vạn kia.
Sau này ngẫm lại, cũng trách chính mình ích kỷ không muốn dùng biện pháp an toàn, ích kỷ để cho cô mong mỏi, cho nên cô mới bỏ đứa nhỏ đi, mặc dù anh tức giận, nhưng cũng không có làm việc gì tổn thương đến cô, chỉ có bỏ đi xa nghìn dặm, không bao giờ còn muốn gặp cô nữa.
Một kết cục như vậy xem như anh từng đã nghĩ qua, chỉ có điều, trăm phương nghìn kế, cho dù anh tính toán không bỏ sót, nhưng lại vẫn còn có một sai lầm.
Anh đã không chú ý đến việc cô đã lẳng lặng gây ảnh hưởng đối với anh từ lúc nào không biết, anh đã xem nhẹ sự tồn tại của cô ở trong lòng mình.
Anh càng không chú ý, cô lại như cây đàn hương dù bị chôn sâu ở dưới đất ngàn năm, mùi hương thoang thoảng vẫn luôn tùy ý vương vấn quanh anh ròng rã không những suốt bốn năm nay, mà không ngờ còn kéo dài mãi không thôi.
Mạnh Thiệu Đình lái xe chạy về hướng công ty. Bốn năm trước, khi anh rời đi, những công việc chủ chốt cũng chuyển dời đến Los Angeles. Xe chạy ra ngoài một đoạn xa, anh mới ổn định được bản thân, mới dường như thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Anh và Mạn Quân đã ở cùng với nhau, anh không nên nay Tần mai Sở nghĩ đến người khác như vậy.
Huống chi, đã ở cùng nhau bốn năm, đã đính hôn, chuyện tách ra là không có khả năng.
Con ngươi đen nhánh của Mạnh Thiệu Đình nhìn ra con đường xa xa, người xe đi lại tứ phía, nhốn nha nhốn nháo, náo nhiệt như vậy, nhưng không hiểu vì sao, bản thân anh lại cảm thấy một hồi cô đơn.
*********************************************************************
Tri Tri ngồi ở một chỗ bên trong một tiệm cà phê nhỏ, trong lòng có một chút băn khoăn, lo lắng.
Trước mặt cô là một ly cà phê, loại đồ uống rẻ nhất ở đây. Hai tay cô nâng ly cà phê, dè dặt cẩn thận, chỉ hớp từng ngụm nhỏ một.
Hương thơm của cà phê ngào ngạt, chỉ có trong mộng cô mới có thể ngửi thấy hương vị ấy. Cô đã từng là một người yêu thích cà phê, một mình sử dụng chiếc máy pha coffee nho nhỏ, nấu được hai ly Moka, một mình ngồi uống trong những buổi chiều đầy lãng mạn. Khi ấy, cô cũng không từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay, cô nâng một ly cà phê nhạt đến mức gần như không còn mùig vị của cà phê, lại giống như là đang uống mỹ tửu trong chén ngọc vậy, cực kỳ trân quý.
Ngồi đối diện với cô là thím Trương hàng xóm, bà ta bưng một ly nước chanh, giống như là uống nước lọc, chỉ rầm rầm vài ngụm là giải quyết xong. Tri Tri nhìn thấy bà ta uống như vậy, bất giác thấy có chút đau lòng, sợ bà ta lại muốn gọi thêm một ly nữa. Giá ly nước chanh ở đây không đắt, nhưng một ly cũng phải hết mười đồng tiền. Nếu không phải đây là lúc thím Trương giới thiệu cho cô đối tượng làm quen, mẹ cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho cô một số tiền lớn như vậy để cô mời thím Trương uống nước.
"Tri Tri này, thím Trương giới thiệu người này cho cháu, tuy rằng vợ thứ hai của người ta đã chết, nhưng là dẫu gì cũng là người có công việc chính thức, ở ngay trong nội thành còn có một căn nhà nhỏ nữa. Nếu không phải người ta vội vã tìm vợ để chăm sóc con nhỏ, đối với nhà gái không đặt ra những điều kiện, yêu cầu rất cao, thì cũng không tới lượt cháu đâu."
Thím Trương lại bưng đồ uống lên uống cho nhẹ giọng, sau đó cổ họng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói tiếp.
Tri Tri cúi đầu ngồi ở chỗ đó, gương mặt cũng hơi đỏ lên một chút, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới, cắn đến mức thoáng trắng bệch, cảm thấy đau, mới chậm rãi buông ra.
"Thím Trương, cháu hiểu mà, cháu không lựa chọn đâu."
Tri Tri nhẹ nhàng khẽ nói, thoáng ngẩng đầu nhìn quanh phía ngoài cửa, cô còn có tư cách để lựa chọn sao? Chỉ cần có người muốn cưới cô, mẹ sẽ vui vẻ không thôi, đâu thèm để ý cô có thích đối phương hay không, hoặc là đối phương có điều kiện nào không tốt.
"Ai dà, cháu biết như vậy là được, Tri Tri à, thế này nhé, khi tiểu Trần đến đây, cháu có thể chú ý trong lúc nói chuyện một chút..."
Thím Trương nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ kỳ quái quái, Tri Tri hiểu rất ý tứ của bà ta, mặt càng đỏ. Bà ta sợ rằng khi nói chuyện, cô sẽ dùng những lời nói phóng đãng làm cho đối phương bị hù doạ.
"Thím Trương, thím cứ yên tâm đi, mọi chuyện cháu đều nghe theo lời thím."
Tri Tri vội vã nói, quả nhiên thím Trương nở nụ cười vừa lòng, cười một lúc, bỗng nhiên vỗ đùi đứng dậy: "A, Tri Tri, tiểu Trần đã đến rồi đấy!"
Theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tiệm cà phê cũng không nhiều người lắm, nhưng Tri Tri đã nhìn một vòng, cũng không tìm được người mà thím Trương đã miêu tả. Mãi đến khi có một người đàn ông dáng hơi còng lộ rõ là người đã đứng tuổi, chống một cây gậy đơn giản khập khiễng đứng ở trước bàn của hai người, lúc này Tri Tri mới kịp phản ứng...
Người đàn ông đứng trước mặt cô chừng hơn năm mươi tuổi, chân trái bị dị tật, chính là “tiểu Trần” người mà thím Trương luôn miệng nói có điều kiện tốt lắm, có rất nhiều phụ nữ tha thiết mong chờ kia .
"Ai dà, Tri Tri còn không mau mời tiểu Trần ngồi xuống đi chứ!" Thím Trương nhiệt tình tiếp đón, cầm cái gậy của người đàn ông cất vào ở một bên, rồi bảo ông ta ngồi xuống, ngay sát bên cạnh Tri Tri.
"Thím Trương..." Tri Tri gần như sắp muốn khóc, cặp mắt to đã dâng đầy nước mắt nhìn thím Trương, nhưng thím Trương vẫn giữ nét mặt cười như hoa Cúc bị trận gió thổi tan tác.
"Tiểu Trần, cậu ngồi nói chuyện với Tri Tri nhé, tôi đi trước đây không quấy rầy hai người nữa." Nói chưa dứt lời, người đã bỏ chạy mất tăm.
Cả người Tri Tri chợt căng thẳng, cố gắng rút vào trong góc khuất, không muốn sát vào bên cạnh người kia.
Trên người hắn có một mùi thật khó tả, hơn nữa đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt một cái.
Hôm nay Tri Tri mới có quyền được hơi trang điểm một chút, cũng chỉ là tắm rửa, thay đổi bộ quần áo bình thường không mặc quần áo cũ nữa, tóc được chải bằng lược chỉnh tề gọn gàng, trên mặt thoa một chút kem dưỡng da, chỉ như vậy thôi, thoạt nhìn Tri Tri đã là một cô gái khá thanh tú. Huống chi, cô điềm đạm đáng yêu mà vẻ mặt e ngại, lo lắng làm cho người ta nhìn mà không khỏi thấy mềm lòng.
"Cô chính là Tri Tri à, so với sự miêu tả của thím Trương xem ra còn đẹp hơn!"
Người đàn ông dịch mông sát vào, gắt gao kề bên Tri Tri. Một mùi khó chịu chua chua khăn khẳn xông lên, ập vào mũi cô. Thiếu chút nữa Tri Tri nôn thốc ra ngoài, nhưng cô vẫn gắt gao cố nhịn xuống, càng ra sức ngồi thụt vào phía bên trong.
"Tôi thật sự rất vừa lòng đối với cô, như vậy đi, nếu như cô không có ý kiến gì muốn nói, tháng sau chúng ta sẽ lo liệu mọi chuyện luôn. Những chuyện trước kia của cô tôi đều đã nghe nói, người có những điều kiện như cô, tôi chấp nhận đã là phúc khí của cô rồi, thân thể của mẹ cô không tốt, cô còn phải nuôi người nhà, tìm được người như tôi, một công chức chính thức, ăn cơm nhà nước, coi như nhận được chiếc bánh nhân thịt ở trên trời rơi xuống rồi. Cô cũng đừng nhìn thấy chân của tôi bị tàn tật, sức khoẻ của tôi vẫn rất tốt, sẽ không bạc đãi cô, hơn nữa, ở trong thành phố này tôi còn có một căn nhà nhỏ. Với thanh danh hiện tại của cô, cô sẽ không tìm được người khác có điều kiện tốt hơn so với tôi đâu... Hắc, hắc...tôi có thể nói với cô rằng, điều này quả thực đúng như là trong mơ ấy! Nói thật, nếu như tôi không thấy cô có bộ dáng khá tốt, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô..."
Lần đầu tiên khi anh nằm mơ thấy cô, anh cũng đã phát hoảng.
Anh luôn luôn là một người bạc tình, huống chi cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ đều không phải do anh mong muốn. Vì thế, cho dù đã cưới cô, anh đối xử với cô chỉ là lạnh nhạt và thương hại, để sau này tùy tùy tiện tiện từ bỏ cô. Trong lòng anh không có gì ngoài sự áy náy nho nhỏ do anh đã từng có người ở bên ngoài, thì không còn có chút tình cảm dư thừa nào khác.
Ly hôn xong anh liền đưa Mạn Quân ra nước ngoài, trong lòng cũng không hề có chút lăn tăn, chỉ có thường thường khi gọi tên Mạn Quân suýt nữa lại thốt lên thành Tĩnh Tri.
Cho đến sau này, qua một thời gian, cũng thành thói quen, anh không còn có nhớ tới cái tên Phó Tĩnh Tri nữa.
Nhưng là, thỉnh thoảng, anh lại nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, cô vẫn trước sau như một, ngồi bên cửa sổ phía tây của thư phòng, trong nhà họ Mạnh ở thành phố A, cầm quyển sách trong tay, mỉm cười nhìn anh.
Trong mộng, bọn họ ở rất gần nhau, anh dường như có thể nhìn thấy bộ dáng hàng lông mi thật dài của cô đang lay động, cũng có thể nhìn thấy bên khóe môi của cô có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhưng khi anh muốn đến gần thì hình dáng của cô liền mờ nhạt dần đi.
Mờ nhạt dần dần...
Giống như một lớp sương khói ẩn hiện, rồi bỗng thoắt một cái liền tan ra, biến mất giữa khe hở của các ngón tay của anh.
Cửa phía tây trống không, không còn bóng dáng cô.
Anh bừng tỉnh, trong đêm tối, anh đi một mình ra ban công, rút một điếu thuốc lá, trong người dường như có một chỗ nào đấy mơ hồ bị co rút lại có chút đau đớn ... Anh hít một hơi khói thuốc lá thật lớn vào trong phổi, như muốn giấu đi sự đau đớn này nhàn nhạt ấy.
Nếu hỏi đời này có chuyện gì đã từng khiến anh phải hối hận như vậy, thì có lẽ đó chính là chuyện anh đã kết hôn với cô...
Nếu hỏi đời này anh đã từng gặp chuyện gì khiến anh cảm động như vậy, thì có lẽ chính là giờ phút cô nhào lên cứu anh...
Nếu hỏi đời này anh đã từng gặp chuyện gì khiến anh phải sợ hãi...
Như vậy.
Có lẽ đó là giờ phút ở Hải Nam, khi anh thấy cô gần như đã chết...
Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, dụi tắt tàn thuốc, anh thoáng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm của Los Angeles.
Ánh sáng thành thị đã che khuất nhưng ánh sáng lấp lánh của sao khuya. Ở nơi này, bầu trời đêm không có sự mê đắm như ở thành phố A, mà ở thành phố A, trong một đêm đắm say nào đó, hình như là vào một ngày có tuyết rơi...
Đã lâu lắm rồi, anh vẫn nhớ rất rõ, nhớ rằng cô đã đắp người tuyết, nhớ rằng cô đã viết hàng chữ gì đó ở trên mặt tuyết, nhớ lúc anh cả xuất hiện, nhớ cả việc anh đã cầm đi chiếc cúc áo khoác của cô...
Đến giờ anh cũng không hiểu được, vì sao lúc đó anh lại lấy đi chiếc cúa áo ấy của cô, lại còn mang theo chiếc cúc áo bình thường ấy bay qua đại dương đến tận nơi này.
Có đôi khi anh cũng nhớ tới chuyện ly hôn ngày ấy, nhưng lại chỉ tự cười giễu trong lòng.
Là một cô gái cao thượng, nhưng ở trước hiện thực lại vẫn chỉ biết cúi đầu.
Vốn dĩ khi ly hôn, từ sự áy náy đối với cô, anh đã làm hết khả năng để sắp xếp tất cả mọi việc, giúp cho cô được tốt đẹp nhất, nhưng anh chưa bao giờ từng nghĩ rằng, cô lại dùng thủ đoạn như vậy, chỉ vì tờ chi phiếu có mệnh giá lớn năm trăm vạn kia.
Sau này ngẫm lại, cũng trách chính mình ích kỷ không muốn dùng biện pháp an toàn, ích kỷ để cho cô mong mỏi, cho nên cô mới bỏ đứa nhỏ đi, mặc dù anh tức giận, nhưng cũng không có làm việc gì tổn thương đến cô, chỉ có bỏ đi xa nghìn dặm, không bao giờ còn muốn gặp cô nữa.
Một kết cục như vậy xem như anh từng đã nghĩ qua, chỉ có điều, trăm phương nghìn kế, cho dù anh tính toán không bỏ sót, nhưng lại vẫn còn có một sai lầm.
Anh đã không chú ý đến việc cô đã lẳng lặng gây ảnh hưởng đối với anh từ lúc nào không biết, anh đã xem nhẹ sự tồn tại của cô ở trong lòng mình.
Anh càng không chú ý, cô lại như cây đàn hương dù bị chôn sâu ở dưới đất ngàn năm, mùi hương thoang thoảng vẫn luôn tùy ý vương vấn quanh anh ròng rã không những suốt bốn năm nay, mà không ngờ còn kéo dài mãi không thôi.
Mạnh Thiệu Đình lái xe chạy về hướng công ty. Bốn năm trước, khi anh rời đi, những công việc chủ chốt cũng chuyển dời đến Los Angeles. Xe chạy ra ngoài một đoạn xa, anh mới ổn định được bản thân, mới dường như thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Anh và Mạn Quân đã ở cùng với nhau, anh không nên nay Tần mai Sở nghĩ đến người khác như vậy.
Huống chi, đã ở cùng nhau bốn năm, đã đính hôn, chuyện tách ra là không có khả năng.
Con ngươi đen nhánh của Mạnh Thiệu Đình nhìn ra con đường xa xa, người xe đi lại tứ phía, nhốn nha nhốn nháo, náo nhiệt như vậy, nhưng không hiểu vì sao, bản thân anh lại cảm thấy một hồi cô đơn.
*********************************************************************
Tri Tri ngồi ở một chỗ bên trong một tiệm cà phê nhỏ, trong lòng có một chút băn khoăn, lo lắng.
Trước mặt cô là một ly cà phê, loại đồ uống rẻ nhất ở đây. Hai tay cô nâng ly cà phê, dè dặt cẩn thận, chỉ hớp từng ngụm nhỏ một.
Hương thơm của cà phê ngào ngạt, chỉ có trong mộng cô mới có thể ngửi thấy hương vị ấy. Cô đã từng là một người yêu thích cà phê, một mình sử dụng chiếc máy pha coffee nho nhỏ, nấu được hai ly Moka, một mình ngồi uống trong những buổi chiều đầy lãng mạn. Khi ấy, cô cũng không từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay, cô nâng một ly cà phê nhạt đến mức gần như không còn mùig vị của cà phê, lại giống như là đang uống mỹ tửu trong chén ngọc vậy, cực kỳ trân quý.
Ngồi đối diện với cô là thím Trương hàng xóm, bà ta bưng một ly nước chanh, giống như là uống nước lọc, chỉ rầm rầm vài ngụm là giải quyết xong. Tri Tri nhìn thấy bà ta uống như vậy, bất giác thấy có chút đau lòng, sợ bà ta lại muốn gọi thêm một ly nữa. Giá ly nước chanh ở đây không đắt, nhưng một ly cũng phải hết mười đồng tiền. Nếu không phải đây là lúc thím Trương giới thiệu cho cô đối tượng làm quen, mẹ cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho cô một số tiền lớn như vậy để cô mời thím Trương uống nước.
"Tri Tri này, thím Trương giới thiệu người này cho cháu, tuy rằng vợ thứ hai của người ta đã chết, nhưng là dẫu gì cũng là người có công việc chính thức, ở ngay trong nội thành còn có một căn nhà nhỏ nữa. Nếu không phải người ta vội vã tìm vợ để chăm sóc con nhỏ, đối với nhà gái không đặt ra những điều kiện, yêu cầu rất cao, thì cũng không tới lượt cháu đâu."
Thím Trương lại bưng đồ uống lên uống cho nhẹ giọng, sau đó cổ họng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói tiếp.
Tri Tri cúi đầu ngồi ở chỗ đó, gương mặt cũng hơi đỏ lên một chút, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới, cắn đến mức thoáng trắng bệch, cảm thấy đau, mới chậm rãi buông ra.
"Thím Trương, cháu hiểu mà, cháu không lựa chọn đâu."
Tri Tri nhẹ nhàng khẽ nói, thoáng ngẩng đầu nhìn quanh phía ngoài cửa, cô còn có tư cách để lựa chọn sao? Chỉ cần có người muốn cưới cô, mẹ sẽ vui vẻ không thôi, đâu thèm để ý cô có thích đối phương hay không, hoặc là đối phương có điều kiện nào không tốt.
"Ai dà, cháu biết như vậy là được, Tri Tri à, thế này nhé, khi tiểu Trần đến đây, cháu có thể chú ý trong lúc nói chuyện một chút..."
Thím Trương nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ kỳ quái quái, Tri Tri hiểu rất ý tứ của bà ta, mặt càng đỏ. Bà ta sợ rằng khi nói chuyện, cô sẽ dùng những lời nói phóng đãng làm cho đối phương bị hù doạ.
"Thím Trương, thím cứ yên tâm đi, mọi chuyện cháu đều nghe theo lời thím."
Tri Tri vội vã nói, quả nhiên thím Trương nở nụ cười vừa lòng, cười một lúc, bỗng nhiên vỗ đùi đứng dậy: "A, Tri Tri, tiểu Trần đã đến rồi đấy!"
Theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tiệm cà phê cũng không nhiều người lắm, nhưng Tri Tri đã nhìn một vòng, cũng không tìm được người mà thím Trương đã miêu tả. Mãi đến khi có một người đàn ông dáng hơi còng lộ rõ là người đã đứng tuổi, chống một cây gậy đơn giản khập khiễng đứng ở trước bàn của hai người, lúc này Tri Tri mới kịp phản ứng...
Người đàn ông đứng trước mặt cô chừng hơn năm mươi tuổi, chân trái bị dị tật, chính là “tiểu Trần” người mà thím Trương luôn miệng nói có điều kiện tốt lắm, có rất nhiều phụ nữ tha thiết mong chờ kia .
"Ai dà, Tri Tri còn không mau mời tiểu Trần ngồi xuống đi chứ!" Thím Trương nhiệt tình tiếp đón, cầm cái gậy của người đàn ông cất vào ở một bên, rồi bảo ông ta ngồi xuống, ngay sát bên cạnh Tri Tri.
"Thím Trương..." Tri Tri gần như sắp muốn khóc, cặp mắt to đã dâng đầy nước mắt nhìn thím Trương, nhưng thím Trương vẫn giữ nét mặt cười như hoa Cúc bị trận gió thổi tan tác.
"Tiểu Trần, cậu ngồi nói chuyện với Tri Tri nhé, tôi đi trước đây không quấy rầy hai người nữa." Nói chưa dứt lời, người đã bỏ chạy mất tăm.
Cả người Tri Tri chợt căng thẳng, cố gắng rút vào trong góc khuất, không muốn sát vào bên cạnh người kia.
Trên người hắn có một mùi thật khó tả, hơn nữa đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt một cái.
Hôm nay Tri Tri mới có quyền được hơi trang điểm một chút, cũng chỉ là tắm rửa, thay đổi bộ quần áo bình thường không mặc quần áo cũ nữa, tóc được chải bằng lược chỉnh tề gọn gàng, trên mặt thoa một chút kem dưỡng da, chỉ như vậy thôi, thoạt nhìn Tri Tri đã là một cô gái khá thanh tú. Huống chi, cô điềm đạm đáng yêu mà vẻ mặt e ngại, lo lắng làm cho người ta nhìn mà không khỏi thấy mềm lòng.
"Cô chính là Tri Tri à, so với sự miêu tả của thím Trương xem ra còn đẹp hơn!"
Người đàn ông dịch mông sát vào, gắt gao kề bên Tri Tri. Một mùi khó chịu chua chua khăn khẳn xông lên, ập vào mũi cô. Thiếu chút nữa Tri Tri nôn thốc ra ngoài, nhưng cô vẫn gắt gao cố nhịn xuống, càng ra sức ngồi thụt vào phía bên trong.
"Tôi thật sự rất vừa lòng đối với cô, như vậy đi, nếu như cô không có ý kiến gì muốn nói, tháng sau chúng ta sẽ lo liệu mọi chuyện luôn. Những chuyện trước kia của cô tôi đều đã nghe nói, người có những điều kiện như cô, tôi chấp nhận đã là phúc khí của cô rồi, thân thể của mẹ cô không tốt, cô còn phải nuôi người nhà, tìm được người như tôi, một công chức chính thức, ăn cơm nhà nước, coi như nhận được chiếc bánh nhân thịt ở trên trời rơi xuống rồi. Cô cũng đừng nhìn thấy chân của tôi bị tàn tật, sức khoẻ của tôi vẫn rất tốt, sẽ không bạc đãi cô, hơn nữa, ở trong thành phố này tôi còn có một căn nhà nhỏ. Với thanh danh hiện tại của cô, cô sẽ không tìm được người khác có điều kiện tốt hơn so với tôi đâu... Hắc, hắc...tôi có thể nói với cô rằng, điều này quả thực đúng như là trong mơ ấy! Nói thật, nếu như tôi không thấy cô có bộ dáng khá tốt, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô..."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn