Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 493
Editor: May
Tĩnh Tri ngồi một mình ở trong này hồi lâu, thẳng đến cuối cùng, cô lạnh đến thực sự không chịu nổi. Đêm đã khuya, cô giật mình nhớ tới biến hóa thân thể mình. Có lẽ, có lẽ trong bụng đã có một đứa bé thuộc về anh...
Cô cố gắng chống đỡ đứng lên, lung lay lắc lư trở về biệt thự, mở nước nóng, muốn ngâm nước nửa tiếng để bức khí lạnh trong cơ thể ra. Thân thể giống như không có gì khác thường, cô thoáng thả lỏng tâm một chút. Bàn tay dán tại trên bụng vẫn bằng phẳng như trước, trong lòng lại có một chút ngọt ngào. Lần này, sẽ là một đứa bé gái xinh đẹp, hay là đứa bé trai tinh quái như Phi Đồng?
Chờ anh trở về, cô nhất định phải nhanh chóng nói cho anh biết tin tức tốt này. Cho dù anh giận cô oán cô, vẫn sẽ muốn cho cô một cơ hội. Cô không muốn mất đi anh, cô còn muốn trôi qua một đời thật lâu thật dài với anh...
Lúc nằm ở trên giường, không biết mình ngủ thế nào, một đêm không mộng mị, lúc sắc trời bắt đầu sáng, cô lại đột nhiên tỉnh lại mà không hề có dấu hiệu báo trước. Lập tức ngồi dậy từ trên giường, hình như cô nghe được mơ hồ tiếng khởi động động cơ ô tô, trong lòng chợt giật mình, lập tức khoác lung tung áo khoác, đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ...
Trong phòng khách dưới lầu không có một bóng người, tiếng xe liền dần dần xa... tim Tĩnh Tri đập dần dần trở nên rất nhanh. Cô không khống chế được liền phóng thẳng xuống lầu, người hầu đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp dưới lầu lộ thân thể ra: “Tiểu thư, là tìm tiên sinh sao? Tiên sinh vừa trở về cầm hộ chiếu đi ...”
“Cầm hộ chiếu?” Tĩnh Tri lập tức kinh hãi, ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó không thể động đậy.
“Đúng vậy, bộ dáng giống như tiên sinh có việc gấp, đi thư phòng cầm hộ chiếu liền lái xe đi...”
Người hầu vẫn còn đang nói, Tĩnh Tri lại bỗng nhiên lắc đầu chạy thẳng lên lầu. Cô vọt một hơi tới phòng sách, tìm đến mở ngăn kéo để hộ chiếu của hai người bọn họ ra. Quả nhiên, chứng minh nhân dân, hộ khẩu và tờ hộ chiếu mỏng của cô đều để ở trong đó, nhưng tất cả giấy tờ của anh, đều không thấy!
Anh muốn đi, anh thật sự tức giận, cuối cùng quyết định vứt bỏ cô, bỏ đi rồi! Trong lòng Tĩnh Tri nổi lên nhận thức này, lập tức giống như bị rút đi cột sống, cả người đỡ bàn liền xụi lơ ở trên mặt đất...
Anh lại nhanh chóng dễ dàng làm ra quyết định như vậy, cũng không nói một tiếng lựa chọn liền hoàn toàn vứt bỏ cô xuống để rời đi. Đúng, cô thừa nhận cô quá ngốc, cô quá sai, cô phạm vào sai lầm không có cách nào vãn hồi. Thế nhưng, thế nhưng cô vẫn yêu anh mà, từ đầu chí cuối, trong lòng của cô cũng chỉ có anh. Cô chỉ muốn cao bay xa chạy với anh, trôi qua cuộc sống không có ai quấy rầy, cho nên cô mới có thể bị quỷ mê tâm hồn, làm ra chuyện không thể tha thứ như vậy... Chỉ là, chỉ là điểm xuất phát của cô cũng chỉ bởi vì cô yêu anh, yêu đến mất đi lý trí!
“Không...” Nước mắt Tĩnh Tri trực tiếp rơi xuống tách tách, cô dùng sức lắc đầu, lại bò dậy từ trên mặt đất, không quan tâm lao ra khỏi thư phòng, chạy thẳng tới dưới lầu. Anh sẽ không bỏ lại cô như vậy, anh rất yêu cô, rất quan tâm cô. Cô luôn luôn biết rõ, luôn luôn tiêu xài không hề cố kỵ, trước đây cô cũng từng tùy hứng, làm rất nhiều chuyện sai, không phải anh đều tha thứ cho cô ư? Lần này anh cũng nhất định sẽ tha thứ cho cô, chỉ cần anh trông thấy cô, nghe lời giải thích của cô, cho dù anh tức cô, hận cô, cũng sẽ không bỏ mặc một mình cô ở lại chỗ này...
Cầm điện thoại phòng khách liền gọi số của anh, dãy số đã sớm thuộc lòng, cô nhanh chóng ấn xong dãy số, tim đập đến gần như dừng lại, khẩn trương đến toàn thân đều đang đổ mồ hôi. Cầu xin anh, Thiệu Đình, xin anh, nhất định phải nhận điện thoại của em...
“Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không có, xin gọi lại sau khi đã kiểm tra...”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy một hơi ngăn ở trong ngực, gần như khiến cô ngất xỉu, ống nghe trong tay rơi xuống, dây điện thoại không ngừng lay động ở giữa không trung. Một lúc lâu sau, cô mới cảm giác mình kéo dài quá lâu, lập tức che ngực thở
dốc từng ngụm. Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, Thiệu Đình sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, sẽ không đối xử vô tình với cô như vậy, nhất định là cô bấm sai rồi. Đúng, nhất định là vậy!
Cô luống cuống tay chân, toàn thân đều đang run rẩy không ngừng. Ống nghe rơi khỏi tay cô mấy lần, lúc ấn dãy số, cô ấn cẩn thận từng số, rất sợ ấn sai một số, thế nhưng... sau khi ấn số điện thoại xong, bên tai lại là giọng nữ máy móc lạnh lẽo vừa rồi... Một lần rồi một lần, tiếng Trung tiếng Anh không ngừng vang lên ...
Tĩnh Tri chưa từng căm hận như vậy, chưa từng căm hận giọng nói này như vậy. Cô nhịn không được vứt bỏ ống nghe, nắm điện thoại lên liền ném xuống mặt đất. Một tiếng loảng xoảng thật lớn vang lên, người hầu đang làm bữa sáng trong phòng bếp cũng hoảng sợ vội vàng chạy ra, liếc nhìn cô quần áo xốc xếch, chân trần đứng ở nơi đó, điện thoại trên mặt đất bể thành mấy mảnh, người hầu nóng nảy, vội vàng qua đỡ cô, trong miệng còn hơi sợ hãi nói: “Tiểu thư, sao cô phát tính tình lớn như vậy, nếu như cô bị thương, nhị thiếu trở về còn không lột sống chúng tôi?”
“Đừng nhắc tới tên của anh ấy!” Tĩnh Tri bỗng nhiên đẩy người giúp việc trung niên ra, cô khàn giọng hô một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống, giống như sợi dây trân châu bị đứt, liên tục không ngừng...
“Tiểu thư...” Người hầu bị hành động không khống chế được của cô dọa sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng được, lặng lẽ gọi người khác tới dọn đống hỗn độn trên mặt đất...
Tĩnh Tri ngồi một mình ở trong này hồi lâu, thẳng đến cuối cùng, cô lạnh đến thực sự không chịu nổi. Đêm đã khuya, cô giật mình nhớ tới biến hóa thân thể mình. Có lẽ, có lẽ trong bụng đã có một đứa bé thuộc về anh...
Cô cố gắng chống đỡ đứng lên, lung lay lắc lư trở về biệt thự, mở nước nóng, muốn ngâm nước nửa tiếng để bức khí lạnh trong cơ thể ra. Thân thể giống như không có gì khác thường, cô thoáng thả lỏng tâm một chút. Bàn tay dán tại trên bụng vẫn bằng phẳng như trước, trong lòng lại có một chút ngọt ngào. Lần này, sẽ là một đứa bé gái xinh đẹp, hay là đứa bé trai tinh quái như Phi Đồng?
Chờ anh trở về, cô nhất định phải nhanh chóng nói cho anh biết tin tức tốt này. Cho dù anh giận cô oán cô, vẫn sẽ muốn cho cô một cơ hội. Cô không muốn mất đi anh, cô còn muốn trôi qua một đời thật lâu thật dài với anh...
Lúc nằm ở trên giường, không biết mình ngủ thế nào, một đêm không mộng mị, lúc sắc trời bắt đầu sáng, cô lại đột nhiên tỉnh lại mà không hề có dấu hiệu báo trước. Lập tức ngồi dậy từ trên giường, hình như cô nghe được mơ hồ tiếng khởi động động cơ ô tô, trong lòng chợt giật mình, lập tức khoác lung tung áo khoác, đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ...
Trong phòng khách dưới lầu không có một bóng người, tiếng xe liền dần dần xa... tim Tĩnh Tri đập dần dần trở nên rất nhanh. Cô không khống chế được liền phóng thẳng xuống lầu, người hầu đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp dưới lầu lộ thân thể ra: “Tiểu thư, là tìm tiên sinh sao? Tiên sinh vừa trở về cầm hộ chiếu đi ...”
“Cầm hộ chiếu?” Tĩnh Tri lập tức kinh hãi, ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó không thể động đậy.
“Đúng vậy, bộ dáng giống như tiên sinh có việc gấp, đi thư phòng cầm hộ chiếu liền lái xe đi...”
Người hầu vẫn còn đang nói, Tĩnh Tri lại bỗng nhiên lắc đầu chạy thẳng lên lầu. Cô vọt một hơi tới phòng sách, tìm đến mở ngăn kéo để hộ chiếu của hai người bọn họ ra. Quả nhiên, chứng minh nhân dân, hộ khẩu và tờ hộ chiếu mỏng của cô đều để ở trong đó, nhưng tất cả giấy tờ của anh, đều không thấy!
Anh muốn đi, anh thật sự tức giận, cuối cùng quyết định vứt bỏ cô, bỏ đi rồi! Trong lòng Tĩnh Tri nổi lên nhận thức này, lập tức giống như bị rút đi cột sống, cả người đỡ bàn liền xụi lơ ở trên mặt đất...
Anh lại nhanh chóng dễ dàng làm ra quyết định như vậy, cũng không nói một tiếng lựa chọn liền hoàn toàn vứt bỏ cô xuống để rời đi. Đúng, cô thừa nhận cô quá ngốc, cô quá sai, cô phạm vào sai lầm không có cách nào vãn hồi. Thế nhưng, thế nhưng cô vẫn yêu anh mà, từ đầu chí cuối, trong lòng của cô cũng chỉ có anh. Cô chỉ muốn cao bay xa chạy với anh, trôi qua cuộc sống không có ai quấy rầy, cho nên cô mới có thể bị quỷ mê tâm hồn, làm ra chuyện không thể tha thứ như vậy... Chỉ là, chỉ là điểm xuất phát của cô cũng chỉ bởi vì cô yêu anh, yêu đến mất đi lý trí!
“Không...” Nước mắt Tĩnh Tri trực tiếp rơi xuống tách tách, cô dùng sức lắc đầu, lại bò dậy từ trên mặt đất, không quan tâm lao ra khỏi thư phòng, chạy thẳng tới dưới lầu. Anh sẽ không bỏ lại cô như vậy, anh rất yêu cô, rất quan tâm cô. Cô luôn luôn biết rõ, luôn luôn tiêu xài không hề cố kỵ, trước đây cô cũng từng tùy hứng, làm rất nhiều chuyện sai, không phải anh đều tha thứ cho cô ư? Lần này anh cũng nhất định sẽ tha thứ cho cô, chỉ cần anh trông thấy cô, nghe lời giải thích của cô, cho dù anh tức cô, hận cô, cũng sẽ không bỏ mặc một mình cô ở lại chỗ này...
Cầm điện thoại phòng khách liền gọi số của anh, dãy số đã sớm thuộc lòng, cô nhanh chóng ấn xong dãy số, tim đập đến gần như dừng lại, khẩn trương đến toàn thân đều đang đổ mồ hôi. Cầu xin anh, Thiệu Đình, xin anh, nhất định phải nhận điện thoại của em...
“Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không có, xin gọi lại sau khi đã kiểm tra...”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy một hơi ngăn ở trong ngực, gần như khiến cô ngất xỉu, ống nghe trong tay rơi xuống, dây điện thoại không ngừng lay động ở giữa không trung. Một lúc lâu sau, cô mới cảm giác mình kéo dài quá lâu, lập tức che ngực thở
dốc từng ngụm. Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, Thiệu Đình sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, sẽ không đối xử vô tình với cô như vậy, nhất định là cô bấm sai rồi. Đúng, nhất định là vậy!
Cô luống cuống tay chân, toàn thân đều đang run rẩy không ngừng. Ống nghe rơi khỏi tay cô mấy lần, lúc ấn dãy số, cô ấn cẩn thận từng số, rất sợ ấn sai một số, thế nhưng... sau khi ấn số điện thoại xong, bên tai lại là giọng nữ máy móc lạnh lẽo vừa rồi... Một lần rồi một lần, tiếng Trung tiếng Anh không ngừng vang lên ...
Tĩnh Tri chưa từng căm hận như vậy, chưa từng căm hận giọng nói này như vậy. Cô nhịn không được vứt bỏ ống nghe, nắm điện thoại lên liền ném xuống mặt đất. Một tiếng loảng xoảng thật lớn vang lên, người hầu đang làm bữa sáng trong phòng bếp cũng hoảng sợ vội vàng chạy ra, liếc nhìn cô quần áo xốc xếch, chân trần đứng ở nơi đó, điện thoại trên mặt đất bể thành mấy mảnh, người hầu nóng nảy, vội vàng qua đỡ cô, trong miệng còn hơi sợ hãi nói: “Tiểu thư, sao cô phát tính tình lớn như vậy, nếu như cô bị thương, nhị thiếu trở về còn không lột sống chúng tôi?”
“Đừng nhắc tới tên của anh ấy!” Tĩnh Tri bỗng nhiên đẩy người giúp việc trung niên ra, cô khàn giọng hô một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống, giống như sợi dây trân châu bị đứt, liên tục không ngừng...
“Tiểu thư...” Người hầu bị hành động không khống chế được của cô dọa sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng được, lặng lẽ gọi người khác tới dọn đống hỗn độn trên mặt đất...
Tác giả :
Minh Châu Hoàn