Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 489
Editor: May
“Tôi mặc kệ các người dùng phương pháp gì, nói chung lúc tám giờ sáng ngày mai, tôi không muốn nghe được có bất kỳ đài truyền hình hoặc là tạp chí, báo chí nào đăng tin tức vào chuyện hôm nay. Được, nếu bọn họ không chịu xóa bỏ tin tức, liền đập phá phòng thu âm và in ấn của bọn họ cho tôi! Nếu chút chuyện nhỏ ấy mà các người cùng làm không xong, từ nay về sau đừng theo Hà Dĩ Kiệt tôi nữa, tôi không cần những thuộc hạ bất lực như vậy!”
“Cục trưởng Trần, chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm, anh em tôi và người phụ nữ của anh ta náo loạn một chút mâu thuẫn nhỏ. Ông cũng biết... phụ nữ không thể cưng chiều, đây chính là do bình thường người anh em của tôi cưng chiều cô ta quá mức, hơi chút không như ý, người phụ nữ kia liền giày vò liên tục, hiện tại hai người đã hòa hảo, chìm trong ngọt ngào rồi. Hơn nữa, Mạnh nhị thiếu là thân phận gì? Có dạng phụ nữ nào mà không lấy được tới tay, phải đi cường bạo làm gì? Tôi và anh ta quen biết khoảng mười năm, hôm nay vừa nhìn thấy tin tức như vậy, bản thân tôi đều trợn tròn mắt, cái này hoàn toàn là chuyện không thể nào đâu! Ông bán cho Hà mỗ tôi chút mặt mũi, chúng ta còn có nhiều thời gian, có chỗ cần dùng tới liền cứ việc thông báo cho người Hà mỗ tôi một tiếng...”
“Được được, chuyện đội hình sự lập án kia...”
Sau khi Hà Dĩ Kiệt nghe được đối phương nhận lời, dùng giọng quan lớn cười rộ lên: “Cục trưởng Trần thực sự là bạn chí cốt, chuyện ngày hôm nay là tôi nợ ông một nhân tình lớn, Hà mỗ nhớ kỹ.”
“Được được... Đa tạ đa tạ, về phía Tiêu thư ký, yên tâm... Tôi sẽ giúp ông nói một tiếng ...”
Từ khi đài truyền hình bắt đầu công bố tin tức này, điện thoại Hà Dĩ Kiệt chưa từng dừng qua. Mặc dù ở thành phố A, anh ta không phải lấy thúng úp voi, nhưng cũng là một nhân vật giậm chân một cái, thành phố A sẽ hoảng nhoáng lên, bởi vậy từ khi băng ghi âm phát ra ngoài cho tới bây giờ, chỉ ba tiếng, chuyện này liền bị che đậy xuống bảy tám phần.
Đợi đến khi giải quyết được chuyện quan trọng nhất, cũng chính là bên trạm cảnh sát hủy bỏ án, lúc này Hà Dĩ Kiệt mới thở dài một hơi, muốn thư ký tiến vào rót hai ly cà phê đậm, tự mình bưng tới bên cạnh Mạnh Thiệu Đình.
Thiệu Đình ngồi ở trên sô pha, hai tay ôm lấy đầu, cúi rất thấp, nhìn không thấy mặt, cũng nhìn không thấy biểu tình trên mặt.
Phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt chỉ mở một chiếc đèn tường nho nhỏ bên bàn làm việc, chờ lúc đi tới chỗ Mạnh Thiệu Đình, tầm mắt liền mờ tối gần như không thấy rõ .
“Thiệu Đình?” Hà Dĩ Kiệt cúi đầu gọi tên của anh, Mạnh Thiệu Đình vẫn đang ngồi bất động như cũ. Anh thật sự không biết nên làm sao ngẩng đầu lên đối mặt với Hà Dĩ Kiệt, ở trước mặt bạn tốt, anh chỉ cảm giác mình mất hết mặt mũi.
Ngàn tính vạn tính, ngàn nghĩ vạn nghĩ, anh lại chưa từng ngờ tới, Tĩnh Tri sẽ chính miệng thừa nhận với Mạnh Thiệu Tiệm chuyện anh đã từng cường bạo cô ở trong hôn lễ của cô...
Anh biết đây là một chuyện không thể tha thứ nhất của anh, anh cũng biết đây là một cây gai đâm vào trong ngực cô, thế nhưng anh không thể tưởng tượng, Tĩnh Tri lại cho anh một đả kích trầm trọng dưới tình huống như vậy.
Anh thà rằng cô ở dưới sự trợ giúp của Mạnh Thiệu Tiệm đánh ngất xỉu anh, trói anh lại, biến anh thành tàn phế rồi chuyển ra nước ngoài. Anh thà rằng cô giống như là mấy năm trước, trộm giá thầu thấp nhất của anh cho Mạnh Thiệu Tiệm, tiết lộ kế hoạch và đối sách của anh cho Mạnh Thiệu Tiệm, khiến anh thất bại thảm hại, anh cũng không muốn, cô chính miệng thừa nhận với người khác, là anh cường bạo cô...
Vào những năm còn trẻ, cũng xem một chút tiểu thuyết, cho tới bây giờ đều cười trừ những nhân vật chính động một tí thì đau lòng khó nhịn, tâm như tro nguội trong sách. Nhưng cho tới giờ phút này, anh mới xem như là chân chính nếm trải, như thế nào là tâm như tro nguội, như thế nào là đau lòng không chịu nổi.
“Dĩ Kiệt, có phải tôi rất thất bại, rất mất mặt...” Anh chậm rãi ngồi thẳng người, ở trong ánh sáng cô đơn đầy phòng, tựa ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn tường tuyết trắng trước mặt, không động thật lâu...
Nơi trái tim, giống như rách ra một lỗ thủng thật to, chảy máu ào ào, lại không cảm thấy đau. Có lẽ, đau đớn kia đã đến mức tê dại.
Anh nghĩ không ra? Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao? Nếu như không phải anh có đầy đủ chỗ dựa vững chắc, nếu như không phải anh có Hà Dĩ Kiệt - người bạn có thủ đoạn thông thiên, như vậy chờ đợi anh chính là tai ương lao ngục. Chẳng lẽ cô lại nghĩ không ra sao?
Hay là nói, cô hoàn toàn là đang thay đổi cách để trả thù cho Thiệu Hiên?
“Tôi mặc kệ các người dùng phương pháp gì, nói chung lúc tám giờ sáng ngày mai, tôi không muốn nghe được có bất kỳ đài truyền hình hoặc là tạp chí, báo chí nào đăng tin tức vào chuyện hôm nay. Được, nếu bọn họ không chịu xóa bỏ tin tức, liền đập phá phòng thu âm và in ấn của bọn họ cho tôi! Nếu chút chuyện nhỏ ấy mà các người cùng làm không xong, từ nay về sau đừng theo Hà Dĩ Kiệt tôi nữa, tôi không cần những thuộc hạ bất lực như vậy!”
“Cục trưởng Trần, chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm, anh em tôi và người phụ nữ của anh ta náo loạn một chút mâu thuẫn nhỏ. Ông cũng biết... phụ nữ không thể cưng chiều, đây chính là do bình thường người anh em của tôi cưng chiều cô ta quá mức, hơi chút không như ý, người phụ nữ kia liền giày vò liên tục, hiện tại hai người đã hòa hảo, chìm trong ngọt ngào rồi. Hơn nữa, Mạnh nhị thiếu là thân phận gì? Có dạng phụ nữ nào mà không lấy được tới tay, phải đi cường bạo làm gì? Tôi và anh ta quen biết khoảng mười năm, hôm nay vừa nhìn thấy tin tức như vậy, bản thân tôi đều trợn tròn mắt, cái này hoàn toàn là chuyện không thể nào đâu! Ông bán cho Hà mỗ tôi chút mặt mũi, chúng ta còn có nhiều thời gian, có chỗ cần dùng tới liền cứ việc thông báo cho người Hà mỗ tôi một tiếng...”
“Được được, chuyện đội hình sự lập án kia...”
Sau khi Hà Dĩ Kiệt nghe được đối phương nhận lời, dùng giọng quan lớn cười rộ lên: “Cục trưởng Trần thực sự là bạn chí cốt, chuyện ngày hôm nay là tôi nợ ông một nhân tình lớn, Hà mỗ nhớ kỹ.”
“Được được... Đa tạ đa tạ, về phía Tiêu thư ký, yên tâm... Tôi sẽ giúp ông nói một tiếng ...”
Từ khi đài truyền hình bắt đầu công bố tin tức này, điện thoại Hà Dĩ Kiệt chưa từng dừng qua. Mặc dù ở thành phố A, anh ta không phải lấy thúng úp voi, nhưng cũng là một nhân vật giậm chân một cái, thành phố A sẽ hoảng nhoáng lên, bởi vậy từ khi băng ghi âm phát ra ngoài cho tới bây giờ, chỉ ba tiếng, chuyện này liền bị che đậy xuống bảy tám phần.
Đợi đến khi giải quyết được chuyện quan trọng nhất, cũng chính là bên trạm cảnh sát hủy bỏ án, lúc này Hà Dĩ Kiệt mới thở dài một hơi, muốn thư ký tiến vào rót hai ly cà phê đậm, tự mình bưng tới bên cạnh Mạnh Thiệu Đình.
Thiệu Đình ngồi ở trên sô pha, hai tay ôm lấy đầu, cúi rất thấp, nhìn không thấy mặt, cũng nhìn không thấy biểu tình trên mặt.
Phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt chỉ mở một chiếc đèn tường nho nhỏ bên bàn làm việc, chờ lúc đi tới chỗ Mạnh Thiệu Đình, tầm mắt liền mờ tối gần như không thấy rõ .
“Thiệu Đình?” Hà Dĩ Kiệt cúi đầu gọi tên của anh, Mạnh Thiệu Đình vẫn đang ngồi bất động như cũ. Anh thật sự không biết nên làm sao ngẩng đầu lên đối mặt với Hà Dĩ Kiệt, ở trước mặt bạn tốt, anh chỉ cảm giác mình mất hết mặt mũi.
Ngàn tính vạn tính, ngàn nghĩ vạn nghĩ, anh lại chưa từng ngờ tới, Tĩnh Tri sẽ chính miệng thừa nhận với Mạnh Thiệu Tiệm chuyện anh đã từng cường bạo cô ở trong hôn lễ của cô...
Anh biết đây là một chuyện không thể tha thứ nhất của anh, anh cũng biết đây là một cây gai đâm vào trong ngực cô, thế nhưng anh không thể tưởng tượng, Tĩnh Tri lại cho anh một đả kích trầm trọng dưới tình huống như vậy.
Anh thà rằng cô ở dưới sự trợ giúp của Mạnh Thiệu Tiệm đánh ngất xỉu anh, trói anh lại, biến anh thành tàn phế rồi chuyển ra nước ngoài. Anh thà rằng cô giống như là mấy năm trước, trộm giá thầu thấp nhất của anh cho Mạnh Thiệu Tiệm, tiết lộ kế hoạch và đối sách của anh cho Mạnh Thiệu Tiệm, khiến anh thất bại thảm hại, anh cũng không muốn, cô chính miệng thừa nhận với người khác, là anh cường bạo cô...
Vào những năm còn trẻ, cũng xem một chút tiểu thuyết, cho tới bây giờ đều cười trừ những nhân vật chính động một tí thì đau lòng khó nhịn, tâm như tro nguội trong sách. Nhưng cho tới giờ phút này, anh mới xem như là chân chính nếm trải, như thế nào là tâm như tro nguội, như thế nào là đau lòng không chịu nổi.
“Dĩ Kiệt, có phải tôi rất thất bại, rất mất mặt...” Anh chậm rãi ngồi thẳng người, ở trong ánh sáng cô đơn đầy phòng, tựa ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn tường tuyết trắng trước mặt, không động thật lâu...
Nơi trái tim, giống như rách ra một lỗ thủng thật to, chảy máu ào ào, lại không cảm thấy đau. Có lẽ, đau đớn kia đã đến mức tê dại.
Anh nghĩ không ra? Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao? Nếu như không phải anh có đầy đủ chỗ dựa vững chắc, nếu như không phải anh có Hà Dĩ Kiệt - người bạn có thủ đoạn thông thiên, như vậy chờ đợi anh chính là tai ương lao ngục. Chẳng lẽ cô lại nghĩ không ra sao?
Hay là nói, cô hoàn toàn là đang thay đổi cách để trả thù cho Thiệu Hiên?
Tác giả :
Minh Châu Hoàn