Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 443
Tĩnh Ngôn bỗng nhiên vươn tay qua bàn, cầm lấy tay anh. Cô ta có chút nôn nóng nhìn anh nói: “Thiệu Đình, chỉ cần anh còn cần em, em liền nói hết chuyện em biết cho anh, em sẽ giúp anh đoạt lại Mạnh thị. Anh muốn gì, em đều giúp anh lấy đến tay...”
“Phó tiểu thư, xin tự trọng.” Mạnh Thiệu Đình không lưu tình chút nào, rút ra tay từ trong lòng bàn tay cô ta ra. Anh cười lạnh một tiếng, đáy mắt lại có trào phúng thương hại: “Tôi không cần hổ trợ của cô. Phó tiểu thư, nói thật, tôi nghĩ muốn cái gì, chính tôi sẽ tự đi tranh thủ, còn chưa cần phải dựa vào phụ nữ. Huống chi, cô biết tôi thực sự nghĩ muốn cái gì không?”
“Em đương nhiên biết, anh muốn đoạt lại Mạnh thị, anh muốn thắng Mạnh Thiệu Tiệm...”
“Sai!” Mạnh Thiệu Đình cười giọng mỉa mai: “Nếu cô nghĩ như vậy, thì có phần quá coi thường tôi. Mạnh thị rất lớn mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không thể không có nó. Thế giới này rất lớn, ngồi nắm giữ Mạnh thị, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tiền là thứ kiểm không hết, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, có rất nhiều người có quyền thế lợi hại hơn mình, muốn ganh đua so sánh, không khỏi có phần buồn cười.”
“Huống chi, anh ta là anh cả của tôi, tôi chưa từng ôm tâm tư tranh đoạt.”
“Anh xem anh ta là anh trai, anh ta chưa chắc cũng nghĩ giống anh, cũng xem anh như anh em!”
“Anh ta nghĩ thế nào là chuyện của anh ta, tôi làm như thế nào lại là chuyện của tôi. Phó tiểu thư, nói nhiều như vậy, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, lão tam hút ma túy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Phó Tĩnh Ngôn có chút ngượng ngùng nhìn anh, nhưng vẫn còn chưa cam lòng: “Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc thứ anh muốn là cái gì?”
“Tôi đã lấy được.” Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, đáy mắt đều tràn đầy ôn nhu.
Tĩnh Ngôn sửng sốt, hồi lâu sau, cô ta mới như tìm được giọng nói của mình, nhẹ nhàng nỉ non: “Là chị ta?”
“Đúng, là cô ấy. Từ đầu chí cuối cũng chỉ là cô ấy, cho tới bây giờ cũng chỉ có cô ấy.”
“Vậy em thì sao? Lúc trước khi chị ta về nhà lại mặt(1), anh không muốn theo chị ta, anh ở chung với em, anh nói anh thích em, anh chán ghét chị ta, anh đều quên rồi sao?”
Phó Tĩnh Ngôn có chút kích động, thần sắc của cô ta có hơi quái dị, thoạt nhìn rõ ràng có điểm gì đó hơi là lạ.
Mạnh Thiệu Đình cực kỳ chán ghét nhắc lại chuyện xưa với cô ta, lúc ấy anh tuổi trẻ và hết sức khinh cuồng, cũng chưa từng để ai vào mắt. Oanh oanh yến yến lượn quanh bên người, nhiều không kể xiết, nhưng anh chưa bao giờ từng thật sự giao tim ra. Nói anh bạc tình cũng được, nói anh lòng dạ ác độc cũng tốt, anh có sai, cũng chỉ là không yêu bọn họ mà thôi!
“Chỉ là sai lầm buồn cười lúc còn trẻ, đã nhiều năm như vậy, Phó tiểu thư vẫn nên quên đi quá khứ thì sẽ tốt hơn.”
Anh bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi đặt xuống. Nâng cổ tay xem đồng hồ một chút, đã là năm giờ chiều, nghĩ đến cô còn đang ở nhà một mình, ngực không khỏi ấm áp.
“Quên đi? Anh muốn em quên thế nào? Anh là người đàn ông đầu tiên của em, khi đó em chỉ mới mười chín tuổi, tuổi vừa biết yêu liền gặp được anh, yêu anh, nhưng không ngờ kết quả là anh chỉ vui đùa một chút mà thôi?”
Nước mắt Phó Tĩnh Ngôn tách tách rơi xuống, cô ta vẫn dựa vào kỷ niệm giữa cô ta và Mạnh Thiệu Đình để chống đỡ, lúc trước anh đối xử với cô ta cũng xem như rất cưng chiều. Qua nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn suy nghĩ, mặc kệ sau này anh thế nào, lúc ban đầu anh cũng đã từng yêu cô ta?
Thế nhưng bây giờ anh nói cái gì? Anh nói đây chẳng qua là sai lầm buồn cười vào lúc trẻ tuổi! Muốn cô quên đi!
Chút tình cảm kia với anh mà nói là sai lầm buồn cười, nhưng đối với cô mà nói lại là toàn bộ sinh mệnh! Cô yêu anh, kể cả hiện tại, cô vẫn yêu anh. Chỉ cần anh nói một chữ, cô lập tức có thể không chút do dự buông tha tất cả những thứ đã đạt được vào bây giờ, trở lại bên cạnh anh. Cô sẽ không hề oán hận một câu, giúp anh lần nữa đoạt lại hết thảy!
“Phó tiểu thư, tôi cáo từ trước.” Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn phiền chán, gọi phục vụ qua đây tính tiền. Nói anh ích kỷ cũng được, đối với người anh chán ghét ghét và không quan tâm, từ trước đến nay anh sẽ không bỏ ra quá nhiều tình cảm và quan hệ, chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
“Anh phái người đi tìm một người mập mạp có tên là Ngụy Nhị, tam thiếu hút ma túy chính là do hắn kéo xuống nước. Trước đây hắn cũng là một nhân vật, chỉ là hút ma túy thành nghiện nên cạn sạch hết gia sản, em ngẫu nhiên nghe trộm được Mạnh Thiệu Tiệm nói điện thoại, anh ta có liên quan với người đó.”
Sau khi phục vụ rời đi, phó Tĩnh Ngôn đã khôi phục sự bình tĩnh, cô ta trầm mặc, chậm rãi đứng lên, nhưng tinh thần có chút hoảng hốt nhìn Mạnh Thiệu Đình, khóe môi tái nhợt chậm rãi hiện lên một nụ cười nhạt. Ánh mắt của cô ta sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên trở nên rực rỡ, cô ta lảo đảo nhào vào trong ngực anh, lập tức ôm chặt Mạnh Thiệu Đình, gần như là nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Em không muốn để chị ta dễ chịu, em chính là không muốn để chị ta dễ chịu!”
“Phó tiểu thư, xin tự trọng.” Mạnh Thiệu Đình không lưu tình chút nào, rút ra tay từ trong lòng bàn tay cô ta ra. Anh cười lạnh một tiếng, đáy mắt lại có trào phúng thương hại: “Tôi không cần hổ trợ của cô. Phó tiểu thư, nói thật, tôi nghĩ muốn cái gì, chính tôi sẽ tự đi tranh thủ, còn chưa cần phải dựa vào phụ nữ. Huống chi, cô biết tôi thực sự nghĩ muốn cái gì không?”
“Em đương nhiên biết, anh muốn đoạt lại Mạnh thị, anh muốn thắng Mạnh Thiệu Tiệm...”
“Sai!” Mạnh Thiệu Đình cười giọng mỉa mai: “Nếu cô nghĩ như vậy, thì có phần quá coi thường tôi. Mạnh thị rất lớn mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không thể không có nó. Thế giới này rất lớn, ngồi nắm giữ Mạnh thị, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tiền là thứ kiểm không hết, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, có rất nhiều người có quyền thế lợi hại hơn mình, muốn ganh đua so sánh, không khỏi có phần buồn cười.”
“Huống chi, anh ta là anh cả của tôi, tôi chưa từng ôm tâm tư tranh đoạt.”
“Anh xem anh ta là anh trai, anh ta chưa chắc cũng nghĩ giống anh, cũng xem anh như anh em!”
“Anh ta nghĩ thế nào là chuyện của anh ta, tôi làm như thế nào lại là chuyện của tôi. Phó tiểu thư, nói nhiều như vậy, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, lão tam hút ma túy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Phó Tĩnh Ngôn có chút ngượng ngùng nhìn anh, nhưng vẫn còn chưa cam lòng: “Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc thứ anh muốn là cái gì?”
“Tôi đã lấy được.” Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, đáy mắt đều tràn đầy ôn nhu.
Tĩnh Ngôn sửng sốt, hồi lâu sau, cô ta mới như tìm được giọng nói của mình, nhẹ nhàng nỉ non: “Là chị ta?”
“Đúng, là cô ấy. Từ đầu chí cuối cũng chỉ là cô ấy, cho tới bây giờ cũng chỉ có cô ấy.”
“Vậy em thì sao? Lúc trước khi chị ta về nhà lại mặt(1), anh không muốn theo chị ta, anh ở chung với em, anh nói anh thích em, anh chán ghét chị ta, anh đều quên rồi sao?”
Phó Tĩnh Ngôn có chút kích động, thần sắc của cô ta có hơi quái dị, thoạt nhìn rõ ràng có điểm gì đó hơi là lạ.
Mạnh Thiệu Đình cực kỳ chán ghét nhắc lại chuyện xưa với cô ta, lúc ấy anh tuổi trẻ và hết sức khinh cuồng, cũng chưa từng để ai vào mắt. Oanh oanh yến yến lượn quanh bên người, nhiều không kể xiết, nhưng anh chưa bao giờ từng thật sự giao tim ra. Nói anh bạc tình cũng được, nói anh lòng dạ ác độc cũng tốt, anh có sai, cũng chỉ là không yêu bọn họ mà thôi!
“Chỉ là sai lầm buồn cười lúc còn trẻ, đã nhiều năm như vậy, Phó tiểu thư vẫn nên quên đi quá khứ thì sẽ tốt hơn.”
Anh bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi đặt xuống. Nâng cổ tay xem đồng hồ một chút, đã là năm giờ chiều, nghĩ đến cô còn đang ở nhà một mình, ngực không khỏi ấm áp.
“Quên đi? Anh muốn em quên thế nào? Anh là người đàn ông đầu tiên của em, khi đó em chỉ mới mười chín tuổi, tuổi vừa biết yêu liền gặp được anh, yêu anh, nhưng không ngờ kết quả là anh chỉ vui đùa một chút mà thôi?”
Nước mắt Phó Tĩnh Ngôn tách tách rơi xuống, cô ta vẫn dựa vào kỷ niệm giữa cô ta và Mạnh Thiệu Đình để chống đỡ, lúc trước anh đối xử với cô ta cũng xem như rất cưng chiều. Qua nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn suy nghĩ, mặc kệ sau này anh thế nào, lúc ban đầu anh cũng đã từng yêu cô ta?
Thế nhưng bây giờ anh nói cái gì? Anh nói đây chẳng qua là sai lầm buồn cười vào lúc trẻ tuổi! Muốn cô quên đi!
Chút tình cảm kia với anh mà nói là sai lầm buồn cười, nhưng đối với cô mà nói lại là toàn bộ sinh mệnh! Cô yêu anh, kể cả hiện tại, cô vẫn yêu anh. Chỉ cần anh nói một chữ, cô lập tức có thể không chút do dự buông tha tất cả những thứ đã đạt được vào bây giờ, trở lại bên cạnh anh. Cô sẽ không hề oán hận một câu, giúp anh lần nữa đoạt lại hết thảy!
“Phó tiểu thư, tôi cáo từ trước.” Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn phiền chán, gọi phục vụ qua đây tính tiền. Nói anh ích kỷ cũng được, đối với người anh chán ghét ghét và không quan tâm, từ trước đến nay anh sẽ không bỏ ra quá nhiều tình cảm và quan hệ, chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
“Anh phái người đi tìm một người mập mạp có tên là Ngụy Nhị, tam thiếu hút ma túy chính là do hắn kéo xuống nước. Trước đây hắn cũng là một nhân vật, chỉ là hút ma túy thành nghiện nên cạn sạch hết gia sản, em ngẫu nhiên nghe trộm được Mạnh Thiệu Tiệm nói điện thoại, anh ta có liên quan với người đó.”
Sau khi phục vụ rời đi, phó Tĩnh Ngôn đã khôi phục sự bình tĩnh, cô ta trầm mặc, chậm rãi đứng lên, nhưng tinh thần có chút hoảng hốt nhìn Mạnh Thiệu Đình, khóe môi tái nhợt chậm rãi hiện lên một nụ cười nhạt. Ánh mắt của cô ta sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên trở nên rực rỡ, cô ta lảo đảo nhào vào trong ngực anh, lập tức ôm chặt Mạnh Thiệu Đình, gần như là nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Em không muốn để chị ta dễ chịu, em chính là không muốn để chị ta dễ chịu!”
Tác giả :
Minh Châu Hoàn