Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 436
Cô ngoan ngoãn buộc áo choàng tắm ngồi dậy, nhìn anh cầm máy sấy tóc qua đứng ở trước mặt cô, dịu dàng sấy tóc cho cô.
Máy sấy kêu vù vù, bọn họ liền không nói gì. Một lát sau, cô cảm giác động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, nhịn không được kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh nhìn sững sờ nơi nào đó trên đỉnh đầu cô, đáy mắt tựa hồ có áy náy, lại như có đau lòng nồng đậm...
Cô lập tức hiểu ra, trong ngực hơi chua xót, nhớ tới những chuyện bọn họ từng trải qua, cô cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhẹ nhàng ôm anh, ôn nhu an ủi: “Không có việc gì, mặc dù chỗ đó không mọc tóc được, nhưng cũng may không nhìn thấy, chỉ có một khối rất nhỏ...”
“Tĩnh Tri...” Anh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, giọng nói truyền đến hơi run rẩy: “Có phải em rất hận anh không? Khi đó, có phải em hận chết anh, hận chết tên khốn kiếp như anh không? Anh đối xử với em không tốt, lại còn nhẫn tâm như vậy. Tĩnh Tri... anh khiến em chịu nhiều đau khổ như thế...”
“Nhưng mà bây giờ anh rất thương em, rất yêu em, đã bồi thường cho em gấp bội rồi mà? Quá khứ đều đã qua, Thiệu Đình... anh luôn luôn nói với em, người phải hướng về phía trước, tại sao anh lại quên rồi?”
“Anh đều biết... Thế nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, lúc đó anh bị điên rồi, sao lại giày vò em như vậy chứ? Bây giờ nghĩ lại, chính anh cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình, anh từng làm sai nhiều chuyện như vậy, rất sai, sai đến không thể tha thứ. Thế nhưng Tĩnh Tri... em lại vẫn trở về bên cạnh anh, anh thực sự không biết, thực sự không biết nên nói cái gì cho phải... Em có hoàn toàn tha thứ cho anh không? Tĩnh Tri, em nói cho anh biết...”
Tĩnh Tri lại là nhẹ nhàng cúi đầu, hồi lâu sau, lúc anh vô cùng lo lắng bất an đến gần như vỡ tan, cô mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì em cũng có thể tha thứ cho anh, nhưng chỉ có một việc, em không có cách nào, ít nhất là hiện tại, em
thật không có biện pháp hoàn toàn tha thứ cho anh... Thiệu Đình, cho em chút thời gian được không?”
“Có phải chuyện cha qua đời không?” Tâm Mạnh Thiệu Đình dần dần trầm xuống, không tự chủ nắm chặt bả vai của cô...
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, cô vốn không muốn nói, chỉ hi vọng thời gian có thể làm cho cô dần dần quên mất những chuyện đó. Nhưng hiện tại, cô bỗng nhiên rất muốn giao tất cả suy nghĩ trong trái tim ra, nói cho anh biết hết, cô cũng không muốn có bất kỳ ngăn cách gì với anh!
“Là hôn lễ của em và Thiệu Hiên...”
Anh lập tức ngơ ngẩn lui về phía sau hai bước, Tĩnh Tri lại đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Em từng hận anh, cực kỳ hận. Khi đó, em hận không thể khiến anh chết đi, hơn nữa, em thật sự đã hạ quyết tâm quên anh, không muốn yêu anh nữa. Anh phải biết, làm một người phụ nữ, để ý nhất là cái gì, điều quan trọng nhất là cái gì. Anh... cường bạo em ở trong hôn lễ của em, em thực sự là rất hận anh...”
Giọng nói của cô lập tức nghẹn ngào, lại níu chặt vạt áo của anh hơn. Cảm giác được thân thể anh hơi run rẩy, cô lại mềm lòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh: “Không có người phụ nữ nào có thể quên được chuyện như vậy, khi đó em cũng từng suy nghĩ, nếu như kiếp này em còn có thể tha thứ cho anh, Phó Tĩnh Tri em thực sự cũng quá tài ba rồi!”
Sống lưng anh đột nhiên cứng đờ, “Tĩnh Tri...”
“Thế nhưng, chuyện trời đời này, ai có thể nói rõ được? Anh làm nhiều chuyện cho em như vậy, anh làm cho Phi Đồng nhiều chuyện như vậy, bởi vì em và Phi Đồng, anh thiếu chút nữa không còn tính mạng, sao em còn thờ ở được? Nói em vết sẹo vừa lành liền quên đau cũng được, nói em quá dễ dàng dao động cũng tốt, em không có cách nào lại lừa chính mình, em muốn tha thứ cho anh, muốn bắt đầu với anh lần nữa...”
“Tĩnh Tri... anh sẽ không phụ lòng em!” Anh không giỏi nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lúc này mỗi một câu, mỗi một chữ anh nói với cô, anh chắc chắn mình đều sẽ làm được.
“Em tin anh, em tin anh sẽ đối tốt với em, cũng sẽ đối tốt với Phi Đồng...”
Vẻ mặt của anh lại bỗng nhiên ngưng trọng: “Nói đến Phi Đồng, đúng lúc anh có chuyện muốn thương lượng với em...”
Trong chăn mềm mại ấm áp, Tĩnh Tri dựa vào ngực anh hồi lâu, cũng không nói gì. Sau một lúc yên tĩnh, Tĩnh Tri mới cúi đầu mở miệng: “Nhất định phải đưa Phi Đồng đi sao?”
“Anh thật rất lo lắng cho thằng bé, hiện tại chuyện đã xảy ra đều rất kỳ lạ, anh cảm giác còn có thể có chuyện gì đó sắp phát sinh. Đúng lúc hiện nay bác cả anh ở Australia, ông ấy đã lớn tuổi nhưng không có con, dưới gối trống không, hơn nữa học thức uyên bác, để ông ấy chiếu cố Phi Đồng, ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ. Hơn nữa, uy vọng của bác cả anh rất cao, ở bên cạnh ông ấy, người nào muốn động tay động chân cũng phải cố kỵ mấy phần.” Anh biết cô không muốn, thế nhưng có rất nhiều chuyện, bởi vì đáp ứng Thiệu Hiên, liền không có cách nào nói với cô, chỉ có thể giấu giếm mơ hồ. Nhưng anh luôn có một loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão, anh có thể phòng bị, thế nhưng một lần hai lần hoàn hảo, nhưng thời gian lâu dài, không khỏi sẽ có sơ suất...
Hơn nữa, nhà họ Mạnh luôn luôn không có thế lực ở châu Úc, cho dù có người thật muốn làm gì Phi Đồng, ở bên kia cũng không dễ hạ thủ, huống chi còn có bác cả ở đó.
Máy sấy kêu vù vù, bọn họ liền không nói gì. Một lát sau, cô cảm giác động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, nhịn không được kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh nhìn sững sờ nơi nào đó trên đỉnh đầu cô, đáy mắt tựa hồ có áy náy, lại như có đau lòng nồng đậm...
Cô lập tức hiểu ra, trong ngực hơi chua xót, nhớ tới những chuyện bọn họ từng trải qua, cô cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhẹ nhàng ôm anh, ôn nhu an ủi: “Không có việc gì, mặc dù chỗ đó không mọc tóc được, nhưng cũng may không nhìn thấy, chỉ có một khối rất nhỏ...”
“Tĩnh Tri...” Anh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, giọng nói truyền đến hơi run rẩy: “Có phải em rất hận anh không? Khi đó, có phải em hận chết anh, hận chết tên khốn kiếp như anh không? Anh đối xử với em không tốt, lại còn nhẫn tâm như vậy. Tĩnh Tri... anh khiến em chịu nhiều đau khổ như thế...”
“Nhưng mà bây giờ anh rất thương em, rất yêu em, đã bồi thường cho em gấp bội rồi mà? Quá khứ đều đã qua, Thiệu Đình... anh luôn luôn nói với em, người phải hướng về phía trước, tại sao anh lại quên rồi?”
“Anh đều biết... Thế nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, lúc đó anh bị điên rồi, sao lại giày vò em như vậy chứ? Bây giờ nghĩ lại, chính anh cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình, anh từng làm sai nhiều chuyện như vậy, rất sai, sai đến không thể tha thứ. Thế nhưng Tĩnh Tri... em lại vẫn trở về bên cạnh anh, anh thực sự không biết, thực sự không biết nên nói cái gì cho phải... Em có hoàn toàn tha thứ cho anh không? Tĩnh Tri, em nói cho anh biết...”
Tĩnh Tri lại là nhẹ nhàng cúi đầu, hồi lâu sau, lúc anh vô cùng lo lắng bất an đến gần như vỡ tan, cô mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì em cũng có thể tha thứ cho anh, nhưng chỉ có một việc, em không có cách nào, ít nhất là hiện tại, em
thật không có biện pháp hoàn toàn tha thứ cho anh... Thiệu Đình, cho em chút thời gian được không?”
“Có phải chuyện cha qua đời không?” Tâm Mạnh Thiệu Đình dần dần trầm xuống, không tự chủ nắm chặt bả vai của cô...
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, cô vốn không muốn nói, chỉ hi vọng thời gian có thể làm cho cô dần dần quên mất những chuyện đó. Nhưng hiện tại, cô bỗng nhiên rất muốn giao tất cả suy nghĩ trong trái tim ra, nói cho anh biết hết, cô cũng không muốn có bất kỳ ngăn cách gì với anh!
“Là hôn lễ của em và Thiệu Hiên...”
Anh lập tức ngơ ngẩn lui về phía sau hai bước, Tĩnh Tri lại đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Em từng hận anh, cực kỳ hận. Khi đó, em hận không thể khiến anh chết đi, hơn nữa, em thật sự đã hạ quyết tâm quên anh, không muốn yêu anh nữa. Anh phải biết, làm một người phụ nữ, để ý nhất là cái gì, điều quan trọng nhất là cái gì. Anh... cường bạo em ở trong hôn lễ của em, em thực sự là rất hận anh...”
Giọng nói của cô lập tức nghẹn ngào, lại níu chặt vạt áo của anh hơn. Cảm giác được thân thể anh hơi run rẩy, cô lại mềm lòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh: “Không có người phụ nữ nào có thể quên được chuyện như vậy, khi đó em cũng từng suy nghĩ, nếu như kiếp này em còn có thể tha thứ cho anh, Phó Tĩnh Tri em thực sự cũng quá tài ba rồi!”
Sống lưng anh đột nhiên cứng đờ, “Tĩnh Tri...”
“Thế nhưng, chuyện trời đời này, ai có thể nói rõ được? Anh làm nhiều chuyện cho em như vậy, anh làm cho Phi Đồng nhiều chuyện như vậy, bởi vì em và Phi Đồng, anh thiếu chút nữa không còn tính mạng, sao em còn thờ ở được? Nói em vết sẹo vừa lành liền quên đau cũng được, nói em quá dễ dàng dao động cũng tốt, em không có cách nào lại lừa chính mình, em muốn tha thứ cho anh, muốn bắt đầu với anh lần nữa...”
“Tĩnh Tri... anh sẽ không phụ lòng em!” Anh không giỏi nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lúc này mỗi một câu, mỗi một chữ anh nói với cô, anh chắc chắn mình đều sẽ làm được.
“Em tin anh, em tin anh sẽ đối tốt với em, cũng sẽ đối tốt với Phi Đồng...”
Vẻ mặt của anh lại bỗng nhiên ngưng trọng: “Nói đến Phi Đồng, đúng lúc anh có chuyện muốn thương lượng với em...”
Trong chăn mềm mại ấm áp, Tĩnh Tri dựa vào ngực anh hồi lâu, cũng không nói gì. Sau một lúc yên tĩnh, Tĩnh Tri mới cúi đầu mở miệng: “Nhất định phải đưa Phi Đồng đi sao?”
“Anh thật rất lo lắng cho thằng bé, hiện tại chuyện đã xảy ra đều rất kỳ lạ, anh cảm giác còn có thể có chuyện gì đó sắp phát sinh. Đúng lúc hiện nay bác cả anh ở Australia, ông ấy đã lớn tuổi nhưng không có con, dưới gối trống không, hơn nữa học thức uyên bác, để ông ấy chiếu cố Phi Đồng, ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ. Hơn nữa, uy vọng của bác cả anh rất cao, ở bên cạnh ông ấy, người nào muốn động tay động chân cũng phải cố kỵ mấy phần.” Anh biết cô không muốn, thế nhưng có rất nhiều chuyện, bởi vì đáp ứng Thiệu Hiên, liền không có cách nào nói với cô, chỉ có thể giấu giếm mơ hồ. Nhưng anh luôn có một loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão, anh có thể phòng bị, thế nhưng một lần hai lần hoàn hảo, nhưng thời gian lâu dài, không khỏi sẽ có sơ suất...
Hơn nữa, nhà họ Mạnh luôn luôn không có thế lực ở châu Úc, cho dù có người thật muốn làm gì Phi Đồng, ở bên kia cũng không dễ hạ thủ, huống chi còn có bác cả ở đó.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn