Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 432
Thân thể của cô bị anh xoa nắn đến gần như mềm nhũn, bàn tay sớm đã nóng lên, chui vào dọc theo áo lông dê của cô, khẽ xoa ở bên hông cô trong chốc lát, liền thô lỗ và bá đạo chui lên. Khóa áo lót sớm được anh thành thạo đẩy ra, quần áo của cô có chút chặt, bàn tay của anh không chen vào trong đồ lót của cô, cách áo ngực nắm chặt lấy mềm mại xinh đẹp của cô, chỉ là khó khăn khẽ động, sẽ khiến cô nhịn không được ngâm nga một tiếng. Ngực trắng mịn của cô hơi ưỡn cao, lại tức đến bị bàn tay của anh phủ lên. Nó rất vừa vặn với lòng bàn tay của anh, đỉnh mềm mại xinh xắn vẫn còn đang ngủ say, nhưng nhiệt độ của anh lại đánh thức nó từng chút một...
Cách một tầng vật liệu may mặc, lại giống như càng thêm mẫn cảm. Anh bắt đầu dùng sức xoa bóp, mềm mại của cô sống lại ở trong lòng bàn tay của anh, ngực trướng khó chịu, cúi đầu xuống, gục ở trên cổ của anh, hô hấp nặng nề. Động tác của anh mạnh mẽ, cô đè nén tiếng hô nhỏ hoặc cao giọng 'a' một tiếng, khiến toàn thân anh đều căng thẳng đến khó chịu, hận không thể lập tức có thể hủy ăn vào trong bụng mới tốt!
“Tĩnh Tri... Tĩnh Tri... Anh nghĩ muốn em... Tĩnh Tri... Cho anh, có được không?” Hơi thở anh dày đặc, lại không thích chạm vào cô mà cách một tầng vật liệu may mặc, rút bàn tay ra khỏi, kéo áo lông cô xuống, muốn cởi bỏ giúp cô, trong đáy lòng cô vẫn sợ hãi chống đối với anh, không muốn anh đụng vào...
Cố nén dục vọng gần như đã dâng lên của mình, anh khàn giọng cúi đầu hôn cô hỏi...
Cô gần như xấu hổ đến khóc lên. Người này! Rốt cuộc hôm nay bị gì thế? Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động nói với anh... cô... cô cũng muốn anh?
Thấy cô cúi đầu không nói, trong lòng anh không khỏi hơi trầm xuống, hai tay cũng rút ra khỏi áo lông của cô, không ngờ cô lại ôm chặt anh, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh... anh đi nhìn một chút, cửa phòng của chúng ta... đã khóa trái chưa...”
“Ừ.” Lúc đầu anh còn chưa phản ứng kịp, tiếng trả lời cũng có chút mất mác, sau hai ba giây liền hiểu ý của cô, cả người anh lập tức giống như điên rồi kéo rơi áo của cô, môi cũng một đường lướt qua môi của cô, lướt qua xương quai xanh hình cung như hồ nước thu của cô, lướt qua hai vai giống như tuyết trắng, hơi cắn dây áo lót của cô, cởi áo ngực đã sớm nới lỏng của cô ra. Anh khàn giọng, hơi thở dốc nói: “Đã sớm khóa trái ... Yên tâm... Hôm nay sẽ không có ai đến... Không ai quấy rầy chúng ta... Mãi cho đến tối ngày mai, cũng không có người quấy rầy chúng ta...”
“Anh! Anh lại tìm đường chết...” Ban ngày ban mặt, cứ như vậy bị anh cởi quần áo ở bên cạnh bàn trước cửa sổ, cô xấu hổ đến toàn thân run lẩy bẩy, trốn ở trong ngực của anh, ôm chặt cánh tay, chính là không chịu ngẩng đầu lên...
“Tĩnh Tri... Cho anh xem, cho anh liếc mắt nhìn...” Anh thở gấp nặng nề, bàn tay to có lực tách cánh tay đang kiềm chặt của cô ra, Tĩnh Tri chết cũng không chịu, càng ôm chặt ngực hơn, lại không biết động tác của cô có bao nhiêu mê người, khe rãnh như ẩn như hiện khiến anh nhìn đến máu đều sôi trào, anh thực sự là bị yêu tinh này dằn vặt đến chết!
Cô vốn rất trắng, nhưng cũng không phải trắng bệch, mà là trắng như trân châu, nhẵn nhụi lại sáng bóng, đặc biệt vào lúc kích động hoặc động tình, da thịt của cô càng biến thành màu hồng phấn đáng yêu. Mặc dù thoạt nhìn cô cực gầy, nhưng trên người lại không phải chỉ có xương cốt khô khan. Bởi vì xương cốt của cô tinh tế tinh xảo khác hẳn người thường, vì thế tuy trên người cô có chút ít thịt, nhưng thoạt nhìn vẫn yếu đuối gầy gò như cũ, chỉ là vừa sờ tới, liền cảm thấy mềm nhẵn non mịn, chỉ là...
So với anh, thể trạng và vóc người của cô vẫn là quá nhỏ xinh, mặc dù anh không to lớn cường tráng giống như những người đàn ông cơ bắp trên ti vi, nhưng tóm lại vẫn cao to cường tráng hơn người đàn ông bình thường. Bộ dáng nho nhỏ của cô, khiến anh nhìn liền mềm lòng không nỡ dùng sức... Tựa hồ sợ hãi chính mình hơi phóng túng một chút, sẽ giày vò khiến cô mệt lả...
“Anh đã sớm sờ qua, cũng nhìn qua rồi... em còn xấu hổ làm gì?” Ở trên chuyện nam nữ, anh thật sự rất hư hỏng! Thuận miệng nói ra đều là lời khiến cô
gần như muốn tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc lập tức đâm đầu chết mới tốt! Nhưng anh lại rất tùy tiện, giống như là đang hỏi cô ăn cơm chưa!
Cuối cùng không kháng cự nổi sức lực của anh, liền bị anh khi dễ đẩy cánh tay ra. Tĩnh Tri nước mắt lưng tròng, gắt gao cắn môi, xoay mặt sang một bên, cũng không chịu liếc nhìn anh một cái...
Tuy Mạnh Thiệu Đình đau lòng và không đành lòng, nhưng thật vất vả mới khiến mình hưởng phúc lợi một lần, lại thành thật không chịu cứ như vậy buông tha thời cơ tốt.
Trời cao giống như quá thiên vị cô! Đứa nhỏ cũng sắp bốn tuổi rồi, vóc người của cô lại vẫn giống như thiếu nữ, ngực đặc biệt cứng rắn vểnh cao, hình dạng tốt đẹp khiến anh nhìn liền không nỡ dời mắt đi...
May là, sau này cô sẽ vĩnh viễn là của anh, mỗi một chỗ trên người, ngay cả đầu ngón chân cũng chỉ được một mình anh đụng vào! Sau này ra cửa, luôn muốn bọc kín cô thật chặt, sẽ không cho phép người đàn ông khác liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái. Không, đừng nói thật sự để người khác nhìn thấy, dù cho chỉ là nghĩ thôi, anh cũng sẽ cảm giác mình muốn nổi điên!
“Anh -- anh nhìn đủ chưa, Mạnh Thiệu Đình!” Cổ tay Tĩnh Tri bị anh siết chặt, cứ như vậy liền bại lộ ở trước mặt của anh từng chút một, cuối cùng không có cách nào lại trầm mặc nữa, không để ý rụt rè, đỏ mặt cắn môi oán hận nhìn anh, lại bị vẻ mặt của người nọ làm khiếp sợ...
Bộ dáng anh như muốn ăn sạch cô, thật sự là quá dọa người, Tĩnh Tri gần như đều không dám nghĩ tới. Đợi lát nữa, anh có thể khi dễ nghiền xương cốt cô thành bột phấn không?
“Sao có thể nhìn đủ? Dù sau này mỗi ngày đều nhìn nửa tiếng đồng hồ... Anh cũng nhìn không đủ...” Anh cười lưu manh, lúc này mới buông cổ tay cô ra. Vào lúc cô chưa kịp ôm ngực, dán môi cực nóng lên đỉnh ngực của cô, giọng nói mơ hồ không rõ nặng nề vang lên: “Không chỉ nhìn không đủ... nếm, cũng luôn luôn không nếm đủ ...”
“Mạnh Thiệu Đình!” Tĩnh Tri lập tức bưng kín mặt, cô thực sự là bị anh đánh bại! Miệng của anh còn có thể hư hỏng hơn không?
“Tĩnh Tĩnh... Tĩnh Tĩnh...” Mặt anh chôn ở giữa ngực của cô, môi nóng hạ xuống từng dấu dâu tây màu hồng nhạt trên da thịt non mềm của cô. Cô dần dần cảm giác toàn thân mình đều xông lên cảm giác tê dại không có cách nào hình dung. Không biết từ lúc nào, quần jean của cô bị anh kéo xuống, không biết từ lúc nào, người đàn ông chết tiệt này đã cởi sạch sẽ chính mình ra...
Cách một tầng vật liệu may mặc, lại giống như càng thêm mẫn cảm. Anh bắt đầu dùng sức xoa bóp, mềm mại của cô sống lại ở trong lòng bàn tay của anh, ngực trướng khó chịu, cúi đầu xuống, gục ở trên cổ của anh, hô hấp nặng nề. Động tác của anh mạnh mẽ, cô đè nén tiếng hô nhỏ hoặc cao giọng 'a' một tiếng, khiến toàn thân anh đều căng thẳng đến khó chịu, hận không thể lập tức có thể hủy ăn vào trong bụng mới tốt!
“Tĩnh Tri... Tĩnh Tri... Anh nghĩ muốn em... Tĩnh Tri... Cho anh, có được không?” Hơi thở anh dày đặc, lại không thích chạm vào cô mà cách một tầng vật liệu may mặc, rút bàn tay ra khỏi, kéo áo lông cô xuống, muốn cởi bỏ giúp cô, trong đáy lòng cô vẫn sợ hãi chống đối với anh, không muốn anh đụng vào...
Cố nén dục vọng gần như đã dâng lên của mình, anh khàn giọng cúi đầu hôn cô hỏi...
Cô gần như xấu hổ đến khóc lên. Người này! Rốt cuộc hôm nay bị gì thế? Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động nói với anh... cô... cô cũng muốn anh?
Thấy cô cúi đầu không nói, trong lòng anh không khỏi hơi trầm xuống, hai tay cũng rút ra khỏi áo lông của cô, không ngờ cô lại ôm chặt anh, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh... anh đi nhìn một chút, cửa phòng của chúng ta... đã khóa trái chưa...”
“Ừ.” Lúc đầu anh còn chưa phản ứng kịp, tiếng trả lời cũng có chút mất mác, sau hai ba giây liền hiểu ý của cô, cả người anh lập tức giống như điên rồi kéo rơi áo của cô, môi cũng một đường lướt qua môi của cô, lướt qua xương quai xanh hình cung như hồ nước thu của cô, lướt qua hai vai giống như tuyết trắng, hơi cắn dây áo lót của cô, cởi áo ngực đã sớm nới lỏng của cô ra. Anh khàn giọng, hơi thở dốc nói: “Đã sớm khóa trái ... Yên tâm... Hôm nay sẽ không có ai đến... Không ai quấy rầy chúng ta... Mãi cho đến tối ngày mai, cũng không có người quấy rầy chúng ta...”
“Anh! Anh lại tìm đường chết...” Ban ngày ban mặt, cứ như vậy bị anh cởi quần áo ở bên cạnh bàn trước cửa sổ, cô xấu hổ đến toàn thân run lẩy bẩy, trốn ở trong ngực của anh, ôm chặt cánh tay, chính là không chịu ngẩng đầu lên...
“Tĩnh Tri... Cho anh xem, cho anh liếc mắt nhìn...” Anh thở gấp nặng nề, bàn tay to có lực tách cánh tay đang kiềm chặt của cô ra, Tĩnh Tri chết cũng không chịu, càng ôm chặt ngực hơn, lại không biết động tác của cô có bao nhiêu mê người, khe rãnh như ẩn như hiện khiến anh nhìn đến máu đều sôi trào, anh thực sự là bị yêu tinh này dằn vặt đến chết!
Cô vốn rất trắng, nhưng cũng không phải trắng bệch, mà là trắng như trân châu, nhẵn nhụi lại sáng bóng, đặc biệt vào lúc kích động hoặc động tình, da thịt của cô càng biến thành màu hồng phấn đáng yêu. Mặc dù thoạt nhìn cô cực gầy, nhưng trên người lại không phải chỉ có xương cốt khô khan. Bởi vì xương cốt của cô tinh tế tinh xảo khác hẳn người thường, vì thế tuy trên người cô có chút ít thịt, nhưng thoạt nhìn vẫn yếu đuối gầy gò như cũ, chỉ là vừa sờ tới, liền cảm thấy mềm nhẵn non mịn, chỉ là...
So với anh, thể trạng và vóc người của cô vẫn là quá nhỏ xinh, mặc dù anh không to lớn cường tráng giống như những người đàn ông cơ bắp trên ti vi, nhưng tóm lại vẫn cao to cường tráng hơn người đàn ông bình thường. Bộ dáng nho nhỏ của cô, khiến anh nhìn liền mềm lòng không nỡ dùng sức... Tựa hồ sợ hãi chính mình hơi phóng túng một chút, sẽ giày vò khiến cô mệt lả...
“Anh đã sớm sờ qua, cũng nhìn qua rồi... em còn xấu hổ làm gì?” Ở trên chuyện nam nữ, anh thật sự rất hư hỏng! Thuận miệng nói ra đều là lời khiến cô
gần như muốn tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc lập tức đâm đầu chết mới tốt! Nhưng anh lại rất tùy tiện, giống như là đang hỏi cô ăn cơm chưa!
Cuối cùng không kháng cự nổi sức lực của anh, liền bị anh khi dễ đẩy cánh tay ra. Tĩnh Tri nước mắt lưng tròng, gắt gao cắn môi, xoay mặt sang một bên, cũng không chịu liếc nhìn anh một cái...
Tuy Mạnh Thiệu Đình đau lòng và không đành lòng, nhưng thật vất vả mới khiến mình hưởng phúc lợi một lần, lại thành thật không chịu cứ như vậy buông tha thời cơ tốt.
Trời cao giống như quá thiên vị cô! Đứa nhỏ cũng sắp bốn tuổi rồi, vóc người của cô lại vẫn giống như thiếu nữ, ngực đặc biệt cứng rắn vểnh cao, hình dạng tốt đẹp khiến anh nhìn liền không nỡ dời mắt đi...
May là, sau này cô sẽ vĩnh viễn là của anh, mỗi một chỗ trên người, ngay cả đầu ngón chân cũng chỉ được một mình anh đụng vào! Sau này ra cửa, luôn muốn bọc kín cô thật chặt, sẽ không cho phép người đàn ông khác liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái. Không, đừng nói thật sự để người khác nhìn thấy, dù cho chỉ là nghĩ thôi, anh cũng sẽ cảm giác mình muốn nổi điên!
“Anh -- anh nhìn đủ chưa, Mạnh Thiệu Đình!” Cổ tay Tĩnh Tri bị anh siết chặt, cứ như vậy liền bại lộ ở trước mặt của anh từng chút một, cuối cùng không có cách nào lại trầm mặc nữa, không để ý rụt rè, đỏ mặt cắn môi oán hận nhìn anh, lại bị vẻ mặt của người nọ làm khiếp sợ...
Bộ dáng anh như muốn ăn sạch cô, thật sự là quá dọa người, Tĩnh Tri gần như đều không dám nghĩ tới. Đợi lát nữa, anh có thể khi dễ nghiền xương cốt cô thành bột phấn không?
“Sao có thể nhìn đủ? Dù sau này mỗi ngày đều nhìn nửa tiếng đồng hồ... Anh cũng nhìn không đủ...” Anh cười lưu manh, lúc này mới buông cổ tay cô ra. Vào lúc cô chưa kịp ôm ngực, dán môi cực nóng lên đỉnh ngực của cô, giọng nói mơ hồ không rõ nặng nề vang lên: “Không chỉ nhìn không đủ... nếm, cũng luôn luôn không nếm đủ ...”
“Mạnh Thiệu Đình!” Tĩnh Tri lập tức bưng kín mặt, cô thực sự là bị anh đánh bại! Miệng của anh còn có thể hư hỏng hơn không?
“Tĩnh Tĩnh... Tĩnh Tĩnh...” Mặt anh chôn ở giữa ngực của cô, môi nóng hạ xuống từng dấu dâu tây màu hồng nhạt trên da thịt non mềm của cô. Cô dần dần cảm giác toàn thân mình đều xông lên cảm giác tê dại không có cách nào hình dung. Không biết từ lúc nào, quần jean của cô bị anh kéo xuống, không biết từ lúc nào, người đàn ông chết tiệt này đã cởi sạch sẽ chính mình ra...
Tác giả :
Minh Châu Hoàn