Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 416
"Tam thiếu... Anh, anh không thể tiếp tục như vậy!" Lô Địch dằn lòng, nhẹ nhàng đẩy thân thể đông cứng của anh ra, "Bây giờ anh đón xe về nhà đi, trở về nhìn cô ấy. Mặc kệ hai người xảy ra chuyện mâu thuẫn gì, nói thông suốt, không nên giày vò nhau như vậy..."
"Vô dụng..." Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt anh xám tro, hai má hơi sưng phù, thoạt nhìn cả người hoàn toàn khác với ba năm trước đây. Lô Địch không dám nghĩ, Mạnh Thiệu Hiên giống như thần tiên trong lòng cô lại sẽ có lúc như vậy, ngay cả ba năm trước đây lúc mắt anh bị mù, anh cũng chưa từng suy sụp như thế. Cô từng thấy ánh sáng hi vọng rực rỡ trong mắt anh, nhưng lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp kia lại chỉ là bóng tối và trống rỗng nồng đậm.
"Cô ấy không cần anh, cô ấy yêu người khác." Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Lô Địch ra; "Đã khuya, Tiểu Địch, anh đi đây, em bảo trọng. Đúng rồi, em không nên tiếp tục ở lại chỗ này. Tiểu Địch, anh sẽ giúp em bỏ công việc này."
"Anh đừng quản em, anh đi đâu thế? Về nhà sao?" Lô Địch đuổi theo hai bước, lại thấy anh bước lảo đảo nhưng rất kiên định, nhảy xuống đường đưa tay đón xe. Cô siết chặt áo khoác của anh, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng của anh được bao bọc ở trong ánh sáng bạc, cô có thể nhìn thấy… cũng chỉ là bóng lưng của anh.
Nếu như còn có kiếp sau, hãy để cô làm một cô gái nhỏ trong sạch, sau đó, cô sẽ lấy hết dũng khí yêu anh một lần.
"Về nhà..." Giọng của anh bình tĩnh như như tiếng đọc kinh truyền tới từ bầu trời đêm xa xa, rõ ràng và nhẹ nhàng, Lô Địch giật mình đứng ở nơi đó, ngón tay chậm rãi buông ra, áo khoác của anh trượt xuống, rơi ở trên mặt đất, nhưng cô vẫn không hay biết.
"Anh làm gì có nhà chứ? Từ lúc anh sinh ra, trên đời này chỉ có một mình anh, đến bây giờ vẫn chỉ có một mình anh..."
"Anh, anh còn có..."
Cô muốn nói, anh còn có em, thế nhưng nói đến bên miệng, lại chỉ có thể cường ngạnh nuốt xuống. Cô không xứng, nếu cô nói ra những lời này, sẽ là nhục nhã đối với anh!
"Anh biết, anh còn có Tiểu Địch." Anh mỉm cười với cô: "Em làm em gái anh đi, anh sẽ đối xử với em như em gái của mình."
Trong lòng Lô Địch xông lên từng trận ấm áp, cô dùng sức gật đầu, mắt chứa lệ mỉm cười tưới sáng với anh, bỗng nhiên ngồi xổm xuống lượm áo khoác đuổi theo, cứng rắn nhét cho anh: "Anh hai, em rất vui vẻ, đây là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của em!"
Cô không dám mơ mình sẽ sóng vai với anh, cô cũng chưa từng dám nghĩ sẽ trở thành em gái của anh, nhưng giờ phút này, trong lòng cô vô cùng vui mừng, chỉ cảm thấy sinh mệnh vẫn luôn phẳng lặng không có sức sống của mình giống như đã trở nên rực rỡ!
Mạnh Thiệu Hiên đưa tay xoa xoa tóc của cô: "Mau trở về đi thôi."
"Anh hai, anh đáp ứng em, đừng hút ma túy nữa, đừng đụng vào thứ kia." Cô như là cô gái nhỏ kéo tay anh làm nũng, đã bao nhiêu năm chưa làm như vậy? Hình như từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô liền bắt đầu làm lụng vất vả giúp đỡ cha mẹ trong nhà, cô chưa từng làm nũng, cười ngọt như mật giống như cô gái nhỏ yếu ớt...
Mạnh Thiệu Hiên không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, Lô Địch nhìn mà hoảng sợ, kéo chặt ống tay áo của anh: "Anh hai, anh suy nghĩ một chút đi, bây giờ anh không thừa dịp cai khi nghiện ma tuy chưa sâu, vậy sau này phải làm sao bây giờ? Nếu như không có mạng, sẽ không còn gì cả. Anh hai, anh phải sống, sống thật tốt, anh nhìn em đi, em đã trải qua cuộc sống như thế nào? Không phải cũng phải sống rất dày vò thống khổ ư? Người chết rồi mới là chuyện ngu xuẩn nhất, chết rồi thì mọi thứ đều sẽ biến thành công dã tràng!"
"Em nói rất đúng. Tiểu Địch, anh hiểu đạo lý này, em để anh suy nghĩ một chút, để một mình anh suy nghĩ một chút."
Anh xoay người sang chỗ khác, chạy đến chỗ taxi, Lô Địch bỗng nhiên cất giọng gọi anh, Mạnh Thiệu Hiên dừng bước, xoay người lại. Từng làn hoa tuyết nhẹ nhàng như mành sa, che tầm mắt hai người, nhưng ánh mắt rực rỡ của Lô Địch giống như chấm nhỏ, mặc kệ trôi qua bao nhiêu năm, anh cũng không thể quên, không thể quên cô gái nhỏ vừa dơ bẩn nhưng cũng sạch sẽ như thế. Cô nở nụ cười giữa đêm bão tuyết, cười phất tay tạm biệt với anh, khuôn mặt tươi cười của cô, ấm áp và rực rỡ như là hoa hướng dương, anh không thể nào quên được, cũng không ngờ cô đã từng yêu mình, yêu đến mức coi mình như sinh mạng của cô.
"Anh... gặp lại sau! Nếu như anh nghĩ kỹ, liền tới tìm em, em chờ anh!"
Anh cười gật gật đầu, khom lưng vào xe. Xe taxi chậm rãi lái đi, thân ảnh đơn bạc của cô biến thành một mảnh tuyết nho nhỏ trong bông tuyết bay đầy trời, rốt cuộc, không nhìn thấy.
************************************
"Xuỵt, Bình Bình, em trước ôm Phi Đồng ra, tôi ở trong này chăm sóc cô ấy." Anh đứng ở cửa phòng bệnh, một thân phong trần, tóc có chút loạn, đáy mắt lại tràn đầy tơ máu màu đỏ. An Thành đứng ở phía sau anh, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Bình Bình hung hăng trợn mắt liếc nhìn An Thành một cái, lúc này mới gật gật đầu xoay người ôm Phi Đồng ngủ say vào phòng nghỉ ngơi.
Đêm đã phủ xuống, tuyết đọng lại khiến trời đất phản xạ ra vầng sáng màu xanh. Vì cô bị bệnh, đèn trong phòng liền mở rất tối, rèm cửa sổ dày nặng kéo lại thật kín, hơi lộ ra sắc trời âm u từ trong khe hở thật nhỏ. Trên cái bàn gần cửa sổ, vẫn đặt bình hoa nho nhỏ như trước, cắm một bó hoa mai đã héo một nửa, trong phòng liền có mùi hương hoa mai trôi lơ lửng, anh đứng ở cạnh cửa hồi lâu, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng lẽ đi vào.
Cô vẫn hôn mê như trước, trên mu bàn tay gầy gò đầy gân xanh cắm kim tiêm truyền dịch, máu giống như tụ lại một chút, trong ống kim có có một chút xíu máu đỏ tươi. Đáy lòng anh đau nhói một trận, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch mấy cái, trong hốc mắt liền chua xót.
Mái tóc rối loạn ở trên gối, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch, lông mi thật dài rũ xuống, tạo thành bóng mờ hình quạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, môi cũng rất trắng, gần như nhìn không ra một chút huyết sắc, xương gò má cao vút, hai má đã gầy lõm xuống. Đáy lòng anh đau không chịu nổi, cắn chặt khớp hàm ép mình tỉnh táo lại, ngồi vào chỗ bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Bình Bình lót một túi giữ ấm bằng điện dưới tay của cô, sợ lúc cô truyền dịch sẽ lạnh, nhưng khi anh cầm tay của cô, cô không có gì ngoài một chút nhiệt độ trong lòng bàn tay, trừ chỗ đó ra, tất cả đều là một mảnh lạnh lẽo.
"Vô dụng..." Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt anh xám tro, hai má hơi sưng phù, thoạt nhìn cả người hoàn toàn khác với ba năm trước đây. Lô Địch không dám nghĩ, Mạnh Thiệu Hiên giống như thần tiên trong lòng cô lại sẽ có lúc như vậy, ngay cả ba năm trước đây lúc mắt anh bị mù, anh cũng chưa từng suy sụp như thế. Cô từng thấy ánh sáng hi vọng rực rỡ trong mắt anh, nhưng lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp kia lại chỉ là bóng tối và trống rỗng nồng đậm.
"Cô ấy không cần anh, cô ấy yêu người khác." Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Lô Địch ra; "Đã khuya, Tiểu Địch, anh đi đây, em bảo trọng. Đúng rồi, em không nên tiếp tục ở lại chỗ này. Tiểu Địch, anh sẽ giúp em bỏ công việc này."
"Anh đừng quản em, anh đi đâu thế? Về nhà sao?" Lô Địch đuổi theo hai bước, lại thấy anh bước lảo đảo nhưng rất kiên định, nhảy xuống đường đưa tay đón xe. Cô siết chặt áo khoác của anh, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng của anh được bao bọc ở trong ánh sáng bạc, cô có thể nhìn thấy… cũng chỉ là bóng lưng của anh.
Nếu như còn có kiếp sau, hãy để cô làm một cô gái nhỏ trong sạch, sau đó, cô sẽ lấy hết dũng khí yêu anh một lần.
"Về nhà..." Giọng của anh bình tĩnh như như tiếng đọc kinh truyền tới từ bầu trời đêm xa xa, rõ ràng và nhẹ nhàng, Lô Địch giật mình đứng ở nơi đó, ngón tay chậm rãi buông ra, áo khoác của anh trượt xuống, rơi ở trên mặt đất, nhưng cô vẫn không hay biết.
"Anh làm gì có nhà chứ? Từ lúc anh sinh ra, trên đời này chỉ có một mình anh, đến bây giờ vẫn chỉ có một mình anh..."
"Anh, anh còn có..."
Cô muốn nói, anh còn có em, thế nhưng nói đến bên miệng, lại chỉ có thể cường ngạnh nuốt xuống. Cô không xứng, nếu cô nói ra những lời này, sẽ là nhục nhã đối với anh!
"Anh biết, anh còn có Tiểu Địch." Anh mỉm cười với cô: "Em làm em gái anh đi, anh sẽ đối xử với em như em gái của mình."
Trong lòng Lô Địch xông lên từng trận ấm áp, cô dùng sức gật đầu, mắt chứa lệ mỉm cười tưới sáng với anh, bỗng nhiên ngồi xổm xuống lượm áo khoác đuổi theo, cứng rắn nhét cho anh: "Anh hai, em rất vui vẻ, đây là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của em!"
Cô không dám mơ mình sẽ sóng vai với anh, cô cũng chưa từng dám nghĩ sẽ trở thành em gái của anh, nhưng giờ phút này, trong lòng cô vô cùng vui mừng, chỉ cảm thấy sinh mệnh vẫn luôn phẳng lặng không có sức sống của mình giống như đã trở nên rực rỡ!
Mạnh Thiệu Hiên đưa tay xoa xoa tóc của cô: "Mau trở về đi thôi."
"Anh hai, anh đáp ứng em, đừng hút ma túy nữa, đừng đụng vào thứ kia." Cô như là cô gái nhỏ kéo tay anh làm nũng, đã bao nhiêu năm chưa làm như vậy? Hình như từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô liền bắt đầu làm lụng vất vả giúp đỡ cha mẹ trong nhà, cô chưa từng làm nũng, cười ngọt như mật giống như cô gái nhỏ yếu ớt...
Mạnh Thiệu Hiên không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, Lô Địch nhìn mà hoảng sợ, kéo chặt ống tay áo của anh: "Anh hai, anh suy nghĩ một chút đi, bây giờ anh không thừa dịp cai khi nghiện ma tuy chưa sâu, vậy sau này phải làm sao bây giờ? Nếu như không có mạng, sẽ không còn gì cả. Anh hai, anh phải sống, sống thật tốt, anh nhìn em đi, em đã trải qua cuộc sống như thế nào? Không phải cũng phải sống rất dày vò thống khổ ư? Người chết rồi mới là chuyện ngu xuẩn nhất, chết rồi thì mọi thứ đều sẽ biến thành công dã tràng!"
"Em nói rất đúng. Tiểu Địch, anh hiểu đạo lý này, em để anh suy nghĩ một chút, để một mình anh suy nghĩ một chút."
Anh xoay người sang chỗ khác, chạy đến chỗ taxi, Lô Địch bỗng nhiên cất giọng gọi anh, Mạnh Thiệu Hiên dừng bước, xoay người lại. Từng làn hoa tuyết nhẹ nhàng như mành sa, che tầm mắt hai người, nhưng ánh mắt rực rỡ của Lô Địch giống như chấm nhỏ, mặc kệ trôi qua bao nhiêu năm, anh cũng không thể quên, không thể quên cô gái nhỏ vừa dơ bẩn nhưng cũng sạch sẽ như thế. Cô nở nụ cười giữa đêm bão tuyết, cười phất tay tạm biệt với anh, khuôn mặt tươi cười của cô, ấm áp và rực rỡ như là hoa hướng dương, anh không thể nào quên được, cũng không ngờ cô đã từng yêu mình, yêu đến mức coi mình như sinh mạng của cô.
"Anh... gặp lại sau! Nếu như anh nghĩ kỹ, liền tới tìm em, em chờ anh!"
Anh cười gật gật đầu, khom lưng vào xe. Xe taxi chậm rãi lái đi, thân ảnh đơn bạc của cô biến thành một mảnh tuyết nho nhỏ trong bông tuyết bay đầy trời, rốt cuộc, không nhìn thấy.
************************************
"Xuỵt, Bình Bình, em trước ôm Phi Đồng ra, tôi ở trong này chăm sóc cô ấy." Anh đứng ở cửa phòng bệnh, một thân phong trần, tóc có chút loạn, đáy mắt lại tràn đầy tơ máu màu đỏ. An Thành đứng ở phía sau anh, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Bình Bình hung hăng trợn mắt liếc nhìn An Thành một cái, lúc này mới gật gật đầu xoay người ôm Phi Đồng ngủ say vào phòng nghỉ ngơi.
Đêm đã phủ xuống, tuyết đọng lại khiến trời đất phản xạ ra vầng sáng màu xanh. Vì cô bị bệnh, đèn trong phòng liền mở rất tối, rèm cửa sổ dày nặng kéo lại thật kín, hơi lộ ra sắc trời âm u từ trong khe hở thật nhỏ. Trên cái bàn gần cửa sổ, vẫn đặt bình hoa nho nhỏ như trước, cắm một bó hoa mai đã héo một nửa, trong phòng liền có mùi hương hoa mai trôi lơ lửng, anh đứng ở cạnh cửa hồi lâu, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng lẽ đi vào.
Cô vẫn hôn mê như trước, trên mu bàn tay gầy gò đầy gân xanh cắm kim tiêm truyền dịch, máu giống như tụ lại một chút, trong ống kim có có một chút xíu máu đỏ tươi. Đáy lòng anh đau nhói một trận, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch mấy cái, trong hốc mắt liền chua xót.
Mái tóc rối loạn ở trên gối, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch, lông mi thật dài rũ xuống, tạo thành bóng mờ hình quạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, môi cũng rất trắng, gần như nhìn không ra một chút huyết sắc, xương gò má cao vút, hai má đã gầy lõm xuống. Đáy lòng anh đau không chịu nổi, cắn chặt khớp hàm ép mình tỉnh táo lại, ngồi vào chỗ bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Bình Bình lót một túi giữ ấm bằng điện dưới tay của cô, sợ lúc cô truyền dịch sẽ lạnh, nhưng khi anh cầm tay của cô, cô không có gì ngoài một chút nhiệt độ trong lòng bàn tay, trừ chỗ đó ra, tất cả đều là một mảnh lạnh lẽo.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn