Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 411
Bận rộn cả một đêm, bảy giờ sáng lại mở một cuộc họp cấp cao, Mạnh Thiệu Đình còn chưa kịp ăn sáng, liền nhận được điện thoại của người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội của Hào Đình Địa Sản.
"Anh nói cái gì? Đã bàn ổn thỏa tất cả các điều ước, không phải ngày hôm trước người phụ trách của LEM còn cùng nhau ăn cơm với anh bảo hôm nay ký tên sao..."
"Có lựa chọn tốt hơn, giá đối phương thấp hơn chúng ta năm phần trăm? Là ai?" Mạnh Thiệu Đình lập tức đứng lên, trước mắt bỗng nhiên biến thành một màu đen. May là anh vịn bàn mới miễn cưỡng đứng lại được, nhưng trong đầu lại đau đớn kịch liệt như bị dao khoét...
"Duy Hằng, Duy Hằng..." Mạnh Thiệu Đình chậm rãi cúp điện thoại, nói lẩm bẩm. Anh cả, anh cả, tôi đã buông tha Mạnh thị, buông tha quyền kế thừa, tôi đã trốn ra nước ngoài, anh lại vẫn gây sự như vậy sao? Duy Hằng là tài sản riêng dưới danh nghĩa của anh, anh biết rõ tôi biết rõ ràng, lần này anh đối nghịch trắng trợn với tôi, có phải nói rõ anh đã đứng vững gót chân, nắm chắc phần thắng, vì thế cũng không cần cố kỵ gì nữa, có thể động thủ với tôi ở ngoài sáng rồi ư?
Vốn là cùng một mẹ, cần gì phải đối chọi với nhau như vậy? Hào Đình vừa có chút khởi sắc, anh cũng biết một khoản nghiệp vụ này quan trọng với tôi như thế nào, nhưng lần này anh không để ý quy củ thương trường làm ra chuyện vô sỉ đê tiện như vậy, anh đã đặt tình nghĩa anh em ở chỗ nào?
Nếu tôi còn nhẫn nhịn nữa, thiên hạ to lớn này còn có thể có đường cho tôi ư?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng tim cũng đã đau nhói như bị khoét một lỗ, không dám tin tưởng và đau lòng mãnh liệt khiến anh bỏ quên một chuyện mấu chốt nhất: Hào Đình và LEM đàm phán điều ước, lập ra giá tiền, sao anh cả có thể biết được rõ ràng? Vì sao hễ là anh có hành động gì ở bên này, anh cả đều có thể nhanh
chóng gông cùm xiềng xích anh, đồng thời tạo ra một kích trí mạng hiệu quả và có lực như vậy?
"Nhị thiếu, ngài làm sao vậy?" An Thành mang theo bữa sáng mua ở ngoài đi tới, liếc nhìn anh chống hai tay ở trên bàn, đầu buông xuống, sắc mặt trắng bệch dọa người. Anh ta hoảng hốt buông túi xuống, đi mấy bước tới đỡ anh ngồi xuống: "Nhị thiếu, tôi đi rót cho anh ly nước..."
"Tôi không sao, chỉ là vừa rồi đứng lên đột ngột, đầu có hơi choáng váng, ngồi một chút thì tốt rồi." Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay, giọng nói lại có chút suy yếu, hữu khí vô lực.
An Thành không dám lên tiếng, trong lòng anh ta biết rõ ràng, nhưng không cách nào nói lời an ủi, chỉ đành lặng lẽ đứng ở một bên.
"An Thành, anh nói đi, vì sao anh cả lại cứ phải gây sự với tôi? Tôi tự hỏi cũng không có làm gì quá đáng với anh ta, huống chi hiện tại anh ta đã là chủ tịch Mạnh thị, mà trong tay tôi chỉ là một Hào Đình, anh ta thật sự sẽ đuổi tận giết tuyệt sao?"
An Thành ấp úng: "Tâm tư đại thiếu gia luôn luôn kín đáo, tôi cũng đoán không ra anh ta muốn cái gì."
Một tay Mạnh Thiệu Đình đỡ đầu, lại chỉ cảm thấy mệt mỏi và vô lực nồng đậm cuốn tới; "Anh nhanh đi đi, tôi nói với anh những chuyện này làm gì chứ? Từ trước đến nay tâm tư anh đơn thuần, kiến thức nửa vời với chuyện thương trường, tôi cần gì phải nói với anh, khiến trong lòng anh không thoải mái."
"Nhị thiếu..." Trong lòng An Thành đau xót, vành mắt đã nóng lên, anh ta cắn chặt khớp hàm, mới có thể nuốt xuống lời nói thiếu chút nữa đã bật thốt ra kia.
"Anh đi đi, đúng rồi... Anh có liên lạc với Bình Bình không? Có tin tức của Tĩnh Tri không?" Mạnh Thiệu Đình cố gắng chịu đựng khó chịu ngẩng đầu lên, đáy mắt lại có chút bất an. Cô hẳn đã nhìn thấy tin tức đó đi, sẽ có phản ứng gì? Trong lòng anh không nắm chắt chút nào...
"Từng liên lạc, lâu rồi cô ấy chưa gặp Phó tiểu thư ..."
Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình dần dần ảm đạm xuống, anh khoát khoát tay; "Anh đi đi, tôi đã biết, tôi muốn ngồi yên tĩnh một mình một lát."
An Thành không dám nói gì nữa, bày bữa sáng cho anh xong liền xoay người ra ngoài.
Mạnh Thiệu Đình lại ngoảnh mặt làm ngơ với một bàn bữa ăn sáng phong phú. Anh tựa vào trên ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tăng thêm mấy phần mệt mỏi nản lòng thoái chí. Mọi việc không thuận lợi, lại thêm không có chút tin tức của cô, khiến anh đột nhiên không chống đỡ nổi, lòng tin xử lý nguy cơ lần này của Hào Đình đều đã biến mất sạch sẽ ...
"Anh nói cái gì? Đã bàn ổn thỏa tất cả các điều ước, không phải ngày hôm trước người phụ trách của LEM còn cùng nhau ăn cơm với anh bảo hôm nay ký tên sao..."
"Có lựa chọn tốt hơn, giá đối phương thấp hơn chúng ta năm phần trăm? Là ai?" Mạnh Thiệu Đình lập tức đứng lên, trước mắt bỗng nhiên biến thành một màu đen. May là anh vịn bàn mới miễn cưỡng đứng lại được, nhưng trong đầu lại đau đớn kịch liệt như bị dao khoét...
"Duy Hằng, Duy Hằng..." Mạnh Thiệu Đình chậm rãi cúp điện thoại, nói lẩm bẩm. Anh cả, anh cả, tôi đã buông tha Mạnh thị, buông tha quyền kế thừa, tôi đã trốn ra nước ngoài, anh lại vẫn gây sự như vậy sao? Duy Hằng là tài sản riêng dưới danh nghĩa của anh, anh biết rõ tôi biết rõ ràng, lần này anh đối nghịch trắng trợn với tôi, có phải nói rõ anh đã đứng vững gót chân, nắm chắc phần thắng, vì thế cũng không cần cố kỵ gì nữa, có thể động thủ với tôi ở ngoài sáng rồi ư?
Vốn là cùng một mẹ, cần gì phải đối chọi với nhau như vậy? Hào Đình vừa có chút khởi sắc, anh cũng biết một khoản nghiệp vụ này quan trọng với tôi như thế nào, nhưng lần này anh không để ý quy củ thương trường làm ra chuyện vô sỉ đê tiện như vậy, anh đã đặt tình nghĩa anh em ở chỗ nào?
Nếu tôi còn nhẫn nhịn nữa, thiên hạ to lớn này còn có thể có đường cho tôi ư?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng tim cũng đã đau nhói như bị khoét một lỗ, không dám tin tưởng và đau lòng mãnh liệt khiến anh bỏ quên một chuyện mấu chốt nhất: Hào Đình và LEM đàm phán điều ước, lập ra giá tiền, sao anh cả có thể biết được rõ ràng? Vì sao hễ là anh có hành động gì ở bên này, anh cả đều có thể nhanh
chóng gông cùm xiềng xích anh, đồng thời tạo ra một kích trí mạng hiệu quả và có lực như vậy?
"Nhị thiếu, ngài làm sao vậy?" An Thành mang theo bữa sáng mua ở ngoài đi tới, liếc nhìn anh chống hai tay ở trên bàn, đầu buông xuống, sắc mặt trắng bệch dọa người. Anh ta hoảng hốt buông túi xuống, đi mấy bước tới đỡ anh ngồi xuống: "Nhị thiếu, tôi đi rót cho anh ly nước..."
"Tôi không sao, chỉ là vừa rồi đứng lên đột ngột, đầu có hơi choáng váng, ngồi một chút thì tốt rồi." Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay, giọng nói lại có chút suy yếu, hữu khí vô lực.
An Thành không dám lên tiếng, trong lòng anh ta biết rõ ràng, nhưng không cách nào nói lời an ủi, chỉ đành lặng lẽ đứng ở một bên.
"An Thành, anh nói đi, vì sao anh cả lại cứ phải gây sự với tôi? Tôi tự hỏi cũng không có làm gì quá đáng với anh ta, huống chi hiện tại anh ta đã là chủ tịch Mạnh thị, mà trong tay tôi chỉ là một Hào Đình, anh ta thật sự sẽ đuổi tận giết tuyệt sao?"
An Thành ấp úng: "Tâm tư đại thiếu gia luôn luôn kín đáo, tôi cũng đoán không ra anh ta muốn cái gì."
Một tay Mạnh Thiệu Đình đỡ đầu, lại chỉ cảm thấy mệt mỏi và vô lực nồng đậm cuốn tới; "Anh nhanh đi đi, tôi nói với anh những chuyện này làm gì chứ? Từ trước đến nay tâm tư anh đơn thuần, kiến thức nửa vời với chuyện thương trường, tôi cần gì phải nói với anh, khiến trong lòng anh không thoải mái."
"Nhị thiếu..." Trong lòng An Thành đau xót, vành mắt đã nóng lên, anh ta cắn chặt khớp hàm, mới có thể nuốt xuống lời nói thiếu chút nữa đã bật thốt ra kia.
"Anh đi đi, đúng rồi... Anh có liên lạc với Bình Bình không? Có tin tức của Tĩnh Tri không?" Mạnh Thiệu Đình cố gắng chịu đựng khó chịu ngẩng đầu lên, đáy mắt lại có chút bất an. Cô hẳn đã nhìn thấy tin tức đó đi, sẽ có phản ứng gì? Trong lòng anh không nắm chắt chút nào...
"Từng liên lạc, lâu rồi cô ấy chưa gặp Phó tiểu thư ..."
Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình dần dần ảm đạm xuống, anh khoát khoát tay; "Anh đi đi, tôi đã biết, tôi muốn ngồi yên tĩnh một mình một lát."
An Thành không dám nói gì nữa, bày bữa sáng cho anh xong liền xoay người ra ngoài.
Mạnh Thiệu Đình lại ngoảnh mặt làm ngơ với một bàn bữa ăn sáng phong phú. Anh tựa vào trên ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tăng thêm mấy phần mệt mỏi nản lòng thoái chí. Mọi việc không thuận lợi, lại thêm không có chút tin tức của cô, khiến anh đột nhiên không chống đỡ nổi, lòng tin xử lý nguy cơ lần này của Hào Đình đều đã biến mất sạch sẽ ...
Tác giả :
Minh Châu Hoàn