Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 385
"Ta biết." Mạnh Chấn Tông cười hiểu rõ, lại mang theo một chút dung túng: "Trong lòng con còn chưa bỏ xuống được Phó tiểu thư kia. Nhưng Thiệu Đình à, dù sao người ta cũng đã có đứa nhỏ, vô luận như thế nào, giữa các con sẽ không có một chút khả năng. Dù trong lòng con bé đó có con, thế nhưng bây giờ sự chú ý của con bé chỉ là con trai của nó. Nếu đã buông tay, liền dứt khoát bắt đầu cuộc sống mới, con không vội kết hôn, nhưng phải luôn nhớ kỹ tâm tình vội bồng cháu của cha chứ? Lại nói hồi bé con từng gặp qua Ngũ tiểu thư kia rồi, huống chi thân phận của con bé thật sự có lợi rất lớn cho con. Cho dù hiện tại con không thích, trong lòng không thoải mái, tốt xấu cũng nên thử qua lại với nhau. Nếu thực sự không được, cha lại nghĩ biện pháp nói giúp con ở chỗ mẹ con..."
Cha già đã nói như vậy, Mạnh Thiệu Đình cảm giác mình còn cứng rắn nói lời tàn nhẫn nữa thì có chút quá phận. Dù sao anh cũng không có tâm tư này, trước hết qua loa cửa ải này của cha cũng tốt, đỡ phải để ông ấy không yên lòng rồi dài dòng không ngừng.
"Con đã biết, cha yên tâm đi." Mạnh Thiệu Đình cảm thấy có chút nản lòng, tại sao cuộc sống của anh giống như bắt đầu chuyển động xung quanh đủ loại phụ nữ vậy chứ? Đầu tiên là Tĩnh Tri và Mạn Quân, hiện tại hết thảy đều đã kết thúc, ba người đường ai nấy đi, lại xuất hiện một Ngũ tiểu thư nhà họ Tô. Cha cũng nổi lên tâm tư hồ đồ như mẹ, ông không nói giúp khuyên giải, lại châm ngòi thổi gió theo!
"Vậy là tốt rồi, con bé Tô Linh kia đi chuyến bay ngày kia, đến lúc đó con đi đón nó đi!" Mạnh Chấn Tông thuận tay cầm cây tăm trúc đã ghim một miếng táo lên, cảm thấy rất yên lòng!
"Cha!" Mạnh Thiệu Đình lập tức ngây người. Anh hoàn toàn chỉ là thuận miệng đáp ứng qua loa một câu, hoàn toàn không có nghĩ đến người này lại tới nhanh như vậy!
"Làm sao thế?" Mạnh Chấn Tông nhướng mi lên, thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, liền cảm thấy tâm tình thật tốt. Bị trận bệnh này đã lâu, không có con trai hiếu
thuận trước giường bệnh, nhưng lão nhị đã thu liễm tính tình rất nhiều, cũng tận tâm tận lực chăm sóc ông. Miệng ông không nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ hài lòng, thường ngày hai đứa không bớt lo kia thật sự không có yêu thương ông chút nào, nhưng Thiệu Đình vẫn là đứa ông hài lòng nhất!
"Ngày kia con phải đi công tác, sợ rằng không có thời gian." Mạnh Thiệu Đình cau mày nói dối, tiếp tục qua loa.
"A, ta biết con sẽ nói ngày kia đi công tác mà, vì thế lừa con thôi, chuyến bay của con bé Tô Linh kia tới lúc bốn giờ chiều hôm nay, vậy con sẽ có thời gian đúng không?" Mạnh Chấn Tông nói, vẻ mặt tràn đầy ý cười, nhìn bộ dáng hổn hển của Mạnh Thiệu Đình, ngược lại tâm tình ông rất tốt, liền nở nụ cười.
Mạnh Thiệu Đình sững sờ ngồi đó, cúi đầu thở dài một tiếng: "Cha, con đã biết, con sẽ đi đón cô ta. Nhưng cha à, hiện tại con thực sự không muốn nghĩ đến chuyện này, sợ rằng đến lúc đó, làm lỡ Tô Linh thôi..."
Mạnh Chấn Tông khẽ nhíu mày, cảm thấy anh nói cũng có vài phần có đạo lý, khiến ông lại nghĩ tới Mạn Quân. Đứa nhỏ tốt như vậy, nhưng hai đứa nó lại hoàn toàn không có duyên phận. Lại nói tiếp, Mạn Quân thật sự thật tâm thật lòng đợi chờ Thiệu Đình, ai biết chịu đựng nhiều năm như thế, nhưng Thiệu Đình vẫn không có biện pháp sống với con bé. Ở cùng một chỗ bảy năm, kết quả vẫn là ly hôn...
Mỗi khi ông nhớ tới, đều cảm thấy hổ thẹn với Mạn Quân, hổ thẹn với nhà họ Thẩm. Nếu con bé Tô Linh kia đã trở về, Thiệu Đình vẫn không thích, vẫn chỉ nhớ thương Phó Tĩnh Tri, chẳng phải là lại làm trễ nãi đứa nhỏ nhà người ta sao?
Nhưng vợ của mình đã nói lời này với nhà họ Tô, hiện tại không có đạo lý người còn chưa tới liền để cho người ta dẹp đường hồi phủ? Dù sao cũng nên gặp mặt, nói không chừng hai người sẽ vừa mắt nhau? Huống chi, bối cảnh của con bé Tô Linh bày ở nơi đó, sẽ có lợi ích rất lớn với Thiệu Đình khi lần nữa tiếp nhận Mạnh thị. Hiện tại không phải ông không nghe thấy tâm tư của thằng cả, nhưng ông thật có chút lực bất tòng tâm, có chút khinh thường dùng thủ đoạn với đám trẻ tuổi này, nhưng cũng đã bắt đầu lợi dụng năm lần bảy lượt.
Đầu tiên là Mạn Quân, giờ lại là Tô Linh... Mạnh Chấn Tông nghĩ vậy, liền không nhịn được thở dài một hơi. Nếu ông trẻ lại mười mấy tuổi, sao đến bây giờ còn phải tính toán dùng thủ đoạn đối phó với con trai mình chứ?
Nếu không phải Thiệu Tiệm tồn tại tâm tư như thế, thậm chí còn đính hôn với con gái nuôi của Tiêu thư ký, ông cũng không đến mức bó tay bó chân như vậy. Vì phải bận tâm thể diện của nó và Tiêu thư ký nên không thể động tay động chân gì với nó! Hiện tại biện pháp tốt nhất, cũng chỉ có thể để cho Thiệu Đình đính hôn với con bé Tô Linh kia. Tiêu thư ký nhìn ở trên mặt mũi nhà họ Tô, dù sao cũng sẽ không đến mức quản việc nhà của nhà họ Mạnh bọn họ nữa!
"Lời của con, ta đều nhớ kỹ, cũng không phải cố ép con không thể không kết hôn với Tô Linh. Các con cứ thử qua lại đi, nếu quả thật không được, cha sẽ nghĩ biện pháp khác."
Mạnh Thiệu Đình không muốn ngỗ nghịch ý tứ của cha khi ông đang bị bệnh, chỉ gật gật đầu lung tung ứng phó đáp ứng một tiếng.
Lúc anh đi ra khỏi bệnh viện cũng đã là xế chiều, sớm nhận được tin tức của An Thành, biết cô và Thiệu Hiên đã rời đi, lúc này anh mới lái xe về nhà.
Lúc đi tới bên ngoài Tĩnh Viên, anh liền ngừng xe lại, lúc trước xây Tĩnh Viên là bởi vì cô, mà nay cô cũng không ở trong này, một mình anh trở lại thì có ý nghĩa gì?
Huống chi, Tình Viên là của nhà họ Phó, anh cũng đã tặng cho cô, tóm lại vẫn là nên danh chính ngôn thuận giữ lại cho cô.
Anh hẳn nên chuyển ra, để cô,Thiệu Hiên và Phi Đồng ở chỗ này mới đúng.
Suy nghĩ hồi lâu, anh liền chuyển hướng đầu xe, gọi điện thoại cho An Thành, muốn anh ta chuyển đồ của anh ra khỏi Tĩnh Viên trong mấy ngày này, sau đó chờ thu thập thỏa đáng, anh liền chuẩn bị thời gian đi nói một tiếng với Tĩnh Tri. Cô và Thiệu Hiên vẫn nên chuyển trở về thì tốt hơn, dù sao anh cũng biết rõ Tĩnh Viên có
ý nghĩa như thế nào với cô, không có đạo lý bởi vì chuyện giữa bọn họ mà khiến cô mất đi ngôi nhà tinh thần này.
Huống chi không có sự tồn tại của cô, Tĩnh Viên đối với anh cũng chỉ là một trang viên bình thường mà thôi.
Anh trực tiếp lái xe đi biệt thự ngoại ô phía tây, đó là nơi cô ở khi sinh Phi Đồng. Dù sao hai người bọn họ cũng có chút hồi ức tốt đẹp ở nơi đó, anh không muốn trở về Mai Viên, đi vào trong đó sẽ luôn nghĩ tới sự kiện cô trộm giá thầu thấp nhất của anh, còn có những trận cãi vã không ngừng của bọn họ.
Cha già đã nói như vậy, Mạnh Thiệu Đình cảm giác mình còn cứng rắn nói lời tàn nhẫn nữa thì có chút quá phận. Dù sao anh cũng không có tâm tư này, trước hết qua loa cửa ải này của cha cũng tốt, đỡ phải để ông ấy không yên lòng rồi dài dòng không ngừng.
"Con đã biết, cha yên tâm đi." Mạnh Thiệu Đình cảm thấy có chút nản lòng, tại sao cuộc sống của anh giống như bắt đầu chuyển động xung quanh đủ loại phụ nữ vậy chứ? Đầu tiên là Tĩnh Tri và Mạn Quân, hiện tại hết thảy đều đã kết thúc, ba người đường ai nấy đi, lại xuất hiện một Ngũ tiểu thư nhà họ Tô. Cha cũng nổi lên tâm tư hồ đồ như mẹ, ông không nói giúp khuyên giải, lại châm ngòi thổi gió theo!
"Vậy là tốt rồi, con bé Tô Linh kia đi chuyến bay ngày kia, đến lúc đó con đi đón nó đi!" Mạnh Chấn Tông thuận tay cầm cây tăm trúc đã ghim một miếng táo lên, cảm thấy rất yên lòng!
"Cha!" Mạnh Thiệu Đình lập tức ngây người. Anh hoàn toàn chỉ là thuận miệng đáp ứng qua loa một câu, hoàn toàn không có nghĩ đến người này lại tới nhanh như vậy!
"Làm sao thế?" Mạnh Chấn Tông nhướng mi lên, thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, liền cảm thấy tâm tình thật tốt. Bị trận bệnh này đã lâu, không có con trai hiếu
thuận trước giường bệnh, nhưng lão nhị đã thu liễm tính tình rất nhiều, cũng tận tâm tận lực chăm sóc ông. Miệng ông không nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ hài lòng, thường ngày hai đứa không bớt lo kia thật sự không có yêu thương ông chút nào, nhưng Thiệu Đình vẫn là đứa ông hài lòng nhất!
"Ngày kia con phải đi công tác, sợ rằng không có thời gian." Mạnh Thiệu Đình cau mày nói dối, tiếp tục qua loa.
"A, ta biết con sẽ nói ngày kia đi công tác mà, vì thế lừa con thôi, chuyến bay của con bé Tô Linh kia tới lúc bốn giờ chiều hôm nay, vậy con sẽ có thời gian đúng không?" Mạnh Chấn Tông nói, vẻ mặt tràn đầy ý cười, nhìn bộ dáng hổn hển của Mạnh Thiệu Đình, ngược lại tâm tình ông rất tốt, liền nở nụ cười.
Mạnh Thiệu Đình sững sờ ngồi đó, cúi đầu thở dài một tiếng: "Cha, con đã biết, con sẽ đi đón cô ta. Nhưng cha à, hiện tại con thực sự không muốn nghĩ đến chuyện này, sợ rằng đến lúc đó, làm lỡ Tô Linh thôi..."
Mạnh Chấn Tông khẽ nhíu mày, cảm thấy anh nói cũng có vài phần có đạo lý, khiến ông lại nghĩ tới Mạn Quân. Đứa nhỏ tốt như vậy, nhưng hai đứa nó lại hoàn toàn không có duyên phận. Lại nói tiếp, Mạn Quân thật sự thật tâm thật lòng đợi chờ Thiệu Đình, ai biết chịu đựng nhiều năm như thế, nhưng Thiệu Đình vẫn không có biện pháp sống với con bé. Ở cùng một chỗ bảy năm, kết quả vẫn là ly hôn...
Mỗi khi ông nhớ tới, đều cảm thấy hổ thẹn với Mạn Quân, hổ thẹn với nhà họ Thẩm. Nếu con bé Tô Linh kia đã trở về, Thiệu Đình vẫn không thích, vẫn chỉ nhớ thương Phó Tĩnh Tri, chẳng phải là lại làm trễ nãi đứa nhỏ nhà người ta sao?
Nhưng vợ của mình đã nói lời này với nhà họ Tô, hiện tại không có đạo lý người còn chưa tới liền để cho người ta dẹp đường hồi phủ? Dù sao cũng nên gặp mặt, nói không chừng hai người sẽ vừa mắt nhau? Huống chi, bối cảnh của con bé Tô Linh bày ở nơi đó, sẽ có lợi ích rất lớn với Thiệu Đình khi lần nữa tiếp nhận Mạnh thị. Hiện tại không phải ông không nghe thấy tâm tư của thằng cả, nhưng ông thật có chút lực bất tòng tâm, có chút khinh thường dùng thủ đoạn với đám trẻ tuổi này, nhưng cũng đã bắt đầu lợi dụng năm lần bảy lượt.
Đầu tiên là Mạn Quân, giờ lại là Tô Linh... Mạnh Chấn Tông nghĩ vậy, liền không nhịn được thở dài một hơi. Nếu ông trẻ lại mười mấy tuổi, sao đến bây giờ còn phải tính toán dùng thủ đoạn đối phó với con trai mình chứ?
Nếu không phải Thiệu Tiệm tồn tại tâm tư như thế, thậm chí còn đính hôn với con gái nuôi của Tiêu thư ký, ông cũng không đến mức bó tay bó chân như vậy. Vì phải bận tâm thể diện của nó và Tiêu thư ký nên không thể động tay động chân gì với nó! Hiện tại biện pháp tốt nhất, cũng chỉ có thể để cho Thiệu Đình đính hôn với con bé Tô Linh kia. Tiêu thư ký nhìn ở trên mặt mũi nhà họ Tô, dù sao cũng sẽ không đến mức quản việc nhà của nhà họ Mạnh bọn họ nữa!
"Lời của con, ta đều nhớ kỹ, cũng không phải cố ép con không thể không kết hôn với Tô Linh. Các con cứ thử qua lại đi, nếu quả thật không được, cha sẽ nghĩ biện pháp khác."
Mạnh Thiệu Đình không muốn ngỗ nghịch ý tứ của cha khi ông đang bị bệnh, chỉ gật gật đầu lung tung ứng phó đáp ứng một tiếng.
Lúc anh đi ra khỏi bệnh viện cũng đã là xế chiều, sớm nhận được tin tức của An Thành, biết cô và Thiệu Hiên đã rời đi, lúc này anh mới lái xe về nhà.
Lúc đi tới bên ngoài Tĩnh Viên, anh liền ngừng xe lại, lúc trước xây Tĩnh Viên là bởi vì cô, mà nay cô cũng không ở trong này, một mình anh trở lại thì có ý nghĩa gì?
Huống chi, Tình Viên là của nhà họ Phó, anh cũng đã tặng cho cô, tóm lại vẫn là nên danh chính ngôn thuận giữ lại cho cô.
Anh hẳn nên chuyển ra, để cô,Thiệu Hiên và Phi Đồng ở chỗ này mới đúng.
Suy nghĩ hồi lâu, anh liền chuyển hướng đầu xe, gọi điện thoại cho An Thành, muốn anh ta chuyển đồ của anh ra khỏi Tĩnh Viên trong mấy ngày này, sau đó chờ thu thập thỏa đáng, anh liền chuẩn bị thời gian đi nói một tiếng với Tĩnh Tri. Cô và Thiệu Hiên vẫn nên chuyển trở về thì tốt hơn, dù sao anh cũng biết rõ Tĩnh Viên có
ý nghĩa như thế nào với cô, không có đạo lý bởi vì chuyện giữa bọn họ mà khiến cô mất đi ngôi nhà tinh thần này.
Huống chi không có sự tồn tại của cô, Tĩnh Viên đối với anh cũng chỉ là một trang viên bình thường mà thôi.
Anh trực tiếp lái xe đi biệt thự ngoại ô phía tây, đó là nơi cô ở khi sinh Phi Đồng. Dù sao hai người bọn họ cũng có chút hồi ức tốt đẹp ở nơi đó, anh không muốn trở về Mai Viên, đi vào trong đó sẽ luôn nghĩ tới sự kiện cô trộm giá thầu thấp nhất của anh, còn có những trận cãi vã không ngừng của bọn họ.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn