Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 366
Anh cầm tiền mua một cặp vé, cô giả vờ tùy ý cầm tờ tuyên truyền nhìn trái nhìn phải. Rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn bọ họ, thậm chí còn có cô gái nhỏ làm nũng với bạn trai, nói với bạn trai là người đàn ông kia có bao nhiêu chăm sóc, có bao nhiêu anh tuấn... Tĩnh Tri nhịn không được cúi đầu cười trộm một chút, lại thấy anh đã trả tiền, nhân viên đưa cho anh hai vé, anh cẩn thận cất xong vé của nam, sau đó giao vé nữ cho cô.
Tĩnh Tri chần chừ một chút, yên lặng nhận lấy, cô nhìn nhìn vé vào xinh đẹp kia, cẩn thận để vào trong ví nhỏ của mình.
Anh nhìn thấy động tác của cô, nếp nhăn trên mặt khi cười bên môi liền sâu hơn một chút, đưa tay kéo cô sang, khóa cô ở trong áo gió: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Ừ." Cô gật gật đầu, mặc anh nắm tay cô ở trong lòng bàn tay, lại để vào trong túi áo gió thật to của anh. Lòng của cô giống như cũng ấm lên theo, đêm mùa thu có hơi lạnh, gió cũng rất lạnh, bước chân người đi đường vội vã, hai người bọn họ lại thả chậm bước chân, đi đến bãi đổ xe.
"Em nói, chúng ta có thể cùng đi xem biểu diễn không?" Anh đột nhiên mở miệng, trong lòng Tĩnh Tri đột nhiên lộp bộp một tiếng. Đầu ngón tay có hơi lạnh, lạnh lẽo kia lại dần dần lan tràn khắp toàn thân cô từng chút một. Cô há miệng, giọng nói lại giống như bị dính chặt, khó có thể mở miệng.
"Nhất định có thể, mặc kệ khi đó chúng ta ở nơi nào, anh đều muốn dẫn em đến xem màn biểu diễn này." Anh giống như trịnh trọng hứa hẹn, mười ngón tay đan xen, cô lập tức ngừng cắn môi, trong lòng lại có bi thương nho nhỏ tràn ngập ra. Đã hơn năm giờ chiều, cô không biết cô còn có thể đi đến ngày đó với anh hay không?
Nhưng nếu... nếu cô biết, có một ngày cô sẽ một mình khóc không thành tiếng đi xem màn biểu diễn này, có một ngày cô sẽ hiểu rõ cô cũng yêu anh như vậy, vậy
cô có thể tiếc nuối hay không? Giờ phút này cô có cười nói cho anh biết… đúng, chúng ta nhất định phải cùng đi xem biểu diễn hay không!
Xe mới chạy đến nửa đường, di động của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vang lên. Anh lấy ra nhìn, là điện thoại của Hà Dĩ Kiệt, mi tâm không khỏi nhíu lại, trong lòng biết gọi tới trễ như vậy, tất nhiên là có việc. Anh liếc mắt nhìn Tĩnh Tri, thấy cô cũng đang nhìn anh, sợ cô nghĩ loạn, nên vẫn ấn nút trả lời.
"Thiệu Đình, xảy ra một chút chuyện, bây giờ cậu ở đâu, tiện nói chuyện không?" Mặc dù giọng nói Hà Dĩ Kiệt vẫn bình ổn như cũ, nhưng Mạnh Thiệu Đình quen anh ta nhiều năm, vừa nghe liền biết, đã xảy ra chuyện lớn.
"Tôi và Tĩnh Tri cùng một chỗ." Anh nói mơ hồ một câu, Hà Dĩ Kiệt lại lập tức hiểu ý tứ của anh; "Được rồi, tám giờ sáng ngày mai, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ." Anh nói xong liền cúp điện thoại, xoay mặt nhìn thấy vẻ mặt cô có chút lo lắng, nhịn không được giải thích một câu: "Là điện thoại của Dĩ Kiệt, ngày mai cậu ta tìm tôi có chút chuyện."
"Em đi cùng được không? Em chỉ muốn nhìn Tương Tư một chút..." Tĩnh Tri lập tức mở miệng, đáy mắt lại có vẻ lo lắng. Từ khi Tương Tư trở về đến bây giờ, cô chưa từng gặp qua một lần. Hà Dĩ Kiệt không cho phép cô và Thanh Thu gặp Tương Tư, chắc là biết chuyện lần trước Tương Tư chạy trốn.
"... Ngày mai anh giúp em hỏi Dĩ Kiệt trước đã." Anh trầm ngâm một phen, vẫn không có tùy tiện đáp ứng. Anh hiểu rõ tính tình Hà Dĩ Kiệt nhất, nói một không nói hai, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp vì bất kỳ ai.
Cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cũng không biết rốt cuộc Tương Tư thế nào rồi."
Anh thấy mặt cô đều nhăn cùng một chỗ, thoạt nhìn rất khổ sở, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt cô: "Em yên tâm đi, lần này Tương Tư trở về, Dĩ Kiệt giống như đã thay đổi."
Tĩnh Tri bĩu môi, "Anh cũng không cần an ủi em, người như Hà Dĩ Kiệt, làm sao sẽ trở nên tốt hơn?"
"Anh nói là sự thật, bây giờ anh ta rất tốt với Tương Tư."
"Rất tốt là thế nào? Lại giam cầm con bé như một con chim hoàng yến sao?" Cô có chút kích động, đáy mắt Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên lướt qua một tia lo lắng. Những lời này của cô, thật sự là đang biến thành chỉ trích tất cả chuyện anh làm lúc trước với cô.
"Em không phải nói anh..." Cô bỗng nhiên ngồi co quắp ở trên chỗ ngồi, vô lực thở dài: "Em chỉ là nghĩ, nếu Hà Dĩ Kiệt thật sự có hai ba phần tình ý với Tương Tư mà nói, thì nên để con bé rời đi thôi."
"Em không hiểu, anh và Dĩ Kiệt quen lâu như vậy, chưa từng thấy anh ta đối với ai tốt như vậy."
"Đúng, em không hiểu, em không hiểu đàn ông các anh nghĩ như thế nào? Em chỉ biết là thích một người, quan tâm một người thì phải biết trong lòng cô ấy muốn cái gì, tận lực thỏa mãn cô ấy, mà không phải chuyên quyền độc đoán giữ lấy cô ấy, điều khiển cuộc sống của cô ấy."
"Thế nhưng nếu thật sự yêu thích, làm sao có thể buông tay ra được? Chẳng lẽ buông tay là yêu, liều mạng tranh thủ và giữ lại thì không phải?"
Anh bỗng nhiên kích động, bàn tay lập tức vỗ lên tay lái, tiếng kèn chói tai vang lên một chút, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, tất cả đều yên tĩnh trở lại, mà yên tĩnh này lại có vài phần khó chịu, khiến cô á khẩu không trả lời được, sững sờ ở nơi đó.
"Xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em." Anh tỉnh táo lại, lập tức nói xin lỗi. Thật vất vả giữa bọn họ mới có được yên bình và ấm áp khó có được, anh nên theo ý của cô, không nên ầm ĩ với cô.
Cô lắc lắc đầu, viền mắt hơi hồng: "Có lẽ em thật không hiểu, thế nhưng yêu quá mức bá đạo, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy không tự do, giống như hít thở không thông."
"Xin lỗi." Anh có chút ủ rũ, tốc độ xe cũng dần dần chậm lại.
"Anh đừng nói xin lỗi, chúng ta cũng không có sai, chỉ là quan niệm tình yêu của mỗi người không giống nhau mà thôi." Cô xoay tay lại cầm tay anh một chút, mỉm cười với anh, anh cũng cười đáp lại, nhưng lại cảm thấy nụ cười quá tái nhợt.
Tĩnh Tri chần chừ một chút, yên lặng nhận lấy, cô nhìn nhìn vé vào xinh đẹp kia, cẩn thận để vào trong ví nhỏ của mình.
Anh nhìn thấy động tác của cô, nếp nhăn trên mặt khi cười bên môi liền sâu hơn một chút, đưa tay kéo cô sang, khóa cô ở trong áo gió: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Ừ." Cô gật gật đầu, mặc anh nắm tay cô ở trong lòng bàn tay, lại để vào trong túi áo gió thật to của anh. Lòng của cô giống như cũng ấm lên theo, đêm mùa thu có hơi lạnh, gió cũng rất lạnh, bước chân người đi đường vội vã, hai người bọn họ lại thả chậm bước chân, đi đến bãi đổ xe.
"Em nói, chúng ta có thể cùng đi xem biểu diễn không?" Anh đột nhiên mở miệng, trong lòng Tĩnh Tri đột nhiên lộp bộp một tiếng. Đầu ngón tay có hơi lạnh, lạnh lẽo kia lại dần dần lan tràn khắp toàn thân cô từng chút một. Cô há miệng, giọng nói lại giống như bị dính chặt, khó có thể mở miệng.
"Nhất định có thể, mặc kệ khi đó chúng ta ở nơi nào, anh đều muốn dẫn em đến xem màn biểu diễn này." Anh giống như trịnh trọng hứa hẹn, mười ngón tay đan xen, cô lập tức ngừng cắn môi, trong lòng lại có bi thương nho nhỏ tràn ngập ra. Đã hơn năm giờ chiều, cô không biết cô còn có thể đi đến ngày đó với anh hay không?
Nhưng nếu... nếu cô biết, có một ngày cô sẽ một mình khóc không thành tiếng đi xem màn biểu diễn này, có một ngày cô sẽ hiểu rõ cô cũng yêu anh như vậy, vậy
cô có thể tiếc nuối hay không? Giờ phút này cô có cười nói cho anh biết… đúng, chúng ta nhất định phải cùng đi xem biểu diễn hay không!
Xe mới chạy đến nửa đường, di động của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vang lên. Anh lấy ra nhìn, là điện thoại của Hà Dĩ Kiệt, mi tâm không khỏi nhíu lại, trong lòng biết gọi tới trễ như vậy, tất nhiên là có việc. Anh liếc mắt nhìn Tĩnh Tri, thấy cô cũng đang nhìn anh, sợ cô nghĩ loạn, nên vẫn ấn nút trả lời.
"Thiệu Đình, xảy ra một chút chuyện, bây giờ cậu ở đâu, tiện nói chuyện không?" Mặc dù giọng nói Hà Dĩ Kiệt vẫn bình ổn như cũ, nhưng Mạnh Thiệu Đình quen anh ta nhiều năm, vừa nghe liền biết, đã xảy ra chuyện lớn.
"Tôi và Tĩnh Tri cùng một chỗ." Anh nói mơ hồ một câu, Hà Dĩ Kiệt lại lập tức hiểu ý tứ của anh; "Được rồi, tám giờ sáng ngày mai, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ." Anh nói xong liền cúp điện thoại, xoay mặt nhìn thấy vẻ mặt cô có chút lo lắng, nhịn không được giải thích một câu: "Là điện thoại của Dĩ Kiệt, ngày mai cậu ta tìm tôi có chút chuyện."
"Em đi cùng được không? Em chỉ muốn nhìn Tương Tư một chút..." Tĩnh Tri lập tức mở miệng, đáy mắt lại có vẻ lo lắng. Từ khi Tương Tư trở về đến bây giờ, cô chưa từng gặp qua một lần. Hà Dĩ Kiệt không cho phép cô và Thanh Thu gặp Tương Tư, chắc là biết chuyện lần trước Tương Tư chạy trốn.
"... Ngày mai anh giúp em hỏi Dĩ Kiệt trước đã." Anh trầm ngâm một phen, vẫn không có tùy tiện đáp ứng. Anh hiểu rõ tính tình Hà Dĩ Kiệt nhất, nói một không nói hai, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp vì bất kỳ ai.
Cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cũng không biết rốt cuộc Tương Tư thế nào rồi."
Anh thấy mặt cô đều nhăn cùng một chỗ, thoạt nhìn rất khổ sở, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt cô: "Em yên tâm đi, lần này Tương Tư trở về, Dĩ Kiệt giống như đã thay đổi."
Tĩnh Tri bĩu môi, "Anh cũng không cần an ủi em, người như Hà Dĩ Kiệt, làm sao sẽ trở nên tốt hơn?"
"Anh nói là sự thật, bây giờ anh ta rất tốt với Tương Tư."
"Rất tốt là thế nào? Lại giam cầm con bé như một con chim hoàng yến sao?" Cô có chút kích động, đáy mắt Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên lướt qua một tia lo lắng. Những lời này của cô, thật sự là đang biến thành chỉ trích tất cả chuyện anh làm lúc trước với cô.
"Em không phải nói anh..." Cô bỗng nhiên ngồi co quắp ở trên chỗ ngồi, vô lực thở dài: "Em chỉ là nghĩ, nếu Hà Dĩ Kiệt thật sự có hai ba phần tình ý với Tương Tư mà nói, thì nên để con bé rời đi thôi."
"Em không hiểu, anh và Dĩ Kiệt quen lâu như vậy, chưa từng thấy anh ta đối với ai tốt như vậy."
"Đúng, em không hiểu, em không hiểu đàn ông các anh nghĩ như thế nào? Em chỉ biết là thích một người, quan tâm một người thì phải biết trong lòng cô ấy muốn cái gì, tận lực thỏa mãn cô ấy, mà không phải chuyên quyền độc đoán giữ lấy cô ấy, điều khiển cuộc sống của cô ấy."
"Thế nhưng nếu thật sự yêu thích, làm sao có thể buông tay ra được? Chẳng lẽ buông tay là yêu, liều mạng tranh thủ và giữ lại thì không phải?"
Anh bỗng nhiên kích động, bàn tay lập tức vỗ lên tay lái, tiếng kèn chói tai vang lên một chút, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, tất cả đều yên tĩnh trở lại, mà yên tĩnh này lại có vài phần khó chịu, khiến cô á khẩu không trả lời được, sững sờ ở nơi đó.
"Xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em." Anh tỉnh táo lại, lập tức nói xin lỗi. Thật vất vả giữa bọn họ mới có được yên bình và ấm áp khó có được, anh nên theo ý của cô, không nên ầm ĩ với cô.
Cô lắc lắc đầu, viền mắt hơi hồng: "Có lẽ em thật không hiểu, thế nhưng yêu quá mức bá đạo, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy không tự do, giống như hít thở không thông."
"Xin lỗi." Anh có chút ủ rũ, tốc độ xe cũng dần dần chậm lại.
"Anh đừng nói xin lỗi, chúng ta cũng không có sai, chỉ là quan niệm tình yêu của mỗi người không giống nhau mà thôi." Cô xoay tay lại cầm tay anh một chút, mỉm cười với anh, anh cũng cười đáp lại, nhưng lại cảm thấy nụ cười quá tái nhợt.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn