Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 348: Chúng ta kết hôn đi (2)
Lúc này Tĩnh Tri mới kinh ngạc phát hiện, lông mi của anh lại rất dài, không nhịn được đưa tay vuốt ve: "Lông mi của đàn ông mà lại dài như vậy?"
Tay nhỏ bé của cô mềm mại, vừa chạm vào đến mi mắt anh, anh liền cảm giác toàn thân mình giống như bị điện giật, nhịn không được cắn nhẹ một cái trên tay cô, trong con ngươi lại hơi có ánh lửa.
"Anh cắn em làm gì?" Tĩnh Tri bị đau rụt tay về, chân mày thanh tú liền trừng anh.
Mạnh Thiệu Đình buông cô ra, khàn giọng thúc giục cô: "Không phải em muốn đi tắm sao?"
Tĩnh Tri ồ một tiếng, xuống khỏi đầu gối của anh: "Vậy em đi đây."
"Anh đi xem Phi Đồng." Mạnh Thiệu Đình đứng lên. Ở lại nữa, không chừng anh lại không khống chế được, muốn làm gì đó, nhưng anh chưa từng quên chuyện tối ngày hôm qua, bộ dáng cô gái nhỏ này bị anh khi dễ thảm đến nói không nên lời.
"Ừ, nếu nó tỉnh dậy, để bảo mẫu dẫn nó đi ăn chút gì đó." Tĩnh Tri dặn dò mấy câu, đi tới trước tủ quần áo. Mở ngăn tủ liền phát hiện bên trong đầy quần áo, đều là mới tinh, khóe môi không nhịn được liền cong lên, không nghĩ tới anh sắp xếp mọi thứ thỏa đáng như vậy.
"Anh đi đây." Anh nói xong, nhìn bộ dáng cười híp mắt của cô, trong lòng liền vui vẻ. Kéo cửa đi ra, đi tới trong phòng ngủ nhỏ của Phi Đồng. Nhìn thằng bé một hồi, thấy nó ngủ rất say sưa, liền dặn bảo mẫu mấy câu, chuẩn bị rời đi.
"Bác." Phi Đồng lại bỗng nhiên mở mắt, trong giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn thiếu ngủ.
Mạnh Thiệu Đình xoay người sang chỗ khác, thấy ánh sáng nhàn nhạt trên mặt nho nhỏ của nó, mắt to giấu ở dưới lông mi dài cong vểnh lên, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra đến mấy phần đề phòng và xa cách, nhưng sau đó lại có khiếp đảm và ngượng ngùng làm người ta thương yêu.
Thằng bé lại bắt đầu gọi anh là bác, trái tim Mạnh Thiệu Đình giống như là gặp một cái búa tạ, nhưng vẫn dừng bước, chậm rãi xoay người lại, lần nữa đi tới ngồi xuống bên giường nó, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"
Phi Đồng vén chăn lên ngồi dậy, người nho nhỏ ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn thân thể nho nhỏ hơi lớn một chút, lại càng đáng thương thêm mấy phần, làm cho anh vốn không được tự nhiên với nó lại giống như dần dần tan đi. Đây là con của cô, mặc kệ thế nào, cũng phải đối xử tử tế với nó.
"Bác, khi nào thì con và mẹ mới trở về nhà? Sau này chúng ta liền ở chỗ ư?"
"Phi Đồng không thích ở đây sao?" Anh đưa tay muốn sờ mặt của nó, lại bị đứa bé nhỏ kia né tránh rõ ràng, tay liền cứng ngắc ở giữa không trung.
Anh cười tự giễu, thuận thế buông tay xuống, thay nó kéo chăn về phía trước một chút.
Phi Đồng chớp chớp mắt, đáng yêu mở miệng: "Con chỉ muốn có thể ở cùng một chỗ với mẹ."
"Nếu như mẹ con muốn ở đây thì sao?"
Phi Đồng đột nhiên trầm mặc, thằng bé còn nhỏ, chẳng qua là một đứa bé chỉ biết ăn cơm, ngủ, chơi đùa, nhưng trẻ con tự có mẫn cảm của trẻ con.
"Ở nơi này, sợ là khi cha ruột trở về, sẽ tìm không được con và mẹ."
Mạnh Thiệu Đình chợt đứng lên, động tác đứng dậy của anh quá mạnh, ánh mặt trời như là đột nhiên bị cắt đoạn, một mảnh bóng mờ bao phủ xuống, che ở trên mặt Phi Đồng. Nó liền hoảng sợ, trừng lớn một đôi mắt màu hổ phách sững sờ nhìn Mạnh Thiệu Đình.
Tức giận chỉ trong chốc lát, anh liền bình tĩnh lại, vẻ băng hàn trên mặt rút đi từng chút, nhưng lại tràn ngập ra mệt mỏi nói không nên lời.
"Bác còn có việc, đi ra ngoài trước. Phi Đồng ngủ thêm một lát đi, đói bụng thì nó cho dì biết, biết chưa?"
Anh tận lực làm cho giọng nói của mình nghe hòa hoãn và bình tĩnh, không có tâm tình phập phồng. Nhưng chỉ có anh tự mình biết, ở sâu trong nội tâm anh, như là đêm trước khi biển động, dưới sự yên lặng mang theo sóng gió vô biên.
Phi Đồng không có lên tiếng, nhưng có một loại đề phòng nồng đậm khiến anh cảm thấy vô lực. Anh không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này, nhắc nhở thất bại của mình, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, do dự hồi lâu liền đi trở về gian phòng của cô, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, mới phát hiện cô đã nằm ở trên giường, đang ngủ.
Trên ban công, màn sa rơi xuống đất thỉnh thoảng sẽ bị gió thổi lên, tựa như cô gái nâng tay áo lên ở trên sân khấu. Anh yên lặng đi vào, trực tiếp đi qua màn sa, đi tới trên ban công.
Bóng đêm lại sắp tới, Tĩnh Viên to lớn yên tĩnh như là dã thú ngủ say ẩn nấp trong bóng tôi, xanh ngắt vô biên và hồ nước trong núi giả nho nhỏ biến mất ở trong màu đen, lộ ra mấy phần tiêu điều và trầm tĩnh, tim của anh giống như dần dần bình tĩnh dưới gió mát này.
Chỉ là một đứa bé ba tuổi, lại có thể biết được gì, hiểu được gì chứ? Đồng ngôn vô kỵ mà thôi, anh và cô còn có thời gian dài như vậy, có gì không giải quyết được?
Nghĩ tới đây, tâm giống như bình tĩnh hơn mấy phần. Trong tiếng gió thổi cây sàn sạt, anh chợt nghe Tĩnh Tri buồn ngủ nhẹ than, giống như đang gọi tên của anh. Anh xoay người sang chỗ khác, thấy ánh mắt cô nhu hòa, tùy ý mang dép, xốc màn sa lên, mặt mày không nhịn được khẽ cong, tiến lên một bước kéo cô, giọng nói ấm áp mở miệng: "Sao không ngủ nhiều một chút?"
Cô như là không ngủ được ngon giấc, còn có chút ngốc hồ đồ, dáng vẻ nhìn anh cũng mang theo vài phần dại ra, lại rất đáng yêu.
"Em vừa nằm mơ, mơ em chọc anh tức giận, anh vứt bỏ em chạy đi. Sau đó em gọi điện thoại cho anh, hỏi khi nào thì anh trở về, anh nói anh không trở lại, còn cúp điện thoại của em..."
Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói liền trở nên có chút cô đơn và ủy khuất, vành mắt cũng lộ ra ửng đỏ.
Anh vui vẻ, cười phá lên, cười hồi lâu mới nín cười dưới thần sắc tức giận của cô, nghiêm trang cúi đầu hỏi cô: "Đây thật sự do em mơ được?"
Tĩnh Tri tức giận gật đầu: "Anh còn cười, anh rất đắc ý đúng không."
Anh gật gật đầu, con ngươi xinh đẹp tà mị híp lại: "Đương nhiên đắc ý, đây chính là nằm mơ chuyện thật sự đã suy nghĩ ra."
Duỗi tay đánh anh, anh cũng không trốn, mặc cô đánh mấy cái mới nhẹ nhàng cầm cổ tay của cô, bỗng nhiên nét mặt liền nghiêm túc. Ánh mắt của anh trong vắt gợn sóng lăn tăn, như là sương khói bao phủ lấy cô, sau đó cô liền nghe được giọng nói của anh, trầm thấp, bình tĩnh, nói một cách tự nhiên: "Tĩnh Tĩnh, không bằng chúng ta kết hôn đi."
Tay nhỏ bé của cô mềm mại, vừa chạm vào đến mi mắt anh, anh liền cảm giác toàn thân mình giống như bị điện giật, nhịn không được cắn nhẹ một cái trên tay cô, trong con ngươi lại hơi có ánh lửa.
"Anh cắn em làm gì?" Tĩnh Tri bị đau rụt tay về, chân mày thanh tú liền trừng anh.
Mạnh Thiệu Đình buông cô ra, khàn giọng thúc giục cô: "Không phải em muốn đi tắm sao?"
Tĩnh Tri ồ một tiếng, xuống khỏi đầu gối của anh: "Vậy em đi đây."
"Anh đi xem Phi Đồng." Mạnh Thiệu Đình đứng lên. Ở lại nữa, không chừng anh lại không khống chế được, muốn làm gì đó, nhưng anh chưa từng quên chuyện tối ngày hôm qua, bộ dáng cô gái nhỏ này bị anh khi dễ thảm đến nói không nên lời.
"Ừ, nếu nó tỉnh dậy, để bảo mẫu dẫn nó đi ăn chút gì đó." Tĩnh Tri dặn dò mấy câu, đi tới trước tủ quần áo. Mở ngăn tủ liền phát hiện bên trong đầy quần áo, đều là mới tinh, khóe môi không nhịn được liền cong lên, không nghĩ tới anh sắp xếp mọi thứ thỏa đáng như vậy.
"Anh đi đây." Anh nói xong, nhìn bộ dáng cười híp mắt của cô, trong lòng liền vui vẻ. Kéo cửa đi ra, đi tới trong phòng ngủ nhỏ của Phi Đồng. Nhìn thằng bé một hồi, thấy nó ngủ rất say sưa, liền dặn bảo mẫu mấy câu, chuẩn bị rời đi.
"Bác." Phi Đồng lại bỗng nhiên mở mắt, trong giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn thiếu ngủ.
Mạnh Thiệu Đình xoay người sang chỗ khác, thấy ánh sáng nhàn nhạt trên mặt nho nhỏ của nó, mắt to giấu ở dưới lông mi dài cong vểnh lên, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra đến mấy phần đề phòng và xa cách, nhưng sau đó lại có khiếp đảm và ngượng ngùng làm người ta thương yêu.
Thằng bé lại bắt đầu gọi anh là bác, trái tim Mạnh Thiệu Đình giống như là gặp một cái búa tạ, nhưng vẫn dừng bước, chậm rãi xoay người lại, lần nữa đi tới ngồi xuống bên giường nó, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"
Phi Đồng vén chăn lên ngồi dậy, người nho nhỏ ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn thân thể nho nhỏ hơi lớn một chút, lại càng đáng thương thêm mấy phần, làm cho anh vốn không được tự nhiên với nó lại giống như dần dần tan đi. Đây là con của cô, mặc kệ thế nào, cũng phải đối xử tử tế với nó.
"Bác, khi nào thì con và mẹ mới trở về nhà? Sau này chúng ta liền ở chỗ ư?"
"Phi Đồng không thích ở đây sao?" Anh đưa tay muốn sờ mặt của nó, lại bị đứa bé nhỏ kia né tránh rõ ràng, tay liền cứng ngắc ở giữa không trung.
Anh cười tự giễu, thuận thế buông tay xuống, thay nó kéo chăn về phía trước một chút.
Phi Đồng chớp chớp mắt, đáng yêu mở miệng: "Con chỉ muốn có thể ở cùng một chỗ với mẹ."
"Nếu như mẹ con muốn ở đây thì sao?"
Phi Đồng đột nhiên trầm mặc, thằng bé còn nhỏ, chẳng qua là một đứa bé chỉ biết ăn cơm, ngủ, chơi đùa, nhưng trẻ con tự có mẫn cảm của trẻ con.
"Ở nơi này, sợ là khi cha ruột trở về, sẽ tìm không được con và mẹ."
Mạnh Thiệu Đình chợt đứng lên, động tác đứng dậy của anh quá mạnh, ánh mặt trời như là đột nhiên bị cắt đoạn, một mảnh bóng mờ bao phủ xuống, che ở trên mặt Phi Đồng. Nó liền hoảng sợ, trừng lớn một đôi mắt màu hổ phách sững sờ nhìn Mạnh Thiệu Đình.
Tức giận chỉ trong chốc lát, anh liền bình tĩnh lại, vẻ băng hàn trên mặt rút đi từng chút, nhưng lại tràn ngập ra mệt mỏi nói không nên lời.
"Bác còn có việc, đi ra ngoài trước. Phi Đồng ngủ thêm một lát đi, đói bụng thì nó cho dì biết, biết chưa?"
Anh tận lực làm cho giọng nói của mình nghe hòa hoãn và bình tĩnh, không có tâm tình phập phồng. Nhưng chỉ có anh tự mình biết, ở sâu trong nội tâm anh, như là đêm trước khi biển động, dưới sự yên lặng mang theo sóng gió vô biên.
Phi Đồng không có lên tiếng, nhưng có một loại đề phòng nồng đậm khiến anh cảm thấy vô lực. Anh không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này, nhắc nhở thất bại của mình, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, do dự hồi lâu liền đi trở về gian phòng của cô, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, mới phát hiện cô đã nằm ở trên giường, đang ngủ.
Trên ban công, màn sa rơi xuống đất thỉnh thoảng sẽ bị gió thổi lên, tựa như cô gái nâng tay áo lên ở trên sân khấu. Anh yên lặng đi vào, trực tiếp đi qua màn sa, đi tới trên ban công.
Bóng đêm lại sắp tới, Tĩnh Viên to lớn yên tĩnh như là dã thú ngủ say ẩn nấp trong bóng tôi, xanh ngắt vô biên và hồ nước trong núi giả nho nhỏ biến mất ở trong màu đen, lộ ra mấy phần tiêu điều và trầm tĩnh, tim của anh giống như dần dần bình tĩnh dưới gió mát này.
Chỉ là một đứa bé ba tuổi, lại có thể biết được gì, hiểu được gì chứ? Đồng ngôn vô kỵ mà thôi, anh và cô còn có thời gian dài như vậy, có gì không giải quyết được?
Nghĩ tới đây, tâm giống như bình tĩnh hơn mấy phần. Trong tiếng gió thổi cây sàn sạt, anh chợt nghe Tĩnh Tri buồn ngủ nhẹ than, giống như đang gọi tên của anh. Anh xoay người sang chỗ khác, thấy ánh mắt cô nhu hòa, tùy ý mang dép, xốc màn sa lên, mặt mày không nhịn được khẽ cong, tiến lên một bước kéo cô, giọng nói ấm áp mở miệng: "Sao không ngủ nhiều một chút?"
Cô như là không ngủ được ngon giấc, còn có chút ngốc hồ đồ, dáng vẻ nhìn anh cũng mang theo vài phần dại ra, lại rất đáng yêu.
"Em vừa nằm mơ, mơ em chọc anh tức giận, anh vứt bỏ em chạy đi. Sau đó em gọi điện thoại cho anh, hỏi khi nào thì anh trở về, anh nói anh không trở lại, còn cúp điện thoại của em..."
Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói liền trở nên có chút cô đơn và ủy khuất, vành mắt cũng lộ ra ửng đỏ.
Anh vui vẻ, cười phá lên, cười hồi lâu mới nín cười dưới thần sắc tức giận của cô, nghiêm trang cúi đầu hỏi cô: "Đây thật sự do em mơ được?"
Tĩnh Tri tức giận gật đầu: "Anh còn cười, anh rất đắc ý đúng không."
Anh gật gật đầu, con ngươi xinh đẹp tà mị híp lại: "Đương nhiên đắc ý, đây chính là nằm mơ chuyện thật sự đã suy nghĩ ra."
Duỗi tay đánh anh, anh cũng không trốn, mặc cô đánh mấy cái mới nhẹ nhàng cầm cổ tay của cô, bỗng nhiên nét mặt liền nghiêm túc. Ánh mắt của anh trong vắt gợn sóng lăn tăn, như là sương khói bao phủ lấy cô, sau đó cô liền nghe được giọng nói của anh, trầm thấp, bình tĩnh, nói một cách tự nhiên: "Tĩnh Tĩnh, không bằng chúng ta kết hôn đi."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn