Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 346: Thế giới hai người
Bà Mạnh xoay người, núp ở phía sau cây tùng. Nhìn đứa bé nho nhỏ kia, có mắt giống Thiệu Hiên… không, giống mắt hồ ly tinh Lê Lê kia như đúc! Ngón tay của bà không khỏi bóp chặt một cái, lại cường ngạnh đâm rách lòng bàn tay!
Lê Lê cô thật đúng là vận khí tốt, cháu trai của cô lại đã lớn như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc đến bây giờ cháu trai ruột của tôi còn chưa có bóng dáng, cháu trai của cô cho dù tốt hơn nữa, khiến người thích hơn nữa, nó cũng đã định trước chỉ là loại con hoang không lên được mặt bàn! Có tôi ở đây một ngày, đừng mơ nó tiến vào được cửa nhà họ Mạnh! Cho dù là lão già chết tiệt kia có thích, tôi cũng không cho phép giữ lại. Nhà họ Mạnh chỉ có thể là của Thiệu Đình, Thiệu Tiệm cũng không được, đừng mơ tưởng đến phiên con của cô, cháu trai của cô!
Cô sống không đấu lại tôi, cô đã chết thì cũng đừng mơ tưởng đấu thắng tôi. Lê Lê, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô bạc mệnh, ai bảo cô là một quỷ đoản mệnh, sớm như thế liền chết, liên lụy con trai của mình cũng là một phế vật không ra hồn. Cô cho là tìm được niềm vui cho Chấn Tông, tôi liền không có biện pháp với cô sao?
Cô cũng quá coi thường tôi, phụ nữ trên đời này đối mặt với tiểu tam cướp đi chân tâm của chồng, cho tới bây giờ đều sẽ không nương tay. Cô yên tâm, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không ngủ yên được dưới đất, nhìn thật kỹ con của cô, cháu trai của cô sẽ có kết quả gì!
Muốn oán hận, nhưng trong lòng lại cảm thấy xúc động phẫn nộ khó nhịn. Hận ý này tự nhiên được chuyển tới trên người Phó Tĩnh Tri, thật là một người phụ nữ lẳng lơ. Chỉ mới ly hôn với Thiệu Đình mấy năm, liền câu dẫn Thiệu Hiên, còn có đứa nhỏ của người ta, còn sinh ra loại con ngoài giá thú đó nữa chứ! Phi! Thật không hổ là một mặt hàng với mẹ cô ta, mệnh tiện trời sinh!
Bà Mạnh xuyên qua cành hoa trước mặt, nhìn thấy ba người đứng chung một chỗ, nam tuấn mỹ, nữ thanh tú, mà đứa bé nho nhỏ kia trắng nõn đáng yêu giống như là khắc từ băng ngọc ra, một đôi mắt to lộ ra linh hoạt cuồn cuộn. Càng nhìn,
lửa ghen ghét trong lòng liền thiêu đốt càng thêm điên cuồng, hình ảnh vốn hài hòa này giống như là một cây gai sắc bén, chui vào lòng bà từng chút một.
"Mẹ, sao mẹ đứng ở chỗ này?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp, lộ ra mấy phần vô cùng lo lắng và thân thiết. Bà Mạnh hoảng sợ, cuống quít quay đầu lại, liền thấy Mạnh Thiệu Tiệm đứng cách đó không xa ở sau lưng bà. Bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, bày ra mấy phần cao ngạo khinh thường: "Anh lén lút đứng phía sau tôi làm gì?"
Mạnh Thiệu Tiệm vừa muốn mở miệng, vẻ mặt bà Mạnh lại bỗng nhiên biến đổi, nghiêm nghị hỏi: "Anh là tới tham gia tiệc sinh nhật?"
Trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm liền lộ ra mấy phần cười khổ: "Mẹ, dù sao Thiệu Đình cũng là em trai ruột của con..."
"Câm miệng!" Bà Mạnh tức giận đến run rẩy: "Bây giờ anh trở về với tôi! Đừng tưởng rằng anh làm chủ tịch liền rất giỏi, vừa ngoài sáng vừa trong tối, tôi và cha anh còn chưa có chết đâu! Thiệu Đình hồ nháo, anh này làm anh cả không nói giúp khuyên răn, còn hồ nháo theo!"
"Mẹ, con không có." Trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm cực kỳ hận, nhưng vẫn bày ra nét mặt kính cẩn: "Lão nhị là đứa con trai mà mẹ yêu thương nhất, con chỉ muốn nó tốt, làm sao sẽ tùy tiện làm trái ý của nó chứ?"
Hắn nói xong, trên mặt liền lộ ra mấy phần tiêu điều, bà Mạnh ngược lại giận quá hóa cười; "Thực sự là lật trời, anh làm anh cả, chẳng lẽ còn sợ em trai của mình ư? Nói chung cũng là chính anh không thể có bản lãnh, đến em trai cũng không áp chế được, sao tôi và cha anh có thể yên tâm giao Mạnh thị cho anh?"
Sóng mắt Mạnh Thiệu Tiệm bất động, khóe môi lại có nếp nhăn sâu hơn, khóe miệng hơi hạ xuống, mà ngón tay buông hai bên người lại âm thầm nắm chặt, bóp ra một mảnh xanh trắng.
"Trở về với tôi, đừng ồn ào hồ nháo nữa!" Bà Mạnh thấy hắn vâng vâng dạ dạ, luôn miệng đồng ý, trong lòng ngược lại dễ chịu một chút. Liếc mắt nhìn con lớn nhất này một cái, ngược lại có mấy phần màu sắc.
Thần sắc Mạnh Thiệu Tiệm vừa chuyển, liền cười ôn hòa, tiến lên một bước đỡ bà Mạnh, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con lái xe đưa mẹ trở về. Hôm kia vừa mới có người tặng cho con mấy thứ tốt, đang chuẩn bị đưa cho mẹ nhìn xem, mẹ có kiến thức rộng rãi, giúp con đánh giá một chút."
Nụ cười trên mặt bà Mạnh liền sâu hơn mấy phần, liếc nhìn hắn một cái nói: "Hiếm khi anh có phần tâm tư này."
Trở về nhà mới của nhà họ Mạnh, Mạnh Thiệu Tiệm ngược lại thật sự lấy ra vài món đồ cổ. Bà Mạnh rất thứ những thứ này, đeo kính mắt lên liền nhìn một lúc lâu. Mạnh Thiệu Tiệm ở một bên thấy bà ta thích gì liền lưu tâm, đến cuối cùng, làm chủ nói mấy thứ này để lại chỗ hắn cũng lãng phí, chỉ như trâu nhai mẫu đơn mà thôi, không bằng cho bà chơi đùa, cũng là một mảnh tâm ý của người làm con trai.
Bà Mạnh cũng rất hưởng thụ, cố ý thông báo phòng bếp buổi tối nấu một bàn cơm ngon, giữ Mạnh Thiệu Tiệm lại ăn cơm.
Rồi nói mấy câu chuyện hôm nay với Mạnh Thiệu Tiệm, lúc nói đến Phi Đồng, Mạnh Thiệu Tiệm liền đặt đũa xuống, thần sắc trên mặt có chút nghiêm túc: "Đó là đứa nhỏ của lão tam và Phó tiểu thư đúng không?"
"Sao ta biết được?" Bà Mạnh cười lạnh; "Đứa nhỏ của Thiệu Hiên thì sao? Con nhìn thử lão già kia yêu thương Thiệu Hiên như thế nào, bây giờ là kết quả gì? Ở nước Mỹ, bị giam lỏng không giống người không giống quỷ, con của nó có thể nhảy ra núi năm ngón tay ư?"
Mạnh Thiệu Tiệm cười hòa hoãn, tự tay rót trà đưa cho bà Mạnh, "Tục ngữ nói thật là đúng, tuổi cha một năm lớn hơn một năm, bạn cùng lứa tuổi sớm đã con cháu đầy đàn, lần này Mạn Quân lại náo loạn ra như vậy, trong lòng cha nhất định không dễ chịu. Nếu biết sự tồn tại của Phi Đồng..."
"Biết thì thế nào? Ông ta đừng mơ tưởng dể đứa nhỏ tạp chủng kia vào cửa!" Vẻ mặt bà Mạnh giận dữ, giọng nói cũng có chút không tốt.
"Mẹ, cha đương nhiên là tôn trọng ý của mẹ. Chỉ là người lớn tuổi, dĩ nhiên là thích con cháu lượn quanh đầu gối. Huống chi xưa nay cha thương yêu lão tam, lão tam lại là tình trạng như vậy, giờ nếu thấy Phi Đồng, Phi Đồng lại đáng yêu như thế, khó bảo đảm lần này không nổi lên tâm tư gì..."
Hắn nói một câu, mi tâm bà Mạnh liền nhíu chặt một chút, đợi cho đến cuối cùng, bà liền gắt gao nắm cái chén trong tay, không nhúc nhích ngơ ngác ở nơi đó.
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bà như vậy, biết bà đã nghe lọt, hắn cũng ngậm miệng đúng lúc. Nói một chút là được rồi, nói thêm nữa, không khỏi khiến người nghi kỵ hắn nổi lên tâm tư gì khác.
"Con nói rất đúng, là ta xem nhẹ chuyện này." Bà Mạnh gật đầu lia lịa, lại xoay mặt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, ý cười đã đến đáy mắt; "Xưa nay con là một người giỏi giang, bình thường là ta nhìn sai về con."
Nói xong, bà thậm chí đưa tay sửa lại tóc của Mạnh Thiệu Tiệm, trên mặt cũng có thương yêu khó có được: "Thường ngày ta thiên vị Thiệu Đình, trong lòng con khó tránh khỏi oán hận đi? Thế nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, dù ta cưng chiều ai, con cũng là con trai ruột của ta, ta cũng rất coi trọng."
Lê Lê cô thật đúng là vận khí tốt, cháu trai của cô lại đã lớn như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc đến bây giờ cháu trai ruột của tôi còn chưa có bóng dáng, cháu trai của cô cho dù tốt hơn nữa, khiến người thích hơn nữa, nó cũng đã định trước chỉ là loại con hoang không lên được mặt bàn! Có tôi ở đây một ngày, đừng mơ nó tiến vào được cửa nhà họ Mạnh! Cho dù là lão già chết tiệt kia có thích, tôi cũng không cho phép giữ lại. Nhà họ Mạnh chỉ có thể là của Thiệu Đình, Thiệu Tiệm cũng không được, đừng mơ tưởng đến phiên con của cô, cháu trai của cô!
Cô sống không đấu lại tôi, cô đã chết thì cũng đừng mơ tưởng đấu thắng tôi. Lê Lê, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô bạc mệnh, ai bảo cô là một quỷ đoản mệnh, sớm như thế liền chết, liên lụy con trai của mình cũng là một phế vật không ra hồn. Cô cho là tìm được niềm vui cho Chấn Tông, tôi liền không có biện pháp với cô sao?
Cô cũng quá coi thường tôi, phụ nữ trên đời này đối mặt với tiểu tam cướp đi chân tâm của chồng, cho tới bây giờ đều sẽ không nương tay. Cô yên tâm, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không ngủ yên được dưới đất, nhìn thật kỹ con của cô, cháu trai của cô sẽ có kết quả gì!
Muốn oán hận, nhưng trong lòng lại cảm thấy xúc động phẫn nộ khó nhịn. Hận ý này tự nhiên được chuyển tới trên người Phó Tĩnh Tri, thật là một người phụ nữ lẳng lơ. Chỉ mới ly hôn với Thiệu Đình mấy năm, liền câu dẫn Thiệu Hiên, còn có đứa nhỏ của người ta, còn sinh ra loại con ngoài giá thú đó nữa chứ! Phi! Thật không hổ là một mặt hàng với mẹ cô ta, mệnh tiện trời sinh!
Bà Mạnh xuyên qua cành hoa trước mặt, nhìn thấy ba người đứng chung một chỗ, nam tuấn mỹ, nữ thanh tú, mà đứa bé nho nhỏ kia trắng nõn đáng yêu giống như là khắc từ băng ngọc ra, một đôi mắt to lộ ra linh hoạt cuồn cuộn. Càng nhìn,
lửa ghen ghét trong lòng liền thiêu đốt càng thêm điên cuồng, hình ảnh vốn hài hòa này giống như là một cây gai sắc bén, chui vào lòng bà từng chút một.
"Mẹ, sao mẹ đứng ở chỗ này?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp, lộ ra mấy phần vô cùng lo lắng và thân thiết. Bà Mạnh hoảng sợ, cuống quít quay đầu lại, liền thấy Mạnh Thiệu Tiệm đứng cách đó không xa ở sau lưng bà. Bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, bày ra mấy phần cao ngạo khinh thường: "Anh lén lút đứng phía sau tôi làm gì?"
Mạnh Thiệu Tiệm vừa muốn mở miệng, vẻ mặt bà Mạnh lại bỗng nhiên biến đổi, nghiêm nghị hỏi: "Anh là tới tham gia tiệc sinh nhật?"
Trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm liền lộ ra mấy phần cười khổ: "Mẹ, dù sao Thiệu Đình cũng là em trai ruột của con..."
"Câm miệng!" Bà Mạnh tức giận đến run rẩy: "Bây giờ anh trở về với tôi! Đừng tưởng rằng anh làm chủ tịch liền rất giỏi, vừa ngoài sáng vừa trong tối, tôi và cha anh còn chưa có chết đâu! Thiệu Đình hồ nháo, anh này làm anh cả không nói giúp khuyên răn, còn hồ nháo theo!"
"Mẹ, con không có." Trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm cực kỳ hận, nhưng vẫn bày ra nét mặt kính cẩn: "Lão nhị là đứa con trai mà mẹ yêu thương nhất, con chỉ muốn nó tốt, làm sao sẽ tùy tiện làm trái ý của nó chứ?"
Hắn nói xong, trên mặt liền lộ ra mấy phần tiêu điều, bà Mạnh ngược lại giận quá hóa cười; "Thực sự là lật trời, anh làm anh cả, chẳng lẽ còn sợ em trai của mình ư? Nói chung cũng là chính anh không thể có bản lãnh, đến em trai cũng không áp chế được, sao tôi và cha anh có thể yên tâm giao Mạnh thị cho anh?"
Sóng mắt Mạnh Thiệu Tiệm bất động, khóe môi lại có nếp nhăn sâu hơn, khóe miệng hơi hạ xuống, mà ngón tay buông hai bên người lại âm thầm nắm chặt, bóp ra một mảnh xanh trắng.
"Trở về với tôi, đừng ồn ào hồ nháo nữa!" Bà Mạnh thấy hắn vâng vâng dạ dạ, luôn miệng đồng ý, trong lòng ngược lại dễ chịu một chút. Liếc mắt nhìn con lớn nhất này một cái, ngược lại có mấy phần màu sắc.
Thần sắc Mạnh Thiệu Tiệm vừa chuyển, liền cười ôn hòa, tiến lên một bước đỡ bà Mạnh, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con lái xe đưa mẹ trở về. Hôm kia vừa mới có người tặng cho con mấy thứ tốt, đang chuẩn bị đưa cho mẹ nhìn xem, mẹ có kiến thức rộng rãi, giúp con đánh giá một chút."
Nụ cười trên mặt bà Mạnh liền sâu hơn mấy phần, liếc nhìn hắn một cái nói: "Hiếm khi anh có phần tâm tư này."
Trở về nhà mới của nhà họ Mạnh, Mạnh Thiệu Tiệm ngược lại thật sự lấy ra vài món đồ cổ. Bà Mạnh rất thứ những thứ này, đeo kính mắt lên liền nhìn một lúc lâu. Mạnh Thiệu Tiệm ở một bên thấy bà ta thích gì liền lưu tâm, đến cuối cùng, làm chủ nói mấy thứ này để lại chỗ hắn cũng lãng phí, chỉ như trâu nhai mẫu đơn mà thôi, không bằng cho bà chơi đùa, cũng là một mảnh tâm ý của người làm con trai.
Bà Mạnh cũng rất hưởng thụ, cố ý thông báo phòng bếp buổi tối nấu một bàn cơm ngon, giữ Mạnh Thiệu Tiệm lại ăn cơm.
Rồi nói mấy câu chuyện hôm nay với Mạnh Thiệu Tiệm, lúc nói đến Phi Đồng, Mạnh Thiệu Tiệm liền đặt đũa xuống, thần sắc trên mặt có chút nghiêm túc: "Đó là đứa nhỏ của lão tam và Phó tiểu thư đúng không?"
"Sao ta biết được?" Bà Mạnh cười lạnh; "Đứa nhỏ của Thiệu Hiên thì sao? Con nhìn thử lão già kia yêu thương Thiệu Hiên như thế nào, bây giờ là kết quả gì? Ở nước Mỹ, bị giam lỏng không giống người không giống quỷ, con của nó có thể nhảy ra núi năm ngón tay ư?"
Mạnh Thiệu Tiệm cười hòa hoãn, tự tay rót trà đưa cho bà Mạnh, "Tục ngữ nói thật là đúng, tuổi cha một năm lớn hơn một năm, bạn cùng lứa tuổi sớm đã con cháu đầy đàn, lần này Mạn Quân lại náo loạn ra như vậy, trong lòng cha nhất định không dễ chịu. Nếu biết sự tồn tại của Phi Đồng..."
"Biết thì thế nào? Ông ta đừng mơ tưởng dể đứa nhỏ tạp chủng kia vào cửa!" Vẻ mặt bà Mạnh giận dữ, giọng nói cũng có chút không tốt.
"Mẹ, cha đương nhiên là tôn trọng ý của mẹ. Chỉ là người lớn tuổi, dĩ nhiên là thích con cháu lượn quanh đầu gối. Huống chi xưa nay cha thương yêu lão tam, lão tam lại là tình trạng như vậy, giờ nếu thấy Phi Đồng, Phi Đồng lại đáng yêu như thế, khó bảo đảm lần này không nổi lên tâm tư gì..."
Hắn nói một câu, mi tâm bà Mạnh liền nhíu chặt một chút, đợi cho đến cuối cùng, bà liền gắt gao nắm cái chén trong tay, không nhúc nhích ngơ ngác ở nơi đó.
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bà như vậy, biết bà đã nghe lọt, hắn cũng ngậm miệng đúng lúc. Nói một chút là được rồi, nói thêm nữa, không khỏi khiến người nghi kỵ hắn nổi lên tâm tư gì khác.
"Con nói rất đúng, là ta xem nhẹ chuyện này." Bà Mạnh gật đầu lia lịa, lại xoay mặt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, ý cười đã đến đáy mắt; "Xưa nay con là một người giỏi giang, bình thường là ta nhìn sai về con."
Nói xong, bà thậm chí đưa tay sửa lại tóc của Mạnh Thiệu Tiệm, trên mặt cũng có thương yêu khó có được: "Thường ngày ta thiên vị Thiệu Đình, trong lòng con khó tránh khỏi oán hận đi? Thế nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, dù ta cưng chiều ai, con cũng là con trai ruột của ta, ta cũng rất coi trọng."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn