Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 321: Tên đã lắp vào cung, không bắn không được (2)
Editor: May
Tĩnh Tri nghe được hơi thở của anh, lập tức trở nên nặng nề dồn dập. Cô sợ hãi, nhưng lại cảm giác vô cùng xấu hổ khi ở dưới ánh mắt không chút che đậy gì của anh, tại sao anh có thể hạ lưu như vậy...
Cô liều mạng giãy dụa cổ tay, muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nhưng anh lại hoàn toàn không cho cô phản kháng. Hơi thở của anh càng ngày càng gần, càng ngày càng kề sát ngực của cô. Cô gần như ngượng ngùng hét lên, nhưng anh lại hoàn toàn không tính toán dừng vào lúc này, biểu tình tà khí và nồng nàn giao hòa trên cùng một gương mặt, thực sự là vừa mâu thuẫn mà vừa có hài hòa không nói nên lời.
"Mạnh Thiệu Đình... Van anh..." Giọng nói của cô run rẩy gào thét như là con mèo nhỏ bị chấn kinh, nhưng lúc này giọng nói lại chỉ có thể kích thích anh. Mạnh Thiệu Đình ngước mắt liếc nhìn cô một cái, đôi đồng tử gợn sóng nước mênh mông của cô giống như sắp nhỏ ra nước, mà làn da của cô trắng như vậy, giống như là sữa tươi. Cô thật xinh đẹp, anh hoàn toàn không dừng lại được, anh cũng không cách nào dừng lại! Tên đã lắp vào cung, không bắn không được...
"Tĩnh Tri..." Anh thở hổn hển, hai ba cái liền rút mở dây nịt của mình ra, áo sơ mi bị cô lột một nửa vào lúc nãy cũng ném sang một bên. Anh thật sự như con sói đói bụng vào mùa đông, thấy được dê con mập mạp nên liền nhào tới. Bàn tay của anh rơi chuẩn xác vào trước ngực dội lên của cô, mềm mại kia hơi mang theo khí lạnh, lúc bị nắm chặt ở trong lòng bàn tay, làm cho anh thoải mái thở dài ra tiếng...
"Tĩnh Tri, là đàn ông, hiện tại liền không có biện pháp dừng lại!" Hai mắt anh sáng rực giống như cây đuốc đang cháy, ánh mắt anh tuần tra tỉ mỉ qua mỗi một tấc da thịt của cô, bao gồm cái cổ có đường cong duyên dáng, bao gồm xương quai xanh giống như một dòng nước uốn cong, bao gồm bộ ngực sữa rõ ràng đã lớn hơn vì sinh đứa nhỏ, còn có hai đỉnh cao kia, đang nở rộ hai hạt châu san hổ màu đỏ xinh xắn quyến rũ...
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác lồng ngực của mình gần như đều sắp nổ tung, máu trong mạch máu đang không ngừng kêu gào, mềm mại trong lòng bàn tay dần dần nóng lên. Hai đỉnh hơi cứng rắn của cô chống đỡ lòng bàn tay của anh, làm cho đầu óc anh hỗn loạn một mảnh. Anh không muốn bận tâm gì nữa, cũng không muốn suy nghĩ gì thêm, anh chỉ muốn hung hăng đặt cô gái nhỏ này ở dưới thân thể, muốn cô không rời khỏi giường nổi, muốn cô luôn miệng cầu xin...
Thậm chí chỉ là muốn thấy vẻ mặt nhu nhược kiều mỵ của cô, nghĩ đến cô dùng tròng mắt ướt sũng ôn nhu nhìn anh cầu xin một tiếng, toàn thân anh liền căng thẳng. Mà tất cả xúc động và dục vọng lúc này đều tích tụ ở nơi nào đó, anh không nhịn được...
"Không... Mạnh Thiệu Đình, anh nói anh sẽ không ép buộc em..." Tĩnh Tri bị anh xoa nắn đến toàn thân đều mềm nhũn, trong đầu cô còn sót lại một tia lý trí, nhưng lý trí này giống như là con diều sắp đứt dây, khi thì căng thẳng khi thì buông lỏng. Trong đầu của cô dần dần rối loạn, trước mắt lóe ra quầng sáng, mà trong không gian xe nhỏ như vậy, không khí ái muội thiêu đốt bên người, trốn cũng trốn không thoát.
Anh bỗng nhiên cười, nụ cười kia thật sự quá chói mắt, ngực cô bị đấm đến nhanh chóng co rút. Cô sững sờ nhìn anh, chợt phát hiện vì sao người đàn ông này luôn luôn thắng một phương, vì sao luôn luôn cười đến cuối cùng, sẽ chiến thắng đến cuối cùng.
Anh quá tự tin và quá bá đạo, anh biết mình muốn cái gì, cũng sẽ không dao động, chạy thẳng tới mục tiêu kia. Anh sẽ không lo trước lo sau, sẽ không nhăn nhó làm ra vẻ, sẽ không để cho mình mất đi cơ hội tốt, chỉ cần là anh chắc chắc muốn, anh sẽ như là báo săn, hung tàn mà lại chuyên nhất.
Ai có thể tranh được với anh? Ai có thể cướp phụ nữ với anh? Từ xưa đến nay, có lẽ phụ nữ càng yêu chính là đàn ông xấu xa bá đạo đi.
Tựa như lúc này, anh dùng ánh mắt chắc chắc như vậy nhìn cô, như là cô chính là con mồi mà anh đã bắt tới tay, anh biếng nhác và mê người nhìn cô, tùy thời sẽ nuốt cô vào bụng.
"Nếu như bây giờ anh còn có thể nhịn được, Tĩnh Tri... như vậy em mới cần lo lắng... Bởi vì, vậy chỉ có thể nói rõ mị lực của em không đủ." Anh nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai cô, bàn tay dán sát vào ngực của cô lại nhẹ nhàng xoa nắn, mà một cái tay khác của anh lại vòng qua phía sau lưng của cô, dán sát vào xương bươm bướm xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng dùng lực, liền đỡ cô ngồi ở trên người mình. Mềm mại của cô đè ép ở trước ngực của anh, đè ép ra hình dáng màu đỏ tươi, hơi thở của Mạnh Thiệu Đình gần như còn muốn nóng bỏng hơn lửa, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tai của cô, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, giọng nói thô rát và gợi cảm: "Tĩnh Tri... Anh muốn em."
Đầu gối anh chợt nâng lên, tách hai chân của cô ra, giang chân ngồi ở trên đầu gối của anh. Thân thể vốn kề sát bị anh hơi dãn ra một khoảng cách, môi của anh lập tức rơi xuống, bắt đỉnh đang nhếch lên của cô, giúp đỡ nhét của cô vào khoang miệng, hai người gần như là đồng thời hút một hơi khí lạnh...
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy dây cung kéo căng trong đầu bỗng nhiên đứt đoạn, cả người cô đều mềm nhũn ra, hai tay vô lực trượt xuống từ trên vai anh, mà mặt cũng thuận thế chôn ở trong vai của anh. Cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, cảm giác mình như là một con cá mất nước.
"Tĩnh Tri..." Giọng nói của anh rầu rĩ truyền đến từ trước ngực cô, cô há mồm, lại phát hiện mình hoàn toàn không nói ra lời. Thân thể yên lặng lâu như vậy, giống như là đột nhiên bị người đánh thức, mỗi một tế bào đều đang run sợ.
"Em thật thơm..." Giọng nói của anh khàn khàn êm tai, mà lúc nói chuyện, anh gần như là dùng mấy phần khí lực cắn xuống trước ngực cô. Cô đau đớn khiến cơ thể đột nhiên căng thẳng, trong khớp hàm cắn chặt liền phun ra tiếng rên rỉ nhỏ, nghe vào trong tai anh như là tiếng ngâm hát động lòng người nhất.
Tay và môi anh gần như không nỡ rời khỏi ngực cô, thẳng đến khi hôn trước ngực trắng như tuyết của cô ra từng mảng vết hôn hồng nhạt và nước đọng phát sáng, anh mới đỏ mắt buông cô ra, gần như là thô lỗ lập tức xé nút cài trên quần cô ra.
"Thiệu Đình, không thể... đang ở trên xe..." Tĩnh Tri quá sợ hãi, nút cài trên quần jean xẹt qua hông của cô. Đau rát, cô bị đau đớn tê liệt, lý trí lập tức quay lại,
bỗng nhiên nghĩ đến anh vừa ngả ngớn như vậy, mà cô lại là một bộ dáng hưởng thụ không biết đẩy ra, hai má liền ửng hồng, đến cổ và ngực đều như thoa má hồng...
"Bây giờ em bảo anh dừng lại, không bằng để anh chết." Anh cười tà tứ, khớp hàm cắn chặt tức giận mở miệng, mà bàn tay lại bỗng nhiên bắt được tay nhỏ bé của cô, lập tức đặt ở dưới bụng. Tĩnh Tri chạm được cứng rắn dọa người kia, mặt mũi trắng bệch, mà nước mắt chẳng biết tuôn ra từ lúc nào, đọng ở lông mi như lung lay sắp đổ. Bộ dáng cô lúc này gần như làm cho anh tan vỡ, tiểu yêu tinh này!
Tĩnh Tri nghe được hơi thở của anh, lập tức trở nên nặng nề dồn dập. Cô sợ hãi, nhưng lại cảm giác vô cùng xấu hổ khi ở dưới ánh mắt không chút che đậy gì của anh, tại sao anh có thể hạ lưu như vậy...
Cô liều mạng giãy dụa cổ tay, muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nhưng anh lại hoàn toàn không cho cô phản kháng. Hơi thở của anh càng ngày càng gần, càng ngày càng kề sát ngực của cô. Cô gần như ngượng ngùng hét lên, nhưng anh lại hoàn toàn không tính toán dừng vào lúc này, biểu tình tà khí và nồng nàn giao hòa trên cùng một gương mặt, thực sự là vừa mâu thuẫn mà vừa có hài hòa không nói nên lời.
"Mạnh Thiệu Đình... Van anh..." Giọng nói của cô run rẩy gào thét như là con mèo nhỏ bị chấn kinh, nhưng lúc này giọng nói lại chỉ có thể kích thích anh. Mạnh Thiệu Đình ngước mắt liếc nhìn cô một cái, đôi đồng tử gợn sóng nước mênh mông của cô giống như sắp nhỏ ra nước, mà làn da của cô trắng như vậy, giống như là sữa tươi. Cô thật xinh đẹp, anh hoàn toàn không dừng lại được, anh cũng không cách nào dừng lại! Tên đã lắp vào cung, không bắn không được...
"Tĩnh Tri..." Anh thở hổn hển, hai ba cái liền rút mở dây nịt của mình ra, áo sơ mi bị cô lột một nửa vào lúc nãy cũng ném sang một bên. Anh thật sự như con sói đói bụng vào mùa đông, thấy được dê con mập mạp nên liền nhào tới. Bàn tay của anh rơi chuẩn xác vào trước ngực dội lên của cô, mềm mại kia hơi mang theo khí lạnh, lúc bị nắm chặt ở trong lòng bàn tay, làm cho anh thoải mái thở dài ra tiếng...
"Tĩnh Tri, là đàn ông, hiện tại liền không có biện pháp dừng lại!" Hai mắt anh sáng rực giống như cây đuốc đang cháy, ánh mắt anh tuần tra tỉ mỉ qua mỗi một tấc da thịt của cô, bao gồm cái cổ có đường cong duyên dáng, bao gồm xương quai xanh giống như một dòng nước uốn cong, bao gồm bộ ngực sữa rõ ràng đã lớn hơn vì sinh đứa nhỏ, còn có hai đỉnh cao kia, đang nở rộ hai hạt châu san hổ màu đỏ xinh xắn quyến rũ...
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác lồng ngực của mình gần như đều sắp nổ tung, máu trong mạch máu đang không ngừng kêu gào, mềm mại trong lòng bàn tay dần dần nóng lên. Hai đỉnh hơi cứng rắn của cô chống đỡ lòng bàn tay của anh, làm cho đầu óc anh hỗn loạn một mảnh. Anh không muốn bận tâm gì nữa, cũng không muốn suy nghĩ gì thêm, anh chỉ muốn hung hăng đặt cô gái nhỏ này ở dưới thân thể, muốn cô không rời khỏi giường nổi, muốn cô luôn miệng cầu xin...
Thậm chí chỉ là muốn thấy vẻ mặt nhu nhược kiều mỵ của cô, nghĩ đến cô dùng tròng mắt ướt sũng ôn nhu nhìn anh cầu xin một tiếng, toàn thân anh liền căng thẳng. Mà tất cả xúc động và dục vọng lúc này đều tích tụ ở nơi nào đó, anh không nhịn được...
"Không... Mạnh Thiệu Đình, anh nói anh sẽ không ép buộc em..." Tĩnh Tri bị anh xoa nắn đến toàn thân đều mềm nhũn, trong đầu cô còn sót lại một tia lý trí, nhưng lý trí này giống như là con diều sắp đứt dây, khi thì căng thẳng khi thì buông lỏng. Trong đầu của cô dần dần rối loạn, trước mắt lóe ra quầng sáng, mà trong không gian xe nhỏ như vậy, không khí ái muội thiêu đốt bên người, trốn cũng trốn không thoát.
Anh bỗng nhiên cười, nụ cười kia thật sự quá chói mắt, ngực cô bị đấm đến nhanh chóng co rút. Cô sững sờ nhìn anh, chợt phát hiện vì sao người đàn ông này luôn luôn thắng một phương, vì sao luôn luôn cười đến cuối cùng, sẽ chiến thắng đến cuối cùng.
Anh quá tự tin và quá bá đạo, anh biết mình muốn cái gì, cũng sẽ không dao động, chạy thẳng tới mục tiêu kia. Anh sẽ không lo trước lo sau, sẽ không nhăn nhó làm ra vẻ, sẽ không để cho mình mất đi cơ hội tốt, chỉ cần là anh chắc chắc muốn, anh sẽ như là báo săn, hung tàn mà lại chuyên nhất.
Ai có thể tranh được với anh? Ai có thể cướp phụ nữ với anh? Từ xưa đến nay, có lẽ phụ nữ càng yêu chính là đàn ông xấu xa bá đạo đi.
Tựa như lúc này, anh dùng ánh mắt chắc chắc như vậy nhìn cô, như là cô chính là con mồi mà anh đã bắt tới tay, anh biếng nhác và mê người nhìn cô, tùy thời sẽ nuốt cô vào bụng.
"Nếu như bây giờ anh còn có thể nhịn được, Tĩnh Tri... như vậy em mới cần lo lắng... Bởi vì, vậy chỉ có thể nói rõ mị lực của em không đủ." Anh nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai cô, bàn tay dán sát vào ngực của cô lại nhẹ nhàng xoa nắn, mà một cái tay khác của anh lại vòng qua phía sau lưng của cô, dán sát vào xương bươm bướm xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng dùng lực, liền đỡ cô ngồi ở trên người mình. Mềm mại của cô đè ép ở trước ngực của anh, đè ép ra hình dáng màu đỏ tươi, hơi thở của Mạnh Thiệu Đình gần như còn muốn nóng bỏng hơn lửa, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tai của cô, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, giọng nói thô rát và gợi cảm: "Tĩnh Tri... Anh muốn em."
Đầu gối anh chợt nâng lên, tách hai chân của cô ra, giang chân ngồi ở trên đầu gối của anh. Thân thể vốn kề sát bị anh hơi dãn ra một khoảng cách, môi của anh lập tức rơi xuống, bắt đỉnh đang nhếch lên của cô, giúp đỡ nhét của cô vào khoang miệng, hai người gần như là đồng thời hút một hơi khí lạnh...
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy dây cung kéo căng trong đầu bỗng nhiên đứt đoạn, cả người cô đều mềm nhũn ra, hai tay vô lực trượt xuống từ trên vai anh, mà mặt cũng thuận thế chôn ở trong vai của anh. Cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, cảm giác mình như là một con cá mất nước.
"Tĩnh Tri..." Giọng nói của anh rầu rĩ truyền đến từ trước ngực cô, cô há mồm, lại phát hiện mình hoàn toàn không nói ra lời. Thân thể yên lặng lâu như vậy, giống như là đột nhiên bị người đánh thức, mỗi một tế bào đều đang run sợ.
"Em thật thơm..." Giọng nói của anh khàn khàn êm tai, mà lúc nói chuyện, anh gần như là dùng mấy phần khí lực cắn xuống trước ngực cô. Cô đau đớn khiến cơ thể đột nhiên căng thẳng, trong khớp hàm cắn chặt liền phun ra tiếng rên rỉ nhỏ, nghe vào trong tai anh như là tiếng ngâm hát động lòng người nhất.
Tay và môi anh gần như không nỡ rời khỏi ngực cô, thẳng đến khi hôn trước ngực trắng như tuyết của cô ra từng mảng vết hôn hồng nhạt và nước đọng phát sáng, anh mới đỏ mắt buông cô ra, gần như là thô lỗ lập tức xé nút cài trên quần cô ra.
"Thiệu Đình, không thể... đang ở trên xe..." Tĩnh Tri quá sợ hãi, nút cài trên quần jean xẹt qua hông của cô. Đau rát, cô bị đau đớn tê liệt, lý trí lập tức quay lại,
bỗng nhiên nghĩ đến anh vừa ngả ngớn như vậy, mà cô lại là một bộ dáng hưởng thụ không biết đẩy ra, hai má liền ửng hồng, đến cổ và ngực đều như thoa má hồng...
"Bây giờ em bảo anh dừng lại, không bằng để anh chết." Anh cười tà tứ, khớp hàm cắn chặt tức giận mở miệng, mà bàn tay lại bỗng nhiên bắt được tay nhỏ bé của cô, lập tức đặt ở dưới bụng. Tĩnh Tri chạm được cứng rắn dọa người kia, mặt mũi trắng bệch, mà nước mắt chẳng biết tuôn ra từ lúc nào, đọng ở lông mi như lung lay sắp đổ. Bộ dáng cô lúc này gần như làm cho anh tan vỡ, tiểu yêu tinh này!
Tác giả :
Minh Châu Hoàn