Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 256: Hồi phục thị lực
Vì sao lúc nhìn thấy anh, đáy lòng không thể yên lặng như mặt hồ không gợn sóng? Vì sao lúc nói chuyện với anh, vẫn không nhịn được miệng lưỡi bén nhọn giống như cô gái nhỏ đấu võ mồm với anh? Vì sao lúc đứng ở bên cạnh anh thì luôn muốn rời đi, nhưng lúc rời đi rồi, lại bắt đầu nhớ nhung? Vì sao nhìn bóng lưng cô đơn của anh, tôi sẽ cảm thấy không thể khống chế chua xót trong lòng vọt lên cổ họng.
Có lẽ tôi còn yêu anh. Không, có lẽ tôi chỉ là yêu xuyên qua bóng lưng của anh. có lẽ tôi chỉ yêu tình yêu hèn mọn lúc trước của tôi với anh.
Tĩnh Tri chậm rãi nằm ở trên bàn, cô đè nén tiếng khóc của mình, nhưng không cách nào khống chế nước mắt của mình. Cô từng hận mình yếu đuối và nhỏ bé, phụ nữ không có chỗ dựa, không có tư cách yếu đuối, nhưng cô vẫn sẽ khóc vào ban đêm, sẽ khống chế không được khóc tỉnh từ trong mộng.
Ngay cả bánh bao chưa tới hai tuổi cũng biết, biết cô sẽ len lén khóc một mình.
Vì sao cô phải như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô còn đang thống khổ hoặc mong mỏi cái gì?
Tĩnh Tri ngơ ngẩn, cô đi tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo tầng dưới cùng ra. Bên trong nằm hai cái hộp nhỏ, trong hộp màu đỏ là nhẫn kim cương tình nhân của cô và Thiệu Hiên, mà trong một hộp đàn hương khác, có để một chiếc lược.
Cô cứ đứng ở nơi đó như vậy, bả vai không thể khống chế bắt đầu rung động. Lúc rời khỏi Thiệu Hiên, cô lấy nhẫn kim cương từ trên tay anh xuống. Lúc rời khỏi Thiệu Đình, cô ma xui quỷ khiến cầm theo chiếc lược này.
Lòng của cô, rốt cuộc đang suy nghĩ về ai, rốt cuộc nghiêng về ai?
********************************************************
Nước Mỹ, California.
Ánh nắng ở đây vẫn tốt đẹp trước sau như một, lá cây vang lên sào sạt ở trong gió, biển không có âm thanh như là đang ngủ.
Người đàn ông có dáng người cao to tuấn tú ngồi ở phía trước cửa sổ, đôi mắt anh bị quấn băng màu trắng thật dày, có một bác sĩ ngoại quốc râu dài đang cẩn thận từng li từng tí cởi từng vòng băng vải.
Rèm cửa sổ màu tối rất dày, chặn ánh nắng bên ngoài.
Bác sĩ kia dùng tiếng Anh nói với Mạnh Chấn Tông: "Mắt tam thiếu gia mù hơn hai năm, lần này không biết có thể nhìn thấy ánh sáng hay không? Hi vọng thượng đế phù hộ, để anh ta có thể lần nữa nhìn thấy California xinh đẹp."
"Bác sĩ Furlong, mấy ngày này thật sự là vất vả cho ông, thượng đế sẽ phù hộ Thiệu Hiên ." Mạnh lão gia thì thào mở miệng.
Trong khoảng thời gian này rõ ràng có chút già đi, ông một bên lo lắng thân thể con trai, một bên lại lo lắng tình trạng trong nước. Ngày mai ông phải bay trở về Trung Quốc, không biết chờ ở nơi đó là phong tinh huyết vũ dạng gì? Hao tốn nhiều tâm tư trên người lão nhị, kết quả chỉ là công dã tràng, ông đã thất vọng cực độ. May là tâm tư lão đại sâu hơn, dã tâm càng lớn hơn, cũng là con trai ruột của ông, Mạnh thị rơi vào trong tay con trai ruột, vẫn tốt hơn nhìn anh em bọn chúng tranh chấp, để cho người khác ngư ông đắc lợi. Ông đã già rồi, không quản được nhiều, ông chỉ muốn sống thọ và chết tại nhà ở trong vương quốc gia tộc của chính mình, giữ lại mặt tốt đẹp để đi gặp tổ tông!
Một vòng băng vải cuối cùng được mở ra, Mạnh Thiệu Hiên theo bản năng đưa tay che mắt một chút, anh cảm giác có chút chói mắt.
Hai mắt bác sĩ Furlong sáng ngời, cuống quít thấp giọng hỏi: "Tam thiếu gia có cảm giác gì? Đôi mắt của ngài mù lâu lắm rồi, phải từ từ thích ứng với tia sáng."
Trong phòng kỳ thực đã rất tối, nhưng anh vẫn cảm thấy chói mắt, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt. Đôi mắt của anh đã có cảm giác, tuyến kích thích điều chỉnh ánh sáng cũng tương đối nhạy cảm, nói không chừng trải qua một đợt trị liệu nữa, anh có thể nhìn thấy ánh sáng!
"Mắt có chút cảm giác đau..., muốn chảy nước mắt..."
Đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên cũng dần dần kích động, mấy lần trước lúc mở băng vải ra, anh không có chút cảm giác nào. Còn lần này, anh rõ ràng cảm thấy tia sáng, còn rõ ràng cảm giác huyệt vị xung quanh mắt tựa hồ ẩn ẩn đau. Có cảm giác tốt hơn là không có cảm giác gì, vậy có phải mắt sẽ có dấu hiệu hồi phục thị lực không?
Bác sĩ Furlong liếc mắt nhìn Mạnh Chấn Tông một cái, trong mắt cũng có an ủi: "Đây chính là một chuyện tốt lớn, ngày mai tôi sắp xếp tái khám lần nữa, để giáo sư khoa mắt của học viện y khoa quốc gia tới kiểm tra cho tam thiếu gia thêm một lần. Tôi thấy mắt tam thiếu gia cũng sắp bình phục rồi!"
"Ông nói thật sao?" Mạnh Thiệu Hiên lập tức trở nên kích động, anh thậm chí còn dựa vào hình ảnh mơ hồ trước mắt tìm được vị trí tiên sinh Furlong.
"Đương nhiên là thật, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi phán đoán, mắt tam thiếu sắp hồi phục thị lực."
Một khi chuyện từng mong muốn sớm chiều biến thành sự thật, sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu như trong mộng. Mạnh Thiệu Hiên ngơ ngẩn xoay người, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa hai mắt của mình, rốt cuộc đôi mắt này có cơ hội nhìn Tri Tri rồi. Rốt cuộc cũng có cơ hội, nhìn thấy con của bọn họ...
Từ khi tách ra đến giờ, đã là hai năm rồi, hiện tai Tri Tri ở nơi nào? Còn đang bị Mạnh Thiệu Đình giam cầm, hay đã thoát khỏi Mạnh Thiệu Đình, ở một chỗ nào đó chờ anh?
"Cha." Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên xoay người mở miệng với Mạnh Chấn Tông nước mắt tung hoành.
Tiên sinh Furlong đã lặng lẽ lui ra ngoài, Mạnh Chấn Tông lau nước mắt, nhẹ nhàng đi tới cầm tay anh. Cha con hai người, ngược lại là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ trong hai năm qua.
Mạnh Chấn Tông càng là lần đầu tiên nghe được Thiệu Hiên gọi ông một tiếng cha.
Ông thực sự cảm thấy rất an ủi, lại vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của con trai, "Đây thật là chuyện tốt lớn, nếu như mẹ con... mẹ con biết, nhất định rất vui vẻ..."
Mạnh Thiệu Hiên cố nén lệ ý trong mắt, anh bỗng nhiên sờ soạng đứng lên, sau đó lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mạnh Chấn Tông: "Cha, con cầu xin cha một việc, xin cha đáp ứng con có được không?"
Mạnh Chấn Tông nhất thời có chút giật mình. Từ trước đến nay, đứa con trai này của ông phóng túng không kiềm chế được. Từ nhỏ, ông đã buông lỏng quản thúc với anh, khiến tính tình của anh càng dưỡng càng vô pháp vô thiên. Từ trước đến nay chưa từng để bất cứ ai vào trong mắt, từ nhỏ đến lớn, đây càng là lần đầu tiên ông nghe nó nói hai chữ cầu xin.
Nhưng mặc dù trong lòng ông xúc động, nhưng vẫn mờ hồ hiểu rõ nó muốn làm gì, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.
Người phụ nữ kia phá hủy lão nhị nhà ông, hiện tại lão tam vẫn mãi không quên cô ta, Mạnh Chấn Tông ông còn chưa có chết đâu! Để con trai ông yêu thương nhất ở cùng một chỗ với hồ ly tinh kia, trừ phi ông nuốt nổi cục tức này!
"Con nghĩ muốn cái gì, cha đều sẽ đáp ứng con, nhưng nếu như con còn nghĩ đến cô ta, vậy thì thôi đi."
Mạnh Chấn Tông nhàn nhạt nói, quay mặt qua chỗ khác.
Có lẽ tôi còn yêu anh. Không, có lẽ tôi chỉ là yêu xuyên qua bóng lưng của anh. có lẽ tôi chỉ yêu tình yêu hèn mọn lúc trước của tôi với anh.
Tĩnh Tri chậm rãi nằm ở trên bàn, cô đè nén tiếng khóc của mình, nhưng không cách nào khống chế nước mắt của mình. Cô từng hận mình yếu đuối và nhỏ bé, phụ nữ không có chỗ dựa, không có tư cách yếu đuối, nhưng cô vẫn sẽ khóc vào ban đêm, sẽ khống chế không được khóc tỉnh từ trong mộng.
Ngay cả bánh bao chưa tới hai tuổi cũng biết, biết cô sẽ len lén khóc một mình.
Vì sao cô phải như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô còn đang thống khổ hoặc mong mỏi cái gì?
Tĩnh Tri ngơ ngẩn, cô đi tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo tầng dưới cùng ra. Bên trong nằm hai cái hộp nhỏ, trong hộp màu đỏ là nhẫn kim cương tình nhân của cô và Thiệu Hiên, mà trong một hộp đàn hương khác, có để một chiếc lược.
Cô cứ đứng ở nơi đó như vậy, bả vai không thể khống chế bắt đầu rung động. Lúc rời khỏi Thiệu Hiên, cô lấy nhẫn kim cương từ trên tay anh xuống. Lúc rời khỏi Thiệu Đình, cô ma xui quỷ khiến cầm theo chiếc lược này.
Lòng của cô, rốt cuộc đang suy nghĩ về ai, rốt cuộc nghiêng về ai?
********************************************************
Nước Mỹ, California.
Ánh nắng ở đây vẫn tốt đẹp trước sau như một, lá cây vang lên sào sạt ở trong gió, biển không có âm thanh như là đang ngủ.
Người đàn ông có dáng người cao to tuấn tú ngồi ở phía trước cửa sổ, đôi mắt anh bị quấn băng màu trắng thật dày, có một bác sĩ ngoại quốc râu dài đang cẩn thận từng li từng tí cởi từng vòng băng vải.
Rèm cửa sổ màu tối rất dày, chặn ánh nắng bên ngoài.
Bác sĩ kia dùng tiếng Anh nói với Mạnh Chấn Tông: "Mắt tam thiếu gia mù hơn hai năm, lần này không biết có thể nhìn thấy ánh sáng hay không? Hi vọng thượng đế phù hộ, để anh ta có thể lần nữa nhìn thấy California xinh đẹp."
"Bác sĩ Furlong, mấy ngày này thật sự là vất vả cho ông, thượng đế sẽ phù hộ Thiệu Hiên ." Mạnh lão gia thì thào mở miệng.
Trong khoảng thời gian này rõ ràng có chút già đi, ông một bên lo lắng thân thể con trai, một bên lại lo lắng tình trạng trong nước. Ngày mai ông phải bay trở về Trung Quốc, không biết chờ ở nơi đó là phong tinh huyết vũ dạng gì? Hao tốn nhiều tâm tư trên người lão nhị, kết quả chỉ là công dã tràng, ông đã thất vọng cực độ. May là tâm tư lão đại sâu hơn, dã tâm càng lớn hơn, cũng là con trai ruột của ông, Mạnh thị rơi vào trong tay con trai ruột, vẫn tốt hơn nhìn anh em bọn chúng tranh chấp, để cho người khác ngư ông đắc lợi. Ông đã già rồi, không quản được nhiều, ông chỉ muốn sống thọ và chết tại nhà ở trong vương quốc gia tộc của chính mình, giữ lại mặt tốt đẹp để đi gặp tổ tông!
Một vòng băng vải cuối cùng được mở ra, Mạnh Thiệu Hiên theo bản năng đưa tay che mắt một chút, anh cảm giác có chút chói mắt.
Hai mắt bác sĩ Furlong sáng ngời, cuống quít thấp giọng hỏi: "Tam thiếu gia có cảm giác gì? Đôi mắt của ngài mù lâu lắm rồi, phải từ từ thích ứng với tia sáng."
Trong phòng kỳ thực đã rất tối, nhưng anh vẫn cảm thấy chói mắt, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt. Đôi mắt của anh đã có cảm giác, tuyến kích thích điều chỉnh ánh sáng cũng tương đối nhạy cảm, nói không chừng trải qua một đợt trị liệu nữa, anh có thể nhìn thấy ánh sáng!
"Mắt có chút cảm giác đau..., muốn chảy nước mắt..."
Đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên cũng dần dần kích động, mấy lần trước lúc mở băng vải ra, anh không có chút cảm giác nào. Còn lần này, anh rõ ràng cảm thấy tia sáng, còn rõ ràng cảm giác huyệt vị xung quanh mắt tựa hồ ẩn ẩn đau. Có cảm giác tốt hơn là không có cảm giác gì, vậy có phải mắt sẽ có dấu hiệu hồi phục thị lực không?
Bác sĩ Furlong liếc mắt nhìn Mạnh Chấn Tông một cái, trong mắt cũng có an ủi: "Đây chính là một chuyện tốt lớn, ngày mai tôi sắp xếp tái khám lần nữa, để giáo sư khoa mắt của học viện y khoa quốc gia tới kiểm tra cho tam thiếu gia thêm một lần. Tôi thấy mắt tam thiếu gia cũng sắp bình phục rồi!"
"Ông nói thật sao?" Mạnh Thiệu Hiên lập tức trở nên kích động, anh thậm chí còn dựa vào hình ảnh mơ hồ trước mắt tìm được vị trí tiên sinh Furlong.
"Đương nhiên là thật, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi phán đoán, mắt tam thiếu sắp hồi phục thị lực."
Một khi chuyện từng mong muốn sớm chiều biến thành sự thật, sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu như trong mộng. Mạnh Thiệu Hiên ngơ ngẩn xoay người, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa hai mắt của mình, rốt cuộc đôi mắt này có cơ hội nhìn Tri Tri rồi. Rốt cuộc cũng có cơ hội, nhìn thấy con của bọn họ...
Từ khi tách ra đến giờ, đã là hai năm rồi, hiện tai Tri Tri ở nơi nào? Còn đang bị Mạnh Thiệu Đình giam cầm, hay đã thoát khỏi Mạnh Thiệu Đình, ở một chỗ nào đó chờ anh?
"Cha." Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên xoay người mở miệng với Mạnh Chấn Tông nước mắt tung hoành.
Tiên sinh Furlong đã lặng lẽ lui ra ngoài, Mạnh Chấn Tông lau nước mắt, nhẹ nhàng đi tới cầm tay anh. Cha con hai người, ngược lại là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ trong hai năm qua.
Mạnh Chấn Tông càng là lần đầu tiên nghe được Thiệu Hiên gọi ông một tiếng cha.
Ông thực sự cảm thấy rất an ủi, lại vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của con trai, "Đây thật là chuyện tốt lớn, nếu như mẹ con... mẹ con biết, nhất định rất vui vẻ..."
Mạnh Thiệu Hiên cố nén lệ ý trong mắt, anh bỗng nhiên sờ soạng đứng lên, sau đó lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mạnh Chấn Tông: "Cha, con cầu xin cha một việc, xin cha đáp ứng con có được không?"
Mạnh Chấn Tông nhất thời có chút giật mình. Từ trước đến nay, đứa con trai này của ông phóng túng không kiềm chế được. Từ nhỏ, ông đã buông lỏng quản thúc với anh, khiến tính tình của anh càng dưỡng càng vô pháp vô thiên. Từ trước đến nay chưa từng để bất cứ ai vào trong mắt, từ nhỏ đến lớn, đây càng là lần đầu tiên ông nghe nó nói hai chữ cầu xin.
Nhưng mặc dù trong lòng ông xúc động, nhưng vẫn mờ hồ hiểu rõ nó muốn làm gì, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.
Người phụ nữ kia phá hủy lão nhị nhà ông, hiện tại lão tam vẫn mãi không quên cô ta, Mạnh Chấn Tông ông còn chưa có chết đâu! Để con trai ông yêu thương nhất ở cùng một chỗ với hồ ly tinh kia, trừ phi ông nuốt nổi cục tức này!
"Con nghĩ muốn cái gì, cha đều sẽ đáp ứng con, nhưng nếu như con còn nghĩ đến cô ta, vậy thì thôi đi."
Mạnh Chấn Tông nhàn nhạt nói, quay mặt qua chỗ khác.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn