Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 206: Dỗ dành (1)
Editor: May
Phó Tĩnh Tri càng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, trong lòng cô ta lại càng dời sông lấp biển, thật ra hai mươi phút trôi qua rất nhanh, ngay khi cô ta chuẩn bị tức giận, trong vườn đúng lúc vang lên tiếng xe.
Bình Bình lập tức vui mừng kêu lên thành tiếng: "Nhị thiếu, là xe của nhị thiếu, chị Tĩnh Tri, nhị thiếu tới..."
Tĩnh Tri đặt ly xuống, chậm rãi nâng mi mắt lên, cô liếc mắt nhìn Bình Bình không ngừng cao hứng một chút, trầm giọng mở miệng: "Bình Bình, em ra nói cho anh ta biết, bảo anh ta lập tức mang theo phụ nữ của anh ta rời khỏi đây, sau này đứng đến nữa. Cũng đừng để phụ nữ của anh ta tới chỗ của chị, nếu không lần sau chị liền trực tiếp báo cảnh sát."
"Chị..." Bình Bình nghe Tĩnh Tri nói như thế, không khỏi há miệng thật to. Cô bé muốn nói gì đó, nhưng Tĩnh Tri đã đứng lên, xoay người đi lên lầu...
Một thân ảnh cao lớn dần dần tới gần, ánh sáng nơi cửa chợt lóe, ánh mặt trời tối sầm một chút. Bình Bình quay đầu lại, thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó, trong lòng cô cả kinh, thấy vẻ mặt anh tối đen, đưa lưng về phía ánh sáng, mặc dù nhìn không rõ thần sắc nơi đáy mắt của anh, nhưng Bình Bình ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn cảm giác được ẩn nhẫn phẫn nộ của anh.
Những lời Tĩnh Tri vừa mới nói, từng câu từng chữ đều bị anh nghe vào tai được.
"Nhị thiếu..." Sắc mặt cô gái có chút trắng bệch, cô ta liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình. Muốn tới gần, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Ở chung vài lần với anh, cho tới bây giờ anh đều là thân sĩ mà lại nho nhã, chưa bao giờ bộc lộ vẻ mặt như lúc này, khiến cô ta nhịn không được liền sợ hãi.
Mà trong lòng cô ngoài sợ hãi, thì càng khiếp sợ nhiều hơn. Anh lại thực sự chạy đến đây trong vòng hai mươi phút, chỗ này rất xa, sao anh tới được? Vì một câu nói của cô ta, thậm chí còn không phải chính miệng cô ta nói, anh lại cứ như vậy tới rồi. Đối với cô, đây là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Càng kỳ quái hơn chính là, Phó Tĩnh Tri kia lại to gan bày sắc mặt cho anh nhìn, thậm chí còn dám chặn anh từ ngoài cửa?
"Ai bảo cô tới đây." Mạnh Thiệu Đình cất bước tiến vào, sắc mặt của anh vô cùng âm trầm, lời nói ra càng lạnh đến đáy lòng. Cô gái này không dám nói, Bình Bình vội vàng chen miệng: "Hôm nay cô ta đột nhiên chạy tới, còn mắng tiểu thư một trận, lời nói rất khó nghe!"
Bình Bình nói đến đây, liền nhìn sắc mặt Mạnh Thiệu Đình, thấy anh không có mở miệng ngăn cản, cô lại thêm sức lực nói: "Nhị thiếu, tiểu thư của chúng tôi thật đáng thương, thân thể không tốt, mới vừa ngủ thôi, vị tiểu thư này liền trực tiếp xông vào trong phòng ngủ. Tiểu thư rất sợ hãi, tiểu thư khách khí với cô ta, nhưng cô ta mở miệng liền mắng, nói tiểu thư tính là thứ gì, còn nói tiểu thư là tình nhân, quả khí cầu không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Đúng rồi đúng rồi, cô ta còn kéo tiểu thư một phen, nếu không phải là em đỡ, tiểu thư đã té ngã rồi..."
Trong lòng Bình Bình nghẹn một cỗ khí, trực tiếp nói một hơi sạch sẽ!
Cô vừa nói xong, liền thấy mặt Mạnh Thiệu Đình càng lạnh hơn mấy phần, mà cô gái kia lại càng run lẩy bẩy. Trong lòng Bình Bình đắc ý, hung hăng trừng mắt với cô ta một cái, mới cảm thấy toàn thân vui sướng.
Mạnh Thiệu Đình theo bản năng nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cô đã lên lầu. Từ lúc anh tiến vào cho tới bây giờ, cô nghe được giọng nói của anh, đến đầu cũng không quay lại một chút, càng không hề dừng bước. Lúc này cô chạy tới ngoài phòng ngủ, Mạnh Thiệu Đình cứ như thế mà nhìn theo bóng lưng của cô, mà cô lại trực tiếp kéo cửa ra đi vào...
Cô đến nhìn cũng không có nhìn anh một cái.
Anh cảm thấy trong lòng như là đổ bình ngũ vị, nói không nên lời tư vị đó là gì, lại cảm thấy ở trong lồng ngực vọt lên từng trận bực bội và uất giận. Vừa nhấc mắt nhìn thấy cô gái kia, nghĩ đến chính mình bởi vì cô ta có vài phần tương tự với Tĩnh Tri nên mới thân cận mấy phần, không khỏi chán ghét một trận, nhịn không được mở miệng: "Cô tính là cái quái gì? Cô có biết người cô mắng là ai không?"
Cô gái bị dọa đến toàn thân phát run, miệng không thể nói, ấp úng một lúc lâu cũng nói không ra lời...
Mạnh Thiệu Đình ngược lại cười một tiếng, nhưng nụ cười nhìn thế nào cũng có chút tái nhợt. Anh đưa tay kéo cánh tay cô gái kia, đẩy cô ta ra ngoài, giơ cằm kiêu ngạo lên, ngữ điệu lạnh nhạt: "Cô nghe rõ ràng cho tôi, cô ấy không phải tình nhân của tôi, tôi cũng không có mệnh tốt mà muốn cô ấy làm tình nhân của tôi. Tôi con mẹ nó thích cô ấy, nhưng cô ấy không quan tâm tôi, là cô ấy không quan tâm tôi -- cô nghe hiểu chưa?"
Toàn thân cô gái run rẩy, gật đầu lung tung: "Dạ, dạ, em hiểu được..."
"Nghe rõ liền cút, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa, nhớ kỹ?"
Cô gái hoảng sợ gật đầu, Mạnh Thiệu Đình lười biếng để ý, tiện tay ném cô ta ra. Thấy chân cô ta mềm nhũn, lảo đảo đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Đình càng chán ghét không thôi. Bây giờ anh nhìn cô ta lần nữa, lại cảm thấy cô ta hoàn toàn không giống Tĩnh Tri chút nào!
Chỉ cho cô ta hai, ba màu sắc, thật đúng xem mình thành một nhân vật, chạy tới nơi này tìm Tĩnh Tri gây phiền phức, cô ta cũng không nhìn một chút cô ta có xứng hay không!
Cô ta có thể có được sắc mặt tốt của anh, còn không phải do cô ta giống Tĩnh Tri hai, ba phần sao?
Cô ta không hơn gì một thế thân, còn chạy đến tìm chính chủ gây phiền phức, ngu xuẩn!
Ngu xuẩn chính là phế vật! Quạ đen vĩnh viễn cũng không thể biến phượng hoàng!
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai đang đóng thật chặt, anh lặng lẽ đứng một hồi, đốt điếu thuốc, hút một hơi, lại nghĩ tới cái gì liền bóp tắt.
Anh nhìn đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, không nhịn được cười khổ một tiếng, gọi Bình Bình lại: "Bình Bình, tôi đi về trước, em đi nhìn chị Tĩnh Tri của em một cái. Nói với cô ấy, tôi muốn sau này cô ấy an tâm dưỡng thai, loại chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai."
"Nhị thiếu, ngài chờ một chút, ngài tự nói với chị Tĩnh Tri đi..." Bình Bình nghe xong những lời này của anh, đã có chút động lòng. Lại thấy thần thái cô đơn lúc này của anh, càng không đành lòng, cô cắn cắn môi, cố lấy dũng khí hỏi: "Nhị thiếu, ngài mới vừa nói ngài thích chị Tĩnh Tri, nhưng sao ngài lại kết hôn với người khác? Ngài bảo chị Tĩnh Tri phải làm sao?"
Mạnh Thiệu Đình nghe Bình Bình hỏi như vậy, ngược lại cười cười. Anh cúi thấp đầu, ở bên môi nổi lên một nụ cười tự giễu: "Bình Bình, em theo cô ấy lâu như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?"
"Cái gì?" Bình Bình có chút ngây thơ nhìn Mạnh Thiệu Đình.
"Em cảm thấy cô ấy để ý tôi kết hôn sao?" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên hỏi lại, Bình Bình sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.
Mặc dù biết đáp án này, nhưng lúc nhìn thấy cử động của Bình Bình, trong lòng nhiễm chút chua xót. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy anh đối tốt với cô, mọi người cũng đều có thể nhìn thấy cô không thèm để ý tới anh.
Anh là người sợ phiền phức, giằng co lâu như vậy mà vẫn còn quấn chặt lấy nhau, đã coi như là kỳ tích. Ngay cả Thẩm Bắc Thành cũng liên tục cảm thấy kỳ lạ, còn mấy lần chạy tới hỏi anh có phải thật sự yêu Phó Tĩnh Tri rồi không?
Anh không biết cái gì là yêu, từ nhỏ đến lớn anh đều biết thân phận của mình, từ nhỏ đến lớn anh đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Không biết bao nhiêu danh môn khuê tú theo đuổi anh, anh có thích, cũng có động tâm, có ở chung một chỗ nghiêm chỉnh nói yêu đương, cũng có mấy lần lên giường liền ném sang một bên, nhưng anh không có yêu.
Anh không biết yêu một người sẽ là biểu hiện gì, cũng không biết cái gì là tình yêu, nhưng mặc dù từ trước đến nay anh không để ý đến tình cảm, nhận thức không sâu, nhưng cũng biết hiện tại tâm tư anh có chút thay đổi. Ngoại trừ Phó Tĩnh Tri, anh không thể nhấc lên hứng thú với người phụ nữ khác. Cô và anh ở chung tốt một chút, toàn thân anh đều khoan khoái. Cô và anh bực bội cãi nhau, hoặc là cô lại len lén nhớ Thiệu Hiên, hoặc là cô vì đứa nhỏ không thèm để ý mà làm tổn thương anh, anh sẽ không cách nào khống chế được tức giận, thậm chí có thời gian còn muốn động thủ với cô!
Phó Tĩnh Tri càng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, trong lòng cô ta lại càng dời sông lấp biển, thật ra hai mươi phút trôi qua rất nhanh, ngay khi cô ta chuẩn bị tức giận, trong vườn đúng lúc vang lên tiếng xe.
Bình Bình lập tức vui mừng kêu lên thành tiếng: "Nhị thiếu, là xe của nhị thiếu, chị Tĩnh Tri, nhị thiếu tới..."
Tĩnh Tri đặt ly xuống, chậm rãi nâng mi mắt lên, cô liếc mắt nhìn Bình Bình không ngừng cao hứng một chút, trầm giọng mở miệng: "Bình Bình, em ra nói cho anh ta biết, bảo anh ta lập tức mang theo phụ nữ của anh ta rời khỏi đây, sau này đứng đến nữa. Cũng đừng để phụ nữ của anh ta tới chỗ của chị, nếu không lần sau chị liền trực tiếp báo cảnh sát."
"Chị..." Bình Bình nghe Tĩnh Tri nói như thế, không khỏi há miệng thật to. Cô bé muốn nói gì đó, nhưng Tĩnh Tri đã đứng lên, xoay người đi lên lầu...
Một thân ảnh cao lớn dần dần tới gần, ánh sáng nơi cửa chợt lóe, ánh mặt trời tối sầm một chút. Bình Bình quay đầu lại, thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó, trong lòng cô cả kinh, thấy vẻ mặt anh tối đen, đưa lưng về phía ánh sáng, mặc dù nhìn không rõ thần sắc nơi đáy mắt của anh, nhưng Bình Bình ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn cảm giác được ẩn nhẫn phẫn nộ của anh.
Những lời Tĩnh Tri vừa mới nói, từng câu từng chữ đều bị anh nghe vào tai được.
"Nhị thiếu..." Sắc mặt cô gái có chút trắng bệch, cô ta liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình. Muốn tới gần, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Ở chung vài lần với anh, cho tới bây giờ anh đều là thân sĩ mà lại nho nhã, chưa bao giờ bộc lộ vẻ mặt như lúc này, khiến cô ta nhịn không được liền sợ hãi.
Mà trong lòng cô ngoài sợ hãi, thì càng khiếp sợ nhiều hơn. Anh lại thực sự chạy đến đây trong vòng hai mươi phút, chỗ này rất xa, sao anh tới được? Vì một câu nói của cô ta, thậm chí còn không phải chính miệng cô ta nói, anh lại cứ như vậy tới rồi. Đối với cô, đây là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Càng kỳ quái hơn chính là, Phó Tĩnh Tri kia lại to gan bày sắc mặt cho anh nhìn, thậm chí còn dám chặn anh từ ngoài cửa?
"Ai bảo cô tới đây." Mạnh Thiệu Đình cất bước tiến vào, sắc mặt của anh vô cùng âm trầm, lời nói ra càng lạnh đến đáy lòng. Cô gái này không dám nói, Bình Bình vội vàng chen miệng: "Hôm nay cô ta đột nhiên chạy tới, còn mắng tiểu thư một trận, lời nói rất khó nghe!"
Bình Bình nói đến đây, liền nhìn sắc mặt Mạnh Thiệu Đình, thấy anh không có mở miệng ngăn cản, cô lại thêm sức lực nói: "Nhị thiếu, tiểu thư của chúng tôi thật đáng thương, thân thể không tốt, mới vừa ngủ thôi, vị tiểu thư này liền trực tiếp xông vào trong phòng ngủ. Tiểu thư rất sợ hãi, tiểu thư khách khí với cô ta, nhưng cô ta mở miệng liền mắng, nói tiểu thư tính là thứ gì, còn nói tiểu thư là tình nhân, quả khí cầu không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Đúng rồi đúng rồi, cô ta còn kéo tiểu thư một phen, nếu không phải là em đỡ, tiểu thư đã té ngã rồi..."
Trong lòng Bình Bình nghẹn một cỗ khí, trực tiếp nói một hơi sạch sẽ!
Cô vừa nói xong, liền thấy mặt Mạnh Thiệu Đình càng lạnh hơn mấy phần, mà cô gái kia lại càng run lẩy bẩy. Trong lòng Bình Bình đắc ý, hung hăng trừng mắt với cô ta một cái, mới cảm thấy toàn thân vui sướng.
Mạnh Thiệu Đình theo bản năng nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cô đã lên lầu. Từ lúc anh tiến vào cho tới bây giờ, cô nghe được giọng nói của anh, đến đầu cũng không quay lại một chút, càng không hề dừng bước. Lúc này cô chạy tới ngoài phòng ngủ, Mạnh Thiệu Đình cứ như thế mà nhìn theo bóng lưng của cô, mà cô lại trực tiếp kéo cửa ra đi vào...
Cô đến nhìn cũng không có nhìn anh một cái.
Anh cảm thấy trong lòng như là đổ bình ngũ vị, nói không nên lời tư vị đó là gì, lại cảm thấy ở trong lồng ngực vọt lên từng trận bực bội và uất giận. Vừa nhấc mắt nhìn thấy cô gái kia, nghĩ đến chính mình bởi vì cô ta có vài phần tương tự với Tĩnh Tri nên mới thân cận mấy phần, không khỏi chán ghét một trận, nhịn không được mở miệng: "Cô tính là cái quái gì? Cô có biết người cô mắng là ai không?"
Cô gái bị dọa đến toàn thân phát run, miệng không thể nói, ấp úng một lúc lâu cũng nói không ra lời...
Mạnh Thiệu Đình ngược lại cười một tiếng, nhưng nụ cười nhìn thế nào cũng có chút tái nhợt. Anh đưa tay kéo cánh tay cô gái kia, đẩy cô ta ra ngoài, giơ cằm kiêu ngạo lên, ngữ điệu lạnh nhạt: "Cô nghe rõ ràng cho tôi, cô ấy không phải tình nhân của tôi, tôi cũng không có mệnh tốt mà muốn cô ấy làm tình nhân của tôi. Tôi con mẹ nó thích cô ấy, nhưng cô ấy không quan tâm tôi, là cô ấy không quan tâm tôi -- cô nghe hiểu chưa?"
Toàn thân cô gái run rẩy, gật đầu lung tung: "Dạ, dạ, em hiểu được..."
"Nghe rõ liền cút, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa, nhớ kỹ?"
Cô gái hoảng sợ gật đầu, Mạnh Thiệu Đình lười biếng để ý, tiện tay ném cô ta ra. Thấy chân cô ta mềm nhũn, lảo đảo đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Đình càng chán ghét không thôi. Bây giờ anh nhìn cô ta lần nữa, lại cảm thấy cô ta hoàn toàn không giống Tĩnh Tri chút nào!
Chỉ cho cô ta hai, ba màu sắc, thật đúng xem mình thành một nhân vật, chạy tới nơi này tìm Tĩnh Tri gây phiền phức, cô ta cũng không nhìn một chút cô ta có xứng hay không!
Cô ta có thể có được sắc mặt tốt của anh, còn không phải do cô ta giống Tĩnh Tri hai, ba phần sao?
Cô ta không hơn gì một thế thân, còn chạy đến tìm chính chủ gây phiền phức, ngu xuẩn!
Ngu xuẩn chính là phế vật! Quạ đen vĩnh viễn cũng không thể biến phượng hoàng!
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai đang đóng thật chặt, anh lặng lẽ đứng một hồi, đốt điếu thuốc, hút một hơi, lại nghĩ tới cái gì liền bóp tắt.
Anh nhìn đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, không nhịn được cười khổ một tiếng, gọi Bình Bình lại: "Bình Bình, tôi đi về trước, em đi nhìn chị Tĩnh Tri của em một cái. Nói với cô ấy, tôi muốn sau này cô ấy an tâm dưỡng thai, loại chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai."
"Nhị thiếu, ngài chờ một chút, ngài tự nói với chị Tĩnh Tri đi..." Bình Bình nghe xong những lời này của anh, đã có chút động lòng. Lại thấy thần thái cô đơn lúc này của anh, càng không đành lòng, cô cắn cắn môi, cố lấy dũng khí hỏi: "Nhị thiếu, ngài mới vừa nói ngài thích chị Tĩnh Tri, nhưng sao ngài lại kết hôn với người khác? Ngài bảo chị Tĩnh Tri phải làm sao?"
Mạnh Thiệu Đình nghe Bình Bình hỏi như vậy, ngược lại cười cười. Anh cúi thấp đầu, ở bên môi nổi lên một nụ cười tự giễu: "Bình Bình, em theo cô ấy lâu như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?"
"Cái gì?" Bình Bình có chút ngây thơ nhìn Mạnh Thiệu Đình.
"Em cảm thấy cô ấy để ý tôi kết hôn sao?" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên hỏi lại, Bình Bình sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.
Mặc dù biết đáp án này, nhưng lúc nhìn thấy cử động của Bình Bình, trong lòng nhiễm chút chua xót. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy anh đối tốt với cô, mọi người cũng đều có thể nhìn thấy cô không thèm để ý tới anh.
Anh là người sợ phiền phức, giằng co lâu như vậy mà vẫn còn quấn chặt lấy nhau, đã coi như là kỳ tích. Ngay cả Thẩm Bắc Thành cũng liên tục cảm thấy kỳ lạ, còn mấy lần chạy tới hỏi anh có phải thật sự yêu Phó Tĩnh Tri rồi không?
Anh không biết cái gì là yêu, từ nhỏ đến lớn anh đều biết thân phận của mình, từ nhỏ đến lớn anh đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Không biết bao nhiêu danh môn khuê tú theo đuổi anh, anh có thích, cũng có động tâm, có ở chung một chỗ nghiêm chỉnh nói yêu đương, cũng có mấy lần lên giường liền ném sang một bên, nhưng anh không có yêu.
Anh không biết yêu một người sẽ là biểu hiện gì, cũng không biết cái gì là tình yêu, nhưng mặc dù từ trước đến nay anh không để ý đến tình cảm, nhận thức không sâu, nhưng cũng biết hiện tại tâm tư anh có chút thay đổi. Ngoại trừ Phó Tĩnh Tri, anh không thể nhấc lên hứng thú với người phụ nữ khác. Cô và anh ở chung tốt một chút, toàn thân anh đều khoan khoái. Cô và anh bực bội cãi nhau, hoặc là cô lại len lén nhớ Thiệu Hiên, hoặc là cô vì đứa nhỏ không thèm để ý mà làm tổn thương anh, anh sẽ không cách nào khống chế được tức giận, thậm chí có thời gian còn muốn động thủ với cô!
Tác giả :
Minh Châu Hoàn