Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 203: « Tình nhân » gặp nhau, thủy hỏa bất dung (2)
Editor : May
"Chị Tĩnh Tri, em đã nói quản gia gọi điện thoại cho nhị thiếu, nói chuyện chị không thoải mái muốn đưa chị đi bệnh viện kiểm tra."
Bình Bình đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy Tĩnh Tri tựa ở trên bệ cửa sổ, cầm trong tay một quyển sách, ánh mắt lại có chút không tập trung, nhìn ngoài cửa sổ. Bụng của cô càng ngày càng lớn, có thể thấy một tháng nữa sẽ sinh, mà sau khi trở về từ Phượng Hoàng, Tĩnh Tri và Bình Bình ở biệt thự phía tây này. Mấy tháng qua, ngoại trừ lúc đầu nhị thiếu tới mấy lần, liền chưa từng xuất hiện nữa.
"Ừ." Tĩnh Tri đáp một tiếng, nhìn lá cây đã bắt đầu rụng ở ngoài cửa sổ, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt, mà chút thịt nuôi được vào lúc trước đã rút đi, lại càng gầy lợi hại hơn.
Bình Bình nhìn Tĩnh Tri đau lòng như vậy, cô lấy một tấm mềm qua, khoác lên trên người Tĩnh Tri, thấy chị ấy vẫn sững sờ như cũ, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn không thể không nói: "Chị Tĩnh Tri, nhị thiếu bảo hôm nay công ty bề bộn nhiều việc, ngài ấy không rảnh qua đây, dặn tài xế và An Thành đưa chị đi bệnh viện kiểm tra, còn muốn em chăm sóc chị thật tốt."
Lông mi Tĩnh Tri khẽ run, đáy mắt lại bình tĩnh như vừa rồi, cô đặt sách trong tay xuống, sắc mặt giống như lại trắng thêm một chút: "Bình Bình, em rót chén nước cho chị, nóng một chút."
"A, chị chờ một chút, em lập tức mang tới." Bình Bình thấy chị muốn nước, cuống quít đáp lời đi đến chỗ bình nước, rót nước cho Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri uống mấy ngụm nước, cảm thấy cả người tốt hơn một chút, cô tập trung chút khí lực, rồi quay mặt lại nhìn Bình Bình, chậm rãi nói: "Bình Bình, chị từng dặn em rất nhiều lần, mặc kệ chị sống hay chết, không nên gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình nữa, vì sao em không nghe?"
Bình Bình nghe giọng nói nghiêm khắc của cô, viền mắt đau xót, nhưng lại gắt gao cắn môi, có chút ủy khuất nói: "Chị, chị cũng không biết tối hôm qua chị dọa chết người ta, hiện tại cục cưng đã lớn như vậy, chẳng may chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Em phải làm sao bây giờ, nhị thiếu không đến, người hầu ở đây lại lười biếng, ngày hôm trước chị nói muốn ăn chút cháo nhừ, phòng bếp chỉ ứng phó lung tung..."
"Bình Bình, em đừng nói nữa." Tĩnh Tri thấy cô một lòng muốn tốt cho mình, chung quy không đành lòng trách móc cô bé quá nặng nề. Cô kéo tay Bình Bình, muốn cô bé ngồi xuống
bên cạnh mình, "Cuộc sống yên tĩnh như bây giờ, chị thực sự rất thỏa mãn, so với những việc phải làm vào trước kia, chân vội đến không chạm đất, ngày ngày đều phải phát sầu vì kiếm sống, ngày hiện tại thật là thiên đường. Bình Bình, chị rất thích đợi một mình như vậy, thật sự. Anh ta không đến, chị cũng không để ý chút nào. Nói thật, chị còn ước gì sau này anh ta cũng đừng đến, hoàn toàn quên chị đi..."
"Chị, vậy con của chị phải làm sao bây giờ? Cục cưng không thể không có cha, em biết, em biết nhị thiếu kết hôn khiến chị không vui, thế nhưng việc này cũng do chị, vốn nhị thiếu thích chị, quan tâm chị như vậy..."
"Bình Bình, tuổi em còn nhỏ, còn nhận thức không rõ về tình yêu, hôm nay chị nói cho em biết một câu, nếu như tương lai em cũng gặp phải một người đàn ông, nếu anh ta cũng đối với em như vậy, em ngàn vạn không nên động tâm. Đây không phải là yêu, thậm chí có thể nói, đây cũng không thể gọi là quan tâm hay thích, không có tình yêu nào lại khiến người ta cảm thấy khổ và dằn vặt, không có an tâm và vui sướng."
Bình Bình có chút nghi hoặc nhìn dung nhan ôn hoàn trầm tĩnh của Tĩnh Tri, cô ngơ ngẩn hỏi: "Thế nhưng chị Tĩnh Tri, nhị thiếu ngài ấy thực sự đối với chị rất tốt, người khác không biết, Bình Bình đều nhìn ở trong mắt. Em cảm thấy, một người đối xử như vậy còn không gọi là thích và quan tâm, em thực sự nghĩ không ra còn phải làm như thế nào mới tính là thích."
"Bình Bình, chúng ta không nói đến anh ta được không? Không phải muốn đi bệnh viện kiểm tra sao, em chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi."
Tĩnh Tri chuyển đề tài, mặc dù Bình Bình có chút thất vọng, nhưng vẫn chịu khó thu dọn đồ đạc.
Bình Bình đi tới đi lui thu dọn ở trong phòng, Tĩnh Tri lại lâm vào trong trầm tư của mình. Cô nghĩ không ra, thật sự có nhiều người đều nói Mạnh Thiệu Đình quan tâm cô, thích cô, đối với cô thật sự rất tốt, thế nhưng vì sao cô đều cảm thấy thống khổ và nhục nhã?
Bình Bình nói như vậy, Triển Thanh Thu nói như vậy, thậm chí có một ngày Văn Tương Tư - bạn gái Hà Dĩ Kiệt cũng nói như thế.
Nhưng Tĩnh Tri lại không nghĩ như vậy, cô cho rằng thích là nhất định phải xây dựng ở trên cở sở tôn trọng, thoải mái. Nói ví dụ như, cô gả cho một người, nếu anh ta thật tâm thích cô, sẽ không nên dùng biện pháp chia rẽ bọn họ. Nói ví dụ như cô hoàn toàn không thích anh ta, anh ta không phải nên tôn trọng ý nguyện của cô mà rời xa cô ư?
Mà sự thật lại là, anh không từ thủ đoạn phá hủy toàn bộ hạnh phúc của cô, đây hoàn toàn không gọi là thích và quan tâm, chỉ là ích kỷ và tham muốn giữ lấy của anh ta mà thôi!
Tĩnh Tri lắc lắc đầu, ném ba chữ Mạnh Thiệu Đình ở trong đầu cô ra.
Lại nói tiếp, sau khi anh ta đón cô trở về từ Phượng Hoàng, bọn họ chỉ gặp hai ba lần, nhưng cũng là chuyện mấy tháng trước. Hiện tại cục cưng đều sắp ra đời, cô không thể không lo lắng cho tương lai của cục cưng, cô còn nhớ rõ Mạnh Thiệu Đình từng nói, đáp ứng cho cô sinh hạ đứa nhỏ, thế nhưng lúc đứa nhỏ ra đời, anh sẽ đưa đứa nhỏ đi.
Tình huống bây giờ có thay đổi, nghe nói anh ta và Thẩm Mạn Quân coi như là có thể ở chung với nhau, nhưng lại có niềm vui mới ở bên ngoài, lại rất cưng chiều niềm vui mới kia. Có mấy lần còn vì niềm vui mới kia mà chọc tức Thẩm Mạn Quân đến bị bệnh một trận, ông Mạnh và bà Mạnh hung hăng trừng phạt anh ta, nhưng vẫn không chịu sửa, hiện tại hình như là dứt khoát chuyển ra ở chung với người phụ nữ kia.
Xem ra anh ta nhất định rất thích người phụ nữ kia, đàn ông đúng là giống như anh ta vậy, không thể thiếu được phụ nữ ôm ấp yêu thương. Những phụ nữ kia thiên hình vạn trạng, giống như là bông hoa đang nở trong vườn, anh ta tự nhiên sẽ động tâm. Cô mang thai đứa nhỏ, thiếu phụ luống tuổi có chồng khiêng bụng bự, sớm muộn gì cũng phải bị anh ta quên sạch.
Trong lòng Tĩnh Tri không để ý, anh ta náo thế nào, xằng bậy ở bên ngoài ra sao thì có quan hệ gì với cô đâu? Thậm chí cô còn ước gì anh ta quên cô sạch sẽ, không chừng khi cô sinh cục cưng liền có biện pháp rời đi. Mấy ngày qua cô và Triển Thanh Thu ở chung không tồi, nói gần nói xa, cô tiết lộ mấy phần ý tứ trong lời nói của mình. Cô cảm thấy, đến lúc đó nếu triển Thanh Thu có thể giúp cô một phen, nói không chừng cô im hơi lặng tiếng liền rời khỏi thành phố A, đi không chút tin tức, từ nay về sau đã có thể núi cao nước xa không gặp nhau với anh ta nữa.
Tĩnh Tri lại nghĩ đến An Thành, mặc dù người đàn ông này theo Mạnh Thiệu Đình mười mấy năm, nhưng thật sự không học một thân tật xấu, trái lại tâm địa coi như là thiện lương. Mấy tháng này đến, cô chưa gặp Mạnh Thiệu Đình, lại thường xuyên nhìn thấy An Thành tới nơi này. Nếu không phải như vậy, chắc hẳn những người giúp việc kia vẫn còn lười biếng đấy.
Nếu là cô cầu xin An Thành, không chừng An Thành mềm lòng, cũng len lén thả cô ra.
Nghĩ đến lát nữa có thể An Thành sẽ qua đây đi bệnh viện với cô, Tĩnh Tri liền chống bệ cửa sổ ngồi dậy. Chờ sau khi Bình Bình tiến vào, cô để Bình Bình cầm một cái hộp nhỏ đi ra, là đồ chơi ngày đó cô và An Gia Hòa đi dạo mua được ở trên trấn nhỏ Phượng Hoàng, để cho An Thành đặt ở trong xe thì rất đẹp.
Lại đợi một lúc, An Thành quả nhiên lái xe tới, Tĩnh Tri để Bình Bình đưa đồ chơi nhỏ kia cho An Thành. An Thành thoạt nhìn rất thích, vội vàng đặt ở trong xe, trên đường đưa Tĩnh Tri đi bệnh viện, thỉnh thoảng trong miệng An Thành sẽ nói ra tên Mạnh Thiệu Đình, Tĩnh Tri chỉ quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.
An Thành thấy cô vẫn lãnh đạm như vậy, bất đắc dĩ thở dài. Phó tiểu thư này thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, nhưng trong xương lại rất quật cường. Nhưng nhị thiếu cũng thật là, vốn quan hệ hai người đã cứng ngắc như vậy, ngài ấy lại thật sự kết hôn với Thẩm Mạn Quân. Không kết hôn còn có thể nói Phó tiểu thư là bạn gái của ngài ấy, hiện tại lại là "Tình nhân" danh xứng với thật nuôi dưỡng ở bên ngoài. Nhị thiếu cũng không nghĩ, Phó tiểu thư là hạng người gì, lại có tính tình gì? Ngài ấy và Thẩm tiểu thư thực sự kết hôn, như vậy cũng chính là hoàn toàn chặt đứt khả năng ở chung một chỗ của ngài ấy và Phó Tĩnh Tri. Tính tình Phó tiểu thư như vậy, bằng lòng nói ít hay nhiều thêm hai câu mới là chuyện lạ
Danh tiếng như vậy, có người phụ nữ nào sẽ không tức giận?
Thực sự là không biết trong lòng nhị thiếu nghĩ gì, rõ ràng để ý muốn sống muốn chết mà còn giả bộ. Nếu để An Thành anh nói, thì ngài ấy không giống đàn ông chút nào. Nếu như là anh, thật sự thích người phụ nữ nào, chắc chắn sẽ không che đậy, ít nhất mình làm cái gì, cũng nên nói rõ cho cô ấy biết!
Bằng không, mình làm nhiều như vậy, không phải đều là làm không công sao? Có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy nhị thiếu thật không có chỉ số thông minh...
Sau khi Tĩnh Tri đi bệnh viện kiểm tra, thật ra cũng không có trở ngại gì lớn, thế nhưng bác sĩ vẫn dặn cô mấy câu, nói thể chất cô quá kém, tốt nhất một tuần trước khi dự tính sinh liền nằm viện để ngừa rủi ro, lại kê một ít thuốc an thai. Bình Bình rất nghiêm túc viết trên giấy ghi nhớ, rồi mới để An Thành đưa bọn họ trở về.
"Chị Tĩnh Tri, em đã nói quản gia gọi điện thoại cho nhị thiếu, nói chuyện chị không thoải mái muốn đưa chị đi bệnh viện kiểm tra."
Bình Bình đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy Tĩnh Tri tựa ở trên bệ cửa sổ, cầm trong tay một quyển sách, ánh mắt lại có chút không tập trung, nhìn ngoài cửa sổ. Bụng của cô càng ngày càng lớn, có thể thấy một tháng nữa sẽ sinh, mà sau khi trở về từ Phượng Hoàng, Tĩnh Tri và Bình Bình ở biệt thự phía tây này. Mấy tháng qua, ngoại trừ lúc đầu nhị thiếu tới mấy lần, liền chưa từng xuất hiện nữa.
"Ừ." Tĩnh Tri đáp một tiếng, nhìn lá cây đã bắt đầu rụng ở ngoài cửa sổ, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt, mà chút thịt nuôi được vào lúc trước đã rút đi, lại càng gầy lợi hại hơn.
Bình Bình nhìn Tĩnh Tri đau lòng như vậy, cô lấy một tấm mềm qua, khoác lên trên người Tĩnh Tri, thấy chị ấy vẫn sững sờ như cũ, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn không thể không nói: "Chị Tĩnh Tri, nhị thiếu bảo hôm nay công ty bề bộn nhiều việc, ngài ấy không rảnh qua đây, dặn tài xế và An Thành đưa chị đi bệnh viện kiểm tra, còn muốn em chăm sóc chị thật tốt."
Lông mi Tĩnh Tri khẽ run, đáy mắt lại bình tĩnh như vừa rồi, cô đặt sách trong tay xuống, sắc mặt giống như lại trắng thêm một chút: "Bình Bình, em rót chén nước cho chị, nóng một chút."
"A, chị chờ một chút, em lập tức mang tới." Bình Bình thấy chị muốn nước, cuống quít đáp lời đi đến chỗ bình nước, rót nước cho Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri uống mấy ngụm nước, cảm thấy cả người tốt hơn một chút, cô tập trung chút khí lực, rồi quay mặt lại nhìn Bình Bình, chậm rãi nói: "Bình Bình, chị từng dặn em rất nhiều lần, mặc kệ chị sống hay chết, không nên gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình nữa, vì sao em không nghe?"
Bình Bình nghe giọng nói nghiêm khắc của cô, viền mắt đau xót, nhưng lại gắt gao cắn môi, có chút ủy khuất nói: "Chị, chị cũng không biết tối hôm qua chị dọa chết người ta, hiện tại cục cưng đã lớn như vậy, chẳng may chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Em phải làm sao bây giờ, nhị thiếu không đến, người hầu ở đây lại lười biếng, ngày hôm trước chị nói muốn ăn chút cháo nhừ, phòng bếp chỉ ứng phó lung tung..."
"Bình Bình, em đừng nói nữa." Tĩnh Tri thấy cô một lòng muốn tốt cho mình, chung quy không đành lòng trách móc cô bé quá nặng nề. Cô kéo tay Bình Bình, muốn cô bé ngồi xuống
bên cạnh mình, "Cuộc sống yên tĩnh như bây giờ, chị thực sự rất thỏa mãn, so với những việc phải làm vào trước kia, chân vội đến không chạm đất, ngày ngày đều phải phát sầu vì kiếm sống, ngày hiện tại thật là thiên đường. Bình Bình, chị rất thích đợi một mình như vậy, thật sự. Anh ta không đến, chị cũng không để ý chút nào. Nói thật, chị còn ước gì sau này anh ta cũng đừng đến, hoàn toàn quên chị đi..."
"Chị, vậy con của chị phải làm sao bây giờ? Cục cưng không thể không có cha, em biết, em biết nhị thiếu kết hôn khiến chị không vui, thế nhưng việc này cũng do chị, vốn nhị thiếu thích chị, quan tâm chị như vậy..."
"Bình Bình, tuổi em còn nhỏ, còn nhận thức không rõ về tình yêu, hôm nay chị nói cho em biết một câu, nếu như tương lai em cũng gặp phải một người đàn ông, nếu anh ta cũng đối với em như vậy, em ngàn vạn không nên động tâm. Đây không phải là yêu, thậm chí có thể nói, đây cũng không thể gọi là quan tâm hay thích, không có tình yêu nào lại khiến người ta cảm thấy khổ và dằn vặt, không có an tâm và vui sướng."
Bình Bình có chút nghi hoặc nhìn dung nhan ôn hoàn trầm tĩnh của Tĩnh Tri, cô ngơ ngẩn hỏi: "Thế nhưng chị Tĩnh Tri, nhị thiếu ngài ấy thực sự đối với chị rất tốt, người khác không biết, Bình Bình đều nhìn ở trong mắt. Em cảm thấy, một người đối xử như vậy còn không gọi là thích và quan tâm, em thực sự nghĩ không ra còn phải làm như thế nào mới tính là thích."
"Bình Bình, chúng ta không nói đến anh ta được không? Không phải muốn đi bệnh viện kiểm tra sao, em chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi."
Tĩnh Tri chuyển đề tài, mặc dù Bình Bình có chút thất vọng, nhưng vẫn chịu khó thu dọn đồ đạc.
Bình Bình đi tới đi lui thu dọn ở trong phòng, Tĩnh Tri lại lâm vào trong trầm tư của mình. Cô nghĩ không ra, thật sự có nhiều người đều nói Mạnh Thiệu Đình quan tâm cô, thích cô, đối với cô thật sự rất tốt, thế nhưng vì sao cô đều cảm thấy thống khổ và nhục nhã?
Bình Bình nói như vậy, Triển Thanh Thu nói như vậy, thậm chí có một ngày Văn Tương Tư - bạn gái Hà Dĩ Kiệt cũng nói như thế.
Nhưng Tĩnh Tri lại không nghĩ như vậy, cô cho rằng thích là nhất định phải xây dựng ở trên cở sở tôn trọng, thoải mái. Nói ví dụ như, cô gả cho một người, nếu anh ta thật tâm thích cô, sẽ không nên dùng biện pháp chia rẽ bọn họ. Nói ví dụ như cô hoàn toàn không thích anh ta, anh ta không phải nên tôn trọng ý nguyện của cô mà rời xa cô ư?
Mà sự thật lại là, anh không từ thủ đoạn phá hủy toàn bộ hạnh phúc của cô, đây hoàn toàn không gọi là thích và quan tâm, chỉ là ích kỷ và tham muốn giữ lấy của anh ta mà thôi!
Tĩnh Tri lắc lắc đầu, ném ba chữ Mạnh Thiệu Đình ở trong đầu cô ra.
Lại nói tiếp, sau khi anh ta đón cô trở về từ Phượng Hoàng, bọn họ chỉ gặp hai ba lần, nhưng cũng là chuyện mấy tháng trước. Hiện tại cục cưng đều sắp ra đời, cô không thể không lo lắng cho tương lai của cục cưng, cô còn nhớ rõ Mạnh Thiệu Đình từng nói, đáp ứng cho cô sinh hạ đứa nhỏ, thế nhưng lúc đứa nhỏ ra đời, anh sẽ đưa đứa nhỏ đi.
Tình huống bây giờ có thay đổi, nghe nói anh ta và Thẩm Mạn Quân coi như là có thể ở chung với nhau, nhưng lại có niềm vui mới ở bên ngoài, lại rất cưng chiều niềm vui mới kia. Có mấy lần còn vì niềm vui mới kia mà chọc tức Thẩm Mạn Quân đến bị bệnh một trận, ông Mạnh và bà Mạnh hung hăng trừng phạt anh ta, nhưng vẫn không chịu sửa, hiện tại hình như là dứt khoát chuyển ra ở chung với người phụ nữ kia.
Xem ra anh ta nhất định rất thích người phụ nữ kia, đàn ông đúng là giống như anh ta vậy, không thể thiếu được phụ nữ ôm ấp yêu thương. Những phụ nữ kia thiên hình vạn trạng, giống như là bông hoa đang nở trong vườn, anh ta tự nhiên sẽ động tâm. Cô mang thai đứa nhỏ, thiếu phụ luống tuổi có chồng khiêng bụng bự, sớm muộn gì cũng phải bị anh ta quên sạch.
Trong lòng Tĩnh Tri không để ý, anh ta náo thế nào, xằng bậy ở bên ngoài ra sao thì có quan hệ gì với cô đâu? Thậm chí cô còn ước gì anh ta quên cô sạch sẽ, không chừng khi cô sinh cục cưng liền có biện pháp rời đi. Mấy ngày qua cô và Triển Thanh Thu ở chung không tồi, nói gần nói xa, cô tiết lộ mấy phần ý tứ trong lời nói của mình. Cô cảm thấy, đến lúc đó nếu triển Thanh Thu có thể giúp cô một phen, nói không chừng cô im hơi lặng tiếng liền rời khỏi thành phố A, đi không chút tin tức, từ nay về sau đã có thể núi cao nước xa không gặp nhau với anh ta nữa.
Tĩnh Tri lại nghĩ đến An Thành, mặc dù người đàn ông này theo Mạnh Thiệu Đình mười mấy năm, nhưng thật sự không học một thân tật xấu, trái lại tâm địa coi như là thiện lương. Mấy tháng này đến, cô chưa gặp Mạnh Thiệu Đình, lại thường xuyên nhìn thấy An Thành tới nơi này. Nếu không phải như vậy, chắc hẳn những người giúp việc kia vẫn còn lười biếng đấy.
Nếu là cô cầu xin An Thành, không chừng An Thành mềm lòng, cũng len lén thả cô ra.
Nghĩ đến lát nữa có thể An Thành sẽ qua đây đi bệnh viện với cô, Tĩnh Tri liền chống bệ cửa sổ ngồi dậy. Chờ sau khi Bình Bình tiến vào, cô để Bình Bình cầm một cái hộp nhỏ đi ra, là đồ chơi ngày đó cô và An Gia Hòa đi dạo mua được ở trên trấn nhỏ Phượng Hoàng, để cho An Thành đặt ở trong xe thì rất đẹp.
Lại đợi một lúc, An Thành quả nhiên lái xe tới, Tĩnh Tri để Bình Bình đưa đồ chơi nhỏ kia cho An Thành. An Thành thoạt nhìn rất thích, vội vàng đặt ở trong xe, trên đường đưa Tĩnh Tri đi bệnh viện, thỉnh thoảng trong miệng An Thành sẽ nói ra tên Mạnh Thiệu Đình, Tĩnh Tri chỉ quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.
An Thành thấy cô vẫn lãnh đạm như vậy, bất đắc dĩ thở dài. Phó tiểu thư này thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, nhưng trong xương lại rất quật cường. Nhưng nhị thiếu cũng thật là, vốn quan hệ hai người đã cứng ngắc như vậy, ngài ấy lại thật sự kết hôn với Thẩm Mạn Quân. Không kết hôn còn có thể nói Phó tiểu thư là bạn gái của ngài ấy, hiện tại lại là "Tình nhân" danh xứng với thật nuôi dưỡng ở bên ngoài. Nhị thiếu cũng không nghĩ, Phó tiểu thư là hạng người gì, lại có tính tình gì? Ngài ấy và Thẩm tiểu thư thực sự kết hôn, như vậy cũng chính là hoàn toàn chặt đứt khả năng ở chung một chỗ của ngài ấy và Phó Tĩnh Tri. Tính tình Phó tiểu thư như vậy, bằng lòng nói ít hay nhiều thêm hai câu mới là chuyện lạ
Danh tiếng như vậy, có người phụ nữ nào sẽ không tức giận?
Thực sự là không biết trong lòng nhị thiếu nghĩ gì, rõ ràng để ý muốn sống muốn chết mà còn giả bộ. Nếu để An Thành anh nói, thì ngài ấy không giống đàn ông chút nào. Nếu như là anh, thật sự thích người phụ nữ nào, chắc chắn sẽ không che đậy, ít nhất mình làm cái gì, cũng nên nói rõ cho cô ấy biết!
Bằng không, mình làm nhiều như vậy, không phải đều là làm không công sao? Có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy nhị thiếu thật không có chỉ số thông minh...
Sau khi Tĩnh Tri đi bệnh viện kiểm tra, thật ra cũng không có trở ngại gì lớn, thế nhưng bác sĩ vẫn dặn cô mấy câu, nói thể chất cô quá kém, tốt nhất một tuần trước khi dự tính sinh liền nằm viện để ngừa rủi ro, lại kê một ít thuốc an thai. Bình Bình rất nghiêm túc viết trên giấy ghi nhớ, rồi mới để An Thành đưa bọn họ trở về.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn