Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 202: "Tình nhân" gặp nhau, thủy hỏa bất dung (1)
Editor: May
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu trầm mặc, chiếc nhẫn nhỏ chói lọi trong tay trái của anh, nhưng đáy mắt anh lại rất lạnh lùng. Anh vốn cho là anh đã hoàn toàn buông xuống, vì thế kết hôn chỉ là một việc dễ dàng, thế nhưng bây giờ anh phát hiện mình không có sức lực nói ra ba chữ tôi nguyện ý.
Đúng vậy, anh chưa từng nói qua, chưa từng nói qua ba chữ tôi nguyện ý.
Lúc cử hành hôn lễ với Phó Tĩnh Tri vào mấy năm trước, từ đầu chí cuối cả người anh không nói được một lời, bầu không khí xấu hổ còn muốn ngưng trọng hơn lúc này. Nhưng anh lại đặc biệt nhớ, anh hoàn toàn nhớ bộ dạng khi đó của cô là như thế nào. Vẫn nhớ rõ ràng trong năm tháng thật dài sau này, cô mặc áo cưới đớn giản nhất, nắm hai tay với nhau, lưng rất thẳng, im lặng đứng ở nơi đó, từ đầu chí cuối cười ưu nhã mà lại rất ôn nhu.
Anh trầm mặc ở trong thời gian tuyên thệ, cô không tức giận chút nào, định lực dứt khoát khiến anh giật mình. Thậm chí anh đã chuẩn bị kỹ càng, Phó Tĩnh Tri đại náo một trận ở trong hôn lễ, sau đó hôn sự của bọn họ thất bại, anh bị cha chửi mắng một trận.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, Phó Tĩnh Tri không lộ ra một chút không hài lòng nào. Thậm chí đến cuối cùng, mục sư bất đắc dĩ bỏ qua lời tuyên thệ của anh, để cho cô tuyên thệ. Cô rất nghiêm túc nhẹ nhàng mở miệng, nói một câu tôi nguyện ý kia.
Sau đó thì trao đổi nhẫn, anh tùy tiện nhét nhẫn cưới vào trong lòng bàn tay của cô, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mỉm cười như vậy. Tự cô đeo nhẫn cưỡi xong, sau đó đeo nhẫn cho anh, thần sắc của cô dần dần trở nên vô cùng trang trọng, thậm chí là mang theo thái độ thành kính thật sâu, đeo nhẫn lên ngón tay của anh.
Anh lập tức rút tay của mình ra, bỏ lại một mình cô ngay trước mặt mọi người, nhưng mà khách mời cũng không nhiều, là anh cố ý cho cô một hôn lễ đơn sơ gần như có chút không chịu nổi.
Bởi vì bị định đoạt cưới một phụ nữ dựa dẫm vào người quyền thế như vậy, bất luận là người đàn ông nào mà nói, cũng không phải là chuyện đáng phải cao hứng!
Anh cố chấp mà lại tàn nhẫn làm nhục nhã và lạnh nhạt vào giờ phút quan trọng nhất với một người phụ nữ, khiến cho cô cả đời khó quên, mà khi đó anh chưa từng biết, sau này lại có lúc cô hành hạ anh?
Anh nhớ tới những chuyện và anh và cô đã trải qua, bây giờ trong lòng hơi có chút chua xót. Khi đó anh không chút do dự đi ra khỏi lễ đường, ném một mình cô lại trước mặt mọi người, trên mặt cô còn có thể là biểu tình mỉm cười như trước không? Cô sẽ khóc, hay sẽ thống khổ bất tỉnh giống như những người phụ nữ trên ti vi?
Anh không có cơ hội biết, thời gian sẽ không quay lại, giống như cũng không có cách nào trở lại thời gian anh hối hận nhất.
Bởi vì khi đó cô yêu anh thật sâu, cho nên cô chịu đựng tất cả nhục nhã, gả chính mình cho anh. Cũng bởi vì yêu anh thật sâu, cho nên cô dung túng anh tất cả, cũng bởi vì đã từng yêu anh sâu đậm, vì thế thời gian cô buông tha anh, đã quyết định sẽ không quay đầu lại, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại
Anh đã sớm mất đi cô, không phải ở trên trấn nhỏ Phượng Hoàng, cũng không phải khi ly hôn đó, không phải.
Sớm hơn, vào thời gian cô yêu anh mà anh không biết, cô đã sớm không thuộc về anh.
"I do." Mạnh Thiệu Đình cười tự giễu, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi dao động đến Jesus trên thập tự giá. Anh nhắm mắt, ở trong lòng lại nhẹ nhàng nói lần nữa, tôi nguyện ý.
Mặc dù ý tứ như nhau, thế nhưng anh vẫn không muốn dùng tiếng Trung nói ra tôi nguyện ý với Mạn Quân.
Tĩnh Tri, anh nghĩ, anh thật sự thích em, thế nhưng hình như thật sự đã muộn.
Nếu như, anh nói nếu như, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nghĩ lúc cử hành hôn lễ với em, anh sẽ rất nghiêm túc nói một câu, tôi nguyện ý.
Tĩnh Tri, anh nghĩ, anh thích em thật không đủ sâu, vì thế anh có thể lui bước dứt ra, anh có thể kết hôn với Mạn Quân. Về phần em, anh không biết anh có thể hoàn toàn buông tha không? Anh cũng không biết anh còn có thể giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, giống như lúc trước sau khi cãi nhau, mặt dày mày dạn làm lành với em, tiếp tục đòi hỏi vui vẻ từ em. Có lẽ, chúng ta thật không có biện pháp tiếp tục ở cùng một chỗ.
Kỳ thực, cho tới bây giờ em đều chưa từng nghĩ muốn tiếp tục ở chung một chỗ với anh đi.
Lời của anh rơi xuống, bà Mạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tay cầm cùng một chỗ với bà Trầm, hai người nhìn nhau cười, đều là ánh mắt an ủi và hài lòng.
Chỉ cần Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, Phó Tĩnh Tri kia còn có thể nhấc lên sóng gió gì?
Suy nghĩ biện pháp lừa Thiệu Đình đi, suy nghĩ biện pháp không muốn Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, ai biết lần này Thiệu Đình lại rất khôn khéo, lại nhét người phụ nữ kia ở trên trấn nhỏ xa xôi, để tự cô ta sinh con. Chẳng lẽ cô ta còn không rõ ràng sao, nếu Thiệu Đình đã quyết định thì sẽ không theo sắp xếp của người phụ nữ kia, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!
Mục sư nghe được câu trả lời của anh, liền đưa mắt nhìn Mạn Quân, lại trang trọng hỏi:
"Con nguyện ý gả cho người đàn ông này không? Yêu anh ta, chuy thủy với anh ta, dù anh ta nghèo khó, bị bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết. Con có đồng ý không?"
Mạn Quân theo bản năng quay sang nhìn Mạnh Thiệu Đình, vẻ mặt anh giống như vừa rồi, chỉ là mi mắt khẽ rũ xuống, thấy không rõ lắm biểu tình của anh. Cửa sổ giáo đường rất cao, ánh mặt trời xuyên qua, rơi trên đỉnh đầu của anh, nhưng anh giống như tuyết đọng ngàn năm, vĩnh viễn không thể tan ra.
Mạn Quân thu hồi ánh mắt, cúi đầu đáp: "Tôi nguyện ý."
Cô nghe được tiếng vỗ tay của toàn trường, cô nghe được tiếng hô sung sướng và tiếng nhạc động lòng người. Cô mơ mơ màng màng trao đổi nhẫn với anh, sau đó được người thúc giục đi đổi từng bộ lễ phục, sau đó mời rượu mọi người với anh. Đến cuối cùng, hai người gần như đều say, bọn họ được người đưa đến trong phòng tân hôn. Lúc Mạn Quân nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như đều nát, cô mệt mỏi rã rời, mắt mở không ra, cũng không có khí lực mở miệng nói chuyện.
Trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên cô nghe được tiếng điện thoại reo, sau đó có tiếng người nói chuyện, dần dần giọng nói liền biến mất. Ý thức cô lộn xộn, lúc này tai lại rất tốt, tiếng bước chân qua đi, chính là âm thanh đóng cửa, sau đó trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Mạn Quân nằm ở trên giường, cô khẽ hô hấp, nín hơi ngưng thần dựng thẳng tai nghe. Không biết qua bao lâu, cô mới dần dần thả lòng mình, cô trở mình chôn mặt ở trong gối mềm mại, nước mắt không ngừng trượt xuống, lạnh lẽo che phủ mặt của cô.
Anh đi, cô biết, nhưng lại không có dũng khi đứng lên gọi anh, ngăn cản anh lại.
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu trầm mặc, chiếc nhẫn nhỏ chói lọi trong tay trái của anh, nhưng đáy mắt anh lại rất lạnh lùng. Anh vốn cho là anh đã hoàn toàn buông xuống, vì thế kết hôn chỉ là một việc dễ dàng, thế nhưng bây giờ anh phát hiện mình không có sức lực nói ra ba chữ tôi nguyện ý.
Đúng vậy, anh chưa từng nói qua, chưa từng nói qua ba chữ tôi nguyện ý.
Lúc cử hành hôn lễ với Phó Tĩnh Tri vào mấy năm trước, từ đầu chí cuối cả người anh không nói được một lời, bầu không khí xấu hổ còn muốn ngưng trọng hơn lúc này. Nhưng anh lại đặc biệt nhớ, anh hoàn toàn nhớ bộ dạng khi đó của cô là như thế nào. Vẫn nhớ rõ ràng trong năm tháng thật dài sau này, cô mặc áo cưới đớn giản nhất, nắm hai tay với nhau, lưng rất thẳng, im lặng đứng ở nơi đó, từ đầu chí cuối cười ưu nhã mà lại rất ôn nhu.
Anh trầm mặc ở trong thời gian tuyên thệ, cô không tức giận chút nào, định lực dứt khoát khiến anh giật mình. Thậm chí anh đã chuẩn bị kỹ càng, Phó Tĩnh Tri đại náo một trận ở trong hôn lễ, sau đó hôn sự của bọn họ thất bại, anh bị cha chửi mắng một trận.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, Phó Tĩnh Tri không lộ ra một chút không hài lòng nào. Thậm chí đến cuối cùng, mục sư bất đắc dĩ bỏ qua lời tuyên thệ của anh, để cho cô tuyên thệ. Cô rất nghiêm túc nhẹ nhàng mở miệng, nói một câu tôi nguyện ý kia.
Sau đó thì trao đổi nhẫn, anh tùy tiện nhét nhẫn cưới vào trong lòng bàn tay của cô, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mỉm cười như vậy. Tự cô đeo nhẫn cưỡi xong, sau đó đeo nhẫn cho anh, thần sắc của cô dần dần trở nên vô cùng trang trọng, thậm chí là mang theo thái độ thành kính thật sâu, đeo nhẫn lên ngón tay của anh.
Anh lập tức rút tay của mình ra, bỏ lại một mình cô ngay trước mặt mọi người, nhưng mà khách mời cũng không nhiều, là anh cố ý cho cô một hôn lễ đơn sơ gần như có chút không chịu nổi.
Bởi vì bị định đoạt cưới một phụ nữ dựa dẫm vào người quyền thế như vậy, bất luận là người đàn ông nào mà nói, cũng không phải là chuyện đáng phải cao hứng!
Anh cố chấp mà lại tàn nhẫn làm nhục nhã và lạnh nhạt vào giờ phút quan trọng nhất với một người phụ nữ, khiến cho cô cả đời khó quên, mà khi đó anh chưa từng biết, sau này lại có lúc cô hành hạ anh?
Anh nhớ tới những chuyện và anh và cô đã trải qua, bây giờ trong lòng hơi có chút chua xót. Khi đó anh không chút do dự đi ra khỏi lễ đường, ném một mình cô lại trước mặt mọi người, trên mặt cô còn có thể là biểu tình mỉm cười như trước không? Cô sẽ khóc, hay sẽ thống khổ bất tỉnh giống như những người phụ nữ trên ti vi?
Anh không có cơ hội biết, thời gian sẽ không quay lại, giống như cũng không có cách nào trở lại thời gian anh hối hận nhất.
Bởi vì khi đó cô yêu anh thật sâu, cho nên cô chịu đựng tất cả nhục nhã, gả chính mình cho anh. Cũng bởi vì yêu anh thật sâu, cho nên cô dung túng anh tất cả, cũng bởi vì đã từng yêu anh sâu đậm, vì thế thời gian cô buông tha anh, đã quyết định sẽ không quay đầu lại, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại
Anh đã sớm mất đi cô, không phải ở trên trấn nhỏ Phượng Hoàng, cũng không phải khi ly hôn đó, không phải.
Sớm hơn, vào thời gian cô yêu anh mà anh không biết, cô đã sớm không thuộc về anh.
"I do." Mạnh Thiệu Đình cười tự giễu, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi dao động đến Jesus trên thập tự giá. Anh nhắm mắt, ở trong lòng lại nhẹ nhàng nói lần nữa, tôi nguyện ý.
Mặc dù ý tứ như nhau, thế nhưng anh vẫn không muốn dùng tiếng Trung nói ra tôi nguyện ý với Mạn Quân.
Tĩnh Tri, anh nghĩ, anh thật sự thích em, thế nhưng hình như thật sự đã muộn.
Nếu như, anh nói nếu như, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nghĩ lúc cử hành hôn lễ với em, anh sẽ rất nghiêm túc nói một câu, tôi nguyện ý.
Tĩnh Tri, anh nghĩ, anh thích em thật không đủ sâu, vì thế anh có thể lui bước dứt ra, anh có thể kết hôn với Mạn Quân. Về phần em, anh không biết anh có thể hoàn toàn buông tha không? Anh cũng không biết anh còn có thể giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, giống như lúc trước sau khi cãi nhau, mặt dày mày dạn làm lành với em, tiếp tục đòi hỏi vui vẻ từ em. Có lẽ, chúng ta thật không có biện pháp tiếp tục ở cùng một chỗ.
Kỳ thực, cho tới bây giờ em đều chưa từng nghĩ muốn tiếp tục ở chung một chỗ với anh đi.
Lời của anh rơi xuống, bà Mạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tay cầm cùng một chỗ với bà Trầm, hai người nhìn nhau cười, đều là ánh mắt an ủi và hài lòng.
Chỉ cần Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, Phó Tĩnh Tri kia còn có thể nhấc lên sóng gió gì?
Suy nghĩ biện pháp lừa Thiệu Đình đi, suy nghĩ biện pháp không muốn Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, ai biết lần này Thiệu Đình lại rất khôn khéo, lại nhét người phụ nữ kia ở trên trấn nhỏ xa xôi, để tự cô ta sinh con. Chẳng lẽ cô ta còn không rõ ràng sao, nếu Thiệu Đình đã quyết định thì sẽ không theo sắp xếp của người phụ nữ kia, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!
Mục sư nghe được câu trả lời của anh, liền đưa mắt nhìn Mạn Quân, lại trang trọng hỏi:
"Con nguyện ý gả cho người đàn ông này không? Yêu anh ta, chuy thủy với anh ta, dù anh ta nghèo khó, bị bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết. Con có đồng ý không?"
Mạn Quân theo bản năng quay sang nhìn Mạnh Thiệu Đình, vẻ mặt anh giống như vừa rồi, chỉ là mi mắt khẽ rũ xuống, thấy không rõ lắm biểu tình của anh. Cửa sổ giáo đường rất cao, ánh mặt trời xuyên qua, rơi trên đỉnh đầu của anh, nhưng anh giống như tuyết đọng ngàn năm, vĩnh viễn không thể tan ra.
Mạn Quân thu hồi ánh mắt, cúi đầu đáp: "Tôi nguyện ý."
Cô nghe được tiếng vỗ tay của toàn trường, cô nghe được tiếng hô sung sướng và tiếng nhạc động lòng người. Cô mơ mơ màng màng trao đổi nhẫn với anh, sau đó được người thúc giục đi đổi từng bộ lễ phục, sau đó mời rượu mọi người với anh. Đến cuối cùng, hai người gần như đều say, bọn họ được người đưa đến trong phòng tân hôn. Lúc Mạn Quân nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như đều nát, cô mệt mỏi rã rời, mắt mở không ra, cũng không có khí lực mở miệng nói chuyện.
Trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên cô nghe được tiếng điện thoại reo, sau đó có tiếng người nói chuyện, dần dần giọng nói liền biến mất. Ý thức cô lộn xộn, lúc này tai lại rất tốt, tiếng bước chân qua đi, chính là âm thanh đóng cửa, sau đó trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Mạn Quân nằm ở trên giường, cô khẽ hô hấp, nín hơi ngưng thần dựng thẳng tai nghe. Không biết qua bao lâu, cô mới dần dần thả lòng mình, cô trở mình chôn mặt ở trong gối mềm mại, nước mắt không ngừng trượt xuống, lạnh lẽo che phủ mặt của cô.
Anh đi, cô biết, nhưng lại không có dũng khi đứng lên gọi anh, ngăn cản anh lại.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn