Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 179: Lấy lòng
"Mạn Quân..." Mạnh phu nhân thấy Mạn Quân thần sắc quái dị không khỏi có chút bận tâm, Thiệu Đình đối với Mạn Quân như vậy, lại đối với Phó Tĩnh Tri dung túng, đổi lại là bà cũng không có cách nào chịu đựng được, Huống chi là Mạn Quân, đứa nhỏ này yêu Thiệu Đình nhiều năm như vậy, chuyện tới trước mắt, lại bị Phó Tĩnh Tri giảo hợp thành như vậy, khó có được đứa nhỏ này còn thường thường khuyên bà, nó chính là thua ở lòng mềm yếu, nếu như cũng tùy hứng một chút, sao có thể để cho Phó Tĩnh Tri cứ như vậy cưỡi lên đầu mình chứ?
"COn không sao, bác gái, chúng ta trở về đi." Mạn Quân nhẹ nhàng cười một chút, cô nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, Mạnh phu nhân nhìn bước chân của cô có chút phù phiếm, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng, cũng lạ chính nó không được thôi, năm năm thời gian lại không thẳng nổi một Phó Tĩnh Tri chật vật dưới đường.
"Thiệu Đình..." Mạnh phu nhân không cam lòng, muốn chính mình vấn vương nhiều năm, chẳng lẽ quả thật muốn tiện nghi cho thằng cả?
Tuy thằng cả cũng là con trai ruột của mình, nhưng đứa con đó cùng bà từ nhỏ đã không thân, bà đối với hắn cũng chỉ có một loại bất đắc dĩ nắm tay, đây là bà từ nhỏ liền thiên vị Thiệu Đình, một lòng bồi dưỡng Thiệu Đình.
Không ngờ đứa nhỏ này nghe lời chừng ba mươi năm, một khi phản nghịch, lại so với thằng cả làm bà thất vọng đau khổ hơn nhiều.
"Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, hãy suy nghĩ thật kĩ đi,con cùng Tĩnh Tri một chỗ, cũng không phải là không thể được, nhưng tốt xấu cũng phải cho Thẩm gia cái công đạo, không thể để cho Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân quá khó kham, những người này nhà Mạn Quân thế nào, con so với người khác đều rõ ràng hơn, Thiệu Đình, làm người không thể không nói lương tâm..."
Tĩnh Tri nghe Mạnh phu nhân như vậy đường hoàng nói, trong lòng không khỏi một trận cười lạnh, bà hiện giáo huấn con mình, làm người không thể không nói lương tâm, như vậy lúc trước, lúc đối với Phó gia đuổi cùng giết tận,, vì sao không hỏi xem lương tâm của mình?
Tĩnh Tri chưa bao giờ thực sự quên, những người đó nói ra những lời này, như là thứ vĩnh viễn không có biện phám nhổ đi, cứ như vậy đâm vào tim cô, cho tới hôm nay, vẫn như là vết thương mới máu chảy đầm đìa.
Mạnh Thiệu Đình lại có chút động dung, những lời này bà nói khó có sai, Thẩm gia từ đầu chí cuối đối đãi bà không tệ, Mạn Quân cũng chưa bao giờ từng làm cho hắn có mảy may không hài lòng, hắn có thể giúp Tĩnh Tri xả giận đối phó cha mẹ của mình, nhưng lại là không có cách nào thực sự không đi bận tâm Mạn Quân...
Thế nhưng, thật muốn làm cho hắn lấy cô, trong lòng tóm lại vẫn là không cam lòng.
"Thiệu Đình a, huống chi Phó tiểu thư bây giờ còn có đứa nhỏ của Thiệu Hiên, con cứ như vậy không để ý đem cô ta lưu lại bên mình, người ngoài biết được, sẽ nói nhà chúng ta như thế nào?"
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe vấn đề đứa nhỏ, tức thì sắc mặt trầm ám xuống, Tĩnh Tri cảm thấy bàn tay hắn đang nắm tay mình siết chặt, xương bả vai đơn bạc tựa hồ cũng bị hắn bóp kẽo kẹt rung động, không khỏi nhẹ nhàng khóa mi tâm, giương mắt nhìn hắn...
Lại thấy đáy mắt hắn hơi mỏng uất hận lại tựa cất giấu nhàn nhạt thất lạc cùng thống khổ, lóe ra bất định, thay đổi liên tục, trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri có chút phân không rõ, chỗ con ngươi sâu nhất rốt cuộc viết cái dạng tâm tình gì.
Chỉ là dần dần, tựa hồ thấy con ngươi hiện lên nhàn nhạt âm ngoan, trái tim Tĩnh Tri không khỏi bị kháp khẩn, cơ hồ hô hấp nhẹ nhàng cũng không dám.
Con của cô, đứa nhỏ của cô cùng Thiệu Hiên, sống chết cùng lắm là do một câu của hắn, trên đời này bất công cùng hắc ám thực sự rất nhiều, đây là cô bất đắc dĩ cùng bất lực, cô chỉ có thể dùng hết sức mình để bảo vệ đứa bé này, mặc kệ là cái dạng đại giới gì.
"Chuyện này, con tự có phán đoán suy luận, cũng không cần mẹ phải phí tâm, Tĩnh Tri cùng con lúc đó đã kí hiệp ước, vì thế, đứa nhỏ trong mắt con không là vấn đề gì ,lại nói, con cùng Tĩnh Tri đều ly hôn năm năm, năm năm này bên cô ấy có ai con đều không so đo, chính là lập gia đình hay sống chết cũng là tự do của cô ấy, chỉ tiếc, con phát hiện ra chính mình còn thích cô ấy, cho nên mới hao hết tâm tư đem cô ấy lưu lại bên mình, đã lưu lại cô ấy bên mình, nói lên tất cả dĩ vãng con cũng phủ nhận tất cả, chỉ cần cô ấy từ nay về sau không có hai lòng, đứa bé sinh hạ tới cũng liền sinh thôi, dù sao, tam đệ cũng thân là em trai con, con cũng không quá đuổi cùng giết tận."
Hắn một bên âm u nói, một bên trầm ngâm đưa tay vỗ nhẹ nhẹ trên mặt Tĩnh Tri, hắn đứng quay lưng về phía Mạnh phu nhân, đôi mắt liền nhìn Tĩnh Tri, Mạnh phu nhân nhìn không thấy, Tĩnh Tri lại rõ ràng nhìn thấy, lúc hắn nói những lời này, đáy mắt thần sắc cảnh cáo, bên mồi còn tiếu ý trào phúng...
Lòng của cô một trận rét run, chỉ cảm giác mình rơi vào cái bẫy một tay hắn dựng, dần dần không có biện pháp thoát khỏi.
Cô đấu không lại hắn, cô sớm biết, cô làm tất cả, cô làm tất cả, ở trong mắt hắn đều là trẻ con giận dỗi tiểu đánh tiểu náo, hắn thích cô, chiều cô, cho nên cô có thể làm một ít chuyện bốc đồng không ảnh hưởng đến đại cục, một khi hắn phiền chán cô, bóp chết cô, bất quá như bóp chết một con kiến!
Tĩnh Tri dần dần cảm thấy như rơi vào trong hầm băng, đứa bé này cũng giống như vậy, bởi vì hắn hiện tại chính là có chút quan tâm cô,vì thế lấy lòng cô, sợ cô tìm cái chêt, một ngày kia, hứng thú của hắn đối với cô bỗng nhiên phai nhạt, hoặc là bỗng nhiên tỉnh ngộ, đứa bé này đối với hắn giống như là sự nhục nhã lớn nhất, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại!
Tĩnh Tri cảm thấy hai chân như nhũn ra, cô thực sự là ngu không ai bằng!
Mạnh Thiệu Đình là hạng người gì? Hắn là người đàn ông xưa nay đối với phụ nữ không bao giờ thích một thời gian dài.
Xinh đẹp gợi cảm như đại minh tinh Phỉ Lệ, hắn mấy ngày còn chán ghét, lúc trước bị hắn sủng lên tận trời, hận không thể đen hết tâm ra cho người khác nhìn thấy đại mĩ nhân, mà Phó Tĩnh Tri cô có cái gì?
Cô không có khuôn mặt xinh đẹp, không có vóc người tốt, không có tính tình đẹp đẽ đáng yêu, không có một loại ưu điểm nào tốt so với loại phụ nữ mà hắn thích, cô thậm chí còn có đứa nhỏ của em trai hắn, cô dựa vào cái gì đến đòi hắn niềm vui, đổi được đứa nhỏ của chính mình bình an?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy từng đợt sợ hãi kéo tới, lòng bàn chân một cỗ khí lạnh dần dần dâng lên dọc theo hai chân, cô giả vờ thông minh, hay lạnh lùng tâm cơ, thông minh như hắn làm sao sẽ không biết? Chỉ là bây giờ hắn đối với cô còn có vài phần hứng thú, là hắn chưa phiền chán cô,cho nên mới cười trừ...
Nếu như, nếu như hứng thú của hắn mất đi, nếu như hắn bỗng nhiên đối với cô trở mặt, lòng dạ độc ác như hắn, tuyệt đối sẽ không đối với cô có chút điểm mềm lòng cùng thương hại...
Hắn sẽ đem chuyện cô cam tâm tình nguyện làm tình phụ nhục nhã gấp trăm ngàn lần trên người cô, cô cùng đứa nhỏ của Thiệu Hiên nhất định sống không được!
Tĩnh Trii cảm giác hai chân mình một trận nhũn ra, lại thoáng cái ngã trong lòng Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt cô trắng bệch, hai má đỏ sậm, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, toàn thân đều run lẩy bẩy, Mạnh Thiệu Đình hoảng sợ, cuống quýt đỡ lấy cô ngồi xuống sô pha, hắn một tay ôm cô vào trong ngực, một tay rót cho cô cốc nước ấm, đưa đến bên miệng cô, thấy cô cắn chặt khớp hàm, môi cũng xám trắng một mảnh, không khỏi ngẩn ra, nhẹ nhàng kêu: "Tĩnh Tri, em làm sao vậy? Tỉnh, uống nước, sắc mặt của em rất không tốt..."
Tĩnh Tri cắn chặt khớp hàm nhẹ nhàng lắc đầu, mặt của cô dán tại ngực của hắn, cô có thể rất nhẹ nhàng ngửi được mùi vị của nước Cổ Long trên người của hắn,nhàn nhạt, mang theo nhè nhẹ lạnh, cô sợ, cô không chỉ có một mình, nếu như không có đứa bé này, cô chết cũng sẽ không khuất phục, thế nhưng cô hiện tại không có cách nào, không có đường đi, cô mới vừa suy nghĩ cẩn thận, cô cùng đứa nhỏ đều bị hắn nắm chặt trong tay, nếu là hắn cho cô chết, thì cô không thể sống.
Mạnh phu nhân không biết đi lúc nào, trong phòng khách lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Sắc trời cũng tối thập phần, trời cũng hết nóng, mồ hôi ẩm ướt trên người dần dần cũng lạnh, Tĩnh Tri thử đem chính mình nhích gần hơn hướng ngực hắn, liền nghe được hắn cúi đầu cười,,,
Hắn đặt cốc nước xuống, hai tay ôm cô, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Rốt cuộc là thế nào? Toàn thân đều run rẩy..."
Cằm hắn nhẹ nhàng cọ, liền cọ tới vết sẹo trên trán cô, động tác hơi chậm lại, đáy lòng đau tiếc liền bừng lên, hắn đưa tay vén tóc của cô, nhìn vết sẹo cũng có chút mờ, nhưng vẫn hơi lồi ra một chút, hắn thở dài: "Nghĩ hết phương pháp, vẫn là không thể xóa đi sao?"
Bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tri nhẹ nhàng nắm ống tay áo của hắn, cô như con mèo nhỏ hướng trong ngực hắn chui chui, thanh âm ôn nhu tựa hồ mang theo nhu thuận lấy lòng: "Có phải rất xấu hay không?"
Hắn có chút kinh ngạc cười cười, cúi đầu hôn lên dấu vết: "Ai nói, không xấu..."
Tĩnh Tri tay run nhẹ, thân thể cũng không khống chế được run run, nhưng vẫn là nhắm mắt, cưỡng chế đáy lòng rung động cùng đối với hắn chống cự chán ghét, thân thể nho nhỏ của cô hoàn toàn rơi vào trong ngực của hắn, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí, hung hăng cắn môi của mình, đáy lòng nói không nên lời chắn ghét cùng khinh bỉ bản thân, cô phát ra thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu: "Thiệu Đình...Anh chừng nào sẽ chán ghét tôi?"
Nếu có hứng thú thì share nhiệt tình để dịch giả nhiệt tình hơn nhé!
"COn không sao, bác gái, chúng ta trở về đi." Mạn Quân nhẹ nhàng cười một chút, cô nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, Mạnh phu nhân nhìn bước chân của cô có chút phù phiếm, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng, cũng lạ chính nó không được thôi, năm năm thời gian lại không thẳng nổi một Phó Tĩnh Tri chật vật dưới đường.
"Thiệu Đình..." Mạnh phu nhân không cam lòng, muốn chính mình vấn vương nhiều năm, chẳng lẽ quả thật muốn tiện nghi cho thằng cả?
Tuy thằng cả cũng là con trai ruột của mình, nhưng đứa con đó cùng bà từ nhỏ đã không thân, bà đối với hắn cũng chỉ có một loại bất đắc dĩ nắm tay, đây là bà từ nhỏ liền thiên vị Thiệu Đình, một lòng bồi dưỡng Thiệu Đình.
Không ngờ đứa nhỏ này nghe lời chừng ba mươi năm, một khi phản nghịch, lại so với thằng cả làm bà thất vọng đau khổ hơn nhiều.
"Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, hãy suy nghĩ thật kĩ đi,con cùng Tĩnh Tri một chỗ, cũng không phải là không thể được, nhưng tốt xấu cũng phải cho Thẩm gia cái công đạo, không thể để cho Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân quá khó kham, những người này nhà Mạn Quân thế nào, con so với người khác đều rõ ràng hơn, Thiệu Đình, làm người không thể không nói lương tâm..."
Tĩnh Tri nghe Mạnh phu nhân như vậy đường hoàng nói, trong lòng không khỏi một trận cười lạnh, bà hiện giáo huấn con mình, làm người không thể không nói lương tâm, như vậy lúc trước, lúc đối với Phó gia đuổi cùng giết tận,, vì sao không hỏi xem lương tâm của mình?
Tĩnh Tri chưa bao giờ thực sự quên, những người đó nói ra những lời này, như là thứ vĩnh viễn không có biện phám nhổ đi, cứ như vậy đâm vào tim cô, cho tới hôm nay, vẫn như là vết thương mới máu chảy đầm đìa.
Mạnh Thiệu Đình lại có chút động dung, những lời này bà nói khó có sai, Thẩm gia từ đầu chí cuối đối đãi bà không tệ, Mạn Quân cũng chưa bao giờ từng làm cho hắn có mảy may không hài lòng, hắn có thể giúp Tĩnh Tri xả giận đối phó cha mẹ của mình, nhưng lại là không có cách nào thực sự không đi bận tâm Mạn Quân...
Thế nhưng, thật muốn làm cho hắn lấy cô, trong lòng tóm lại vẫn là không cam lòng.
"Thiệu Đình a, huống chi Phó tiểu thư bây giờ còn có đứa nhỏ của Thiệu Hiên, con cứ như vậy không để ý đem cô ta lưu lại bên mình, người ngoài biết được, sẽ nói nhà chúng ta như thế nào?"
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe vấn đề đứa nhỏ, tức thì sắc mặt trầm ám xuống, Tĩnh Tri cảm thấy bàn tay hắn đang nắm tay mình siết chặt, xương bả vai đơn bạc tựa hồ cũng bị hắn bóp kẽo kẹt rung động, không khỏi nhẹ nhàng khóa mi tâm, giương mắt nhìn hắn...
Lại thấy đáy mắt hắn hơi mỏng uất hận lại tựa cất giấu nhàn nhạt thất lạc cùng thống khổ, lóe ra bất định, thay đổi liên tục, trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri có chút phân không rõ, chỗ con ngươi sâu nhất rốt cuộc viết cái dạng tâm tình gì.
Chỉ là dần dần, tựa hồ thấy con ngươi hiện lên nhàn nhạt âm ngoan, trái tim Tĩnh Tri không khỏi bị kháp khẩn, cơ hồ hô hấp nhẹ nhàng cũng không dám.
Con của cô, đứa nhỏ của cô cùng Thiệu Hiên, sống chết cùng lắm là do một câu của hắn, trên đời này bất công cùng hắc ám thực sự rất nhiều, đây là cô bất đắc dĩ cùng bất lực, cô chỉ có thể dùng hết sức mình để bảo vệ đứa bé này, mặc kệ là cái dạng đại giới gì.
"Chuyện này, con tự có phán đoán suy luận, cũng không cần mẹ phải phí tâm, Tĩnh Tri cùng con lúc đó đã kí hiệp ước, vì thế, đứa nhỏ trong mắt con không là vấn đề gì ,lại nói, con cùng Tĩnh Tri đều ly hôn năm năm, năm năm này bên cô ấy có ai con đều không so đo, chính là lập gia đình hay sống chết cũng là tự do của cô ấy, chỉ tiếc, con phát hiện ra chính mình còn thích cô ấy, cho nên mới hao hết tâm tư đem cô ấy lưu lại bên mình, đã lưu lại cô ấy bên mình, nói lên tất cả dĩ vãng con cũng phủ nhận tất cả, chỉ cần cô ấy từ nay về sau không có hai lòng, đứa bé sinh hạ tới cũng liền sinh thôi, dù sao, tam đệ cũng thân là em trai con, con cũng không quá đuổi cùng giết tận."
Hắn một bên âm u nói, một bên trầm ngâm đưa tay vỗ nhẹ nhẹ trên mặt Tĩnh Tri, hắn đứng quay lưng về phía Mạnh phu nhân, đôi mắt liền nhìn Tĩnh Tri, Mạnh phu nhân nhìn không thấy, Tĩnh Tri lại rõ ràng nhìn thấy, lúc hắn nói những lời này, đáy mắt thần sắc cảnh cáo, bên mồi còn tiếu ý trào phúng...
Lòng của cô một trận rét run, chỉ cảm giác mình rơi vào cái bẫy một tay hắn dựng, dần dần không có biện pháp thoát khỏi.
Cô đấu không lại hắn, cô sớm biết, cô làm tất cả, cô làm tất cả, ở trong mắt hắn đều là trẻ con giận dỗi tiểu đánh tiểu náo, hắn thích cô, chiều cô, cho nên cô có thể làm một ít chuyện bốc đồng không ảnh hưởng đến đại cục, một khi hắn phiền chán cô, bóp chết cô, bất quá như bóp chết một con kiến!
Tĩnh Tri dần dần cảm thấy như rơi vào trong hầm băng, đứa bé này cũng giống như vậy, bởi vì hắn hiện tại chính là có chút quan tâm cô,vì thế lấy lòng cô, sợ cô tìm cái chêt, một ngày kia, hứng thú của hắn đối với cô bỗng nhiên phai nhạt, hoặc là bỗng nhiên tỉnh ngộ, đứa bé này đối với hắn giống như là sự nhục nhã lớn nhất, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại!
Tĩnh Tri cảm thấy hai chân như nhũn ra, cô thực sự là ngu không ai bằng!
Mạnh Thiệu Đình là hạng người gì? Hắn là người đàn ông xưa nay đối với phụ nữ không bao giờ thích một thời gian dài.
Xinh đẹp gợi cảm như đại minh tinh Phỉ Lệ, hắn mấy ngày còn chán ghét, lúc trước bị hắn sủng lên tận trời, hận không thể đen hết tâm ra cho người khác nhìn thấy đại mĩ nhân, mà Phó Tĩnh Tri cô có cái gì?
Cô không có khuôn mặt xinh đẹp, không có vóc người tốt, không có tính tình đẹp đẽ đáng yêu, không có một loại ưu điểm nào tốt so với loại phụ nữ mà hắn thích, cô thậm chí còn có đứa nhỏ của em trai hắn, cô dựa vào cái gì đến đòi hắn niềm vui, đổi được đứa nhỏ của chính mình bình an?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy từng đợt sợ hãi kéo tới, lòng bàn chân một cỗ khí lạnh dần dần dâng lên dọc theo hai chân, cô giả vờ thông minh, hay lạnh lùng tâm cơ, thông minh như hắn làm sao sẽ không biết? Chỉ là bây giờ hắn đối với cô còn có vài phần hứng thú, là hắn chưa phiền chán cô,cho nên mới cười trừ...
Nếu như, nếu như hứng thú của hắn mất đi, nếu như hắn bỗng nhiên đối với cô trở mặt, lòng dạ độc ác như hắn, tuyệt đối sẽ không đối với cô có chút điểm mềm lòng cùng thương hại...
Hắn sẽ đem chuyện cô cam tâm tình nguyện làm tình phụ nhục nhã gấp trăm ngàn lần trên người cô, cô cùng đứa nhỏ của Thiệu Hiên nhất định sống không được!
Tĩnh Trii cảm giác hai chân mình một trận nhũn ra, lại thoáng cái ngã trong lòng Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt cô trắng bệch, hai má đỏ sậm, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, toàn thân đều run lẩy bẩy, Mạnh Thiệu Đình hoảng sợ, cuống quýt đỡ lấy cô ngồi xuống sô pha, hắn một tay ôm cô vào trong ngực, một tay rót cho cô cốc nước ấm, đưa đến bên miệng cô, thấy cô cắn chặt khớp hàm, môi cũng xám trắng một mảnh, không khỏi ngẩn ra, nhẹ nhàng kêu: "Tĩnh Tri, em làm sao vậy? Tỉnh, uống nước, sắc mặt của em rất không tốt..."
Tĩnh Tri cắn chặt khớp hàm nhẹ nhàng lắc đầu, mặt của cô dán tại ngực của hắn, cô có thể rất nhẹ nhàng ngửi được mùi vị của nước Cổ Long trên người của hắn,nhàn nhạt, mang theo nhè nhẹ lạnh, cô sợ, cô không chỉ có một mình, nếu như không có đứa bé này, cô chết cũng sẽ không khuất phục, thế nhưng cô hiện tại không có cách nào, không có đường đi, cô mới vừa suy nghĩ cẩn thận, cô cùng đứa nhỏ đều bị hắn nắm chặt trong tay, nếu là hắn cho cô chết, thì cô không thể sống.
Mạnh phu nhân không biết đi lúc nào, trong phòng khách lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Sắc trời cũng tối thập phần, trời cũng hết nóng, mồ hôi ẩm ướt trên người dần dần cũng lạnh, Tĩnh Tri thử đem chính mình nhích gần hơn hướng ngực hắn, liền nghe được hắn cúi đầu cười,,,
Hắn đặt cốc nước xuống, hai tay ôm cô, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Rốt cuộc là thế nào? Toàn thân đều run rẩy..."
Cằm hắn nhẹ nhàng cọ, liền cọ tới vết sẹo trên trán cô, động tác hơi chậm lại, đáy lòng đau tiếc liền bừng lên, hắn đưa tay vén tóc của cô, nhìn vết sẹo cũng có chút mờ, nhưng vẫn hơi lồi ra một chút, hắn thở dài: "Nghĩ hết phương pháp, vẫn là không thể xóa đi sao?"
Bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tri nhẹ nhàng nắm ống tay áo của hắn, cô như con mèo nhỏ hướng trong ngực hắn chui chui, thanh âm ôn nhu tựa hồ mang theo nhu thuận lấy lòng: "Có phải rất xấu hay không?"
Hắn có chút kinh ngạc cười cười, cúi đầu hôn lên dấu vết: "Ai nói, không xấu..."
Tĩnh Tri tay run nhẹ, thân thể cũng không khống chế được run run, nhưng vẫn là nhắm mắt, cưỡng chế đáy lòng rung động cùng đối với hắn chống cự chán ghét, thân thể nho nhỏ của cô hoàn toàn rơi vào trong ngực của hắn, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí, hung hăng cắn môi của mình, đáy lòng nói không nên lời chắn ghét cùng khinh bỉ bản thân, cô phát ra thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu: "Thiệu Đình...Anh chừng nào sẽ chán ghét tôi?"
Nếu có hứng thú thì share nhiệt tình để dịch giả nhiệt tình hơn nhé!
Tác giả :
Minh Châu Hoàn