Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 162: Ôm hôn 1
Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra, lại nhìn cô, thấy cô mặt mày yên bình, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lại mang theo quang mang cùng quật cường.
Thời gian sẽ không trở lại năm năm trước, thời gian cũng không để cho những chuyện đã qua lại phát sinh một lần nữa, là hắn để cô phải thua thiệt, chính là thua thiệt, cả đời cũng không thể sửa sự thật này.
Thế nhưng không phải trên đời này có một câu cách ngôn sao? Mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian không muộn.
Hắn bồi thường chậm năm năm, thế nhưng tóm lại vẫn phải tới.
*******
Hai người bọn họ vừa xuống xe, đã có người ân cần tiến lên, lúc nhìn thấy hắn cầm tay Tĩnh Tri không khỏi cả kinh, nhưng lại thông minh trở lại thần sắc bình thường, trong miệng tán nhị thiếu khí độ bất phàm, vị tiểu thư này xác thực mĩ lệ động lòng người.
Tĩnh Tri ghé mắt thấy Mạnh Thiệu Đình không kiên nhẫn nhưng bộ dáng lại lễ phép đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trên đời này còn có người không thích cảm giác chúng tinh phủng nguyệt?
Lúc đi vào phòng khách yến hội, Tĩnh Tri liếc nhìn những người phụ nữ duyên dáng cùng người đàn ông của mình đều hoảng sợ, trong lòng cô vui sướng muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn giữ thần sắc, cằm hơi giương lên, lưng đĩnh trực, dáng người ưu nhã vén ở cánh tay hắn, hướng nơi đám người đang tránh ra đi tới.
Cô âm thầm cho rằng mình hồi lâu cổ kính, tại một khắc làm cho con người nở rộ tư thái mê người, cô con gái riêng của Phó gia, đã từng là vợ của nhị thiếu Mạnh gia--Phó Tĩnh Tri, không bao giờ muốn là một nữ nhân bước dọc chân tường, không bao giờ muốn nghe tiếng gõ cửa đã đổ mồ hôi lạnh, không bao giờ là người mất đi tất cả ưu nhã cũng khí chất, hèn mọn cúi đầu để người khác nhục mạ mình là nữ nhân hèn mọn...
Cô cuối cùng đường đường chính chứng ở trước mặt mọi người, dùng phong tư khí độ mà cha đã truyền tập, muốn ở đó a dua xu nịnh, thấy gió sử đà tất cả mọi người đều nhìn, con gái Phó gia, không phải chuyện thường.
Ánh sáng ngọc trong phòng chiếu rọi làm cho lòng người thấy tia sáng cho mọi người thấy chói mắt, âm thanh yên tĩnh, tất cả mọi người dừng nói chuyện, giật mình dừng ánh mắt trên người Mạnh Thiệu Đình cùng Phó Tĩnh Tri, lại còn đứng ngay trước mặt Thẩm Mạn Quân...
Đây là chuyện gì xảy ra? Ngang nhiên khiêu khích?
Không, không phải là khiêu khích nữa, thắng bại rõ ràng đã phân.
Bữa tiệc này Mạnh gia rất coi trọng, nhị thiếu ngang nhiên dắt nữ nhân này xuất hiện, bỏ qua vị hôn thê của mình, hiển nhiên rõ ràng, cô trong lòng nhị thiếu sớm đã vượt qua vị hôn thê của hắn.
Có một số người đã nhận ra nữ nhân trong tay Mạnh Thiệu Đình là ai.
Nghĩ đến bọn họ năm đó cùng Phó Chính Tắc có mấy phần giao tình, vì thế nhiều năm trước Phó gia Mạnh gia thông gia, bọn họ cũng tham dự, nhận ra Tĩnh Tri cũng không coi là việc khó, chỉ là... (Hay ung ho : để đọc nhanh nhất nhé )
Hai người này không phải đã ly hôn năm năm trước rồi sao? Thế nào hiện tại lại đột nhiên hợp lại cùng nhau?
Có người đã bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt len lén nhìn phía Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân, thấy hai người bọn họ sắc mặt cực kì khó coi, không che giấu được thái độ kinh ngạc trên mặt, mới hiểu được, chắc là nhị thiếu gia đối với vị hôn thê không hài lòng, nên cố tình làm ra dạng như vậy.
Nhìn Phó Tĩnh Tri kia đã từng là Mạnh thiếu phu nhân, dáng vẻ không có gì là khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng một thân phong thái cùng khí chất tuyệt hảo không phải do người muốn tán thưởng, Phó gia cuộc sống xa hoa, thư hương truyền lại đời sau, quả nhiên con cháu so với mấy nhà giàu mới nổi khí chất hơn hẳn.
Tĩnh Tri nụ cười trên môi mặc dù đạm,nhưng lại có một tư thái lịch sự thanh tao, dưới ánh sáng ngọc, tay cô trong khuỷu tay người đàn ông,có tiểu thư khuê các rụt rè, nhưng cũng có tiểu nữ nhân tự nhiên bộc lộ kiều mị, Mạn Quân giật mình nhìn cô đến gần, chén rượu trong tay từng chút một siết chặt, tâm cũng bị người hung hăng bóp mạnh, sắp không thở nổi.
Ngày đó thấy cô y phục xuyên diễm, kiều mị động lòng người, sau khi trở về đem chính mình sinh sôi so với, Mạn Quân đã đem toàn bộ y phục tiên diễm đều vứt bỏ, đổi lại màu sắc trang nhã, hôm nay cô cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, tóc dài bới cao, lộ ra cổ thon dài, trước ngực đeo dây chuyền kim cương rạng rỡ, đường cong lễ phục khiến cô trở nên rất xinh đẹp, thế nhưng...
Cô lại tính toán xấu nhất, hắn sẽ đối với cô lãnh đạm, đối với cô xa cách, nhưng điều này cô cũng có thể nhịn được, năm năm này, một ngày kia không là như thế? Thế nhưng vô luận như thế nào, cũng không ngờ tới Thiệu Đình sẽ mang Phó Tĩnh Tri đến, dù sao cô cùng Mạnh Thiệu Đình năm năm cùng một chỗ, hai nhà mặt mũi luôn luôn muốn cố, chí ít, hắn cũng không làm cho mình quá mức, thế nhưng bây giờ, hắn lại ở trước mặt bao người, cứ như vậy kéo nữ nhân kia tiến vào...
Vị trí kia nguyên lai là của cô, hiện tai người khác lại ngang nhiên đứng vào.
Càng làm cho Mạn Quân xấu hổ chính là, nữ nhân kia, cũng một thân trắng, da thịt của cô ta trắng chói mắt, phong thái của cô ta không ai có thể địch, tư thái cô ta đi tới chân thành như nghi mẫu, chỉ cần như vậy lộ diện, không cần thổi bụi, đã đem cô một lần nữa đánh bại.
Mạn Quân nhìn thấy trên người Tĩnh Tri không có dư thừa đồ trang sức, chỉ có một chiếc vòng ngọc dương chi xinh xắn trên cổ tay, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương rạng rỡ, trừ những thứ đó ra không còn thứ nào khác, nhưng liền như vậy lại khiến cô châu ngọc thô tục không chịu nổi, giống như là nhà giàu mới nổi nóng lòng muốn đem đồ trang sức của mình ra biểu diễn cho mọi người xem.
Mạn Quân lặng lẽ đem cổ tay của mình rũ xuống giấu ở lễ phục, những thứ trang sức nặng nề giờ lại khiến cô ánh mắt đau nhức.
Mà lúc này, hai người bọn họ đi tới trước mặt.
Đáy mắt Mạn QUân dần dần mờ mịt, cô xoay người cố cười, đối mặt Mạnh phu nhân mở miệng: "Bác gái, con không thoải mái, trước đi nghỉ ngơi."
Mạnh phu nhân tất nhiên biết trong lòng cô không thể dễ chịu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, đem cô kéo đến bên người, một đôi mắt chẳng đáng quét phía phía Tĩnh Tri đang mỉm cười: "Mạn Quân, con ngoan, đừng sợ, chúng ta qua sân phơi chính đạo, chẳng lẽ còn sợ một nữ nhân không đứng đắn?"
Mạn Quân trên mặt càng phát ra xấu hổ, lại thấy Mạnh Thiệu Đình một ánh mắt ngoan lợi quét về phía cô, cô toàn thân run lên cúi đầu không dám nói.
"Mẹ, Tĩnh Tri hôm nay là bạn gái con." Mạnh Thiệu Đình nói phân nửa, lại rõ ràng dẫn theo "Xin người hạ miệng lưu tình, cho con mấy phần mặt mũi" ý tứ.
Mạnh phu nhân mắt thấy trong phòng tất cả mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động ở đây, mặc dù trong lòng cực kì bất mãn, nhưng cũng là cười ưu nhã: "Phó tiểu thư hôm nay vui độ."
Tĩnh Tri mỉm cười: "Mạn phu nhân cũng phong vận dư âm."
Cô vừa thốt ra lời kia, Mạnh phu nhân lập tức khụ một tiếng, xoay người cùng Mạn Quân đi.
Từ nương bán lão, phong vận dư âm?
Lại đang ám trào bà là cái lão bà?
Có người thông minh lập tức lung lay bầu không khí, mới đem bầu không khí có chút xấu hổ này dần tiêu mất.
Mạnh lão gia lúc này mới chậm rãi đi tới, ông mặc dù bệnh một hồi, nhưng vẫn còn uy phong, một đôi tròng mắt khôn khéo lợi hại đảo qua Tĩnh Tri, trào phúng hừ nhẹ một tiếng liền xoay người sang chỗ khác: "Thiệu Đình tới đây cùng ta một chút."
Tĩnh Tri muốn buông tay ra, Mạnh Thiệu Đình lại cầm chặt hơn một chút: "Cùng nhau."
"Con yên tâm, trong này nhiều người như vậy, ta sẽ không để cho con mất mặt, cũng không làm khó Phó tiểu thư, ta đây là có điều riêng muốn nói với con trai mình, chắc hẳn Phó tiểu thư cũng muốn giúp người thành đạt đi."
Tĩnh Tri gật đầu: "Đó là đương nhiên, Mạnh tiên sinh mời tự tiện."
Cô nói xong liền đem tay rút ra, đối Thiệu Đình ôn nhu cười: "Anh đi đi, tôi cũng qua bên kia một chút, chân đang rất đau."
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, trong lòng biết trong này đều là người của hắn, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa rồi gật đầu đáp ứng, nhìn cô đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, hắn mới xoay người đi tới phòng nghỉ tìm Mạnh lão gia.
"Hừ, con đối với cô ta thật quan tâm đầy đủ."
Mạnh lão gia đảo quải trượng, nói xong câu này, lại bỗng nhiên cầm tay Mạnh Thiệu ĐÌnh: "Thiệu Đình, cha già thật rồi."
Ở dưới ánh đèn, nhìn thấy mái tóc đã bạc của cha, bước đi đều là run rẩy, nắm tay hắn còn không ngừng run lên, Mạnh Thiệu Đình nảy lên nhàn nhạt chua xót, hắn đứng cạnh Mạnh Chấn Tông; "Cha, người không già, người còn phải sống đến trăm tuổi đi."
Mạnh lão gia cười: "Là đâu, con nếu ngoan ngoãn nghe cha nói, ta có thể trường mệnh trăm tuổi, Thiệu ĐÌnh, Mạnh Thị ở Mỹ cổ phiếu xuống năm điểm, con vẫn luôn làm việc bên đó, phải biết chúng ta tổn thất bao nhiêu, hiện tại ở nước Mỹ truyền thông nghị luận sôi nổi, tình huống rất không tốt."
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe tin tức này, bất giác ngẩn ra, chợt lại minh bạch, Thẩm gia chỉ có một con gái là Mạn QUân,lần trước ở mai vườn xảy ra sự việc, Thẩm gia tự nhiên không chịu bỏ qua, điều này cũng cho thấy chiêu đập sơn chấn hổ.
"Cha, con biết người muốn nói gì." Mạnh Thiệu Đình giúp Mạnh Chấn Tông ngồi xuống: "Người là muốn con rời khỏi Tĩnh Tri, cùng Mạn Quân vội vàng kết hôn đi."
"Con cùng Mạn Quân cùng một chỗ năm năm, phải biết đó là một đứa nhỏ thật tốt, lại nói tiếp, mấy năm nay Mạnh gia chúng ta làm lỡ Mạn Quân, nếu con hiện tại hủy hôn, Mạn Quân làm sao bây giờ? Thanh xuân của nó đều giành cho con, hiện tại buồn bã rời đi, con quả thật trong lòng không hổ thẹn?"
"Con xác thực là xin lỗi cô ấy." Mạnh Thiệu Đình ngón tay thon dài chậm rãi giao nhau, trong lòng của hắn rất loạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào.
Kết hôn, không thể nghi ngờ là biện pháp hữu hiệu nhất, thế nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy không cam lòng, không vui.
"Cha biết con ủy khuất, cũng biết con bây giờ xác thực thích Phó gia kia, thế nhưng con suy nghĩ một chút, Mạnh gia cùng Phó gia trong lúc đó ngăn cách sâu như vậy, con cùng cô ấy có thể sao? Ta nhìn Phó Tĩnh Tri bây giờ cùng năm năm trước cực không giống nhau, con đối với cô ta một phen thực lòng, nhưng cô ta đối với con chưa chắc, không muốn đợi đến cuối cùng, hối hận không kịp a..."
Mạnh Thiệu Đình ngồi im chỗ kia, nhớ đến ngày đó Mạnh phu nhân đến Mai vườn, trên tay vết máu, còn có những lời này.
Nghĩ đến chính mình một ít có lệ cô, muỗn cô an tâm ở bên cạnh mình, nói giúp cô trả thù Mạnh gia, cô dần dần phát sinh chuyển biến.
Tĩnh Tri là thay đổi thật, trong lòng hắn rõ như gương, cái gì cũng biết, thế nhưng hắn không muốn buông tay ra.
Năm năm trước hắn đắc tội cô nhiều lắm, vì thế hắn nguyện ý cùng cô làm những chuyện cô muốn làm, xem như là bồi thường cho cô.
Hắn đối với cô tất cả, đều có thể nhắm một mắt mở một mắt, thế nhưng nếu có một ngày, cô xúc phạm tới cha mẹ hắn, phá hủy Mạnh gia, hắn có thể hay không nhẫn nại?
"Cha, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cuối tuần con cho người câu trả lời.
Mạnh Thiệu Đình nghiêm túc mở miệng, nhưng trong lòng mơ hồ như có đáp án, hắn có thể sủng nịnh cô như tình nhân bình thường, đáp ứng những yêu cầu tùy hứng, thế nhưng, lợi ích trước mặt của gia đình, phân lượng của cô, còn xa không đủ.
********
Thời gian sẽ không trở lại năm năm trước, thời gian cũng không để cho những chuyện đã qua lại phát sinh một lần nữa, là hắn để cô phải thua thiệt, chính là thua thiệt, cả đời cũng không thể sửa sự thật này.
Thế nhưng không phải trên đời này có một câu cách ngôn sao? Mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian không muộn.
Hắn bồi thường chậm năm năm, thế nhưng tóm lại vẫn phải tới.
*******
Hai người bọn họ vừa xuống xe, đã có người ân cần tiến lên, lúc nhìn thấy hắn cầm tay Tĩnh Tri không khỏi cả kinh, nhưng lại thông minh trở lại thần sắc bình thường, trong miệng tán nhị thiếu khí độ bất phàm, vị tiểu thư này xác thực mĩ lệ động lòng người.
Tĩnh Tri ghé mắt thấy Mạnh Thiệu Đình không kiên nhẫn nhưng bộ dáng lại lễ phép đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trên đời này còn có người không thích cảm giác chúng tinh phủng nguyệt?
Lúc đi vào phòng khách yến hội, Tĩnh Tri liếc nhìn những người phụ nữ duyên dáng cùng người đàn ông của mình đều hoảng sợ, trong lòng cô vui sướng muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn giữ thần sắc, cằm hơi giương lên, lưng đĩnh trực, dáng người ưu nhã vén ở cánh tay hắn, hướng nơi đám người đang tránh ra đi tới.
Cô âm thầm cho rằng mình hồi lâu cổ kính, tại một khắc làm cho con người nở rộ tư thái mê người, cô con gái riêng của Phó gia, đã từng là vợ của nhị thiếu Mạnh gia--Phó Tĩnh Tri, không bao giờ muốn là một nữ nhân bước dọc chân tường, không bao giờ muốn nghe tiếng gõ cửa đã đổ mồ hôi lạnh, không bao giờ là người mất đi tất cả ưu nhã cũng khí chất, hèn mọn cúi đầu để người khác nhục mạ mình là nữ nhân hèn mọn...
Cô cuối cùng đường đường chính chứng ở trước mặt mọi người, dùng phong tư khí độ mà cha đã truyền tập, muốn ở đó a dua xu nịnh, thấy gió sử đà tất cả mọi người đều nhìn, con gái Phó gia, không phải chuyện thường.
Ánh sáng ngọc trong phòng chiếu rọi làm cho lòng người thấy tia sáng cho mọi người thấy chói mắt, âm thanh yên tĩnh, tất cả mọi người dừng nói chuyện, giật mình dừng ánh mắt trên người Mạnh Thiệu Đình cùng Phó Tĩnh Tri, lại còn đứng ngay trước mặt Thẩm Mạn Quân...
Đây là chuyện gì xảy ra? Ngang nhiên khiêu khích?
Không, không phải là khiêu khích nữa, thắng bại rõ ràng đã phân.
Bữa tiệc này Mạnh gia rất coi trọng, nhị thiếu ngang nhiên dắt nữ nhân này xuất hiện, bỏ qua vị hôn thê của mình, hiển nhiên rõ ràng, cô trong lòng nhị thiếu sớm đã vượt qua vị hôn thê của hắn.
Có một số người đã nhận ra nữ nhân trong tay Mạnh Thiệu Đình là ai.
Nghĩ đến bọn họ năm đó cùng Phó Chính Tắc có mấy phần giao tình, vì thế nhiều năm trước Phó gia Mạnh gia thông gia, bọn họ cũng tham dự, nhận ra Tĩnh Tri cũng không coi là việc khó, chỉ là... (Hay ung ho : để đọc nhanh nhất nhé )
Hai người này không phải đã ly hôn năm năm trước rồi sao? Thế nào hiện tại lại đột nhiên hợp lại cùng nhau?
Có người đã bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt len lén nhìn phía Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân, thấy hai người bọn họ sắc mặt cực kì khó coi, không che giấu được thái độ kinh ngạc trên mặt, mới hiểu được, chắc là nhị thiếu gia đối với vị hôn thê không hài lòng, nên cố tình làm ra dạng như vậy.
Nhìn Phó Tĩnh Tri kia đã từng là Mạnh thiếu phu nhân, dáng vẻ không có gì là khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng một thân phong thái cùng khí chất tuyệt hảo không phải do người muốn tán thưởng, Phó gia cuộc sống xa hoa, thư hương truyền lại đời sau, quả nhiên con cháu so với mấy nhà giàu mới nổi khí chất hơn hẳn.
Tĩnh Tri nụ cười trên môi mặc dù đạm,nhưng lại có một tư thái lịch sự thanh tao, dưới ánh sáng ngọc, tay cô trong khuỷu tay người đàn ông,có tiểu thư khuê các rụt rè, nhưng cũng có tiểu nữ nhân tự nhiên bộc lộ kiều mị, Mạn Quân giật mình nhìn cô đến gần, chén rượu trong tay từng chút một siết chặt, tâm cũng bị người hung hăng bóp mạnh, sắp không thở nổi.
Ngày đó thấy cô y phục xuyên diễm, kiều mị động lòng người, sau khi trở về đem chính mình sinh sôi so với, Mạn Quân đã đem toàn bộ y phục tiên diễm đều vứt bỏ, đổi lại màu sắc trang nhã, hôm nay cô cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, tóc dài bới cao, lộ ra cổ thon dài, trước ngực đeo dây chuyền kim cương rạng rỡ, đường cong lễ phục khiến cô trở nên rất xinh đẹp, thế nhưng...
Cô lại tính toán xấu nhất, hắn sẽ đối với cô lãnh đạm, đối với cô xa cách, nhưng điều này cô cũng có thể nhịn được, năm năm này, một ngày kia không là như thế? Thế nhưng vô luận như thế nào, cũng không ngờ tới Thiệu Đình sẽ mang Phó Tĩnh Tri đến, dù sao cô cùng Mạnh Thiệu Đình năm năm cùng một chỗ, hai nhà mặt mũi luôn luôn muốn cố, chí ít, hắn cũng không làm cho mình quá mức, thế nhưng bây giờ, hắn lại ở trước mặt bao người, cứ như vậy kéo nữ nhân kia tiến vào...
Vị trí kia nguyên lai là của cô, hiện tai người khác lại ngang nhiên đứng vào.
Càng làm cho Mạn Quân xấu hổ chính là, nữ nhân kia, cũng một thân trắng, da thịt của cô ta trắng chói mắt, phong thái của cô ta không ai có thể địch, tư thái cô ta đi tới chân thành như nghi mẫu, chỉ cần như vậy lộ diện, không cần thổi bụi, đã đem cô một lần nữa đánh bại.
Mạn Quân nhìn thấy trên người Tĩnh Tri không có dư thừa đồ trang sức, chỉ có một chiếc vòng ngọc dương chi xinh xắn trên cổ tay, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương rạng rỡ, trừ những thứ đó ra không còn thứ nào khác, nhưng liền như vậy lại khiến cô châu ngọc thô tục không chịu nổi, giống như là nhà giàu mới nổi nóng lòng muốn đem đồ trang sức của mình ra biểu diễn cho mọi người xem.
Mạn Quân lặng lẽ đem cổ tay của mình rũ xuống giấu ở lễ phục, những thứ trang sức nặng nề giờ lại khiến cô ánh mắt đau nhức.
Mà lúc này, hai người bọn họ đi tới trước mặt.
Đáy mắt Mạn QUân dần dần mờ mịt, cô xoay người cố cười, đối mặt Mạnh phu nhân mở miệng: "Bác gái, con không thoải mái, trước đi nghỉ ngơi."
Mạnh phu nhân tất nhiên biết trong lòng cô không thể dễ chịu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, đem cô kéo đến bên người, một đôi mắt chẳng đáng quét phía phía Tĩnh Tri đang mỉm cười: "Mạn Quân, con ngoan, đừng sợ, chúng ta qua sân phơi chính đạo, chẳng lẽ còn sợ một nữ nhân không đứng đắn?"
Mạn Quân trên mặt càng phát ra xấu hổ, lại thấy Mạnh Thiệu Đình một ánh mắt ngoan lợi quét về phía cô, cô toàn thân run lên cúi đầu không dám nói.
"Mẹ, Tĩnh Tri hôm nay là bạn gái con." Mạnh Thiệu Đình nói phân nửa, lại rõ ràng dẫn theo "Xin người hạ miệng lưu tình, cho con mấy phần mặt mũi" ý tứ.
Mạnh phu nhân mắt thấy trong phòng tất cả mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động ở đây, mặc dù trong lòng cực kì bất mãn, nhưng cũng là cười ưu nhã: "Phó tiểu thư hôm nay vui độ."
Tĩnh Tri mỉm cười: "Mạn phu nhân cũng phong vận dư âm."
Cô vừa thốt ra lời kia, Mạnh phu nhân lập tức khụ một tiếng, xoay người cùng Mạn Quân đi.
Từ nương bán lão, phong vận dư âm?
Lại đang ám trào bà là cái lão bà?
Có người thông minh lập tức lung lay bầu không khí, mới đem bầu không khí có chút xấu hổ này dần tiêu mất.
Mạnh lão gia lúc này mới chậm rãi đi tới, ông mặc dù bệnh một hồi, nhưng vẫn còn uy phong, một đôi tròng mắt khôn khéo lợi hại đảo qua Tĩnh Tri, trào phúng hừ nhẹ một tiếng liền xoay người sang chỗ khác: "Thiệu Đình tới đây cùng ta một chút."
Tĩnh Tri muốn buông tay ra, Mạnh Thiệu Đình lại cầm chặt hơn một chút: "Cùng nhau."
"Con yên tâm, trong này nhiều người như vậy, ta sẽ không để cho con mất mặt, cũng không làm khó Phó tiểu thư, ta đây là có điều riêng muốn nói với con trai mình, chắc hẳn Phó tiểu thư cũng muốn giúp người thành đạt đi."
Tĩnh Tri gật đầu: "Đó là đương nhiên, Mạnh tiên sinh mời tự tiện."
Cô nói xong liền đem tay rút ra, đối Thiệu Đình ôn nhu cười: "Anh đi đi, tôi cũng qua bên kia một chút, chân đang rất đau."
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, trong lòng biết trong này đều là người của hắn, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa rồi gật đầu đáp ứng, nhìn cô đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, hắn mới xoay người đi tới phòng nghỉ tìm Mạnh lão gia.
"Hừ, con đối với cô ta thật quan tâm đầy đủ."
Mạnh lão gia đảo quải trượng, nói xong câu này, lại bỗng nhiên cầm tay Mạnh Thiệu ĐÌnh: "Thiệu Đình, cha già thật rồi."
Ở dưới ánh đèn, nhìn thấy mái tóc đã bạc của cha, bước đi đều là run rẩy, nắm tay hắn còn không ngừng run lên, Mạnh Thiệu Đình nảy lên nhàn nhạt chua xót, hắn đứng cạnh Mạnh Chấn Tông; "Cha, người không già, người còn phải sống đến trăm tuổi đi."
Mạnh lão gia cười: "Là đâu, con nếu ngoan ngoãn nghe cha nói, ta có thể trường mệnh trăm tuổi, Thiệu ĐÌnh, Mạnh Thị ở Mỹ cổ phiếu xuống năm điểm, con vẫn luôn làm việc bên đó, phải biết chúng ta tổn thất bao nhiêu, hiện tại ở nước Mỹ truyền thông nghị luận sôi nổi, tình huống rất không tốt."
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe tin tức này, bất giác ngẩn ra, chợt lại minh bạch, Thẩm gia chỉ có một con gái là Mạn QUân,lần trước ở mai vườn xảy ra sự việc, Thẩm gia tự nhiên không chịu bỏ qua, điều này cũng cho thấy chiêu đập sơn chấn hổ.
"Cha, con biết người muốn nói gì." Mạnh Thiệu Đình giúp Mạnh Chấn Tông ngồi xuống: "Người là muốn con rời khỏi Tĩnh Tri, cùng Mạn Quân vội vàng kết hôn đi."
"Con cùng Mạn Quân cùng một chỗ năm năm, phải biết đó là một đứa nhỏ thật tốt, lại nói tiếp, mấy năm nay Mạnh gia chúng ta làm lỡ Mạn Quân, nếu con hiện tại hủy hôn, Mạn Quân làm sao bây giờ? Thanh xuân của nó đều giành cho con, hiện tại buồn bã rời đi, con quả thật trong lòng không hổ thẹn?"
"Con xác thực là xin lỗi cô ấy." Mạnh Thiệu Đình ngón tay thon dài chậm rãi giao nhau, trong lòng của hắn rất loạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào.
Kết hôn, không thể nghi ngờ là biện pháp hữu hiệu nhất, thế nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy không cam lòng, không vui.
"Cha biết con ủy khuất, cũng biết con bây giờ xác thực thích Phó gia kia, thế nhưng con suy nghĩ một chút, Mạnh gia cùng Phó gia trong lúc đó ngăn cách sâu như vậy, con cùng cô ấy có thể sao? Ta nhìn Phó Tĩnh Tri bây giờ cùng năm năm trước cực không giống nhau, con đối với cô ta một phen thực lòng, nhưng cô ta đối với con chưa chắc, không muốn đợi đến cuối cùng, hối hận không kịp a..."
Mạnh Thiệu Đình ngồi im chỗ kia, nhớ đến ngày đó Mạnh phu nhân đến Mai vườn, trên tay vết máu, còn có những lời này.
Nghĩ đến chính mình một ít có lệ cô, muỗn cô an tâm ở bên cạnh mình, nói giúp cô trả thù Mạnh gia, cô dần dần phát sinh chuyển biến.
Tĩnh Tri là thay đổi thật, trong lòng hắn rõ như gương, cái gì cũng biết, thế nhưng hắn không muốn buông tay ra.
Năm năm trước hắn đắc tội cô nhiều lắm, vì thế hắn nguyện ý cùng cô làm những chuyện cô muốn làm, xem như là bồi thường cho cô.
Hắn đối với cô tất cả, đều có thể nhắm một mắt mở một mắt, thế nhưng nếu có một ngày, cô xúc phạm tới cha mẹ hắn, phá hủy Mạnh gia, hắn có thể hay không nhẫn nại?
"Cha, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cuối tuần con cho người câu trả lời.
Mạnh Thiệu Đình nghiêm túc mở miệng, nhưng trong lòng mơ hồ như có đáp án, hắn có thể sủng nịnh cô như tình nhân bình thường, đáp ứng những yêu cầu tùy hứng, thế nhưng, lợi ích trước mặt của gia đình, phân lượng của cô, còn xa không đủ.
********
Tác giả :
Minh Châu Hoàn