Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 143: Hôn lễ
Tống Như mi sắc mặt có chút nhợt nhạt, bà giật mình nhìn người trong bia mộ kia, đã bao nhiêu năm không thấy? Mà hôm nay cũng đã vĩnh viễn cách xa, coi như là trong mộng cũng chưa từng nhìn thấy dung nhan của ông ấy, nhiều năm yêu hận, lúc này gặp mặt, lại phát hiện hết thảy yêu hận, ân oán, bất quá là nhất thời, tất cả sầu bi chua ngọt, cũng đều như nước chảy mây trôi...
Bà cuối cùng muốn buông xuốn, trước mặt sinh tử, mới biết được sự chia cắt vĩnh viễn này giúp người ta hiểu được khi còn sống và gần bên nhau đáng chân quý đến nhường nào.
Bà trượt xe đẩy qua: "Tĩnh Tri, Thiệu Hiên, để mẹ và cha con nói chuyện một hồi."
Tĩnh Tri liếc bà một cái, có chút lo lắng, Mạnh Thiệu Hiên lôi tay cô kéo đi, hai người nắm tay rời đi, chỉ còn lại Tống Như Mi ngồi đó bóng lưng se lạnh.
Tĩnh Tri viền mắt đỏ, úp mặt vào ngực Thiệu Hiên nỉ non khóc: "Nếu như cha còn sống thì thật tốt!"
"Bà xã không nên khổ sở, còn có anh bên cạnh em." Mạnh Thiệu Hiên ôm cô vào lòng, không biết qua bao lâu, phát giác ra nghĩa trang có chút khác thường, Tĩnh Tri cùng Thiệu Hiên hoảng hốt quay lại, thấy Tống Như Mi đã bất tỉnh, Tĩnh Tri bị dọa nước mắt rơi như mưa, nắm lấy bàn tay khô gầy của Tống Như Mi dùng sức lay động: "Mẹ, mẹ, con là Tĩnh Tri, người tỉnh tỉnh..."
"Tĩnh Tri?" Tống Như Mi mê man mở mắt ra, lúc sau, mới chậm rãi sờ tóc con gái: "Mẹ nhìn thấy Chính Thì, Tri Tri, cha con tới đón mẹ, đón mẹ đi cùng ông ấy..."
"Mẹ..."
Tĩnh Tri trong lòng cảm giác chuyện chẳng lành, lại hoảng loạn lắc đầu, nước mắt rơi như mưa...
"Chờ ta chết, không nên nghi thức, không nên quan tài, chỉ đem ta hỏa táng, đốt thành một nắm tro, đem dải trước mộ cha con, coi như khi sống chúng ta không thể cùng một chỗ, chết đi rồi mẹ có thể ở bên coi chừng ông ấy..."
Bà vừa nói xong, liền thở dốc một hồi, Tĩnh Tri khóc không ra lời, Mạnh Thiệu Hiên bình tĩnh, nhịn xuống lòng chua xót đáp: "Mẹ, người yên tâm, con cùng Tĩnh Tri sẽ làm theo lời người nói."
Tống Như Mi tốn sức mở mắt ra, ánh mắt cố gắng nhìn Mạnh Thiệu Hiên: "Con ngoan, con hãy đối xử tốt với Tĩnh Tri, đừng tổn thương nó."
Mạnh Thiệu Hiên nhịn không được rơi lệ, dùng sức gật đầu: "Mẹ, người yên tâm."
"Ta phải đi..." Tống Như Mi lưu luyến liếc mắt nhìn dung nhan người trên mộ, dường như lúc còn sống, hắn vẫn thường gọi tên bà, a Mi, a Mi, vườn hoa tĩnh của chúng ta đều nở , em tới xem..
Môi bà bất giác mỉm cười, nét mặt bình yên, cuối cùng đưa mắt nhìn con gái và con rể: "Mẹ còn chưa kịp dự hôn lễ của các con..."
Tĩnh Tri đang cầm tay bà chợt trầm xuống, Tống Như Mi chậm rãi nhắm mắt...
Gió lạnh thổi qua, phát ra tiếng vang ô ô , Tính Tri mịt mờ ở đó, nặng nề quỳ xuống: "Mẹ..."
Cô quỳ ở đó, nước mắt tuôn rơi.
Tống Như Mi, con gái rượu nữ, cả đời chưa gả, lại có một con gái, hưởng thọ 48 tuổi, chết bệnh, sau khi chết táng ở nghĩa trang Tây Giao, bên cạnh mộ Phó Chính Tắc, trên bia mộ chỉ ghi chữ: Phó Chính Tắc ái thê bia mộ.
Đến khi bà chết mới được đền bù mong muốn.
Cả đời này, có yêu có hận, lại cuồng dại không thay đổi, trên đời này lại có bao nhiêu người phụ nữ si tình đều khăng khăng một mực với mối tình thứ nhất của mình, cả đời mệt nhọc chỉ vì yêu một người đàn ông, chỉ là một chữ tình.
*********
*********
Tống Như Mi an táng được một tuần, Phó gia Tĩnh Tri cùng Mạnh Thị Tam thiếu vì an ủi vong mẹ trên trời linh thiêng, cử hành hôn lễ, khách tham dự rất ít.
Tĩnh Tri ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ cô dâu, cô nhìn mình trong gương, áo cưới đơn giản, tóc búi lên sau đầu, khăn voan trên đầu thật dài, nhưng lại che khuất dung nhan, dưới lầu đang ồn ào náo nhiệt nhưng tựa hồ như không nghe được, cô cứ như vậy nhìn mình, cuối cùng, lại gả một lần nữa.
Hi vọng lần này cô có thể vĩnh viễn cùng một chỗ với người mình thích, được đền bù như mong muốn, cầu được một cuộc sống an ổn.
Mạnh Thiệu Hiên ở dưới lầu chiêu đãi khách và bạn, Lâm Thi và Kiều Tử Tích cũng cùng đến, ở dưới lầu giúp, cô muốn một mình yên tĩnh một hồi, bởi vậy vẫn chưa xuống tiếp khách cùng Thiệu Hiên.
Phòng nghỉ cô dâu lớn như vậy, nhưng lại yên tĩnh, tựa hồ như có thể nghe được tiếng tim mình đập cùng hô hấp, Tĩnh Tri ngồi trên sô pha, trên tay một chén trà xanh ấm, hệ thống sưởi bật, cô thấy mình thập phần yên tĩnh, giờ khắc này như dài dằng dặc, nếu như thời gian có thể ngừng ở thời khắc ôn nhu này thì thật tốt.
Cô nhịn không được mặt giãn ra khẽ cười, lại nói tiếp, hai lần hôn lễ, nhưng tâm tình tuyệt nhiên bất đồng, lần trước tràn đầy hưng phấn, không biết sợ hãi cùng khát vọng, còn lần này, lại lắng xuống, yên tĩnh cùng sâu sắc.
Nếu như vẫn là ở Tĩnh vườn, nếu như cha mẹ còn sống, nếu như người gả đầu tiên chính là Thiệu Hiên...
Tĩnh Tri nhịn không được thở dài một hơi, trên đời này chưa bao giờ có nếu như, coi như là có, coi như là người cô gả đầu tiên là Thiệu Hiên, cũng có thể vẫn giẫm lên vết xe đổ.
So với Mạnh Thiệu ĐÌnh thì Thiệu Hiên cũng kiêu ngạo không kém nửa phân nào, nếu muốn hắn lấy một người lạ, không chừng còn phản kháng kịch liệt hơn.
Cái gọi là cùng mệnh đúng thời điểm, cô đã sớm khám phá.
Bởi vì đồng nghiệp công ty tới rất nhiều, Kiều Tử Tích cùng Mạnh Thiệu Hiên phải bận rộn tiếp đãi, mà Lâm Thi cũng cùng bận rộn tiếp đón cùng hai người kia.
Có lúc rảnh, Kiều Tử Tích nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên có chút hơi tiều tụy, lại không chẹ được đáy mắt vui sướng, không khỏi hiếu kì hỏi: "Thiệu Hiên, cậu thật cứ như vậy kết hôn?"
"Đúng vậy, thì sao nào?" Mạnh Thiệu Hiên có chút nghi hoặc hỏi ngược lại: "Vậy còn Anh và Thi Thi lúc nào thì chuẩn bị kết hôn? Tôi cùng bà xã cùng đi uống rượu mừng a!"
Kiều Tử Tích nhún nhún vai, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Thi đang bận rộn, nhỏ giọng nói: "Nói thật, mình cũng không quá muốn cùng Lâm Thi kết hôn..."
Mạnh Thiệu Hiên hoảng hốt: "Anh theo Thi Thi không phải một mực vì tình yêu, sao còn ở chung? Vì sao không muốn cùng Thi Thi kết hôn?"
Kiều Tử Tích hút một điếu thuốc, nhíu nhíu mày: "Thi Thi rất tốt, là vấn đề của mình, Tôi không muốn kết hôn quá sớm."
"Anh đã hơn ba mươi rồi còn sớm gì? Mạnh Thiệu Hiên miệng có chút đông cứng đứng lên: "Anh đã nghĩ như vậy, thì cũng đừng trì hoãn Thi Thi."
Kiều Tử Tích cúi đầu, hồi lâu mới hơi thất thần nói': "Tôi cũng muốn trải nghiệm giống anh một chút loại vừa gặp đã yêu, yêu cuồng dại không sợ hối hận, thế nhưng tôi và Thi Thi cùng một chỗ, bắt đầu là cô ấy theo đuổi tôi, cho tới bây giờ, đều là cô ấy chủ động, nói thật, nếu như cô ấy buông tay, nói không chừng chúng tôi đã chia tay rồi..."
"Tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, thế nhưng tôi cảm thấy một người đàn ông có ý nghĩ như vậy, thực sự rất ích kỉ." Mạnh Thiệu Hiên bận tâm mặt mũi của hắn, cũng không nói thêm nữa, may mà có đồng nghiệp đi qua, Mạnh Thiệu Hiên liền bước qua, lưu mình Kiều Tử Tích đứng đó.
Tiếp: Đoạt
Sau mấy hôm lạnh trốn trong nhà, hnay mình đưa ba tiểu quỷ sứ đi HN chơi, giờ mới về, lát cày thêm chương nữa nha...Rất cảm ơn sự ủng hộ của độc giả!
Bà cuối cùng muốn buông xuốn, trước mặt sinh tử, mới biết được sự chia cắt vĩnh viễn này giúp người ta hiểu được khi còn sống và gần bên nhau đáng chân quý đến nhường nào.
Bà trượt xe đẩy qua: "Tĩnh Tri, Thiệu Hiên, để mẹ và cha con nói chuyện một hồi."
Tĩnh Tri liếc bà một cái, có chút lo lắng, Mạnh Thiệu Hiên lôi tay cô kéo đi, hai người nắm tay rời đi, chỉ còn lại Tống Như Mi ngồi đó bóng lưng se lạnh.
Tĩnh Tri viền mắt đỏ, úp mặt vào ngực Thiệu Hiên nỉ non khóc: "Nếu như cha còn sống thì thật tốt!"
"Bà xã không nên khổ sở, còn có anh bên cạnh em." Mạnh Thiệu Hiên ôm cô vào lòng, không biết qua bao lâu, phát giác ra nghĩa trang có chút khác thường, Tĩnh Tri cùng Thiệu Hiên hoảng hốt quay lại, thấy Tống Như Mi đã bất tỉnh, Tĩnh Tri bị dọa nước mắt rơi như mưa, nắm lấy bàn tay khô gầy của Tống Như Mi dùng sức lay động: "Mẹ, mẹ, con là Tĩnh Tri, người tỉnh tỉnh..."
"Tĩnh Tri?" Tống Như Mi mê man mở mắt ra, lúc sau, mới chậm rãi sờ tóc con gái: "Mẹ nhìn thấy Chính Thì, Tri Tri, cha con tới đón mẹ, đón mẹ đi cùng ông ấy..."
"Mẹ..."
Tĩnh Tri trong lòng cảm giác chuyện chẳng lành, lại hoảng loạn lắc đầu, nước mắt rơi như mưa...
"Chờ ta chết, không nên nghi thức, không nên quan tài, chỉ đem ta hỏa táng, đốt thành một nắm tro, đem dải trước mộ cha con, coi như khi sống chúng ta không thể cùng một chỗ, chết đi rồi mẹ có thể ở bên coi chừng ông ấy..."
Bà vừa nói xong, liền thở dốc một hồi, Tĩnh Tri khóc không ra lời, Mạnh Thiệu Hiên bình tĩnh, nhịn xuống lòng chua xót đáp: "Mẹ, người yên tâm, con cùng Tĩnh Tri sẽ làm theo lời người nói."
Tống Như Mi tốn sức mở mắt ra, ánh mắt cố gắng nhìn Mạnh Thiệu Hiên: "Con ngoan, con hãy đối xử tốt với Tĩnh Tri, đừng tổn thương nó."
Mạnh Thiệu Hiên nhịn không được rơi lệ, dùng sức gật đầu: "Mẹ, người yên tâm."
"Ta phải đi..." Tống Như Mi lưu luyến liếc mắt nhìn dung nhan người trên mộ, dường như lúc còn sống, hắn vẫn thường gọi tên bà, a Mi, a Mi, vườn hoa tĩnh của chúng ta đều nở , em tới xem..
Môi bà bất giác mỉm cười, nét mặt bình yên, cuối cùng đưa mắt nhìn con gái và con rể: "Mẹ còn chưa kịp dự hôn lễ của các con..."
Tĩnh Tri đang cầm tay bà chợt trầm xuống, Tống Như Mi chậm rãi nhắm mắt...
Gió lạnh thổi qua, phát ra tiếng vang ô ô , Tính Tri mịt mờ ở đó, nặng nề quỳ xuống: "Mẹ..."
Cô quỳ ở đó, nước mắt tuôn rơi.
Tống Như Mi, con gái rượu nữ, cả đời chưa gả, lại có một con gái, hưởng thọ 48 tuổi, chết bệnh, sau khi chết táng ở nghĩa trang Tây Giao, bên cạnh mộ Phó Chính Tắc, trên bia mộ chỉ ghi chữ: Phó Chính Tắc ái thê bia mộ.
Đến khi bà chết mới được đền bù mong muốn.
Cả đời này, có yêu có hận, lại cuồng dại không thay đổi, trên đời này lại có bao nhiêu người phụ nữ si tình đều khăng khăng một mực với mối tình thứ nhất của mình, cả đời mệt nhọc chỉ vì yêu một người đàn ông, chỉ là một chữ tình.
*********
*********
Tống Như Mi an táng được một tuần, Phó gia Tĩnh Tri cùng Mạnh Thị Tam thiếu vì an ủi vong mẹ trên trời linh thiêng, cử hành hôn lễ, khách tham dự rất ít.
Tĩnh Tri ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ cô dâu, cô nhìn mình trong gương, áo cưới đơn giản, tóc búi lên sau đầu, khăn voan trên đầu thật dài, nhưng lại che khuất dung nhan, dưới lầu đang ồn ào náo nhiệt nhưng tựa hồ như không nghe được, cô cứ như vậy nhìn mình, cuối cùng, lại gả một lần nữa.
Hi vọng lần này cô có thể vĩnh viễn cùng một chỗ với người mình thích, được đền bù như mong muốn, cầu được một cuộc sống an ổn.
Mạnh Thiệu Hiên ở dưới lầu chiêu đãi khách và bạn, Lâm Thi và Kiều Tử Tích cũng cùng đến, ở dưới lầu giúp, cô muốn một mình yên tĩnh một hồi, bởi vậy vẫn chưa xuống tiếp khách cùng Thiệu Hiên.
Phòng nghỉ cô dâu lớn như vậy, nhưng lại yên tĩnh, tựa hồ như có thể nghe được tiếng tim mình đập cùng hô hấp, Tĩnh Tri ngồi trên sô pha, trên tay một chén trà xanh ấm, hệ thống sưởi bật, cô thấy mình thập phần yên tĩnh, giờ khắc này như dài dằng dặc, nếu như thời gian có thể ngừng ở thời khắc ôn nhu này thì thật tốt.
Cô nhịn không được mặt giãn ra khẽ cười, lại nói tiếp, hai lần hôn lễ, nhưng tâm tình tuyệt nhiên bất đồng, lần trước tràn đầy hưng phấn, không biết sợ hãi cùng khát vọng, còn lần này, lại lắng xuống, yên tĩnh cùng sâu sắc.
Nếu như vẫn là ở Tĩnh vườn, nếu như cha mẹ còn sống, nếu như người gả đầu tiên chính là Thiệu Hiên...
Tĩnh Tri nhịn không được thở dài một hơi, trên đời này chưa bao giờ có nếu như, coi như là có, coi như là người cô gả đầu tiên là Thiệu Hiên, cũng có thể vẫn giẫm lên vết xe đổ.
So với Mạnh Thiệu ĐÌnh thì Thiệu Hiên cũng kiêu ngạo không kém nửa phân nào, nếu muốn hắn lấy một người lạ, không chừng còn phản kháng kịch liệt hơn.
Cái gọi là cùng mệnh đúng thời điểm, cô đã sớm khám phá.
Bởi vì đồng nghiệp công ty tới rất nhiều, Kiều Tử Tích cùng Mạnh Thiệu Hiên phải bận rộn tiếp đãi, mà Lâm Thi cũng cùng bận rộn tiếp đón cùng hai người kia.
Có lúc rảnh, Kiều Tử Tích nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên có chút hơi tiều tụy, lại không chẹ được đáy mắt vui sướng, không khỏi hiếu kì hỏi: "Thiệu Hiên, cậu thật cứ như vậy kết hôn?"
"Đúng vậy, thì sao nào?" Mạnh Thiệu Hiên có chút nghi hoặc hỏi ngược lại: "Vậy còn Anh và Thi Thi lúc nào thì chuẩn bị kết hôn? Tôi cùng bà xã cùng đi uống rượu mừng a!"
Kiều Tử Tích nhún nhún vai, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Thi đang bận rộn, nhỏ giọng nói: "Nói thật, mình cũng không quá muốn cùng Lâm Thi kết hôn..."
Mạnh Thiệu Hiên hoảng hốt: "Anh theo Thi Thi không phải một mực vì tình yêu, sao còn ở chung? Vì sao không muốn cùng Thi Thi kết hôn?"
Kiều Tử Tích hút một điếu thuốc, nhíu nhíu mày: "Thi Thi rất tốt, là vấn đề của mình, Tôi không muốn kết hôn quá sớm."
"Anh đã hơn ba mươi rồi còn sớm gì? Mạnh Thiệu Hiên miệng có chút đông cứng đứng lên: "Anh đã nghĩ như vậy, thì cũng đừng trì hoãn Thi Thi."
Kiều Tử Tích cúi đầu, hồi lâu mới hơi thất thần nói': "Tôi cũng muốn trải nghiệm giống anh một chút loại vừa gặp đã yêu, yêu cuồng dại không sợ hối hận, thế nhưng tôi và Thi Thi cùng một chỗ, bắt đầu là cô ấy theo đuổi tôi, cho tới bây giờ, đều là cô ấy chủ động, nói thật, nếu như cô ấy buông tay, nói không chừng chúng tôi đã chia tay rồi..."
"Tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, thế nhưng tôi cảm thấy một người đàn ông có ý nghĩ như vậy, thực sự rất ích kỉ." Mạnh Thiệu Hiên bận tâm mặt mũi của hắn, cũng không nói thêm nữa, may mà có đồng nghiệp đi qua, Mạnh Thiệu Hiên liền bước qua, lưu mình Kiều Tử Tích đứng đó.
Tiếp: Đoạt
Sau mấy hôm lạnh trốn trong nhà, hnay mình đưa ba tiểu quỷ sứ đi HN chơi, giờ mới về, lát cày thêm chương nữa nha...Rất cảm ơn sự ủng hộ của độc giả!
Tác giả :
Minh Châu Hoàn