Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!
Chương 84: Buồn cái gì
Edit: V.O
Thế giới, yên tĩnh lại.
Thịnh Thiên Kim chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập "bình bịch bình bịch" trong lồng ngực. Càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Bạch Thận Ngôn cúi đầu, nhìn người trong lòng.
Thân thể Thịnh Thiên Kim bị ga giường bao lấy, lộ ra cái cổ và xương quai xanh trắng nõn, chói mắt khiến Bạch Thận Ngôn hơi choáng váng. Trong giây phút này, trong đầu y thoáng hiện lên vài hình ảnh tối đó, dục vọng vốn đẩy lùi, dường như lại có xu thế nhấc lên.
Bạch Thận Ngôn nhanh chóng dời mắt.
"Anh đưa em đến phòng tắm vậy."
Bạch Thận Ngôn nói xong, lập tức bế Thịnh Thiên Kim từ trên đất lên.
Thịnh Thiên Kim hét lên một tiếng, hai chân vọt lên không, sợ tới mức nhanh chóng vươn tay ôm cổ y.
Thân thể hai người, dán chặt vào nhau.
Khoảng cách quá gần, khiến cô cảm nhận được thân thể Bạch Thận Ngôn ấm nóng, cùng với cơ bắp căng đầy.
Không ai trong bọn họ nói gì.
Không khí có chút xấu hổ, nhưng hương vị tràn ngập trong không khí, lại ái muội khó nói.
Hai người lặng im.
Bạch Thận Ngôn nhịn xao động trong thân thể, ôm Thịnh Thiên Kim vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm lớn. Nhưng dù y dè dặt cẩn thận, vẫn khiến lưng Thịnh Thiên Kim đau đớn nhức nhối sau một đêm phóng túng.
Thấy cô cau chặt mày, vẻ mặt Bạch Thận Ngôn hơi cứng ngắc, cũng không biết làm sao.
Nhận thấy được tầm mắt đối phương vẫn nhìn chằm chằm lên người mình, Thịnh Thiên Kim kéo ga giường che trước ngực, kéo qua đầu, giọng nói khàn khàn: "Anh ra ngoài trước đi."
Nghe giọng nói khàn khàn đó, Thịnh Thiên Kim thật muốn đánh Bạch Thận Ngôn một trận.
Bạch Thận Ngôn đứng sau lưng cô.
Có lẽ, cũng nhận thấy được sự xấu hổ của cô.
Trong ánh mắt y, thoáng hiện lên rất nhiều tâm tình.
Cuối cùng, dường như hạ quyết định gì đó, dieendaanleequuydoon – V.O, hít một hơi thật sâu, điều hỉnh hơi thở, mở miệng: "Chuyện tối hôm qua, anh sẽ nói rõ với em."
Nói xong, ngừng tại chỗ một lát, thấy Thịnh Thiên Kim không phản đối, lại nhấc chân đi ra ngoài.
Cô cởi bỏ ga giường, quăng ra ngoài, sau đó bắt đầu xả nước.
Nước trong bồn tắm, càng ngày càng nhiều, nhưng tâm tình Thịnh Thiên Kim, lại càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng buồn bực.
Sao mọi chuyện lại có thể biến thành như vậy?
Sau này, cô nên làm gì bây giờ.
...
Thịnh Thiên Kim ở trong phòng tắm gần một tiếng.
Lúc Bạch Thận Ngôn chuẩn bị phá cửa vào, Thịnh Thiên Kim quấn khăn tắm đi từ trong ra.
Hai người không có chuẩn bị, kết quả đụng mạnh vào nhau, không khí lại xấu hổ.
...
Sau đó, Bạch Thận Ngôn gọi cơm trưa của khách sạn.
Đồng thời, lại gọi trợ lý cầm hai bộ quần áo đến.
Ăn cơm trưa, thay quần áo xong, Bạch Thận Ngôn đưa cô về nhà lầu nhỏ.
Đoạn đường này, giữa hai người, đều không nói gì.
Mà trợ lý đưa quần áo đến buổi sáng, tuy trong lòng bát quái muốn chết, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều một câu.
Rất nhanh, xe đứng ở cửa nhà lầu nhỏ.
Lúc Thịnh Thiên Kim chuẩn bị xuống, đột nhiên Bạch Thận Ngôn giữ chặt tay cô.
Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn y.
Bạch Thận Ngôn liếm liếm đôi môi hơi khô, nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ gì hết. Chuyện tối hôm qua, anh sẽ làm rõ ràng với em."
Đây là lần thứ hai Bạch Thận Ngôn nói câu này, sẽ nói rõ với cô.
Nhưng, y có thể nói rõ cái gì?
Quen với cô?
Đưa chi phiếu cho cô?
Hay là cho cô tài nguyên, nâng cô thành siêu sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Thiên Kim có chút buồn.
Nhưng rất nhanh, tự đáy lòng cô lại cười nhạo chính mình.
Buồn cái gì?
Đây chẳng phải là điều cô muốn à?
Có gì mà phải buồn chứ.
Thế giới, yên tĩnh lại.
Thịnh Thiên Kim chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập "bình bịch bình bịch" trong lồng ngực. Càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Bạch Thận Ngôn cúi đầu, nhìn người trong lòng.
Thân thể Thịnh Thiên Kim bị ga giường bao lấy, lộ ra cái cổ và xương quai xanh trắng nõn, chói mắt khiến Bạch Thận Ngôn hơi choáng váng. Trong giây phút này, trong đầu y thoáng hiện lên vài hình ảnh tối đó, dục vọng vốn đẩy lùi, dường như lại có xu thế nhấc lên.
Bạch Thận Ngôn nhanh chóng dời mắt.
"Anh đưa em đến phòng tắm vậy."
Bạch Thận Ngôn nói xong, lập tức bế Thịnh Thiên Kim từ trên đất lên.
Thịnh Thiên Kim hét lên một tiếng, hai chân vọt lên không, sợ tới mức nhanh chóng vươn tay ôm cổ y.
Thân thể hai người, dán chặt vào nhau.
Khoảng cách quá gần, khiến cô cảm nhận được thân thể Bạch Thận Ngôn ấm nóng, cùng với cơ bắp căng đầy.
Không ai trong bọn họ nói gì.
Không khí có chút xấu hổ, nhưng hương vị tràn ngập trong không khí, lại ái muội khó nói.
Hai người lặng im.
Bạch Thận Ngôn nhịn xao động trong thân thể, ôm Thịnh Thiên Kim vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm lớn. Nhưng dù y dè dặt cẩn thận, vẫn khiến lưng Thịnh Thiên Kim đau đớn nhức nhối sau một đêm phóng túng.
Thấy cô cau chặt mày, vẻ mặt Bạch Thận Ngôn hơi cứng ngắc, cũng không biết làm sao.
Nhận thấy được tầm mắt đối phương vẫn nhìn chằm chằm lên người mình, Thịnh Thiên Kim kéo ga giường che trước ngực, kéo qua đầu, giọng nói khàn khàn: "Anh ra ngoài trước đi."
Nghe giọng nói khàn khàn đó, Thịnh Thiên Kim thật muốn đánh Bạch Thận Ngôn một trận.
Bạch Thận Ngôn đứng sau lưng cô.
Có lẽ, cũng nhận thấy được sự xấu hổ của cô.
Trong ánh mắt y, thoáng hiện lên rất nhiều tâm tình.
Cuối cùng, dường như hạ quyết định gì đó, dieendaanleequuydoon – V.O, hít một hơi thật sâu, điều hỉnh hơi thở, mở miệng: "Chuyện tối hôm qua, anh sẽ nói rõ với em."
Nói xong, ngừng tại chỗ một lát, thấy Thịnh Thiên Kim không phản đối, lại nhấc chân đi ra ngoài.
Cô cởi bỏ ga giường, quăng ra ngoài, sau đó bắt đầu xả nước.
Nước trong bồn tắm, càng ngày càng nhiều, nhưng tâm tình Thịnh Thiên Kim, lại càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng buồn bực.
Sao mọi chuyện lại có thể biến thành như vậy?
Sau này, cô nên làm gì bây giờ.
...
Thịnh Thiên Kim ở trong phòng tắm gần một tiếng.
Lúc Bạch Thận Ngôn chuẩn bị phá cửa vào, Thịnh Thiên Kim quấn khăn tắm đi từ trong ra.
Hai người không có chuẩn bị, kết quả đụng mạnh vào nhau, không khí lại xấu hổ.
...
Sau đó, Bạch Thận Ngôn gọi cơm trưa của khách sạn.
Đồng thời, lại gọi trợ lý cầm hai bộ quần áo đến.
Ăn cơm trưa, thay quần áo xong, Bạch Thận Ngôn đưa cô về nhà lầu nhỏ.
Đoạn đường này, giữa hai người, đều không nói gì.
Mà trợ lý đưa quần áo đến buổi sáng, tuy trong lòng bát quái muốn chết, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều một câu.
Rất nhanh, xe đứng ở cửa nhà lầu nhỏ.
Lúc Thịnh Thiên Kim chuẩn bị xuống, đột nhiên Bạch Thận Ngôn giữ chặt tay cô.
Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn y.
Bạch Thận Ngôn liếm liếm đôi môi hơi khô, nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ gì hết. Chuyện tối hôm qua, anh sẽ làm rõ ràng với em."
Đây là lần thứ hai Bạch Thận Ngôn nói câu này, sẽ nói rõ với cô.
Nhưng, y có thể nói rõ cái gì?
Quen với cô?
Đưa chi phiếu cho cô?
Hay là cho cô tài nguyên, nâng cô thành siêu sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Thiên Kim có chút buồn.
Nhưng rất nhanh, tự đáy lòng cô lại cười nhạo chính mình.
Buồn cái gì?
Đây chẳng phải là điều cô muốn à?
Có gì mà phải buồn chứ.
Tác giả :
Ăn Quái Thú