Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 6: Người giám hộ giống như con báo
Cốc cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên, “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đã đến.”
Cơ thể Tường Vi lạnh buốt, co rúm run nhè nhẹ, bị người hầu nữ dùng sức đẩy mạnh vào một căn phòng to lớn.
Ngoại trừ chiếc đèn nhỏ màu vàng treo trên tường, còn đâu bên trong phòng đều mờ tối đúng là khiến người ta hít thở không thông, một trận khí lạnh kéo đến, Tường Vi nhịn không được hắt hơi một cái!
Lúc này mới đột nhiên phát hiện, giữa phòng là một chiếc giường to lớn, trên giường là hiện ra cơ ngực trần trụi của người đàn ông! Tấm chăn làm bằng tơ tằm cao cấp tùy ý che đậy từ vòng eo săn chắc trở xuống, thân trên trần trụi, trên cơ ngực còn dính bọt nước, trần đầy gợi cảm tà ác.
“Nhìn đủ chưa?”
Tiếng nói trầm thấp, hơi khàn khàn lại giàu từ tính, giống như một cây xanh ngạo nghễ dồi dào sức sống trên ốc đảo sa mạc, đầy sức nóng, lại ẩn chứa ám thương mãnh liệt.
Giọng nói này, giống như ba năm trước đây, làm Tường Vi kinh sợ!
Choáng ngợp một chút, thân thể nhỏ bé không khỏi lung lay, cô kinh ngạc mở to con mắt, xuyên qua khe hở sợi tóc, lúc này mới nhìn người đàn ông trên giường!
Người đàn ông này, có hai con ngươi đen sáng rực, trong đó cất giấu âm mưu sâu không thể đo lường được, ánh mắt dừng lại trên người Tường Vi, lóe lên ánh lửa mà cô không biết.
“Câm rồi à?”
Người đàn ông không vui nhếch khóe môi bạc mỏng, trên tủ thủy tinh đầu giường, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc, châm lửa – –
Nuốt mây nhả khói(*), động tác ưu nhã giống như một con báo mê người.
(*) câu này dùng để miêu tả động tác hút thuốc rất đẹp
Thế nhưng mà, báo luôn là loài động vật trần đầy tính nguy hiểm, nó sẽ ở lúc bạn thả lỏng nhất, cho một kích trí mạng, kiến huyết phong hầu.
Tường Vi hoảng sợ, ngừng thở, trái tim nhỏ bé nhảy lên, sao lại là tình nhân của cô cô – – Người đàn ông tên “Tước”!
Miệng có chút khô khốc, Tường Vi hoảng sợ không nói nên lời!
Trong phòng yên tĩnh vài giây, mùi của khói thuốc và mùi nước hoa trên người đàn ông, xen lẫn với nhau tan trong không khí, tạo hương vị dễ chịu kỳ lạ.
“Tường Vi của Thẩm gia, thì ra là người câm!”
Khóe môi hắn nhếch lên đường cong khinh thường, người đàn ông đem tấm chăn lật lên, từ trên giường đi xuống, trên người hắn chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót bó sát gợi cảm, không che giấu được thứ dục vọng đang ẩn nấp kia!
Lông chân bao bọc hai chân cao to trông rất gợi cảm, bước đi trên sàn nhà quý giá, vô thanh vô thức, rất nhanh đã cuồng ngạo đứng trước mặt Tường Vi.
Hắn thật sự rất cao lớn, Tường Vi cảm thấy hai chân có chút nhũn, co lại thân thể đang dần dần lạnh như băng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, khe khẽ nói: “Tước.....tiên sinh.....”
Lông mày giấu trong tóc không khỏi có chút nhăn lại.......,người này...... là vị Hắc tiên sinh theo như lời của đám người hầu sao? Là người giám hộ ba năm trước nhận nuôi cô sao?
Có lẽ.......chắc không phải người đàn ông nguy hiểm này đâu...
Người đàn ông duỗi ngón tay ra, kéo cằm Tường Vi đang cúi gằm, môi mỏng cười mỉa, “Biết ta là ai không?”
Tường Vi nhanh trí lắc đầu, ba năm, cô vẫn như cũ không cao đến ngực hắn.
Người đàn ông mắt như chim Ưng, gắt gao nhìn tóc che nửa khuôn mặt Tường Vi, giống ba năm trước đây, cô bé này vẫn như cũ xấu hổ khi gặp người lạ. Ngón tay hắn nắm chặt dưới cằm , không có ý muốn vén sợi tóc để xem mặt cô, lập tức buông ra.
Tay còn lại kẹp điếu thuốc nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó, nhả ra một đám khói trắng, chậm chạp híp lại con ngươi đen sáng rực, hắn dường như vô tình nói:
“Ta nuôi cháu ba năm, xem ra, nhà họ Hắc chẳng hề thích hợp để nuôi dưỡng tường vi!(*).”(van: tường vi ở đây tức là cả hoa tường vi cả Tường Vi đều không thích hợp được nuôi dưỡng Hắc gia)
Tiếng đập cửa vang lên, “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đã đến.”
Cơ thể Tường Vi lạnh buốt, co rúm run nhè nhẹ, bị người hầu nữ dùng sức đẩy mạnh vào một căn phòng to lớn.
Ngoại trừ chiếc đèn nhỏ màu vàng treo trên tường, còn đâu bên trong phòng đều mờ tối đúng là khiến người ta hít thở không thông, một trận khí lạnh kéo đến, Tường Vi nhịn không được hắt hơi một cái!
Lúc này mới đột nhiên phát hiện, giữa phòng là một chiếc giường to lớn, trên giường là hiện ra cơ ngực trần trụi của người đàn ông! Tấm chăn làm bằng tơ tằm cao cấp tùy ý che đậy từ vòng eo săn chắc trở xuống, thân trên trần trụi, trên cơ ngực còn dính bọt nước, trần đầy gợi cảm tà ác.
“Nhìn đủ chưa?”
Tiếng nói trầm thấp, hơi khàn khàn lại giàu từ tính, giống như một cây xanh ngạo nghễ dồi dào sức sống trên ốc đảo sa mạc, đầy sức nóng, lại ẩn chứa ám thương mãnh liệt.
Giọng nói này, giống như ba năm trước đây, làm Tường Vi kinh sợ!
Choáng ngợp một chút, thân thể nhỏ bé không khỏi lung lay, cô kinh ngạc mở to con mắt, xuyên qua khe hở sợi tóc, lúc này mới nhìn người đàn ông trên giường!
Người đàn ông này, có hai con ngươi đen sáng rực, trong đó cất giấu âm mưu sâu không thể đo lường được, ánh mắt dừng lại trên người Tường Vi, lóe lên ánh lửa mà cô không biết.
“Câm rồi à?”
Người đàn ông không vui nhếch khóe môi bạc mỏng, trên tủ thủy tinh đầu giường, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc, châm lửa – –
Nuốt mây nhả khói(*), động tác ưu nhã giống như một con báo mê người.
(*) câu này dùng để miêu tả động tác hút thuốc rất đẹp
Thế nhưng mà, báo luôn là loài động vật trần đầy tính nguy hiểm, nó sẽ ở lúc bạn thả lỏng nhất, cho một kích trí mạng, kiến huyết phong hầu.
Tường Vi hoảng sợ, ngừng thở, trái tim nhỏ bé nhảy lên, sao lại là tình nhân của cô cô – – Người đàn ông tên “Tước”!
Miệng có chút khô khốc, Tường Vi hoảng sợ không nói nên lời!
Trong phòng yên tĩnh vài giây, mùi của khói thuốc và mùi nước hoa trên người đàn ông, xen lẫn với nhau tan trong không khí, tạo hương vị dễ chịu kỳ lạ.
“Tường Vi của Thẩm gia, thì ra là người câm!”
Khóe môi hắn nhếch lên đường cong khinh thường, người đàn ông đem tấm chăn lật lên, từ trên giường đi xuống, trên người hắn chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót bó sát gợi cảm, không che giấu được thứ dục vọng đang ẩn nấp kia!
Lông chân bao bọc hai chân cao to trông rất gợi cảm, bước đi trên sàn nhà quý giá, vô thanh vô thức, rất nhanh đã cuồng ngạo đứng trước mặt Tường Vi.
Hắn thật sự rất cao lớn, Tường Vi cảm thấy hai chân có chút nhũn, co lại thân thể đang dần dần lạnh như băng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, khe khẽ nói: “Tước.....tiên sinh.....”
Lông mày giấu trong tóc không khỏi có chút nhăn lại.......,người này...... là vị Hắc tiên sinh theo như lời của đám người hầu sao? Là người giám hộ ba năm trước nhận nuôi cô sao?
Có lẽ.......chắc không phải người đàn ông nguy hiểm này đâu...
Người đàn ông duỗi ngón tay ra, kéo cằm Tường Vi đang cúi gằm, môi mỏng cười mỉa, “Biết ta là ai không?”
Tường Vi nhanh trí lắc đầu, ba năm, cô vẫn như cũ không cao đến ngực hắn.
Người đàn ông mắt như chim Ưng, gắt gao nhìn tóc che nửa khuôn mặt Tường Vi, giống ba năm trước đây, cô bé này vẫn như cũ xấu hổ khi gặp người lạ. Ngón tay hắn nắm chặt dưới cằm , không có ý muốn vén sợi tóc để xem mặt cô, lập tức buông ra.
Tay còn lại kẹp điếu thuốc nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó, nhả ra một đám khói trắng, chậm chạp híp lại con ngươi đen sáng rực, hắn dường như vô tình nói:
“Ta nuôi cháu ba năm, xem ra, nhà họ Hắc chẳng hề thích hợp để nuôi dưỡng tường vi!(*).”(van: tường vi ở đây tức là cả hoa tường vi cả Tường Vi đều không thích hợp được nuôi dưỡng Hắc gia)
Tác giả :
Thích Thích