Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 518: Tám giờ rưỡi vĩnh viễn [3]
Editor: May
Lương Viễn có tính nhạy bén trời sinh, vào giây đầu tiên tầm mắt Cảnh Hảo Hảo ném lên trên người anh, anh liền ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Cảnh Hảo Hảo.
Đáy mắt anh, không có cảm xúc gì quá lớn, nhẹ nhàng gật đầu với cô một chút.
Cách độ cao một tầng lầu, là Cảnh Hảo Hảo nhìn xuống anh, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách nồng đậm từ đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo lễ phép cong môi nở nụ cười với Lương Viễn một chút, đi thang máy, đi vào tầng một chân thành đi đến trước sô pha, tuy rằng lĩnh chứng, nhưng còn chưa có tổ chức hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo bỗng chốc cũng không có nghĩ ra nên xưng hô với Lương Viễn như thế nào, cho nên chỉ đành hô một tiếng: “Chào Lương tiên sinh.”
Lương Viễn liếc mắt nhìn sô pha đối diện mình một cái: “Cảnh tiểu thư mời ngồi.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, ngồi xuống.
Vẻ mặt Lương Viễn thoạt nhìn có vẻ muốn thoải mái tự nhiên hơn Cảnh Hảo Hảo rất nhiều, cũng không để ý Cảnh Hảo Hảo trầm mặc, trực tiếp mở miệng, hỏi: “A Thần đâu?”
“Hiện tại anh ấy đi làm.” Cảnh Hảo Hảo có nghi vấn ắt sẽ trả lời, cả người có vẻ có chút không được tự nhiên, cô liếc mắt nhìn thím Lâm một cái, liền nói: “Thím Lâm, thím gọi cho Lương Thần một cú điện thoại, hỏi anh ấy khi nào thì trở về.”
“Không cần.” Không đợi thím Lâm trả lời, Lương Viễn lên tiếng cắt đứt lời nói Cảnh Hảo Hảo, trên mặt hàm chứa ý cười nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tôi là nghe cha phân phó, tới đây nhìn một chút hôn lễ hai người chuẩn bị thế nào rồi, còn có cái gì chưa chuẩn bị tốt không?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Phiền toái Lương tiên sinh, trên cơ bản đã chuẩn bị không sai biệt lắm.”
Lương Viễn gật gật đầu, thần thái vẫn mang theo nụ cười: “Cảnh tiểu thư thật sự là khách khí, cứ theo A Thần gọi tôi là anh cả là được, không cần câu nệ như vậy.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Anh ta luôn mồm gọi cô là Cảnh tiểu thư, sao cô lại có thể gọi là hai chữ anh cả này?
Không khí bên trong hơi có vẻ trầm mặc, thím Lâm là một người thông minh, lập tức lên tiếng cười nói: “Viễn thiếu gia, ngài muốn uống cái gì? Hiện tại tôi đi chuẩn bị cho ngài.”
Cảnh Hảo Hảo nghe được lời này của thím Lâm, mới ý thức được, Lương Viễn vào nhà lâu như vậy, ngay cả ly nước còn chưa có chuẩn bị, nhất thời có chút xấu hổ đứng lên: “Vẫn là em đi chuẩn bị đi, vừa rồi, thật sự ngượng ngùng.”
“Trà Long Tĩnh.” Lương Viễn không có chút khách khí, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo, mặt mày mang cười nói thứ mình muốn uống.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đi về phía phòng ăn, thím Lâm cũng đi theo.
Trà là tốt nhất kaf trà Long Tĩnh, đặc biệt mang về từ Tây Hồ.
Ngâm mình ở trong nước sôi, tỏa ra mùi hương lượn lờ.
Cảnh Hảo Hảo bưng khay, đi đến phòng khách, nhẹ tay nhẹ chân đặt ở trên bàn trà, vừa định bưng ấm trà, rót cho Lương Viễn một ly trà, Lương Viễn lại mở miệng nói: “Trà này không tệ, nơi này của A Thần quả nhiên đều là thứ tốt.”
Cảnh Hảo Hảo mím môi nở nụ cười một chút, rót trà ngon, đưa cho Lương Viễn.
Lương Viễn không có vươn tay tiếp, ngược lại đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không kiêng nể gì đánh giá cô.
Cảnh Hảo Hảo bị anh nhìn đến đáy lòng có chút chột dạ, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng đặt chén trà ở trên bàn trà trước mặt Lương Viễn, ngồi ở trên sô pha một bên, hơi tránh đi động tác của Lương Viễn một chút.
Lương Viễn cười rũ mắt xuống, bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm trà, quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Ánh mắt anh rõ ràng thoạt nhìn ôn nhuận vô hại
Lương Viễn có tính nhạy bén trời sinh, vào giây đầu tiên tầm mắt Cảnh Hảo Hảo ném lên trên người anh, anh liền ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Cảnh Hảo Hảo.
Đáy mắt anh, không có cảm xúc gì quá lớn, nhẹ nhàng gật đầu với cô một chút.
Cách độ cao một tầng lầu, là Cảnh Hảo Hảo nhìn xuống anh, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách nồng đậm từ đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo lễ phép cong môi nở nụ cười với Lương Viễn một chút, đi thang máy, đi vào tầng một chân thành đi đến trước sô pha, tuy rằng lĩnh chứng, nhưng còn chưa có tổ chức hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo bỗng chốc cũng không có nghĩ ra nên xưng hô với Lương Viễn như thế nào, cho nên chỉ đành hô một tiếng: “Chào Lương tiên sinh.”
Lương Viễn liếc mắt nhìn sô pha đối diện mình một cái: “Cảnh tiểu thư mời ngồi.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, ngồi xuống.
Vẻ mặt Lương Viễn thoạt nhìn có vẻ muốn thoải mái tự nhiên hơn Cảnh Hảo Hảo rất nhiều, cũng không để ý Cảnh Hảo Hảo trầm mặc, trực tiếp mở miệng, hỏi: “A Thần đâu?”
“Hiện tại anh ấy đi làm.” Cảnh Hảo Hảo có nghi vấn ắt sẽ trả lời, cả người có vẻ có chút không được tự nhiên, cô liếc mắt nhìn thím Lâm một cái, liền nói: “Thím Lâm, thím gọi cho Lương Thần một cú điện thoại, hỏi anh ấy khi nào thì trở về.”
“Không cần.” Không đợi thím Lâm trả lời, Lương Viễn lên tiếng cắt đứt lời nói Cảnh Hảo Hảo, trên mặt hàm chứa ý cười nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tôi là nghe cha phân phó, tới đây nhìn một chút hôn lễ hai người chuẩn bị thế nào rồi, còn có cái gì chưa chuẩn bị tốt không?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Phiền toái Lương tiên sinh, trên cơ bản đã chuẩn bị không sai biệt lắm.”
Lương Viễn gật gật đầu, thần thái vẫn mang theo nụ cười: “Cảnh tiểu thư thật sự là khách khí, cứ theo A Thần gọi tôi là anh cả là được, không cần câu nệ như vậy.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Anh ta luôn mồm gọi cô là Cảnh tiểu thư, sao cô lại có thể gọi là hai chữ anh cả này?
Không khí bên trong hơi có vẻ trầm mặc, thím Lâm là một người thông minh, lập tức lên tiếng cười nói: “Viễn thiếu gia, ngài muốn uống cái gì? Hiện tại tôi đi chuẩn bị cho ngài.”
Cảnh Hảo Hảo nghe được lời này của thím Lâm, mới ý thức được, Lương Viễn vào nhà lâu như vậy, ngay cả ly nước còn chưa có chuẩn bị, nhất thời có chút xấu hổ đứng lên: “Vẫn là em đi chuẩn bị đi, vừa rồi, thật sự ngượng ngùng.”
“Trà Long Tĩnh.” Lương Viễn không có chút khách khí, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo, mặt mày mang cười nói thứ mình muốn uống.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đi về phía phòng ăn, thím Lâm cũng đi theo.
Trà là tốt nhất kaf trà Long Tĩnh, đặc biệt mang về từ Tây Hồ.
Ngâm mình ở trong nước sôi, tỏa ra mùi hương lượn lờ.
Cảnh Hảo Hảo bưng khay, đi đến phòng khách, nhẹ tay nhẹ chân đặt ở trên bàn trà, vừa định bưng ấm trà, rót cho Lương Viễn một ly trà, Lương Viễn lại mở miệng nói: “Trà này không tệ, nơi này của A Thần quả nhiên đều là thứ tốt.”
Cảnh Hảo Hảo mím môi nở nụ cười một chút, rót trà ngon, đưa cho Lương Viễn.
Lương Viễn không có vươn tay tiếp, ngược lại đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không kiêng nể gì đánh giá cô.
Cảnh Hảo Hảo bị anh nhìn đến đáy lòng có chút chột dạ, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng đặt chén trà ở trên bàn trà trước mặt Lương Viễn, ngồi ở trên sô pha một bên, hơi tránh đi động tác của Lương Viễn một chút.
Lương Viễn cười rũ mắt xuống, bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm trà, quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Ánh mắt anh rõ ràng thoạt nhìn ôn nhuận vô hại
Tác giả :
Diệp Phi Dạ