Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 352: Anh yêu cô [7]
Editor: May
Trên thế giới, không có một đoạn tình yêu, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
Nhưng trên thế giới, sẽ luôn có một người như vậy, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
......
Ban đêm rất khuya Lương Thần mới trở về biệt thự.
Thím Lâm còn chưa có nghỉ ngơi, nghe được tiếng cửa nhà mở, liền đi ra từ trong phòng ngủ của cô: “Thần thiếu gia, ngài đã trở lại? Ăn cơm chiều chưa?”
Lương Thần gật gật đầu, hỏi: “Hảo Hảo đâu?”
“Buổi chiều lúc Cảnh tiểu thư tỉnh lại, ăn non nửa bát cháo, uống chút thuốc, buổi chiều xem ti vi trong chốc lát, cơm chiều ăn hơi ít hơn một chút, chưa tới chín giờ, liền ngủ rồi.” Thím Lâm cẩn thận bẩm báo tình huống một ngày của Cảnh Hảo Hảo cho Lương Thần.
Lương Thần không ghét bỏ không kiên nhẫn, còn thật sự sau khi nghe xong, liền lên lầu.
Trong phòng ngủ, thím Lâm săn sóc chỉnh mờ đèn ngủ, Lương Thần không mở đèn lớn, trước đi phòng tắm tắm một thân mùi rượu đi, mới đi ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường.
Anh theo thói quen kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, cô gái trong lúc ngủ mơ, có thể là cảm giác được ấm áp, tiến gần vào trong ngực của anh, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Lương Thần nhìn chằm chằm dung nhan Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, dần dần buộc chặt cánh tay ôm cô, ấn cô thật sâu vào trong lòng mình, dùng sức như là sợ mất đi.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, im lặng nghe tiếng tim đập của hai người, thật lâu sau, anh mới hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên gò má của cô, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, em quả thật là tốt nhất của anh.”
Cô gái trong lúc ngủ mơ, hoàn toàn không có phản ứng gì, có thể là bởi vì bệnh nặng chưa lành, sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút không tinh thần.
Lương Thần nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của cô, chậm rãi cọ xát đỉnh đầu lên gò má của cô, tiếp tục nói: “Hóa ra nhiều năm như vậy, người anh vẫn chờ kia, là em.”
Giọng nói anh rất nhỏ, không ngừng nỉ non với Cảnh Hảo Hảo ngủ say, như là đang nói ra lời triền miên.
“Hảo Hảo...... em cũng không biết, tôi chờ em bao nhiêu năm đâu, sao hiện tại em mới đến tìm anh?”
“Hảo Hảo, anh biết em oán hận anh, nhưng không sao, Hảo Hảo...... Thật ra oán hận cũng là một loại cảm tình, có phải hay không?”
“Hảo Hảo...... tốt nhất của anh.”
Giọng nói Lương Thần, dần dần nhỏ xuống, anh chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, dưới đáy lòng yên lặng nói: Hảo Hảo, anh yêu em.
......
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, Lương Thần đã không còn bên người.
Cô mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn bên kia giường, nghiêng đầu nhíu nhíu mày.
Tối hôm qua trong lúc ngủ mơ, cô luôn cảm thấy có người ôm mình, ôm rất chặt, ôm ấp kia thực thoải mái, cũng thực ấm áp, người nọ còn nói liên miên cằn nhằn rất nhiều lời ở bên tai của cô, nhưng đến hiện tại, cô lại không nhớ kỹ một câu.
Trên thế giới, không có một đoạn tình yêu, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
Nhưng trên thế giới, sẽ luôn có một người như vậy, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
......
Ban đêm rất khuya Lương Thần mới trở về biệt thự.
Thím Lâm còn chưa có nghỉ ngơi, nghe được tiếng cửa nhà mở, liền đi ra từ trong phòng ngủ của cô: “Thần thiếu gia, ngài đã trở lại? Ăn cơm chiều chưa?”
Lương Thần gật gật đầu, hỏi: “Hảo Hảo đâu?”
“Buổi chiều lúc Cảnh tiểu thư tỉnh lại, ăn non nửa bát cháo, uống chút thuốc, buổi chiều xem ti vi trong chốc lát, cơm chiều ăn hơi ít hơn một chút, chưa tới chín giờ, liền ngủ rồi.” Thím Lâm cẩn thận bẩm báo tình huống một ngày của Cảnh Hảo Hảo cho Lương Thần.
Lương Thần không ghét bỏ không kiên nhẫn, còn thật sự sau khi nghe xong, liền lên lầu.
Trong phòng ngủ, thím Lâm săn sóc chỉnh mờ đèn ngủ, Lương Thần không mở đèn lớn, trước đi phòng tắm tắm một thân mùi rượu đi, mới đi ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường.
Anh theo thói quen kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, cô gái trong lúc ngủ mơ, có thể là cảm giác được ấm áp, tiến gần vào trong ngực của anh, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Lương Thần nhìn chằm chằm dung nhan Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, dần dần buộc chặt cánh tay ôm cô, ấn cô thật sâu vào trong lòng mình, dùng sức như là sợ mất đi.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, im lặng nghe tiếng tim đập của hai người, thật lâu sau, anh mới hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên gò má của cô, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, em quả thật là tốt nhất của anh.”
Cô gái trong lúc ngủ mơ, hoàn toàn không có phản ứng gì, có thể là bởi vì bệnh nặng chưa lành, sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút không tinh thần.
Lương Thần nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của cô, chậm rãi cọ xát đỉnh đầu lên gò má của cô, tiếp tục nói: “Hóa ra nhiều năm như vậy, người anh vẫn chờ kia, là em.”
Giọng nói anh rất nhỏ, không ngừng nỉ non với Cảnh Hảo Hảo ngủ say, như là đang nói ra lời triền miên.
“Hảo Hảo...... em cũng không biết, tôi chờ em bao nhiêu năm đâu, sao hiện tại em mới đến tìm anh?”
“Hảo Hảo, anh biết em oán hận anh, nhưng không sao, Hảo Hảo...... Thật ra oán hận cũng là một loại cảm tình, có phải hay không?”
“Hảo Hảo...... tốt nhất của anh.”
Giọng nói Lương Thần, dần dần nhỏ xuống, anh chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, dưới đáy lòng yên lặng nói: Hảo Hảo, anh yêu em.
......
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, Lương Thần đã không còn bên người.
Cô mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn bên kia giường, nghiêng đầu nhíu nhíu mày.
Tối hôm qua trong lúc ngủ mơ, cô luôn cảm thấy có người ôm mình, ôm rất chặt, ôm ấp kia thực thoải mái, cũng thực ấm áp, người nọ còn nói liên miên cằn nhằn rất nhiều lời ở bên tai của cô, nhưng đến hiện tại, cô lại không nhớ kỹ một câu.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ