Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 291: Mất nhiều hơn được [3]
Editor: May
Trên mặt Thẩm Lương Niên cũng không có hiện ra quá nhiều biểu tình, chỉ nhìn thoáng qua bình truyền dịch của cô, giọng nói có chút lãnh đạm mở miệng, nói: “Trước nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tuy rằng những lời này của anh, nói không chưa một chút an ủi và quan tâm nào, nhưng Kiều Ôn Noãn lại cảm thấy rất mỹ mãn.
Cô không ngừng gật gật đầu, liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường bệnh, gật đầu, nói: “Được, nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.”
Thẩm Lương Niên như là không có nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kích động, chỉ thản nhiên rũ mi mắt, ngồi ở trên sô pha bên cạnh, nhìn tạp chí đặt trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh.
Hai người không nói chuyện gì với nhau.
Kiều Ôn Noãn nằm ở trên giường bệnh, tuy rằng cảm giác đầu đau đớn lợi hại, nhưng cũng không có chút ý tứ muốn nghỉ ngơi.
Cô chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, cho dù anh không còn có liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng cô vẫn cảm thấy, ở chung như vậy, rất yên tĩnh mà an nhàn.
Qua khoảng nửa tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người gõ vang, sau đó có một y tá đi đến: “Kiều tiểu thư, cô đã tỉnh?”
Kiều Ôn Noãn gật gật đầu, y tá đi lên trước, hơi điều chỉnh tốc độ vô nước biển chậm đi một chút, tiếp tục mở miệng, nói: “Kiều tiểu thư, vừa rồi cục cảnh sát gọi điện thoại tới, hỏi tình huống của cô, còn nói, nếu cô đã tỉnh, hy vọng hỏi một câu cô chuẩn bị giải quyết riêng sự cố giao thông hôm nay, hay là áp dụng phương pháp pháp luật? Bọn họ cũng nói, người gây ra tai nạn tên Cảnh Hảo Hảo kia đã khai xong khẩu cung, bởi vì không phải điều khiển sau khi say rượu, có thể chỉ cần bồi thường tiền, cũng bảo cô suy nghĩ một chút, cụ thể muốn bồi thường bao nhiêu tiền, vậy thì bàn bạc với Cảnh tiểu thư.”
“Cô nói người gây tai nạn là ai?” Kiều Ôn Noãn còn chưa mở miệng nói chuyện, Thẩm Lương Niên ngồi ở một bên đột nhiên liền ngẩng đầu, hỏi một câu.
“Cảnh Hảo Hảo.”
“Hảo Hảo đụng cô?” Sắc mặt Thẩm Lương Niên, nháy mắt liền trở nên có chút khó coi, xoay qua, nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn hỏi.
Kiều Ôn Noãn gật gật đầu.
“Sao cô ấy có thể vô duyên vô cớ đụng vào cô?” Thẩm Lương Niên nhíu chặt mi tâm, ngữ khí lập tức trở nên có chút trầm thấp: “Có phải cô đi tìm Hảo Hảo không? Cô đã làm gì đó với Hảo Hảo, Hảo Hảo mới đụng vào cô?”
“Cái gì gọi là em đã làm gì cô ta? Lương Niên, hiện tại là em bị cô ta đụng phải, không phải cô ta bị em đụng phải.”
Thẩm Lương Niên lại hoàn toàn không có để ý đến Kiều Ôn Noãn, trực tiếp hỏi y tá vừa mới tới: “Là cục cảnh sát nào?”
“Là cục cảnh sát đường Học Viện.”
Tiếng nói của y tá vừa rơi xuống, Thẩm Lương Niên liền cầm áo khoác của mình lên, đi về phía cửa phòng bệnh.
“Lương Niên, anh đi làm cái gì?” Kiều Ôn Noãn nghĩ cũng không nghĩ liền ngồi dậy từ giường bệnh, nâng tay lên, nhổ kim tiêm trên cổ tay của mình, muốn đuổi theo.
“Kiều tiểu thư, cô không thể rời đi.” Y tá vội vàng tiến lên ngăn cản.
Kiều Ôn Noãn đẩy y tá ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, miệng còn nói: “Lương Niên, anh không thể đi, anh không thể đi tìm cô ta!”
Nhưng mà, Kiều Ôn Noãn vừa mới đi đến cạnh cửa, đột nhiên cả người liền ôm bụng, ngồi xổm xuống, miệng phát ra tiếng kêu thống khổ.
“Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư......” Y tá lo lắng tiến lên, còn chưa có vươn tay nâng Kiều Ôn Noãn dậy, liền nhìn thấy trên quần ngủ cô ta, có vết máu lớn chảy ra, trong chốc lát liền nhuộm quần áo thành màu máu.
Trên mặt Thẩm Lương Niên cũng không có hiện ra quá nhiều biểu tình, chỉ nhìn thoáng qua bình truyền dịch của cô, giọng nói có chút lãnh đạm mở miệng, nói: “Trước nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tuy rằng những lời này của anh, nói không chưa một chút an ủi và quan tâm nào, nhưng Kiều Ôn Noãn lại cảm thấy rất mỹ mãn.
Cô không ngừng gật gật đầu, liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường bệnh, gật đầu, nói: “Được, nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.”
Thẩm Lương Niên như là không có nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kích động, chỉ thản nhiên rũ mi mắt, ngồi ở trên sô pha bên cạnh, nhìn tạp chí đặt trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh.
Hai người không nói chuyện gì với nhau.
Kiều Ôn Noãn nằm ở trên giường bệnh, tuy rằng cảm giác đầu đau đớn lợi hại, nhưng cũng không có chút ý tứ muốn nghỉ ngơi.
Cô chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, cho dù anh không còn có liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng cô vẫn cảm thấy, ở chung như vậy, rất yên tĩnh mà an nhàn.
Qua khoảng nửa tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người gõ vang, sau đó có một y tá đi đến: “Kiều tiểu thư, cô đã tỉnh?”
Kiều Ôn Noãn gật gật đầu, y tá đi lên trước, hơi điều chỉnh tốc độ vô nước biển chậm đi một chút, tiếp tục mở miệng, nói: “Kiều tiểu thư, vừa rồi cục cảnh sát gọi điện thoại tới, hỏi tình huống của cô, còn nói, nếu cô đã tỉnh, hy vọng hỏi một câu cô chuẩn bị giải quyết riêng sự cố giao thông hôm nay, hay là áp dụng phương pháp pháp luật? Bọn họ cũng nói, người gây ra tai nạn tên Cảnh Hảo Hảo kia đã khai xong khẩu cung, bởi vì không phải điều khiển sau khi say rượu, có thể chỉ cần bồi thường tiền, cũng bảo cô suy nghĩ một chút, cụ thể muốn bồi thường bao nhiêu tiền, vậy thì bàn bạc với Cảnh tiểu thư.”
“Cô nói người gây tai nạn là ai?” Kiều Ôn Noãn còn chưa mở miệng nói chuyện, Thẩm Lương Niên ngồi ở một bên đột nhiên liền ngẩng đầu, hỏi một câu.
“Cảnh Hảo Hảo.”
“Hảo Hảo đụng cô?” Sắc mặt Thẩm Lương Niên, nháy mắt liền trở nên có chút khó coi, xoay qua, nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn hỏi.
Kiều Ôn Noãn gật gật đầu.
“Sao cô ấy có thể vô duyên vô cớ đụng vào cô?” Thẩm Lương Niên nhíu chặt mi tâm, ngữ khí lập tức trở nên có chút trầm thấp: “Có phải cô đi tìm Hảo Hảo không? Cô đã làm gì đó với Hảo Hảo, Hảo Hảo mới đụng vào cô?”
“Cái gì gọi là em đã làm gì cô ta? Lương Niên, hiện tại là em bị cô ta đụng phải, không phải cô ta bị em đụng phải.”
Thẩm Lương Niên lại hoàn toàn không có để ý đến Kiều Ôn Noãn, trực tiếp hỏi y tá vừa mới tới: “Là cục cảnh sát nào?”
“Là cục cảnh sát đường Học Viện.”
Tiếng nói của y tá vừa rơi xuống, Thẩm Lương Niên liền cầm áo khoác của mình lên, đi về phía cửa phòng bệnh.
“Lương Niên, anh đi làm cái gì?” Kiều Ôn Noãn nghĩ cũng không nghĩ liền ngồi dậy từ giường bệnh, nâng tay lên, nhổ kim tiêm trên cổ tay của mình, muốn đuổi theo.
“Kiều tiểu thư, cô không thể rời đi.” Y tá vội vàng tiến lên ngăn cản.
Kiều Ôn Noãn đẩy y tá ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, miệng còn nói: “Lương Niên, anh không thể đi, anh không thể đi tìm cô ta!”
Nhưng mà, Kiều Ôn Noãn vừa mới đi đến cạnh cửa, đột nhiên cả người liền ôm bụng, ngồi xổm xuống, miệng phát ra tiếng kêu thống khổ.
“Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư......” Y tá lo lắng tiến lên, còn chưa có vươn tay nâng Kiều Ôn Noãn dậy, liền nhìn thấy trên quần ngủ cô ta, có vết máu lớn chảy ra, trong chốc lát liền nhuộm quần áo thành màu máu.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ