Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chương 116: Bỏ qua[3]
Editor: May
Trở lại phòng hội sở, Kiều Ôn Noãn chủ động rót cho Thẩm Lương Niên một ly nước, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa nói: “Lương Niên, em biết Hảo Hảo không cáo mà biệt khiến cho anh rất lo lắng, cũng rất vướng bận, nhưng giống như chúng ta vừa mới nói vậy, công ty của anh không thể không quản.”
“Hơn nữa, anh cũng từng nói qua, công ty kia là tâm huyết của anh, còn nói lúc trước tiền anh xây công ty kia, đều là Cảnh Hảo Hảo trợ giúp đưa cho anh.”
“Hiện tại công ty xảy ra vấn đề, anh cứ không quan tâm như vậy, ôm tâm tình vò đã mẻ lại sứt, cũng không phải là một chuyện tốt. Chẳng lẽ, đáy lòng anh muốn cho tâm huyết của anh và Cảnh Hảo Hảo mất hết sao?”
“Anh luôn miệng nói anh yêu Cảnh Hảo Hảo, kết quả cô ấy một lòng vì tốt cho anh, cố gắng trợ giúp ủng hộ công ty anh, anh lại vứt bỏ không để ý như vậy, anh thật sự yêu cô ấy sao?”
Thẩm Lương Niên ngồi ở đối diện, thần thái im lặng nghe lời nói của Kiều Ôn Noãn, từ đầu đến cuối không có phát biểu một câu ý kiến.
Kiều Ôn Noãn nhìn Thẩm Lương Niên trong chốc lát, liền cầm lấy túi của mình, lấy từ bên trong ra một tấm chi phiếu, đẩy đến trước mặt Thẩm Lương Niên, nói: “Lương Niên, đây là toàn bộ tài sản tiền mặt em kiếm được ở vòng giải trí trong hai năm nay, tổng cộng có năm trăm ngàn, cũng đủ để anh trả khoản vay ngân hàng rồi.”
Kiều Ôn Noãn dừng một chút, tiếp tục nói: “Anh nhận lấy tiền này đi, đi trả khoản vay, trước chịu đựng qua thời kì rung chuyển này, sau đó một lòng đi làm sản phẩm mới của anh, phát ngôn sản phẩm mới em làm miễn phí giúp anh, đến lúc đó anh buôn bán lời tiền, trả lại em là được.”
Bạn tốt nhất của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn là Từ Dung, nhưng trong nhà Từ Dung là chính trị, có thế, coi như có tiền, cũng xác thực không lấy ra năm trăm ngàn vốn lưu động như vậy.
Mà Lương Thần, anh và Từ Dung từng hẹn anh ta ra tìm anh ta hỗ trợ, nhưng anh ta vẫn chưa cho hồi âm......
Ngay tại lúc Thẩm Lương Niên cảm thấy, lần này chính mình khẳng định không chịu đựng qua nổi, hơn nữa cũng muốn buông tha, Kiều Ôn Noãn lại cầm toàn bộ tài sản của mình đến giúp anh.
Thẩm Lương Niên nhìn tờ chi phiếu kia, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn nói: “Tiểu Noãn, vì sao em lại giúp tôi?”
“Bởi vì em yêu anh.” Kiều Ôn Noãn không dừng lại chút nào liền nói tiếp: “Em biết, anh đã từng nói chúng ta gặp dịp thì chơi, không nói chuyện tình cảm, nhưng đây cũng không đại biểu em sẽ không động tình cảm thật. Em thật sự yêu anh, cho nên mới cam tâm tình nguyện đợi ở bên cạnh anh không danh không phân hai năm, mặc kệ anh có tiền hay là không có tiền, em đều yêu anh, em biết anh yêu Cảnh Hảo Hảo, nhưng đây cũng không ngăn cản bước chân em giúp anh.”
Kiều Ôn Noãn ở hai năm trước, đã muốn đối mặt với người đàn ông này, nói mình yêu anh.
Nhưng, cô vẫn không dám nói, sợ ừa mở miệng, người đàn ông này sẽ cách chính mình càng ngày càng xa.
Nhưng hiện tại cũng là cơ hội tốt nhất của cô.
Lúc cô thật sự nói ra, cô mới phát hiện, hóa ra chính mình càng yêu người đàn ông này hơn trong tưởng tượng.
“Lương Niên, em không có ý tứ khác, anh yên tâm nhận lấy tiền này, em vẫn như trước sẽ không tạo thành bất kỳ quấy nhiễu nào với anh, em chỉ đơn thuần là muốn giúp anh, em thật sự không muốn nhìn anh khổ sở.”
Kiều Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng cúi đầu một chút, sau đó liền đứng lên, cầm lấy túi xách của mình, nói: “Lương Niên, em đi trước, suy nghĩ thật tốt một chút có nên tiếp nhận sự trợ giúp của em hay không, thời gian em với anh ở cùng một chỗ cũng không ngắn, anh cũng biết rốt cuộc em là người như thế nào mà.”
Kiều Ôn Noãn tạm dừng một lát, liền xoay người rời đi.
Trong toàn bộ phòng, chỉ còn lại một mình Thẩm Lương Niên, gió nhẹ điều hòa thổi tới từ chính giữa, thổi chi phiếu trên bàn, nhẹ nhàng nhấc lên.
......
Ban đêm, Cảnh Hảo Hảo tâm sự nặng nề nằm ở trên giường lớn phòng ngủ, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian, mãi cho đến khi mười hai giờ rưỡi, rốt cục cô nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe.
Cô biết, Lương Thần đã trở lại.
Trở lại phòng hội sở, Kiều Ôn Noãn chủ động rót cho Thẩm Lương Niên một ly nước, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa nói: “Lương Niên, em biết Hảo Hảo không cáo mà biệt khiến cho anh rất lo lắng, cũng rất vướng bận, nhưng giống như chúng ta vừa mới nói vậy, công ty của anh không thể không quản.”
“Hơn nữa, anh cũng từng nói qua, công ty kia là tâm huyết của anh, còn nói lúc trước tiền anh xây công ty kia, đều là Cảnh Hảo Hảo trợ giúp đưa cho anh.”
“Hiện tại công ty xảy ra vấn đề, anh cứ không quan tâm như vậy, ôm tâm tình vò đã mẻ lại sứt, cũng không phải là một chuyện tốt. Chẳng lẽ, đáy lòng anh muốn cho tâm huyết của anh và Cảnh Hảo Hảo mất hết sao?”
“Anh luôn miệng nói anh yêu Cảnh Hảo Hảo, kết quả cô ấy một lòng vì tốt cho anh, cố gắng trợ giúp ủng hộ công ty anh, anh lại vứt bỏ không để ý như vậy, anh thật sự yêu cô ấy sao?”
Thẩm Lương Niên ngồi ở đối diện, thần thái im lặng nghe lời nói của Kiều Ôn Noãn, từ đầu đến cuối không có phát biểu một câu ý kiến.
Kiều Ôn Noãn nhìn Thẩm Lương Niên trong chốc lát, liền cầm lấy túi của mình, lấy từ bên trong ra một tấm chi phiếu, đẩy đến trước mặt Thẩm Lương Niên, nói: “Lương Niên, đây là toàn bộ tài sản tiền mặt em kiếm được ở vòng giải trí trong hai năm nay, tổng cộng có năm trăm ngàn, cũng đủ để anh trả khoản vay ngân hàng rồi.”
Kiều Ôn Noãn dừng một chút, tiếp tục nói: “Anh nhận lấy tiền này đi, đi trả khoản vay, trước chịu đựng qua thời kì rung chuyển này, sau đó một lòng đi làm sản phẩm mới của anh, phát ngôn sản phẩm mới em làm miễn phí giúp anh, đến lúc đó anh buôn bán lời tiền, trả lại em là được.”
Bạn tốt nhất của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn là Từ Dung, nhưng trong nhà Từ Dung là chính trị, có thế, coi như có tiền, cũng xác thực không lấy ra năm trăm ngàn vốn lưu động như vậy.
Mà Lương Thần, anh và Từ Dung từng hẹn anh ta ra tìm anh ta hỗ trợ, nhưng anh ta vẫn chưa cho hồi âm......
Ngay tại lúc Thẩm Lương Niên cảm thấy, lần này chính mình khẳng định không chịu đựng qua nổi, hơn nữa cũng muốn buông tha, Kiều Ôn Noãn lại cầm toàn bộ tài sản của mình đến giúp anh.
Thẩm Lương Niên nhìn tờ chi phiếu kia, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn nói: “Tiểu Noãn, vì sao em lại giúp tôi?”
“Bởi vì em yêu anh.” Kiều Ôn Noãn không dừng lại chút nào liền nói tiếp: “Em biết, anh đã từng nói chúng ta gặp dịp thì chơi, không nói chuyện tình cảm, nhưng đây cũng không đại biểu em sẽ không động tình cảm thật. Em thật sự yêu anh, cho nên mới cam tâm tình nguyện đợi ở bên cạnh anh không danh không phân hai năm, mặc kệ anh có tiền hay là không có tiền, em đều yêu anh, em biết anh yêu Cảnh Hảo Hảo, nhưng đây cũng không ngăn cản bước chân em giúp anh.”
Kiều Ôn Noãn ở hai năm trước, đã muốn đối mặt với người đàn ông này, nói mình yêu anh.
Nhưng, cô vẫn không dám nói, sợ ừa mở miệng, người đàn ông này sẽ cách chính mình càng ngày càng xa.
Nhưng hiện tại cũng là cơ hội tốt nhất của cô.
Lúc cô thật sự nói ra, cô mới phát hiện, hóa ra chính mình càng yêu người đàn ông này hơn trong tưởng tượng.
“Lương Niên, em không có ý tứ khác, anh yên tâm nhận lấy tiền này, em vẫn như trước sẽ không tạo thành bất kỳ quấy nhiễu nào với anh, em chỉ đơn thuần là muốn giúp anh, em thật sự không muốn nhìn anh khổ sở.”
Kiều Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng cúi đầu một chút, sau đó liền đứng lên, cầm lấy túi xách của mình, nói: “Lương Niên, em đi trước, suy nghĩ thật tốt một chút có nên tiếp nhận sự trợ giúp của em hay không, thời gian em với anh ở cùng một chỗ cũng không ngắn, anh cũng biết rốt cuộc em là người như thế nào mà.”
Kiều Ôn Noãn tạm dừng một lát, liền xoay người rời đi.
Trong toàn bộ phòng, chỉ còn lại một mình Thẩm Lương Niên, gió nhẹ điều hòa thổi tới từ chính giữa, thổi chi phiếu trên bàn, nhẹ nhàng nhấc lên.
......
Ban đêm, Cảnh Hảo Hảo tâm sự nặng nề nằm ở trên giường lớn phòng ngủ, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian, mãi cho đến khi mười hai giờ rưỡi, rốt cục cô nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe.
Cô biết, Lương Thần đã trở lại.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ