Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 143: Cùng cố gắng vì muốn ở chung một chỗ!
Đầu Nhan Như Y ‘ong, ong’, mặc dù Hoắc Doãn Văn từng nói cho cô biết bởi vì giao thiệp xã giao, nhưng tuyệt đối anh không thể đẩy một cô gái chưa đến 18 tuổi đi làm những chuyện như vậy!
"Không thể nào, đây tuyệt đối là vu cáo!" Cô rất kiên định trả lời Cao Hải, không muốn anh tiếp tục giọng điệu khinh miệt với Hoắc Doãn Văn!
"Sao lại không thể nào? Anh ta là người chẳng tốt lành gì, kiểu như hắn, hay giao thiệp với quan chức cấp cao, thường dùng thủ đoạn chính là sắc đẹp cùng tiền bạc." Cao Hải tiếp tục xì mũi coi thường.
Nhan Như Y trong lòng tự nhiên cũng hiểu, nhưng giống như anh, thương nhân, có ai là sạch sẽ? Này không thể là lỗi của anh, mà phần lớn là do hoàn cảnh. Nhưng nói, bức bách cô gái còn vị thành niên, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Hoắc Doãn Văn tuyệt đối không phải là người tàn nhẫn như vậy."Chuyện còn chưa biết rõ, anh tốt nhất đừng nói những lời vô trách nhiệm!"
"Cũng biết em không thích nghe. Thôi đi, Hoắc Doãn Văn thật đúng là *** có năng lực, chia tay, còn có thể để cho em đối với anh ta nhớ mãi không quên đấy!"
"Vậy tình huống anh ấy bây giờ như thế nào?" Cao Hải bây giờ làm trong cơ quan chính phủ, phải có tin tức!
"Nghe nói, quan chức cao cấp hay cùng anh ta giao dịch, lãnh đạo họ Ngụy bị song * quy rồi, sau đó có người tố cáo chuyện này, hơn nữa, chính cô gái còn vị thành niên cũng tố cáo Hoắc Doãn Văn ép buộc cô hầu hạ vị quan chức kia. Không cần đoán cũng có thể biết, vách núi để dựa còn bị chỉnh, anh làm sao sống yên lành!" Cao Hải sau khi nói xong, lại thở dài một tiếng.
Sau khi để điện thoại xuống, chân mày Nhan Như Y liền nhíu chặt lại.
Họ Ngụy, cô dĩ nhiên biết người này là ai, chính là Ngụy cục trưởng! Nếu như dính đến một cô gái này đấy làm cho huyên náo, chuyện nhất định không lớn, nhưng là thiếu nữ vị thành niên, nếu phiền toái!
Nhan Như Y xin nghỉ, chạy đi tìm Hoắc Doãn Văn. Vào thời điểm cô tìm được anh, anh không đến công ty mà đang ở trong căn hộ nhỏ của hai mẹ con!
Trên người anh vẫn là bộ y phục ngày hôm qua, nút ở cổ áo bị mở ra, cà vạt không biết chạy đi nơi nào, trên quần cũng có chút nhăn nhúm, tóc tai xốc xếch, trên gương mặt, và hai bên cằm lởm chởm đầy râu. Ánh mắt phiếm đỏ bừng những tia máu!
Mặc dù có chút dơ bẩn, nhưng cũng lộ ra một loại khí chất cuồng ngạo, làm cho anh càng nhìn càng đẹp trai. Dù lúc này, trên người anh, của không còn, quần áo lại nhếch nhác!
Nhan Như Y thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Doãn Văn duỗi dài cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng."Em còn cố ý chạy tới, đừng lo lắng, nếu như chút chuyện tình này khiến anh gặp khó khăn, anh cũng không thể lăn lộn trong giới chính – thương này lâu như vậy!"
"Cô gái kia thật sự là vị thành niên sao?" Cô còn là vì cô bé kia lo lắng, vừa nghĩ tới một cô bé bị cái loại đàn ông lưu manh đó chà đạp, trong lòng thật không rõ tư vị ra sao!
Anh không nói!
Đây là một loại cam chịu!
Nghe thế chính là kết quả, trong lòng cô đối với anh rất tức giận."Làm sao anh có thể làm như vậy? Tại sao có thể khiến một bé gái làm những loại chuyện này?" Nàng vừa khóc vừa tàn khốc chất vấn anh.
Thế nhưng anh lại kiên định nhìn cô."Anh không có cảm giác mình làm sai chuyện gì, anh chưa từng bức bách họ làm cái gì, cho dù không đủ mười tám tuổi, họ cũng là tự nguyện!"
"Nhưng anh chính là vi phạm luật pháp!"
"Không nên cùng anh nói về luật pháp ——" Anh rất không vui, đối mặt với cô!
Nhan Như Y tức giận buông thõng bả vai, quay mặt đi không nhìn tới anh. Nếu như theo tính cách của cô, cô nên xoay người rời đi, cũng có thể nói đối với hành vi sai trái của bất cứ người nào, cô đều sẽ xoay người rời đi. Nhưng là đối mặt với anh, cô không cách nào dời chân!
Dù sao, anh hiện tại đang gặp chuyện khó xử ——
Dù sao, người khác đáng thương cũng là chuyện của người khác, anh mới là chính là người cô vô cùng yêu.
Giờ khắc này, Nhan Như Y mới biết chính mình cũng thật là đủ hèn hạ!
******************** ********************
Hai người giằng co một hồi lâu, Nhan Như Y cảm giác ngực của anh dán lên lưng cô, nóng bỏng, hai tay anh ôm chặt cô vào lòng.
"Đừng nóng giận, được không? Chúng ta đã lâu không gặp, không cần bởi chuyện tình người khác ảnh hưởng quan hệ của chúng ta!" Anh mềm lời cầu xin, nỉ non bên bên tai cô!
Cô quay người lại, nhìn anh."Anh còn nói là chuyện của người khác? Rõ ràng là chuyện của anh, chuyện lớn chuyện nhỏ ——"
"Yên tâm, tình huống của anh không quá bức bách, anh sẽ giải quyết!"
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy sao anh còn chưa có giải quyết, chẳng phải anh có vài người quen trong ngành công an sao? Hơn nữa nghe nói vì chuyện này, Ngụy cục trưởng còn bị song quy rồi !"
Anh sờ sờ đầu của cô, trấn an nói."Em thật không cần phải sầu lo, anh nói không có việc chính là không có việc, tất cả đều là tạm thời!"
Sự thật chứng minh, Hoắc Doãn Văn vẫn rất có năng lực, không lâu chuyện liền giải quyết, cô gái hủy bỏ tố cáo, mà cứng rắn đẩy cục trưởng Ngụy vì tham ô mà bị bắt, nhưng mà anh cũng không tiếp tục “cắn” nhiều người khác. Nguyên nhân bên trong, Nhan Như Y đại khái có thể đoán được chút ít. Người ra mặt nhất định lợi hại hơn, nếu như anh làm lớn mọi chuyện, cũng không thể mang lợi ích gì cho anh, thậm chí, cuối cùng kết quả của anh chỉ có thảm hại hơn, không bằng tất cả để mọi chuyện lắng xuống!
Cho nên chớp mắt, sau chuyện này liền đã qua một khoảng thời gian!
Một ngày này, Hoắc Doãn Văn rất vui vẻ, sau đó hẹn cô đến Đế Hào, không có bất ngờ, bọn họ vừa thấy mặt đã dây dưa một nơi.
Yêu nhau chẳng phải để chia sẻ những chuyện như vậy, thay vì ăn nhậu vui vẻ, không có gì gắn bó bằng những khoảng khắc yêu đương nhau!
Mồ hôi đầm đìa sau hoan ái, Nhan Như Y ghé đầu nằm trên lồng ngực của anh."Cô gái kia cuối cùng thế nào hủy đơn tố cáo?"
Hoắc Doãn Văn điều chỉnh một tư thế, tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc."Trừ tiền, còn có cái gì!"
Nhan Như Y cũng cảm thấy mình hỏi một câu rất nhảm.
Thật ra theo lương tâm của mình, nghe được dùng tiền xóa bỏ mọi tội tình, cô thầm oán giận, nhưng anh không có chuyện gì, cô lại cũng rất vui mừng!
Nhan Như Y không khỏi âm thầm cảm thán, cô yêu một người, tinh thần trọng nghĩa tối thiểu liền biến mất hầu như không còn rồi!
Mặc dù không trông mong tháng Tư, nhưng tháng Tư vẫn đến!
Nhan Như Y đối với chuyện sẽ đối mặt, không hề đề cập tới, mà anh cũng không nói gì!
Cô làm bộ không có bất kỳ áp lực khi ở chung cùng anh, mà anh cũng vậy!
Có lẽ, anh cũng là đang làm bộ đi!
Nhan Như Y nhìn nhật ký trên điện thoại di động, khổ sở cười một tiếng!
Mới vừa tắm xong ra ngoài, Hoắc Doãn Văn thấy được nét mặt của cô như vậy, đi tới, cầm lấy điện thoại di động của cô ——
"Hôn sự dời lại một thời gian!" Anh nói.
Cô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không tin nhìn anh."Anh nói cái gì?"
"Đám cưới đã dời lại!" Anh nhắc lại, lần này nở nụ cười, ấn một nụ hôn lên mặt cô."Hơn nữa. . . . . . Anh rất có thể giải trừ hôn ước!" anh lại nói!
Nhan Như Y càng ngày càng không tin, cô nhìn anh, nhưng không thể ức chế nổi nụ cười trên môi."Anh không phải muốn gạt em chứ, anh kết hôn không kết hôn, em đều là yêu. . . . . . Anh không cần nói dối để an ủi em!"
"Sao lại lừa gạt em? Làm sao em luôn rất hoài nghi lời nói của anh?"
"Không phải, không phải." Cô dùng sức lắc đầu, cô không phải là không tin tưởng lời anh, mà là không tin
đây là thật ."Vậy anh không cần Hằng Viễn sao? Nếu như anh thật giải trừ hôn ước, Hằng Viễn cũng sẽ không thuộc về anh, không phải sao?"
Doãn Văn nắm chặt hai tay của cô, mới phát hiện tay của cô rất lạnh lẽo, anh chà xát hai tay cô, muốn cho tay của cô ấm lên."Hằng Viễn anh đương nhiên sẽ không buông tay. Nếu như không có sự xuất hiện của em, anh nhất định sẽ làm từng bước, cưới hỏi đối với anh chỉ là hỗ trợ sự nghiệp, thuận lợi tìm lại được đồ vốn nên thuộc về anh ——" Giọng nói của anh ngày càng chùng thấp, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình cùng thành khẩn nhìn cô."Nhưng bây giờ bất đồng, anh gặp được em. Nếu như đổi một chút gia sản ít thiết yếu mà mất đi em, là trả một giá quá lớn, anh không muốn! Hơn nữa đoạt lại Hằng Viễn, cũng không phải là chỉ có một phương cách, anh còn có biện pháp khác ——"
"Vậy ý của anh là ——"
"Vốn là, mẹ để lại cho anh 20% cổ phần Hằng Viễn, trong tay cha anh có 38%, còn dư lại chia ra cho nhiều cổ đông khác. Năm ngoái anh mượn danh nghĩa bạn bè, chia ra hai công ty khác nhau, đã thu lại từ thị trường chứng khoán 5% cổ phần, lại từ cổ đông khác mua được thêm 8% cổ phần, nói cách khác anh hiện tại có 33% cổ phần ——"
*****************************************
33%, 38%."Đó không phải là chỉ còn kém 5%? 5% đấy?" Nghe 5% không phải rất nhiều, nhưng theo giá hiện tại của Hằng Viễn, 5% có giá tới tám - chín tỷ! Căn bản rất khó có thể lấy được!
Anh vuốt ve mái tóc mềm như tơ của nàng, tin chắc trấn an cô: "Nếu như cổ phần rất dễ dàng đạt được, vậy người có của đầy đường rồi! Có một ít chuyện làm nhất định khó khăn, nhưng cũng không thể bởi vì khó khăn, không đi làm —— thay vì chờ ông ấy đem Hằng Viễn truyền lại cho anh, không bằng tự anh đi tranh thủ ——"
Nhan Như Y rất cảm động, lệ nóng doanh tròng."Hoắc Doãn Văn, em đáng giá như vậy sao, anh làm tất cả vì em?"
"Đáng giá ——"Anh rất kiên định nói."Anh muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho em, anh không muốn em cứ kháng cự mỗi khi anh muốn tặng quà cho, vô luận là biệt thự, xe, còn là tiền gửi ngân hàng. . . . . . Thời điểm em cự tuyệt, tâm tình của anh cũng khổ sở. Anh muốn cho em cuộc sống thoải mái, anh không muốn em chịu khổ, bởi vì ai cũng chỉ có một lần sống, em là người anh thích nhất, anh muốn trao tất cả những thứ anh có cho em, anh sợ. . . . . . Bỏ lỡ cả đời này, về sau liền sẽ không tìm được em. . . . . ."
Cô nghẹn ngào không ngừng được, cả khuôn mặt đều ươn ướt."Em cũng yêu anh. Nhưng, cái người này sao lại làm như vậy, sao lại đối với cha như là kẻ địch!" Đó cũng không phải cô không hiểu. Anh tịch mịch, thật ra rất cần người thân quan tâm, cha anh đối với anh mà nói, trên cái thế giới này, là người thân nhất đi!
Anh tự trào cười, bàng quang lắc đầu một cái."Thương trường như chiến trường, không có nói đến thân tình, có chỉ có ích lợi. Ông ta làm sao có thể coi anh như con ông ta, ông ta chỉ đúng là coi anh như con cờ mà thôi. Ông ta hiện tại còn em anh như con, chẳng qua là vì mớ cổ phiếu trong tay anh, là bởi vì anh vẫn có thể giúp người của ông ta. Nếu như mà, anh không có gì cả, ông ta có thể coi anh là con trai sao?" Nói không chừng, ông ta đã sớm đem anh ném tới thâm sơn cùng cốc, mặc kệ tự sanh tự diệt đi!
"Em có thể làm cái gì nào? Có thể giúp được anh!" Một người đàn ông có thể vì cưới cô mà cố gắng, cô cũng muốn cố gắng!
"Bây giờ còn chưa dùng tới em!" Anh cắn nhẹ mũi cô một! Bây giờ chuyện rất phức tạp, anh cũng không muốn cho cô tham dự vào!
Cô có hơi thất vọng."Em đây vô dụng sao? Vậy anh không cần phiên dịch sao?"
Anh nhún vai một cái."Hiện tại công ty không phải do anh xử lý, là do người khác, người kia không cần dùng phiên dịch. Chỉ là, trùng hợp thời điểm này, anh cũng vậy. Khi nào cần em, anh sẽ gọi cho em!"
"Dạ!" Cô dùng sức gật đầu!
Ánh mắt của anh chuyển thành trịnh trọng."Cho nên ngàn vạn đừng nói sẽ rời anh mà đi nữa. Trước đây, anh không biết công ty có thể phát triển như thế nào, anh cũng không biết có thể ở vị trí đó trong thời gian bao lâu, thu tóm được số cổ phần anh mong muốn. Cho nên anh không có cách nào cho em lời cam kết, anh chỉ có thể thỉnh cầu em chờ anh một thời gian! Nhưng hiện tại không giống nhau, chỉ cần ta gom đủ 6% cổ phần còn lại, anh liền có thể vượt qua quyền của cha anh. Đến lúc đó, chỉ cần hội đồng ủng hộ anh, anh nhất định có thể thay thế được vị trí của cha ——" .
Nhìn anh hùng tâm bừng bừng, cô thật sự thay anh vui vẻ!
"Vào tháng Sáu, vào cuộc họp triệu tập hội đồng quản trị, đến lúc đó sẽ lựa chọn lại lần nữa vị trí Đổng Sự Trưởng này, cho nên trong lúc này, anh phải lấy cho được từ 6% cổ phần trở lên, thậm chí anh còn muốn thu gom cho được 50% cổ phần, vượt qua nửa số cổ phần, trực tiếp ngồi lên ghế Đổng Sự Trưởng. Trong lúc này, anh cũng phải đề phòng cha anh thu gom cổ phần ——" Anh lại hôn lên đôi môi mọng của cô một cái."Cho nên trong khoảng thời gian này, em phải chịu uất ức, anh không thể đánh rắn động cỏ ——"
"Dạ, em hiểu!" Vì thành công của anh, cô uất ức một chút không thành vấn đề "Nhưng em cái gì cũng không thể giúp anh, em rất đau lòng ——"
Thật ra, cô cảm thấy mình có thể giúp anh làm chút gì, thế nhưng chuyện cô làm được rất ít, còn lại toàn vấn đề nặng nề, ngoài tầm tay cô. Cô lại còn sợ lúc này chưa phải ra lúc công khai mối quan hệ này, nếu không, khó tránh khỏi bị người nhìn ra sơ hở! Nhưng. . . . . . Mình bây giờ cái gì cũng không thể làm, cô rất đau lòng.
"Ha ha ——" Anh nở nụ cười, hơn nữa cười rất lớn tiếng, anh chưa bao giờ có ngày nào cười vui vẻ như vậy."Nếu như em thật muốn làm chút gì? Vậy em giúp anh dùng tiền này đi, như vậy anh sẽ rất vui vẻ đấy!" Nói xong, anh vào phòng ngủ lấy ra một tờ chi phiếu."Hi vọng em sớm giúp anh chuyện này!"
Lần này Nhan Như Y nhìn chi phiếu, nở nụ cười, hớn hở tiếp nhận."Em sẽ đi rút tiền, hi vọng nơi này tiền đủ nhiều, để thỏa mãn hư vinh mua sắm của một cô gái có người yêu là đại gia đi!"
Tình huống bây giờ cùng trước kia bất đồng, hiện tại cô có thể coi anh chính thức là bạn trai của cô, cho nên sự chăm sóc của anh là chuyện phải làm, đồng thời, như vậy cũng sẽ để cho anh càng thêm an lòng đi!
Anh sờ sờ lỗ mũi, còn khích lệ cô."Đúng vậy, em nhất định phải cố gắng tiêu tiền dùm anh!"
"Ha ha ——" Cô cầm chi phiếu cười một tiếng. Đoán chừng anh cũng hiểu cô căn bản cũng không có nhu cầu nào thật sự tốn tiền!
"Không thể nào, đây tuyệt đối là vu cáo!" Cô rất kiên định trả lời Cao Hải, không muốn anh tiếp tục giọng điệu khinh miệt với Hoắc Doãn Văn!
"Sao lại không thể nào? Anh ta là người chẳng tốt lành gì, kiểu như hắn, hay giao thiệp với quan chức cấp cao, thường dùng thủ đoạn chính là sắc đẹp cùng tiền bạc." Cao Hải tiếp tục xì mũi coi thường.
Nhan Như Y trong lòng tự nhiên cũng hiểu, nhưng giống như anh, thương nhân, có ai là sạch sẽ? Này không thể là lỗi của anh, mà phần lớn là do hoàn cảnh. Nhưng nói, bức bách cô gái còn vị thành niên, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Hoắc Doãn Văn tuyệt đối không phải là người tàn nhẫn như vậy."Chuyện còn chưa biết rõ, anh tốt nhất đừng nói những lời vô trách nhiệm!"
"Cũng biết em không thích nghe. Thôi đi, Hoắc Doãn Văn thật đúng là *** có năng lực, chia tay, còn có thể để cho em đối với anh ta nhớ mãi không quên đấy!"
"Vậy tình huống anh ấy bây giờ như thế nào?" Cao Hải bây giờ làm trong cơ quan chính phủ, phải có tin tức!
"Nghe nói, quan chức cao cấp hay cùng anh ta giao dịch, lãnh đạo họ Ngụy bị song * quy rồi, sau đó có người tố cáo chuyện này, hơn nữa, chính cô gái còn vị thành niên cũng tố cáo Hoắc Doãn Văn ép buộc cô hầu hạ vị quan chức kia. Không cần đoán cũng có thể biết, vách núi để dựa còn bị chỉnh, anh làm sao sống yên lành!" Cao Hải sau khi nói xong, lại thở dài một tiếng.
Sau khi để điện thoại xuống, chân mày Nhan Như Y liền nhíu chặt lại.
Họ Ngụy, cô dĩ nhiên biết người này là ai, chính là Ngụy cục trưởng! Nếu như dính đến một cô gái này đấy làm cho huyên náo, chuyện nhất định không lớn, nhưng là thiếu nữ vị thành niên, nếu phiền toái!
Nhan Như Y xin nghỉ, chạy đi tìm Hoắc Doãn Văn. Vào thời điểm cô tìm được anh, anh không đến công ty mà đang ở trong căn hộ nhỏ của hai mẹ con!
Trên người anh vẫn là bộ y phục ngày hôm qua, nút ở cổ áo bị mở ra, cà vạt không biết chạy đi nơi nào, trên quần cũng có chút nhăn nhúm, tóc tai xốc xếch, trên gương mặt, và hai bên cằm lởm chởm đầy râu. Ánh mắt phiếm đỏ bừng những tia máu!
Mặc dù có chút dơ bẩn, nhưng cũng lộ ra một loại khí chất cuồng ngạo, làm cho anh càng nhìn càng đẹp trai. Dù lúc này, trên người anh, của không còn, quần áo lại nhếch nhác!
Nhan Như Y thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Doãn Văn duỗi dài cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng."Em còn cố ý chạy tới, đừng lo lắng, nếu như chút chuyện tình này khiến anh gặp khó khăn, anh cũng không thể lăn lộn trong giới chính – thương này lâu như vậy!"
"Cô gái kia thật sự là vị thành niên sao?" Cô còn là vì cô bé kia lo lắng, vừa nghĩ tới một cô bé bị cái loại đàn ông lưu manh đó chà đạp, trong lòng thật không rõ tư vị ra sao!
Anh không nói!
Đây là một loại cam chịu!
Nghe thế chính là kết quả, trong lòng cô đối với anh rất tức giận."Làm sao anh có thể làm như vậy? Tại sao có thể khiến một bé gái làm những loại chuyện này?" Nàng vừa khóc vừa tàn khốc chất vấn anh.
Thế nhưng anh lại kiên định nhìn cô."Anh không có cảm giác mình làm sai chuyện gì, anh chưa từng bức bách họ làm cái gì, cho dù không đủ mười tám tuổi, họ cũng là tự nguyện!"
"Nhưng anh chính là vi phạm luật pháp!"
"Không nên cùng anh nói về luật pháp ——" Anh rất không vui, đối mặt với cô!
Nhan Như Y tức giận buông thõng bả vai, quay mặt đi không nhìn tới anh. Nếu như theo tính cách của cô, cô nên xoay người rời đi, cũng có thể nói đối với hành vi sai trái của bất cứ người nào, cô đều sẽ xoay người rời đi. Nhưng là đối mặt với anh, cô không cách nào dời chân!
Dù sao, anh hiện tại đang gặp chuyện khó xử ——
Dù sao, người khác đáng thương cũng là chuyện của người khác, anh mới là chính là người cô vô cùng yêu.
Giờ khắc này, Nhan Như Y mới biết chính mình cũng thật là đủ hèn hạ!
******************** ********************
Hai người giằng co một hồi lâu, Nhan Như Y cảm giác ngực của anh dán lên lưng cô, nóng bỏng, hai tay anh ôm chặt cô vào lòng.
"Đừng nóng giận, được không? Chúng ta đã lâu không gặp, không cần bởi chuyện tình người khác ảnh hưởng quan hệ của chúng ta!" Anh mềm lời cầu xin, nỉ non bên bên tai cô!
Cô quay người lại, nhìn anh."Anh còn nói là chuyện của người khác? Rõ ràng là chuyện của anh, chuyện lớn chuyện nhỏ ——"
"Yên tâm, tình huống của anh không quá bức bách, anh sẽ giải quyết!"
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy sao anh còn chưa có giải quyết, chẳng phải anh có vài người quen trong ngành công an sao? Hơn nữa nghe nói vì chuyện này, Ngụy cục trưởng còn bị song quy rồi !"
Anh sờ sờ đầu của cô, trấn an nói."Em thật không cần phải sầu lo, anh nói không có việc chính là không có việc, tất cả đều là tạm thời!"
Sự thật chứng minh, Hoắc Doãn Văn vẫn rất có năng lực, không lâu chuyện liền giải quyết, cô gái hủy bỏ tố cáo, mà cứng rắn đẩy cục trưởng Ngụy vì tham ô mà bị bắt, nhưng mà anh cũng không tiếp tục “cắn” nhiều người khác. Nguyên nhân bên trong, Nhan Như Y đại khái có thể đoán được chút ít. Người ra mặt nhất định lợi hại hơn, nếu như anh làm lớn mọi chuyện, cũng không thể mang lợi ích gì cho anh, thậm chí, cuối cùng kết quả của anh chỉ có thảm hại hơn, không bằng tất cả để mọi chuyện lắng xuống!
Cho nên chớp mắt, sau chuyện này liền đã qua một khoảng thời gian!
Một ngày này, Hoắc Doãn Văn rất vui vẻ, sau đó hẹn cô đến Đế Hào, không có bất ngờ, bọn họ vừa thấy mặt đã dây dưa một nơi.
Yêu nhau chẳng phải để chia sẻ những chuyện như vậy, thay vì ăn nhậu vui vẻ, không có gì gắn bó bằng những khoảng khắc yêu đương nhau!
Mồ hôi đầm đìa sau hoan ái, Nhan Như Y ghé đầu nằm trên lồng ngực của anh."Cô gái kia cuối cùng thế nào hủy đơn tố cáo?"
Hoắc Doãn Văn điều chỉnh một tư thế, tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc."Trừ tiền, còn có cái gì!"
Nhan Như Y cũng cảm thấy mình hỏi một câu rất nhảm.
Thật ra theo lương tâm của mình, nghe được dùng tiền xóa bỏ mọi tội tình, cô thầm oán giận, nhưng anh không có chuyện gì, cô lại cũng rất vui mừng!
Nhan Như Y không khỏi âm thầm cảm thán, cô yêu một người, tinh thần trọng nghĩa tối thiểu liền biến mất hầu như không còn rồi!
Mặc dù không trông mong tháng Tư, nhưng tháng Tư vẫn đến!
Nhan Như Y đối với chuyện sẽ đối mặt, không hề đề cập tới, mà anh cũng không nói gì!
Cô làm bộ không có bất kỳ áp lực khi ở chung cùng anh, mà anh cũng vậy!
Có lẽ, anh cũng là đang làm bộ đi!
Nhan Như Y nhìn nhật ký trên điện thoại di động, khổ sở cười một tiếng!
Mới vừa tắm xong ra ngoài, Hoắc Doãn Văn thấy được nét mặt của cô như vậy, đi tới, cầm lấy điện thoại di động của cô ——
"Hôn sự dời lại một thời gian!" Anh nói.
Cô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không tin nhìn anh."Anh nói cái gì?"
"Đám cưới đã dời lại!" Anh nhắc lại, lần này nở nụ cười, ấn một nụ hôn lên mặt cô."Hơn nữa. . . . . . Anh rất có thể giải trừ hôn ước!" anh lại nói!
Nhan Như Y càng ngày càng không tin, cô nhìn anh, nhưng không thể ức chế nổi nụ cười trên môi."Anh không phải muốn gạt em chứ, anh kết hôn không kết hôn, em đều là yêu. . . . . . Anh không cần nói dối để an ủi em!"
"Sao lại lừa gạt em? Làm sao em luôn rất hoài nghi lời nói của anh?"
"Không phải, không phải." Cô dùng sức lắc đầu, cô không phải là không tin tưởng lời anh, mà là không tin
đây là thật ."Vậy anh không cần Hằng Viễn sao? Nếu như anh thật giải trừ hôn ước, Hằng Viễn cũng sẽ không thuộc về anh, không phải sao?"
Doãn Văn nắm chặt hai tay của cô, mới phát hiện tay của cô rất lạnh lẽo, anh chà xát hai tay cô, muốn cho tay của cô ấm lên."Hằng Viễn anh đương nhiên sẽ không buông tay. Nếu như không có sự xuất hiện của em, anh nhất định sẽ làm từng bước, cưới hỏi đối với anh chỉ là hỗ trợ sự nghiệp, thuận lợi tìm lại được đồ vốn nên thuộc về anh ——" Giọng nói của anh ngày càng chùng thấp, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình cùng thành khẩn nhìn cô."Nhưng bây giờ bất đồng, anh gặp được em. Nếu như đổi một chút gia sản ít thiết yếu mà mất đi em, là trả một giá quá lớn, anh không muốn! Hơn nữa đoạt lại Hằng Viễn, cũng không phải là chỉ có một phương cách, anh còn có biện pháp khác ——"
"Vậy ý của anh là ——"
"Vốn là, mẹ để lại cho anh 20% cổ phần Hằng Viễn, trong tay cha anh có 38%, còn dư lại chia ra cho nhiều cổ đông khác. Năm ngoái anh mượn danh nghĩa bạn bè, chia ra hai công ty khác nhau, đã thu lại từ thị trường chứng khoán 5% cổ phần, lại từ cổ đông khác mua được thêm 8% cổ phần, nói cách khác anh hiện tại có 33% cổ phần ——"
*****************************************
33%, 38%."Đó không phải là chỉ còn kém 5%? 5% đấy?" Nghe 5% không phải rất nhiều, nhưng theo giá hiện tại của Hằng Viễn, 5% có giá tới tám - chín tỷ! Căn bản rất khó có thể lấy được!
Anh vuốt ve mái tóc mềm như tơ của nàng, tin chắc trấn an cô: "Nếu như cổ phần rất dễ dàng đạt được, vậy người có của đầy đường rồi! Có một ít chuyện làm nhất định khó khăn, nhưng cũng không thể bởi vì khó khăn, không đi làm —— thay vì chờ ông ấy đem Hằng Viễn truyền lại cho anh, không bằng tự anh đi tranh thủ ——"
Nhan Như Y rất cảm động, lệ nóng doanh tròng."Hoắc Doãn Văn, em đáng giá như vậy sao, anh làm tất cả vì em?"
"Đáng giá ——"Anh rất kiên định nói."Anh muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho em, anh không muốn em cứ kháng cự mỗi khi anh muốn tặng quà cho, vô luận là biệt thự, xe, còn là tiền gửi ngân hàng. . . . . . Thời điểm em cự tuyệt, tâm tình của anh cũng khổ sở. Anh muốn cho em cuộc sống thoải mái, anh không muốn em chịu khổ, bởi vì ai cũng chỉ có một lần sống, em là người anh thích nhất, anh muốn trao tất cả những thứ anh có cho em, anh sợ. . . . . . Bỏ lỡ cả đời này, về sau liền sẽ không tìm được em. . . . . ."
Cô nghẹn ngào không ngừng được, cả khuôn mặt đều ươn ướt."Em cũng yêu anh. Nhưng, cái người này sao lại làm như vậy, sao lại đối với cha như là kẻ địch!" Đó cũng không phải cô không hiểu. Anh tịch mịch, thật ra rất cần người thân quan tâm, cha anh đối với anh mà nói, trên cái thế giới này, là người thân nhất đi!
Anh tự trào cười, bàng quang lắc đầu một cái."Thương trường như chiến trường, không có nói đến thân tình, có chỉ có ích lợi. Ông ta làm sao có thể coi anh như con ông ta, ông ta chỉ đúng là coi anh như con cờ mà thôi. Ông ta hiện tại còn em anh như con, chẳng qua là vì mớ cổ phiếu trong tay anh, là bởi vì anh vẫn có thể giúp người của ông ta. Nếu như mà, anh không có gì cả, ông ta có thể coi anh là con trai sao?" Nói không chừng, ông ta đã sớm đem anh ném tới thâm sơn cùng cốc, mặc kệ tự sanh tự diệt đi!
"Em có thể làm cái gì nào? Có thể giúp được anh!" Một người đàn ông có thể vì cưới cô mà cố gắng, cô cũng muốn cố gắng!
"Bây giờ còn chưa dùng tới em!" Anh cắn nhẹ mũi cô một! Bây giờ chuyện rất phức tạp, anh cũng không muốn cho cô tham dự vào!
Cô có hơi thất vọng."Em đây vô dụng sao? Vậy anh không cần phiên dịch sao?"
Anh nhún vai một cái."Hiện tại công ty không phải do anh xử lý, là do người khác, người kia không cần dùng phiên dịch. Chỉ là, trùng hợp thời điểm này, anh cũng vậy. Khi nào cần em, anh sẽ gọi cho em!"
"Dạ!" Cô dùng sức gật đầu!
Ánh mắt của anh chuyển thành trịnh trọng."Cho nên ngàn vạn đừng nói sẽ rời anh mà đi nữa. Trước đây, anh không biết công ty có thể phát triển như thế nào, anh cũng không biết có thể ở vị trí đó trong thời gian bao lâu, thu tóm được số cổ phần anh mong muốn. Cho nên anh không có cách nào cho em lời cam kết, anh chỉ có thể thỉnh cầu em chờ anh một thời gian! Nhưng hiện tại không giống nhau, chỉ cần ta gom đủ 6% cổ phần còn lại, anh liền có thể vượt qua quyền của cha anh. Đến lúc đó, chỉ cần hội đồng ủng hộ anh, anh nhất định có thể thay thế được vị trí của cha ——" .
Nhìn anh hùng tâm bừng bừng, cô thật sự thay anh vui vẻ!
"Vào tháng Sáu, vào cuộc họp triệu tập hội đồng quản trị, đến lúc đó sẽ lựa chọn lại lần nữa vị trí Đổng Sự Trưởng này, cho nên trong lúc này, anh phải lấy cho được từ 6% cổ phần trở lên, thậm chí anh còn muốn thu gom cho được 50% cổ phần, vượt qua nửa số cổ phần, trực tiếp ngồi lên ghế Đổng Sự Trưởng. Trong lúc này, anh cũng phải đề phòng cha anh thu gom cổ phần ——" Anh lại hôn lên đôi môi mọng của cô một cái."Cho nên trong khoảng thời gian này, em phải chịu uất ức, anh không thể đánh rắn động cỏ ——"
"Dạ, em hiểu!" Vì thành công của anh, cô uất ức một chút không thành vấn đề "Nhưng em cái gì cũng không thể giúp anh, em rất đau lòng ——"
Thật ra, cô cảm thấy mình có thể giúp anh làm chút gì, thế nhưng chuyện cô làm được rất ít, còn lại toàn vấn đề nặng nề, ngoài tầm tay cô. Cô lại còn sợ lúc này chưa phải ra lúc công khai mối quan hệ này, nếu không, khó tránh khỏi bị người nhìn ra sơ hở! Nhưng. . . . . . Mình bây giờ cái gì cũng không thể làm, cô rất đau lòng.
"Ha ha ——" Anh nở nụ cười, hơn nữa cười rất lớn tiếng, anh chưa bao giờ có ngày nào cười vui vẻ như vậy."Nếu như em thật muốn làm chút gì? Vậy em giúp anh dùng tiền này đi, như vậy anh sẽ rất vui vẻ đấy!" Nói xong, anh vào phòng ngủ lấy ra một tờ chi phiếu."Hi vọng em sớm giúp anh chuyện này!"
Lần này Nhan Như Y nhìn chi phiếu, nở nụ cười, hớn hở tiếp nhận."Em sẽ đi rút tiền, hi vọng nơi này tiền đủ nhiều, để thỏa mãn hư vinh mua sắm của một cô gái có người yêu là đại gia đi!"
Tình huống bây giờ cùng trước kia bất đồng, hiện tại cô có thể coi anh chính thức là bạn trai của cô, cho nên sự chăm sóc của anh là chuyện phải làm, đồng thời, như vậy cũng sẽ để cho anh càng thêm an lòng đi!
Anh sờ sờ lỗ mũi, còn khích lệ cô."Đúng vậy, em nhất định phải cố gắng tiêu tiền dùm anh!"
"Ha ha ——" Cô cầm chi phiếu cười một tiếng. Đoán chừng anh cũng hiểu cô căn bản cũng không có nhu cầu nào thật sự tốn tiền!
Tác giả :
Cơ Thủy Linh