Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 79: Cậu dạ thích cô ấy sao?
“Cậu Dạ, căn cứ theo ghi chép trong tư liệu, trợ lý Thẩm lúc nhỏ đã từng bị bắt cóc.”
Khi lời của Lang An cất lên, Dạ Âu Thần vừa hay nhìn thấy nơi mà anh ta nói.
“Bởi vì trợ lý Thẩm không giống với những đứa trẻ khác, cho nên cô ấy bị nhốt một mình trong căn phòng tối, theo như cách nói của cảnh sát là cô ấy bị nhốt trong căn phòng đó tròn ba ngày ba đêm, không có đồ ăn thức uống, cũng không có ai đến xem cô ấy.”
Nghe đến đây, bàn tay cầm tư liệu của Dạ Âu Thần đã vô thức siết lại.
“Ba ngày sau bọn bắt cóc đi vào đánh cô ấy một trận, lúc đó khi cảnh sát tìm được cô ấy, trợ lý Thẩm đã thoi thóp, vào bệnh viện đã phải cấp cứu rất lâu mới cứu sống được.”
Nói đến đây, Lang An dừng lại, sau đó không tự nhiên lắm mà nói: “Lúc đó… trợ lý Thẩm chỉ có 4-5 tuổi…”
4-5 tuổi, bị đói ba ngày, không được uống nước, vậy mà… đọc full tại truyen88.net
Dạ Âu Thần cảm thấy dường như có cái gì đó đập mạnh vào tâm linh của anh, tư liệu trong tay anh bị vo thành cục, Lang An ở một bên lẳng lặng nhìn, nhắc nhở một câu.
“Cậu Dạ, anh hình như có chút không đúng?”
Nghe thế, mắt của Dạ Âu Thần biến đổi, phản ứng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về Lang An, anh ta lập tức không dám mở miệng nữa.
“Trợ lý Thẩm chắc hôm qua bị nhốt trong phòng, sau khi mất điện, cả căn phòng trở nên tối đen khiến cô ấy nhớ lại chuyện trước đây, cho nên mới thành ra như thế.”
Trải qua ám ảnh như thế nhưng sống lại trong tuyệt cảnh, đối với một đứa trẻ 4-5 tuổi khi đó mà nói chắc là rất tuyệt vọng.
Cô như thế nào mà có thể sống sót trong trạng thái này chứ?
Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ tới khi cô vừa vào nhà họ Dạ, khi kêu cô cút khỏi nhà họ Dạ, đôi mắt hoang mang bất lực đó, sau đó lại đuổi theo anh bàn bạc điều kiện để có cơ hội ở lại.
“Đến bệnh viện.”
Dạ Âu Thần ném tư liệu sang một bên, sau đó di chuyển xe lăn đi ra bên ngoài.
Bệnh viện. đọc full tại truyen88.net
Thẩm Cửu ngủ cả một đêm, má Trần túc trực bên cô cả đêm cũng không có chợp mắt, bác sĩ đã đến khám một lần, thấy cô thật sự quá suy nhược, vì thế truyền dịch cho cô.
Khi truyền được một nửa thì Dạ Âu Thần đến, má Trần lập tức đứng dậy.
“Cậu hai, cậu đến rồi.”
“Má Trần, tỉnh chưa?”
Má Trần lắc đầu: “Chưa, tôi trông cả đêm, mợ hai không có mở mắt.”
Nghe vậy, mắt của Dạ Âu Thần đanh lại, đến bây giờ còn chưa tỉnh?
“Có điều bác sĩ đã đến khám rồi, nói cảm xúc của cô ấy đã khôi phục, mọi thứ đều bình thường, chắc rất nhanh thì có thể tỉnh lại rồi.”
Nói đến đây, má Trần khựng lại: “Tôi nghĩ lời của bác sĩ chắc không sai, nếu mợ hai sắp tỉnh lại rồi, vậy tôi về trước chuẩn bị, lát nữa đưa một ít đồ ăn vào.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần đáp một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Lang An mở miệng, giọng nói cũng khàn khàn: “má Trần, má thức cả đêm rồi, tôi đưa má về.”
“Không cần không cần, tôi đi xe bus, rất nhanh thì có thể về đến, cậu với cậu hai quầng mắt đều rõ thế kia, có phải cả đêm đều không có nghỉ ngơi?”
Nhắc đến chuyện này Lang An lại kêu khổ, anh ta không ngủ là chuyện bình thường, nhưng Dạ Âu Thần… sao cũng cả đêm không ngủ rồi?
Lang An rướn người về trước, nhìn xem quầng mắt của Dạ Âu Thần.
“Tìm chết sao?” Tuy nhiên, anh ta vừa thò đầu lên, ánh mắt âm trầm của Dạ Âu Thần dừng trên mặt anh ta, Lang An lập tức lùi lại.
“Cậu Dạ tối qua không ngủ… là vì lo lắng cho trợ lý Thẩm sao?”
“…”Dạ Âu Thần nhíu mày.
“Cậu Dạ, anh có phát hiện anh đối với trợ lý Thẩm…”
“Cậu muốn nói gì?” Giọng nói của Dạ Âu Thần lạnh lẽo không giống người thường, khí tức u ám cũng tỏa ra.
Lang An liếm liếm môi, căng thẳng nói: “Cậu Dạ… có phải thích trợ lý Thẩm rồi không?”
Đồng tử của Dạ Âu Thần co rút lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt vô cùng u tối.
Lang An bỗng lùi lại một bước lớn, căng thẳng đến mức trán toát mồ hôi: “Cậu, cậu Dạ… tôi chỉ đùa thôi!! Anh không cần có phản ứng lớn như vậy?”
Dạ Âu Thần không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt và ánh mắt vô cùng hung tàn, giống như muốn ăn thịt người vậy, Lang An đột nhiên có hơi hối hận, khó nhọc nuốt nước bọt.
“Cậu Da… nếu như anh không thích trợ lý Thẩm, vậy phủ nhận là được rồi, tại sao… có phản ứng lớn như vậy?”
Rắc—
Lang An nghe thấy tiếng khớp xương vang lên, anh ta dường như có thể đoán được nếu như để Dạ Âu Thần đấm một cú này, anh ta có thể phải gãy vài cái xương, vì thế anh ta từ từ lùi lại.
“Khụ khụ…”
Tuy nhiên vào lúc này, người nằm trên giường bệnh ho hai tiếng, hóa giải cục diện đông cứng này.
Dạ Âu Thần vừa rồi cả người tràn ngập sát khí ánh mắt lạnh băng, sau khi nghe thấy tiếng hô của Thẩm Cửu, lập tức ngoảnh đầu di chuyển xe lăn đến bên cạnh giường: “Rót nước đến đây.”
Lang An cũng phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất rót một ly nước ấm đưa tới.
Thẩm Cửu ngủ lâu như vậy, khi mở mắt còn có hơi không thích ứng được với ánh sáng trong phòng, mắt hơi nheo lại, sau đó lại khó chịu nhắm mắt lại, thích ứng một lúc mới mở mắt ra, đập vào mắt cô lại là gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Ánh mắt của Thẩm Cửu ngây ngốc, còn chưa ý thức được trạng thái hiện nay.
Dạ Âu Thần nhìn ánh mắt của cô như vậy, gân xanh trên trán lại giật giật, không phải giống như hôm qua đó chứ?
Giây tiếp theo, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, biểu cảm trên mặt có hơi đau khổ, lại ho nhẹ một tiếng.
“Ngồi dậy.” Dạ Âu Thần đưa tay từ từ đỡ cô ngồi dậy, Lang An bước tới đưa nước: “Trợ lý Thẩm, uống miếng nước cho nhuận họng và dạ dày đi.”
Thẩm Cửu nằm trên giường, không có nghe thấy lời của Dạ Âu Thần mà ngồi dậy, cũng không có cầm ly nước của Lang An.
“Trợ lý Thẩm?”
Thẩm Cửu không có động đậy, cứ yên lặng nằm ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn trực diện vào Dạ Âu Thần.
Bộ dạng này của cô khiến người ta thấy có hơi dựng tóc gáy.
Dạ Âu Thần không có chú ý đến ánh mắt của Thẩm Cửu, đưa tay muốn giúp Thẩm Cửu ngồi dậy.
Bốp—
Tuy nhiên anh còn chưa chạm vào Thẩm Cửu, tay đã bị Thẩm Cửu dùng sức hất ra.
Lang An: “…”
Dạ Âu Thần: “…”
Dạ Âu Thần cau mày, híp mắt nhìn vào cô.
Ánh mắt của cô hình như… có hận ý?
Là anh nhìn nhầm, hay cô thật sự hận anh? Trách anh nhốt cô trong căn phòng đó?
“Tránh ra!” NHìn một hồi, Thẩm Cửu lên tiếng nói chuyện, giọng nói của cô nghe rất khô khốc.
Lông mày của Dạ Âu Thần càng nhíu chặt, giọng nói dần trở lạnh: “Người phụ nữ đã kết hôn hai lần, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, không đáp lại.
“Ngồi dậy.”
Anh ra lệnh.
Cô không động đậy.
Dạ Âu Thần đưa tay, Thẩm Cửu muốn hất tay anh ra, nhưng cách này Dạ Âu Thần sao có thể trúng một chiêu đến hai lần chứ? Lần này dứt khoát nắm chặt cổ tay của cô, một tay khác trực tiếp vòng qua sau lưng cô đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu gầy, cho nên nhẹ, cộng thêm đã đói một ngày, cô cũng không có sức lực gì cả.
Cho nên lập tức bị Dạ Âu Thần đỡ dậy.
“Anh buông tôi ra!” Cô tức giận giãy giụa, chỗ cắm kim tiêm trên tay, sau đó bị chảy máu.
Khi lời của Lang An cất lên, Dạ Âu Thần vừa hay nhìn thấy nơi mà anh ta nói.
“Bởi vì trợ lý Thẩm không giống với những đứa trẻ khác, cho nên cô ấy bị nhốt một mình trong căn phòng tối, theo như cách nói của cảnh sát là cô ấy bị nhốt trong căn phòng đó tròn ba ngày ba đêm, không có đồ ăn thức uống, cũng không có ai đến xem cô ấy.”
Nghe đến đây, bàn tay cầm tư liệu của Dạ Âu Thần đã vô thức siết lại.
“Ba ngày sau bọn bắt cóc đi vào đánh cô ấy một trận, lúc đó khi cảnh sát tìm được cô ấy, trợ lý Thẩm đã thoi thóp, vào bệnh viện đã phải cấp cứu rất lâu mới cứu sống được.”
Nói đến đây, Lang An dừng lại, sau đó không tự nhiên lắm mà nói: “Lúc đó… trợ lý Thẩm chỉ có 4-5 tuổi…”
4-5 tuổi, bị đói ba ngày, không được uống nước, vậy mà… đọc full tại truyen88.net
Dạ Âu Thần cảm thấy dường như có cái gì đó đập mạnh vào tâm linh của anh, tư liệu trong tay anh bị vo thành cục, Lang An ở một bên lẳng lặng nhìn, nhắc nhở một câu.
“Cậu Dạ, anh hình như có chút không đúng?”
Nghe thế, mắt của Dạ Âu Thần biến đổi, phản ứng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về Lang An, anh ta lập tức không dám mở miệng nữa.
“Trợ lý Thẩm chắc hôm qua bị nhốt trong phòng, sau khi mất điện, cả căn phòng trở nên tối đen khiến cô ấy nhớ lại chuyện trước đây, cho nên mới thành ra như thế.”
Trải qua ám ảnh như thế nhưng sống lại trong tuyệt cảnh, đối với một đứa trẻ 4-5 tuổi khi đó mà nói chắc là rất tuyệt vọng.
Cô như thế nào mà có thể sống sót trong trạng thái này chứ?
Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ tới khi cô vừa vào nhà họ Dạ, khi kêu cô cút khỏi nhà họ Dạ, đôi mắt hoang mang bất lực đó, sau đó lại đuổi theo anh bàn bạc điều kiện để có cơ hội ở lại.
“Đến bệnh viện.”
Dạ Âu Thần ném tư liệu sang một bên, sau đó di chuyển xe lăn đi ra bên ngoài.
Bệnh viện. đọc full tại truyen88.net
Thẩm Cửu ngủ cả một đêm, má Trần túc trực bên cô cả đêm cũng không có chợp mắt, bác sĩ đã đến khám một lần, thấy cô thật sự quá suy nhược, vì thế truyền dịch cho cô.
Khi truyền được một nửa thì Dạ Âu Thần đến, má Trần lập tức đứng dậy.
“Cậu hai, cậu đến rồi.”
“Má Trần, tỉnh chưa?”
Má Trần lắc đầu: “Chưa, tôi trông cả đêm, mợ hai không có mở mắt.”
Nghe vậy, mắt của Dạ Âu Thần đanh lại, đến bây giờ còn chưa tỉnh?
“Có điều bác sĩ đã đến khám rồi, nói cảm xúc của cô ấy đã khôi phục, mọi thứ đều bình thường, chắc rất nhanh thì có thể tỉnh lại rồi.”
Nói đến đây, má Trần khựng lại: “Tôi nghĩ lời của bác sĩ chắc không sai, nếu mợ hai sắp tỉnh lại rồi, vậy tôi về trước chuẩn bị, lát nữa đưa một ít đồ ăn vào.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần đáp một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Lang An mở miệng, giọng nói cũng khàn khàn: “má Trần, má thức cả đêm rồi, tôi đưa má về.”
“Không cần không cần, tôi đi xe bus, rất nhanh thì có thể về đến, cậu với cậu hai quầng mắt đều rõ thế kia, có phải cả đêm đều không có nghỉ ngơi?”
Nhắc đến chuyện này Lang An lại kêu khổ, anh ta không ngủ là chuyện bình thường, nhưng Dạ Âu Thần… sao cũng cả đêm không ngủ rồi?
Lang An rướn người về trước, nhìn xem quầng mắt của Dạ Âu Thần.
“Tìm chết sao?” Tuy nhiên, anh ta vừa thò đầu lên, ánh mắt âm trầm của Dạ Âu Thần dừng trên mặt anh ta, Lang An lập tức lùi lại.
“Cậu Dạ tối qua không ngủ… là vì lo lắng cho trợ lý Thẩm sao?”
“…”Dạ Âu Thần nhíu mày.
“Cậu Dạ, anh có phát hiện anh đối với trợ lý Thẩm…”
“Cậu muốn nói gì?” Giọng nói của Dạ Âu Thần lạnh lẽo không giống người thường, khí tức u ám cũng tỏa ra.
Lang An liếm liếm môi, căng thẳng nói: “Cậu Dạ… có phải thích trợ lý Thẩm rồi không?”
Đồng tử của Dạ Âu Thần co rút lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt vô cùng u tối.
Lang An bỗng lùi lại một bước lớn, căng thẳng đến mức trán toát mồ hôi: “Cậu, cậu Dạ… tôi chỉ đùa thôi!! Anh không cần có phản ứng lớn như vậy?”
Dạ Âu Thần không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt và ánh mắt vô cùng hung tàn, giống như muốn ăn thịt người vậy, Lang An đột nhiên có hơi hối hận, khó nhọc nuốt nước bọt.
“Cậu Da… nếu như anh không thích trợ lý Thẩm, vậy phủ nhận là được rồi, tại sao… có phản ứng lớn như vậy?”
Rắc—
Lang An nghe thấy tiếng khớp xương vang lên, anh ta dường như có thể đoán được nếu như để Dạ Âu Thần đấm một cú này, anh ta có thể phải gãy vài cái xương, vì thế anh ta từ từ lùi lại.
“Khụ khụ…”
Tuy nhiên vào lúc này, người nằm trên giường bệnh ho hai tiếng, hóa giải cục diện đông cứng này.
Dạ Âu Thần vừa rồi cả người tràn ngập sát khí ánh mắt lạnh băng, sau khi nghe thấy tiếng hô của Thẩm Cửu, lập tức ngoảnh đầu di chuyển xe lăn đến bên cạnh giường: “Rót nước đến đây.”
Lang An cũng phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất rót một ly nước ấm đưa tới.
Thẩm Cửu ngủ lâu như vậy, khi mở mắt còn có hơi không thích ứng được với ánh sáng trong phòng, mắt hơi nheo lại, sau đó lại khó chịu nhắm mắt lại, thích ứng một lúc mới mở mắt ra, đập vào mắt cô lại là gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Ánh mắt của Thẩm Cửu ngây ngốc, còn chưa ý thức được trạng thái hiện nay.
Dạ Âu Thần nhìn ánh mắt của cô như vậy, gân xanh trên trán lại giật giật, không phải giống như hôm qua đó chứ?
Giây tiếp theo, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, biểu cảm trên mặt có hơi đau khổ, lại ho nhẹ một tiếng.
“Ngồi dậy.” Dạ Âu Thần đưa tay từ từ đỡ cô ngồi dậy, Lang An bước tới đưa nước: “Trợ lý Thẩm, uống miếng nước cho nhuận họng và dạ dày đi.”
Thẩm Cửu nằm trên giường, không có nghe thấy lời của Dạ Âu Thần mà ngồi dậy, cũng không có cầm ly nước của Lang An.
“Trợ lý Thẩm?”
Thẩm Cửu không có động đậy, cứ yên lặng nằm ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn trực diện vào Dạ Âu Thần.
Bộ dạng này của cô khiến người ta thấy có hơi dựng tóc gáy.
Dạ Âu Thần không có chú ý đến ánh mắt của Thẩm Cửu, đưa tay muốn giúp Thẩm Cửu ngồi dậy.
Bốp—
Tuy nhiên anh còn chưa chạm vào Thẩm Cửu, tay đã bị Thẩm Cửu dùng sức hất ra.
Lang An: “…”
Dạ Âu Thần: “…”
Dạ Âu Thần cau mày, híp mắt nhìn vào cô.
Ánh mắt của cô hình như… có hận ý?
Là anh nhìn nhầm, hay cô thật sự hận anh? Trách anh nhốt cô trong căn phòng đó?
“Tránh ra!” NHìn một hồi, Thẩm Cửu lên tiếng nói chuyện, giọng nói của cô nghe rất khô khốc.
Lông mày của Dạ Âu Thần càng nhíu chặt, giọng nói dần trở lạnh: “Người phụ nữ đã kết hôn hai lần, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, không đáp lại.
“Ngồi dậy.”
Anh ra lệnh.
Cô không động đậy.
Dạ Âu Thần đưa tay, Thẩm Cửu muốn hất tay anh ra, nhưng cách này Dạ Âu Thần sao có thể trúng một chiêu đến hai lần chứ? Lần này dứt khoát nắm chặt cổ tay của cô, một tay khác trực tiếp vòng qua sau lưng cô đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu gầy, cho nên nhẹ, cộng thêm đã đói một ngày, cô cũng không có sức lực gì cả.
Cho nên lập tức bị Dạ Âu Thần đỡ dậy.
“Anh buông tôi ra!” Cô tức giận giãy giụa, chỗ cắm kim tiêm trên tay, sau đó bị chảy máu.
Tác giả :
Thời Vũ