Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 480: Đừng có một tấc lại muốn tiến thêm một thước
Thật lâu sau, Hàn Minh Thư mới nhỏ giọng nói: “Anh bị thương rồi, tôi không phải là bác sĩ, tôi ở lại đây cũng không có tác dụng gì hết”
“Ai nói là không có chứ?” Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, đôi môi mỏng hé mở ra: “Đến đây?
Mặc dù là sắc mặt của anh rất khó coi, nhưng mà rõ ràng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Hàn Minh Thư không bước về phía trước mà lại đứng nguyên tại chỗ, nhỏ giọng nói: “Có lời gì thì anh cứ nói đi, tôi có thể nghe thấy được”
“Phải vậy không?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà tôi không thể được, đến đây”
Hàn Minh Thư: “… anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”
“Được rồi, vậy thì tôi đi qua đó” Nói xong, Dạ Âu Thần thật sự dự định đứng dậy đi về phía cô.
Anh mới bỗng nhúc nhích, sắc mặt của Hàn Minh Thư đột nhiên hoàn toàn thay đổi, cô không kịp suy nghĩ cái gì hết liền nhấc chân đi về phía anh, sau đó để anh lên trên giường: “Anh đừng có làm ẩu mà, bác sĩ vừa mới xử lý vết thương cho anh, tại sao anh lại…”
Phía sau bị ngực của anh bao phủ lại, Hàn Minh Thư bị anh ôm vào trong ngực, biểu cảm có chút ngơ ngác, nhịp tim giống như là dừng lại trong khoảnh khắc đó, không khí xung quanh đều là khí tức thuộc về người đàn ông này.
Mặc dù… nơi đây là bệnh viện.
Lông mi của Hàn Minh Thư hơi run rẩy, giọng nói lại có hơi lắp bắp: “Anh, anh làm gì vậy?”
Dạ Âu Thần tham lam hít một hơi ở cần cổ cô, giọng nói vui vẻ: “Xác nhận xem em có bình an vô sự hay là không”
Hàn Minh Thư: “…”
“Tôi rất tốt, anh buông tôi ra nhanh lên đi” Hàn Minh Thư nói, muốn đẩy anh ra.
*A..” Dạ Âu Thần đau đến nỗi kêu lên một tiếng, thành công làm cho động tác của Hàn Minh Thư dừng lại hoàn toàn, cô là người tận mắt nhìn thấy vết thương của anh, hơn nữa còn nhìn lâu như vậy, sao cô lại không biết vết thương đó đáng sợ đến cỡ nào?
Cho nên lúc này anh kêu lên đau đớn, vậy thì chắc chắn là rất đau, dù sao thì cô nhìn thấy mà còn chịu không được nữa là.
“Em rất tốt, nhưng mà tôi lại không tốt” Trong giọng nói của Dạ Âu Thần mang theo chút ấm ức, hơi thở nóng bỏng phun ra ở trên cổ của Hàn Minh Thư, anh vô cùng đau đớn mà nói: “Cho dù là một cái ôm em cũng muốn đẩy tôi ra nữa à?”
Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, sao cứ cảm thấy người này đang mượn cớ bị thương để chiếm tiện nghỉ của cô vậy chứ?
Cô hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại.
“Vậy anh muốn ôm trong bao lâu?”
“Không lâu đâu, một lát là được rồi”
Được.
Vậy thì tôi tin anh một lần, ôm một lát thì ôm một lát, ai kêu anh là bệnh nhân cơ chứ, ai kêu anh vì mình mà bị thương.
Cô cũng không thể dùng sức đẩy anh ra được?
Dù sao thì ôm một hồi cô cũng sẽ không ít đi một miếng thịt, hơn nữa trước đó không phải là Dạ Âu Thần chưa từng ôm cô, coi như là… còn như trước kia là được rồi.
Nhưng mà cô đã đánh giá thấp trình độ vô sĩ của Dạ Âu Thần, vốn dĩ cho là anh sẽ im lặng ôm cô, thật sự không nghĩ đến là cái tên này chỉ yên tĩnh một lúc, tay đang vòng ở trên người của cô bắt đầu không thành thật.
Ngay từ đầu, tay của anh chỉ nhẹ nhàng di chuyển một chút, cũng không có cử động gì khác.
Nhưng mà đại khái cũng ý thức được Hàn Minh Thư không phản kháng cho nên Dạ Âu Thần không hề kiêng kị một chút nào, tay của anh bắt đầu chậm rãi di chuyển lên phía trên, nhẹ nhàng chạm vào sau lưng của cô, đợi đến lúc Hàn Minh Thư cảm thấy không thích hợp, nhẹ nhàng nhăn đôi mi thanh tú lại, ngẩng đầu lên muốn xem xem Dạ Âu Thần giở trò quỷ gì.
Kết quả vừa mới ngẩng đầu lên, trước mắt lại có một bóng đen bao phủ xuống.
Ngay sau đó trên môi liền mềm mại.
Một cảm giác ấm áp che phủ môi của cô.
Hàn Minh Thư trừng to mắt, cảm giác trong tim như bị điện giật, có chút mê man.
Cô giật mình lo lắng nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc.
Có lẽ là bởi vì đau đớn cho nên ánh mắt của anh không mở ra, lông mi rủ xuống tạo thành bóng râm ở trên mắt, cảm thấy yếu ớt vô cùng.
“Ưm!” Mấy giây sau, Hàn Minh Thư mới lấy lại tỉnh thần, phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy anh ra, kết quả vừa đẩy một chút không có phản ứng, lại đẩy thêm một chút nữa, Dạ Âu Thần lại kêu đau, âm thanh vỡ vụn tràn ra giữa môi.
Hàn Minh Thư nhìn thấy cái trán của anh đang toát ra mồ hôi lạnh, trái tim mềm mại, tay đang đẩy anh ra đành phải buông xuống.
Cũng không đẩy anh nữa, chỉ có thể để cho anh đòi hỏi.
Có làm như thế nào Hàn Minh Thư cũng không nghĩ đến sau năm năm, thế mà cô vẫn giống như bây giờ… để anh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm hôn.
Dạ Âu Thần hôn không mạnh, rất nhẹ nhàng.
Giống như là cơn gió mùa đông thổi lớp tuyết ở trên mặt đất, không có bất kỳ dục vọng và tạp chất gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hàn Minh Thư căn bản cũng không biết là trôi qua bao lâu, rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng đã buông lỏng cô ra, đôi môi nóng rực rơi ở trên trán của cô, đỉnh đầu cô, sau đó thấp giọng nói: “Em đồng ý im lặng như vậy để tôi ôm hôn, lần này cho dù tôi có chết thì cũng đánh giá”
Hàn Minh Thư: ”…”
Cái người này!
Cô âm thầm cần chặt hàm răng của mình, không đồng ý gì hết.
Một lát sau, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên hung hăng trừng Dạ Âu Thần một chút: “Anh có đói bụng không, có muốn tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho anh không?”
Khoảng cách của hai người rất gần, bởi vì lúc nãy mới hôn nhau cho nên trong không khí vẫn còn sót lại chút hơi thở thân mật.
“Em đồng ý chuẩn bị đồ ăn cho tôi?” Dạ Âu Thần không đáp lời mà hỏi lại.
Hàn Minh Thư lập tức không nói gì nữa, sau đó có chút tức giận nhìn người đàn ông chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ trước mắt: “Anh là bởi vì tôi cho nên mới bị thương, tôi còn không đồng ý nữa à?”
Nghe nói vậy, đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần có chút ảm đạm: “Hóa ra là vì tôi bị thương thay em cho nên em mới muốn chuẩn bị đồ ăn thay cho tôi”
Nhưng mà rất nhanh, sự ảm đạm trong đôi mắt của anh đã bị cảm xúc khác thay thế, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu đã như vậy, thế thì khoảng thời gian này em ở lại đây chăm sóc cho tôi đi”
Lúc nãy Hàn Minh Thư vẫn còn đứng nghiêm, bây giờ thật sự bởi vì câu nói của anh mà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là đã ngã sấp ra phía trước, may mắn là cô có thể tự bình tĩnh lại.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đôi môi mỏng vẫn còn đang cất giấu nụ cười ác liệt, rõ ràng chính là ỷ vào vết thương lần này để đòi hỏi cô.
Nhưng mà có thể làm gì đấy chứ, cô cũng không thể thật sự bỏ anh ở lại nơi này.
Hàn Minh Thư cắn răng nói: “Chăm sóc anh thì có thể, nhưng mà anh không thể giống như lúc nấy được”
“Lúc nãy như thế nào, là loại nào?” Dạ Âu Thần nhíu mày, đuôi lông mày còn mang theo vẻ thỏa mãn.
Bộ dạng này vừa nhìn liên khiến người ta phải nổi nóng, Hàn Minh Thư không thèm phản ứng lại anh nữa, giọng nói lạnh lùng: “Tôi về trước đây, tối nay tôi sẽ đến đây thăm anh, một mình anh không có vấn đề gì đó chứ?”
“Bao lâu?”
“Chưa biết”
“Không cho phép quá lâu, nếu như vết thương của tôi đau đến không chịu được mà ngất xỉu thì phải làm sao bây giờ đây?”
Hàn Minh Thư: “Một tiếng đồng hồ sau tôi sẽ trở lại”
Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng đã thỏa mãn, câu lên khóe môi: “Được rồi”
Lúc Hàn Minh Thư đi khỏi, có chút lo lắng nhìn Dạ Âu Thần một chút. Mặc dù là nét mặt của anh rất vui vẻ, thấy như thế nào cũng có chút đáng ghét, nhưng mà đôi môi tái nhợt và mồ hôi lạnh ở trên trán của anh vẫn có thể nhìn ra được trạng thái hiện tại của anh không tốt.
Cho nên cô vẫn là nhanh chóng đi nhanh về nhanh.
Đợi đến sau khi bóng dáng của Hàn Minh Thư biến mất trong phòng bệnh, nghe thấy tiếng bước chân đã dần đi xa, nụ cười tà ác ở trên mặt của Dạ Âu Thần mới chậm rãi biến mất, sau đó thay vào đó là vẻ đau đớn.
Đau đớn ở trên lưng làm cho anh không biết phải thay đổi tư thế nào mới tốt, nằm thì cũng không thể, nằm nằm sấp thì cũng không thể nào được.
Chỉ có điều là… nghĩ đến chút mùi vị ngọt ngào nơi khóe môi, Dạ Âu Thần lại cảm thấy mình bị thương là một chuyện tốt.
Một lát sau, anh nhắm mắt lại bất đắc dĩ tự giễu.
“Dạ Âu Thần, cầu xin mày làm người đi”
“Ai nói là không có chứ?” Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, đôi môi mỏng hé mở ra: “Đến đây?
Mặc dù là sắc mặt của anh rất khó coi, nhưng mà rõ ràng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Hàn Minh Thư không bước về phía trước mà lại đứng nguyên tại chỗ, nhỏ giọng nói: “Có lời gì thì anh cứ nói đi, tôi có thể nghe thấy được”
“Phải vậy không?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà tôi không thể được, đến đây”
Hàn Minh Thư: “… anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”
“Được rồi, vậy thì tôi đi qua đó” Nói xong, Dạ Âu Thần thật sự dự định đứng dậy đi về phía cô.
Anh mới bỗng nhúc nhích, sắc mặt của Hàn Minh Thư đột nhiên hoàn toàn thay đổi, cô không kịp suy nghĩ cái gì hết liền nhấc chân đi về phía anh, sau đó để anh lên trên giường: “Anh đừng có làm ẩu mà, bác sĩ vừa mới xử lý vết thương cho anh, tại sao anh lại…”
Phía sau bị ngực của anh bao phủ lại, Hàn Minh Thư bị anh ôm vào trong ngực, biểu cảm có chút ngơ ngác, nhịp tim giống như là dừng lại trong khoảnh khắc đó, không khí xung quanh đều là khí tức thuộc về người đàn ông này.
Mặc dù… nơi đây là bệnh viện.
Lông mi của Hàn Minh Thư hơi run rẩy, giọng nói lại có hơi lắp bắp: “Anh, anh làm gì vậy?”
Dạ Âu Thần tham lam hít một hơi ở cần cổ cô, giọng nói vui vẻ: “Xác nhận xem em có bình an vô sự hay là không”
Hàn Minh Thư: “…”
“Tôi rất tốt, anh buông tôi ra nhanh lên đi” Hàn Minh Thư nói, muốn đẩy anh ra.
*A..” Dạ Âu Thần đau đến nỗi kêu lên một tiếng, thành công làm cho động tác của Hàn Minh Thư dừng lại hoàn toàn, cô là người tận mắt nhìn thấy vết thương của anh, hơn nữa còn nhìn lâu như vậy, sao cô lại không biết vết thương đó đáng sợ đến cỡ nào?
Cho nên lúc này anh kêu lên đau đớn, vậy thì chắc chắn là rất đau, dù sao thì cô nhìn thấy mà còn chịu không được nữa là.
“Em rất tốt, nhưng mà tôi lại không tốt” Trong giọng nói của Dạ Âu Thần mang theo chút ấm ức, hơi thở nóng bỏng phun ra ở trên cổ của Hàn Minh Thư, anh vô cùng đau đớn mà nói: “Cho dù là một cái ôm em cũng muốn đẩy tôi ra nữa à?”
Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, sao cứ cảm thấy người này đang mượn cớ bị thương để chiếm tiện nghỉ của cô vậy chứ?
Cô hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại.
“Vậy anh muốn ôm trong bao lâu?”
“Không lâu đâu, một lát là được rồi”
Được.
Vậy thì tôi tin anh một lần, ôm một lát thì ôm một lát, ai kêu anh là bệnh nhân cơ chứ, ai kêu anh vì mình mà bị thương.
Cô cũng không thể dùng sức đẩy anh ra được?
Dù sao thì ôm một hồi cô cũng sẽ không ít đi một miếng thịt, hơn nữa trước đó không phải là Dạ Âu Thần chưa từng ôm cô, coi như là… còn như trước kia là được rồi.
Nhưng mà cô đã đánh giá thấp trình độ vô sĩ của Dạ Âu Thần, vốn dĩ cho là anh sẽ im lặng ôm cô, thật sự không nghĩ đến là cái tên này chỉ yên tĩnh một lúc, tay đang vòng ở trên người của cô bắt đầu không thành thật.
Ngay từ đầu, tay của anh chỉ nhẹ nhàng di chuyển một chút, cũng không có cử động gì khác.
Nhưng mà đại khái cũng ý thức được Hàn Minh Thư không phản kháng cho nên Dạ Âu Thần không hề kiêng kị một chút nào, tay của anh bắt đầu chậm rãi di chuyển lên phía trên, nhẹ nhàng chạm vào sau lưng của cô, đợi đến lúc Hàn Minh Thư cảm thấy không thích hợp, nhẹ nhàng nhăn đôi mi thanh tú lại, ngẩng đầu lên muốn xem xem Dạ Âu Thần giở trò quỷ gì.
Kết quả vừa mới ngẩng đầu lên, trước mắt lại có một bóng đen bao phủ xuống.
Ngay sau đó trên môi liền mềm mại.
Một cảm giác ấm áp che phủ môi của cô.
Hàn Minh Thư trừng to mắt, cảm giác trong tim như bị điện giật, có chút mê man.
Cô giật mình lo lắng nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc.
Có lẽ là bởi vì đau đớn cho nên ánh mắt của anh không mở ra, lông mi rủ xuống tạo thành bóng râm ở trên mắt, cảm thấy yếu ớt vô cùng.
“Ưm!” Mấy giây sau, Hàn Minh Thư mới lấy lại tỉnh thần, phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy anh ra, kết quả vừa đẩy một chút không có phản ứng, lại đẩy thêm một chút nữa, Dạ Âu Thần lại kêu đau, âm thanh vỡ vụn tràn ra giữa môi.
Hàn Minh Thư nhìn thấy cái trán của anh đang toát ra mồ hôi lạnh, trái tim mềm mại, tay đang đẩy anh ra đành phải buông xuống.
Cũng không đẩy anh nữa, chỉ có thể để cho anh đòi hỏi.
Có làm như thế nào Hàn Minh Thư cũng không nghĩ đến sau năm năm, thế mà cô vẫn giống như bây giờ… để anh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm hôn.
Dạ Âu Thần hôn không mạnh, rất nhẹ nhàng.
Giống như là cơn gió mùa đông thổi lớp tuyết ở trên mặt đất, không có bất kỳ dục vọng và tạp chất gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hàn Minh Thư căn bản cũng không biết là trôi qua bao lâu, rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng đã buông lỏng cô ra, đôi môi nóng rực rơi ở trên trán của cô, đỉnh đầu cô, sau đó thấp giọng nói: “Em đồng ý im lặng như vậy để tôi ôm hôn, lần này cho dù tôi có chết thì cũng đánh giá”
Hàn Minh Thư: ”…”
Cái người này!
Cô âm thầm cần chặt hàm răng của mình, không đồng ý gì hết.
Một lát sau, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên hung hăng trừng Dạ Âu Thần một chút: “Anh có đói bụng không, có muốn tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho anh không?”
Khoảng cách của hai người rất gần, bởi vì lúc nãy mới hôn nhau cho nên trong không khí vẫn còn sót lại chút hơi thở thân mật.
“Em đồng ý chuẩn bị đồ ăn cho tôi?” Dạ Âu Thần không đáp lời mà hỏi lại.
Hàn Minh Thư lập tức không nói gì nữa, sau đó có chút tức giận nhìn người đàn ông chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ trước mắt: “Anh là bởi vì tôi cho nên mới bị thương, tôi còn không đồng ý nữa à?”
Nghe nói vậy, đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần có chút ảm đạm: “Hóa ra là vì tôi bị thương thay em cho nên em mới muốn chuẩn bị đồ ăn thay cho tôi”
Nhưng mà rất nhanh, sự ảm đạm trong đôi mắt của anh đã bị cảm xúc khác thay thế, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu đã như vậy, thế thì khoảng thời gian này em ở lại đây chăm sóc cho tôi đi”
Lúc nãy Hàn Minh Thư vẫn còn đứng nghiêm, bây giờ thật sự bởi vì câu nói của anh mà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là đã ngã sấp ra phía trước, may mắn là cô có thể tự bình tĩnh lại.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đôi môi mỏng vẫn còn đang cất giấu nụ cười ác liệt, rõ ràng chính là ỷ vào vết thương lần này để đòi hỏi cô.
Nhưng mà có thể làm gì đấy chứ, cô cũng không thể thật sự bỏ anh ở lại nơi này.
Hàn Minh Thư cắn răng nói: “Chăm sóc anh thì có thể, nhưng mà anh không thể giống như lúc nấy được”
“Lúc nãy như thế nào, là loại nào?” Dạ Âu Thần nhíu mày, đuôi lông mày còn mang theo vẻ thỏa mãn.
Bộ dạng này vừa nhìn liên khiến người ta phải nổi nóng, Hàn Minh Thư không thèm phản ứng lại anh nữa, giọng nói lạnh lùng: “Tôi về trước đây, tối nay tôi sẽ đến đây thăm anh, một mình anh không có vấn đề gì đó chứ?”
“Bao lâu?”
“Chưa biết”
“Không cho phép quá lâu, nếu như vết thương của tôi đau đến không chịu được mà ngất xỉu thì phải làm sao bây giờ đây?”
Hàn Minh Thư: “Một tiếng đồng hồ sau tôi sẽ trở lại”
Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng đã thỏa mãn, câu lên khóe môi: “Được rồi”
Lúc Hàn Minh Thư đi khỏi, có chút lo lắng nhìn Dạ Âu Thần một chút. Mặc dù là nét mặt của anh rất vui vẻ, thấy như thế nào cũng có chút đáng ghét, nhưng mà đôi môi tái nhợt và mồ hôi lạnh ở trên trán của anh vẫn có thể nhìn ra được trạng thái hiện tại của anh không tốt.
Cho nên cô vẫn là nhanh chóng đi nhanh về nhanh.
Đợi đến sau khi bóng dáng của Hàn Minh Thư biến mất trong phòng bệnh, nghe thấy tiếng bước chân đã dần đi xa, nụ cười tà ác ở trên mặt của Dạ Âu Thần mới chậm rãi biến mất, sau đó thay vào đó là vẻ đau đớn.
Đau đớn ở trên lưng làm cho anh không biết phải thay đổi tư thế nào mới tốt, nằm thì cũng không thể, nằm nằm sấp thì cũng không thể nào được.
Chỉ có điều là… nghĩ đến chút mùi vị ngọt ngào nơi khóe môi, Dạ Âu Thần lại cảm thấy mình bị thương là một chuyện tốt.
Một lát sau, anh nhắm mắt lại bất đắc dĩ tự giễu.
“Dạ Âu Thần, cầu xin mày làm người đi”
Tác giả :
Thời Vũ