Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 164: Các người đang nói chuyện với tôi à?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày này, ngoại trừ học tập, mỗi ngày tan ca Thẩm Cửu còn chạy tới cửa hàng, cùng chị Tinh nghiên cứu học tập.
Mặc dù ngay từ đầu chị Tinh cũng không ôm nhiều hi vọng với cô, nhưng mà sự tiến bộ mấy hôm nay của cô cũng khiến chị Tinh kinh ngạc, với lại, Thẩm Cửu còn cố gắng hơn so với trong tưởng tượng của chị, không sợ khổ, không sợ mệt.
Nhiều lần ngồi trong phòng làm việc của mình, Thẩm Cửu mệt đến độ muốn ngủ thiếp đi lại vẫn cố gắng chống đỡ, sau đó một lúc sau thì ngủ gục trên mặt bàn.
Chị Tinh có thể nhìn ra quầng thâm trong mắt cô, nhịn không được trêu chọc cô một phen.
“Cô chịu đựng như vậy, Âu Thần không thấy đau lòng cho cô à?”
Nghe được cái tên của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu khựng lại một chút, sau đó nhàn nhạt cười.
Không tiếp lời.
Đây là khoảng thời gian chiến tranh lạnh lâu nhất kể từ khi kết hôn với anh đến giờ.
Dạ Âu Thần coi cô là người tàng hình mà đối xử, mà cô cũng không chủ động bắt chuyện với anh.
Hai người ở trong cùng một phòng, nhưng khoảng cách còn xa hơn là hai người xa lạ.
Ngẫm nghĩ, Thẩm Cửu cảm thấy như vậy… cũng tốt.
Chí ít, cô không cần phải chật vật khi đối mặt với Dạ Âu Thần, một lòng tập trung vào công việc, mắt không thấy tâm không phiền.
“Con gái phải biết thương xót bản thân một chút, thanh xuân có hạn, cô cứ chịu đựng như vậy, tôi sợ cô sẽ bị già nhanh, đến lúc đó Âu Thần lại tìm tôi tính sổ.”
Động tác trên tay Thẩm Cửu khựng lại một chút, sau đó cười nói: “Chị Tinh, chị đừng chê cười tôi.”
“Ai chê cười cô? Tôi nào có thời gian, hôm nay đừng làm việc nữa, về nghỉ ngơi đi, nhìn mắt cô thành cái dạng gì rồi, cũng không cầm gương lên mà soi.”
Thẩm Cửu không để ý, cho là chị Tinh lừa mình.
Một giây sau, chị Tinh liền đưa một chiếc gương đến trước mặt cô. Thẩm Cửu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa bị người phụ nữ trong gương dọa đến nhảy dựng lên.
Sắc mặt người phụ nữ trong gương tái nhợt, đôi mắt thâm quầng hốc hác, bờ môi cũng không còn căng mọng như ngày thường, mà khô khốc nứt nẻ.
“Đây, đây là…”
“Bị hù chưa?” Chị Tinh cười xùy một tiếng: “Tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào không thích chưng diện như cô đấy!”
Thẩm Cửu có chút xấu hổ, nhịn không được đưa tay vuốt mặt mình.
“Xin lỗi chị Tinh, dọa chị rồi.”
“Vâng.”
Thẩm Cửu cũng ý thức được gần đây mình đúng là quá mệt mỏi, đành phải thu xếp đồ đạc, sau đó về nhà.
Trước kia, khi cô về nhà thì đã tối khuya, hầu như Dạ Âu Thần đều ngủ rồi, hôm nay cô về tương đối sớm, khi về nhà lại phát hiện Dạ Âu Thần còn ở trong phòng sách. Thẩm Cửu mệt mỏi rã rời, rửa mặt xong thì trực tiếp đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, dường như có một đôi tay đang chạm vào mặt cô, đôi bàn tay lành lạnh mang theo khô hanh, hình như còn đang lau mắt của cô, khiến cô khó chịu mà nhăn đôi mày thanh tú. Cô muốn mở to mắt ra nhìn, nhưng thực sự quá mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu đến không mở ra được.
Sau đó cô ho nhẹ một tiếng, bàn tay kia liền thu về.
Sau nửa đêm liền an tĩnh, Thẩm Cửu ngủ một giấc ngon lành đến bình minh.
Ngày hôm sau rửa mặt thì phát hiện vành mắt mình hình như có hơi dinh dính, mà quầng thâm cũng bớt một chút, quả nhiên giấc ngủ là mặt nạ thiên nhiên.
Thẩm Cửu rửa mặt xong thì vừa thấy Dạ Âu Thần đã thức dậy từ bao giờ.
Anh đang ngồi dựa lưng vào thành giường, tay còn cầm một quyển tạp chí.
Xe lăn cách đó không xa, Lang An còn chưa có tới.
Thẩm Cửu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua.
Cô đẩy xe lăn tới trước mặt Dạ Âu Thần, gương mặt ôn hòa hiếm có: “Cần giúp một tay không?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên, con ngươi tỉnh táo thâm sâu nhìn gương mặt của cô.
Buổi tối đi ngủ bọn họ không có thói quen kéo rèm cửa, mà cửa sổ vừa hay ở hướng Đông, có điều cửa sổ cách nơi bọn họ nghỉ ngơi khá xa, nhưng ánh mắt vẫn có thể mạnh mẽ phản chiếu đến trên mặt bọn họ.
Lúc Dạ Âu Thần ngước cặp mắt lên, bình tĩnh nhìn Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng chú ý tới gương mặt tuấn tú bị nắng chiếu đến lóa mắt như thần linh của anh, đôi mắt thâm sâu như biển cả, trái tim Thẩm Cửu liền có cảm giác rung động.
Trái tim cứ vậy mà bối rối vô cùng.
Đáng tiếc một giây sau, giọng nói của Dạ Âu Thần đã đánh tim cô rơi xuống.
“Không cần.”
Thẩm Cửu biến sắc, ý thức được tự mình đa tình.
Hai người vốn đang chiến tranh lạnh, anh giáng chức cô lâu như vậy, còn vứt bỏ hợp đồng thẻ ngân hàng trước mặt cô, sao có thể còn để ý tới cô chứ?
Bàn tay đặt trên thành xe lăn nắm chặt lại, cuối cùng lại buông ra.
Thẩm Cửu cụp mắt, quay đầu đi, chỉ để lại phía sau một bóng lưng quật cường.
Dạ Âu Thần nhìn bóng dáng gầy yếu lại thẳng tắp của cô, sự giễu cợt trong mắt tăng thêm mấy phần.
Người phụ nữ này hình như xưa nay không biết cúi đầu chịu thua trước mặt anh, mãi mãi là bộ dạng đáng ghét này.
Cũng được!
Cô muốn cứng đầu thì cho cô cứng đầu.
Xem ai là người cứng được đến cuối cùng.
***
Thẩm Cửu vừa tới công ty liền thấy trên bàn có một phần ăn sáng. Cô nhíu mày nhìn chung quanh, ai mà có lòng tốt vậy, mang cả bữa sáng cho cô? Từ khi cô vào bộ phận này làm việc, có khá nhiều người nhìn cô không thuận mắt, muốn chỉnh cô mấy lượt, còn lại cũng có tâm tư nhưng không có hành động, có vài người thì vì sợ bản thân dính vào phiền toái nên không dám tới gần cô.
Cho nên nếu có người cho cô bữa sáng…
Thẩm Cửu đảo mắt nhìn một vòng, đại khái là nghĩ tới ai đó.
Cô cũng không động vào phần ăn sáng đó, làm như không thấy mà mở máy tính bắt đầu làm việc.
Cao Vi ở chỗ ngồi bên cạnh, cất giọng trào phúng.
“Ôi, người phụ nữ biết quyến rũ người khác quả là khác nha, cho dù đi tới đâu cũng sẽ đều như cá gặp nước. Mới đến bộ phận của chúng ta mấy ngày mà đã lại quyến rũ được một người. Chậc chậc, đúng là đau lòng thay cho mấy người lúc trước bị lừa gạt.”
đúng là khiến người ta buồn nôn, tôi ngẫm lại cũng muốn nổi da gà.”
Những lời này lọt vào tai Thẩm Cửu không sót một chữ, người khác cũng đều nghe thấy được, sau đó đều làm vẻ mặt xem kịch vui quay ra, tất cả đều chuẩn bị hóng chuyện, nhìn phòng làm việc chuẩn bị xảy ra trận chiến mắng nhiếc.
Nhưng ai ngờ đợi nửa ngày, người trong cuộc mà Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ nhắc tới lại không có hành động gì, cũng chẳng thèm nhìn họ lấy một cái.
Vẻ cười trên nỗi đau của người khác cũng dần biến mất…
Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ không đợi được cô trả lời nữa, đứng dậy giận dữ hỏi cô: “Người mới tới, cô có ý gì? Sao lại không phản ứng?”
Nghe vậy, lúc này Thẩm Cửu mới chậm rãi nghiêng đầu qua, ánh mắt vô tội đối đầu với bọn họ: “Các người đang nói chuyện với tôi à?”
Mấy ngày này, ngoại trừ học tập, mỗi ngày tan ca Thẩm Cửu còn chạy tới cửa hàng, cùng chị Tinh nghiên cứu học tập.
Mặc dù ngay từ đầu chị Tinh cũng không ôm nhiều hi vọng với cô, nhưng mà sự tiến bộ mấy hôm nay của cô cũng khiến chị Tinh kinh ngạc, với lại, Thẩm Cửu còn cố gắng hơn so với trong tưởng tượng của chị, không sợ khổ, không sợ mệt.
Nhiều lần ngồi trong phòng làm việc của mình, Thẩm Cửu mệt đến độ muốn ngủ thiếp đi lại vẫn cố gắng chống đỡ, sau đó một lúc sau thì ngủ gục trên mặt bàn.
Chị Tinh có thể nhìn ra quầng thâm trong mắt cô, nhịn không được trêu chọc cô một phen.
“Cô chịu đựng như vậy, Âu Thần không thấy đau lòng cho cô à?”
Nghe được cái tên của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu khựng lại một chút, sau đó nhàn nhạt cười.
Không tiếp lời.
Đây là khoảng thời gian chiến tranh lạnh lâu nhất kể từ khi kết hôn với anh đến giờ.
Dạ Âu Thần coi cô là người tàng hình mà đối xử, mà cô cũng không chủ động bắt chuyện với anh.
Hai người ở trong cùng một phòng, nhưng khoảng cách còn xa hơn là hai người xa lạ.
Ngẫm nghĩ, Thẩm Cửu cảm thấy như vậy… cũng tốt.
Chí ít, cô không cần phải chật vật khi đối mặt với Dạ Âu Thần, một lòng tập trung vào công việc, mắt không thấy tâm không phiền.
“Con gái phải biết thương xót bản thân một chút, thanh xuân có hạn, cô cứ chịu đựng như vậy, tôi sợ cô sẽ bị già nhanh, đến lúc đó Âu Thần lại tìm tôi tính sổ.”
Động tác trên tay Thẩm Cửu khựng lại một chút, sau đó cười nói: “Chị Tinh, chị đừng chê cười tôi.”
“Ai chê cười cô? Tôi nào có thời gian, hôm nay đừng làm việc nữa, về nghỉ ngơi đi, nhìn mắt cô thành cái dạng gì rồi, cũng không cầm gương lên mà soi.”
Thẩm Cửu không để ý, cho là chị Tinh lừa mình.
Một giây sau, chị Tinh liền đưa một chiếc gương đến trước mặt cô. Thẩm Cửu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa bị người phụ nữ trong gương dọa đến nhảy dựng lên.
Sắc mặt người phụ nữ trong gương tái nhợt, đôi mắt thâm quầng hốc hác, bờ môi cũng không còn căng mọng như ngày thường, mà khô khốc nứt nẻ.
“Đây, đây là…”
“Bị hù chưa?” Chị Tinh cười xùy một tiếng: “Tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào không thích chưng diện như cô đấy!”
Thẩm Cửu có chút xấu hổ, nhịn không được đưa tay vuốt mặt mình.
“Xin lỗi chị Tinh, dọa chị rồi.”
“Vâng.”
Thẩm Cửu cũng ý thức được gần đây mình đúng là quá mệt mỏi, đành phải thu xếp đồ đạc, sau đó về nhà.
Trước kia, khi cô về nhà thì đã tối khuya, hầu như Dạ Âu Thần đều ngủ rồi, hôm nay cô về tương đối sớm, khi về nhà lại phát hiện Dạ Âu Thần còn ở trong phòng sách. Thẩm Cửu mệt mỏi rã rời, rửa mặt xong thì trực tiếp đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, dường như có một đôi tay đang chạm vào mặt cô, đôi bàn tay lành lạnh mang theo khô hanh, hình như còn đang lau mắt của cô, khiến cô khó chịu mà nhăn đôi mày thanh tú. Cô muốn mở to mắt ra nhìn, nhưng thực sự quá mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu đến không mở ra được.
Sau đó cô ho nhẹ một tiếng, bàn tay kia liền thu về.
Sau nửa đêm liền an tĩnh, Thẩm Cửu ngủ một giấc ngon lành đến bình minh.
Ngày hôm sau rửa mặt thì phát hiện vành mắt mình hình như có hơi dinh dính, mà quầng thâm cũng bớt một chút, quả nhiên giấc ngủ là mặt nạ thiên nhiên.
Thẩm Cửu rửa mặt xong thì vừa thấy Dạ Âu Thần đã thức dậy từ bao giờ.
Anh đang ngồi dựa lưng vào thành giường, tay còn cầm một quyển tạp chí.
Xe lăn cách đó không xa, Lang An còn chưa có tới.
Thẩm Cửu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua.
Cô đẩy xe lăn tới trước mặt Dạ Âu Thần, gương mặt ôn hòa hiếm có: “Cần giúp một tay không?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên, con ngươi tỉnh táo thâm sâu nhìn gương mặt của cô.
Buổi tối đi ngủ bọn họ không có thói quen kéo rèm cửa, mà cửa sổ vừa hay ở hướng Đông, có điều cửa sổ cách nơi bọn họ nghỉ ngơi khá xa, nhưng ánh mắt vẫn có thể mạnh mẽ phản chiếu đến trên mặt bọn họ.
Lúc Dạ Âu Thần ngước cặp mắt lên, bình tĩnh nhìn Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng chú ý tới gương mặt tuấn tú bị nắng chiếu đến lóa mắt như thần linh của anh, đôi mắt thâm sâu như biển cả, trái tim Thẩm Cửu liền có cảm giác rung động.
Trái tim cứ vậy mà bối rối vô cùng.
Đáng tiếc một giây sau, giọng nói của Dạ Âu Thần đã đánh tim cô rơi xuống.
“Không cần.”
Thẩm Cửu biến sắc, ý thức được tự mình đa tình.
Hai người vốn đang chiến tranh lạnh, anh giáng chức cô lâu như vậy, còn vứt bỏ hợp đồng thẻ ngân hàng trước mặt cô, sao có thể còn để ý tới cô chứ?
Bàn tay đặt trên thành xe lăn nắm chặt lại, cuối cùng lại buông ra.
Thẩm Cửu cụp mắt, quay đầu đi, chỉ để lại phía sau một bóng lưng quật cường.
Dạ Âu Thần nhìn bóng dáng gầy yếu lại thẳng tắp của cô, sự giễu cợt trong mắt tăng thêm mấy phần.
Người phụ nữ này hình như xưa nay không biết cúi đầu chịu thua trước mặt anh, mãi mãi là bộ dạng đáng ghét này.
Cũng được!
Cô muốn cứng đầu thì cho cô cứng đầu.
Xem ai là người cứng được đến cuối cùng.
***
Thẩm Cửu vừa tới công ty liền thấy trên bàn có một phần ăn sáng. Cô nhíu mày nhìn chung quanh, ai mà có lòng tốt vậy, mang cả bữa sáng cho cô? Từ khi cô vào bộ phận này làm việc, có khá nhiều người nhìn cô không thuận mắt, muốn chỉnh cô mấy lượt, còn lại cũng có tâm tư nhưng không có hành động, có vài người thì vì sợ bản thân dính vào phiền toái nên không dám tới gần cô.
Cho nên nếu có người cho cô bữa sáng…
Thẩm Cửu đảo mắt nhìn một vòng, đại khái là nghĩ tới ai đó.
Cô cũng không động vào phần ăn sáng đó, làm như không thấy mà mở máy tính bắt đầu làm việc.
Cao Vi ở chỗ ngồi bên cạnh, cất giọng trào phúng.
“Ôi, người phụ nữ biết quyến rũ người khác quả là khác nha, cho dù đi tới đâu cũng sẽ đều như cá gặp nước. Mới đến bộ phận của chúng ta mấy ngày mà đã lại quyến rũ được một người. Chậc chậc, đúng là đau lòng thay cho mấy người lúc trước bị lừa gạt.”
đúng là khiến người ta buồn nôn, tôi ngẫm lại cũng muốn nổi da gà.”
Những lời này lọt vào tai Thẩm Cửu không sót một chữ, người khác cũng đều nghe thấy được, sau đó đều làm vẻ mặt xem kịch vui quay ra, tất cả đều chuẩn bị hóng chuyện, nhìn phòng làm việc chuẩn bị xảy ra trận chiến mắng nhiếc.
Nhưng ai ngờ đợi nửa ngày, người trong cuộc mà Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ nhắc tới lại không có hành động gì, cũng chẳng thèm nhìn họ lấy một cái.
Vẻ cười trên nỗi đau của người khác cũng dần biến mất…
Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ không đợi được cô trả lời nữa, đứng dậy giận dữ hỏi cô: “Người mới tới, cô có ý gì? Sao lại không phản ứng?”
Nghe vậy, lúc này Thẩm Cửu mới chậm rãi nghiêng đầu qua, ánh mắt vô tội đối đầu với bọn họ: “Các người đang nói chuyện với tôi à?”
Tác giả :
Thời Vũ