Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 407: Ảo tưởng bị sụp đổ
“Anh tìm em có chuyện gì không?” Vì lâm vào tình thế phá sản, phải ở trong ngôi nhà trọ cũ kỹ, trong đôi mắt Bùi Tạp Tư tràn đầy tơ máu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào anh Cả của mình.
Trong bộ âu phục màu đen, Bùi Tuấn đi vào bên trong căn phòng trọ của Bùi Tạp Tư, nhìn chung quanh một vòng, sau đó đưa lưng về phía em trai mình hỏi: “Anh muốn em tới công ty đi làm, sao lại không chịu đi?”
Vì sao lại không đi? Nghe được vấn đề này, Bùi Tạp Tư bỗng muốn bật cười, nhưng không muốn tươi cười trước mặt anh mình như thế, anh tự giễu cợt nói: “ Công ty hả? Bây giờ em làm gì còn công ty, vậy thì phải đến công ty nào đây?”
“À…” Bùi Tuấn chợt cười lên một tiếng “Anh đến là để nói cho em biết rằng từ ngày mai, em trở về công ty đi làm đi, đương nhiên, nếu muốn thì em cũng có thể quay về Mỹ. Còn biệt thự “Kim Úc Phủ Đệ” thì em cứ để cho phía ngân hàng niêm phong một thời gian, sau đó tự em có thể kiếm tiền mà chuộc lại nó…”
“Sao vậy? Không lẽ hôm qua Bùi đại thiếu gia nằm mơ sao? Vậy nên còn cất công đến đây để lấy lòng em hả?” Bùi Tạp Tư quần áo nhếch nhác không chỉnh tề ngồi vào một chỗ trên sofa, mà cái sofa đó cơ bản đã khá cũ kỹ sắp hư hỏng đến nơi, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
“Cứ xem như anh cố tình lấy lòng em đi!” Thực sự Bùi Tuấn vẫn rất dung túng em trai của mình, tuy rằng Bùi Tạp Tư cũng không kém hơn anh bao nhiêu tuổi.
“…” Bùi Tạp Tư hút một hơi thuốc lá, sau đó nhả ra một làn khói trắng. Trong căn phòng khách nhỏ bé tràn ngập mùi thuốc, thật nồng. “Em sẽ không trở về đâu!”
Bùi Tuấn nhíu đôi mày kiếm “Em vừa nói cái gì?” Trời ạ, không lẽ cả đêm qua vì không nghỉ ngơi cho nên lỗ tai mình có vấn đề sao?
“Em nói là em sẽ không trở về Bùi thị đâu, sau này Bùi thị có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến em nữa!” Bùi Tạp Tư trưng ra bộ mặt thản nhiên đáp lại, điều này không phải hành động theo tình cảm. Anh đã vì Bùi thị làm việc điên cuồng nhiều năm như vậy, mang về biết bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn. Tuy rằng chuyện ngoại tình là do anh sai, nhưng cũng không nên lấy đó là cái cớ mà uy hiếp anh chứ?
Bỗng nhiên Bùi Tạp Tư cảm thấy mọi chuyện đều rất vô nghĩa, thay vì trở lại Bùi thị, không bằng chính mình ra ngoài dốc sức tự làm, tự thân vận động. Anh tự tin trong vòng năm năm, nhất định anh sẽ đưa công ty của mình tiến vào trong top 10 của Châu Á.
Nhìn tâm tình bất định của Bùi Tạp Tư, Bùi Tuấn đành phải kể mọi chuyện cho anh “Em thật sự không muốn quay về sao? Làm vậy không phải em đã uổng phí tâm ý của Tư Vũ à? Em ấy đã cầu xin anh trai của mình, nói hết nước hết cái, Lạc Ngạo Kiệt mới quyết định buông tha cho em đó!”
Bùi Tạp Tư kinh ngạc nheo lại ánh mắt sau khi nghe những lời này “Anh nói là Tư Vũ? Cô ấy đi cầu xin Lạc Ngạo Kiệt hả?” Bỗng nhiên, trong lòng Bùi Tạp Tư dâng lên kích động, cô ấy còn yêu mình sao, vì mình mà đau lòng cho nên mới đi cầu xin anh trai sao?
Khi cơn kích động qua đi, tâm tình anh trở nên hưng phấn. "Đây là chuyện cảu vợ chồng nhà em, người ngoài không tỏ bằng trong nhà. Có điều con gái rất dễ mềm lòng. Hơn nữa loại sai lầm này thì "bà vợ" nào cũng phải chuẩn bị tâm lý mới phải, nói trắng ra căn bản là không có chuyện gì to tát hết, hiện giờ nhìn em thảm như vậy thì nhà họ Bùi đã giữ thể diện rất lớn cho Tư Vũ, chẳng lẽ em ấy không hiểu được chuyện này sao? Còn không muốn tha thứ cho em nữa sao?" Bùi Tuấn bỗng dưng thay đổi thái độ ngang tàng, nâng môi mỏng lên đáp lại, căn bản anh ta thấy đây không phải là chuyện gì to tát lắm.
"Em đó, thật là không cẩn thận gì hết trơn, thật ra chúng ta là đàn ông, bên ngoài có nuôi tình nhân thì cũng có gì là kinh thiên động địa đâu, chủ yếu chính là em phải biết quản lý tốt chuyện gia đình lẫn bên ngoài. Nếu muốn ra ngoài lêu lổng, tốt nhất đừng bao giờ để sơ hở."
"Xem ra anh rất có kinh nghiệm nhỉ!" Bùi Tạp Tư châm chọc một câu.
"Anh đang cảnh cáo em, lần sau đừng có làm ra loại chuyện này nữa!" Bùi Tuấn nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ. "Được rồi, lời nhắn dùm Tư Vũ anh đã nhắn, ngày mai em trở về công ty làm đi!"
Sau khi nói xong, bóng hình cao ráo của Bùi Tuấn đi về phía cửa, ngay khi vừa vặn mở nắm cửa ra....
"Em sẽ không trở về đâu, Công ty bên Mỹ thì anh sắp xếp người khác đi!" Lời nói của Bùi Tạp Tư rất kiên định, không thể vãn hồi.
Nếu tâm ý của anh đã quyết thì chỉ có thể thuận theo, Bùi Tuấn không nhắc lại lời nói nữa, anh tin tưởng bằng thực lực của em trai mình, sẽ làm được rất nhanh.
Vài giây sau, khi tâm trạng lo lắng đã tạm ổn, Bùi Tạp Tư gọi điện cho Tư Vũ.
Nếu cô ấy đã chịu tha thứ cho anh, đương nhiên anh nên biểu hiện một chút thành ý, mau chóng mang vợ trở về bên cạnh. Tuy rằng hiện nay hoàn cảnh của anh không còn như lúc trước, nhà cảo cửa rộng, nhưng mà anh tin rằng trong một thời gian ngắn, nhất định có thể mang "Kim Úc Phủ Đệ" trở về. Anh thề sau này nhất định sẽ một lòng một dạ yêu Tư Vũ, nhất định không để phụ nữ khác mê hoặc mình nữa, nếu đã có thể thì anh sẽ làm được. Sau này, vợ chồng anh lại còn có thể sinh con, khi đó anh nhất định đối xử với cô thật tốt. Đây là câu nói cửa miệng của Lạc Ngạo Kiệt thường hay nói.
Nhưng sau khi Tư Vũ bắt điện thoại, viễn cảnh tốt đẹp mà Bùi Tạp Tư tưởng tượng trước đó bị vỡ nát.
"Tạp Tư, hôm nay anh có rảnh đi ra Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn không?" Đang soạn thảo một tài liệu, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Tư Vũ cúi thấp đầu xuống bàn nhỏ giọng hỏi.
Điện thoại vừa thông liền nghe đến hai chữ "Ly hôn" làm cho Bùi Tạp Tư cảm thấy đau đầu. Bùi Tạp Tư cất lên tiếng nói lấy lòng hỏi: "Vợ à, đừng nói đến chữ "Ly hôn" được không? Em làm ở công ty nào? Mấy giờ tan ca? Khi nào em tan ca, anh đi đón em được không?"
Nghe xong lời nói của Bùi Tạp Tư, Tư Vũ không hiểu gì hết liền nói: "Tạp Tư, tôi nghĩ ---- anh không cần đến đón tôi khi tan ca, nếu anh có thời gian đi Cục Dân Chính để ly hôn thì cho tôi một cái hẹn, sau đó chúng ta gặp nhau trước cửa Cục Dân Chính là được rồi."
"Tư Vũ, không phải em đã tha thứ cho anh rồi sao? Sao lại nói đến chuyện "Ly hôn" nữa vậy?"
"Tôi không hề oán trách anh, nhưng mà hôn nhân của chúng ta không thể tiếp tục được nữa." Tha thứ hay không tha thứ cho Bùi Tạp Tư đã không còn quan trọng nữa. Vấn đề bây giờ là bọn họ còn yêu nhau nữa hay không.
Tâm tình Bùi Tạp Tư loạn lên, cào cào mái tóc "Nêu em muốn ly hôn với anh thì sao còn đi tới cầu xin anh trai em buông tha anh? Vì sao em vẫn còn lo lắng cho anh? Em hẳn là vẫn còn trách anh, trả thù anh, ý của em là muốn thấy cuộc sống của anh không bằng một con chó đúng không?"
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó Tư Vũ mới bình tĩnh mở miệng: "Trả thù anh, trách anh, hận anh, chuyện này lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu đã như vậy, tôi bằng lòng đem thời gian đó cho chính bản thân tôi, hiện tại mỗi ngày tôi rất bận, bận đến nỗi đôi khi không còn thời gian nói một câu với Hoan Hoan. Vì vậy thật sự tôi không có thời gian đâu mà đi trả thù anh."
Chỉ một câu ngắn ngủn, giọng xa cách làm cho Bùi Tạp Tư hoàn toàn sụp đổ ngã vào sofa "Ý của em là, ngay cả sinh lực để trả thù anh cũng không có?"
Trong bộ âu phục màu đen, Bùi Tuấn đi vào bên trong căn phòng trọ của Bùi Tạp Tư, nhìn chung quanh một vòng, sau đó đưa lưng về phía em trai mình hỏi: “Anh muốn em tới công ty đi làm, sao lại không chịu đi?”
Vì sao lại không đi? Nghe được vấn đề này, Bùi Tạp Tư bỗng muốn bật cười, nhưng không muốn tươi cười trước mặt anh mình như thế, anh tự giễu cợt nói: “ Công ty hả? Bây giờ em làm gì còn công ty, vậy thì phải đến công ty nào đây?”
“À…” Bùi Tuấn chợt cười lên một tiếng “Anh đến là để nói cho em biết rằng từ ngày mai, em trở về công ty đi làm đi, đương nhiên, nếu muốn thì em cũng có thể quay về Mỹ. Còn biệt thự “Kim Úc Phủ Đệ” thì em cứ để cho phía ngân hàng niêm phong một thời gian, sau đó tự em có thể kiếm tiền mà chuộc lại nó…”
“Sao vậy? Không lẽ hôm qua Bùi đại thiếu gia nằm mơ sao? Vậy nên còn cất công đến đây để lấy lòng em hả?” Bùi Tạp Tư quần áo nhếch nhác không chỉnh tề ngồi vào một chỗ trên sofa, mà cái sofa đó cơ bản đã khá cũ kỹ sắp hư hỏng đến nơi, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
“Cứ xem như anh cố tình lấy lòng em đi!” Thực sự Bùi Tuấn vẫn rất dung túng em trai của mình, tuy rằng Bùi Tạp Tư cũng không kém hơn anh bao nhiêu tuổi.
“…” Bùi Tạp Tư hút một hơi thuốc lá, sau đó nhả ra một làn khói trắng. Trong căn phòng khách nhỏ bé tràn ngập mùi thuốc, thật nồng. “Em sẽ không trở về đâu!”
Bùi Tuấn nhíu đôi mày kiếm “Em vừa nói cái gì?” Trời ạ, không lẽ cả đêm qua vì không nghỉ ngơi cho nên lỗ tai mình có vấn đề sao?
“Em nói là em sẽ không trở về Bùi thị đâu, sau này Bùi thị có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến em nữa!” Bùi Tạp Tư trưng ra bộ mặt thản nhiên đáp lại, điều này không phải hành động theo tình cảm. Anh đã vì Bùi thị làm việc điên cuồng nhiều năm như vậy, mang về biết bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn. Tuy rằng chuyện ngoại tình là do anh sai, nhưng cũng không nên lấy đó là cái cớ mà uy hiếp anh chứ?
Bỗng nhiên Bùi Tạp Tư cảm thấy mọi chuyện đều rất vô nghĩa, thay vì trở lại Bùi thị, không bằng chính mình ra ngoài dốc sức tự làm, tự thân vận động. Anh tự tin trong vòng năm năm, nhất định anh sẽ đưa công ty của mình tiến vào trong top 10 của Châu Á.
Nhìn tâm tình bất định của Bùi Tạp Tư, Bùi Tuấn đành phải kể mọi chuyện cho anh “Em thật sự không muốn quay về sao? Làm vậy không phải em đã uổng phí tâm ý của Tư Vũ à? Em ấy đã cầu xin anh trai của mình, nói hết nước hết cái, Lạc Ngạo Kiệt mới quyết định buông tha cho em đó!”
Bùi Tạp Tư kinh ngạc nheo lại ánh mắt sau khi nghe những lời này “Anh nói là Tư Vũ? Cô ấy đi cầu xin Lạc Ngạo Kiệt hả?” Bỗng nhiên, trong lòng Bùi Tạp Tư dâng lên kích động, cô ấy còn yêu mình sao, vì mình mà đau lòng cho nên mới đi cầu xin anh trai sao?
Khi cơn kích động qua đi, tâm tình anh trở nên hưng phấn. "Đây là chuyện cảu vợ chồng nhà em, người ngoài không tỏ bằng trong nhà. Có điều con gái rất dễ mềm lòng. Hơn nữa loại sai lầm này thì "bà vợ" nào cũng phải chuẩn bị tâm lý mới phải, nói trắng ra căn bản là không có chuyện gì to tát hết, hiện giờ nhìn em thảm như vậy thì nhà họ Bùi đã giữ thể diện rất lớn cho Tư Vũ, chẳng lẽ em ấy không hiểu được chuyện này sao? Còn không muốn tha thứ cho em nữa sao?" Bùi Tuấn bỗng dưng thay đổi thái độ ngang tàng, nâng môi mỏng lên đáp lại, căn bản anh ta thấy đây không phải là chuyện gì to tát lắm.
"Em đó, thật là không cẩn thận gì hết trơn, thật ra chúng ta là đàn ông, bên ngoài có nuôi tình nhân thì cũng có gì là kinh thiên động địa đâu, chủ yếu chính là em phải biết quản lý tốt chuyện gia đình lẫn bên ngoài. Nếu muốn ra ngoài lêu lổng, tốt nhất đừng bao giờ để sơ hở."
"Xem ra anh rất có kinh nghiệm nhỉ!" Bùi Tạp Tư châm chọc một câu.
"Anh đang cảnh cáo em, lần sau đừng có làm ra loại chuyện này nữa!" Bùi Tuấn nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ. "Được rồi, lời nhắn dùm Tư Vũ anh đã nhắn, ngày mai em trở về công ty làm đi!"
Sau khi nói xong, bóng hình cao ráo của Bùi Tuấn đi về phía cửa, ngay khi vừa vặn mở nắm cửa ra....
"Em sẽ không trở về đâu, Công ty bên Mỹ thì anh sắp xếp người khác đi!" Lời nói của Bùi Tạp Tư rất kiên định, không thể vãn hồi.
Nếu tâm ý của anh đã quyết thì chỉ có thể thuận theo, Bùi Tuấn không nhắc lại lời nói nữa, anh tin tưởng bằng thực lực của em trai mình, sẽ làm được rất nhanh.
Vài giây sau, khi tâm trạng lo lắng đã tạm ổn, Bùi Tạp Tư gọi điện cho Tư Vũ.
Nếu cô ấy đã chịu tha thứ cho anh, đương nhiên anh nên biểu hiện một chút thành ý, mau chóng mang vợ trở về bên cạnh. Tuy rằng hiện nay hoàn cảnh của anh không còn như lúc trước, nhà cảo cửa rộng, nhưng mà anh tin rằng trong một thời gian ngắn, nhất định có thể mang "Kim Úc Phủ Đệ" trở về. Anh thề sau này nhất định sẽ một lòng một dạ yêu Tư Vũ, nhất định không để phụ nữ khác mê hoặc mình nữa, nếu đã có thể thì anh sẽ làm được. Sau này, vợ chồng anh lại còn có thể sinh con, khi đó anh nhất định đối xử với cô thật tốt. Đây là câu nói cửa miệng của Lạc Ngạo Kiệt thường hay nói.
Nhưng sau khi Tư Vũ bắt điện thoại, viễn cảnh tốt đẹp mà Bùi Tạp Tư tưởng tượng trước đó bị vỡ nát.
"Tạp Tư, hôm nay anh có rảnh đi ra Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn không?" Đang soạn thảo một tài liệu, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Tư Vũ cúi thấp đầu xuống bàn nhỏ giọng hỏi.
Điện thoại vừa thông liền nghe đến hai chữ "Ly hôn" làm cho Bùi Tạp Tư cảm thấy đau đầu. Bùi Tạp Tư cất lên tiếng nói lấy lòng hỏi: "Vợ à, đừng nói đến chữ "Ly hôn" được không? Em làm ở công ty nào? Mấy giờ tan ca? Khi nào em tan ca, anh đi đón em được không?"
Nghe xong lời nói của Bùi Tạp Tư, Tư Vũ không hiểu gì hết liền nói: "Tạp Tư, tôi nghĩ ---- anh không cần đến đón tôi khi tan ca, nếu anh có thời gian đi Cục Dân Chính để ly hôn thì cho tôi một cái hẹn, sau đó chúng ta gặp nhau trước cửa Cục Dân Chính là được rồi."
"Tư Vũ, không phải em đã tha thứ cho anh rồi sao? Sao lại nói đến chuyện "Ly hôn" nữa vậy?"
"Tôi không hề oán trách anh, nhưng mà hôn nhân của chúng ta không thể tiếp tục được nữa." Tha thứ hay không tha thứ cho Bùi Tạp Tư đã không còn quan trọng nữa. Vấn đề bây giờ là bọn họ còn yêu nhau nữa hay không.
Tâm tình Bùi Tạp Tư loạn lên, cào cào mái tóc "Nêu em muốn ly hôn với anh thì sao còn đi tới cầu xin anh trai em buông tha anh? Vì sao em vẫn còn lo lắng cho anh? Em hẳn là vẫn còn trách anh, trả thù anh, ý của em là muốn thấy cuộc sống của anh không bằng một con chó đúng không?"
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó Tư Vũ mới bình tĩnh mở miệng: "Trả thù anh, trách anh, hận anh, chuyện này lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu đã như vậy, tôi bằng lòng đem thời gian đó cho chính bản thân tôi, hiện tại mỗi ngày tôi rất bận, bận đến nỗi đôi khi không còn thời gian nói một câu với Hoan Hoan. Vì vậy thật sự tôi không có thời gian đâu mà đi trả thù anh."
Chỉ một câu ngắn ngủn, giọng xa cách làm cho Bùi Tạp Tư hoàn toàn sụp đổ ngã vào sofa "Ý của em là, ngay cả sinh lực để trả thù anh cũng không có?"
Tác giả :
Cơ Thủy Linh