Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 399: Vì em gái trút giận
Lạc Ngạo Thực thật sự cho Bùi Tạp Tư mười phần mặt mũi, trong hành lang của bệnh viện vẫn làm như kiểu anh em tốt, một bàn tay khoát trên bờ vai anh, lôi kéo anh đi ra ngoài! Hơn nữa thời điểm tới bệnh viện Lạc Ngạo Thực cầm theo một bộ quần áo, thế cho nên nửa người trên của anh không để trần.
Đến khi đi ra bên ngoài bệnh viện, trong một công viên nhỏ yên tĩnh, Lạc Ngạo Thực liền tống vào mặt Bùi Tạp Tư một quả đấm ."Thằng khốn - - "
"A - -" Bùi Tạp Tư bi thương kêu lên một tiếng, người liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại, cùng lúc trên khóe miệng chợt chảy ra một chất lỏng màu đỏ.
Nhưng Lạc Ngạo Thực nhất định cũng không cho anh cơ hội thở dốc, liên tiếp một quả đấm tiếp theo một quả đấm đánh trên thân thể Bùi Tạp Tư. Ban đầu Bùi Tạp Tư cũng không tính đánh trả, nhưng liên tiếp bị đánh, cũng làm anh xoay chuyển.
Con mắt Bùi Tạp Tư bị đánh đau nhức, quay lại cho Lạc Ngạo Thực một quả đấm, vừa vặn rơi vào trên càm anh, Bùi Tạp Tư cũng là người luyện võ, một quả đấm tiếp xuống khiến cho đối phương bị thương, Lạc Ngạo Thực cũng là người bằng xương bằng thịt đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Một ngụm máu phun xuống bụi cỏ, sau đó Lạc Ngạo Thực buồn bực nhìn về phía người đứng trước mắt kia."Cậu còn dám đánh tôi hả? Bùi Tạp Tư, đến bây giờ cậu còn không cho rằng cậu sai đúng không?"
Bùi Tạp Tư buồn bực nói: "Đúng, tôi thừa nhận, tôi đã sai rồi! Nhưng bây giờ cậu đánh tôi được ích lợi gì? Đánh tôi thì có thể thu lại được sai lầm sao? Đánh tôi thì Tư Vũ có thể tốt lên sao? Đứa bé sẽ trở lại sao?
Nếu như bị đánh khiến cho mọi việc quay lại trước 3 giờ rưỡi xế chiều hôm nay, thì dù có bị đánh chết, anh cũng không hề oán thán một câu.
Nhưng bây giờ, cái gì cũng không thể quay lại được."Cái mà cậu hiện tại có thể làm, là nghĩ cách khiến Tư Vũ tha thứ cho tôi chứ không phải ở đây liên tiếp đánh tôi, biết không?" Chết tiệt, Tư Vũ là em của cậu ta, chẳng lẽ anh không phải là người anh em tốt của cậu ta hay sao.
"Cậu muốn tôi giúp cậu? khà khà - -" chết tiệt, trên đời này có lẽ đây là câu truyện anh nghe thấy mắc cười nhất."Cậu có lỗi với em gái tôi, cậu làm tổn thương con bé, cậu lại còn muốn tôi giúp cậu - - tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không giúp cậu, tôi chỉ có thể giúp em gái của tôi thôi!" Lạc Ngạo Thực thở dồn dập nói, hai tay lại nắm thật chặt thành quả đấm."Cho dù bây giờ đánh cậu tôi cũng không thể lấy lại được những gì đã mất, nhưng ít nhất tôi có thể trút giận thay em gái tôi - -
Nói xong Lạc Ngạo Thực kéo cổ áo Bùi Tạp Tư lại, sau đó một quyền thật mạnh đấm vào bụng anh.
Bùi Tạp Tư nhìn eo dưới đau đớn, đồng thời Lạc Ngạo Thực nâng đầu gối lên dùng lực hướng bụng của anh thúc mạnh một cái - -
Chỉ nghe, trong không khí phát ra một tiếng ‘Bốp’, Bùi Tạp Tư đau đớn ngã trên mặt đất, máu trong miệng trào ra.
Mà lúc này chỉ mới bắt đầu, kế tiếp, Lạc Ngạo Thực càng thêm sử dụng chân, ở trên người Bùi Tạp Tư không chút lưu tình bắt đầu đá xuống - -
Đêm khuya yên tĩnh, một người đang ngồi ở trên ghế dài trước cửa phòng bệnh. Quần áo của anh đều đã bị rách vài chỗ, trên mặt đầy dấu vết xanh tím còn có một đống râu lộn xộn. Hai mắt anh có chút lõm xuống, che kín màu đỏ tơ máu, cộng thêm hai mắt thâm đen thành gấu mèo nghiêm trọng, vừa thấy cũng biết anh hẳn đã vài ngày chưa có nghỉ ngơi!
Mà chính xác mà nói, anh đã ở trước cửa phòng bệnh chờ hai ngày hai đêm, hi vọng Tư Vũ có thể cho anh cơ hội, để anh đi vào, chăm sóc cô.
Anh thật sự rất muốn liếc nhìn cô một cái, muốn biết tình hình hiện tại của cô!
Anh cũng rất muốn xin cô tha thứ, sau đó bọn họ hai người sống bên nhau thật tốt! Anh biết chính mình rất ích kỷ, ở bên ngoài… Vậy mà còn muốn gia đình giống như trước kia, hi vọng cô còn có thể chấp nhận mình!
Nhưng mà, anh thật sự không nghĩ muốn gia đình cứ như vậy đã không còn, cô vứt anh mà đi!
Lúc này mẹ vợ hẳn là rời khỏi, chỉ còn có dì Vương ở trong đó chăm sóc Tư Vũ. Hiện tại anh không có mặt gặp mẹ vợ, càng không có mặt mũi cùng bà nói chuyện. Anh còn có thể mở miệng với dì Vương. Từ lúc anh còn nhỏ, dì Vương rất thích anh.
Đúng lúc này, dì Vương đi ra!
“Dì Vương, Tư Vũ đồng ý gặp tôi sao?” Bùi Tạp Tư khẩn trương nắm chặt điếu thuốc trong tay, cũng không quản tàn thuốc có thể tổn thương ngón tay mình không.
“Bùi thiếu gia, cậu còn ở lại nơi này sao? Cậu nên trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, Tư Vũ tiểu thư sẽ không gặp mặt cậu đâu!” Dì Vương khó xử thở dài, lắc lắc đầu nói.
“Dì Vương, van cầu dì giúp tôi khuyên nhủ cô ấy có được không? Dì là người từng trải, lời nói của dì cô ấy nhất định sẽ nghe!” Hiện tại mọi người ở xung quanh đều không nguyện ý thay anh nói chuyện, xin cô ấy tha thứ. Ngay cả ba mẹ của chính mình, đều đứng ở một bên. Ngày hôm qua lúc ở trong bệnh viện, ba trực tiếp đem di động gõ lên đầu của anh!
Sau đó mẹ bỏ lại một câu ‘Chúng tôi không có cậu con trai này’, sau đó liền rời khỏi bệnh viện!
Người Lạc gia càng không cần phải nói, không chỉ vấn đề người nhà vợ có nguyện ý cho anh gặp cô hay không, mà chính là anh cũng không có mặt mũi nào đi gặp người Lạc gia!
Dì Vương ý tứ hàm xúc nhìn anh một cái, sau đó thở dài một hơi. “Haizz, sớm biết như vậy, lúc đó cậu cần gì phải làm như vậy. Tư Vũ tiểu thư vốn cực kỳ đáng thương, cậu làm sao có thể - -” lúc này câu nói kế tiếp khó có thể mở miệng!
Mà Bùi Tạp Tư cũng không có mặt mũi nào nghe tiếp. “Tôi cũng biết bản thân đã sai rồi! Hiện tại tôi thật muốn liếc nhìn cô một cái, dì để cho tôi đi vào có được hay không?”
Dì Vương vẫn lại mềm lòng, bởi vì bà biết Bùi Tạp Tư thiếu gia là người tốt, sau lại vì bộ dáng đáng thương hiện tại của anh, thật sự làm cho trong lòng người ta thật khó chịu. “Hiện tại Tư Vũ tiểu thư, hình như đã ngủ, vậy cậu đi thăm con bé một chút đi!”
Hôm nay cảm xúc Tư Vũ tiểu thư hình như đã ổn định rất nhiều, có lẽ, cũng không chừng hai người bọn họ có cơ hội, dù sao cũng là vợ chồng mà!
Bùi Tạp Tư vừa nghe nói như thế, vội vàng cảm ơn dì Vương, sau đó thật cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng bệnh!
Đêm khuya yên tĩnh trong phòng bệnh ánh đèn màu vàng, mặc quần áo bệnh viên màu hồng nhạt, Tư Vũ tựa hồ đã ngủ thiếp đi, vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường bệnh.
Bùi Tạp Tư thật cẩn thận đi lên phía trước, sau đó ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
Anh giơ tay lên muốn đụng vào sợi tóc của cô, chợt phát hiện tay mình cực kỳ bẩn, thậm chí ngay cả vân tay còn lưu lại bụi bẩn màu đen, anh hổ thẹn thu tay lại!
Nhìn tư thế thoải mái ngủ của cô, Tạp Tư lại bắt đầu nhịn không được áy náy. “Tư Vũ, mặc dù anh hiện tại nói xin lỗi, rất cứng nhắc rất mệt mỏi, nhưng là anh thật sự rất hối hận! Là anh hủy đi tình cảm giữa chúng ta, là ta giết chết đứa nhỏ này! Nhưng là xin em hãy tha thứ anh, cho anh một cơ hội, để anh đối tốt với em, cho anh cơ hội chuộc tội có được không? Chỉ cần em tịnh dưỡng thân thể thật tốt, em có thể tha thứ cho anh được không, mọi thứ đều có thể giống như trước kia, em cho anh một cơ hội có được hay không?”
Đến khi đi ra bên ngoài bệnh viện, trong một công viên nhỏ yên tĩnh, Lạc Ngạo Thực liền tống vào mặt Bùi Tạp Tư một quả đấm ."Thằng khốn - - "
"A - -" Bùi Tạp Tư bi thương kêu lên một tiếng, người liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại, cùng lúc trên khóe miệng chợt chảy ra một chất lỏng màu đỏ.
Nhưng Lạc Ngạo Thực nhất định cũng không cho anh cơ hội thở dốc, liên tiếp một quả đấm tiếp theo một quả đấm đánh trên thân thể Bùi Tạp Tư. Ban đầu Bùi Tạp Tư cũng không tính đánh trả, nhưng liên tiếp bị đánh, cũng làm anh xoay chuyển.
Con mắt Bùi Tạp Tư bị đánh đau nhức, quay lại cho Lạc Ngạo Thực một quả đấm, vừa vặn rơi vào trên càm anh, Bùi Tạp Tư cũng là người luyện võ, một quả đấm tiếp xuống khiến cho đối phương bị thương, Lạc Ngạo Thực cũng là người bằng xương bằng thịt đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Một ngụm máu phun xuống bụi cỏ, sau đó Lạc Ngạo Thực buồn bực nhìn về phía người đứng trước mắt kia."Cậu còn dám đánh tôi hả? Bùi Tạp Tư, đến bây giờ cậu còn không cho rằng cậu sai đúng không?"
Bùi Tạp Tư buồn bực nói: "Đúng, tôi thừa nhận, tôi đã sai rồi! Nhưng bây giờ cậu đánh tôi được ích lợi gì? Đánh tôi thì có thể thu lại được sai lầm sao? Đánh tôi thì Tư Vũ có thể tốt lên sao? Đứa bé sẽ trở lại sao?
Nếu như bị đánh khiến cho mọi việc quay lại trước 3 giờ rưỡi xế chiều hôm nay, thì dù có bị đánh chết, anh cũng không hề oán thán một câu.
Nhưng bây giờ, cái gì cũng không thể quay lại được."Cái mà cậu hiện tại có thể làm, là nghĩ cách khiến Tư Vũ tha thứ cho tôi chứ không phải ở đây liên tiếp đánh tôi, biết không?" Chết tiệt, Tư Vũ là em của cậu ta, chẳng lẽ anh không phải là người anh em tốt của cậu ta hay sao.
"Cậu muốn tôi giúp cậu? khà khà - -" chết tiệt, trên đời này có lẽ đây là câu truyện anh nghe thấy mắc cười nhất."Cậu có lỗi với em gái tôi, cậu làm tổn thương con bé, cậu lại còn muốn tôi giúp cậu - - tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không giúp cậu, tôi chỉ có thể giúp em gái của tôi thôi!" Lạc Ngạo Thực thở dồn dập nói, hai tay lại nắm thật chặt thành quả đấm."Cho dù bây giờ đánh cậu tôi cũng không thể lấy lại được những gì đã mất, nhưng ít nhất tôi có thể trút giận thay em gái tôi - -
Nói xong Lạc Ngạo Thực kéo cổ áo Bùi Tạp Tư lại, sau đó một quyền thật mạnh đấm vào bụng anh.
Bùi Tạp Tư nhìn eo dưới đau đớn, đồng thời Lạc Ngạo Thực nâng đầu gối lên dùng lực hướng bụng của anh thúc mạnh một cái - -
Chỉ nghe, trong không khí phát ra một tiếng ‘Bốp’, Bùi Tạp Tư đau đớn ngã trên mặt đất, máu trong miệng trào ra.
Mà lúc này chỉ mới bắt đầu, kế tiếp, Lạc Ngạo Thực càng thêm sử dụng chân, ở trên người Bùi Tạp Tư không chút lưu tình bắt đầu đá xuống - -
Đêm khuya yên tĩnh, một người đang ngồi ở trên ghế dài trước cửa phòng bệnh. Quần áo của anh đều đã bị rách vài chỗ, trên mặt đầy dấu vết xanh tím còn có một đống râu lộn xộn. Hai mắt anh có chút lõm xuống, che kín màu đỏ tơ máu, cộng thêm hai mắt thâm đen thành gấu mèo nghiêm trọng, vừa thấy cũng biết anh hẳn đã vài ngày chưa có nghỉ ngơi!
Mà chính xác mà nói, anh đã ở trước cửa phòng bệnh chờ hai ngày hai đêm, hi vọng Tư Vũ có thể cho anh cơ hội, để anh đi vào, chăm sóc cô.
Anh thật sự rất muốn liếc nhìn cô một cái, muốn biết tình hình hiện tại của cô!
Anh cũng rất muốn xin cô tha thứ, sau đó bọn họ hai người sống bên nhau thật tốt! Anh biết chính mình rất ích kỷ, ở bên ngoài… Vậy mà còn muốn gia đình giống như trước kia, hi vọng cô còn có thể chấp nhận mình!
Nhưng mà, anh thật sự không nghĩ muốn gia đình cứ như vậy đã không còn, cô vứt anh mà đi!
Lúc này mẹ vợ hẳn là rời khỏi, chỉ còn có dì Vương ở trong đó chăm sóc Tư Vũ. Hiện tại anh không có mặt gặp mẹ vợ, càng không có mặt mũi cùng bà nói chuyện. Anh còn có thể mở miệng với dì Vương. Từ lúc anh còn nhỏ, dì Vương rất thích anh.
Đúng lúc này, dì Vương đi ra!
“Dì Vương, Tư Vũ đồng ý gặp tôi sao?” Bùi Tạp Tư khẩn trương nắm chặt điếu thuốc trong tay, cũng không quản tàn thuốc có thể tổn thương ngón tay mình không.
“Bùi thiếu gia, cậu còn ở lại nơi này sao? Cậu nên trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, Tư Vũ tiểu thư sẽ không gặp mặt cậu đâu!” Dì Vương khó xử thở dài, lắc lắc đầu nói.
“Dì Vương, van cầu dì giúp tôi khuyên nhủ cô ấy có được không? Dì là người từng trải, lời nói của dì cô ấy nhất định sẽ nghe!” Hiện tại mọi người ở xung quanh đều không nguyện ý thay anh nói chuyện, xin cô ấy tha thứ. Ngay cả ba mẹ của chính mình, đều đứng ở một bên. Ngày hôm qua lúc ở trong bệnh viện, ba trực tiếp đem di động gõ lên đầu của anh!
Sau đó mẹ bỏ lại một câu ‘Chúng tôi không có cậu con trai này’, sau đó liền rời khỏi bệnh viện!
Người Lạc gia càng không cần phải nói, không chỉ vấn đề người nhà vợ có nguyện ý cho anh gặp cô hay không, mà chính là anh cũng không có mặt mũi nào đi gặp người Lạc gia!
Dì Vương ý tứ hàm xúc nhìn anh một cái, sau đó thở dài một hơi. “Haizz, sớm biết như vậy, lúc đó cậu cần gì phải làm như vậy. Tư Vũ tiểu thư vốn cực kỳ đáng thương, cậu làm sao có thể - -” lúc này câu nói kế tiếp khó có thể mở miệng!
Mà Bùi Tạp Tư cũng không có mặt mũi nào nghe tiếp. “Tôi cũng biết bản thân đã sai rồi! Hiện tại tôi thật muốn liếc nhìn cô một cái, dì để cho tôi đi vào có được hay không?”
Dì Vương vẫn lại mềm lòng, bởi vì bà biết Bùi Tạp Tư thiếu gia là người tốt, sau lại vì bộ dáng đáng thương hiện tại của anh, thật sự làm cho trong lòng người ta thật khó chịu. “Hiện tại Tư Vũ tiểu thư, hình như đã ngủ, vậy cậu đi thăm con bé một chút đi!”
Hôm nay cảm xúc Tư Vũ tiểu thư hình như đã ổn định rất nhiều, có lẽ, cũng không chừng hai người bọn họ có cơ hội, dù sao cũng là vợ chồng mà!
Bùi Tạp Tư vừa nghe nói như thế, vội vàng cảm ơn dì Vương, sau đó thật cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng bệnh!
Đêm khuya yên tĩnh trong phòng bệnh ánh đèn màu vàng, mặc quần áo bệnh viên màu hồng nhạt, Tư Vũ tựa hồ đã ngủ thiếp đi, vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường bệnh.
Bùi Tạp Tư thật cẩn thận đi lên phía trước, sau đó ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
Anh giơ tay lên muốn đụng vào sợi tóc của cô, chợt phát hiện tay mình cực kỳ bẩn, thậm chí ngay cả vân tay còn lưu lại bụi bẩn màu đen, anh hổ thẹn thu tay lại!
Nhìn tư thế thoải mái ngủ của cô, Tạp Tư lại bắt đầu nhịn không được áy náy. “Tư Vũ, mặc dù anh hiện tại nói xin lỗi, rất cứng nhắc rất mệt mỏi, nhưng là anh thật sự rất hối hận! Là anh hủy đi tình cảm giữa chúng ta, là ta giết chết đứa nhỏ này! Nhưng là xin em hãy tha thứ anh, cho anh một cơ hội, để anh đối tốt với em, cho anh cơ hội chuộc tội có được không? Chỉ cần em tịnh dưỡng thân thể thật tốt, em có thể tha thứ cho anh được không, mọi thứ đều có thể giống như trước kia, em cho anh một cơ hội có được hay không?”
Tác giả :
Cơ Thủy Linh